Chương 12: Bế Quan Tu Luyện 1
Nghịch Thương Thiên
31/03/2023
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lần đầu tiên nội đan phát tác cũng đã tiến hành cải tạo một chút đối với ngũ tạng của Đinh Hạo, mặc dù hiện giờ hắn đang cố chịu đựng nhưng đã có điểm lý giải với nó. Lần này Đinh Hạo đã sớm có chuẩn bị nên chủ động vận đan điền của mình nên cơ thể…
Chỉ là loại cảm giác lúc này hoàn toàn bất đồng, lần đầu phát tác thì năng lượng của nội đan Bát Sí Tử Mãng tựa như núi lửa bộc phát, không để cho hắn làm chủ, mặc kệ thân thể hắn có khả năng chịu đựng hay không!
Nhưng bây giờ Đinh Hạo có thể dựa vào đan điền để dẫn luồng linh lực lưu động theo quỹ tích, đáng tiếc chính là bây giờ nội đan của Bát Sí Tử Mãng lại như một ao nước tù, chỉ toát ra chút linh khí làm cho Đinh Hạo buồn bực không thôi. Nội đan của Bát Sí Tử Mãng mặc dù chỉ cung cấp một chút linh lực nhưng Đinh Hạo đã cảm giác được biến hóa của thân thể mình.
Ngũ tạng biến hóa rõ ràng nhất, mỗi lần linh khí đi qua thì đều cảm giác chúng càng trở nên cứng cỏi, sinh lực càng thêm thịnh vượng, loại cảm giác huyền diệu này khó mà giải thích, dùng ngôn ngữ rất khó miêu tả chuẩn xác nhưng Đinh Hạo biết thân thể của chính mình thật sự đã xảy ra biến hóa, tai có thể nghe xa hơn, lớp da có thể cảm giác được không khí lưu động, thậm chí hắn có thể cảm giác được từng nhịp đập của tâm mạch.
Phát hiện này làm Đinh Hạo mừng rỡ như điên, hắn biết mình thật sự đã tiến vào luyện khí sơ kỳ. Nhưng Đinh Hạo không biết rằng trong một ngày mà tiến được đến giai đoạn như vậy, đối với mọi tu đạo giả phổ thông là không thể tưởng tượng nổi. Kẻ tu đạo có cơ sở chưa vững mà muốn đi vào cảnh giới này bình thường cũng phải hơn ba năm, người nhanh nhất cũng mất chừng ba năm.
Trước đó, tuy Đinh Hạo không tu đạo nhưng hằng ngày lại ở trong rừng rậm săn bắt, leo núi nên đã rèn luyện được thân thể cường tráng dị thường, đồng thời lần trước nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác làm thân thể hắn được cải tạo không ít, nhưng quan trọng nhất chính là năng lực lĩnh ngộ của Đinh Hạo quả là kinh nhân.
Nếu là người bình thường, lần đầu tiếp cận với việc tu đạo căn bản rất khó giải thích mức độ trừu tượng của việc tu luyện, cho dù họ được lý giải tường tận cũng không có khả năng hiểu, chỉ khi kinh qua thất bại thì mới có thể chính thức tìm được phương pháp. Thế nhưng Đinh Hạo lại có thể trực tiếp vượt qua giai đoạn mê mang quan trọng nhất này nên có thể nhanh chóng đạt tới giai đoạn đó.
Đinh Hạo mở mắt thì phát hiện đã tới trưa hôm sau, hắn tu luyện cả đêm mà chẳng cảm giác thân thể có gì không khỏe, lại thấy tinh thần dâng tràn, thần thanh khí sản, ánh mắt thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông nhỏ của thực vật ngoài mười trượng. Đinh Hạo không hề vì thân thể của mình thay đổi mà cảm thấy kinh ngạc, sự huyền bí của tu chân làm cho hắn bắt đầu tin tưởng những sự tình có thể nảy sinh.
Mặc dù không cảm thấy đói nhưng dù sao Đinh Hạo cũng còn cách Tích Cốc kỳ một đoạn khoảng cách, hắn vẫn cần phải cho chút gì vào bụng để bổ sung thể lực đã tiêu hao.
