Chương 36: Ai Nói Phu Nhân Của Tôi Là con hoang?(1)
Tử Thanh Du
06/04/2023
Trình Phi kéo Trình Tư Mông ra phía sau, trầm giọng nói với cô ta: "Được rồi Tư Mông, kẻ không có giáo dưỡng, la lối khóc lóc chơi xấu chẳng có gì lạ, nhưng em là thiên kim đại tiểu thư, em không nên tự hạ thấp thân phận."
Trình Phi đột nhiên ngăn cản khiến cho Trình Tư Mông khá kinh ngạc, thẳng cho đến khi nghe thấy Trình Phi nói những lời này cô ta mới hiểu được, cô ta làm như rất nghe lời gật đầu cười nói:
"Anh nói đúng, chẳng qua là một thứ lai lịch không rõ, một con nhóc ngang ngược ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết mà thôi, không cần phải chấp nhặt với nó." Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn Trình Vũ, ánh mắt khinh thường lướt trên người Trình Vũ từ trên xuống dưới, tiện đà lại trào phúng: "Ăn nhờ ở đậu còn không tự mình hiểu lấy, nhà họ Trình cho cô ta miếng cơm ăn lại không biết cảm ơn, ông nội nói đúng loại người này chính là vong ân phụ nghĩa, thứ sói mắt trắng bại hoại, dạy dỗ cô ta cũng làm bẩn tay của em mà thôi."
Trình Vũ lạnh lùng nhìn anh em Trình Phi kẻ xướng người hoạ, loại lời này mấy năm nay cô đã nghe đến phát chán, giờ lại nghe thấy Trình Tư Mông nhắc tới cô cũng đã không có nhiều cảm xúc, chỉ khẽ cười một tiếng: "Còn tự xưng là danh môn vọng tộc, trước công chúng lại kêu gào, còn ra tay đánh người, nhà họ Trình đúng là gia giáo tốt, khó trách tôi cũng bị dạy thành kẻ la lối, khóc lóc, chơi xấu không có giáo dưỡng như vậy!"
Trình Phi có lẽ là sợ những lời này của Trình Vũ lại chọc giận Trình Tư Mông, sợ cô ta lại nháo ra cái gì nữa nên anh ta tiến lên một bước bảo vệ trước mặt Trình Tư Mông, lúc này vẻ mặt mới bất mãn nói với Trình Vũ: “Cô cũng đủ rồi, Trình Vũ! Đánh cũng đã đánh lại, nói cũng đã nói lại, hà tất phải ép sát không bỏ?"
Trình Vũ còn chưa kịp nói gì, Giản Chu Nghiên đã nói tiếp: "Đúng vậy Trình Vũ, tốt xấu gì cô cũng họ Trình, hà tất phải nói khó nghe như vậy? Dù gì cũng là nhà họ Trình nuôi lớn cô không phải sao? Không cầu cô mang ơn đội nghĩa nhưng ít nhất cô cũng không cần trước mặt mọi người nói nhà họ Trình không phải?"
Trình Vũ cúi đầu cười nói: "Thật là buồn cười, là các ngươi tới khiêu khích tôi trước, mắng cái gì mà không có giáo dưỡng, lai lịch không rõ, con nhóc ngang ngược cũng là do các người nói trước, hiện giờ tôi vì bản thân mình cãi lại hai câu lại thành người bất nhân bất nghĩa? Nói như vậy có phải tôi chỉ có thể đứng yên bất động tùy ý cho các người sỉ nhục mới thì tôi mới có nhân có nghĩa? Đánh mặt người khác còn không cho họ phản kháng, làm người bá đạo như vậy thật sự rất tốt sao?"
"Bá đạo?” Giản Chu Nghiên cười cười, ra vẻ bất đắc dĩ như khi giáo viên đối mặt một học sinh cá biệt vậy: "Trình Vũ, những lời nói như vậy của cô là không đúng rồi, từ bắt đầu đến bây giờ ai mới là người luôn bá đạo chứ? Bảo Minh Hân Dao tát Tư Mông một cái, lại áp chế Tư Mông khiến cho cô ấy không dám phản kháng? Đến tột cùng là ai đang bá đạo? Tôi thấy rõ ràng là cô luôn ỷ vào cái danh bà Lục tùy ý ức hiếp người ta, nói cách khác nếu không có Lục Vân Cảnh, cô dám làm như vậy sao?"
