Chương 3: Cực Lạc
Quách Kính Minh
06/07/2016
Sau giường có hai chiếc quạt lông khổng tước dựng chếch theo một góc cố định, nhẹ nhàng phe phẩy.
Vô Hoan nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm, chỉ có ngón tay khẽ động đậy.
Bởi vì ông ta là pháp sư Dịch Động thuật đệ nhất thiên hạ.
* * * * *
Hoàng hôn, mồng Bảy tháng Năm.
Ngày kia là ngày tướng quân Quang Minh đến Trầm Nguyệt hiên lựa chọn người làm thủ lĩnh cấm vệ quân.
Trầm Nguyệt hiên xem ra rất yên tĩnh, ráng chiều lung linh trải dài khắp khu nội viện.
Đàn chim là là bay trên mặt hồ. Thảng hoặc làm kinh động những con cá chép đỏ dưới đáy nước. Đuôi cá quẫy mạnh, gợn lên mặt hồ những vòng sóng nhấp nhô.
Bà chủ quán vẫn đang gẩy bàn tính. Dường như vẫn là bà chủ có nụ cười như hoa nở, lúc nào cũng đon đả tươi tắn.
Dường như hôm qua dùng pháp thuật giết chết bảy mạng người của Cực Lạc cung là một kẻ khác.
Bỗng, chuỗi chuông đồng treo trước cổng phát ra những tiếng ngân nga trong vắt. Có người bước vào.
Chủ quán ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp não nùng, bước ra chào đón vị khách mới tới. Bởi vì bà ta biết, người dám vào Trầm Nguyệt hiên lúc này nhất định không phải kẻ tầm thường.
Thế nhưng, khi đứng trước mặt người mới đến, nụ cười trên môi bà chủ không còn giữ được nữa.
Bà ta cảm thấy người đứng trước mặt thực không đánh cho mình chào đón. Gã thanh niên này có vẻ như chỉ đi lạc vào đây.
Thanh niên vừa tới ăn mặc cũng tạm gọi là sạch sẽ. Nhưng ngoài sạch sẽ ra hầu như chẳng còn gì đáng nói.
Y phục của gã giản dị tới mức “cơ hàn”, đã bị giặt bạc phếch, trên đầu vấn khăn, mái tóc và đôi mắt đen nhánh, trông cũng tinh anh.
Gã nhìn thấy bà chủ bước tới, liền cười thật tươi. Hai con mắt vốn rất to, bây giờ cười tới mức híp lại thành một khe dài. Miệng gã lộ ra hàm răng trắng sáng.
Lúm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng. Xem bộ dạng lém lỉnh nhưng cũng có phần tuấn tú, đường hoàng.
Gà cười kha kha, chào chủ quán: “Xin chào bà chủ! Trời, bà chủ xinh đẹp quá!”
Chủ quán cười, nói: “Thôi đi mà, tiết kiệm hơi sức để dành cho mấy cô gái trẻ. Ta đây nếu trẻ ra độ chục tuổi, chắc cũng bị ngươi khen cho lòng dạ xao xuyến mất”.
Mặc dù nói đùa, nhưng bà chủ không khỏi thừa nhận, người thanh niên này dù không ăn mặc quý phái lộng lẫy như Ngọc Lộc, cũng không lấp lánh như bọn Cực Lạc cung, nhưng chẳng hiểu sao, khắp mình chàng trai toát lên sức hấp dẫn kỳ lạ.
Nếu bà ta thực sự trẻ lại mười tuổi, chắc chắn sẽ phải mê say anh chàng này.
Gã cầm trong tay một chiếc đũa, gõ đi gõ lại lên đầu mình, chẳng khác gì một thiếu niên tinh nghịch, nhưng dáng vẻ lại có chất lịch duyệt của người đàn ông trưởng thành.
Chủ quán thấy rất khó đoán định tuổi tác của gã.
Gã thanh niên nhìn bà chủ, cười hì hì nói: “Tôi là Phú Kiều”.
Chủ quán cũng cười hì hì nói: “Phú Kiều tinh sinh, đến Trầm Nguyệt hiên có việc gì chăng?”
Gã bỗng tỏ ra bí mật, ghé sát tai bà chủ nói: “Bà biết không, nhà vua cho tuyển thủ lĩnh cấm vệ quân, ngày mồng Chín tháng Năm ở chính Trầm Nguyệt hiên này! Lúc đó, tướng quân Quang Minh cũng sẽ tới đây!” Gã nói với một vẻ đắc ý.
Chủ quán nhìn gã chán ngán: “Tôi biết, tôi biết sớm hơn ai hết”.
Gã thanh niên kinh ngạc: “Bà nói đi, vì sao bà biết được?”
Chủ quán: “Dù sao tôi cũng không biết anh nghe được tin này ở đâu. Có điều, tin này được dán ở cổng nhà tôi rồi mới truyền ra khắp thiên hạ”.
Phú Kiều đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài xem tờ cáo thị. Lúc quay vào, chỉ thấy gã há hốc mồm kinh ngạc, hàm dưới sắp rơi hẳn xuống.
Kế đến, gã bỗng trở nên nghiêm nghị, ghé tai chủ quán một cách thần bí: “Thế này, nghe nói Trầm Nguyệt hiên có bảy gian chính đường trong bảy biệt viện. Bà chủ xinh đẹp ơi, bà kiếm cho tôi một gian. Tôi thực sự lắm tiền lắm”.
Bà chủ nhìn gã chòng chọc, hồi lâu, thời gian chừng hết một tuần trà. Nhìn tới nỗi gã kia cảm thấy mình khắp mình nhột nhạt, không biết có chỗ nào bị làm sao.
Gã cũng tự nhìn ngó khắp người mình rồi hỏi: “Bà chủ, có chỗ nào không ổn chăng?”
Chủ quán chỉ vào đầu gã, hỏi: “Đầu anh chắc mới bị ngựa đá hay sao? Trước khi tới đây anh đã hỏi xem Trầm Nguyệt hiên là nơi thế nào chưa?”
Phú Kiều thành thực: “Tôi đã hỏi chủ nhân của tôi rồi. Ngài bảo chỉ cần tôi muốn ở là có thể ở căn tốt nhất. Chủ nhân tôi đã nói thế đấy”.
Chủ quán lấy làm thú vị, hỏi: “Chủ nhân anh là ai?”
Phú Kiều cười bí mật, miệng nhếch lên tinh nghịch như một thiếu niên, gã nói: “... Điều này... không nói cho bà được đâu...”.
Bà chủ bị gã chọc đã có phần giận: “Vậy ta báo anh biết, hết phòng rồi. Một phòng cũng chẳng còn”.
Phú Kiều lại gần bà chủ, soi vào mắt bà ta nói: “Một phòng cũng chẳng còn à? Một phòng cũng chẳng còn à?”
Dường như trong không khí xuất hiện những chuyển động mơ hồ, những chấn động trong suốt lan ra rồi biến mất. Chủ quán cũng không để tâm.
Bà ta chẳng hiểu tại sao gã lại lặp lại câu hỏi tới hai lần, với cùng một ngữ điệu, cùng một sắc thái.
Chủ quán lập tức trở lại thái độ tươi cười đon đả, phẩy chiếc khăn tay nói: “Thực sự không còn, thực sự không còn”.
Đợi bà ta dứt lời, phía sau lưng vọng tới tiếng một người: “Phi Điểu viện của tôi có thể nhường lại cho vị công tử này”.
Chủ quán quay đầu nhìn, thấy Khổng Tước đã xuất hiện sau lưng tự lúc nào.
Mặc dù lấy làm lạ vì sao Khổng Tước chịu nhường Phi Điểu viện cho gã thanh niên hơi khùng khùng lại chẳng rõ lai lịch kia, nhưng Bạch Dực đã ra lệnh phải phối hợp với Khổng Tước trong mọi hành động, bà ta bèn lẳng lặng bảo tiểu nhị đưa Phú Kiều về Phi Điểu viện nghỉ ngơi.
Phú Kiều cũng kinh ngạc như chủ quán, hồi lâu sau mới kịp định thần, hoan hỉ đi ra sau hậu viện.
Đối với hắn, đây thực là miếng bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Chờ Phú Kiều đi vào hậu viện rồi, Khổng Tước mới ngồi xuống một chiếc bàn, nói với chủ quán: “Gian đại sảnh này cần phải dọn dẹp rồi đấy”.
Chủ quán lĩnh hội ngầm ý của Khổng Tước, bèn quay ra khách khứa đang ngồi tại đó: “Xin lỗi quý vị, xin quý vị hãy trở về phòng mình. Tôi xin bảo tiểu nhị bưng các thứ đến từng phòng. Ngày kia tướng quân Quang Minh sẽ đến nên chốn này cần được dọn dẹp tươm tất. Thực lòng xin lỗi vì đã làm phiền quý vị, mong được lượng xá cho...”.
Tất cả thực khách lục tục rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại chủ quán, tiểu nhị và Khổng Tước.
Họa Mi khẽ giơ, tất cả cửa sổ liền phòng đóng chặt lại. Tiếp đó, bà ta lại vạch ra một không gian phong bế am thanh không cho truyền ra ngoài. Trong giây lát, bốn bề im ắng tới mức nghe rõ tiếng thở.
Họa Mi hỏi: “Khổng Tước, sao chị cho hắn ta vào ở? Chị biết hắn là ai sao?”
Khổng Tước đáp: “Tôi không biết”.
“Sao chị cho hắn ở Phi Điểu viện? Chẳng lẽ chị không biết nơi đó được Bạch Dực yểm phép, chị ở đó sẽ được tuyệt đối an toàn?”
“Tôi biết”.
“Vậy chị còn cho hắn ở?”
