Chương 27: Có Thể Cho, Anh Đều Sẽ Cho Em (1)
Tử Thanh Du
11/02/2023
Editor: Thanh Tâm
Beta: Tân Sinh
Đến lượt Lục Thừa Doãn nhếch khóe miệng, nhưng anh ta chưa kịp mở miệng, thì nghe thấy Lục Vân Cảnh nói: "Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói qua với anh, còn muốn sống tốt thì phải an phận thủ thường một chút, thật không nghĩ tới anh không nghe lời, vậy mà còn chạy tới quấy rầy vợ của tôi, chẳng biết an phận như vậy cũng đừng trách tôi đây không lưu tình." Anh dùng giọng điệu lạnh tanh như một thanh kiếm, "Chờ anh rể Bạch Bằng của anh tới nhặt xác đi."
Để lại lời này, anh xoay người trực tiếp rời đi, Lục Thừa Sương lại ngồi không yên, đuổi theo ra tới cửa: "Lục Vân Cảnh, tiền đều đã cho anh, vì sao anh còn muốn làm vậy?"
Mẹ của Lục Thừa Doãn cũng đuổi theo ra mắng: "Nhà họ Lục thế nào lại nuôi dưỡng ra một người có tâm địa độc ác như vậy chứ!"
Cũng không đạt được Lục Vân Cảnh đáp lại, anh trực tiếp lên xe, xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Thừa Sương vẫn không cam lòng đuổi theo xe mắng đến khàn giọng: "Lục Vân Cảnh, anh chính là ma quỷ, anh sẽ xuống địa ngục."
Trình Vũ ở nhà hàng kiểm tra xong xuôi, còn phải xem báo cáo các phòng ban, xem xong đã đến tối, lúc trở về chỉ cảm thấy cả người đều rã rời, tắm rửa qua loa thì đi ngủ.
Tiếp nhận công ty rất thuận lợi, xem như cô giải quyết xong một tràng tâm sự, buổi tối ngủ rất tốt, ngày hôm sau tinh thần dồi dào rời khỏi giường. Lúc xuống lầu ăn bữa sáng thì biết được Lục Vân Cảnh còn đang huấn luyện ở phía sau.
Trình Vũ nghĩ nghĩ bèn nói với chị Bảy yêu cầu một ly nước điện giải, lại mang theo một cái khăn mặt đi về sân sau.
Đây không phải lần đầu cô xuất hiện ở đây, Kim Lê Dương và mấy vệ sĩ khác thấy cô xuất hiện cũng không ngạc nhiên như lần trước, chỉ cung kính cúi đầu chào cô xem như chào hỏi.
Trình Vũ lẳng lặng ở bên ngoài chờ Lục Vân Cảnh đi ra.
Ở trên sân huấn luyện, Lục Vân Cảnh mạnh mẽ giống như một con dã thú. Bắp thịt trên người anh là do việc tập thể hình mà có, không khoa trương như vận động viên thể hình nhưng lại mang một lực lượng khỏe mạnh.
Nhất là lúc nhảy qua lăn lại ở trên đất, phả ra hơi thở đàn ông rất cuồng dã, hơn nữa mỗi lần anh luyện tập đều không mặc áo..
Vành tai Trình Vũ hơi nóng, cô vội vàng dời ánh mắt nhìn chăm chú ở trên người Lục Vân Cảnh, hít sâu mấy hơi điều chỉnh một chút lúc này mới khôi phục lại như thường.
Đợi một lát Lục Vân Cảnh mới từ bên trong đi ra, Trình Vũ tự xây dựng cho mình một chút tâm lý, lúc này mới bước ra phía trước, đưa nước điện giải cho anh, trưng ra bộ dáng dịu dàng nhất mà cô tự cho là như thế, tươi cười sáng lạn nói: "Uống nước trước đi."
Tầm mắt Lục Vân Cảnh liếc nhìn cô cùng cái ly, dường như anh hơi ngẩn người một chút, nhưng cũng chỉ là một chút trong nháy mắt đã biến mất không thấy, sắc mặt không có chút rung động nào, lạnh lùng giống như thường ngày, anh không nói một lời nhận ly nước từ từ uống hết.
