Chương 38: Ai Nói Phu Nhân Của Tôi Là Con Hoang?(3)
Tử Thanh Du
06/04/2023
Trình Tư Mông đã sớm tịt ngòi không còn có kiêu ngạo ương ngạnh như lúc nãy nữa, cô ta hơi hé miệng nhưng một câu cũng không nói nên lời, đối mặt với ánh mắt lạnh băng áp lực của Lục Vân Cảnh, cô ta sợ tới mức lui về phía sau hai bước, Trình Phi vội vàng che ở trước mặt bảo vệ cô ta ở phía sau, cười nói: "Vân Cảnh anh hiểu lầm rồi, Trình Vũ và Tư Mông chỉ là người nhà cãi nhau không được tự nhiên chút thôi, không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, khi còn nhỏ họ cũng thường xuyên cãi nhau như thế.” Trình Phi nhíu mày nhìn Trình Vũ, cười nói: "Có phải thế không Trình Vũ?"
Trình Vũ cũng không phải không nhìn thấy sự cầu xin trong ánh mắt của Trình Phi, thậm chí là Trình Tư Mông vừa nãy còn giương nanh múa vuốt thay bằng vẻ mặt khẩn trương chờ mong nhìn cô.
Trình Vũ cúi đầu cười lạnh, vừa lúc nãy không phải Trình Tư Mông vẫn còn vẻ mặt không sao cả sao? Khi thật sự đối mặt với Lục Vân Cảnh thì lại sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, nói trắng ra chính là người thích bắt nạt kẻ yếu, đối với loại người này cô không rộng lượng lấy ơn báo oán như vậy.
Cho nên cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trên mặt Trình Phi và Trình Tư Mông, mặt không biểu tình nói: “Nói con người ta là con hoang, loại lời này cũng không phải là đùa giỡn."
Khoé miệng Trình Phi giật giật, gương mặt tươi cười cũng cứng đờ, trong lúc nhất thời anh ta cũng không có chủ ý nào được, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lục Vân Cảnh âm lãnh, không có cách nào khác anh ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Doãn cầu cứu.
Lục Thừa Doãn nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng thở dài nói với Lục Vân Cảnh:
"Người nhà nói nhau vài câu cũng không coi là chuyện gì lớn, chỉ là do Tư Mông nói không lựa lời một chút, đừng so đo với cô ấy."
Ánh mắt Trình Vũ lạnh lùng liếc nhìn Lục Thừa Doãn không khỏi trào phúng cười. Cô còn nhớ trước kia khi cô đánh bóng chuyền bị thương chút xíu anh ta đau lòng quá trời, lúc đóc cô chỉ cảm thấy thật buồn cười bèn nói với anh ta: “Sao anh lại như vậy? Em không cẩn thận bị thương anh đã nóng ruột thành như vậy, nếu như sau này có người bắt nạt em thì không biết anh còn nóng ruột đến mức nào đâu?"
Khi đó anh ta dịu dàng cười quẹt mũi cô, không cần nghĩ ngợi đã nói: “Có lẽ anh sẽ đồng quy vu tận với họ đi."
Trình Vũ tin lời anh ta nói, tin rằng anh ta đều thật tình, anh ta nhẹ nhàng che chở, anh ta cẩn thận tỉ mỉ. Sau lại bị hiện thực như một nhát búa tạ đánh khiến cho cô thức tỉnh, cô hiểu được tất cả sự dịu dàng đó chẳng qua là có thể có lợi, bởi vì cô là đại tiểu thư nhà họ Trình, bởi vì ba cô có khả năng tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Trình, bởi vì ở bên cô có thể mang lại lợi ích mà anh ta muốn.
Mặc dù không thể tin nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy.
Lúc Trình Vũ cúi đầu trầm tư thì nghe Lục Vân Cảnh nói: "Trình Vũ nói không phải cãi nhau thì không phải là cãi nhau.” Anh nói xong, đột nhiên đề cao âm lượng gọi: "Kim Lê Dương."
Đột nhiên cao giọng, giọng điệu lạnh băng bức người, mọi người đều sợ hãi, Kim Lê Dương bước nhanh tới, cung kính cúi đầu nói: "Cậu chủ cứ nói."