Khổng Tước uống một ngụm trà. Xem ra cô ta trầm tĩnh hơn Họa Mi mấy phần. Cô chậm rãi nói: “Vừa nãy, gã nói với chị, lặp lại hai lần, chị biết tại sao không?”
Họa Mi cứng họng. Hồi lâu sau mới nói: “Không biết”.
Khổng Tước lại nói: “Vậy chị có biết chị đã trả lời hắn mấy lần không?”
Họa Mi nói: “Một lần! Tôi nói: Thực sự không còn!”
Khổng Tước quay lại nhìn tiểu nhị, hỏi: “Ngươi nói với Họa Mi, bà chủ đã trả lời thế nào?”
Tiểu nhị có vẻ như kinh ngạc đến mức sợ hãi, lắp bắp: “Bà chủ... trả lời... hai... lần”
Họa Mi nóng nảy cắt ngang: “Không thể! Tôi tự nói ra lẽ nào tôi không biết!”
Khổng Tước từ tốn uống một ngụm trà, nói: “Đó chính là nguyên nhân tôi để hắn vào ở. Quả thực chị chỉ nói một lần, nhưng hắn đã làm cho thời gian đảo ngược”.
“Hắn làm thời gian đảo ngược?” Câu nói đó khiến Họa Mi lạnh cứng tay chân. Bà ta thì thào tự nhủ: “Chị nói là... chị nói là... hắn biết...”.
“Phải, hắn biết phép Nhật quỹ nghịch chiếu. Chắc chị cũng hiểu, người biết Dịch Động thuật này, khắp thiên hạ chỉ có bốn”.
Họa Mi cảm thấy tim như đập hẫng liền mấy nhịp. Thuật Nhật quỹ nghịch chiếu, bà ta mới nghe nhắc tới mà thôi. Chưa bao giờ tận mắt thấy người thi triển.
Chỉ nghe Bạch Dực có giảng qua về pháp thuật khó khăn này.
Khi lâm chiến, mỗi phút, mỗi giây, mỗi khoảnh khắc đều liên quan đến sự sống còn. Nhưng đối với người biết phép này, hoàn toàn có thể xoay ngược thời gian. Nếu đối phương đã cắt một dao lên cổ, người đó sẽ phải chết. Nhưng chỉ cần dùng Nhật quỹ nghịch chiếu, mọi việc sẽ quay lại thời điểm trước khi đối phương kịp kề dao vào cổ. Lúc này kể như biết trước mọi việc sẽ xảy ra. Đối phương sẽ lặp lại động tác đó, người dung phép này chỉ cần ra tay đối phó, dễ dàng lấy mạng đối thủ!
không ngờ rằng mình kể như vừa mới từ cõi âm trở về.
“Kẻ sử dụng Nhật quỹ nghịch chiếu cao thủ nhất, chúng ta đều biết, đó là chủ nhân Cực Lạc cung, Vô Hoan. Người thứ hai, chúng ta cũng biết, đó là đệ nhất sát thủ của hắn, Quỷ Lang”. Khổng Tước nhìn Họa Mi lúc này đang câm lặng, tiếp tục nói: “Còn lại hai người, tôi nghĩ chính là hai kẻ chúng ta vẫn đang điều tra nhưng chưa tìm được. Yêu Điệp song tinh”.
“Yêu Điệp... chị đang nói tới hai quái vật sống trong huyền băng đã ba nghìn năm ở cực bắc sao? Hai chị em đó tên Cô Điệp và Yến Vỹ?” Họa Mi run run hỏi.
“Hừm, người mới đến có lẽ là Cô Điệp”.
“Không thể...”.
“Tôi cũng hy vọng là không thể. Họa Mi, xem ra lần này Cực Lạc cung thực sự muốn ra tay”. Khổng Tước thở dài nói tiếp: “Chị thông báo cho Bạch Dực... nói rằng cục diện đã đi đến hồi vượt khỏi khả năng kiểm soát của hai chúng ta, chủ nhân mau có các đối phó. Tôi chỉ có thể gắng sức kiềm chế tình hình tạm thời trước mắt... bởi vì không biết thực sự Cô Điệp muốn làm gì... chưa có ai đoán được hắn định làm gì bao giờ...”.
* * * * *
Anh Vũ lướt nhanh qua hoang mạc cuồn cuộn gió cát.
Nắng chói chang, vạn vật phản chiếu trắng lóa đến hoa mắt, đồng tử nhức nhối, da thịt như bị thiêu đốt.
Anh Vũ từ khi nhận nhiệm vụ đã lập tức lên đường, mải miết không hề dừng bước, Dịch Động thuật chưa hề ngừng thi triển.
Mặc dù không phải là pháp sư chuyên luyện Dịch Động thuật, nhưng Anh Vũ dẫu sao cũng là người của Thiên Vũ lầu, moi người trong bọn họ đều là những nhân vật thượng hạng. Vì vậy, tốc độ Dịch Động thuật của Anh Vũ thật kinh người.
Cô ta không hề dám chần chừ một phút. Cô ta hiểu rõ nếu trước mồng Tám tháng Năm không hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng mong nhìn thấy mặt trời của mồng Chín tháng Năm.
Nhiệm vụ lần này có vẻ đơn giản, đặc biệt là đối với Anh Vũ. Thậm chí dễ như là nói chuyện.
Nhưng địa điểm thực hiện lại ở xa kinh thành tới vạn dặm.
Nắng chiếu đã thay đổi góc chiếu, đốt nóng khắp mặt đất rộng lớn.
Anh Vũ không kịp để ý gạt đi những giọt mồ hôi to tướng trên vầng trán, vội vã thay đổi thế tay, thi triển năng lượng Dịch Động thuật cao hơn nữa.
Nếu tình cờ gặp người cưỡi lạc đà trên hoang mạc, họ cũng chỉ cảm thấy như một luồng sáng lướt qua vai mà biến mất, hoặc chỉ cảm thấy như một thoáng ảo giác dưới ánh nắng dữ dội.
Không ai có thể biết ánh sáng trắng vừa lướt qua về phía chân trời kia là người của một tổ chức gồm các pháp sư vô địch thiên hạ, Thiên Vũ lầu. Người đó giờ đây đang trên đường làm nhiệm vụ.
Cát bụi cuồn cuộn khiến bầu trời nhuốm màu vàng hôn ám.
Giống như một hoàng hôn tang tóc của chư thần. Tất cả ảo ảnh hay phi thiên trong truyền thuyết của sa mạc đều bị cuốn về phía chân trời có mây đen cuồn cuộn.
Những tiếng sấm lớn rền rĩ chạy dọc bầu trời. Tất cả lạc đà bắt đầu quỳ xuống thành một vòng.
Trên hoang mạc bỗng xuất hiện một đám hắc điểu, bình thường không hề có.
Ban đầu chỉ có một con, rồi trăm con, ngàn con, cuối cùng làm thành một vùng đen kịt che phủ bầu trời.
Tiếng chim kêu lẫn tiếng đập cánh dày đặc. Màng nhĩ bị đập tựa trống rền, nhưng không thể phân biệt được nhịp điệu.
Bóng tịch dương buổi chiều mồng Bảy tháng Năm đã sắp khép lại.
* * * * *
Điện phía tây của vương cung. Kinh thành.
Không hề có người hầu hay cung nữ. Bởi vì Vô Hoan không ưa người lạ hầu hạ ông ta.
Vì thế, nhà vua sắp xếp cho ông ta ở điện phía tây xong rồi rút hết người ra ngoài.
Tuy vậy, tất cả mọi đồ vật đều như đang có người vô hình chạm vào, hoặc cầm, hoặc bưng, hoặc đẩy. Mọi thứ đều đang chuyển động. Bình nước bằng đồng đã tự lấy đầy nước từ hồ Bạch Ngọc, rồi tự treo lơ lửng trên bếp lò. Chốc lát đã sôi ù ù, bốc khói nghi ngút. Chậu đựng bằng vàng cũng đang lơ lửng bên cạnh bếp, chờ đổ đẩy nước nóng liền bay đến bên cạnh giường. Tấm khăn bông trắng cũng bay tới bên cạnh, chầm chậm nhúng xống.
Hai chiếc quạt lông khổng tước sau giường vẫn đang nghiêng một góc cố định và liên tục phe phẩy nhẹ nhàng.
Vô Hoan nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm, chỉ có ngón tay khẽ động đậy.
Bởi vì ông ta là pháp sư Dịch Động thuật đệ nhất thiên hạ.
Trong kinh thành, người ta đều ngờ rằng ông ta đến chỉ để tặng Thiên Vũ Y.
Ai cũng nghĩ chỉ vì một chiếc áo đó mà ngàn dặm về kinh, cũng có chỗ không được hợp lý. Nhưng Cực Lạc cung xưa nay vẫn hay không theo lẽ thông thường. Mọi người vì vậy cũng không lấy làm lạ. Mà nếu có một ngày nào đó Vô Hoan châm lửa thiêu trụi cả Cực Lạc cung, cũng sẽ chẳng có ai thắc mắc.
Chỉ có Vô Hoan biết lần vào kinh này có mục đích gì. Việc này, ông ta nung nấu kế hoạch đã từ lâu.
Còn giờ đây, bỗng gặp phải một việc thật đau đầu.
Ông ta nhắm mắt. Lông mày hơi nhíu lại.
* * * * *
Mồng Tám tháng Năm, tia sáng đầu rọi qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu xuống sàn nhà, để lại những quầng sáng theo những đường chạm trổ.
Họa Mi mở mắt, nhìn đồng hồ cát. Đã đến lúc trở dậy lo công việc của Trầm Nguyệt hiên.
Bà ta xoa xoa đôi mắt, rồi lại mở mắt ra, chuẩn bị ra khỏi giường.
