Chương 33: Tông Môn Nan Quan 1
Nghịch Thương Thiên
31/03/2023
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Ai, thương cảm a, không nghĩ tới đồ đệ mới nhập Vô Cực Ma Tông lại phải chịu sỉ nhục này! Ồ, sư phụ vì sao nhìn ta như thế? Đồ nhi tuy có chút tài vật nhưng chính mình sử dụng cũng còn chưa đủ, vậy có đạo lý cấp cho người khác sao, nếu bị bất đắc dĩ cũng đành phải lưu lạc khắp nơi, không ở Vô Cực Ma Tông tu luyện nữa!
Đinh Hạo cũng là thở ngắn than dài, rất là ái ngại, nhưng lại là chết không buông xuôi!
Trần Lĩnh cũng biết nhân tài Đinh Hạo này sẽ không quản sự sống chết của tông môn, trong lòng cũng đang âm thầm tính toán có hay không cũng phải tìm đường thoát.
Bỗng lúc này một tiếng chuông vang lên bên tai hai người, tông chủ Lý Nam Thiên đã xuất quan, Vô Cực Ma Tông chi hội rốt cục cũng sắp sửa bắt đầu rồi.
Sau khi Đinh Hạo cùng Trần Lĩnh đi vào Vô Cực điện, phát hiện trong Vô Cực điện đã có 20 người tới, trông thấy Mã Phong cũng trong đoàn này, Trần Lĩnh liền dẫn Đinh Hạo tiến đến bái kiến.
Mã Phong ngồi trên ghế khẽ lim dim mắt giống như đang dưỡng thần, nghe tiếng Trần Lĩnh vấn an mới mở mắt nhìn kỹ:
- Không tệ, cũng mới chỉ vài năm thế nhưng ngươi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ rồi, xem ra mấy năm nay ngươi đã nỗ lực khổ tu, quả cũng không uổng phí một phen tài bồi của vi sư đối với ngươi.
- Đồ nhi cảm tạ ân huệ của sư phụ, nếu như sư phụ không ban tặng tinh thạch cùng công pháp thì làm sao Trần Lĩnh lại có thể tiến triển nhanh như vậy được, đồ nhi một khắc cũng không dám quên công ơn tài bồi của sư phụ.
Đối với Mã Phong, Trần Lĩnh cực kỳ cung kính.
- Tốt, sư phụ biết con rất mực hiếu thuận. Lần trước vật con dâng cho sư phụ cũng trân quý dị thường! Từ nay về sau tiếp tục gắng gỏi, tránh cho người khác khi dễ Mã Phong ta không có đệ tử tốt!
Nói xong dùng mục quang âm hàn quét loạn khắp nơi.
Đinh Hạo vốn đứng sau Trần Lĩnh, lúc này cũng đã tiến lên bái kiến Mã Phong. Vốn Mã Phong cũng không chú ý đến hắn nhưng lúc này thấy Đinh Hạo bái kiến thì hai mắt liền bắn ra lệ mang mãnh liệt nhìn Đinh Hạo phảng phất như nhìn một loại trân bảo quí hiếm của thế gian, sau khi liên tiếp khen ngợi ba tiếng “tốt, tốt, tốt” rồi bảo:
- Không nghĩ được chỉ vài năm ngắn ngủi mà ngươi đã có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này. Tuy nói ngươi thân hình cốt cách không tồi nhưng lão phu như thế nào cũng không nghĩ ngươi có thể nhanh như vậy, trong hàng đệ tử đời thứ ba rốt cuộc không ai có thể là đối thủ của ngươi rồi. Việc của ngươi cùng với ba người bọn Trương Lợi lần trước ta cũng đã nghe nói tới, làm rất tốt, từ nay về sau nếu Trương Lợi còn dám tìm ngươi gây phiền toái thì không cần sợ hắn, lão phu làm chủ cho ngươi! Ta không tin Trương Hoành có thể làm gì ngươi !
Nói rồi lại quay đầu về Trần Lĩnh liên tục khen ngợi hắn có nhãn quang sâu xa, dạy có phương pháp. Đinh Hạo và Trần Lĩnh hai người vốn cũng chột dạ nên cả nói cũng không dám.
Thanh âm của Mã Phong rất lớn, phảng phất như là sợ người ta không biết, vốn dĩ mọi người không để ý nhưng do hắn quát tháo như vậy khiến cho mọi người đều đem sức chú ý tập trung lên người hai thầy trò Đinh Hạo.