Những ngày sau đó, Đinh Hạo tiếp tục tới tàng thư phòng thì phát hiện tam đại đệ tử đang giữ cửa vẫn như cũ ngồi bất động tại đó, lần này hắn không vội vàng như trước mà lại có hứng thú nhìn tam đại đệ tử đó.
Người này tướng mạo cực kì bình thường, nhìn khoảng hai mươi tuổi, nhưng Đinh Hạo biết căn bản không thể theo tướng mạo mà đoán tuổi của người tu đạo được, theo lời Mã Phong thì hai mươi năm qua chưa từng có đệ tử mới sẽ hiểu.
Phảng phất cảm giác được ánh mắt lướt qua của Đinh Hạo, y liền mở mắt, nhìn Đinh Hạo nói:
- Tiểu tử, trông ta ổn chứ?
- Thật không phải, chỉ là có một số việc muốn hỏi thăm ngươi, vốn muốn chờ sau khi ngươi tỉnh ngủ để hỏi lại, bất quá ngay lúc đang nhìn thì ngươi tỉnh lại!
Đinh Hạo nhẹ giọng nói.
Đinh Hạo không phải loại người hay bắt chuyện, nhưng hắn vừa mới đến nên đối vối Vô Cực Ma Tông dù sao cũng biết rất ít, điều này sẽ rất bất lợi đối với hành sự sau này nên hắn muốn dò hỏi kỹ lưỡng, đây cũng là tố chất cẩn thận của một thợ săn ở Đinh Hạo.
- Ồ, tiểu tử, ta có cần thiết phải trả lời ngươi không, trả lời ngươi thì ta có chỗ nào tốt, nhìn trang phục của ngươi đã biết là người mới nhập môn, ngươi có thứ gì tốt cho ta?
Người này miễn cưỡng nói, giọng nói cực kì khinh thị.
Đinh Hạo cảm giác người này cũng có chút ý tứ, mặc dù là người lấy lợi làm đầu, nhưng tác phong không giống người trong Ma môn, đúng là lạ.
Tuy Đinh Hạo tiếp xúc không nhiều với người trong ma đạo nhưng thấy tác phong hành sự của Mã Phong và Trần Lĩnh nên trong lòng đã biết, người này giọng nói mặc dù bất thiện, nhưng cũng không có ác ý!
Lần đầu tiên nội đan phát tác cũng đã tiến hành cải tạo một chút đối với ngũ tạng của Đinh Hạo, mặc dù hiện giờ hắn đang cố chịu đựng nhưng đã có điểm lý giải với nó. Lần này Đinh Hạo đã sớm có chuẩn bị nên chủ động vận đan điền của mình nên cơ thể…
Chỉ là loại cảm giác lúc này hoàn toàn bất đồng, lần đầu phát tác thì năng lượng của nội đan Bát Sí Tử Mãng tựa như núi lửa bộc phát, không để cho hắn làm chủ, mặc kệ thân thể hắn có khả năng chịu đựng hay không!
Nhưng bây giờ Đinh Hạo có thể dựa vào đan điền để dẫn luồng linh lực lưu động theo quỹ tích, đáng tiếc chính là bây giờ nội đan của Bát Sí Tử Mãng lại như một ao nước tù, chỉ toát ra chút linh khí làm cho Đinh Hạo buồn bực không thôi. Nội đan của Bát Sí Tử Mãng mặc dù chỉ cung cấp một chút linh lực nhưng Đinh Hạo đã cảm giác được biến hóa của thân thể mình.
Ngũ tạng biến hóa rõ ràng nhất, mỗi lần linh khí đi qua thì đều cảm giác chúng càng trở nên cứng cỏi, sinh lực càng thêm thịnh vượng, loại cảm giác huyền diệu này khó mà giải thích, dùng ngôn ngữ rất khó miêu tả chuẩn xác nhưng Đinh Hạo biết thân thể của chính mình thật sự đã xảy ra biến hóa, tai có thể nghe xa hơn, lớp da có thể cảm giác được không khí lưu động, thậm chí hắn có thể cảm giác được từng nhịp đập của tâm mạch.
Phát hiện này làm Đinh Hạo mừng rỡ như điên, hắn biết mình thật sự đã tiến vào luyện khí sơ kỳ. Nhưng Đinh Hạo không biết rằng trong một ngày mà tiến được đến giai đoạn như vậy, đối với mọi tu đạo giả phổ thông là không thể tưởng tượng nổi. Kẻ tu đạo có cơ sở chưa vững mà muốn đi vào cảnh giới này bình thường cũng phải hơn ba năm, người nhanh nhất cũng mất chừng ba năm.
