Chương 52: Tiên Giới Kiếm Quyết 2
Nghịch Thương Thiên
31/03/2023
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Phùng Tinh Nhiên cũng không giữ lại, chỉ nói sẽ đem việc này nói lại với Niếp Thiên. Người kia trước khi đi lại tự như vô ý liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, Đinh Hạo liền cảm thấy cả người chợt lạnh toát, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng Đinh Hạo biết người này đã nảy sinh sát ý với mình, hắn chợt cảm thấy mù mờ khó hiểu, mình với hắn chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao hắn nảy ra sát tâm với mình, xem ra việc hai người vừa nói khẳng định là có quan hệ rất trọng đại.
Thấy người kia vừa đi, Phùng Tinh Nhiên lại hứng thú nhìn về phía Đinh Hạo, đôi mắt chớp chớp liên tục.
Nghe được cuộc nói chuyện nhẹ nhàng vừa rồi của hai người, Đinh Hạo cũng không dám xem nhẹ nữ nhân này nữa, nữ nhân này mặc dù điêu man không chịu nói lý, nhưng xem nàng làm việc quyết không phải là người không có đầu óc. Người trong ma đạo vốn đa nghi, nhưng tại sao ả ta lại để cho mình nghe được bí mật như vậy, chẳng lẽ ả đã có ý đồ khác với mình. Nhưng bản thân tu vi thấp kém, cũng chẳng giúp ả được gì, mình có cái gì để cho nàng muốn lợi dụng chứ. Đúng rồi, khẳng định là bí mật của Tuyệt Sát ma trận khiến ả sinh ra hoài nghi với mình.
- Đã nghe lâu như vậy, chắc ngươi cũng biết lần đại hội này tuyệt không đơn giản. Nếu ngươi đồng ý giúp bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ mang đại bí mật của lần Tụ Bảo tông hội này nói cho ngươi.
Phùng Tinh Nhiên trầm mặc một lát rồi nói.
- Bản nhân đối với bí mật mà ngươi nói không có hứng thú. Huống chi ta pháp lực thấp kém, cho dù có tâm cũng không có lực, căn bản không giúp được ngươi cái gì. Đợi lần đại hội này kết thúc, hy vọng tiểu thư giữ lời thả cho ta đi là được rồi.
Đinh Hạo thản nhiên nói, chẳng hề rung động.
- Hừ, bản cô nương không tin ngươi không có hứng thú với việc này, chỉ cần ngươi đồng ý giúp đỡ, bản cô nương sẽ… sẽ đáp ứng bỏ qua cho ngươi tội nhìn lén thân thể của ta, ngoài ra ta còn cho ngươi lợi ích. Chỉ cần ngươi cùng giúp ta đến Đoạn Hồn sơn, ta sẽ đảm bảo ngươi có thể tùy tiện rời đi, quyết không làm khó dễ, ngươi thấy thế nào?
Những lời này của Phùng Tinh Nhiên đã mang theo chút ngữ khí cầu xin.
Sắc mặt Đinh Hạo âm trầm bất định, nghĩ thầm dù sao mình cũng không có việc gì làm, mà mục đích cuối cùng cũng là trở về Đoạn Hồn sơn, cùng ai trở về cũng không có gì khác nhau. Mấu chốt là những người này tu vi cao tuyệt, thực không biết mình có thể giúp được ả cái gì, nhưng mà không thể phủ nhận, đích xác đúng như lời ả ta, mình đối với việc này vô cùng tò mò.
- Được, ta có thể đáp ứng lưu lại giúp ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy điều kiện. Đầu tiên là từ nay về sau không được hạn chế hành động của ta, thứ nữa từ nay về sau bất luận ta có chỗ nào cổ quái cũng đều không được bức hỏi, càng không được sau này trả thù ta! Ngươi đồng ý thì phát thệ cam đoan đi.
Đinh Hạo do dự hồi lâu mới nói.
Lời này của Đinh Hạo vừa nói ra Phùng Tinh Nhiên liền tỏ vẻ vui mừng, vội vã phát ra một lời thề độc đến không thể độc hơn, cả danh hiệu của Luyện Ngục ma tông và phụ thân cũng bị nàng mang ra dùng, giống như là sợ Đinh Hạo đổi giọng vậy.
Đinh Hạo lại càng cảm thấy kỳ quái, tu vi của mình căn bản là chẳng có bao nhiêu trợ giúp với nàng, hơn nữa điều kiện của mình đã vô cùng hà khắc, việc này nói thế nào thì mình cũng đã chiếm rất nhiều tiện nghi, tại sao nàng lại vui vẻ như vậy, thực là khó hiểu!
