Chương 6: Đêm cuồng
Quách Kính Minh
06/07/2016
Nhà vua như một quý tộc thất thế đang gặp nạn, bị dồn lên mái vàng.
Xung quanh bốn bề sâu vời vợi. Nếu rơi từ đây xuống tất phải tan thây.
Nhà vua đã cùng đường.
* * * * *
Phú Kiều ôm vương phi đang mê man, chậm rãi bước ra khỏi tẩm cung.
Hoặc cũng không thể gọi gã là Phú Kiều nữa. Bởi vì hiện tại ai cũng có thể nhận ra kẻ duy nhất lên điện không chịu đeo mặt nạ đó. Bắc công tước Vô Hoan.
Gã chậm rãi đi dưới hàng hiên, kề sát bên tay phải là từng cánh cửa lớn bằng gỗ chạm khắc hoa văn. Bên tay trái, cung điện nguy nga quây lại thành một quảng trường rộng lớn. Khắp trên quảng trường là những con sư tử ngọc trắng toát và những chiếc cầu bằng đá trắng. Trên cao là bầu trời xanh thẳm, gió cuốn mây trắng, không ngừng thay đổi hình dạng.
Khuynh Thành vẫn như đang ngủ say trong vòng tay gã.
Giống như trong các truyền thuyết xa xưa, nữ thần khiến ngàn vạn chúng sinh quỳ gối đang ngủ say.
Vô Hoan cũng không thể phủ nhận, Khuynh Thành có một dung nhan tuyệt đối hoàn hảo, một thần thái cao quý vô song.
Vô Hoan nhìn ngắm Khuynh Thành đến thất thần. Bỗng gã phát giác trong không khí có những năng lượng dịch chuyển hết sức mơ hồ.
Có pháp thuật.
Vô Hoan nhắm mắt, nhíu mày. Từ sau lưng gã bỗng hiện ra một không gian kết giới tự vệ màu trắng trong suốt.
Một tích tắc sau khi Bạch quang kết giới tự vệ triển khai, từ trên trời bỗng xuất hiện hai vệt đen sắc lao xuống như sao băng, bay về phía Vô Hoan rồi đập mạnh vào Bạch quang kết giới của gã.
Vệt sáng đen lập tức tan biến như những giọt mực rơi xuống nước, khuếch tán ra thành vô số những dải tơ mềm mại, để lại hai sắc bùa nhẹ nhàng rơi xuống chân Vô Hoan.
Vô Hoan khẽ rướn mày, hai sắc bùa bay lên ngang trước mặt, tự động căng ra. Trên bùa đề chữ, nhưng Vô Hoan xem đi xem lại vẫn chẳng hiểu gì.
Chỉ là một câu rất đơn giản, nhưng không thể nào hiểu được. Hơn nữa cũng chẳng hiểu người đưa tin là ai.
Mặc dù đại ý có thể lờ mờ đoán ra kẻ quen dùng quạ phép đưa tin chỉ có thể là Thiên Vũ lầu, hơn nữa ở cuối sắc bùa có vẽ hình một con phượng hoàng trắng.
Đích thực là ký hiệu của Thiên Vũ lầu. Nhưng nếu quả là vậy, chẳng hóa ra rất hoang đường sao?!
Gã không muốn nghĩ thêm, bởi vì tất cả mọi việc sẽ kết thúc trong hôm nay.
Vô Hoan nhìn sang mái cung điên lợp ngói lưu li vàng rực cao nhất ở phía bên kia quảng trường. Ngói vàng, những đường gờ chỉ, bờ chảy lấp lánh rực rỡ chói mắt dưới nắng mặt trời. Phía sau mái vàng là những vùng mây trắng rộng lớn đang bayvùn vụt. Còn phía dưới hiên vàng, ngổn ngang những mảnh vụn màu trắng trong suốt.
Đó là Bạch quang kết giới Quang Minh dùng để bảo vệ kinh thành. Nhưng Quang Minh thân đang ở thành Quát Phong xa ngàn dặm. Bạch quang kết giới vốn nghiêm mật tới giọt nước khó lọt ra ngoài nay chỉ như một chiếc vỏ trứng khổng lồ, khẽ đập đã vỡ tan tành.
Không một ai có thể thi triển phép thuật ở ngoài ngàn dặm, cho dù đó là người sở trường về mê cung và kết giới phòng vệ như Quang Minh.
Vì thế hôm nay, Vô Hoan mới có thể đứng ở đây.
Hơn nữa, gã sắp sửa đứng lên đỉnh vàng cao nhất kinh thành. Nơi đó đang có một người đợi gã.
Nhà vua như một quý tộc thất thế đang gặp nạn, bị dồn lên mái vàng. Xung quanh bốn bề sâu vời vợi. Nếu rơi từ đây xuống tất phải tan thây.
Nhà vua đã cùng đường.
Vua nhìn không rõ Vô Hoan làm sao lên tới mái vàng. Khi trước mắt cảm thấy có một bóng hình màu trắng dịu, Vô Hoan đã cười hì hì đứng ngay trước mặt vua.
Tà áo trắng tinh nhẹ nhàng tung bay trong gió, phát ra tiếng sột soạt. Tóc của gã đen như mực, xõa bay trong gió, lấp lánh những đốm sáng. Thân hình vạm vỡ hiên ngang, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang độ tuổi cường tráng nhất của đàn ông. Nhà vua bất giác cảm thấy ghen tị. Ngài thấy ghen tị với gã nam tử đang sở hữu tất cả các ưu điểm của đàn ông trên một mình hắn.
“Đáng tiếc...”. Nhà vua cười: “Đáng tiếc ngươi không có được người đàn bà đẹp nhất thiên hạ”. Vua nghĩ tới đây, không kìm được bật cười ha hả. Thế nhưng chỉ mới cười được mấy tiếng, khuôn mặt vua đã cứng đờ. Bởi vì ngài bỗng nhìn thấy trong vòng tay Vô Hoan có một người đàn bà đang ngủ say. Khuynh Thành.
Vua gầm lên giận dữ, xông thẳng về phía Vô Hoan. Gã chẳng thèm liếc mắt, ném luôn Khuynh Thành về phía vua rồi quay mình đến ngồi trên một con rùa chạm trên băng không biết xuất hiện trên mái vàng tự lúc nào. Gã chậm rãi ngồi xuống lưng rùa xong, quay đầu lại nhìn nhà vua và người đàn bà mà vua say đắm.
Xung quanh Vô Hoan là chín mươi chín vị Dịch Động thuật sư. Trên mỗi người đều lung linh một quầng sáng trắng dịu nhẹ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hết đỗi mặc dù họ đều biết người của Cực Lạc cung chỉ mặc trường bào màu trắng. Nhưng ít ai ngờ rằng màu trắng đó có thể trắng thuần khiết đến vậy. Tựa như vô số vị thần tiên trên trời giáng hạ xuống mái vàng lộng lẫy.
Tâm điểm của vầng hào quang chính là Vô Hoan. Khuôn mặt hắn ánh lên nụ cười vừa trong sáng vừa gian tà.
* * * * *
Khuynh Thành tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt chính là vua, bất giác không hiểu mình ở đâu.
Cho đến khi quay đầu lại nhìn thấy Vô Hoan cao lớn đang ngồi trên lưng rùa, nàng hoảng hốt há mồm.
Nhà vua bỗng nắm chặt tay nàng: “Ái phi, nàng cũng là một pháp sư, mau mau giết chết hắn cho ta”.
Vương phi ngoảnh mặt lại, cảm thấy những lời vừa rồi của vua thật là nực cười. Nàng đáp: “Bệ hạ, lẽ nào ngài cho rằng, bất kể ai, chỉ cần là pháp sư, đều có thể giết chết đệ nhất cao thủ Vô Hoan sao?”.
Vua lặng người, chỉ biết mím chặt môi, run bần bật như người bị lạnh. Thế rồi, vua bỗng gạt phắt vương phi ra khiến nàng ngã bệt xuống mái ngói lưu li.
Vua gào lên với Vô Hoan: “Vô Hoan, mi thật là ngu ngốc. Chỉ vì một người đàn bà, ngươi phải hao binh tổn tướng, kinh động cả vạn người, còn mang theo bao nhiêu cao thủ Dịch Động thuật để bao vây kinh thành. Có đáng không? Chỉ cần một mình ngươi là đủ. Ngươi sợ ta sẽ không vì ngai vàng mà ban cho ngươi người đàn bà này sao? Ngươi quá coi thường ta đó”.
Khuynh Thành từ từ đứng dậy, nàng quấn chặt áo xống, lặng lẽ tới bên cạnh nhà vua. Nàng cúi đầu, không ai nhìn thấy nét mặt.
Vô Hoan im lặng giây lát, rồi trả lời: “Ngươi nói phải, ta thật là ngu ngốc. Vua vốn rất thông minh, vậy mà ta đã ngỡ y sẽ liều chết để bảo vệ người đàn bà đó. Ta lại lầm rằng vua sẽ vì người đàn bà đó mà hy sinh ngai vàng...”.
Vô Hoan vừa chậm rãi nói, vừa thờ ơ nhìn sang phía vương phi. Khuynh Thành cúi đầu tựa hồ như hoàn toàn không nghe thấy. Lời của Vô Hoan không phải nói với vua, mà là dành cho nàng.
Vô Hoan bỗng đổi thái độ, tay trái vạch một đường cong trong không khí.
Một tiếng “bốp” vang lên ở mặt nhà vua cách đó mười mấy thước.
Vô Hoan trừng mắt nói với vua: “Ngươi bỏ cái trò đó đi, không có thiên binh vạn tướng và chín mươi chín cao thủ Cực Lạc cung, e rằng đầu ta bây giờ đã treo trên cổng thành rồi”.
Vua bị ăn một bạt tai điếng người, giận run lên bần bật. Nhưng trước sau vẫn không dám ho he gì. Tù nhân dưới thềm là kẻ vĩnh viễn không dám tranh lời.
Vua cố làm ra vẻ điềm tĩnh, nói: “Vô Hoan, mi đừng quên Quang Minh đang trên đường về cứu giá”.
Vô Hoan cười tươi roi rói, như hoa sen trắng nở rộ trên mái vàng. Y nói: “Nếu ta biết Quang Minh sẽ trở về, làm sao ta dám đứng đây đôi co với thằng già như mi? Cơ hội tận tay giết chết Quang Minh ta cũng đã phải nhường lại cho kẻ khác rồi... Mi yên tâm, chưa có ai giữ được tính mạng dưới lưỡi kiếm của Quỷ Lang, hơn nữa...”.
Vô Hoan không chịu nói tiếp, chỉ cười ý nghĩa. Bởi vì hắn đang nghĩ tới Thiên Vũ lầu.
Đời nào bọn họ chịu bỏ qua một cơ hột tốt thế này. Bị hai tổ chức tối cao về pháp thuật như Cực Lạc cung và Thiên Vũ lầu truy sát, cho dù là Quang Minh... cũng khó lòng sống sót.
Vua rùng mình, túm lấy tà váy của Khuynh Thành cầu cứu.
Khuynh Thành vẫn cúi đầu, tựa như đã quyết. Nàng bước mấy bước ra mép mái vàng, khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh như bị hút mất tiêu. Cả thế giới nín thở im lìm. Chỉ còn nhan sắc tuyệt trần của vương phi đang bừng nở. Dưới ắng nắng, nhan sắc đó tỏa ra một sức cám dỗ kỳ lạ, chấn động mỗi con tim.
Nàng nhìn xuống đại quân đất cực bắc giữa rừng gươm đao sáng chói, nhìn Vô Hoan và chín mươi chín vị pháp sư cao thủ Cực Lạc cung trong những bộ trường bào trắng muốt, nhẹ nhàng cất tiếng: “Các ngươi, có ai muốn thấy dưới chiếc áo choàng này của ta có gì chăng?”.
