Chương 10: Sơ Nhập Sơn Môn 2
Nghịch Thương Thiên
31/03/2023
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên trong Vô Cực Ma Tông, phòng ốc đều tụ lại một chỗ, trong đó đồ sộ nhất là Vô Cực điện, bất quá do nhân số quá ít nên mỗi người đều có một gian phòng riêng, kể cả Đinh Hạo mới đến cũng có một gian.
Phía sau điện có một hồ rất sâu và lạnh, cho dù mùa hè đứng ở trên bờ cũng cảm thấy hàn khí bức nhân, hơi lạnh cùng không khí trên mặt hồ giao thoa tạo thành hơi nước cao tới ba thước, bồng bềnh, như mộng như ảo, thực sự có vài phần khí phái tu đạo.
Ở phía sau hồ là một ngọn tiểu sơn, chính giữa đỉnh núi có một trăm mười sơn động để cho môn nhân sử dụng. Lúc chỉ còn lại một mình và có điều kiện xem xét, Đinh Hạo cảm thấy rất vừa lòng, có điều là môn nhân Vô Cực Ma Tông không có nhiều mà họ lại đều chú tâm tu luyện nên hắn cảm thấy trống vắng dị thường.
Trên đường đi tới đây hắn cũng chỉ gặp mặt hai sư thúc cùng bảy vị tam đại đệ tử (đệ tử đời thứ ba), mấy người này đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Khi đó một tam đại đệ tử còn khẽ kêu lên kinh ngạc:
- Qua hai mươi lăm năm mới có đệ tử mới gia nhập!
Đinh Hạo nghe xong những lời này, có cảm giác như vào nhầm chỗ của sơn tặc.
Qua một vị sư thúc, Trần Lĩnh biết được Mã Phong sắp xuất quan liền tranh thủ đưa Đinh Hạo đến gặp.
Mã Phong cao khoảng thước sáu lăm, khuôn mặt khô gầy, đầu tóc bù xù xõa trên vai, mặc một trường bào màu xám, cái trán dô cùng đôi mắt híp kết hợp với nét mặt không đổi sắc khi nói, quả thật làm cho Mã Phong có chút “Phong” phạm.
Khi nghe Trần Lĩnh nói đã nhận Đinh Hạo làm đồ đệ mà mặt hắn không đổi sắc, chỉ khi Trần Lĩnh đưa ra vài tấm lân phiến - trong tám miếng Sí Tử Mãng thì đôi mắt đột nhiên phát sáng, hai tay khô gầy cầm lấy lân phiến khẽ run run kích động.
- Làm sao mà ngươi có được vật này, những cái khác đâu rồi, thành thật nói mau!
Thanh âm the thé như dạ ưng kêu khóc làm tai người khác khó chịu vô cùng.
Trần Lĩnh nhất mực nói là tự mình đi du lịch ngẫu nhiên có được, không còn vật nào khác ngoài mấy tấm lân phiến này.
Mã Phong nhìn xong liền đem lân phiến cất vào giới chỉ:
- Ngươi biết vật này trân quý mà lại mang đến cho ta, niệm tình ngươi có hiếu tâm nên ta sẽ không xử tệ với ngươi đâu. Ngọc giản này là phương pháp để tu luyện Xuất Khiếu kỳ của Vô Cực Ma Tông, trong đó có ba đạo phù chú để sử dụng, còn ngọc thạch này ta cũng cho ngươi, linh khí trong đó cũng đủ cho ngươi tu luyện mười năm. Cốt cách đồ đệ mới thu nhận của ngươi không tồi, bổn môn cũng đã lâu không có đệ tử gia nhập, ngươi phải dạy dỗ tốt mới được.
Trần Lĩnh nhận ra, chỉ có theo Mã Phong mới có nhiều chuyện tốt về sau. Một lúc sau hắn dẫn Đinh Hạo cáo lui.
Sau khi đưa Đinh Hạo về nơi ở, Trần Lĩnh nhân tiện đưa một ngọc giản cho hắn rồi nói phương pháp tu luyện của Vô Cực Ma Tông, y nói đây là công pháp nhập môn cơ bản nhất, đồng thời nói là pháp quyết tu luyện không phân chia tốt xấu, đạo hạnh tinh tiến là phụ thuộc vào thiên phú và cơ duyên của mỗi người. Nghe vậy làm Đinh Hạo chột dạ, xem ra công pháp của Vô Cực Ma Tông không phải là phương pháp tu luyện tốt nhất!
