Chương 17: Sứ giả Viên Lan Quốc
Azure_ni
17/03/2024
Sáng sớm hôm đó, Lục Cảnh Nghi phải quay lại đại sảnh. Nhưng hiện tại,
thần trí của hắn có vẻ vẫn còn ngủ quên ở đâu đó, đúng hơn là sau cái
ngày hắn gặp Tử Minh, nhận lấy một tràng thờ ơ từ đối phương, đến nay
tâm trạng hắn vốn không thể khá khẩm nổi.
Lam quốc công khi đó mặc nhiên để hắn gặp gỡ nhiều người, ông ấy không quản con trai mình có làm tốt hay không, chỉ cần có thể thuận lợi thiết lập quan hệ, miễn là không mang lại tai tiếng, bất kể là chuyện gì ông cũng đều giao hết cho hắn.
Rõ ràng hắn đối với chuyện tiếp đón sứ giả không có bao nhiêu mong đợi, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng không thể từ chối.
Đại sảnh.
Ngay khi Lục Cảnh Nghi đặt chân đến trước cửa, chỉ thấy bên trong căn phòng yên lặng không có lấy một tiếng động, nhưng chính giữa phòng hiện hữu bóng dáng một vị khách đã đợi sẵn từ lúc nào.
Lục Cảnh Nghi lo lắng đi vào, tự dưng cảm thấy bản thân vô ý khiến cho sứ giả Viên Lan Quốc phải chờ đợi, trong khi họ đến đây gặp hắn với cương vị là khách, tối thiểu chính là cần được hắn tiếp đón.
Nghe được tiếng bước chân, vị khách đang ngồi xoay lưng về phía Lục Cảnh Nghi mới có động tĩnh, sau đó liền ngoảnh đầu lại.
Ngay lúc khuôn mặt đối phương vừa hiện ra, Lục Cảnh Nghi bỗng nhiên nheo mắt, lông mày có chút nhíu lại, khóe miệng hơi mấp máy, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Lục Cảnh Nghi mơ hồ thăm dò lại kí ức, cảm thấy gương mặt này có vài phần quen thuộc, nhưng cơ hồ cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, hắn cũng không thể nhớ rõ được.
Khoảnh khắc đó, người đối diện dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, giống như đã có sự chuẩn bị trước.
"Cậu thật sự là Lục Cảnh Nghi?"
"Đúng vậy." - Lục Cảnh Nghi nhanh chóng đáp lại, đồng thời cũng ngồi xuống trước mặt sứ giả.
Nghe người này hỏi vậy, hình như có thể đã biết qua danh tính hắn từ trước, thâm tâm Lục Cảnh Nghi không khỏi thấy hiếu kì, một hồi sau mới hỏi:
"Hình như chúng ta đã từng gặp nhau?"
Gương mặt người kia nghe thế bỗng chốc trở nên rạng rỡ, nhưng rồi cũng không quá hấp tấp đáp lại.
Lục Cảnh Nghi rót lấy tách trà bằng một tay, ánh mắt vẫn dán lên khuôn mặt người kia, âm thầm quan sát một lúc.
Một lát sau, sứ giả nhướn mày, hỏi:
"Đã nhận ra tôi chưa?"
Lục Cảnh Nghi ngẫm nghĩ giây lát, không trực tiếp trả lời lại, chỉ theo phép lịch sự mời đối phương dùng trà, cất giọng không mấy hứng thú.
"Tôi nghĩ chúng ta nên vào thẳng vấn đề."
Sứ giả Viên Lan Quốc nhún vai, cười hỏi:
"Thật sự phải như vậy? Không thể nói chuyện phiếm sao?"
Cảnh Nghi mím môi, biểu hiện có chút nghi hoặc.
Bên kia thấy thái độ thắc mắc từ Lục Cảnh Nghi, lập tức cười trừ.
"Quả nhiên cậu nhanh quên thật." - Sứ giả nói xong, đành cười bất đắc dĩ - "Nhưng cũng không thể trách được, dù sao cũng đã lâu như vậy, ít ra cậu vẫn còn nhận ra được một chút gì đó gọi là quen thuộc."
"Ý của sứ giả là?"
Lục Cảnh Nghi nghe được ý tứ trong lời nói kia, tuy mập mờ không rõ đầu đuôi, nhưng có vẻ như sứ giả Viên Lan Quốc muốn nói với hắn rằng cả hai đã từng biết nhau.
Đúng như vậy, trong ấn tượng của hắn lại cảm thấy khuôn mặt này rất quen, nhất là phong thái trầm ổn toát ra từ người đó.
"Chúng ta đã từng quen biết nhau?" - Cảnh Nghi hơi nheo mắt, hỏi lại.