Trong lúc nói tuy Giản Chu Nghiêng vẫn cười nhưng rõ ràng là có sự hùng hổ doạ người, Trình Vũ không dao động, lại còn cười lạnh một tiếng: "Cô Giản nói chuyện thật là há mồm liền tới ha, chút sự thật cũng không thèm nhìn, là ai ra tay đánh người trước? Ai nói lời khiêu khích người khác trước? Đúng là tôi dựa vào tiên sinh nhà tôi thay bạn bè lấy lại công bằng, nếu không có tiên sinh nhà tôi thì chắc chắn tôi và bạn tôi chỉ sợ bị gặm sạch xương cốt ở đây cũng không dám nói một lời, có lẽ như vậy chính là điều mà cô Giản đây rất vui lòng được nhìn thấy? Cũng chỉ cho các người bắt nạt người khác, lại không cho người khác phản kháng, phản kháng lại thì thành kẻ ỷ thế hiếp người? Cô Giản nói tôi dựa vào tiên sinh nhà tôi nên mới dám làm như vậy, thế không phải cô Giản cũng vì có nhà họ Giản mới dám làm như vậy sao? Nếu không có Lục Vân Cảnh tôi không là gì hết, vậy cô Giản không có nhà họ Giản thì lại là cái gì? Chúng ta không phải đều là người giống nhau à, hà tất chó chê mèo lắm lông làm gì?"
Khóe miệng Giản Chu Nghiên giật giật , trong lúc nhất thời lại không biết phản bác thế nào, Trình Tư Mông không ngờ Giản Chu Nghiên rơi xuống thế hạ phong, liền bước ra nói: "Trình Vũ, cô là cái thứ gì mà dám so với Chu Nghiên? Giá trị con người của Chu Nghiên cao hơn gấp trăm triều lần so với thân phận là cô Giản, danh viện ở Bắc Thành, còn cô? Một thứ lai lịch không rõ bị cha mẹ vứt bỏ nếu như không có nhà họ Trình, cô có thể có hiện tại à? Nếu không phải bác trai và bác gái cả tôi nhặt được cô thì sợ là cô đã sớm chết đói, kẻ có thể bị cha mẹ vứt bỏ phần lớn đều là gia đình không tốt, dù không đói chết thì phần lớn cũng là kẻ trên núi lớn trồng rau đào đất, làm không tốt thì bị bọn buôn người bán cho mấy người đàn ông thô lỗ trên núi làm vợ, thảm hại hơn còn bị bán vào nơi không sạch sẽ buôn bán xác thịt! Sở dĩ cô có thể đứng ở đây, không phải là nhờ nhà họ Trình sao, không mang ơn đội nghĩa đã đành, lại còn ăn cây táo rào cây sung. Tự cô suy nghĩ lại bản thân mình đi, cô lấy cái gì so với Chu Nghiên chứ?"
Miệng mồm Trình Tư Mông quả thực nhanh nhẹn, nói còn không vấp. Văn Hi thật sự nghe không nổi nữa, cô vén tay áo lên định trực tiếp làm một trận với Trình Tư Mông, Trình Vũ giữ chặt cô lại, chẳng qua Trình Vũ còn chưa kịp nói gì đã nghe cách đó không xa có người lạnh lùng cười như không cười nói một câu: "Đường đường là con gái cả nhà họ Trình lại nói chuyện khó nghe thế, vứt hết mặt mũi nhà họ Trình như vậy sợ là ông cụ Trình nghe được cũng sẽ bị tức chết?"
Nghe thấy những lời này, Trình Vũ nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về hướng có tiếng nói, lại thấy Tạ Bác Nghệ bắt chéo chân ngồi ở trên ghế nhỏ cách đó không xa, đôi tay chống sau đầu, nghiêng người dựa vào ghế, vẻ mặt cười cà lơ phất phơ.
Giản Chu Nghiên có quan hệ tốt với Lưu Húc nên Trình Tư Mông theo chân bọn họ cũng gần gũi hơn một ít, nhưng điều này không có nghĩa là Trình Tư Mông có quan hệ tốt với đám người Tạ Bác Nghệ, cho nên khi nghe Tạ Bác Nghệ nói thế cô ta cũng không kinh ngạc lắm, cô ta chỉ cười lạnh nói: "Ồ, Tạ Bác Nghệ, tôi nói Trình Vũ như vậy anh đau lòng à? Tôi nhớ rõ trước kia người ta đã vô cùng không khách sáo từ chối anh cơ mà! Hóa ra anh lại còn tự mình đa tình như vậy sao?"