Gió thổi mạnh hơn, rít lên giữa bầu trời mênh mông và im ắng. Giữa trời đất văng vẳng tiếng đàn.
Tiếng của Khuynh Thành bỗng trở nên xa gần lãng đãng, thấm đảm sự quyến rũ đầy tội lỗi mà cũng thật ngây thơ.
Những thèm khát ngủ quên trong đêm tối, hoặc bị giam hãm lâu ngày bỗng bừng bừng tỉnh giấc trong tiếng nói dịu dàng uyển chuyển của nàng.
Dục vọng đã biến thành những bàn tay, thò ra từ dung nham nóng bỏng, như muốn vồ lấy trời xanh. Tất cả như cõi địa ngục của tội ác đang quằn quại nhưng le lói ánh sáng tinh khiết, đẹp đẽ.
Hoàng cung rơi vào im lặng, ánh mắt của tất cả đàn ông đờ đẫn nhìn nàng.
Tiếng của nàng lại vọng tới: “Nếu muốn biết, hãy bỏ hết vũ khí trong tay xuống đất...”.
Vô số tiếng leng keng của vũ khí bị quẳng xuống đất. Âm thanh vang vọng cả bầu trời. Tất cả binh khí đều bị quăng xuống đất.
Vua trợn mắt ngây người nhìn Khuynh Thành từ từ trút bỏ áo choàng, lộ ra chiếc áo yếm thanh xuân quyến rũ.
Không gian đầy ắp tiếng thở gấp của những gã đàn ông. Hơi nóng khắp mình hội tụ lại, truyền xuống bụng, tụ vào đan điền như núi lửa sắp bùng lên.
Áo choàng của Khuynh Thành nhẹ nhàng bay như một cánh diều đáp xuống phía dưới. Cả đạo quân phút chốc ngả nghiêng hỗn loạn. Vô số cánh tay hướng về chiếc áo đang lượn xuống. Tiếng kêu tranh giành hỗn độn quyết liệt.
Gió cuốn lấy những nỗi thèm khát ấy, thổi tung lên bầu trời trong suốt.
Vô Hoan nhìn mọi việc rồi bật cười. Gã đưa ngón tay cái lên, tỏ ý tán thưởng đối với Khuynh Thành.
Tiếng nói của Vô Hoan chậm rãi vang lên giữa những tiếng tranh đoạt. Tiếng nói dù rất trầm thấp và dịu dàng nhưng không hề bị những âm thanh nhốn nháo kia che lấp.
Gã nói: “Ta hiểu, cho dù có thiên binh vạn mã, cũng phải xem nàng có đồng ý theo ta đi hay không”.
Không ai ngờ được, đúng lúc đó, nhà vua bỗng tuốt kiếm ra, xông vào Khuynh Thành. Miệng hét lên nguyền rủa: “Đồ đê tiện!”.
Khuynh Thành nhìn vua. Cảm giác bi ai choán ngập tâm hồn.
Những lời đoán của Mãn Thần nhiều năm về trước quả không sai. Đây cũng chỉ là một gã đàn ông không hề yêu thương mình thật sự. Tình cảm bọn họ dành cho mình, chẳng qua là để thỏa mãn ham muốn sở hữu, chiếm đoạt, thỏa mãn khát vọng điều khiển, không chế của đàn ông mà thôi.
Khuynh Thành lặng lẽ thở dài một tiếng, đứng im bất động. Nàng nhìn xuống những người bên dưới, nhẹ nhàng nói tiếp. Tiếng nàng lại lãng đãng bay đi: “Các ngươi nghe đây, nếu còn muốn biết bên dưới lớp áo này của ta là gì...”.
Tất cả đàn ông đều sững người.
“... Vậy hãy cầm vũ khí lên...”.
Ào một cái, tất cả vũ khí lại được cầm lên tay, mũi nhọn chĩa lên thanh một rừng gươm đao sáng quắc, chỉ thẳng về phía nhà vua.
Nhà vua sụp xuống trên mái vàng. Ông ta khóc, gọi nàng: “Vương phi hãy cứu ta, hãy cứu ta!”.
Vua nhìn sang bên, bỗng khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ vui sướng tột độ. Vua bật cười ha hả: “Chúng mày chết tới nơi rồi, chúng mày chết rồi. Đám người đê tiện chúng bay. Vô Hoan, Khuynh Thành. Cả lũ nô lệ kia. Chúng mày phải chết. Đại tướng quân Quang Minh đã về. Quang Minh đó!”.
Vô Hoan cười khinh mạn. Gã hơi xoay sang, khuôn mặt lộ rõ nét chế giễu. Gã nói: “Chết tới nơi rồi... dối trá như thế...”.
Vốn dĩ định nói: “... Hãy bớt đi thì hơn...”, nhưng nửa sau của câu nói đã tắc nghẹn trên lưỡi gã.
Bởi vì Quang Minh quả thực đã tới.
Mặt trời chiếu xuyên lớp mây đen. Hàng nghìn đạo hào quang phá tan lớp mây dày, soi rọi mặt đất. Giáp phục đỏ rực hoa tươi đang phi nhanh đến nơi, tựa hồ vô số hoa tươi nở rộ bên đường dưới nắng. Muôn cánh hoa bị vó ngựa cuốn tung lên bay lượn khắp trời.
Chiếc mặt nạ vàng phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Vô Hoan cau mày, gã không hiểu vì sao Quang Minh có thể sống sót dưới tay Quỷ Lang để trở về. Hơn nữa còn dễ dàng vượt qua cổng thành trong tay đại quân đất bắc, một mình chém giết xông vào.
Vô Hoan lập tức đứng dậy, hiệu lệnh cho chín mươi chín pháp sư xung quanh: “Chuẩn bị Dịch Động thuật trận”.
Trong nháy mắt, chín mươi chín cao thủ im lìm như những pho tượng bỗng dịch chuyển vun vút như những tia sáng, tản ra khắp xung quanh. Không gian phía trên mái vàng như bị những luồng sáng trắng kia bao phủ. Các Dịch Động thuật pháp sư ai nấy vào vị trí, đồng loạt niệm chú. Tất cả mọi việc diễn ra trên mái vàng trong vùng bao phủ của họ đều bỗng gia tăng tốc độ lên nhiều lần.
Nhưng bất kỳ người ngoài nào rơi vào khu vực đó, mọi hành động đó đều chậm đi nhiều lần, không khác một con rối cứng ngắc, chỉ có thể kéo lê từng bước một.
Vì vậy, Vô Hoan chỉ còn chờ Quang Minh lọt vào không gian đó. Vào đó chỉ có chết.
Tất cả cao thủ pháp sư mải miết triển khai thế trận mà không ai để ý nhà vua bỗng tuốt kiếm ra, đâm thẳng về phía vương phi Khuynh Thành.
Vô Hoan nhíu mày, tim bỗng hơi thót lại vì lo lắng. Nhưng gã lập tức lấy lại thái độ bình thản. Bởi một tên vua giận dữ điên khùng cầm kiếm còn không vững, nói gì đến chuyện đả thương Khuynh Thành.
Nhưng Khuynh Thành vẫn hoảng sợ tránh né. Miệng nàng há ra run rẩy như muốn nói gì. Vô Hoan bỗng chợt cảm thấy nàng như muốn nói riêng với gã. Nhưng cảm giác đó lập tức biến mất, điều đó quá hoang tưởng.
Đáng lý, Vô Hoan không bận tâm đến Khuynh Thành, bởi chỉ bằng những pháp thuật nàng vừa đối phó với gã trong tẩm cung, thì một nhà vua mù tịt về phép thuật sẽ không thể chạm tới vạt áo nàng.
Vô Hoan bật cười với sự vô lý của mình. Lo lắng kia quả là thừa. Kế đó, gã quay mặt sang, thấy vua cầm kiếm đâm xéo một nhát. Khuynh Thành giật lùi một bước, ngã khỏi bờ mái ngói.
Gió rít gào như giao long gầm thét cuồn cuộn bên tai.
Nắng chói rọi khiến không ai dám mở mắt nhìn lên.
Khuynh Thành đang bám lấy mép ngói. Ngói lưu li sắc cạnh cắt vào da thịt trên tay nàng, máu tươi chảy xuống bờ vai, xuống ngực nàng, nhuộm hồng cả áo yếm.
Vua như phát điên, tới sát mép ngói. Ông ta giơ chân từ từ đạp lên ngón tay Khuynh Thành, vừa đạp vừa mắng chửi: “Đồ đê tiện, ta xem mi cởi áo, cởi áo...”.
Nước mắt Khuynh Thành tuôn ra như suối, chảy tràn trên khuôn mặt nàng.
Những giọt lệ nóng chứa đựng tâm sự buồn đau đang hoen cả khuôn mặt xinh đẹp.
Cảm giác đau đớn không phải từ ngón tay, mà từ trái tim từng rất mềm yếu trong lồng ngực. Đây chính là người đàn ông từng nói yêu nàng say đắm. Đây chính là nơi nàng từng ngỡ có thể gửi gắm cả cuộc đời.
Vô Hoan nhìn mặt Khuynh Thành hoen nhòe nước mắt, trong lòng bỗng như bị ai cào cấu. Cảm giác đau lan tỏa ra khắp tay chân rồi biến thành tiếng con tim đập thình thịch, nhoi nhói trong lồng ngực.
Đây là cảm giác... hay sao?
Vô Hoan giơ tay lên, ánh sáng trắng lập tức tập trung vào đầu ngón tay. Trong nháy mắt luồng ánh sáng biến thành một thanh kiếm lấp lánh.
Gã nhằm về phía nhà vua bước tới. Bên tai bỗng vang lên tiếng quát: “Dừng tay!”.
Nhìn xuống dưới đã thấy ngựa trắng của Quang Minh lao tới như bay.
Nhà vua nhìn thấy cứu tinh liền cười ha hả, vung kiếm nhằm Vô Hoan chém tới.
Vô Hoan vừa định hoán chiêu, bỗng sực nhớ tới lá bùa lúc nãy quạ đen mang tới. Gã bèn buông lỏng tay, thanh bạch kiếm rơi trên mái ngói.
Bởi vì trên bùa viết: “Gặp Quang Minh, hạ vũ khí!”.
Kỳ thực chẳng phải gã tin vào những điều viết trong lá bùa. Cho dù không cầm kiếm, một người thường như vua tuyệt đối đủ sức lại gần gã. Vô Hoan chỉ muốn xem, tin tức mà người bí mật gửi tới có dụng ý gì?
Đúng lúc chuẩn bị niệm chú Bạch quang kết giới bảo vệ, Vô Hoan bỗng nhìn thấy, một mũi kiếm nhọn nhô lên trước ngực vua. Máu tươi trên ngực vua chảy theo mũi kiếm xuống đất, giọt như mưa trên mái ngói, rồi thuận theo sống ngói chảy xuống đất.
Vua khó nhọc quay đầu lại nhìn, nét mặt lộ vẻ bàng hoàng. Bởi vì vua nhìn thấy người vừa phi nhát kiếm đó. Chính là Quang Minh tướng quân.
Tất cả mọi người bất giác nín thở. Kể cả Vô Hoan và Khuynh Thành.
Không ai dám tin những việc đang xảy ra trước mắt.
Phía bên dưới, ngàn vạn quân lính đều trợn tròn mắt.
Họ không thể tin, Quang Minh lại giết chết nhà vua.
