Chương 48: Kẻ Giết Người Xuất Hiện(7)
Tử Thanh Du
07/04/2023
Thật ra Trình Vũ cũng không biết mình muốn làm gì, không hiểu sao cứ nắm góc áo anh, giống như có rất nhiều lời phải nói với anh nhưng lại không biết nên nói gì.
Chỉ là đột nhiên kéo áo người ta mà không làm gì có vẻ hơi kỳ quái, Trình Vũ trầm tư trong chốc lát liền hỏi: "Ngày hôm qua anh vội vã từ nước ngoài về tìm em là bởi vì lo lắng cho em sao?"
Lục Vân Cảnh: "......"
Lục Vân Cảnh không nói gì, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là tay nắm góc áo anh vẫn không buông ra, như là biểu đạt chấp nhất cô muốn nghe đáp án của anh.
Sáng sớm, trong sân sau tràn ngập hơi thở tươi mát của cỏ cây, bốn phía yên tĩnh đến kỳ cục, mặt trời còn chưa nhô lên, Trình Vũ lại cảm thấy hình như có một loại ấm áp dễ chịu bao phủ khắp người. Giống như cô vàLục Vân Cảnh đột nhiên bị nhốt ở trong một cái lồng sắt trong suốt, lồng sắt rất nhỏ chỉ có thể chứa hai người, trừ bỏ hai người họ ở ngoài, không khí xung quanh đều tràn ngập hơi thở ấm áp dễ chịu, quả thật ái muội đến cực điểm.
Cứ như vậy một lúc lâu, cô nghe trên đỉnh đầu phát ra một âm tiết thật nhẹ: "Ừ.” Nhẹ giống như là ảo giác vậy.
Lòng Trình Vũ đột nhiên run lên, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, đối diện với khuôn mặt lãnh nghị và ánh mắt thâm thuý của anh, mặc dù anh vừa mới khẳng định đáp án nhưng chính khuôn mặt âm lãnh này vẫn cho người ta một loại cảm giác cự người ở ngàn dặm. Dường như vĩnh viễn anh đều bình tĩnh tự nhiên như vậy, khác với người trong mộng nắm tay cô khóc thút thít như hai người.
Trình Vũ hít một hơi lại hỏi: "Nếu có một ngày em bị một loại bệnh, một loại rất khó trị liệu, yêu cầu trả một cái giá rất lớn mới có thể chữa khỏi, hơn nữa tỷ lệ khỏi rất nhỏ, anh sẽ dùng tất cả mọi thứ để cứu em sao?"
Hai mắt anhchậm rãi híp lại, tầm mắt trở nên sắc bén bức người.
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn biết đến tột cùng anh có thể cứu em hay không thôi?” Ánh mắt cô cố chấp nhìn anh.
Anh trầm mặc trong chốc lát, giữa mày đột nhiên hơi nhăn lại, quay mặt qua một bên, trầm giọng nói: "Không biết."
"......"
"Chuyện không có xảy ra, ai cũng không biết mình sẽ lựa chọn thế nào?"
"......"
Anh nói cũng rất có đạo lý, chuyện còn chưa xảy ra, căn bản không có ai dám bảo đảm mình sẽ lựa chọn làm ra thế nào, anh là người lý trí như thế, không thể đem anh với người trong mộng liên hệ lại với nhau được.
Có lẽ đó chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi.
Trình Vũ bỗng có chút mất mát không hiểu.
Lục Vân Cảnh nhìn bàn tay nhỏ vẫn kéo góc áo anh ánh mắt hơi lóe một chút, lại dường như không có việc gì dời mắt đi, hỏi: “Em... Còn có chuyện gì?"
Lúc này Trình Vũ mới ý thức được tay cô còn túm áo anh, chỉ là không biết như thế nào, cô cũng không nghĩ buông ra, nhưng cô cũng không muốn mình có vẻ quá không thể hiểu đó được, cô nghĩ nghĩ bèn giơ một tay kia lên trước mắt anh nói:
“Tay này hôm qua ngã từ trên vách núi xuống bị thương."
Thật ra chỉ là một vết thương nhỏ xíu, hoàn toàn có thể bỏ qua, qua mấy ngày nữa cũng có thể tự động khép miệng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn môi, ánh mắt làm nũng nhìn anh, hơi có chút chột dạ lại có chút kiên định nói với anh: "Rất... rất đau."
Lục Vân Cảnh liếc mắt nhìn vết thương bé tí ti ở trên mu bàn tay kia của cô, nhưng thật ra cũng không lộ ra biểu tình nhìn một kẻ ngốc mà lại rất có phong độ nói: "Vì sao không bảo chị Bảy băng bó cho em một chút?"
Trình Vũ mở to mắt xoay chuyển, ngay sau đó nhút nhát sợ sệt nhìn anh, thử thăm dò nói: "Em...Em muốn anh băng giúp em."
"......"