Nhưng khi bà ta mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện vừa mới một giây trước đây còn nằm trong phòng mình ở Trầm Nguyệt hiên, nhưng một giây sau đó, bà ta đã nằm trên mặt đất lạnh như băng, xung quanh mù mịt khói sương màu vàng ảm đạm. Không nhìn rõ nổi ngoài hai mét.
Đến lúc bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình bóng Bạch Dực trong vầng hào quang trắng mờ bao phủ, Họa Mi mới hiểu ra mình đã bị Bạch Dực dùng phép triệu tập đến đệ nhất lầu của Thiên Vũ lầu.
Bà ta nhanh chóng bật dậy, quỳ trên đất chờ đợi mệnh lệnh của Bạch Dực.
Bạch Dực vẫn chẳng nói năng gì. Chỉ có tiếng thở rất sâu nhẹ nhàng lan trong không gian tịch mịch. Hiển nhiên, bà ta cũng đang gặp phải những khó khăn lớn.
Chưa bao giờ bà ta trầm ngâm lâu đến vậy. Lần trước Bạch Dực cũng ngồi thở như vậy đã là ba năm trước. Không biết vì sao hành tung của Bạch Dực bị tướng quân Quang Minh nắm rõ, nên bọn họ bị vây trong khu rừng rậm ở phía bắc thành.
Lúc đó, Họa Mi đang hộ giá bên cạnh Bạch Dực. Không gian kết giới vây bắt của Quang Minh đã bao trùm toàn bộ khu rừng. Về sau Bạch Dực thoát được vòng vây của Quang Minh, mười bảy pháp sư đi theo chỉ còn lại Họa Mi. Mười sáu vị kia vì bảo vệ Bạch Dực đều đã chết trong rừng rậm.
Lần này, Họa Mi lại nghe thấy tiếng thở dài bất an.
“Họa Mi”, rất lâu sau Bạch Dực mới lên tiếng, âm thanh truyền qua lớp sương dày tựa hồ cũng bị màn sương làm cho ẩm ướt. “Nhiệm vụ ta giao cho ngươi có chút thay đổi, bởi vì Khổng Tước đã báo cho ta Trầm Nguyệt hiên mới có một vị khách tên Phú Kiều. Hơn nữa, theo sự phát hiện về năng lượng thi triển pháp thuật mà Khổng Tước năm được, mặc dù ta không biết hắn có phải là Cô Diệp mà chúng ta nghĩ hay không... có điều, sẽ khó đối phó hơn cả với Cô Diệp, chứ không có chuyện dễ dàng”.
“Vâng, thưa chủ nhân”.
“Vì vậy, nhiệm vụ của ngươi vẫn là phụ giúp tiêu diệt tất cả khách của Trầm Nguyệt hiên, nhưng lần này không phải giúp Khổng Tước, mà là giúp... Phú Kiều”.
“Sao kia?”
“Ngươi muốn ta nói hai lần chăng?”
“Thuộc hạ không dám. Xin lập tức lên đường thực hiện”.
“Tốt. Nhân tiện cho ngươi hay, Khổng Tước sẽ rời khỏi Trầm Nguyệt hiên. Chỉ mình ngươi ở lại. Ta không muốn có bất cứ sai lầm nào. Ngoài ra, Phú Kiều yêu cầu làm gì, đều phải nghe theo lời hắn. Tựa như chấp hành chỉ lệnh của ta, rõ chưa?”
“... chưa ạ”.
Họa Mi biết, thành thực với Bạch Dực là điều tối quan trọng. Bất cứ việc gì đều không giấu nổi bà ta.
“Chỗ nào chưa rõ, ngươi cứ hỏi”.
“Nếu làm thế, người của Thiên Vũ lầu sẽ không vào được hoàng cung, không thể chiếm được vị trí thủ lĩnh cấm vệ. Vậy kế hoạch của chúng ta...”.
“Kế hoạch sẽ không hề bị ảnh hưởng. Mục đích cuối cùng của chúng ta là giết vua. Còn việc ai giết không quan trọng. Ngươi cho rằng nhân vật lớn như Phú Kiều, là người của Cực Lạc cung, lại có thể cam tâm vào làm thủ lĩnh cấm vệ quân trong thành sao?”
“Chủ nhân, còn một điểm nữa. Tướng quân Quang Minh là đệ nhất thiên hạ về khả năng phát giác năng lượng pháp thuật. Ông ta không tốn công sức cũng sẽ biết Phú Kiều là người của Cực Lạc cung, làm sao ông ta lại chọn người của Cực Lạc cung vào và để hắn dễ dàng đến gần nhà vua?”
“Điều này ngươi chớ lo. Nếu nhiệm vụ của Anh Vũ hoàn thành, mồng Chín tháng Năm tướng quân Quang Minh không thể xuất hiện ở Trầm Nguyệt hiên. Ông ta chỉ có thể sai thuộc hạ đến thay. Nếu cả Trầm Nguyệt hiên chỉ có một mình Phú Kiều, tất nhiên thuộc hạ của Quang Minh sẽ chọn hắn”.
“Thuộc hạ đã rõ”. Họa Mi cúi đầu. “Thuộc hạ xin cố hết sức để Trầm Nguyệt hiên chỉ còn lại một mình Phú Kiều”.
Khi Họa Mi ngẩng đầu lên, ánh nắng từ bên ngoài đã chiếu vào sáng rực.
Xung quanh sương khói đã tan. Trước mặt lại là đồ đạc quen thuộc của Trầm Nguyệt hiên.
Đã hết sáng tinh mơ, giờ đã là buổi ngày.
Ánh sáng rực rỡ, rọi mồn một cả đất trời.
Thế nhưng, trong thế giới được chiếu sáng rõ ràng ấy lại ẩn chứa vô vàn những âm mưu bí mật, đang thai nghén, đang hình thành, hứa hẹn một mồi lửa quét sạch cả hoàng cung.
Họa Mi sửa sang y phục, đẩy cửa bước ra.
* * * * *
Mồng Tám tháng Năm. Nắng. Ánh sáng chói lói.
Bá quan văn võ đều đứng nghiêm trong đại điện.
Không khí như bị đông cứng, lơ lửng trên đầu.
Cảm giác chết chóc bao trùm cả kinh thành.
Nhà vua ngự giữa ngai vàng, tay chống cằm, cúi đầu không nói. Hôm nay, ngài không cả đem theo vương phi Khuynh Thành mà ngài say đắm.
Tất cả đều đang chờ đợi, chờ nhà vua lên tiếng. Nhưng nhà vua dường như cũng đang chờ đợi.
Một cánh chim bay nghiêng qua đại diện.
Ánh sáng chói lòa ập vào từ phía cửa điện.
Giữa vầng sáng là bóng một người.
Quang Minh đại tướng quân.
Người mà nhà vua chờ đợi đã tới.
Vua vẫy tay. Một vị quan văn đứng bên trái đại điện bèn mở cuốn chiếu thư trên tay, bắt đầu đọc: “Người Man phản loạn, điều quân trấn áp khó khăn. Tổn thấy binh tướng bốn nghìn người. Quân địch tổn thất: không. Hiện chúng đang mau chóng tiến về kinh thành. Quân địch hiện đã tới thành cổ Khoát Phong ở biên cương”.
Người trong điện bắt đầu lao xao. Đó quả là một sự thật không ai muốn nghe thấy.
Bao nhiêu năm qua, bất cứ dân nơi nào nổi loạn sau cùng vẫn bị trấn áp. Dù không dễ dàng cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn có thể trấn áp được. Vì thế, không ai nghĩ lần bạo loạn này lại hao tổn tới bốn nghìn binh tướng của triều đình. Hơn nữa, điều không tin nổi là quân địch không mất một con tốt.
“Tai sao quân địch tổn thất bằng không?” Quang Minh lên tiếng.
“Bởi vì quân ta chết sạch không còn một ai”. Vi quan kia cung kính trả lời.
“Đã cho người do thám chiến trường, toàn bộ đều là xác chết của quân ta, quân địch không hề có một người nào”.
Tiếng xôn xao trong đại điện càng rõ hơn. Nhà vua bắt đầu nôn nóng. Ngài hừ một tiếng, tiếng lao xao lập tức ngưng bặt. Vua nói với Quang Minh: “Đại tướng quân, khanh xem nên làm thế nào?”
Quang Minh cúi đầu như đang suy nghĩ, mắt nhìn vô định về phía trước.
Hồi lâu sau ông ta mới trả lời một câu: “Vậy, xin để thuộc hạ xuất chinh bình định giặc loạn. Ngày mai thuộc hạ xin lên đường”.
Nhà vua phấn khởi ra mặt, thậm chí không kìm được cười hà hà.
Tất cả đều biết, chỉ cần Quang Minh thống lĩnh quân cơ, sẽ không cuộc phản loạn nào không bị đánh dẹp. Điều này đã được chứng minh không biết bao nhiều lần trước đây.
Chỉ có điều...
Quang Minh ngẩng đầu, nói với vua: “Chỉ có điều, ngày mai chính là mồng Chín tháng Năm, vốn phải lựa chọn thủ lĩnh cấm vệ quân ở Trầm Nguyệt hiên. Vậy phải làm thế nào. Lui thời gian ra sau, hay là...”.
Vua phẩy tay, không giấu nổi vui mừng vì những lời Quang Minh nói trước đó, bèn rằng: “Chuyện đó không đáng kể, vốn ta cũng không nhất định muốn có thủ lĩnh cấm vệ quân. Ta cũng không muốn thêm phiền hà rắc rối. Hơn nữa đã có sự bảo vệ của đại tướng quân là quá đủ. Ngày mai ta sẽ phái vài vị pháp sư cao thủ trong cung đến lựa chọn là được. Tướng quân bất tất phải nhọc lòng”.