Giọng nói lạnh như băng không có một chút cảm tình nào, tàn nhẫn vô tình giống như Diêm Vương tuyên án: “Gọi cho Phong Quốc bên kia chỉ cần là đồ nhà họ Trình xuất khẩu sang đó thì đẩy hết lại."
Sản phẩm nhà họ Trình xuất khẩu sang Châu Âu, nhất định phải đi qua hải quan Phong Quốc, một khi hải quan cũng không qua được, thì sản phẩm nhà họ Trình cũng khỏi nghĩ đến xuất khẩu sang Châu Âu nữa.
Lúc trước Lục Vân Cảnh học y chính là ở Phong Quốc, thế lực của anh cũng ở Phong Quốc dần dần phát triển lên, có thể nói thế lực ở đó của anh đã vượt xa qua cả trong nước, cho nên xác thật là anh có năng lực làm cho sản phẩm của nhà họ Trình không qua được hải quan của Phong Quốc.
Trình Phi hít một hơi khí lạnh, nơi tiêu thụ sản phẩm của nhà họ Trình có ba đường, một là tiêu thụ trong nước, hai là Đông Nam Á, ba chính là Châu Âu, mấy năm gần đây Lục Vân Cảnh liên tục chèn ép đã khiến cho sản phẩm nhà họ trình gặp khó khăn khi tiêu thụ ở trong nước rồi, nếu hiện tại ngay cả Châu Âu cũng bị phá hỏng, như vậy nhà họ Trình tổn thất không biết bao nhiêu cũng không cần nghĩ nữa.
Trình Tư Mông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ta nôn nóng nhìn về phía anh trai mình, Trình Phi cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể nhìn về phía Lục Thừa Doãn, Lục Thừa Doãn cúi đầu xuống hiển nhiên cũng là bất lực. Có lẽ bọn họ không ngờ được sau khi cãi nhau với Trình Vũ ngẫu nhiên cũng có thể gặp phải Lục Vân Cảnh ở đây, càng không ngờ tới Lục Vân Cảnh lại che chở cho Trình Vũ như thế, nói có mấy câu đã dứt khoát chặt đứt đường kinh doanh xuất khẩu của nhà họ Trình ở Châu Âu, nhưng giờ phút này dù có hối hận cũng đã không còn kịp rồi.
Chuyện đã giải quyết xong Trình Vũ cũng không muốn ở lại nơi này, bèn nói với Lục Vân Cảnh: "Chúng ta trở về thôi?"
Sau khi Trình Vũ tạm biệt Văn Hi thì lên xe của Lục Vân Cảnh đi về, Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói với Lục Vân Cảnh một câu: "Cảm ơn anh."
"Ừm.” Anh chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nhìn cô.
Dường như anh vẫn luôn lãnh đạm như vậy, đối với cô như vậy, đối với người khác cũng như thế.
Chỉ là, hình như mỗi khi cô bị người ta gây khó dễ anh đều sẽ đứng ra che chở cho cô.
Cô thật sự không rõ Lục Vân Cảnh đến tột cùng là nghĩ gì, nhưng cô tin Lục Vân Cảnh dù nhiều dù ít cũng để ý tới cô, nếu không cũng sẽ không vì cô mà cắt đứt đường làm ăn xuất khẩu của nhà họ Trình ở Châu Âu.
Nếu nói lần trước ở hội đấu giá che chở cô là vị cố kỵ thể diện vợ chồng, vậy thì lần này Trình Tư Mông với cô cũng chỉ là ân oán cá nhân, nếu như anh không thèm để ý lời cô nói thì cần gì phải làm điều thừa lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa trước đó anh còn vì một câu cô nói bèn đi mua hoa đưa cho cô......
Ý nghĩ đó cứ làm lòng cô có vài phần nhảy nhót, nhưng cô không muốn biểu hiện ra mình vui mừng quá rõ ràng, bèn lên tiếng nói với anh: “Sao anh ở đây thế?"
Lục Vân Cảnh nói: “Quán rượu này là dưới danh nghĩa của anh, anh tới bên này nói chút việc."
Trình Vũ gật đầu không nói gì nữa, trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh. Có lẽ vì bầu không khí quá mức yên tĩnh nên cảm quan của con người cũng trở nên đặc biệt nhanh nhạy, Trình Vũ rất nhanh đã cảm thấy không có chỗ nào không có hơi thở của Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ thậm chí hơi không thở nổi, chính là bầu không khí như thế khiến cho cô lại sinh ra ý tưởng đáng sợ kia.