Hai thầy trò Đinh Hạo mặc dù bị mọi người chú ý nhưng cũng chẳng có gì không tự nhiên mà vẫn hướng về Mã Phong không ngừng cung kính. Mã Phong lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt, nghĩ mục đích của chính mình tựa hồ cũng đã đạt được liền để cho hai người đến đứng phía sau cùng chờ tông chủ đến.
Lúc này tại phía sau Mã Phong, mọi người cũng đều quay về phía hai người chúc mừng. Trần Lĩnh dắt Đinh Hạo hướng tới mọi người nhất nhất bái kiến một vài người cùng theo học Mã Phong, trò chuyện cũng hoà hợp. Dương Lâm, Lý Thuần hai người cùng Trần Lĩnh đều là đệ tử hàng thứ hai nhìn Đinh Hạo khen ngợi không ngớt. Đinh Hạo luôn miệng nói đều là công lao của Trần Lĩnh, Trần Lĩnh lại bảo là kết quả nỗ lực của Đinh Hạo, hai người kia lại không ngừng hướng tới Trần Lĩnh hỏi han, không thể minh bạch Đinh Hạo do đâu lại tiến bộ to lớn như vậy, Trần Lĩnh chỉ nói cái gì Đinh Hạo cốt cách tốt, ngộ tích cao, không ngừng liến thoắng ba hoa.
Bên cạnh hai người họ cũng có hai đệ tử, tu vi xem ra cũng chỉ đến Tịch Cốc trung kỳ mà thôi. Họ đều mang đạo bào xanh đen, trong tay cầm một thanh hạ phẩm phi kiếm giống y như thanh Đinh Hạo đang cầm trong tay. Đinh Hạo đương nhiên sẽ không ngu ngốc đem những vật phẩm quý giá như Nghịch Thiên Ma kiếm, trữ vật giới chỉ bày ra trước mắt người khác để bại lộ bản thân. Hai người đó đang lạnh lùng nhìn Đinh Hạo, phảng phất như trách cứ Đinh Hạo đoạt danh tiếng của bọn chúng!
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
- Ai, thương cảm a, không nghĩ tới đồ đệ mới nhập Vô Cực Ma Tông lại phải chịu sỉ nhục này! Ồ, sư phụ vì sao nhìn ta như thế? Đồ nhi tuy có chút tài vật nhưng chính mình sử dụng cũng còn chưa đủ, vậy có đạo lý cấp cho người khác sao, nếu bị bất đắc dĩ cũng đành phải lưu lạc khắp nơi, không ở Vô Cực Ma Tông tu luyện nữa!
Đinh Hạo cũng là thở ngắn than dài, rất là ái ngại, nhưng lại là chết không buông xuôi!
Trần Lĩnh cũng biết nhân tài Đinh Hạo này sẽ không quản sự sống chết của tông môn, trong lòng cũng đang âm thầm tính toán có hay không cũng phải tìm đường thoát.
Bỗng lúc này một tiếng chuông vang lên bên tai hai người, tông chủ Lý Nam Thiên đã xuất quan, Vô Cực Ma Tông chi hội rốt cục cũng sắp sửa bắt đầu rồi.
Sau khi Đinh Hạo cùng Trần Lĩnh đi vào Vô Cực điện, phát hiện trong Vô Cực điện đã có 20 người tới, trông thấy Mã Phong cũng trong đoàn này, Trần Lĩnh liền dẫn Đinh Hạo tiến đến bái kiến.
Mã Phong ngồi trên ghế khẽ lim dim mắt giống như đang dưỡng thần, nghe tiếng Trần Lĩnh vấn an mới mở mắt nhìn kỹ:
- Không tệ, cũng mới chỉ vài năm thế nhưng ngươi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ rồi, xem ra mấy năm nay ngươi đã nỗ lực khổ tu, quả cũng không uổng phí một phen tài bồi của vi sư đối với ngươi.
- Đồ nhi cảm tạ ân huệ của sư phụ, nếu như sư phụ không ban tặng tinh thạch cùng công pháp thì làm sao Trần Lĩnh lại có thể tiến triển nhanh như vậy được, đồ nhi một khắc cũng không dám quên công ơn tài bồi của sư phụ.