Gió đem im lặng thổi lên thành một bầu trời nặng trĩu mây. Vô số chim chóc bay trên hoàng cung như đến xem bóng tối chết chóc đang bao trùm lên thiên tử, một cuộc tiễn đưa đang diễn ra trên cao.
Sự yên tĩnh đó bị phá vỡ khi bàn tay níu lấy mái ngói của Khuynh Thành buông ra.
Khuynh Thành kiệt sức, rơi từ trên mái ngói xuống. Áo yếm bị gió thổi lên như những bông hoa rụng cánh chao lượn trong gió thu se lạnh. Mắt nàng phút chốc trở lên mơ hồ.
Vô Hoan định niệm chú, đã thấy Quang Minh vọt lên, thần tốc như sao băng.
Trong nháy mắt gã đã bắt gọn Khuynh Thành vào lòng, rồi trở lại lưng ngựa.
Mọi người không còn kịp định thần nhìn kỹ sự việc, ngựa trắng đã biến mất khỏi cổng thành.
Tất cả nhanh chóng diễn ra đến độ hư ảo, khiến không ai tin nổi.
Vô Hoan buông thế tay gượng gạo. Siết nắm tay răng rắc.
Gã trầm giọng hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết...”.
Xung quanh chín mươi chín vị cao thủ đều quỳ mọp xuống, không ai dám tiếp lời...
“Thằng giặc Quang Minh tại sao lại biết Dịch Động thuật?”
* * * * *
Quang Minh phóng ngựa lướt đi dưới cánh rừng, cách không xa sau lưng là một đám áo trắng truy đuổi. Đó là Vô Hoan và đám người chín mươi chín đệ nhất cao thủ Cực Lạc cung.
Không khí có mùi hoa thơm thoang thoảng. Khuynh Thành nhìn thấy vó ngựa làm tung lên vô số cánh hoa bên đường, chao lượn trong không trung.
Hoa nở bạt ngàn trên các cành cây, nặng trĩu khiến cành cong rủ xuống đất. Những cành cây cào vào phần da thịt cánh tay lộ bên ngoài giáp phục thành những vết thương. Khuynh Thành nép mình sau lưng đại tướng quân, cành cây không chạm được đến nàng.
Chẳng biết từ đâu bỗng vọng tới tiếng sáo du dương. Hoàng hôn như phấn hoa bị thổi man mát khắp không gian, rắc rải trên khắp mình. Mặc dù đang trốn chạy, nhưng Khuynh Thành tự nhiên cảm thấy thật lãng mạn.
Bóng chiều và hoa thơm, còn có vô số cánh chim bay vụt ra từ cây cối trong rừng. Giờ phút này tất cả đều trở nên lãng mạn vô cùng.
Tướng quân bỗng ôm lấy Khuynh Thành nhảy xuống đất, ngựa vẫn phi thẳng vào rừng.
Khuynh Thành vừa định lên tiếng hỏi, nhưng tiếng vó ngựa sau lưng đã ập đến sát bên tai.
Chưa mở miệng, tướng quân đã quỳ xuống trước mặt nói với nàng: “Tôi xin cõng vương phi chạy, ngựa phi không đủ nhanh”.
Khuynh Thành leo lên lưng, ôm lấy cổ gã, bàn tay cảm nhận một cơ thể cơ bắp cuồn cuộn nhịp nhàng theo bước chạy thần tốc. Lòng nàng bỗng chứa chan thương cảm, cổ họng nghèn nghẹn. Cảm giác không rõ là vui mừng hay đau khổ đè nặng lên ngực.
Vô Hoan và chín mươi chín cao thủ phi như bay trong rừng hoa. Hắn chưa bao giờ cùng thi triển pháp thuật với nhiều thủ hạ như thế.
Bởi chưa từng có đối thủ nào đủ sức khiến hắn phải như thế.
Nhưng lần này là cuộc truy sát tướng quân Quang Minh. Hơn nữa, trong tay Quang Minh còn có người phụ nữ hắn muốn. Khuynh Thành.
Vô Hoan dõi sát bóng Quang Minh và Khuynh Thành phi ngựa như bay phía trước. Bỗng thấy Quang Minh xuống ngựa, cõng Khuynh Thành phóng chạy, hắn bật cười gằn: “Đấu Dịch Động thuật với ta sao! Quang Minh, ta thấy ngươi quả thật muốn chết!”.
Hắn dừng lại, dặn dò các cao thủ theo sau: “Tất cả xuống ngựa, dụng thuật Dịch Động truy sát Quang Minh”.
Trong chớp mắt, tất cả chim trong rừng hoa đều nháo nhác bay vút lên trời.
Trong rừng là một trăm đạo bạch quang phóng vun vút như sao băng, ào ào như trận lốc cuốn về phía trước. Muôn hoa đều bị những đạo bạch quang lướt qua làm tung lên, lả tả rơi khắp không gian.
* * * * *
Tiếng nước ầm ầm.
Dường như làm mơ hồ cả thính giác.
Khuynh Thành quay lưng lại thác nước khổng lồ, bên dưới là vực sâu muôn trượng.
Bên cạnh nàng là tướng quân Quang Minh.
Còn trước mặt, là chín mươi chín luồng sáng màu trắng, lần lượt từ trên không trung đáp xuống. Mỗi luồng sáng chạm đất đều biến thành một pháp sư khoác trường bào trắng.
Cuối cùng, Vô Hoan hiên ngang từ giữa đám cao thủ bước ra.
Nụ cười của hắn vẫn xán lạn và hoàn hảo, tựa như bạch ngọc không tì vết.
Khuynh Thành lặng lẽ rút trong mình ra một con dao nhỏ.
Quang Minh chợt giơ tay cản nàng, thấp giọng nói: “Không được chết, phải gắng sống”.
Không được chết.
Phải gắng sống.
Cảm giác ấm áp trong nháy mắt lan truyền ra khắp người. Trái tim nàng như được một bàn tay dịu dàng nâng đỡ. Lồng ngực bỗng phập phồng một niềm hạnh phúc dâng trào. Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang khuất sau chiếc mặt nạ.
Trên mặt Vô Hoan thoáng một nụ cười ranh mãnh và ngọt ngào.
Hắn nói: “Đại tướng quân, ta đã dùng gần trọn một năm để sắp đặt cho âm mưu này. Điều đáng mừng là, ngươi đã cùng ta chơi một trận đầy kịch tính”.
Quang Minh bất động, tựa như không hiểu hắn đang nói gì.
Ngược lại Khuynh Thành như bị chấn động, không kìm được lên tiếng: “Ngươi nói âm mưu là ý gì?”.
Vô Hoan đáp: “Ta cam chịu làm Phú Kiều, cam chịu rời cung Cực Lạc để ở trong Trầm Nguyệt hiên, cam chịu phải ở cùng đám pháp sư tầm thường để đi tranh đoạt một chức thủ lĩnh cấm vệ bé mọn. Nàng tưởng ta thực lòng muốn làm cái việc hèn hạ đó sao?”.
Khuynh Thành nói: “Lẽ nào chức vị đó cũng do ngươi sắp đặt mà ra?”.
“Nàng nói đúng. Mua chuộc vài tên đại thần ngu ngốc cũng dễ dàng như trở bàn tay. Ta chỉ cần tung tin rằng nếu Quang Minh không ở nhà, bên mình vua nhất định cần một vị hộ vệ bản lĩnh cao siêu. Tên vua tham sống sợ chết kia nhất định phải đồng ý. Cho nên... vương phi, chẳng lẽ nàng cho rằng ta vượt nghìn dặm xa xôi tới đây chỉ để dâng cho nàng tấm Thiên Vũ Y mà thôi sao?”.
“Ngươi vì chức thủ lĩnh cấm vệ?”.
“Phải”.
“Để làm gì?”.
“Vậy nàng nên hỏi tướng quân Quang Minh thân yêu kia. Tất cả là nhờ ân đức của ngài. Mặc dù ta có thể tự mình ra vào hoàng cung, nhưng chỉ bằng sức một mình ta làm sao có thể giao đấu với hàng ngàn cao thủ đại nội? Hơn nữa, xung quanh hoàng cung đều bị người bố trí mê cung pháp thuật. Nếu không làm thủ lĩnh cấm vệ, ta làm sao có thể vượt qua mê cung!”.
“Không đúng. Cho dù không phải Quang Minh đích thân đến Trầm Nguyệt hiên tuyển người, thì trong cung ai cũng đã biết mặt ngươi”.
Vô Hoan cười thâm hiểm: “Chủ nhân của Trầm Nguyệt hiên là một pháp sư giỏi giang của Thiên Vũ lầu. Bà ta là Họa Mi, rất giỏi vẽ lông mày”.
Khuynh Thành im lặng. Nàng bắt đầu hình dung ra âm mưu ghê gớm mà Vô Hoan đã sắp đặt.
Vô Hoan cười rồi tiếp: “Nhưng, cũng còn phải tạ ơn ông trời. Bởi nếu người Man không nổi loạn, Quang Minh đã không đột ngột rời hoàng cung. Nếu hắn không đi, chỉ với Bạch quang kết giới hắn yểm cho vua cũng đã có thể làm hao tổn phân nửa năng lượng của ta. Hơn nữa, trước khi ta phá vỡ được kết giới bảo vệ đó, cái đầu của ta cũng đã bị Quang Minh lấy mất rồi”.
Vô Hoan bỗng tắt nụ cười, lạnh lùng nói: “Hôm nay, cuộc tranh giành này đã tới hồi kết. Trước khi phái Quỷ Lang hắc y đi, ta đã phải nén lại niềm mong muốn được đích thân giết chết mi. Ta vốn rất muốn được tự tay kết liễu mi. Đó là niềm khoan khoái lớn nhất mà ta có thể nghĩ tới. Ta không thể đánh bại mi là vì mi còn vô tình hơn nhà vua, hơn cả ta. Ta và mi thực ra chẳng có gì khác nhau... Cho nên, nếu hôm nay mi dám vì người phụ nữ này mà nhảy xuống dưới kia, ta bèn thực sự bại dưới tay mi rồi đó”.
Đại tướng quân đẩy vương phi về phía trước, nói: “Nếu ngươi tha cho vương phi, ta sẽ nhảy”.
Vô Hoan cười rộ, nụ cười ranh mãnh cực độ. Gã nói: “Mặc dù thủ tín không phải là sở trường của ta, nhưng hôm nay ta bằng lòng phá lệ. Bởi vì mi sẽ không làm như thế, mi là tướng quân vô tình kia mà”.
Tiếng của thác nước vang lên ầm ầm. Bọt nước phản chiếu ánh nắng thành ráng cầu vồng.
Vô Hoan đứng trước mép vực, nhìn Khuynh Thành đã ngã phệt ra đất, nước mắt vòng quanh. Nét mặt gã cứng đờ và méo mó. Gã không thể tin được, đại tướng quân Quang Minh lại có thể vì người đàn bà mà nhảy xuống dưới kia.
Hắn ngẩng mặt gầm lên: “Không. Không thể như thế!”.
Tiếng hắn vang dội giữa các vách núi, hòa với tiếng thác đổ ầm ào, còn có tiếng khóc thoắt hiện thoắt không của Khuynh Thành.
* * * * *
Cánh cổng thép luyện từ huyền thiết, từng cánh từng cánh mở ra.
Không gian đen tối, không khí như cũng có sức nặng, đè lên lồng ngực khiến người ta khó thở.
Bên tai văng vẳng tiếng xích sắt, khi có khi không leng keng xa gần.
Bắc công tước Vô Hoan dẫn giải Khuynh Thành đi qua những cánh cửa thép trùng trùng.