Cô muốn biết Lục Vân Cảnh là người lạnh lùng và cường thế như vậy liệu có một mặt dịu dàng hay không, muốn biết cảm giác được anh ôm vào trong lồng ngực rộng lớn kia sẽ như thế nào?
Không thử một lần vĩnh viễn cô sẽ không biết được.
Trình Vũ cũng không phải không nhìn thấy sự cầu xin trong ánh mắt của Trình Phi, thậm chí là Trình Tư Mông vừa nãy còn giương nanh múa vuốt thay bằng vẻ mặt khẩn trương chờ mong nhìn cô.
Trình Vũ cúi đầu cười lạnh, vừa lúc nãy không phải Trình Tư Mông vẫn còn vẻ mặt không sao cả sao? Khi thật sự đối mặt với Lục Vân Cảnh thì lại sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, nói trắng ra chính là người thích bắt nạt kẻ yếu, đối với loại người này cô không rộng lượng lấy ơn báo oán như vậy.
Cho nên cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trên mặt Trình Phi và Trình Tư Mông, mặt không biểu tình nói: “Nói con người ta là con hoang, loại lời này cũng không phải là đùa giỡn."
Khoé miệng Trình Phi giật giật, gương mặt tươi cười cũng cứng đờ, trong lúc nhất thời anh ta cũng không có chủ ý nào được, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lục Vân Cảnh âm lãnh, không có cách nào khác anh ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Lục Thừa Doãn cầu cứu.
Lục Thừa Doãn nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng thở dài nói với Lục Vân Cảnh:
"Người nhà nói nhau vài câu cũng không coi là chuyện gì lớn, chỉ là do Tư Mông nói không lựa lời một chút, đừng so đo với cô ấy."
Ánh mắt Trình Vũ lạnh lùng liếc nhìn Lục Thừa Doãn không khỏi trào phúng cười. Cô còn nhớ trước kia khi cô đánh bóng chuyền bị thương chút xíu anh ta đau lòng quá trời, lúc đóc cô chỉ cảm thấy thật buồn cười bèn nói với anh ta: “Sao anh lại như vậy? Em không cẩn thận bị thương anh đã nóng ruột thành như vậy, nếu như sau này có người bắt nạt em thì không biết anh còn nóng ruột đến mức nào đâu?"
Khi đó anh ta dịu dàng cười quẹt mũi cô, không cần nghĩ ngợi đã nói: “Có lẽ anh sẽ đồng quy vu tận với họ đi."
Trình Vũ tin lời anh ta nói, tin rằng anh ta đều thật tình, anh ta nhẹ nhàng che chở, anh ta cẩn thận tỉ mỉ. Sau lại bị hiện thực như một nhát búa tạ đánh khiến cho cô thức tỉnh, cô hiểu được tất cả sự dịu dàng đó chẳng qua là có thể có lợi, bởi vì cô là đại tiểu thư nhà họ Trình, bởi vì ba cô có khả năng tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Trình, bởi vì ở bên cô có thể mang lại lợi ích mà anh ta muốn.
Mặc dù không thể tin nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy.
Lúc Trình Vũ cúi đầu trầm tư thì nghe Lục Vân Cảnh nói: "Trình Vũ nói không phải cãi nhau thì không phải là cãi nhau.” Anh nói xong, đột nhiên đề cao âm lượng gọi: "Kim Lê Dương."
Đột nhiên cao giọng, giọng điệu lạnh băng bức người, mọi người đều sợ hãi, Kim Lê Dương bước nhanh tới, cung kính cúi đầu nói: "Cậu chủ cứ nói."
Giọng nói lạnh như băng không có một chút cảm tình nào, tàn nhẫn vô tình giống như Diêm Vương tuyên án: “Gọi cho Phong Quốc bên kia chỉ cần là đồ nhà họ Trình xuất khẩu sang đó thì đẩy hết lại."
Sản phẩm nhà họ Trình xuất khẩu sang Châu Âu, nhất định phải đi qua hải quan Phong Quốc, một khi hải quan cũng không qua được, thì sản phẩm nhà họ Trình cũng khỏi nghĩ đến xuất khẩu sang Châu Âu nữa.