Trình Phi đột nhiên ngăn cản khiến cho Trình Tư Mông khá kinh ngạc, thẳng cho đến khi nghe thấy Trình Phi nói những lời này cô ta mới hiểu được, cô ta làm như rất nghe lời gật đầu cười nói:
"Anh nói đúng, chẳng qua là một thứ lai lịch không rõ, một con nhóc ngang ngược ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết mà thôi, không cần phải chấp nhặt với nó." Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn Trình Vũ, ánh mắt khinh thường lướt trên người Trình Vũ từ trên xuống dưới, tiện đà lại trào phúng: "Ăn nhờ ở đậu còn không tự mình hiểu lấy, nhà họ Trình cho cô ta miếng cơm ăn lại không biết cảm ơn, ông nội nói đúng loại người này chính là vong ân phụ nghĩa, thứ sói mắt trắng bại hoại, dạy dỗ cô ta cũng làm bẩn tay của em mà thôi."
Trình Vũ lạnh lùng nhìn anh em Trình Phi kẻ xướng người hoạ, loại lời này mấy năm nay cô đã nghe đến phát chán, giờ lại nghe thấy Trình Tư Mông nhắc tới cô cũng đã không có nhiều cảm xúc, chỉ khẽ cười một tiếng: "Còn tự xưng là danh môn vọng tộc, trước công chúng lại kêu gào, còn ra tay đánh người, nhà họ Trình đúng là gia giáo tốt, khó trách tôi cũng bị dạy thành kẻ la lối, khóc lóc, chơi xấu không có giáo dưỡng như vậy!"
Trình Phi có lẽ là sợ những lời này của Trình Vũ lại chọc giận Trình Tư Mông, sợ cô ta lại nháo ra cái gì nữa nên anh ta tiến lên một bước bảo vệ trước mặt Trình Tư Mông, lúc này vẻ mặt mới bất mãn nói với Trình Vũ: “Cô cũng đủ rồi, Trình Vũ! Đánh cũng đã đánh lại, nói cũng đã nói lại, hà tất phải ép sát không bỏ?"
Trình Vũ còn chưa kịp nói gì, Giản Chu Nghiên đã nói tiếp: "Đúng vậy Trình Vũ, tốt xấu gì cô cũng họ Trình, hà tất phải nói khó nghe như vậy? Dù gì cũng là nhà họ Trình nuôi lớn cô không phải sao? Không cầu cô mang ơn đội nghĩa nhưng ít nhất cô cũng không cần trước mặt mọi người nói nhà họ Trình không phải?"
Trình Vũ cúi đầu cười nói: "Thật là buồn cười, là các ngươi tới khiêu khích tôi trước, mắng cái gì mà không có giáo dưỡng, lai lịch không rõ, con nhóc ngang ngược cũng là do các người nói trước, hiện giờ tôi vì bản thân mình cãi lại hai câu lại thành người bất nhân bất nghĩa? Nói như vậy có phải tôi chỉ có thể đứng yên bất động tùy ý cho các người sỉ nhục mới thì tôi mới có nhân có nghĩa? Đánh mặt người khác còn không cho họ phản kháng, làm người bá đạo như vậy thật sự rất tốt sao?"
"Bá đạo?” Giản Chu Nghiên cười cười, ra vẻ bất đắc dĩ như khi giáo viên đối mặt một học sinh cá biệt vậy: "Trình Vũ, những lời nói như vậy của cô là không đúng rồi, từ bắt đầu đến bây giờ ai mới là người luôn bá đạo chứ? Bảo Minh Hân Dao tát Tư Mông một cái, lại áp chế Tư Mông khiến cho cô ấy không dám phản kháng? Đến tột cùng là ai đang bá đạo? Tôi thấy rõ ràng là cô luôn ỷ vào cái danh bà Lục tùy ý ức hiếp người ta, nói cách khác nếu không có Lục Vân Cảnh, cô dám làm như vậy sao?"