Gã khẽ vung tay, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Trên đầu bỗng lượn xuống một dải lụa đen khổng lồ, tựa như một mảng trời đêm bị cắt lìa. Lộ ra một chiếc lồngchim khổng lồ làm từ huyền băng ngàn năm và vàng ròng. Ngẩng đầu lên nhìn, có thể nhìn thấy trên đỉnh là bầu trời đủ màu mây, như một bức tranh rực rỡ.
Vô Hoan cười, lại gần bên tai Khuynh Thành. Hơi thở nóng hổi phả lên cổ. Khuynh Thành chợt cảm thấy tê tê.
Gã nói: “Đây là lễ vật ta mang từ cực bắc về cho nàng, có thích không?”.
Khuynh Thành nhìn khuôn mặt đẹp trai chỉ đứng cách mình một tấc, tim đập bỗng gấp hơn. Cả khi bản thân hết sức căm hận hắn, nàng cũng không thể phủ nhận đó là khuôn mặt quá đỗi hoàn hảo và quyến rũ.
Khuynh Thành hít một hơi sâu nói: “Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không dùng tới huyền băng - vô hiệu được mọi phép thuật, và hoàng kim - vô hiệu được mọi phép giả kim thuật, để làm cái lồng này, thì ta cũng sẽ không thèm bỏ trốn”.
Khuynh Thành quay đi, khuôn mặt bình thản như mặt hồ dưới ánh trăng, thoáng nét tê dại vô cảm của tuyệt vọng.
Nàng nói: “Ta không những không bỏ trốn, ta còn cảm ơn ngươi”.
Vô Hoan sững sờ một lát, lập tức mỉm cười: “Nói năng lắt léo!”.
Khuynh Thành lắc đầu. “Thực vậy. Nếu không nhờ ngươi, cả đời ta cũng không biết được cảm giác được người khác yêu thương, trân trọng và bảo vệ hạnh phúc thế nào. Cho dù tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát”.
Vô Hoan thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên cái lồng. Khuôn mặt tuấn tú đượm vẻ u buồn như phủ một lớp sương mờ. Hắn trầm giọng: “Tình yêu gì! Hạnh phúc gì!... Nàng bây giờ thì sao? Ở trong lồng của ta. Ngươi yêu nàng, bảo vệ nàng đâu? Hắn đã vì nàng mà chết rồi! Vì vậy, cái gọi là yêu, là hạnh phúc, không phải là đồ vứt đi thì là gì?”.
Khuynh Thành như đang tự nói với mình: “Đây chính là số phận của ta, không thay đổi được đâu...”.
Vô Hoan nhìn Khuynh Thành đang đau khổ, bỗng cảm thấy đau xót trong lòng. Gã lặng lẽ đi ra phía cửa lồng, rời dừng lại quay mặt nói với nàng: “Nhân tiện nói cho nàng hay. Hôm nay tất cả những binh sĩ bỏ vũ khí khiến ta mất mặt đều bị ta giết rồi. Nàng có biết ai đã khiến họ chết không - chính là nàng”.
Lời của hắn chưa dứt, một luồng sáng bạch đã bắn thẳng tới, đó là phi đao của Khuynh Thành.
Vô Hoan lắc đầu, khẽ giơ ngón tay chỉ một cái: “Dừng!”.
Con dao tựa như bắn ra một khối bông lớn trong suốt, lún vào rồi đứng yên không nhúc nhích.
Khuynh Thành bỗng giơ ngón tay phải lên miệng, niệm chú “Thiên trùng phệ nguyệt! Phá!”.
Phi đao bỗng rã thành muôn mảnh, biến thành vô số những mẩu nhỏ lấp lánh ánh hàn quang. Sau đó, những mẩu nhỏ đó biến thành vô số trùng độc màu đen, rù rù bay như sao băng về phía Vô Hoan.
Vô Hoan đột ngột bay lùi ra sau, hắn bám lên đỉnh lồng, để dọc ngón tay giữ trước mồm, niệm: “Sương phong! Động!”.
Đàn côn trùng vừa mới còn vỗ cánh rào rào, trong chớp mắt đã bị bao trùm bởi một lớp sương trắng lạnh buốt. Kế đó, một trận cuồng phong nổi lên, lay động những khối huyền băng nhọn hoắt ở xung quanh. Tiếng va lốp bốp không ngừng vang lên trên vách băng. Tất cả trùng độc đều nát bét, nhểu xuống những dòng dung dịch màu xanh lục, vấy bẩn cả mặt huyền băng tinh khiết.
Vô Hoan bỗng thò ngón tay, hiện ra một tấm Thiên Vũ Y trắng che phủ trên không.
Gã hô to: “Mặc lên cho nàng!”.
Nói rồi, gã sải bước đi ra khỏi lồng giam.
Gã quay mặt lại, nói: “Ta đã từng tặng nàng một tấm Thiên Vũ Y rất bình thường, xem ra nàng không được thích. Nhưng chiếc áo lần này, nàng nhất định sẽ ưng. Bởi vì người mặc chiếc áo này sẽ không thể thi triển bất cứ pháp thuật gì. Cho dù một chút trùng thuật của nàng vốn chẳng gãi ngứa nổi cho ta”.
* * * * *
Tiếng thác vẫn đổ ầm ầm vang vọng cả núi rừng.
Mặt trời đã lặn xuống từ lâu. Các vì sao dần dần hiện rõ khắp bầu trời.
Một bàn tay ngoi lên bám vào bờ đá.
Tướng quân Quang Minh trong bộ giáp phục đỏ rực hoa tươi đang chậm rãi cởi áo. Lộ ra gã nô lệ Côn Lôn.
Tiếng ngựa hí từ xa vọng tới, bóng con chiến mã màu trắng của Quang Minh đứng giữa ranh giới của chân trời và thảo nguyên.
Côn Lôn khoác trên mình giáp phục của Quang Minh, tiến về phía ngựa chiến.
* * * * *
Trong rừng vọng đến tiếng bước chân khe khẽ, càng ngày càng gần.
Quang Minh nằm thoi thóp trên mặt đất. Ông ta đã không còn sức lực để đứng lên.
Máu từ dưới thân thể ông chảy loang ra xung quanh, đông lại thành một màngmàu đỏ thẫm. Bên trên có rất nhiều kiến và côn trùng đang ngấu nghiến những khối máu đông đặc.
Cách ngài không xa là xác của một phụ nữ.
Thương Ưng.
Cô ta đã chết.
Chẳng ai biết Thương Ưng đã chết như thế nào. Chỉ có khuôn mặt của cô ta vẫn còn nét rúm ró kinh hãi. Từ trong hốc mắt, vô số côn trùng chui ra, chui vào.
Mười mấy binh sĩ truy đuổi Quang Minh nhìn thấy khung cảnh trước mắt đều rất đỗi kinh ngạc.
Vừa mới phóng đi trên tuấn mã rời kinh thành, tướng quân làm sao đã sóng soài trên đất, cái chết cận kề.
Người cầm đầu tiến lại gần, đứng trước mặt Quang Minh.
Tướng quân khó nhọc mở mắt ra, chính là phó tướng của mình: Dã Lực.
Quang Minh nhẹ cả người, tựa hồ chết đuối vớ được cọc.
Nhưng tiếp sau đó, cây cọc kia đã lên tiếng, khiến ông ta nghẹn họng.
Dã Lực nhìn Quang Minh, lệnh cho bộ hạ sau lưng: “Trói hắn lại”.
* * * * *
Hoàng cung bây giờ như một tòa thành chết.
Từ khi vua bị đâm chết, Khuynh Thành bị cướp đi, cung điện nguy nga hoang vắng lạnh lùng. Hoàng cung rực rỡ ánh đèn đêm đêm, nay tăm tối như hang núi.
Lúc này, giữa quảng trường bỗng có thêm mấy cọc gỗ cao lớn. Trên chiếc cọc lớn nhất, tướng quân Quang Minh bị trói chặt ở đó. Ông ta đang chờ đợi sự phán xét của các đại thần.
Bởi vì trong mắt họ, ông ta chính là kẻ đã giết chết nhà vua.
Vết thương da thịt đã khép miệng, nhưng cảm giác đói khát cồn cào, như muôn ngàn con kiến đang gặm nhấm tâm can con người từng hô mưa gọi gió giữa ba quân.
Quảng trường mênh mông, không một bóng người. Xa xa, lác đác một vài bó đuốc hắt ra ánh sáng le lói. Trên trời thỉnh thoảng lại có bóng quạ bay vút qua. Tiếng kêu sắc nhọn và thê thảm vọng khắp hoàng cung.
Quang Minh bỗng giật mình vì một luồng sáng rực rỡ. Sáng chói tới chảy nước mắt. Bên tai là tiếng tụng niệm vang rền.
Cuồng phong nổi lên.
Khi mọi thứ lắng xuống, ông ta thấy Mãn Thần đang đứng trước mặt.
Mãn Thần nhìn Quang Minh thương tích khắp mình, thở dài: “Ngươi thua rồi!”.
Quang Minh giận dữ thét lên: “Nhưng không phải ta giết nhà vua!”.
Mãn Thần tiếp tục thở dài, nói: “Chưa từng ai nói là ngươi giết, tự ngươi nhìn thấy người mặc giáp phục đỏ rực trong Vô Cực đã ngờ là chính mình. Nhưng chủ nhân của giáp phục đó không phải là Quang Minh ngươi. Chỉ là chính ngươi không hiểu được Vô Cực”.
Mãn Thần khẽ mỉm cười. Đôi mắt Quang Minh trợn tới rách mi vì phẫn nộ.
Mãn Thần nói tiếp: “Ngươi vẫn tưởng mình là chúa tể của những cuộc chiến, là đứa con may mắn của số phận, là tượng trưng cho chiến thắng. Thực ra, hắn ta mới là chủ nhân đích thực của bộ giáp phục đỏ rực, là chiến thần thực sự trong thiên hạ”.
Quang Minh bỗng cười điên dại: “Ta không tin”.
Mãn Thần cũng cười, nụ cười mơ hồ vì cách một lớp sương khói lờ mờ. Mãn thần nói: “Ta đã gặp rất nhiều người trên thế gian này. Bọn họ đều không chịu tin vào số mệnh. Chỉ có điều, họ đã không chết đi trong sự vô vọng khó cưỡng của số mệnh, mà bị tiêu diệt trong sự phản kháng vô nghĩa của chính mình. Số mệnh cũng như một sát thủ, ngươi sinh ra đã phải trốn chạy. Số phận như cái bóng của chính ngươi, suốt đời bám sát theo ngươi không rời. Ngươi không thể đập nát bóng mình, trừ phi ngươi phải tự tiêu diệt mình trước. Chỉ có bao giờ ngươi gục xuống, chết đi, hòa với nó làm một, ngươi mới có thể hiểu được nó vừa khít với ngươi như một chiếc áo được đo may cho riêng mình. Đó cũng chính là ý nghĩa mà Vô Cực mang lại”.
Mãn Thần cười mỉm, rồi biến mất trong sương khói trước mắt Quang Minh như một ảo giác.
Quang Minh rơi bịch xuống đất, cơ thể va vào nền đất, cảm giác đau nhức dội lên từ những đốt xương. Nhưng toàn bộ vết thương trên cơ thể bỗng biến mất có phép lạ.
Tiếng Mãn Thần truyền xuống từ bầu trời đen thăm thẳm mênh mông. Tựa hồ như bùa chú, lãng đãng bất định.
“Chủ nhân của giáp phục không chỉ là chiến thần của thiên hạ, anh ta còn có được tình yêu của vương phi Khuynh Thành”.
Ngực Quang Minh bỗng đau nhức. Ông ta không thể chấp nhận một sự thực như vậy.
Nhưng giờ đây, ông ta lập tức đứng dậy để giải quyết một sự việc.