Trước đó, tuy Đinh Hạo không tu đạo nhưng hằng ngày lại ở trong rừng rậm săn bắt, leo núi nên đã rèn luyện được thân thể cường tráng dị thường, đồng thời lần trước nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác làm thân thể hắn được cải tạo không ít, nhưng quan trọng nhất chính là năng lực lĩnh ngộ của Đinh Hạo quả là kinh nhân.
Nếu là người bình thường, lần đầu tiếp cận với việc tu đạo căn bản rất khó giải thích mức độ trừu tượng của việc tu luyện, cho dù họ được lý giải tường tận cũng không có khả năng hiểu, chỉ khi kinh qua thất bại thì mới có thể chính thức tìm được phương pháp. Thế nhưng Đinh Hạo lại có thể trực tiếp vượt qua giai đoạn mê mang quan trọng nhất này nên có thể nhanh chóng đạt tới giai đoạn đó.
Đinh Hạo mở mắt thì phát hiện đã tới trưa hôm sau, hắn tu luyện cả đêm mà chẳng cảm giác thân thể có gì không khỏe, lại thấy tinh thần dâng tràn, thần thanh khí sản, ánh mắt thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông nhỏ của thực vật ngoài mười trượng. Đinh Hạo không hề vì thân thể của mình thay đổi mà cảm thấy kinh ngạc, sự huyền bí của tu chân làm cho hắn bắt đầu tin tưởng những sự tình có thể nảy sinh.
Mặc dù không cảm thấy đói nhưng dù sao Đinh Hạo cũng còn cách Tích Cốc kỳ một đoạn khoảng cách, hắn vẫn cần phải cho chút gì vào bụng để bổ sung thể lực đã tiêu hao.
Những ngày sau đó, Đinh Hạo tiếp tục tới tàng thư phòng thì phát hiện tam đại đệ tử đang giữ cửa vẫn như cũ ngồi bất động tại đó, lần này hắn không vội vàng như trước mà lại có hứng thú nhìn tam đại đệ tử đó.
Người này tướng mạo cực kì bình thường, nhìn khoảng hai mươi tuổi, nhưng Đinh Hạo biết căn bản không thể theo tướng mạo mà đoán tuổi của người tu đạo được, theo lời Mã Phong thì hai mươi năm qua chưa từng có đệ tử mới sẽ hiểu.
Phảng phất cảm giác được ánh mắt lướt qua của Đinh Hạo, y liền mở mắt, nhìn Đinh Hạo nói:
- Tiểu tử, trông ta ổn chứ?
- Thật không phải, chỉ là có một số việc muốn hỏi thăm ngươi, vốn muốn chờ sau khi ngươi tỉnh ngủ để hỏi lại, bất quá ngay lúc đang nhìn thì ngươi tỉnh lại!
Đinh Hạo nhẹ giọng nói.
Đinh Hạo không phải loại người hay bắt chuyện, nhưng hắn vừa mới đến nên đối vối Vô Cực Ma Tông dù sao cũng biết rất ít, điều này sẽ rất bất lợi đối với hành sự sau này nên hắn muốn dò hỏi kỹ lưỡng, đây cũng là tố chất cẩn thận của một thợ săn ở Đinh Hạo.
- Ồ, tiểu tử, ta có cần thiết phải trả lời ngươi không, trả lời ngươi thì ta có chỗ nào tốt, nhìn trang phục của ngươi đã biết là người mới nhập môn, ngươi có thứ gì tốt cho ta?
Người này miễn cưỡng nói, giọng nói cực kì khinh thị.
Đinh Hạo cảm giác người này cũng có chút ý tứ, mặc dù là người lấy lợi làm đầu, nhưng tác phong không giống người trong Ma môn, đúng là lạ.
Tuy Đinh Hạo tiếp xúc không nhiều với người trong ma đạo nhưng thấy tác phong hành sự của Mã Phong và Trần Lĩnh nên trong lòng đã biết, người này giọng nói mặc dù bất thiện, nhưng cũng không có ác ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.