Trong lúc nói tuy Giản Chu Nghiêng vẫn cười nhưng rõ ràng là có sự hùng hổ doạ người, Trình Vũ không dao động, lại còn cười lạnh một tiếng: "Cô Giản nói chuyện thật là há mồm liền tới ha, chút sự thật cũng không thèm nhìn, là ai ra tay đánh người trước? Ai nói lời khiêu khích người khác trước? Đúng là tôi dựa vào tiên sinh nhà tôi thay bạn bè lấy lại công bằng, nếu không có tiên sinh nhà tôi thì chắc chắn tôi và bạn tôi chỉ sợ bị gặm sạch xương cốt ở đây cũng không dám nói một lời, có lẽ như vậy chính là điều mà cô Giản đây rất vui lòng được nhìn thấy? Cũng chỉ cho các người bắt nạt người khác, lại không cho người khác phản kháng, phản kháng lại thì thành kẻ ỷ thế hiếp người? Cô Giản nói tôi dựa vào tiên sinh nhà tôi nên mới dám làm như vậy, thế không phải cô Giản cũng vì có nhà họ Giản mới dám làm như vậy sao? Nếu không có Lục Vân Cảnh tôi không là gì hết, vậy cô Giản không có nhà họ Giản thì lại là cái gì? Chúng ta không phải đều là người giống nhau à, hà tất chó chê mèo lắm lông làm gì?"
Khóe miệng Giản Chu Nghiên giật giật , trong lúc nhất thời lại không biết phản bác thế nào, Trình Tư Mông không ngờ Giản Chu Nghiên rơi xuống thế hạ phong, liền bước ra nói: "Trình Vũ, cô là cái thứ gì mà dám so với Chu Nghiên? Giá trị con người của Chu Nghiên cao hơn gấp trăm triều lần so với thân phận là cô Giản, danh viện ở Bắc Thành, còn cô? Một thứ lai lịch không rõ bị cha mẹ vứt bỏ nếu như không có nhà họ Trình, cô có thể có hiện tại à? Nếu không phải bác trai và bác gái cả tôi nhặt được cô thì sợ là cô đã sớm chết đói, kẻ có thể bị cha mẹ vứt bỏ phần lớn đều là gia đình không tốt, dù không đói chết thì phần lớn cũng là kẻ trên núi lớn trồng rau đào đất, làm không tốt thì bị bọn buôn người bán cho mấy người đàn ông thô lỗ trên núi làm vợ, thảm hại hơn còn bị bán vào nơi không sạch sẽ buôn bán xác thịt! Sở dĩ cô có thể đứng ở đây, không phải là nhờ nhà họ Trình sao, không mang ơn đội nghĩa đã đành, lại còn ăn cây táo rào cây sung. Tự cô suy nghĩ lại bản thân mình đi, cô lấy cái gì so với Chu Nghiên chứ?"
Miệng mồm Trình Tư Mông quả thực nhanh nhẹn, nói còn không vấp. Văn Hi thật sự nghe không nổi nữa, cô vén tay áo lên định trực tiếp làm một trận với Trình Tư Mông, Trình Vũ giữ chặt cô lại, chẳng qua Trình Vũ còn chưa kịp nói gì đã nghe cách đó không xa có người lạnh lùng cười như không cười nói một câu: "Đường đường là con gái cả nhà họ Trình lại nói chuyện khó nghe thế, vứt hết mặt mũi nhà họ Trình như vậy sợ là ông cụ Trình nghe được cũng sẽ bị tức chết?"
Nghe thấy những lời này, Trình Vũ nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về hướng có tiếng nói, lại thấy Tạ Bác Nghệ bắt chéo chân ngồi ở trên ghế nhỏ cách đó không xa, đôi tay chống sau đầu, nghiêng người dựa vào ghế, vẻ mặt cười cà lơ phất phơ.
Giản Chu Nghiên có quan hệ tốt với Lưu Húc nên Trình Tư Mông theo chân bọn họ cũng gần gũi hơn một ít, nhưng điều này không có nghĩa là Trình Tư Mông có quan hệ tốt với đám người Tạ Bác Nghệ, cho nên khi nghe Tạ Bác Nghệ nói thế cô ta cũng không kinh ngạc lắm, cô ta chỉ cười lạnh nói: "Ồ, Tạ Bác Nghệ, tôi nói Trình Vũ như vậy anh đau lòng à? Tôi nhớ rõ trước kia người ta đã vô cùng không khách sáo từ chối anh cơ mà! Hóa ra anh lại còn tự mình đa tình như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.