Lời này nói ra có chút ái muội, tim Trình Vũ bắt đầu đập nhanh, cô hít sâu một hơi lại nói: "Anh......Trước kia không phải anh là bác sĩ sao? Tay nghề anh băng bó khẳng định cao hơn chị Bảy."
"......"
Anh trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, sau đó xoay người sang chỗ khác: “Đi theo anh."
Chỉ là khi quay người anh lại phát hiện góc áo vẫn còn bị cô nắm ở trong tay, anh dùng ánh mắt ý bảo cô buông một chút, Trình Vũ lại làm bộ không nhìn thấy, ngón tay cứ túm góc áo không buông ra.
Lục Vân Cảnh cũng không cưỡng chế cô phải buông ra, trực tiếp đi về phía trước, còn Trình Vũ kéo góc áo anh theo ở phía sau, quần áo bị cô kéo lệch lộ ra một mảng bụng nhỏ anh cũng không để ý. Mà Trình Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc khi người cường thế nguy hiểm như anh lại dung túng hành vi náo loạn như trẻ con của cô, đi theo phía sau anh Trình Vũ mới cảm thấy mất mát lúc nãy chậm rãi biến mất không thấy, không thấy phiền não thì tâm trạng vui vẻ lên, cô nhịn không được trộm cười cười.
Cô và Lục Vân Cảnh đi vào phòng nhỏ lầu một chứa vật linh tinh, anh lấy hòm thuốc ra ý bảo cô đưa tay ra, sau đó một tay anh cầm tay cô, tay kia dùng cồn i- ốt lau vết thương cho cô.
Ngón tay khô ráp của anh nhẹ nhàng niết tay cô, trong lòng Trình Vũ lại có cảm giác ngứa ngáy.
Sát cồn i-ốt xong, anh lại dùng băng gạc băng bó đơn giản một chút cho cô, không hổ danh là người từng làm bác sĩ, động tác của anh rất linh hoạt, băng bó cũng rất có kinh nghiệm.
“Được rồi.”Anh vừa nói xong vừa muốn thả tay cô ra, Trình Vũ lại theo bản năng nắm chặt ngón tay anh.
Ngón tay anh rất dài lại thô ráp nhưng lại có một loại khô ráo ấm áp, trong lòng Trình Vũ hơi kinh hoàng, cô và anh đến gần như vậy, ngực anh cũng gần trong gang tấc, thậm chí cô có thể cảm nhận được độ ấm từ lồng ngực anh truyền đến, mà ngón tay anh vẫn còn bị cô nắm trong tay.
Bị Lục Vân Cảnh ôm vào trong ngực sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Chỉ là đột nhiên kéo áo người ta mà không làm gì có vẻ hơi kỳ quái, Trình Vũ trầm tư trong chốc lát liền hỏi: "Ngày hôm qua anh vội vã từ nước ngoài về tìm em là bởi vì lo lắng cho em sao?"
Lục Vân Cảnh: "......"
Lục Vân Cảnh không nói gì, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là tay nắm góc áo anh vẫn không buông ra, như là biểu đạt chấp nhất cô muốn nghe đáp án của anh.
Sáng sớm, trong sân sau tràn ngập hơi thở tươi mát của cỏ cây, bốn phía yên tĩnh đến kỳ cục, mặt trời còn chưa nhô lên, Trình Vũ lại cảm thấy hình như có một loại ấm áp dễ chịu bao phủ khắp người. Giống như cô vàLục Vân Cảnh đột nhiên bị nhốt ở trong một cái lồng sắt trong suốt, lồng sắt rất nhỏ chỉ có thể chứa hai người, trừ bỏ hai người họ ở ngoài, không khí xung quanh đều tràn ngập hơi thở ấm áp dễ chịu, quả thật ái muội đến cực điểm.
Cứ như vậy một lúc lâu, cô nghe trên đỉnh đầu phát ra một âm tiết thật nhẹ: "Ừ.” Nhẹ giống như là ảo giác vậy.
Lòng Trình Vũ đột nhiên run lên, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, đối diện với khuôn mặt lãnh nghị và ánh mắt thâm thuý của anh, mặc dù anh vừa mới khẳng định đáp án nhưng chính khuôn mặt âm lãnh này vẫn cho người ta một loại cảm giác cự người ở ngàn dặm. Dường như vĩnh viễn anh đều bình tĩnh tự nhiên như vậy, khác với người trong mộng nắm tay cô khóc thút thít như hai người.
Trình Vũ hít một hơi lại hỏi: "Nếu có một ngày em bị một loại bệnh, một loại rất khó trị liệu, yêu cầu trả một cái giá rất lớn mới có thể chữa khỏi, hơn nữa tỷ lệ khỏi rất nhỏ, anh sẽ dùng tất cả mọi thứ để cứu em sao?"
Hai mắt anhchậm rãi híp lại, tầm mắt trở nên sắc bén bức người.