Trình Vũ nhìn anh uống xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bèn đưa khăn cho anh, nói: "Lau mồi hôi đi."
Lần này Trình Vũ nhìn thấy anh nhíu mày, bỗng lòng cô nhảy lên một cái nhưng cô không lùi bước, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đó, phải từ từ tới gần Lục Vân Cảnh, cô hiểu rõ muốn tới gần anh không phải chuyện dễ dàng, nhưng anh cũng không phải là không thể đến gần, chỉ cần lá gan của cô lớn một chút.
Lục Vân Cảnh một lúc lâu không nhận lấy, mà những vệ sĩ kia xung quanh kia có khả năng cũng cảm thấy mình chướng mắt nên yên lặng lui xuống, ở sân sau chỉ còn Lục Vân Cảnh và Trình Vũ.
Nói thật, bên cạnh không có những người khác, Trình Vũ lại càng luống cuống.
Lục Vân Cảnh không nhận lấy cô cũng không có ý định lùi bước, Trình Vũ hít sâu một hơi, dứt khoát không thèm để ý dò xét hỏi anh: "Anh muốn em lau giúp anh sao?"
Ánh mắt anh hơi lạnh lẽo, tầm mắt dừng trên người cô càng sắc bén đến bức người.
Trình Vũ nuốt nước miếng, thật cẩn thận đi tới phía trước, nhẫn nhịn các ngón tay run rẩy kiễng mũi chân lên lấy khăn nhẹ nhàng lau ở trên trán anh.
Cô một lần lại một lần ở trong lòng tự nhủ với chính mình, Lục Vân Cảnh không đáng sợ như vậy. Ngày hôm qua không phải bánh mì anh cắt còn đưa cho cô hay sao? Cô muốn biết đến tột cùng anh đang suy nghĩ gì, muốn biết rốt cuộc tại sao kiếp trước anh lại liều mạnh cứu cô. Vì thế cô nhất định phải đến gần, chỉ cần đến gần anh cô mới có thể biết được cuối cùng anh là người như thế nào.
Nhưng khăn vừa mới chạm vào trán của anh đã bị anh túm lại. Cơ thể Trình Vũ cứng đờ, rụt rè nhìn lại anh thì thấy anh nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén giống như lực nhìn thấuvậy.
"Em đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng điệu của anh lành lạnh khiến cho người khác không hiểu được sợ hãi, trong lúc nhất thời Trình Vũ không biết nên trả lời thế nào.
Cô đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên là muốn đến gần anh, nhưng mà cô không thể nói với anh như vậy.
"Em muốn cái gì trực tiếp nói cho anh biết, nếu có thể cho anh đều sẽ cho em, em không cần phải như vậy?" Nói xong lời này sắc mặt của anh không chút thay đổi, cầm tay cô buông xuống.
"..."
Lần này Trình Vũ hoàn toàn ngơ ngác, lời anh nói có ý từ gì, cái gì gọi là nghĩ muốn cái gì thì trực tiếp nói với anh, không cần phải như vậy.
Đây là anh hiểu lầm cô tới gần anh là bởi vì lợi ích? Cẩn thận suy nghĩ một chút hình như cũng có khả năng này. Trước đó cô chưa bao giờ nhìn anh, tuy hai người là vợ chồng nhưng so với người xa lạ cũng không kém lắm. Chỉ là bây giờ, cô đột nhiên trở nên ân cần như vậy, lại còn bưng nước cho anh, lại lau mồ hôi cho anh, là người bình thường cũng sẽ nghi ngờ huống chi còn là người cẩn trọng như Lục Vân Cảnh.
Cho nên anh hiểu lầm cũng là lẽ thường.
Chỉ là.. Nếu anh thật sự hiểu lầm cô có ý lợi dụng, cô cảm thấy bằng vào thủ đoạn của Lục Vân Cảnh tuyệt đối sẽ không cho cô vẻ mặt hòa nhã, nhưng anh lại nói anh có thể cho cô thì đều cho, câu nói như vậy tuyệt đối không phù hợp với Lục Vân Cảnh. Một người vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn.