Đinh Hạo vốn tưởng Mã Phong ban cho Trần Lĩnh ngọc thạch để hỗ trợ mình tu luyện nhưng lại nghĩ nội đan của Bát Sí Tử Mãng trong cơ thể cũng cung cấp linh lực đủ cho mình nên không tiện nhắc tới.
Chỉ là hắn nghĩ mình cũng học vài năm tư thục, nhưng lúc đó thấy học hành thật vô dụng nên chưa bao giờ quan tâm đến nó. Bây giờ công pháp tu luyện thì có nhưng hắn cũng chỉ nhận biết được vài chữ, càng xem càng cảm thấy khó hiểu, đến lúc này hắn mới biết cơ sở để tu luyện của hắn còn thiếu nhiều lắm.
Xem biểu tình trên mặt thì Trần Lĩnh không có vẻ là lương sư có tính nhẫn nại, mới giảng vài câu đã khiến Đinh Hạo phải đi tới thư phòng tra cứu tài liệu biết bao lần, y cũng chẳng hỏi hắn đã hiểu chưa mà chỉ luôn dặn dò muốn tu luyện tốt thì phải hiểu tu đạo chính là ngộ, y muốn Đinh Hạo tự mình lĩnh ngộ.
Đinh Hạo vốn chẳng phải là người nhiều lời, những lúc Trần Lĩnh không giảng thêm, tránh cho y phải khó xử, biết mình còn thiếu sót, phải tận lực bù lại liền nhanh chóng thẳng hướng tàng thư lâu mà đi.
Trong tàng thư lâu chỉ có một tam đại đệ tử trông coi ở cửa, Đinh Hạo thấy hắn đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi, không biết là đang tu luyện hay là ngủ. Khi hắn nghe thấy tiếng Đinh Hạo đi vào cũng chỉ liếc nhìn một lần rồi tiếp tục ngồi xuống cứ như là Đinh Hạo không tồn tại.
Đinh Hạo không biết tên hắn và cũng chẳng muốn hỏi tới, nhanh chóng hướng thẳng vào bên trong.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên trong Vô Cực Ma Tông, phòng ốc đều tụ lại một chỗ, trong đó đồ sộ nhất là Vô Cực điện, bất quá do nhân số quá ít nên mỗi người đều có một gian phòng riêng, kể cả Đinh Hạo mới đến cũng có một gian.
Phía sau điện có một hồ rất sâu và lạnh, cho dù mùa hè đứng ở trên bờ cũng cảm thấy hàn khí bức nhân, hơi lạnh cùng không khí trên mặt hồ giao thoa tạo thành hơi nước cao tới ba thước, bồng bềnh, như mộng như ảo, thực sự có vài phần khí phái tu đạo.
Ở phía sau hồ là một ngọn tiểu sơn, chính giữa đỉnh núi có một trăm mười sơn động để cho môn nhân sử dụng. Lúc chỉ còn lại một mình và có điều kiện xem xét, Đinh Hạo cảm thấy rất vừa lòng, có điều là môn nhân Vô Cực Ma Tông không có nhiều mà họ lại đều chú tâm tu luyện nên hắn cảm thấy trống vắng dị thường.
Trên đường đi tới đây hắn cũng chỉ gặp mặt hai sư thúc cùng bảy vị tam đại đệ tử (đệ tử đời thứ ba), mấy người này đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Khi đó một tam đại đệ tử còn khẽ kêu lên kinh ngạc:
- Qua hai mươi lăm năm mới có đệ tử mới gia nhập!
Đinh Hạo nghe xong những lời này, có cảm giác như vào nhầm chỗ của sơn tặc.
Qua một vị sư thúc, Trần Lĩnh biết được Mã Phong sắp xuất quan liền tranh thủ đưa Đinh Hạo đến gặp.
Mã Phong cao khoảng thước sáu lăm, khuôn mặt khô gầy, đầu tóc bù xù xõa trên vai, mặc một trường bào màu xám, cái trán dô cùng đôi mắt híp kết hợp với nét mặt không đổi sắc khi nói, quả thật làm cho Mã Phong có chút “Phong” phạm.