Việc này phải được giải quyết ngay, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Xung quanh bốn bề sâu vời vợi. Nếu rơi từ đây xuống tất phải tan thây.
Nhà vua đã cùng đường.
* * * * *
Phú Kiều ôm vương phi đang mê man, chậm rãi bước ra khỏi tẩm cung.
Hoặc cũng không thể gọi gã là Phú Kiều nữa. Bởi vì hiện tại ai cũng có thể nhận ra kẻ duy nhất lên điện không chịu đeo mặt nạ đó. Bắc công tước Vô Hoan.
Gã chậm rãi đi dưới hàng hiên, kề sát bên tay phải là từng cánh cửa lớn bằng gỗ chạm khắc hoa văn. Bên tay trái, cung điện nguy nga quây lại thành một quảng trường rộng lớn. Khắp trên quảng trường là những con sư tử ngọc trắng toát và những chiếc cầu bằng đá trắng. Trên cao là bầu trời xanh thẳm, gió cuốn mây trắng, không ngừng thay đổi hình dạng.
Khuynh Thành vẫn như đang ngủ say trong vòng tay gã.
Giống như trong các truyền thuyết xa xưa, nữ thần khiến ngàn vạn chúng sinh quỳ gối đang ngủ say.
Vô Hoan cũng không thể phủ nhận, Khuynh Thành có một dung nhan tuyệt đối hoàn hảo, một thần thái cao quý vô song.
Vô Hoan nhìn ngắm Khuynh Thành đến thất thần. Bỗng gã phát giác trong không khí có những năng lượng dịch chuyển hết sức mơ hồ.
Có pháp thuật.
Vô Hoan nhắm mắt, nhíu mày. Từ sau lưng gã bỗng hiện ra một không gian kết giới tự vệ màu trắng trong suốt.
Một tích tắc sau khi Bạch quang kết giới tự vệ triển khai, từ trên trời bỗng xuất hiện hai vệt đen sắc lao xuống như sao băng, bay về phía Vô Hoan rồi đập mạnh vào Bạch quang kết giới của gã.
Vệt sáng đen lập tức tan biến như những giọt mực rơi xuống nước, khuếch tán ra thành vô số những dải tơ mềm mại, để lại hai sắc bùa nhẹ nhàng rơi xuống chân Vô Hoan.
Vô Hoan khẽ rướn mày, hai sắc bùa bay lên ngang trước mặt, tự động căng ra. Trên bùa đề chữ, nhưng Vô Hoan xem đi xem lại vẫn chẳng hiểu gì.
Chỉ là một câu rất đơn giản, nhưng không thể nào hiểu được. Hơn nữa cũng chẳng hiểu người đưa tin là ai.
Mặc dù đại ý có thể lờ mờ đoán ra kẻ quen dùng quạ phép đưa tin chỉ có thể là Thiên Vũ lầu, hơn nữa ở cuối sắc bùa có vẽ hình một con phượng hoàng trắng.
Đích thực là ký hiệu của Thiên Vũ lầu. Nhưng nếu quả là vậy, chẳng hóa ra rất hoang đường sao?!
Gã không muốn nghĩ thêm, bởi vì tất cả mọi việc sẽ kết thúc trong hôm nay.
Vô Hoan nhìn sang mái cung điên lợp ngói lưu li vàng rực cao nhất ở phía bên kia quảng trường. Ngói vàng, những đường gờ chỉ, bờ chảy lấp lánh rực rỡ chói mắt dưới nắng mặt trời. Phía sau mái vàng là những vùng mây trắng rộng lớn đang bayvùn vụt. Còn phía dưới hiên vàng, ngổn ngang những mảnh vụn màu trắng trong suốt.
Đó là Bạch quang kết giới Quang Minh dùng để bảo vệ kinh thành. Nhưng Quang Minh thân đang ở thành Quát Phong xa ngàn dặm. Bạch quang kết giới vốn nghiêm mật tới giọt nước khó lọt ra ngoài nay chỉ như một chiếc vỏ trứng khổng lồ, khẽ đập đã vỡ tan tành.
Không một ai có thể thi triển phép thuật ở ngoài ngàn dặm, cho dù đó là người sở trường về mê cung và kết giới phòng vệ như Quang Minh.
Vì thế hôm nay, Vô Hoan mới có thể đứng ở đây.
Hơn nữa, gã sắp sửa đứng lên đỉnh vàng cao nhất kinh thành. Nơi đó đang có một người đợi gã.
Nhà vua như một quý tộc thất thế đang gặp nạn, bị dồn lên mái vàng. Xung quanh bốn bề sâu vời vợi. Nếu rơi từ đây xuống tất phải tan thây.
Nhà vua đã cùng đường.
Vua nhìn không rõ Vô Hoan làm sao lên tới mái vàng. Khi trước mắt cảm thấy có một bóng hình màu trắng dịu, Vô Hoan đã cười hì hì đứng ngay trước mặt vua.
Tà áo trắng tinh nhẹ nhàng tung bay trong gió, phát ra tiếng sột soạt. Tóc của gã đen như mực, xõa bay trong gió, lấp lánh những đốm sáng. Thân hình vạm vỡ hiên ngang, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang độ tuổi cường tráng nhất của đàn ông. Nhà vua bất giác cảm thấy ghen tị. Ngài thấy ghen tị với gã nam tử đang sở hữu tất cả các ưu điểm của đàn ông trên một mình hắn.
“Đáng tiếc...”. Nhà vua cười: “Đáng tiếc ngươi không có được người đàn bà đẹp nhất thiên hạ”. Vua nghĩ tới đây, không kìm được bật cười ha hả. Thế nhưng chỉ mới cười được mấy tiếng, khuôn mặt vua đã cứng đờ. Bởi vì ngài bỗng nhìn thấy trong vòng tay Vô Hoan có một người đàn bà đang ngủ say. Khuynh Thành.
Vua gầm lên giận dữ, xông thẳng về phía Vô Hoan. Gã chẳng thèm liếc mắt, ném luôn Khuynh Thành về phía vua rồi quay mình đến ngồi trên một con rùa chạm trên băng không biết xuất hiện trên mái vàng tự lúc nào. Gã chậm rãi ngồi xuống lưng rùa xong, quay đầu lại nhìn nhà vua và người đàn bà mà vua say đắm.
Xung quanh Vô Hoan là chín mươi chín vị Dịch Động thuật sư. Trên mỗi người đều lung linh một quầng sáng trắng dịu nhẹ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hết đỗi mặc dù họ đều biết người của Cực Lạc cung chỉ mặc trường bào màu trắng. Nhưng ít ai ngờ rằng màu trắng đó có thể trắng thuần khiết đến vậy. Tựa như vô số vị thần tiên trên trời giáng hạ xuống mái vàng lộng lẫy.
Tâm điểm của vầng hào quang chính là Vô Hoan. Khuôn mặt hắn ánh lên nụ cười vừa trong sáng vừa gian tà.
* * * * *
Khuynh Thành tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt chính là vua, bất giác không hiểu mình ở đâu.
Cho đến khi quay đầu lại nhìn thấy Vô Hoan cao lớn đang ngồi trên lưng rùa, nàng hoảng hốt há mồm.
Nhà vua bỗng nắm chặt tay nàng: “Ái phi, nàng cũng là một pháp sư, mau mau giết chết hắn cho ta”.
Vương phi ngoảnh mặt lại, cảm thấy những lời vừa rồi của vua thật là nực cười. Nàng đáp: “Bệ hạ, lẽ nào ngài cho rằng, bất kể ai, chỉ cần là pháp sư, đều có thể giết chết đệ nhất cao thủ Vô Hoan sao?”.
Vua lặng người, chỉ biết mím chặt môi, run bần bật như người bị lạnh. Thế rồi, vua bỗng gạt phắt vương phi ra khiến nàng ngã bệt xuống mái ngói lưu li.
Vua gào lên với Vô Hoan: “Vô Hoan, mi thật là ngu ngốc. Chỉ vì một người đàn bà, ngươi phải hao binh tổn tướng, kinh động cả vạn người, còn mang theo bao nhiêu cao thủ Dịch Động thuật để bao vây kinh thành. Có đáng không? Chỉ cần một mình ngươi là đủ. Ngươi sợ ta sẽ không vì ngai vàng mà ban cho ngươi người đàn bà này sao? Ngươi quá coi thường ta đó”.
Khuynh Thành từ từ đứng dậy, nàng quấn chặt áo xống, lặng lẽ tới bên cạnh nhà vua. Nàng cúi đầu, không ai nhìn thấy nét mặt.
Vô Hoan im lặng giây lát, rồi trả lời: “Ngươi nói phải, ta thật là ngu ngốc. Vua vốn rất thông minh, vậy mà ta đã ngỡ y sẽ liều chết để bảo vệ người đàn bà đó. Ta lại lầm rằng vua sẽ vì người đàn bà đó mà hy sinh ngai vàng...”.
Vô Hoan vừa chậm rãi nói, vừa thờ ơ nhìn sang phía vương phi. Khuynh Thành cúi đầu tựa hồ như hoàn toàn không nghe thấy. Lời của Vô Hoan không phải nói với vua, mà là dành cho nàng.
Vô Hoan bỗng đổi thái độ, tay trái vạch một đường cong trong không khí.
Một tiếng “bốp” vang lên ở mặt nhà vua cách đó mười mấy thước.
Vô Hoan trừng mắt nói với vua: “Ngươi bỏ cái trò đó đi, không có thiên binh vạn tướng và chín mươi chín cao thủ Cực Lạc cung, e rằng đầu ta bây giờ đã treo trên cổng thành rồi”.
Vua bị ăn một bạt tai điếng người, giận run lên bần bật. Nhưng trước sau vẫn không dám ho he gì. Tù nhân dưới thềm là kẻ vĩnh viễn không dám tranh lời.
Vua cố làm ra vẻ điềm tĩnh, nói: “Vô Hoan, mi đừng quên Quang Minh đang trên đường về cứu giá”.
Vô Hoan cười tươi roi rói, như hoa sen trắng nở rộ trên mái vàng. Y nói: “Nếu ta biết Quang Minh sẽ trở về, làm sao ta dám đứng đây đôi co với thằng già như mi? Cơ hội tận tay giết chết Quang Minh ta cũng đã phải nhường lại cho kẻ khác rồi... Mi yên tâm, chưa có ai giữ được tính mạng dưới lưỡi kiếm của Quỷ Lang, hơn nữa...”.
Vô Hoan không chịu nói tiếp, chỉ cười ý nghĩa. Bởi vì hắn đang nghĩ tới Thiên Vũ lầu.
Đời nào bọn họ chịu bỏ qua một cơ hột tốt thế này. Bị hai tổ chức tối cao về pháp thuật như Cực Lạc cung và Thiên Vũ lầu truy sát, cho dù là Quang Minh... cũng khó lòng sống sót.
Vua rùng mình, túm lấy tà váy của Khuynh Thành cầu cứu.
Khuynh Thành vẫn cúi đầu, tựa như đã quyết. Nàng bước mấy bước ra mép mái vàng, khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh như bị hút mất tiêu. Cả thế giới nín thở im lìm. Chỉ còn nhan sắc tuyệt trần của vương phi đang bừng nở. Dưới ắng nắng, nhan sắc đó tỏa ra một sức cám dỗ kỳ lạ, chấn động mỗi con tim.
Nàng nhìn xuống đại quân đất cực bắc giữa rừng gươm đao sáng chói, nhìn Vô Hoan và chín mươi chín vị pháp sư cao thủ Cực Lạc cung trong những bộ trường bào trắng muốt, nhẹ nhàng cất tiếng: “Các ngươi, có ai muốn thấy dưới chiếc áo choàng này của ta có gì chăng?”.