Quang Minh nhìn vua, một mực giữ im lặng. Một lúc lâu sau bèn cúi lạy rồi lui trở ra khỏi đại điện...
Gió thổi từ ngoài vào điện, trường bào của ông tung bay tựa như con chim ưng giang cánh chuẩn bị vút lên.
Giờ này ngày mai, ông sẽ khoác trên mình bộ giáp trụ đỏ rực lên đường.
* * * * *
Mồng Tám tháng Năm. Giữa trưa.
Từ trong gian bếp của Trầm Nguyệt hiên bay ra mùi thơm quyến rũ.
Long nhãn trân châu đun với yến thượng hạng nơi bắc quốc.
Bào ngư hấp chanh.
Cạnh đậu phụ Thất Kiều Ánh Nguyệt.
Hải Để ngư sốt chua ngọt.
Gà rừng hầm linh chi.
Từng món từng món hảo hạng được bưng ra khỏi bếp, tiểu nhị chạy lăng xăng khắp Trầm Nguyệt hiên. Khách trong bảy biệt viện đều có thực đơn của riêng mình.
Thực đơn của Lâm Cơ Đông, giáng đầu sư vùng Nam Cương ở tại Mực Trúc viện có một đĩa lớn toàn sâu trắng hếu vẫn bò lổm ngổm. Mỗi con sâu dài tới gần nửa thước còn ngọ nguậy lúc nhúc. Tất cả tiểu nhị trong quán đều kêu thét kinh hãi lùi xa, không một ai chịu bưng món đó lên. Sau cùng, bà chủ đành đích thân bê cái đĩa sứ hoa xanh lên chửi: “Một lũ ăn bám. Tiền của ta bỏ ra toàn nuôi một lũ ăn bám”. Nói rồi, bưng đĩa sâu qua Mực Trúc viện.
Chim bay ngày càng nhiều.
Chủ quán hiểu rõ sự việc. Bầy chim bay lượn dày đặc kia, không hoàn toàn là chim cả. Bạch Dực bố trí pháp sư ở đây chắc chắn không có chỉ có hai người Họa Mi và Khổng Tước.
Không khí trong lành. Ánh mặt trời chói lọi chiếu sáng cả bảy tòa biệt viện.
Đi qua hai chiếc cầu gỗ xây cất công phu. Đi qua một vườn hoa đơm đầy những bông nặng trĩu. Vòng qua hai cái hồ. Chui qua một hòn non bộ bằng đá cực lớn.
Dọc đường có Phú Kiều đang lang thang đùa nghịch. Gã cười khanh khách chơi trò “cách không bắt cá”. Phú Kiều chỉ đứng trên bờ huơ tay, những con cá dưới hồ dường như bị không khí buộc chặt, thoắt một cái bị kéo văng lên khỏi mặt nước, sau đó lại rơi tõm xuống.
Họa Mi không nhịn được, bèn vung tay một cái. Một lớp ánh sáng màu hồng ẩn hiện bao trùm khắp mặt hồ. Bà ta dùng ấn phong bế hồ nước lại.
“Đàn ông con trai mà lại nhàn rỗi chạy ra đây bắt nạt mấy con cá. Cậu không thấy mất mặt hử?”
“A, mỹ nương chủ quán, bà đấy à?”
Họa Mi không muốn dây dưa với hắn, chỉ ném lại một câu: “Đừng có nghịch cá ở đây nữa, cậu mà làm chết thì đền không nổi đâu!” Nói rồi quày quả bê thức ăn đi.
Khi tiếng cười của Phú Kiều tắt dần sau lưng, trước mặt Họa Mi xuất hiện một rừng trúc xanh ngắt.
Dường như ánh sáng ở đây cũng bị nhuộm thành màu xanh lục, bồng bềnh như nước trong không khí.
Họa Mi tiến sâu vào khu rừng, bên trong đó là Mực Trúc viện.
“Lam cô nương, đồ ăn của cô đã được bưng tới”. Họa Mi đứng trước cánh cửa đóng chặt chờ đợi người bên trong trả lời.
Không có tiếng động. Căn nhà im ắng như đã chết.
“Lam cô nương, đồ ăn của cô đã được bưng tới rồi”. Họa Mi lại gọi lớn, kế đó nhẹ nhàng đưa tay vẽ một vòng bảo vệ chính mình. Quầng sáng trong suốt bọc ra ngoài bà ta. Gió xung quanh thổi tới, không hề làm động đậy tà váy lụa của chủ quán.
Bà ta gọi thêm ba lần nữa, rồi đẩy cửa bước vào.
Chưa kịp nhìn kỹ mọi thứ trong phòng, đã có tiếng gió vù vù và gấp gáp. Họa Mi cảm thấy trong bóng tối có thứ gì không rõ đang lao về phía mình. Lập tức, bà ta bay người về phía sau, chớp nhoáng không khác một cao thủ của Cực Lạc cung.
Bay ra tận dãy hiên bên ngoài, lưng sắp chạm vào bìa rừng trúc, bà ta mới phát hiện rõ thứ đang lao tới là vật gì.
Một bầy nhung nhúc côn trùng như bọ cánh cứng, nhưng kỳ lạ chưa từng thấy. Đôi râu xúc giác dị dạng, những màu sắc lạ lùng, khắp mình chúng tỏa ra ánh sáng xanh ngắt.
“Đây là trùng độc của giáng đầu sư sao?”
Bà ta nhìn lại quầng sáng bảo vệ trên mình, đã thấy mấy con trùng độc vỡ nát dính vào, huyết dịch màu xanh nhểu xuống từng dòng.
Họa Mi thu quầng sáng lại, đi vào cửa. Bà ta nhận thấy đĩa thức ăn vẫn đang cầm trên tay. Những con sâu trắng ớn vẫn lúc nhúc bò trong nước thịt nhuyễn đặc.
Kế đến, bà ta nhận ra Lam Cơ Đông nằm sóng xoài trên sàn nhà.
Trên mình cô ta và xung quanh đó là hàng ngàn trùng độc đủ loại lớn bé.
Nhền nhện, bọ cánh vàng, rết và một loại trùng độc chưa từng thấy, có bộ giáp ngoài như làm bằng kim khí. Một số trùng độc còn chưa nở hoàn toàn, trần trụi tựa sâu đang bò khắp mặt, tay và những phần da thịt lộ ra của Cơ Đông, những con khác chỉ lộ ra một nửa, hoặc chỉ thò đầu lên khỏi lớp da, tựa hồ như chúng đã kí sinh bên trong người Cơ Đông giờ đây bỗng chui ra ngoài.
Bàn tay Họa Mi đang cầm đĩa bỗng mềm nhũn, ruột cuộc lên cảm giác nôn nao.
Chiếc đĩa trượt khỏi tay rơi xuống sàn. Lũ sâu trong đĩa như đánh hơi thấy mùi thơm ngon, điên cuồng bò về phía Lam Cơ Đông.
Họa Mi chạy ra khỏi căn nhà. Sau lưng vọng tới âm thanh như hàng ngàn côn trùng đang ăn xác động vật.
Chạy tới bên rừng trúc, bà ta không nhịn nổi gục xuống nôn thốc tháo.
Họa Mi cảm thấy một điều gì đó đang diễn ra.
Không đơn giản là Lam Cơ Đông bị giết. Dù Họa Mi không biết các giáng đầu sư vùng Nam Cương tài giỏi tới đâu. Nhưng cuối cùng vào ở được trong gian chính đường của các tòa biệt viện tất là hạng không dễ dàng bị giết chết.
Phải chăng là Phú Kiều?
Hay là những người khác trong biệt viện?
Bà ta không kịp đắn đo, vội vàng trở lại nhà bếp. Hi vọng vẫn còn kịp...
Họa Mi vào trong bếp, tất cả a hoàn và hầu bộc đều đã bưng thức ăn đi, chỉ còn lại gã tiểu nhị thường hay ở bên cạnh bà ta.
Họa Mi nói: “Lam Cơ Đông chết rồi”.
Tiểu nhị cười nịnh, nói: “Đương nhiên là vậy. Bà chủ đã muốn người khác chết vào canh hai, tất hắn không thể sống tới canh ba”.
Mặt Họa Mi trắng bệch, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay nắm chặt. Bà ta nói: “Lam Cơ Đông không phải do ta giết”.
Tiểu nhị há hốc mồm, lắp bắp: “Cô ta... cô ta không phải... chết vì... ăn thức ăn đó à. Chẳng... lẽ...”.
Họa Mi nói: “Khi ta đến, cô ta đã chết rồi”.
Bà ta hít một hơi thật dài, hỏi: “A hoàn đi đưa thức ăn bao lâu rồi?”
Tiểu nhị nói: “Vừa mới đi khỏi”.
Họa Mi đột ngột giơ ngón tay, tiểu nhi không kịp nhìn thấy bà ta đọc bùa chú gì, chỉ thấy không khí đột nhiên có một đám sương mù trắng lởn vởn. Đám sương nhanh chóng tụ lại bỗng vụt biến ra một con quạ lửa. Quạ lửa lao vút ra cửa sổ như tên bắn. Không gian liên tiếp phát ra tiếng vỗ cánh mạnh mẽ, sáu con quạ lửa theo nhau bay ra ngoài.
Tiếng kêu sắc nhọn của chúng mất hút trong khu hậu viện mênh mông. Mặt trời bắt đầu thiêu đốt khắp mặt đất. Những chiếc lông vũ đan xen nhau dưới ánh nắng tạo thành những vệt đen ngang dọc trong hậu viện.
Tiểu nhị trán toát mồ hôi. Hắn hiểu rằng toàn bộ a hoàn và hầu bộc đều vừa mới bị những con quạ lửa ma quái kia dùng mỏ đớp thủng cổ họng
Vô Hoan nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm, chỉ có ngón tay khẽ động đậy.