Beta: Tân Sinh
Đến lượt Lục Thừa Doãn nhếch khóe miệng, nhưng anh ta chưa kịp mở miệng, thì nghe thấy Lục Vân Cảnh nói: "Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói qua với anh, còn muốn sống tốt thì phải an phận thủ thường một chút, thật không nghĩ tới anh không nghe lời, vậy mà còn chạy tới quấy rầy vợ của tôi, chẳng biết an phận như vậy cũng đừng trách tôi đây không lưu tình." Anh dùng giọng điệu lạnh tanh như một thanh kiếm, "Chờ anh rể Bạch Bằng của anh tới nhặt xác đi."
Để lại lời này, anh xoay người trực tiếp rời đi, Lục Thừa Sương lại ngồi không yên, đuổi theo ra tới cửa: "Lục Vân Cảnh, tiền đều đã cho anh, vì sao anh còn muốn làm vậy?"
Mẹ của Lục Thừa Doãn cũng đuổi theo ra mắng: "Nhà họ Lục thế nào lại nuôi dưỡng ra một người có tâm địa độc ác như vậy chứ!"
Cũng không đạt được Lục Vân Cảnh đáp lại, anh trực tiếp lên xe, xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Thừa Sương vẫn không cam lòng đuổi theo xe mắng đến khàn giọng: "Lục Vân Cảnh, anh chính là ma quỷ, anh sẽ xuống địa ngục."
Trình Vũ ở nhà hàng kiểm tra xong xuôi, còn phải xem báo cáo các phòng ban, xem xong đã đến tối, lúc trở về chỉ cảm thấy cả người đều rã rời, tắm rửa qua loa thì đi ngủ.
Tiếp nhận công ty rất thuận lợi, xem như cô giải quyết xong một tràng tâm sự, buổi tối ngủ rất tốt, ngày hôm sau tinh thần dồi dào rời khỏi giường. Lúc xuống lầu ăn bữa sáng thì biết được Lục Vân Cảnh còn đang huấn luyện ở phía sau.
Trình Vũ nghĩ nghĩ bèn nói với chị Bảy yêu cầu một ly nước điện giải, lại mang theo một cái khăn mặt đi về sân sau.
Đây không phải lần đầu cô xuất hiện ở đây, Kim Lê Dương và mấy vệ sĩ khác thấy cô xuất hiện cũng không ngạc nhiên như lần trước, chỉ cung kính cúi đầu chào cô xem như chào hỏi.
Trình Vũ lẳng lặng ở bên ngoài chờ Lục Vân Cảnh đi ra.
Ở trên sân huấn luyện, Lục Vân Cảnh mạnh mẽ giống như một con dã thú. Bắp thịt trên người anh là do việc tập thể hình mà có, không khoa trương như vận động viên thể hình nhưng lại mang một lực lượng khỏe mạnh.
Nhất là lúc nhảy qua lăn lại ở trên đất, phả ra hơi thở đàn ông rất cuồng dã, hơn nữa mỗi lần anh luyện tập đều không mặc áo..
Vành tai Trình Vũ hơi nóng, cô vội vàng dời ánh mắt nhìn chăm chú ở trên người Lục Vân Cảnh, hít sâu mấy hơi điều chỉnh một chút lúc này mới khôi phục lại như thường.
Đợi một lát Lục Vân Cảnh mới từ bên trong đi ra, Trình Vũ tự xây dựng cho mình một chút tâm lý, lúc này mới bước ra phía trước, đưa nước điện giải cho anh, trưng ra bộ dáng dịu dàng nhất mà cô tự cho là như thế, tươi cười sáng lạn nói: "Uống nước trước đi."
Tầm mắt Lục Vân Cảnh liếc nhìn cô cùng cái ly, dường như anh hơi ngẩn người một chút, nhưng cũng chỉ là một chút trong nháy mắt đã biến mất không thấy, sắc mặt không có chút rung động nào, lạnh lùng giống như thường ngày, anh không nói một lời nhận ly nước từ từ uống hết.