Gió thổi mạnh hơn, rít lên giữa bầu trời mênh mông và im ắng. Giữa trời đất văng vẳng tiếng đàn.
Tiếng của Khuynh Thành bỗng trở nên xa gần lãng đãng, thấm đảm sự quyến rũ đầy tội lỗi mà cũng thật ngây thơ.
Những thèm khát ngủ quên trong đêm tối, hoặc bị giam hãm lâu ngày bỗng bừng bừng tỉnh giấc trong tiếng nói dịu dàng uyển chuyển của nàng.
Dục vọng đã biến thành những bàn tay, thò ra từ dung nham nóng bỏng, như muốn vồ lấy trời xanh. Tất cả như cõi địa ngục của tội ác đang quằn quại nhưng le lói ánh sáng tinh khiết, đẹp đẽ.
Hoàng cung rơi vào im lặng, ánh mắt của tất cả đàn ông đờ đẫn nhìn nàng.
Tiếng của nàng lại vọng tới: “Nếu muốn biết, hãy bỏ hết vũ khí trong tay xuống đất...”.
Vô số tiếng leng keng của vũ khí bị quẳng xuống đất. Âm thanh vang vọng cả bầu trời. Tất cả binh khí đều bị quăng xuống đất.
Vua trợn mắt ngây người nhìn Khuynh Thành từ từ trút bỏ áo choàng, lộ ra chiếc áo yếm thanh xuân quyến rũ.
Không gian đầy ắp tiếng thở gấp của những gã đàn ông. Hơi nóng khắp mình hội tụ lại, truyền xuống bụng, tụ vào đan điền như núi lửa sắp bùng lên.
Áo choàng của Khuynh Thành nhẹ nhàng bay như một cánh diều đáp xuống phía dưới. Cả đạo quân phút chốc ngả nghiêng hỗn loạn. Vô số cánh tay hướng về chiếc áo đang lượn xuống. Tiếng kêu tranh giành hỗn độn quyết liệt.
Gió cuốn lấy những nỗi thèm khát ấy, thổi tung lên bầu trời trong suốt.
Vô Hoan nhìn mọi việc rồi bật cười. Gã đưa ngón tay cái lên, tỏ ý tán thưởng đối với Khuynh Thành.
Tiếng nói của Vô Hoan chậm rãi vang lên giữa những tiếng tranh đoạt. Tiếng nói dù rất trầm thấp và dịu dàng nhưng không hề bị những âm thanh nhốn nháo kia che lấp.
Gã nói: “Ta hiểu, cho dù có thiên binh vạn mã, cũng phải xem nàng có đồng ý theo ta đi hay không”.
Không ai ngờ được, đúng lúc đó, nhà vua bỗng tuốt kiếm ra, xông vào Khuynh Thành. Miệng hét lên nguyền rủa: “Đồ đê tiện!”.
Khuynh Thành nhìn vua. Cảm giác bi ai choán ngập tâm hồn.
Những lời đoán của Mãn Thần nhiều năm về trước quả không sai. Đây cũng chỉ là một gã đàn ông không hề yêu thương mình thật sự. Tình cảm bọn họ dành cho mình, chẳng qua là để thỏa mãn ham muốn sở hữu, chiếm đoạt, thỏa mãn khát vọng điều khiển, không chế của đàn ông mà thôi.
Khuynh Thành lặng lẽ thở dài một tiếng, đứng im bất động. Nàng nhìn xuống những người bên dưới, nhẹ nhàng nói tiếp. Tiếng nàng lại lãng đãng bay đi: “Các ngươi nghe đây, nếu còn muốn biết bên dưới lớp áo này của ta là gì...”.
Tất cả đàn ông đều sững người.
“... Vậy hãy cầm vũ khí lên...”.
Ào một cái, tất cả vũ khí lại được cầm lên tay, mũi nhọn chĩa lên thanh một rừng gươm đao sáng quắc, chỉ thẳng về phía nhà vua.
Nhà vua sụp xuống trên mái vàng. Ông ta khóc, gọi nàng: “Vương phi hãy cứu ta, hãy cứu ta!”.
Vua nhìn sang bên, bỗng khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ vui sướng tột độ. Vua bật cười ha hả: “Chúng mày chết tới nơi rồi, chúng mày chết rồi. Đám người đê tiện chúng bay. Vô Hoan, Khuynh Thành. Cả lũ nô lệ kia. Chúng mày phải chết. Đại tướng quân Quang Minh đã về. Quang Minh đó!”.
Vô Hoan cười khinh mạn. Gã hơi xoay sang, khuôn mặt lộ rõ nét chế giễu. Gã nói: “Chết tới nơi rồi... dối trá như thế...”.
Vốn dĩ định nói: “... Hãy bớt đi thì hơn...”, nhưng nửa sau của câu nói đã tắc nghẹn trên lưỡi gã.
Bởi vì Quang Minh quả thực đã tới.
Mặt trời chiếu xuyên lớp mây đen. Hàng nghìn đạo hào quang phá tan lớp mây dày, soi rọi mặt đất. Giáp phục đỏ rực hoa tươi đang phi nhanh đến nơi, tựa hồ vô số hoa tươi nở rộ bên đường dưới nắng. Muôn cánh hoa bị vó ngựa cuốn tung lên bay lượn khắp trời.
Chiếc mặt nạ vàng phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Vô Hoan cau mày, gã không hiểu vì sao Quang Minh có thể sống sót dưới tay Quỷ Lang để trở về. Hơn nữa còn dễ dàng vượt qua cổng thành trong tay đại quân đất bắc, một mình chém giết xông vào.
Vô Hoan lập tức đứng dậy, hiệu lệnh cho chín mươi chín pháp sư xung quanh: “Chuẩn bị Dịch Động thuật trận”.
Trong nháy mắt, chín mươi chín cao thủ im lìm như những pho tượng bỗng dịch chuyển vun vút như những tia sáng, tản ra khắp xung quanh. Không gian phía trên mái vàng như bị những luồng sáng trắng kia bao phủ. Các Dịch Động thuật pháp sư ai nấy vào vị trí, đồng loạt niệm chú. Tất cả mọi việc diễn ra trên mái vàng trong vùng bao phủ của họ đều bỗng gia tăng tốc độ lên nhiều lần.
Nhưng bất kỳ người ngoài nào rơi vào khu vực đó, mọi hành động đó đều chậm đi nhiều lần, không khác một con rối cứng ngắc, chỉ có thể kéo lê từng bước một.
Vì vậy, Vô Hoan chỉ còn chờ Quang Minh lọt vào không gian đó. Vào đó chỉ có chết.
Tất cả cao thủ pháp sư mải miết triển khai thế trận mà không ai để ý nhà vua bỗng tuốt kiếm ra, đâm thẳng về phía vương phi Khuynh Thành.
Vô Hoan nhíu mày, tim bỗng hơi thót lại vì lo lắng. Nhưng gã lập tức lấy lại thái độ bình thản. Bởi một tên vua giận dữ điên khùng cầm kiếm còn không vững, nói gì đến chuyện đả thương Khuynh Thành.
Nhưng Khuynh Thành vẫn hoảng sợ tránh né. Miệng nàng há ra run rẩy như muốn nói gì. Vô Hoan bỗng chợt cảm thấy nàng như muốn nói riêng với gã. Nhưng cảm giác đó lập tức biến mất, điều đó quá hoang tưởng.
Đáng lý, Vô Hoan không bận tâm đến Khuynh Thành, bởi chỉ bằng những pháp thuật nàng vừa đối phó với gã trong tẩm cung, thì một nhà vua mù tịt về phép thuật sẽ không thể chạm tới vạt áo nàng.
Vô Hoan bật cười với sự vô lý của mình. Lo lắng kia quả là thừa. Kế đó, gã quay mặt sang, thấy vua cầm kiếm đâm xéo một nhát. Khuynh Thành giật lùi một bước, ngã khỏi bờ mái ngói.
Gió rít gào như giao long gầm thét cuồn cuộn bên tai.
Nắng chói rọi khiến không ai dám mở mắt nhìn lên.
Khuynh Thành đang bám lấy mép ngói. Ngói lưu li sắc cạnh cắt vào da thịt trên tay nàng, máu tươi chảy xuống bờ vai, xuống ngực nàng, nhuộm hồng cả áo yếm.
Vua như phát điên, tới sát mép ngói. Ông ta giơ chân từ từ đạp lên ngón tay Khuynh Thành, vừa đạp vừa mắng chửi: “Đồ đê tiện, ta xem mi cởi áo, cởi áo...”.
Nước mắt Khuynh Thành tuôn ra như suối, chảy tràn trên khuôn mặt nàng.
Những giọt lệ nóng chứa đựng tâm sự buồn đau đang hoen cả khuôn mặt xinh đẹp.
Cảm giác đau đớn không phải từ ngón tay, mà từ trái tim từng rất mềm yếu trong lồng ngực. Đây chính là người đàn ông từng nói yêu nàng say đắm. Đây chính là nơi nàng từng ngỡ có thể gửi gắm cả cuộc đời.
Vô Hoan nhìn mặt Khuynh Thành hoen nhòe nước mắt, trong lòng bỗng như bị ai cào cấu. Cảm giác đau lan tỏa ra khắp tay chân rồi biến thành tiếng con tim đập thình thịch, nhoi nhói trong lồng ngực.
Đây là cảm giác... hay sao?
Vô Hoan giơ tay lên, ánh sáng trắng lập tức tập trung vào đầu ngón tay. Trong nháy mắt luồng ánh sáng biến thành một thanh kiếm lấp lánh.
Gã nhằm về phía nhà vua bước tới. Bên tai bỗng vang lên tiếng quát: “Dừng tay!”.
Nhìn xuống dưới đã thấy ngựa trắng của Quang Minh lao tới như bay.
Nhà vua nhìn thấy cứu tinh liền cười ha hả, vung kiếm nhằm Vô Hoan chém tới.
Vô Hoan vừa định hoán chiêu, bỗng sực nhớ tới lá bùa lúc nãy quạ đen mang tới. Gã bèn buông lỏng tay, thanh bạch kiếm rơi trên mái ngói.
Bởi vì trên bùa viết: “Gặp Quang Minh, hạ vũ khí!”.
Kỳ thực chẳng phải gã tin vào những điều viết trong lá bùa. Cho dù không cầm kiếm, một người thường như vua tuyệt đối đủ sức lại gần gã. Vô Hoan chỉ muốn xem, tin tức mà người bí mật gửi tới có dụng ý gì?
Đúng lúc chuẩn bị niệm chú Bạch quang kết giới bảo vệ, Vô Hoan bỗng nhìn thấy, một mũi kiếm nhọn nhô lên trước ngực vua. Máu tươi trên ngực vua chảy theo mũi kiếm xuống đất, giọt như mưa trên mái ngói, rồi thuận theo sống ngói chảy xuống đất.
Vua khó nhọc quay đầu lại nhìn, nét mặt lộ vẻ bàng hoàng. Bởi vì vua nhìn thấy người vừa phi nhát kiếm đó. Chính là Quang Minh tướng quân.
Tất cả mọi người bất giác nín thở. Kể cả Vô Hoan và Khuynh Thành.
Không ai dám tin những việc đang xảy ra trước mắt.
Phía bên dưới, ngàn vạn quân lính đều trợn tròn mắt.
Họ không thể tin, Quang Minh lại giết chết nhà vua.
Gió đem im lặng thổi lên thành một bầu trời nặng trĩu mây. Vô số chim chóc bay trên hoàng cung như đến xem bóng tối chết chóc đang bao trùm lên thiên tử, một cuộc tiễn đưa đang diễn ra trên cao.