Bởi vì ông ta là pháp sư Dịch Động thuật đệ nhất thiên hạ.
* * * * *
Hoàng hôn, mồng Bảy tháng Năm.
Ngày kia là ngày tướng quân Quang Minh đến Trầm Nguyệt hiên lựa chọn người làm thủ lĩnh cấm vệ quân.
Trầm Nguyệt hiên xem ra rất yên tĩnh, ráng chiều lung linh trải dài khắp khu nội viện.
Đàn chim là là bay trên mặt hồ. Thảng hoặc làm kinh động những con cá chép đỏ dưới đáy nước. Đuôi cá quẫy mạnh, gợn lên mặt hồ những vòng sóng nhấp nhô.
Bà chủ quán vẫn đang gẩy bàn tính. Dường như vẫn là bà chủ có nụ cười như hoa nở, lúc nào cũng đon đả tươi tắn.
Dường như hôm qua dùng pháp thuật giết chết bảy mạng người của Cực Lạc cung là một kẻ khác.
Bỗng, chuỗi chuông đồng treo trước cổng phát ra những tiếng ngân nga trong vắt. Có người bước vào.
Chủ quán ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp não nùng, bước ra chào đón vị khách mới tới. Bởi vì bà ta biết, người dám vào Trầm Nguyệt hiên lúc này nhất định không phải kẻ tầm thường.
Thế nhưng, khi đứng trước mặt người mới đến, nụ cười trên môi bà chủ không còn giữ được nữa.
Bà ta cảm thấy người đứng trước mặt thực không đánh cho mình chào đón. Gã thanh niên này có vẻ như chỉ đi lạc vào đây.
Thanh niên vừa tới ăn mặc cũng tạm gọi là sạch sẽ. Nhưng ngoài sạch sẽ ra hầu như chẳng còn gì đáng nói.
Y phục của gã giản dị tới mức “cơ hàn”, đã bị giặt bạc phếch, trên đầu vấn khăn, mái tóc và đôi mắt đen nhánh, trông cũng tinh anh.
Gã nhìn thấy bà chủ bước tới, liền cười thật tươi. Hai con mắt vốn rất to, bây giờ cười tới mức híp lại thành một khe dài. Miệng gã lộ ra hàm răng trắng sáng.
Lúm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng. Xem bộ dạng lém lỉnh nhưng cũng có phần tuấn tú, đường hoàng.
Gà cười kha kha, chào chủ quán: “Xin chào bà chủ! Trời, bà chủ xinh đẹp quá!”
Chủ quán cười, nói: “Thôi đi mà, tiết kiệm hơi sức để dành cho mấy cô gái trẻ. Ta đây nếu trẻ ra độ chục tuổi, chắc cũng bị ngươi khen cho lòng dạ xao xuyến mất”.
Mặc dù nói đùa, nhưng bà chủ không khỏi thừa nhận, người thanh niên này dù không ăn mặc quý phái lộng lẫy như Ngọc Lộc, cũng không lấp lánh như bọn Cực Lạc cung, nhưng chẳng hiểu sao, khắp mình chàng trai toát lên sức hấp dẫn kỳ lạ.
Nếu bà ta thực sự trẻ lại mười tuổi, chắc chắn sẽ phải mê say anh chàng này.
Gã cầm trong tay một chiếc đũa, gõ đi gõ lại lên đầu mình, chẳng khác gì một thiếu niên tinh nghịch, nhưng dáng vẻ lại có chất lịch duyệt của người đàn ông trưởng thành.
Chủ quán thấy rất khó đoán định tuổi tác của gã.
Gã thanh niên nhìn bà chủ, cười hì hì nói: “Tôi là Phú Kiều”.
Chủ quán cũng cười hì hì nói: “Phú Kiều tinh sinh, đến Trầm Nguyệt hiên có việc gì chăng?”
Gã bỗng tỏ ra bí mật, ghé sát tai bà chủ nói: “Bà biết không, nhà vua cho tuyển thủ lĩnh cấm vệ quân, ngày mồng Chín tháng Năm ở chính Trầm Nguyệt hiên này! Lúc đó, tướng quân Quang Minh cũng sẽ tới đây!” Gã nói với một vẻ đắc ý.
Chủ quán nhìn gã chán ngán: “Tôi biết, tôi biết sớm hơn ai hết”.
Gã thanh niên kinh ngạc: “Bà nói đi, vì sao bà biết được?”
Chủ quán: “Dù sao tôi cũng không biết anh nghe được tin này ở đâu. Có điều, tin này được dán ở cổng nhà tôi rồi mới truyền ra khắp thiên hạ”.
Phú Kiều đứng bật dậy, chạy vụt ra ngoài xem tờ cáo thị. Lúc quay vào, chỉ thấy gã há hốc mồm kinh ngạc, hàm dưới sắp rơi hẳn xuống.
Kế đến, gã bỗng trở nên nghiêm nghị, ghé tai chủ quán một cách thần bí: “Thế này, nghe nói Trầm Nguyệt hiên có bảy gian chính đường trong bảy biệt viện. Bà chủ xinh đẹp ơi, bà kiếm cho tôi một gian. Tôi thực sự lắm tiền lắm”.
Bà chủ nhìn gã chòng chọc, hồi lâu, thời gian chừng hết một tuần trà. Nhìn tới nỗi gã kia cảm thấy mình khắp mình nhột nhạt, không biết có chỗ nào bị làm sao.
Gã cũng tự nhìn ngó khắp người mình rồi hỏi: “Bà chủ, có chỗ nào không ổn chăng?”
Chủ quán chỉ vào đầu gã, hỏi: “Đầu anh chắc mới bị ngựa đá hay sao? Trước khi tới đây anh đã hỏi xem Trầm Nguyệt hiên là nơi thế nào chưa?”
Phú Kiều thành thực: “Tôi đã hỏi chủ nhân của tôi rồi. Ngài bảo chỉ cần tôi muốn ở là có thể ở căn tốt nhất. Chủ nhân tôi đã nói thế đấy”.
Chủ quán lấy làm thú vị, hỏi: “Chủ nhân anh là ai?”
Phú Kiều cười bí mật, miệng nhếch lên tinh nghịch như một thiếu niên, gã nói: “... Điều này... không nói cho bà được đâu...”.
Bà chủ bị gã chọc đã có phần giận: “Vậy ta báo anh biết, hết phòng rồi. Một phòng cũng chẳng còn”.
Phú Kiều lại gần bà chủ, soi vào mắt bà ta nói: “Một phòng cũng chẳng còn à? Một phòng cũng chẳng còn à?”
Dường như trong không khí xuất hiện những chuyển động mơ hồ, những chấn động trong suốt lan ra rồi biến mất. Chủ quán cũng không để tâm.
Bà ta chẳng hiểu tại sao gã lại lặp lại câu hỏi tới hai lần, với cùng một ngữ điệu, cùng một sắc thái.
Chủ quán lập tức trở lại thái độ tươi cười đon đả, phẩy chiếc khăn tay nói: “Thực sự không còn, thực sự không còn”.
Đợi bà ta dứt lời, phía sau lưng vọng tới tiếng một người: “Phi Điểu viện của tôi có thể nhường lại cho vị công tử này”.
Chủ quán quay đầu nhìn, thấy Khổng Tước đã xuất hiện sau lưng tự lúc nào.
Mặc dù lấy làm lạ vì sao Khổng Tước chịu nhường Phi Điểu viện cho gã thanh niên hơi khùng khùng lại chẳng rõ lai lịch kia, nhưng Bạch Dực đã ra lệnh phải phối hợp với Khổng Tước trong mọi hành động, bà ta bèn lẳng lặng bảo tiểu nhị đưa Phú Kiều về Phi Điểu viện nghỉ ngơi.
Phú Kiều cũng kinh ngạc như chủ quán, hồi lâu sau mới kịp định thần, hoan hỉ đi ra sau hậu viện.
Đối với hắn, đây thực là miếng bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Chờ Phú Kiều đi vào hậu viện rồi, Khổng Tước mới ngồi xuống một chiếc bàn, nói với chủ quán: “Gian đại sảnh này cần phải dọn dẹp rồi đấy”.
Chủ quán lĩnh hội ngầm ý của Khổng Tước, bèn quay ra khách khứa đang ngồi tại đó: “Xin lỗi quý vị, xin quý vị hãy trở về phòng mình. Tôi xin bảo tiểu nhị bưng các thứ đến từng phòng. Ngày kia tướng quân Quang Minh sẽ đến nên chốn này cần được dọn dẹp tươm tất. Thực lòng xin lỗi vì đã làm phiền quý vị, mong được lượng xá cho...”.
Tất cả thực khách lục tục rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại chủ quán, tiểu nhị và Khổng Tước.
Họa Mi khẽ giơ, tất cả cửa sổ liền phòng đóng chặt lại. Tiếp đó, bà ta lại vạch ra một không gian phong bế am thanh không cho truyền ra ngoài. Trong giây lát, bốn bề im ắng tới mức nghe rõ tiếng thở.
Họa Mi hỏi: “Khổng Tước, sao chị cho hắn ta vào ở? Chị biết hắn là ai sao?”
Khổng Tước đáp: “Tôi không biết”.
“Sao chị cho hắn ở Phi Điểu viện? Chẳng lẽ chị không biết nơi đó được Bạch Dực yểm phép, chị ở đó sẽ được tuyệt đối an toàn?”
“Tôi biết”.
“Vậy chị còn cho hắn ở?”
Khổng Tước uống một ngụm trà. Xem ra cô ta trầm tĩnh hơn Họa Mi mấy phần. Cô chậm rãi nói: “Vừa nãy, gã nói với chị, lặp lại hai lần, chị biết tại sao không?”