Đối với Mã Phong, Trần Lĩnh cực kỳ cung kính.
- Tốt, sư phụ biết con rất mực hiếu thuận. Lần trước vật con dâng cho sư phụ cũng trân quý dị thường! Từ nay về sau tiếp tục gắng gỏi, tránh cho người khác khi dễ Mã Phong ta không có đệ tử tốt!
Nói xong dùng mục quang âm hàn quét loạn khắp nơi.
Đinh Hạo vốn đứng sau Trần Lĩnh, lúc này cũng đã tiến lên bái kiến Mã Phong. Vốn Mã Phong cũng không chú ý đến hắn nhưng lúc này thấy Đinh Hạo bái kiến thì hai mắt liền bắn ra lệ mang mãnh liệt nhìn Đinh Hạo phảng phất như nhìn một loại trân bảo quí hiếm của thế gian, sau khi liên tiếp khen ngợi ba tiếng “tốt, tốt, tốt” rồi bảo:
- Không nghĩ được chỉ vài năm ngắn ngủi mà ngươi đã có thể tu luyện đến cảnh giới như thế này. Tuy nói ngươi thân hình cốt cách không tồi nhưng lão phu như thế nào cũng không nghĩ ngươi có thể nhanh như vậy, trong hàng đệ tử đời thứ ba rốt cuộc không ai có thể là đối thủ của ngươi rồi. Việc của ngươi cùng với ba người bọn Trương Lợi lần trước ta cũng đã nghe nói tới, làm rất tốt, từ nay về sau nếu Trương Lợi còn dám tìm ngươi gây phiền toái thì không cần sợ hắn, lão phu làm chủ cho ngươi! Ta không tin Trương Hoành có thể làm gì ngươi !
Nói rồi lại quay đầu về Trần Lĩnh liên tục khen ngợi hắn có nhãn quang sâu xa, dạy có phương pháp. Đinh Hạo và Trần Lĩnh hai người vốn cũng chột dạ nên cả nói cũng không dám.
Thanh âm của Mã Phong rất lớn, phảng phất như là sợ người ta không biết, vốn dĩ mọi người không để ý nhưng do hắn quát tháo như vậy khiến cho mọi người đều đem sức chú ý tập trung lên người hai thầy trò Đinh Hạo.
Hai thầy trò Đinh Hạo mặc dù bị mọi người chú ý nhưng cũng chẳng có gì không tự nhiên mà vẫn hướng về Mã Phong không ngừng cung kính. Mã Phong lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt, nghĩ mục đích của chính mình tựa hồ cũng đã đạt được liền để cho hai người đến đứng phía sau cùng chờ tông chủ đến.
Lúc này tại phía sau Mã Phong, mọi người cũng đều quay về phía hai người chúc mừng. Trần Lĩnh dắt Đinh Hạo hướng tới mọi người nhất nhất bái kiến một vài người cùng theo học Mã Phong, trò chuyện cũng hoà hợp. Dương Lâm, Lý Thuần hai người cùng Trần Lĩnh đều là đệ tử hàng thứ hai nhìn Đinh Hạo khen ngợi không ngớt. Đinh Hạo luôn miệng nói đều là công lao của Trần Lĩnh, Trần Lĩnh lại bảo là kết quả nỗ lực của Đinh Hạo, hai người kia lại không ngừng hướng tới Trần Lĩnh hỏi han, không thể minh bạch Đinh Hạo do đâu lại tiến bộ to lớn như vậy, Trần Lĩnh chỉ nói cái gì Đinh Hạo cốt cách tốt, ngộ tích cao, không ngừng liến thoắng ba hoa.
Bên cạnh hai người họ cũng có hai đệ tử, tu vi xem ra cũng chỉ đến Tịch Cốc trung kỳ mà thôi. Họ đều mang đạo bào xanh đen, trong tay cầm một thanh hạ phẩm phi kiếm giống y như thanh Đinh Hạo đang cầm trong tay. Đinh Hạo đương nhiên sẽ không ngu ngốc đem những vật phẩm quý giá như Nghịch Thiên Ma kiếm, trữ vật giới chỉ bày ra trước mắt người khác để bại lộ bản thân. Hai người đó đang lạnh lùng nhìn Đinh Hạo, phảng phất như trách cứ Đinh Hạo đoạt danh tiếng của bọn chúng!
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.