Sự yên tĩnh đó bị phá vỡ khi bàn tay níu lấy mái ngói của Khuynh Thành buông ra.
Khuynh Thành kiệt sức, rơi từ trên mái ngói xuống. Áo yếm bị gió thổi lên như những bông hoa rụng cánh chao lượn trong gió thu se lạnh. Mắt nàng phút chốc trở lên mơ hồ.
Vô Hoan định niệm chú, đã thấy Quang Minh vọt lên, thần tốc như sao băng.
Trong nháy mắt gã đã bắt gọn Khuynh Thành vào lòng, rồi trở lại lưng ngựa.
Mọi người không còn kịp định thần nhìn kỹ sự việc, ngựa trắng đã biến mất khỏi cổng thành.
Tất cả nhanh chóng diễn ra đến độ hư ảo, khiến không ai tin nổi.
Vô Hoan buông thế tay gượng gạo. Siết nắm tay răng rắc.
Gã trầm giọng hỏi: “Ai có thể nói cho ta biết...”.
Xung quanh chín mươi chín vị cao thủ đều quỳ mọp xuống, không ai dám tiếp lời...
“Thằng giặc Quang Minh tại sao lại biết Dịch Động thuật?”
* * * * *
Quang Minh phóng ngựa lướt đi dưới cánh rừng, cách không xa sau lưng là một đám áo trắng truy đuổi. Đó là Vô Hoan và đám người chín mươi chín đệ nhất cao thủ Cực Lạc cung.
Không khí có mùi hoa thơm thoang thoảng. Khuynh Thành nhìn thấy vó ngựa làm tung lên vô số cánh hoa bên đường, chao lượn trong không trung.
Hoa nở bạt ngàn trên các cành cây, nặng trĩu khiến cành cong rủ xuống đất. Những cành cây cào vào phần da thịt cánh tay lộ bên ngoài giáp phục thành những vết thương. Khuynh Thành nép mình sau lưng đại tướng quân, cành cây không chạm được đến nàng.
Chẳng biết từ đâu bỗng vọng tới tiếng sáo du dương. Hoàng hôn như phấn hoa bị thổi man mát khắp không gian, rắc rải trên khắp mình. Mặc dù đang trốn chạy, nhưng Khuynh Thành tự nhiên cảm thấy thật lãng mạn.
Bóng chiều và hoa thơm, còn có vô số cánh chim bay vụt ra từ cây cối trong rừng. Giờ phút này tất cả đều trở nên lãng mạn vô cùng.
Tướng quân bỗng ôm lấy Khuynh Thành nhảy xuống đất, ngựa vẫn phi thẳng vào rừng.
Khuynh Thành vừa định lên tiếng hỏi, nhưng tiếng vó ngựa sau lưng đã ập đến sát bên tai.
Chưa mở miệng, tướng quân đã quỳ xuống trước mặt nói với nàng: “Tôi xin cõng vương phi chạy, ngựa phi không đủ nhanh”.
Khuynh Thành leo lên lưng, ôm lấy cổ gã, bàn tay cảm nhận một cơ thể cơ bắp cuồn cuộn nhịp nhàng theo bước chạy thần tốc. Lòng nàng bỗng chứa chan thương cảm, cổ họng nghèn nghẹn. Cảm giác không rõ là vui mừng hay đau khổ đè nặng lên ngực.
Vô Hoan và chín mươi chín cao thủ phi như bay trong rừng hoa. Hắn chưa bao giờ cùng thi triển pháp thuật với nhiều thủ hạ như thế.
Bởi chưa từng có đối thủ nào đủ sức khiến hắn phải như thế.
Nhưng lần này là cuộc truy sát tướng quân Quang Minh. Hơn nữa, trong tay Quang Minh còn có người phụ nữ hắn muốn. Khuynh Thành.
Vô Hoan dõi sát bóng Quang Minh và Khuynh Thành phi ngựa như bay phía trước. Bỗng thấy Quang Minh xuống ngựa, cõng Khuynh Thành phóng chạy, hắn bật cười gằn: “Đấu Dịch Động thuật với ta sao! Quang Minh, ta thấy ngươi quả thật muốn chết!”.
Hắn dừng lại, dặn dò các cao thủ theo sau: “Tất cả xuống ngựa, dụng thuật Dịch Động truy sát Quang Minh”.
Trong chớp mắt, tất cả chim trong rừng hoa đều nháo nhác bay vút lên trời.
Trong rừng là một trăm đạo bạch quang phóng vun vút như sao băng, ào ào như trận lốc cuốn về phía trước. Muôn hoa đều bị những đạo bạch quang lướt qua làm tung lên, lả tả rơi khắp không gian.
* * * * *
Tiếng nước ầm ầm.
Dường như làm mơ hồ cả thính giác.
Khuynh Thành quay lưng lại thác nước khổng lồ, bên dưới là vực sâu muôn trượng.
Bên cạnh nàng là tướng quân Quang Minh.
Còn trước mặt, là chín mươi chín luồng sáng màu trắng, lần lượt từ trên không trung đáp xuống. Mỗi luồng sáng chạm đất đều biến thành một pháp sư khoác trường bào trắng.
Cuối cùng, Vô Hoan hiên ngang từ giữa đám cao thủ bước ra.
Nụ cười của hắn vẫn xán lạn và hoàn hảo, tựa như bạch ngọc không tì vết.
Khuynh Thành lặng lẽ rút trong mình ra một con dao nhỏ.
Quang Minh chợt giơ tay cản nàng, thấp giọng nói: “Không được chết, phải gắng sống”.
Không được chết.
Phải gắng sống.
Cảm giác ấm áp trong nháy mắt lan truyền ra khắp người. Trái tim nàng như được một bàn tay dịu dàng nâng đỡ. Lồng ngực bỗng phập phồng một niềm hạnh phúc dâng trào. Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang khuất sau chiếc mặt nạ.
Trên mặt Vô Hoan thoáng một nụ cười ranh mãnh và ngọt ngào.
Hắn nói: “Đại tướng quân, ta đã dùng gần trọn một năm để sắp đặt cho âm mưu này. Điều đáng mừng là, ngươi đã cùng ta chơi một trận đầy kịch tính”.
Quang Minh bất động, tựa như không hiểu hắn đang nói gì.
Ngược lại Khuynh Thành như bị chấn động, không kìm được lên tiếng: “Ngươi nói âm mưu là ý gì?”.
Vô Hoan đáp: “Ta cam chịu làm Phú Kiều, cam chịu rời cung Cực Lạc để ở trong Trầm Nguyệt hiên, cam chịu phải ở cùng đám pháp sư tầm thường để đi tranh đoạt một chức thủ lĩnh cấm vệ bé mọn. Nàng tưởng ta thực lòng muốn làm cái việc hèn hạ đó sao?”.
Khuynh Thành nói: “Lẽ nào chức vị đó cũng do ngươi sắp đặt mà ra?”.
“Nàng nói đúng. Mua chuộc vài tên đại thần ngu ngốc cũng dễ dàng như trở bàn tay. Ta chỉ cần tung tin rằng nếu Quang Minh không ở nhà, bên mình vua nhất định cần một vị hộ vệ bản lĩnh cao siêu. Tên vua tham sống sợ chết kia nhất định phải đồng ý. Cho nên... vương phi, chẳng lẽ nàng cho rằng ta vượt nghìn dặm xa xôi tới đây chỉ để dâng cho nàng tấm Thiên Vũ Y mà thôi sao?”.
“Ngươi vì chức thủ lĩnh cấm vệ?”.
“Phải”.
“Để làm gì?”.
“Vậy nàng nên hỏi tướng quân Quang Minh thân yêu kia. Tất cả là nhờ ân đức của ngài. Mặc dù ta có thể tự mình ra vào hoàng cung, nhưng chỉ bằng sức một mình ta làm sao có thể giao đấu với hàng ngàn cao thủ đại nội? Hơn nữa, xung quanh hoàng cung đều bị người bố trí mê cung pháp thuật. Nếu không làm thủ lĩnh cấm vệ, ta làm sao có thể vượt qua mê cung!”.
“Không đúng. Cho dù không phải Quang Minh đích thân đến Trầm Nguyệt hiên tuyển người, thì trong cung ai cũng đã biết mặt ngươi”.
Vô Hoan cười thâm hiểm: “Chủ nhân của Trầm Nguyệt hiên là một pháp sư giỏi giang của Thiên Vũ lầu. Bà ta là Họa Mi, rất giỏi vẽ lông mày”.
Khuynh Thành im lặng. Nàng bắt đầu hình dung ra âm mưu ghê gớm mà Vô Hoan đã sắp đặt.
Vô Hoan cười rồi tiếp: “Nhưng, cũng còn phải tạ ơn ông trời. Bởi nếu người Man không nổi loạn, Quang Minh đã không đột ngột rời hoàng cung. Nếu hắn không đi, chỉ với Bạch quang kết giới hắn yểm cho vua cũng đã có thể làm hao tổn phân nửa năng lượng của ta. Hơn nữa, trước khi ta phá vỡ được kết giới bảo vệ đó, cái đầu của ta cũng đã bị Quang Minh lấy mất rồi”.
Vô Hoan bỗng tắt nụ cười, lạnh lùng nói: “Hôm nay, cuộc tranh giành này đã tới hồi kết. Trước khi phái Quỷ Lang hắc y đi, ta đã phải nén lại niềm mong muốn được đích thân giết chết mi. Ta vốn rất muốn được tự tay kết liễu mi. Đó là niềm khoan khoái lớn nhất mà ta có thể nghĩ tới. Ta không thể đánh bại mi là vì mi còn vô tình hơn nhà vua, hơn cả ta. Ta và mi thực ra chẳng có gì khác nhau... Cho nên, nếu hôm nay mi dám vì người phụ nữ này mà nhảy xuống dưới kia, ta bèn thực sự bại dưới tay mi rồi đó”.
Đại tướng quân đẩy vương phi về phía trước, nói: “Nếu ngươi tha cho vương phi, ta sẽ nhảy”.
Vô Hoan cười rộ, nụ cười ranh mãnh cực độ. Gã nói: “Mặc dù thủ tín không phải là sở trường của ta, nhưng hôm nay ta bằng lòng phá lệ. Bởi vì mi sẽ không làm như thế, mi là tướng quân vô tình kia mà”.
Tiếng của thác nước vang lên ầm ầm. Bọt nước phản chiếu ánh nắng thành ráng cầu vồng.
Vô Hoan đứng trước mép vực, nhìn Khuynh Thành đã ngã phệt ra đất, nước mắt vòng quanh. Nét mặt gã cứng đờ và méo mó. Gã không thể tin được, đại tướng quân Quang Minh lại có thể vì người đàn bà mà nhảy xuống dưới kia.
Hắn ngẩng mặt gầm lên: “Không. Không thể như thế!”.
Tiếng hắn vang dội giữa các vách núi, hòa với tiếng thác đổ ầm ào, còn có tiếng khóc thoắt hiện thoắt không của Khuynh Thành.
* * * * *
Cánh cổng thép luyện từ huyền thiết, từng cánh từng cánh mở ra.
Không gian đen tối, không khí như cũng có sức nặng, đè lên lồng ngực khiến người ta khó thở.
Bên tai văng vẳng tiếng xích sắt, khi có khi không leng keng xa gần.
Bắc công tước Vô Hoan dẫn giải Khuynh Thành đi qua những cánh cửa thép trùng trùng.
Gã khẽ vung tay, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Trên đầu bỗng lượn xuống một dải lụa đen khổng lồ, tựa như một mảng trời đêm bị cắt lìa. Lộ ra một chiếc lồngchim khổng lồ làm từ huyền băng ngàn năm và vàng ròng. Ngẩng đầu lên nhìn, có thể nhìn thấy trên đỉnh là bầu trời đủ màu mây, như một bức tranh rực rỡ.