Họa Mi cứng họng. Hồi lâu sau mới nói: “Không biết”.
Khổng Tước lại nói: “Vậy chị có biết chị đã trả lời hắn mấy lần không?”
Họa Mi nói: “Một lần! Tôi nói: Thực sự không còn!”
Khổng Tước quay lại nhìn tiểu nhị, hỏi: “Ngươi nói với Họa Mi, bà chủ đã trả lời thế nào?”
Tiểu nhị có vẻ như kinh ngạc đến mức sợ hãi, lắp bắp: “Bà chủ... trả lời... hai... lần”
Họa Mi nóng nảy cắt ngang: “Không thể! Tôi tự nói ra lẽ nào tôi không biết!”
Khổng Tước từ tốn uống một ngụm trà, nói: “Đó chính là nguyên nhân tôi để hắn vào ở. Quả thực chị chỉ nói một lần, nhưng hắn đã làm cho thời gian đảo ngược”.
“Hắn làm thời gian đảo ngược?” Câu nói đó khiến Họa Mi lạnh cứng tay chân. Bà ta thì thào tự nhủ: “Chị nói là... chị nói là... hắn biết...”.
“Phải, hắn biết phép Nhật quỹ nghịch chiếu. Chắc chị cũng hiểu, người biết Dịch Động thuật này, khắp thiên hạ chỉ có bốn”.
Họa Mi cảm thấy tim như đập hẫng liền mấy nhịp. Thuật Nhật quỹ nghịch chiếu, bà ta mới nghe nhắc tới mà thôi. Chưa bao giờ tận mắt thấy người thi triển.
Chỉ nghe Bạch Dực có giảng qua về pháp thuật khó khăn này.
Khi lâm chiến, mỗi phút, mỗi giây, mỗi khoảnh khắc đều liên quan đến sự sống còn. Nhưng đối với người biết phép này, hoàn toàn có thể xoay ngược thời gian. Nếu đối phương đã cắt một dao lên cổ, người đó sẽ phải chết. Nhưng chỉ cần dùng Nhật quỹ nghịch chiếu, mọi việc sẽ quay lại thời điểm trước khi đối phương kịp kề dao vào cổ. Lúc này kể như biết trước mọi việc sẽ xảy ra. Đối phương sẽ lặp lại động tác đó, người dung phép này chỉ cần ra tay đối phó, dễ dàng lấy mạng đối thủ!
không ngờ rằng mình kể như vừa mới từ cõi âm trở về.
“Kẻ sử dụng Nhật quỹ nghịch chiếu cao thủ nhất, chúng ta đều biết, đó là chủ nhân Cực Lạc cung, Vô Hoan. Người thứ hai, chúng ta cũng biết, đó là đệ nhất sát thủ của hắn, Quỷ Lang”. Khổng Tước nhìn Họa Mi lúc này đang câm lặng, tiếp tục nói: “Còn lại hai người, tôi nghĩ chính là hai kẻ chúng ta vẫn đang điều tra nhưng chưa tìm được. Yêu Điệp song tinh”.
“Yêu Điệp... chị đang nói tới hai quái vật sống trong huyền băng đã ba nghìn năm ở cực bắc sao? Hai chị em đó tên Cô Điệp và Yến Vỹ?” Họa Mi run run hỏi.
“Hừm, người mới đến có lẽ là Cô Điệp”.
“Không thể...”.
“Tôi cũng hy vọng là không thể. Họa Mi, xem ra lần này Cực Lạc cung thực sự muốn ra tay”. Khổng Tước thở dài nói tiếp: “Chị thông báo cho Bạch Dực... nói rằng cục diện đã đi đến hồi vượt khỏi khả năng kiểm soát của hai chúng ta, chủ nhân mau có các đối phó. Tôi chỉ có thể gắng sức kiềm chế tình hình tạm thời trước mắt... bởi vì không biết thực sự Cô Điệp muốn làm gì... chưa có ai đoán được hắn định làm gì bao giờ...”.
* * * * *
Anh Vũ lướt nhanh qua hoang mạc cuồn cuộn gió cát.
Nắng chói chang, vạn vật phản chiếu trắng lóa đến hoa mắt, đồng tử nhức nhối, da thịt như bị thiêu đốt.
Anh Vũ từ khi nhận nhiệm vụ đã lập tức lên đường, mải miết không hề dừng bước, Dịch Động thuật chưa hề ngừng thi triển.
Mặc dù không phải là pháp sư chuyên luyện Dịch Động thuật, nhưng Anh Vũ dẫu sao cũng là người của Thiên Vũ lầu, moi người trong bọn họ đều là những nhân vật thượng hạng. Vì vậy, tốc độ Dịch Động thuật của Anh Vũ thật kinh người.
Cô ta không hề dám chần chừ một phút. Cô ta hiểu rõ nếu trước mồng Tám tháng Năm không hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng mong nhìn thấy mặt trời của mồng Chín tháng Năm.
Nhiệm vụ lần này có vẻ đơn giản, đặc biệt là đối với Anh Vũ. Thậm chí dễ như là nói chuyện.
Nhưng địa điểm thực hiện lại ở xa kinh thành tới vạn dặm.
Nắng chiếu đã thay đổi góc chiếu, đốt nóng khắp mặt đất rộng lớn.
Anh Vũ không kịp để ý gạt đi những giọt mồ hôi to tướng trên vầng trán, vội vã thay đổi thế tay, thi triển năng lượng Dịch Động thuật cao hơn nữa.
Nếu tình cờ gặp người cưỡi lạc đà trên hoang mạc, họ cũng chỉ cảm thấy như một luồng sáng lướt qua vai mà biến mất, hoặc chỉ cảm thấy như một thoáng ảo giác dưới ánh nắng dữ dội.
Không ai có thể biết ánh sáng trắng vừa lướt qua về phía chân trời kia là người của một tổ chức gồm các pháp sư vô địch thiên hạ, Thiên Vũ lầu. Người đó giờ đây đang trên đường làm nhiệm vụ.
Cát bụi cuồn cuộn khiến bầu trời nhuốm màu vàng hôn ám.
Giống như một hoàng hôn tang tóc của chư thần. Tất cả ảo ảnh hay phi thiên trong truyền thuyết của sa mạc đều bị cuốn về phía chân trời có mây đen cuồn cuộn.
Những tiếng sấm lớn rền rĩ chạy dọc bầu trời. Tất cả lạc đà bắt đầu quỳ xuống thành một vòng.
Trên hoang mạc bỗng xuất hiện một đám hắc điểu, bình thường không hề có.
Ban đầu chỉ có một con, rồi trăm con, ngàn con, cuối cùng làm thành một vùng đen kịt che phủ bầu trời.
Tiếng chim kêu lẫn tiếng đập cánh dày đặc. Màng nhĩ bị đập tựa trống rền, nhưng không thể phân biệt được nhịp điệu.
Bóng tịch dương buổi chiều mồng Bảy tháng Năm đã sắp khép lại.
* * * * *
Điện phía tây của vương cung. Kinh thành.
Không hề có người hầu hay cung nữ. Bởi vì Vô Hoan không ưa người lạ hầu hạ ông ta.
Vì thế, nhà vua sắp xếp cho ông ta ở điện phía tây xong rồi rút hết người ra ngoài.
Tuy vậy, tất cả mọi đồ vật đều như đang có người vô hình chạm vào, hoặc cầm, hoặc bưng, hoặc đẩy. Mọi thứ đều đang chuyển động. Bình nước bằng đồng đã tự lấy đầy nước từ hồ Bạch Ngọc, rồi tự treo lơ lửng trên bếp lò. Chốc lát đã sôi ù ù, bốc khói nghi ngút. Chậu đựng bằng vàng cũng đang lơ lửng bên cạnh bếp, chờ đổ đẩy nước nóng liền bay đến bên cạnh giường. Tấm khăn bông trắng cũng bay tới bên cạnh, chầm chậm nhúng xống.
Hai chiếc quạt lông khổng tước sau giường vẫn đang nghiêng một góc cố định và liên tục phe phẩy nhẹ nhàng.
Vô Hoan nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm, chỉ có ngón tay khẽ động đậy.
Bởi vì ông ta là pháp sư Dịch Động thuật đệ nhất thiên hạ.
Trong kinh thành, người ta đều ngờ rằng ông ta đến chỉ để tặng Thiên Vũ Y.
Ai cũng nghĩ chỉ vì một chiếc áo đó mà ngàn dặm về kinh, cũng có chỗ không được hợp lý. Nhưng Cực Lạc cung xưa nay vẫn hay không theo lẽ thông thường. Mọi người vì vậy cũng không lấy làm lạ. Mà nếu có một ngày nào đó Vô Hoan châm lửa thiêu trụi cả Cực Lạc cung, cũng sẽ chẳng có ai thắc mắc.
Chỉ có Vô Hoan biết lần vào kinh này có mục đích gì. Việc này, ông ta nung nấu kế hoạch đã từ lâu.
Còn giờ đây, bỗng gặp phải một việc thật đau đầu.
Ông ta nhắm mắt. Lông mày hơi nhíu lại.
* * * * *
Mồng Tám tháng Năm, tia sáng đầu rọi qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu xuống sàn nhà, để lại những quầng sáng theo những đường chạm trổ.
Họa Mi mở mắt, nhìn đồng hồ cát. Đã đến lúc trở dậy lo công việc của Trầm Nguyệt hiên.
Bà ta xoa xoa đôi mắt, rồi lại mở mắt ra, chuẩn bị ra khỏi giường.