Khi nghe Trần Lĩnh nói đã nhận Đinh Hạo làm đồ đệ mà mặt hắn không đổi sắc, chỉ khi Trần Lĩnh đưa ra vài tấm lân phiến - trong tám miếng Sí Tử Mãng thì đôi mắt đột nhiên phát sáng, hai tay khô gầy cầm lấy lân phiến khẽ run run kích động.
- Làm sao mà ngươi có được vật này, những cái khác đâu rồi, thành thật nói mau!
Thanh âm the thé như dạ ưng kêu khóc làm tai người khác khó chịu vô cùng.
Trần Lĩnh nhất mực nói là tự mình đi du lịch ngẫu nhiên có được, không còn vật nào khác ngoài mấy tấm lân phiến này.
Mã Phong nhìn xong liền đem lân phiến cất vào giới chỉ:
- Ngươi biết vật này trân quý mà lại mang đến cho ta, niệm tình ngươi có hiếu tâm nên ta sẽ không xử tệ với ngươi đâu. Ngọc giản này là phương pháp để tu luyện Xuất Khiếu kỳ của Vô Cực Ma Tông, trong đó có ba đạo phù chú để sử dụng, còn ngọc thạch này ta cũng cho ngươi, linh khí trong đó cũng đủ cho ngươi tu luyện mười năm. Cốt cách đồ đệ mới thu nhận của ngươi không tồi, bổn môn cũng đã lâu không có đệ tử gia nhập, ngươi phải dạy dỗ tốt mới được.
Trần Lĩnh nhận ra, chỉ có theo Mã Phong mới có nhiều chuyện tốt về sau. Một lúc sau hắn dẫn Đinh Hạo cáo lui.
Sau khi đưa Đinh Hạo về nơi ở, Trần Lĩnh nhân tiện đưa một ngọc giản cho hắn rồi nói phương pháp tu luyện của Vô Cực Ma Tông, y nói đây là công pháp nhập môn cơ bản nhất, đồng thời nói là pháp quyết tu luyện không phân chia tốt xấu, đạo hạnh tinh tiến là phụ thuộc vào thiên phú và cơ duyên của mỗi người. Nghe vậy làm Đinh Hạo chột dạ, xem ra công pháp của Vô Cực Ma Tông không phải là phương pháp tu luyện tốt nhất!
Đinh Hạo vốn tưởng Mã Phong ban cho Trần Lĩnh ngọc thạch để hỗ trợ mình tu luyện nhưng lại nghĩ nội đan của Bát Sí Tử Mãng trong cơ thể cũng cung cấp linh lực đủ cho mình nên không tiện nhắc tới.
Chỉ là hắn nghĩ mình cũng học vài năm tư thục, nhưng lúc đó thấy học hành thật vô dụng nên chưa bao giờ quan tâm đến nó. Bây giờ công pháp tu luyện thì có nhưng hắn cũng chỉ nhận biết được vài chữ, càng xem càng cảm thấy khó hiểu, đến lúc này hắn mới biết cơ sở để tu luyện của hắn còn thiếu nhiều lắm.
Xem biểu tình trên mặt thì Trần Lĩnh không có vẻ là lương sư có tính nhẫn nại, mới giảng vài câu đã khiến Đinh Hạo phải đi tới thư phòng tra cứu tài liệu biết bao lần, y cũng chẳng hỏi hắn đã hiểu chưa mà chỉ luôn dặn dò muốn tu luyện tốt thì phải hiểu tu đạo chính là ngộ, y muốn Đinh Hạo tự mình lĩnh ngộ.
Đinh Hạo vốn chẳng phải là người nhiều lời, những lúc Trần Lĩnh không giảng thêm, tránh cho y phải khó xử, biết mình còn thiếu sót, phải tận lực bù lại liền nhanh chóng thẳng hướng tàng thư lâu mà đi.
Trong tàng thư lâu chỉ có một tam đại đệ tử trông coi ở cửa, Đinh Hạo thấy hắn đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi, không biết là đang tu luyện hay là ngủ. Khi hắn nghe thấy tiếng Đinh Hạo đi vào cũng chỉ liếc nhìn một lần rồi tiếp tục ngồi xuống cứ như là Đinh Hạo không tồn tại.
Đinh Hạo không biết tên hắn và cũng chẳng muốn hỏi tới, nhanh chóng hướng thẳng vào bên trong.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.