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn biết đến tột cùng anh có thể cứu em hay không thôi?” Ánh mắt cô cố chấp nhìn anh.
Anh trầm mặc trong chốc lát, giữa mày đột nhiên hơi nhăn lại, quay mặt qua một bên, trầm giọng nói: "Không biết."
"......"
"Chuyện không có xảy ra, ai cũng không biết mình sẽ lựa chọn thế nào?"
"......"
Anh nói cũng rất có đạo lý, chuyện còn chưa xảy ra, căn bản không có ai dám bảo đảm mình sẽ lựa chọn làm ra thế nào, anh là người lý trí như thế, không thể đem anh với người trong mộng liên hệ lại với nhau được.
Có lẽ đó chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi.
Trình Vũ bỗng có chút mất mát không hiểu.
Lục Vân Cảnh nhìn bàn tay nhỏ vẫn kéo góc áo anh ánh mắt hơi lóe một chút, lại dường như không có việc gì dời mắt đi, hỏi: “Em... Còn có chuyện gì?"
Lúc này Trình Vũ mới ý thức được tay cô còn túm áo anh, chỉ là không biết như thế nào, cô cũng không nghĩ buông ra, nhưng cô cũng không muốn mình có vẻ quá không thể hiểu đó được, cô nghĩ nghĩ bèn giơ một tay kia lên trước mắt anh nói:
“Tay này hôm qua ngã từ trên vách núi xuống bị thương."
Thật ra chỉ là một vết thương nhỏ xíu, hoàn toàn có thể bỏ qua, qua mấy ngày nữa cũng có thể tự động khép miệng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn môi, ánh mắt làm nũng nhìn anh, hơi có chút chột dạ lại có chút kiên định nói với anh: "Rất... rất đau."
Lục Vân Cảnh liếc mắt nhìn vết thương bé tí ti ở trên mu bàn tay kia của cô, nhưng thật ra cũng không lộ ra biểu tình nhìn một kẻ ngốc mà lại rất có phong độ nói: "Vì sao không bảo chị Bảy băng bó cho em một chút?"
Trình Vũ mở to mắt xoay chuyển, ngay sau đó nhút nhát sợ sệt nhìn anh, thử thăm dò nói: "Em...Em muốn anh băng giúp em."
"......"
Lời này nói ra có chút ái muội, tim Trình Vũ bắt đầu đập nhanh, cô hít sâu một hơi lại nói: "Anh......Trước kia không phải anh là bác sĩ sao? Tay nghề anh băng bó khẳng định cao hơn chị Bảy."
"......"
Anh trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, sau đó xoay người sang chỗ khác: “Đi theo anh."
Chỉ là khi quay người anh lại phát hiện góc áo vẫn còn bị cô nắm ở trong tay, anh dùng ánh mắt ý bảo cô buông một chút, Trình Vũ lại làm bộ không nhìn thấy, ngón tay cứ túm góc áo không buông ra.
Lục Vân Cảnh cũng không cưỡng chế cô phải buông ra, trực tiếp đi về phía trước, còn Trình Vũ kéo góc áo anh theo ở phía sau, quần áo bị cô kéo lệch lộ ra một mảng bụng nhỏ anh cũng không để ý. Mà Trình Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc khi người cường thế nguy hiểm như anh lại dung túng hành vi náo loạn như trẻ con của cô, đi theo phía sau anh Trình Vũ mới cảm thấy mất mát lúc nãy chậm rãi biến mất không thấy, không thấy phiền não thì tâm trạng vui vẻ lên, cô nhịn không được trộm cười cười.
Cô và Lục Vân Cảnh đi vào phòng nhỏ lầu một chứa vật linh tinh, anh lấy hòm thuốc ra ý bảo cô đưa tay ra, sau đó một tay anh cầm tay cô, tay kia dùng cồn i- ốt lau vết thương cho cô.
Ngón tay khô ráp của anh nhẹ nhàng niết tay cô, trong lòng Trình Vũ lại có cảm giác ngứa ngáy.
Sát cồn i-ốt xong, anh lại dùng băng gạc băng bó đơn giản một chút cho cô, không hổ danh là người từng làm bác sĩ, động tác của anh rất linh hoạt, băng bó cũng rất có kinh nghiệm.
“Được rồi.”Anh vừa nói xong vừa muốn thả tay cô ra, Trình Vũ lại theo bản năng nắm chặt ngón tay anh.
Ngón tay anh rất dài lại thô ráp nhưng lại có một loại khô ráo ấm áp, trong lòng Trình Vũ hơi kinh hoàng, cô và anh đến gần như vậy, ngực anh cũng gần trong gang tấc, thậm chí cô có thể cảm nhận được độ ấm từ lồng ngực anh truyền đến, mà ngón tay anh vẫn còn bị cô nắm trong tay.
Bị Lục Vân Cảnh ôm vào trong ngực sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.