Nhưng khi bà ta mở mắt ra lần nữa, đã phát hiện vừa mới một giây trước đây còn nằm trong phòng mình ở Trầm Nguyệt hiên, nhưng một giây sau đó, bà ta đã nằm trên mặt đất lạnh như băng, xung quanh mù mịt khói sương màu vàng ảm đạm. Không nhìn rõ nổi ngoài hai mét.
Đến lúc bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình bóng Bạch Dực trong vầng hào quang trắng mờ bao phủ, Họa Mi mới hiểu ra mình đã bị Bạch Dực dùng phép triệu tập đến đệ nhất lầu của Thiên Vũ lầu.
Bà ta nhanh chóng bật dậy, quỳ trên đất chờ đợi mệnh lệnh của Bạch Dực.
Bạch Dực vẫn chẳng nói năng gì. Chỉ có tiếng thở rất sâu nhẹ nhàng lan trong không gian tịch mịch. Hiển nhiên, bà ta cũng đang gặp phải những khó khăn lớn.
Chưa bao giờ bà ta trầm ngâm lâu đến vậy. Lần trước Bạch Dực cũng ngồi thở như vậy đã là ba năm trước. Không biết vì sao hành tung của Bạch Dực bị tướng quân Quang Minh nắm rõ, nên bọn họ bị vây trong khu rừng rậm ở phía bắc thành.
Lúc đó, Họa Mi đang hộ giá bên cạnh Bạch Dực. Không gian kết giới vây bắt của Quang Minh đã bao trùm toàn bộ khu rừng. Về sau Bạch Dực thoát được vòng vây của Quang Minh, mười bảy pháp sư đi theo chỉ còn lại Họa Mi. Mười sáu vị kia vì bảo vệ Bạch Dực đều đã chết trong rừng rậm.
Lần này, Họa Mi lại nghe thấy tiếng thở dài bất an.
“Họa Mi”, rất lâu sau Bạch Dực mới lên tiếng, âm thanh truyền qua lớp sương dày tựa hồ cũng bị màn sương làm cho ẩm ướt. “Nhiệm vụ ta giao cho ngươi có chút thay đổi, bởi vì Khổng Tước đã báo cho ta Trầm Nguyệt hiên mới có một vị khách tên Phú Kiều. Hơn nữa, theo sự phát hiện về năng lượng thi triển pháp thuật mà Khổng Tước năm được, mặc dù ta không biết hắn có phải là Cô Diệp mà chúng ta nghĩ hay không... có điều, sẽ khó đối phó hơn cả với Cô Diệp, chứ không có chuyện dễ dàng”.
“Vâng, thưa chủ nhân”.
“Vì vậy, nhiệm vụ của ngươi vẫn là phụ giúp tiêu diệt tất cả khách của Trầm Nguyệt hiên, nhưng lần này không phải giúp Khổng Tước, mà là giúp... Phú Kiều”.
“Sao kia?”
“Ngươi muốn ta nói hai lần chăng?”
“Thuộc hạ không dám. Xin lập tức lên đường thực hiện”.
“Tốt. Nhân tiện cho ngươi hay, Khổng Tước sẽ rời khỏi Trầm Nguyệt hiên. Chỉ mình ngươi ở lại. Ta không muốn có bất cứ sai lầm nào. Ngoài ra, Phú Kiều yêu cầu làm gì, đều phải nghe theo lời hắn. Tựa như chấp hành chỉ lệnh của ta, rõ chưa?”
“... chưa ạ”.
Họa Mi biết, thành thực với Bạch Dực là điều tối quan trọng. Bất cứ việc gì đều không giấu nổi bà ta.
“Chỗ nào chưa rõ, ngươi cứ hỏi”.
“Nếu làm thế, người của Thiên Vũ lầu sẽ không vào được hoàng cung, không thể chiếm được vị trí thủ lĩnh cấm vệ. Vậy kế hoạch của chúng ta...”.
“Kế hoạch sẽ không hề bị ảnh hưởng. Mục đích cuối cùng của chúng ta là giết vua. Còn việc ai giết không quan trọng. Ngươi cho rằng nhân vật lớn như Phú Kiều, là người của Cực Lạc cung, lại có thể cam tâm vào làm thủ lĩnh cấm vệ quân trong thành sao?”
“Chủ nhân, còn một điểm nữa. Tướng quân Quang Minh là đệ nhất thiên hạ về khả năng phát giác năng lượng pháp thuật. Ông ta không tốn công sức cũng sẽ biết Phú Kiều là người của Cực Lạc cung, làm sao ông ta lại chọn người của Cực Lạc cung vào và để hắn dễ dàng đến gần nhà vua?”
“Điều này ngươi chớ lo. Nếu nhiệm vụ của Anh Vũ hoàn thành, mồng Chín tháng Năm tướng quân Quang Minh không thể xuất hiện ở Trầm Nguyệt hiên. Ông ta chỉ có thể sai thuộc hạ đến thay. Nếu cả Trầm Nguyệt hiên chỉ có một mình Phú Kiều, tất nhiên thuộc hạ của Quang Minh sẽ chọn hắn”.
“Thuộc hạ đã rõ”. Họa Mi cúi đầu. “Thuộc hạ xin cố hết sức để Trầm Nguyệt hiên chỉ còn lại một mình Phú Kiều”.
Khi Họa Mi ngẩng đầu lên, ánh nắng từ bên ngoài đã chiếu vào sáng rực.
Xung quanh sương khói đã tan. Trước mặt lại là đồ đạc quen thuộc của Trầm Nguyệt hiên.
Đã hết sáng tinh mơ, giờ đã là buổi ngày.
Ánh sáng rực rỡ, rọi mồn một cả đất trời.
Thế nhưng, trong thế giới được chiếu sáng rõ ràng ấy lại ẩn chứa vô vàn những âm mưu bí mật, đang thai nghén, đang hình thành, hứa hẹn một mồi lửa quét sạch cả hoàng cung.
Họa Mi sửa sang y phục, đẩy cửa bước ra.
* * * * *
Mồng Tám tháng Năm. Nắng. Ánh sáng chói lói.
Bá quan văn võ đều đứng nghiêm trong đại điện.
Không khí như bị đông cứng, lơ lửng trên đầu.
Cảm giác chết chóc bao trùm cả kinh thành.
Nhà vua ngự giữa ngai vàng, tay chống cằm, cúi đầu không nói. Hôm nay, ngài không cả đem theo vương phi Khuynh Thành mà ngài say đắm.
Tất cả đều đang chờ đợi, chờ nhà vua lên tiếng. Nhưng nhà vua dường như cũng đang chờ đợi.
Một cánh chim bay nghiêng qua đại diện.
Ánh sáng chói lòa ập vào từ phía cửa điện.
Giữa vầng sáng là bóng một người.
Quang Minh đại tướng quân.
Người mà nhà vua chờ đợi đã tới.
Vua vẫy tay. Một vị quan văn đứng bên trái đại điện bèn mở cuốn chiếu thư trên tay, bắt đầu đọc: “Người Man phản loạn, điều quân trấn áp khó khăn. Tổn thấy binh tướng bốn nghìn người. Quân địch tổn thất: không. Hiện chúng đang mau chóng tiến về kinh thành. Quân địch hiện đã tới thành cổ Khoát Phong ở biên cương”.
Người trong điện bắt đầu lao xao. Đó quả là một sự thật không ai muốn nghe thấy.
Bao nhiêu năm qua, bất cứ dân nơi nào nổi loạn sau cùng vẫn bị trấn áp. Dù không dễ dàng cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn có thể trấn áp được. Vì thế, không ai nghĩ lần bạo loạn này lại hao tổn tới bốn nghìn binh tướng của triều đình. Hơn nữa, điều không tin nổi là quân địch không mất một con tốt.
“Tai sao quân địch tổn thất bằng không?” Quang Minh lên tiếng.
“Bởi vì quân ta chết sạch không còn một ai”. Vi quan kia cung kính trả lời.
“Đã cho người do thám chiến trường, toàn bộ đều là xác chết của quân ta, quân địch không hề có một người nào”.
Tiếng xôn xao trong đại điện càng rõ hơn. Nhà vua bắt đầu nôn nóng. Ngài hừ một tiếng, tiếng lao xao lập tức ngưng bặt. Vua nói với Quang Minh: “Đại tướng quân, khanh xem nên làm thế nào?”
Quang Minh cúi đầu như đang suy nghĩ, mắt nhìn vô định về phía trước.
Hồi lâu sau ông ta mới trả lời một câu: “Vậy, xin để thuộc hạ xuất chinh bình định giặc loạn. Ngày mai thuộc hạ xin lên đường”.
Nhà vua phấn khởi ra mặt, thậm chí không kìm được cười hà hà.
Tất cả đều biết, chỉ cần Quang Minh thống lĩnh quân cơ, sẽ không cuộc phản loạn nào không bị đánh dẹp. Điều này đã được chứng minh không biết bao nhiều lần trước đây.
Chỉ có điều...
Quang Minh ngẩng đầu, nói với vua: “Chỉ có điều, ngày mai chính là mồng Chín tháng Năm, vốn phải lựa chọn thủ lĩnh cấm vệ quân ở Trầm Nguyệt hiên. Vậy phải làm thế nào. Lui thời gian ra sau, hay là...”.
Vua phẩy tay, không giấu nổi vui mừng vì những lời Quang Minh nói trước đó, bèn rằng: “Chuyện đó không đáng kể, vốn ta cũng không nhất định muốn có thủ lĩnh cấm vệ quân. Ta cũng không muốn thêm phiền hà rắc rối. Hơn nữa đã có sự bảo vệ của đại tướng quân là quá đủ. Ngày mai ta sẽ phái vài vị pháp sư cao thủ trong cung đến lựa chọn là được. Tướng quân bất tất phải nhọc lòng”.