Vô Hoan cười, lại gần bên tai Khuynh Thành. Hơi thở nóng hổi phả lên cổ. Khuynh Thành chợt cảm thấy tê tê.
Gã nói: “Đây là lễ vật ta mang từ cực bắc về cho nàng, có thích không?”.
Khuynh Thành nhìn khuôn mặt đẹp trai chỉ đứng cách mình một tấc, tim đập bỗng gấp hơn. Cả khi bản thân hết sức căm hận hắn, nàng cũng không thể phủ nhận đó là khuôn mặt quá đỗi hoàn hảo và quyến rũ.
Khuynh Thành hít một hơi sâu nói: “Ngươi yên tâm, cho dù ngươi không dùng tới huyền băng - vô hiệu được mọi phép thuật, và hoàng kim - vô hiệu được mọi phép giả kim thuật, để làm cái lồng này, thì ta cũng sẽ không thèm bỏ trốn”.
Khuynh Thành quay đi, khuôn mặt bình thản như mặt hồ dưới ánh trăng, thoáng nét tê dại vô cảm của tuyệt vọng.
Nàng nói: “Ta không những không bỏ trốn, ta còn cảm ơn ngươi”.
Vô Hoan sững sờ một lát, lập tức mỉm cười: “Nói năng lắt léo!”.
Khuynh Thành lắc đầu. “Thực vậy. Nếu không nhờ ngươi, cả đời ta cũng không biết được cảm giác được người khác yêu thương, trân trọng và bảo vệ hạnh phúc thế nào. Cho dù tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát”.
Vô Hoan thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên cái lồng. Khuôn mặt tuấn tú đượm vẻ u buồn như phủ một lớp sương mờ. Hắn trầm giọng: “Tình yêu gì! Hạnh phúc gì!... Nàng bây giờ thì sao? Ở trong lồng của ta. Ngươi yêu nàng, bảo vệ nàng đâu? Hắn đã vì nàng mà chết rồi! Vì vậy, cái gọi là yêu, là hạnh phúc, không phải là đồ vứt đi thì là gì?”.
Khuynh Thành như đang tự nói với mình: “Đây chính là số phận của ta, không thay đổi được đâu...”.
Vô Hoan nhìn Khuynh Thành đang đau khổ, bỗng cảm thấy đau xót trong lòng. Gã lặng lẽ đi ra phía cửa lồng, rời dừng lại quay mặt nói với nàng: “Nhân tiện nói cho nàng hay. Hôm nay tất cả những binh sĩ bỏ vũ khí khiến ta mất mặt đều bị ta giết rồi. Nàng có biết ai đã khiến họ chết không - chính là nàng”.
Lời của hắn chưa dứt, một luồng sáng bạch đã bắn thẳng tới, đó là phi đao của Khuynh Thành.
Vô Hoan lắc đầu, khẽ giơ ngón tay chỉ một cái: “Dừng!”.
Con dao tựa như bắn ra một khối bông lớn trong suốt, lún vào rồi đứng yên không nhúc nhích.
Khuynh Thành bỗng giơ ngón tay phải lên miệng, niệm chú “Thiên trùng phệ nguyệt! Phá!”.
Phi đao bỗng rã thành muôn mảnh, biến thành vô số những mẩu nhỏ lấp lánh ánh hàn quang. Sau đó, những mẩu nhỏ đó biến thành vô số trùng độc màu đen, rù rù bay như sao băng về phía Vô Hoan.
Vô Hoan đột ngột bay lùi ra sau, hắn bám lên đỉnh lồng, để dọc ngón tay giữ trước mồm, niệm: “Sương phong! Động!”.
Đàn côn trùng vừa mới còn vỗ cánh rào rào, trong chớp mắt đã bị bao trùm bởi một lớp sương trắng lạnh buốt. Kế đó, một trận cuồng phong nổi lên, lay động những khối huyền băng nhọn hoắt ở xung quanh. Tiếng va lốp bốp không ngừng vang lên trên vách băng. Tất cả trùng độc đều nát bét, nhểu xuống những dòng dung dịch màu xanh lục, vấy bẩn cả mặt huyền băng tinh khiết.
Vô Hoan bỗng thò ngón tay, hiện ra một tấm Thiên Vũ Y trắng che phủ trên không.
Gã hô to: “Mặc lên cho nàng!”.
Nói rồi, gã sải bước đi ra khỏi lồng giam.
Gã quay mặt lại, nói: “Ta đã từng tặng nàng một tấm Thiên Vũ Y rất bình thường, xem ra nàng không được thích. Nhưng chiếc áo lần này, nàng nhất định sẽ ưng. Bởi vì người mặc chiếc áo này sẽ không thể thi triển bất cứ pháp thuật gì. Cho dù một chút trùng thuật của nàng vốn chẳng gãi ngứa nổi cho ta”.
* * * * *
Tiếng thác vẫn đổ ầm ầm vang vọng cả núi rừng.
Mặt trời đã lặn xuống từ lâu. Các vì sao dần dần hiện rõ khắp bầu trời.
Một bàn tay ngoi lên bám vào bờ đá.
Tướng quân Quang Minh trong bộ giáp phục đỏ rực hoa tươi đang chậm rãi cởi áo. Lộ ra gã nô lệ Côn Lôn.
Tiếng ngựa hí từ xa vọng tới, bóng con chiến mã màu trắng của Quang Minh đứng giữa ranh giới của chân trời và thảo nguyên.
Côn Lôn khoác trên mình giáp phục của Quang Minh, tiến về phía ngựa chiến.
* * * * *
Trong rừng vọng đến tiếng bước chân khe khẽ, càng ngày càng gần.
Quang Minh nằm thoi thóp trên mặt đất. Ông ta đã không còn sức lực để đứng lên.
Máu từ dưới thân thể ông chảy loang ra xung quanh, đông lại thành một màngmàu đỏ thẫm. Bên trên có rất nhiều kiến và côn trùng đang ngấu nghiến những khối máu đông đặc.
Cách ngài không xa là xác của một phụ nữ.
Thương Ưng.
Cô ta đã chết.
Chẳng ai biết Thương Ưng đã chết như thế nào. Chỉ có khuôn mặt của cô ta vẫn còn nét rúm ró kinh hãi. Từ trong hốc mắt, vô số côn trùng chui ra, chui vào.
Mười mấy binh sĩ truy đuổi Quang Minh nhìn thấy khung cảnh trước mắt đều rất đỗi kinh ngạc.
Vừa mới phóng đi trên tuấn mã rời kinh thành, tướng quân làm sao đã sóng soài trên đất, cái chết cận kề.
Người cầm đầu tiến lại gần, đứng trước mặt Quang Minh.
Tướng quân khó nhọc mở mắt ra, chính là phó tướng của mình: Dã Lực.
Quang Minh nhẹ cả người, tựa hồ chết đuối vớ được cọc.
Nhưng tiếp sau đó, cây cọc kia đã lên tiếng, khiến ông ta nghẹn họng.
Dã Lực nhìn Quang Minh, lệnh cho bộ hạ sau lưng: “Trói hắn lại”.
* * * * *
Hoàng cung bây giờ như một tòa thành chết.
Từ khi vua bị đâm chết, Khuynh Thành bị cướp đi, cung điện nguy nga hoang vắng lạnh lùng. Hoàng cung rực rỡ ánh đèn đêm đêm, nay tăm tối như hang núi.
Lúc này, giữa quảng trường bỗng có thêm mấy cọc gỗ cao lớn. Trên chiếc cọc lớn nhất, tướng quân Quang Minh bị trói chặt ở đó. Ông ta đang chờ đợi sự phán xét của các đại thần.
Bởi vì trong mắt họ, ông ta chính là kẻ đã giết chết nhà vua.
Vết thương da thịt đã khép miệng, nhưng cảm giác đói khát cồn cào, như muôn ngàn con kiến đang gặm nhấm tâm can con người từng hô mưa gọi gió giữa ba quân.
Quảng trường mênh mông, không một bóng người. Xa xa, lác đác một vài bó đuốc hắt ra ánh sáng le lói. Trên trời thỉnh thoảng lại có bóng quạ bay vút qua. Tiếng kêu sắc nhọn và thê thảm vọng khắp hoàng cung.
Quang Minh bỗng giật mình vì một luồng sáng rực rỡ. Sáng chói tới chảy nước mắt. Bên tai là tiếng tụng niệm vang rền.
Cuồng phong nổi lên.
Khi mọi thứ lắng xuống, ông ta thấy Mãn Thần đang đứng trước mặt.
Mãn Thần nhìn Quang Minh thương tích khắp mình, thở dài: “Ngươi thua rồi!”.
Quang Minh giận dữ thét lên: “Nhưng không phải ta giết nhà vua!”.
Mãn Thần tiếp tục thở dài, nói: “Chưa từng ai nói là ngươi giết, tự ngươi nhìn thấy người mặc giáp phục đỏ rực trong Vô Cực đã ngờ là chính mình. Nhưng chủ nhân của giáp phục đó không phải là Quang Minh ngươi. Chỉ là chính ngươi không hiểu được Vô Cực”.
Mãn Thần khẽ mỉm cười. Đôi mắt Quang Minh trợn tới rách mi vì phẫn nộ.
Mãn Thần nói tiếp: “Ngươi vẫn tưởng mình là chúa tể của những cuộc chiến, là đứa con may mắn của số phận, là tượng trưng cho chiến thắng. Thực ra, hắn ta mới là chủ nhân đích thực của bộ giáp phục đỏ rực, là chiến thần thực sự trong thiên hạ”.
Quang Minh bỗng cười điên dại: “Ta không tin”.
Mãn Thần cũng cười, nụ cười mơ hồ vì cách một lớp sương khói lờ mờ. Mãn thần nói: “Ta đã gặp rất nhiều người trên thế gian này. Bọn họ đều không chịu tin vào số mệnh. Chỉ có điều, họ đã không chết đi trong sự vô vọng khó cưỡng của số mệnh, mà bị tiêu diệt trong sự phản kháng vô nghĩa của chính mình. Số mệnh cũng như một sát thủ, ngươi sinh ra đã phải trốn chạy. Số phận như cái bóng của chính ngươi, suốt đời bám sát theo ngươi không rời. Ngươi không thể đập nát bóng mình, trừ phi ngươi phải tự tiêu diệt mình trước. Chỉ có bao giờ ngươi gục xuống, chết đi, hòa với nó làm một, ngươi mới có thể hiểu được nó vừa khít với ngươi như một chiếc áo được đo may cho riêng mình. Đó cũng chính là ý nghĩa mà Vô Cực mang lại”.
Mãn Thần cười mỉm, rồi biến mất trong sương khói trước mắt Quang Minh như một ảo giác.
Quang Minh rơi bịch xuống đất, cơ thể va vào nền đất, cảm giác đau nhức dội lên từ những đốt xương. Nhưng toàn bộ vết thương trên cơ thể bỗng biến mất có phép lạ.
Tiếng Mãn Thần truyền xuống từ bầu trời đen thăm thẳm mênh mông. Tựa hồ như bùa chú, lãng đãng bất định.
“Chủ nhân của giáp phục không chỉ là chiến thần của thiên hạ, anh ta còn có được tình yêu của vương phi Khuynh Thành”.
Ngực Quang Minh bỗng đau nhức. Ông ta không thể chấp nhận một sự thực như vậy.
Nhưng giờ đây, ông ta lập tức đứng dậy để giải quyết một sự việc.
Việc này phải được giải quyết ngay, không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.