- Ta nói trước, lần đại hội này rất nhiều người có pháp lực cao tuyệt, ta căn bản là không giúp được ngươi cái gì, ngươi cũng đừng lấy ta ra làm bia đỡ đạn! Nếu không đừng trách ta không tuân theo điều kiện, lâm trận đào thoát.
Đinh Hạo lạnh giọng nói.
- Sao bản cô nương lại mang ngươi ra làm bia đỡ đạn, ha ha, lâm trận đào thoát, bây giờ ngươi thử trốn cho ta xem đi! Có tin bản cô nương sẽ lột da rút gân ngươi không? Được rồi, tiểu tặc, bây giờ chúng ta đã là cùng hội cùng thuyền, rốt cuộc ngươi tên họ thế nào, cũng không thể mãi gọi ngươi là tiểu tặc lão tặc được, hi hi!
Phùng Tinh Nhiên nhẹ nhàng cười nói.
Phùng Tinh Nhiên nói những lời này nghe thì có vẻ như hung ác, nhưng Đinh Hạo lại không nghe ra chút ác ý nào, mà cũng chẳng thể để ả ta gọi mình là tiểu tặc này tiểu tặc nọ mãi được. Nghĩ lại tên của mình cũng không có ai biết, nói cho ả ta nghe cũng chẳng sao, liền nói:
- Ta họ Đinh tên Hạo, đừng có gọi lung tung tiểu tặc này tiểu tặc nọ nữa!
Dừng lại một chút rồi rồi tiếp:
- Ngươi và ta cũng coi như là đã kết thành liên minh, bây giờ đã mang bí mật của lần Tụ Bảo tông hội này nói cho ta nghe được chưa?
- Thì ra ngươi tên là Đinh Hạo, tên rất hay, không ngờ ngươi hành sự ác độc như vậy mà tên họ nghe cũng không tệ!
Phùng Tinh Nhiên chế giễu.
- Hắc hắc, như nhau cả thôi, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến cho ngươi và mấy tông phái kia toàn bộ tụ tập đến đây cả thế? Đinh Hạo tò mò hỏi.
- Lần đại hội đấu giá của Tụ Bảo tông lần này sẽ xuất hiện ba thức kiếm quyết của tiên giới! Ngươi nói xem, có đủ để khiến cho tất cả các tông phái đều phái người đến hay không?
Phùng Tinh Nhiên nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để khiến cho Đinh Hạo biến sắc.
Phùng Tinh Nhiên cũng không giữ lại, chỉ nói sẽ đem việc này nói lại với Niếp Thiên. Người kia trước khi đi lại tự như vô ý liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, Đinh Hạo liền cảm thấy cả người chợt lạnh toát, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Nhưng Đinh Hạo biết người này đã nảy sinh sát ý với mình, hắn chợt cảm thấy mù mờ khó hiểu, mình với hắn chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao hắn nảy ra sát tâm với mình, xem ra việc hai người vừa nói khẳng định là có quan hệ rất trọng đại.
Thấy người kia vừa đi, Phùng Tinh Nhiên lại hứng thú nhìn về phía Đinh Hạo, đôi mắt chớp chớp liên tục.
Nghe được cuộc nói chuyện nhẹ nhàng vừa rồi của hai người, Đinh Hạo cũng không dám xem nhẹ nữ nhân này nữa, nữ nhân này mặc dù điêu man không chịu nói lý, nhưng xem nàng làm việc quyết không phải là người không có đầu óc. Người trong ma đạo vốn đa nghi, nhưng tại sao ả ta lại để cho mình nghe được bí mật như vậy, chẳng lẽ ả đã có ý đồ khác với mình. Nhưng bản thân tu vi thấp kém, cũng chẳng giúp ả được gì, mình có cái gì để cho nàng muốn lợi dụng chứ. Đúng rồi, khẳng định là bí mật của Tuyệt Sát ma trận khiến ả sinh ra hoài nghi với mình.
- Đã nghe lâu như vậy, chắc ngươi cũng biết lần đại hội này tuyệt không đơn giản. Nếu ngươi đồng ý giúp bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ mang đại bí mật của lần Tụ Bảo tông hội này nói cho ngươi.
Phùng Tinh Nhiên trầm mặc một lát rồi nói.
- Bản nhân đối với bí mật mà ngươi nói không có hứng thú. Huống chi ta pháp lực thấp kém, cho dù có tâm cũng không có lực, căn bản không giúp được ngươi cái gì. Đợi lần đại hội này kết thúc, hy vọng tiểu thư giữ lời thả cho ta đi là được rồi.
Đinh Hạo thản nhiên nói, chẳng hề rung động.