Quang Minh nhìn vua, một mực giữ im lặng. Một lúc lâu sau bèn cúi lạy rồi lui trở ra khỏi đại điện...
Gió thổi từ ngoài vào điện, trường bào của ông tung bay tựa như con chim ưng giang cánh chuẩn bị vút lên.
Giờ này ngày mai, ông sẽ khoác trên mình bộ giáp trụ đỏ rực lên đường.
* * * * *
Mồng Tám tháng Năm. Giữa trưa.
Từ trong gian bếp của Trầm Nguyệt hiên bay ra mùi thơm quyến rũ.
Long nhãn trân châu đun với yến thượng hạng nơi bắc quốc.
Bào ngư hấp chanh.
Cạnh đậu phụ Thất Kiều Ánh Nguyệt.
Hải Để ngư sốt chua ngọt.
Gà rừng hầm linh chi.
Từng món từng món hảo hạng được bưng ra khỏi bếp, tiểu nhị chạy lăng xăng khắp Trầm Nguyệt hiên. Khách trong bảy biệt viện đều có thực đơn của riêng mình.
Thực đơn của Lâm Cơ Đông, giáng đầu sư vùng Nam Cương ở tại Mực Trúc viện có một đĩa lớn toàn sâu trắng hếu vẫn bò lổm ngổm. Mỗi con sâu dài tới gần nửa thước còn ngọ nguậy lúc nhúc. Tất cả tiểu nhị trong quán đều kêu thét kinh hãi lùi xa, không một ai chịu bưng món đó lên. Sau cùng, bà chủ đành đích thân bê cái đĩa sứ hoa xanh lên chửi: “Một lũ ăn bám. Tiền của ta bỏ ra toàn nuôi một lũ ăn bám”. Nói rồi, bưng đĩa sâu qua Mực Trúc viện.
Chim bay ngày càng nhiều.
Chủ quán hiểu rõ sự việc. Bầy chim bay lượn dày đặc kia, không hoàn toàn là chim cả. Bạch Dực bố trí pháp sư ở đây chắc chắn không có chỉ có hai người Họa Mi và Khổng Tước.
Không khí trong lành. Ánh mặt trời chói lọi chiếu sáng cả bảy tòa biệt viện.
Đi qua hai chiếc cầu gỗ xây cất công phu. Đi qua một vườn hoa đơm đầy những bông nặng trĩu. Vòng qua hai cái hồ. Chui qua một hòn non bộ bằng đá cực lớn.
Dọc đường có Phú Kiều đang lang thang đùa nghịch. Gã cười khanh khách chơi trò “cách không bắt cá”. Phú Kiều chỉ đứng trên bờ huơ tay, những con cá dưới hồ dường như bị không khí buộc chặt, thoắt một cái bị kéo văng lên khỏi mặt nước, sau đó lại rơi tõm xuống.
Họa Mi không nhịn được, bèn vung tay một cái. Một lớp ánh sáng màu hồng ẩn hiện bao trùm khắp mặt hồ. Bà ta dùng ấn phong bế hồ nước lại.
“Đàn ông con trai mà lại nhàn rỗi chạy ra đây bắt nạt mấy con cá. Cậu không thấy mất mặt hử?”
“A, mỹ nương chủ quán, bà đấy à?”
Họa Mi không muốn dây dưa với hắn, chỉ ném lại một câu: “Đừng có nghịch cá ở đây nữa, cậu mà làm chết thì đền không nổi đâu!” Nói rồi quày quả bê thức ăn đi.
Khi tiếng cười của Phú Kiều tắt dần sau lưng, trước mặt Họa Mi xuất hiện một rừng trúc xanh ngắt.
Dường như ánh sáng ở đây cũng bị nhuộm thành màu xanh lục, bồng bềnh như nước trong không khí.
Họa Mi tiến sâu vào khu rừng, bên trong đó là Mực Trúc viện.
“Lam cô nương, đồ ăn của cô đã được bưng tới”. Họa Mi đứng trước cánh cửa đóng chặt chờ đợi người bên trong trả lời.
Không có tiếng động. Căn nhà im ắng như đã chết.
“Lam cô nương, đồ ăn của cô đã được bưng tới rồi”. Họa Mi lại gọi lớn, kế đó nhẹ nhàng đưa tay vẽ một vòng bảo vệ chính mình. Quầng sáng trong suốt bọc ra ngoài bà ta. Gió xung quanh thổi tới, không hề làm động đậy tà váy lụa của chủ quán.
Bà ta gọi thêm ba lần nữa, rồi đẩy cửa bước vào.
Chưa kịp nhìn kỹ mọi thứ trong phòng, đã có tiếng gió vù vù và gấp gáp. Họa Mi cảm thấy trong bóng tối có thứ gì không rõ đang lao về phía mình. Lập tức, bà ta bay người về phía sau, chớp nhoáng không khác một cao thủ của Cực Lạc cung.
Bay ra tận dãy hiên bên ngoài, lưng sắp chạm vào bìa rừng trúc, bà ta mới phát hiện rõ thứ đang lao tới là vật gì.
Một bầy nhung nhúc côn trùng như bọ cánh cứng, nhưng kỳ lạ chưa từng thấy. Đôi râu xúc giác dị dạng, những màu sắc lạ lùng, khắp mình chúng tỏa ra ánh sáng xanh ngắt.
“Đây là trùng độc của giáng đầu sư sao?”
Bà ta nhìn lại quầng sáng bảo vệ trên mình, đã thấy mấy con trùng độc vỡ nát dính vào, huyết dịch màu xanh nhểu xuống từng dòng.
Họa Mi thu quầng sáng lại, đi vào cửa. Bà ta nhận thấy đĩa thức ăn vẫn đang cầm trên tay. Những con sâu trắng ớn vẫn lúc nhúc bò trong nước thịt nhuyễn đặc.
Kế đến, bà ta nhận ra Lam Cơ Đông nằm sóng xoài trên sàn nhà.
Trên mình cô ta và xung quanh đó là hàng ngàn trùng độc đủ loại lớn bé.
Nhền nhện, bọ cánh vàng, rết và một loại trùng độc chưa từng thấy, có bộ giáp ngoài như làm bằng kim khí. Một số trùng độc còn chưa nở hoàn toàn, trần trụi tựa sâu đang bò khắp mặt, tay và những phần da thịt lộ ra của Cơ Đông, những con khác chỉ lộ ra một nửa, hoặc chỉ thò đầu lên khỏi lớp da, tựa hồ như chúng đã kí sinh bên trong người Cơ Đông giờ đây bỗng chui ra ngoài.
Bàn tay Họa Mi đang cầm đĩa bỗng mềm nhũn, ruột cuộc lên cảm giác nôn nao.
Chiếc đĩa trượt khỏi tay rơi xuống sàn. Lũ sâu trong đĩa như đánh hơi thấy mùi thơm ngon, điên cuồng bò về phía Lam Cơ Đông.
Họa Mi chạy ra khỏi căn nhà. Sau lưng vọng tới âm thanh như hàng ngàn côn trùng đang ăn xác động vật.
Chạy tới bên rừng trúc, bà ta không nhịn nổi gục xuống nôn thốc tháo.
Họa Mi cảm thấy một điều gì đó đang diễn ra.
Không đơn giản là Lam Cơ Đông bị giết. Dù Họa Mi không biết các giáng đầu sư vùng Nam Cương tài giỏi tới đâu. Nhưng cuối cùng vào ở được trong gian chính đường của các tòa biệt viện tất là hạng không dễ dàng bị giết chết.
Phải chăng là Phú Kiều?
Hay là những người khác trong biệt viện?
Bà ta không kịp đắn đo, vội vàng trở lại nhà bếp. Hi vọng vẫn còn kịp...
Họa Mi vào trong bếp, tất cả a hoàn và hầu bộc đều đã bưng thức ăn đi, chỉ còn lại gã tiểu nhị thường hay ở bên cạnh bà ta.
Họa Mi nói: “Lam Cơ Đông chết rồi”.
Tiểu nhị cười nịnh, nói: “Đương nhiên là vậy. Bà chủ đã muốn người khác chết vào canh hai, tất hắn không thể sống tới canh ba”.
Mặt Họa Mi trắng bệch, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay nắm chặt. Bà ta nói: “Lam Cơ Đông không phải do ta giết”.
Tiểu nhị há hốc mồm, lắp bắp: “Cô ta... cô ta không phải... chết vì... ăn thức ăn đó à. Chẳng... lẽ...”.
Họa Mi nói: “Khi ta đến, cô ta đã chết rồi”.
Bà ta hít một hơi thật dài, hỏi: “A hoàn đi đưa thức ăn bao lâu rồi?”
Tiểu nhị nói: “Vừa mới đi khỏi”.
Họa Mi đột ngột giơ ngón tay, tiểu nhi không kịp nhìn thấy bà ta đọc bùa chú gì, chỉ thấy không khí đột nhiên có một đám sương mù trắng lởn vởn. Đám sương nhanh chóng tụ lại bỗng vụt biến ra một con quạ lửa. Quạ lửa lao vút ra cửa sổ như tên bắn. Không gian liên tiếp phát ra tiếng vỗ cánh mạnh mẽ, sáu con quạ lửa theo nhau bay ra ngoài.
Tiếng kêu sắc nhọn của chúng mất hút trong khu hậu viện mênh mông. Mặt trời bắt đầu thiêu đốt khắp mặt đất. Những chiếc lông vũ đan xen nhau dưới ánh nắng tạo thành những vệt đen ngang dọc trong hậu viện.
Tiểu nhị trán toát mồ hôi. Hắn hiểu rằng toàn bộ a hoàn và hầu bộc đều vừa mới bị những con quạ lửa ma quái kia dùng mỏ đớp thủng cổ họng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.