Trình Vũ nhìn anh uống xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bèn đưa khăn cho anh, nói: "Lau mồi hôi đi."
Lần này Trình Vũ nhìn thấy anh nhíu mày, bỗng lòng cô nhảy lên một cái nhưng cô không lùi bước, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đó, phải từ từ tới gần Lục Vân Cảnh, cô hiểu rõ muốn tới gần anh không phải chuyện dễ dàng, nhưng anh cũng không phải là không thể đến gần, chỉ cần lá gan của cô lớn một chút.
Lục Vân Cảnh một lúc lâu không nhận lấy, mà những vệ sĩ kia xung quanh kia có khả năng cũng cảm thấy mình chướng mắt nên yên lặng lui xuống, ở sân sau chỉ còn Lục Vân Cảnh và Trình Vũ.
Nói thật, bên cạnh không có những người khác, Trình Vũ lại càng luống cuống.
Lục Vân Cảnh không nhận lấy cô cũng không có ý định lùi bước, Trình Vũ hít sâu một hơi, dứt khoát không thèm để ý dò xét hỏi anh: "Anh muốn em lau giúp anh sao?"
Ánh mắt anh hơi lạnh lẽo, tầm mắt dừng trên người cô càng sắc bén đến bức người.
Trình Vũ nuốt nước miếng, thật cẩn thận đi tới phía trước, nhẫn nhịn các ngón tay run rẩy kiễng mũi chân lên lấy khăn nhẹ nhàng lau ở trên trán anh.
Cô một lần lại một lần ở trong lòng tự nhủ với chính mình, Lục Vân Cảnh không đáng sợ như vậy. Ngày hôm qua không phải bánh mì anh cắt còn đưa cho cô hay sao? Cô muốn biết đến tột cùng anh đang suy nghĩ gì, muốn biết rốt cuộc tại sao kiếp trước anh lại liều mạnh cứu cô. Vì thế cô nhất định phải đến gần, chỉ cần đến gần anh cô mới có thể biết được cuối cùng anh là người như thế nào.
Nhưng khăn vừa mới chạm vào trán của anh đã bị anh túm lại. Cơ thể Trình Vũ cứng đờ, rụt rè nhìn lại anh thì thấy anh nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén giống như lực nhìn thấuvậy.
"Em đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng điệu của anh lành lạnh khiến cho người khác không hiểu được sợ hãi, trong lúc nhất thời Trình Vũ không biết nên trả lời thế nào.
Cô đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên là muốn đến gần anh, nhưng mà cô không thể nói với anh như vậy.
"Em muốn cái gì trực tiếp nói cho anh biết, nếu có thể cho anh đều sẽ cho em, em không cần phải như vậy?" Nói xong lời này sắc mặt của anh không chút thay đổi, cầm tay cô buông xuống.
"..."
Lần này Trình Vũ hoàn toàn ngơ ngác, lời anh nói có ý từ gì, cái gì gọi là nghĩ muốn cái gì thì trực tiếp nói với anh, không cần phải như vậy.
Đây là anh hiểu lầm cô tới gần anh là bởi vì lợi ích? Cẩn thận suy nghĩ một chút hình như cũng có khả năng này. Trước đó cô chưa bao giờ nhìn anh, tuy hai người là vợ chồng nhưng so với người xa lạ cũng không kém lắm. Chỉ là bây giờ, cô đột nhiên trở nên ân cần như vậy, lại còn bưng nước cho anh, lại lau mồ hôi cho anh, là người bình thường cũng sẽ nghi ngờ huống chi còn là người cẩn trọng như Lục Vân Cảnh.
Cho nên anh hiểu lầm cũng là lẽ thường.
Chỉ là.. Nếu anh thật sự hiểu lầm cô có ý lợi dụng, cô cảm thấy bằng vào thủ đoạn của Lục Vân Cảnh tuyệt đối sẽ không cho cô vẻ mặt hòa nhã, nhưng anh lại nói anh có thể cho cô thì đều cho, câu nói như vậy tuyệt đối không phù hợp với Lục Vân Cảnh. Một người vừa mạnh mẽ vừa tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.