- Hừ, bản cô nương không tin ngươi không có hứng thú với việc này, chỉ cần ngươi đồng ý giúp đỡ, bản cô nương sẽ… sẽ đáp ứng bỏ qua cho ngươi tội nhìn lén thân thể của ta, ngoài ra ta còn cho ngươi lợi ích. Chỉ cần ngươi cùng giúp ta đến Đoạn Hồn sơn, ta sẽ đảm bảo ngươi có thể tùy tiện rời đi, quyết không làm khó dễ, ngươi thấy thế nào?
Những lời này của Phùng Tinh Nhiên đã mang theo chút ngữ khí cầu xin.
Sắc mặt Đinh Hạo âm trầm bất định, nghĩ thầm dù sao mình cũng không có việc gì làm, mà mục đích cuối cùng cũng là trở về Đoạn Hồn sơn, cùng ai trở về cũng không có gì khác nhau. Mấu chốt là những người này tu vi cao tuyệt, thực không biết mình có thể giúp được ả cái gì, nhưng mà không thể phủ nhận, đích xác đúng như lời ả ta, mình đối với việc này vô cùng tò mò.
- Được, ta có thể đáp ứng lưu lại giúp ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta mấy điều kiện. Đầu tiên là từ nay về sau không được hạn chế hành động của ta, thứ nữa từ nay về sau bất luận ta có chỗ nào cổ quái cũng đều không được bức hỏi, càng không được sau này trả thù ta! Ngươi đồng ý thì phát thệ cam đoan đi.
Đinh Hạo do dự hồi lâu mới nói.
Lời này của Đinh Hạo vừa nói ra Phùng Tinh Nhiên liền tỏ vẻ vui mừng, vội vã phát ra một lời thề độc đến không thể độc hơn, cả danh hiệu của Luyện Ngục ma tông và phụ thân cũng bị nàng mang ra dùng, giống như là sợ Đinh Hạo đổi giọng vậy.
Đinh Hạo lại càng cảm thấy kỳ quái, tu vi của mình căn bản là chẳng có bao nhiêu trợ giúp với nàng, hơn nữa điều kiện của mình đã vô cùng hà khắc, việc này nói thế nào thì mình cũng đã chiếm rất nhiều tiện nghi, tại sao nàng lại vui vẻ như vậy, thực là khó hiểu!
- Ta nói trước, lần đại hội này rất nhiều người có pháp lực cao tuyệt, ta căn bản là không giúp được ngươi cái gì, ngươi cũng đừng lấy ta ra làm bia đỡ đạn! Nếu không đừng trách ta không tuân theo điều kiện, lâm trận đào thoát.
Đinh Hạo lạnh giọng nói.
- Sao bản cô nương lại mang ngươi ra làm bia đỡ đạn, ha ha, lâm trận đào thoát, bây giờ ngươi thử trốn cho ta xem đi! Có tin bản cô nương sẽ lột da rút gân ngươi không? Được rồi, tiểu tặc, bây giờ chúng ta đã là cùng hội cùng thuyền, rốt cuộc ngươi tên họ thế nào, cũng không thể mãi gọi ngươi là tiểu tặc lão tặc được, hi hi!
Phùng Tinh Nhiên nhẹ nhàng cười nói.
Phùng Tinh Nhiên nói những lời này nghe thì có vẻ như hung ác, nhưng Đinh Hạo lại không nghe ra chút ác ý nào, mà cũng chẳng thể để ả ta gọi mình là tiểu tặc này tiểu tặc nọ mãi được. Nghĩ lại tên của mình cũng không có ai biết, nói cho ả ta nghe cũng chẳng sao, liền nói:
- Ta họ Đinh tên Hạo, đừng có gọi lung tung tiểu tặc này tiểu tặc nọ nữa!
Dừng lại một chút rồi rồi tiếp:
- Ngươi và ta cũng coi như là đã kết thành liên minh, bây giờ đã mang bí mật của lần Tụ Bảo tông hội này nói cho ta nghe được chưa?
- Thì ra ngươi tên là Đinh Hạo, tên rất hay, không ngờ ngươi hành sự ác độc như vậy mà tên họ nghe cũng không tệ!
Phùng Tinh Nhiên chế giễu.
- Hắc hắc, như nhau cả thôi, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến cho ngươi và mấy tông phái kia toàn bộ tụ tập đến đây cả thế? Đinh Hạo tò mò hỏi.
- Lần đại hội đấu giá của Tụ Bảo tông lần này sẽ xuất hiện ba thức kiếm quyết của tiên giới! Ngươi nói xem, có đủ để khiến cho tất cả các tông phái đều phái người đến hay không?
Phùng Tinh Nhiên nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để khiến cho Đinh Hạo biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.