Lúc trước Lục Vân Cảnh học y chính là ở Phong Quốc, thế lực của anh cũng ở Phong Quốc dần dần phát triển lên, có thể nói thế lực ở đó của anh đã vượt xa qua cả trong nước, cho nên xác thật là anh có năng lực làm cho sản phẩm của nhà họ Trình không qua được hải quan của Phong Quốc.
Trình Phi hít một hơi khí lạnh, nơi tiêu thụ sản phẩm của nhà họ Trình có ba đường, một là tiêu thụ trong nước, hai là Đông Nam Á, ba chính là Châu Âu, mấy năm gần đây Lục Vân Cảnh liên tục chèn ép đã khiến cho sản phẩm nhà họ trình gặp khó khăn khi tiêu thụ ở trong nước rồi, nếu hiện tại ngay cả Châu Âu cũng bị phá hỏng, như vậy nhà họ Trình tổn thất không biết bao nhiêu cũng không cần nghĩ nữa.
Trình Tư Mông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ta nôn nóng nhìn về phía anh trai mình, Trình Phi cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể nhìn về phía Lục Thừa Doãn, Lục Thừa Doãn cúi đầu xuống hiển nhiên cũng là bất lực. Có lẽ bọn họ không ngờ được sau khi cãi nhau với Trình Vũ ngẫu nhiên cũng có thể gặp phải Lục Vân Cảnh ở đây, càng không ngờ tới Lục Vân Cảnh lại che chở cho Trình Vũ như thế, nói có mấy câu đã dứt khoát chặt đứt đường kinh doanh xuất khẩu của nhà họ Trình ở Châu Âu, nhưng giờ phút này dù có hối hận cũng đã không còn kịp rồi.
Chuyện đã giải quyết xong Trình Vũ cũng không muốn ở lại nơi này, bèn nói với Lục Vân Cảnh: "Chúng ta trở về thôi?"
Sau khi Trình Vũ tạm biệt Văn Hi thì lên xe của Lục Vân Cảnh đi về, Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói với Lục Vân Cảnh một câu: "Cảm ơn anh."
"Ừm.” Anh chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nhìn cô.
Dường như anh vẫn luôn lãnh đạm như vậy, đối với cô như vậy, đối với người khác cũng như thế.
Chỉ là, hình như mỗi khi cô bị người ta gây khó dễ anh đều sẽ đứng ra che chở cho cô.
Cô thật sự không rõ Lục Vân Cảnh đến tột cùng là nghĩ gì, nhưng cô tin Lục Vân Cảnh dù nhiều dù ít cũng để ý tới cô, nếu không cũng sẽ không vì cô mà cắt đứt đường làm ăn xuất khẩu của nhà họ Trình ở Châu Âu.
Nếu nói lần trước ở hội đấu giá che chở cô là vị cố kỵ thể diện vợ chồng, vậy thì lần này Trình Tư Mông với cô cũng chỉ là ân oán cá nhân, nếu như anh không thèm để ý lời cô nói thì cần gì phải làm điều thừa lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa trước đó anh còn vì một câu cô nói bèn đi mua hoa đưa cho cô......
Ý nghĩ đó cứ làm lòng cô có vài phần nhảy nhót, nhưng cô không muốn biểu hiện ra mình vui mừng quá rõ ràng, bèn lên tiếng nói với anh: “Sao anh ở đây thế?"
Lục Vân Cảnh nói: “Quán rượu này là dưới danh nghĩa của anh, anh tới bên này nói chút việc."
Trình Vũ gật đầu không nói gì nữa, trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh. Có lẽ vì bầu không khí quá mức yên tĩnh nên cảm quan của con người cũng trở nên đặc biệt nhanh nhạy, Trình Vũ rất nhanh đã cảm thấy không có chỗ nào không có hơi thở của Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ thậm chí hơi không thở nổi, chính là bầu không khí như thế khiến cho cô lại sinh ra ý tưởng đáng sợ kia.
Cô muốn biết Lục Vân Cảnh là người lạnh lùng và cường thế như vậy liệu có một mặt dịu dàng hay không, muốn biết cảm giác được anh ôm vào trong lồng ngực rộng lớn kia sẽ như thế nào?
Không thử một lần vĩnh viễn cô sẽ không biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.