Lúc này, giọng nói của đối phương đột nhiên vang lên:
"Trác Vĩ Huân, cậu còn nhớ không?"
...
Lục Cảnh Nghi "phụt" một tiếng, nhất thời bị sửng sốt, tách trà trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
"Huân?"
Trác Vĩ Huân cong môi cười, kèm theo cái gật đầu.
"Xem ra cậu vẫn còn nhớ người bạn này."
Khi đó Lục Cảnh Nghi đứng bật dậy, nội tâm nhất thời dậy sóng, hắn gạt đi biểu hiện sửng sốt, trực tiếp bước đến gần Trác Vĩ Huân nhìn lại một lượt, một tia cảm xúc không thể diễn tả được rõ ràng.
"Huân, đúng là cậu!"
Lục Cảnh Nghi chưa kịp định hình, cho đến khi đối phương bật ra cái tên quen thuộc, chỉ mới đến nghe thôi đã khiến nội tâm hắn vạn phần kích động. Những sự nghi hoặc và mông lung ngay lập tức biến mất, bây giờ Lục Cảnh Nghi hoàn toàn có thể khẳng định được, gương mặt quen thuộc này chính là Trác Vĩ Huân, là người bạn gần mười năm trước của hắn đã không gặp.
Gió từ bên ngoài thổi vào, kịp thời xua tan đi cái không khí ngột ngạt trong căn phòng.
"Cậu vẫn còn sống, thật may là không sao..."
Trên mặt Lục Cảnh Nghi không giấu được vui mừng, đôi mắt chớp liên tục, dường như không dám tin vào sự thật.
Trong trí nhớ của Cảnh Nghi, Vĩ Huân hiện giờ đã thay đổi diện mạo đi khá nhiều so với lúc nhỏ, đến mức hắn xém không thể nhớ ra.
"Nghi, cuối cùng ông trời cũng giúp tôi cũng tìm lại được cậu." - Trác Vĩ Huân vươn tay vỗ lên vai hắn, gương mặt tràn đầy ý cười.
...
Cả hai ngồi vào ghế, cùng nhau ôn lại vài kỉ niệm cũ. Sau một lúc hàn huyên, Lục Cảnh Nghi mới được biết Trác Vĩ Huân năm đó đã gặp may không chết, tất cả đều nhờ vào một người thương buôn phát hiện cứu sống, bởi vì trả ơn nên đành quyết định theo họ trở về mảnh đất Viên Lan Quốc. May mắn thay Trác Vĩ Huân có chút đầu óc, được tiến cử trở thành sứ giả của nước họ.
Lúc đó, Lục Cảnh Nghi cũng đem hết thảy mọi chuyện của bản thân kể lại cho Trác Vĩ Huân biết, sau tất cả những biến cố đã xảy ra trong những năm qua, hắn đã được ông trời đền đáp như thế nào.
Nhưng gặp lại nhau đối với Lục Cảnh Nghi là vô ý, còn với Trác Vĩ Huân thì lại là hữu ý.
Trước khi đến đây, Trác Vĩ Huân cũng đã tìm hiểu kĩ danh tính của hắn từ Lam quốc công, khi mọi thứ dường như có sự trùng hợp, Trác Vĩ Huân liền muốn tìm ra một đáp án cho sáng tỏ, rằng cái tên "Lục Cảnh Nghi" này chính là người bạn năm xưa.
Đều là bạn thơ ấu lớn lên với nhau, không may trải qua sinh ly, mỗi người lưu lạc một nơi, đến nay được gặp nhau giống như một kì tích, nếu nói đây là một giấc mơ chắc hẳn Lục Cảnh Nghi cũng tám chín phần cảm thấy giống hệt như vậy.
Trác Vĩ Huân ngồi đối diện, một tầng vui vẻ trên gương mặt từ từ mờ nhạt đi, thay vào đó lại là ánh mắt đang lẫn lộn suy tư.
Hình ảnh đó lập tức truyền đến đại não của hắn, trên mặt Lục Cảnh Nghi cũng lóe lên một tia khác lạ, trong giây lát cũng không còn đọng lại ý cười như trước.
"Chúng ta được đoàn tụ đã là rất may mắn, nhưng... tôi bỗng nhiên cảm thấy nhớ đến Ân Nhi." - Lục Cảnh Nghi cụp mắt, nhất thời nhớ đến em gái hắn là Ân Nhi, sắc thái lúc này liền trở nên buồn bã đi, hơn hết là sự tiếc nuối.
Đôi mắt của Trác Vĩ Huân trong veo, nghe xong bỗng giật nhẹ một cái, tựa như một cơn gió thoảng lướt ngang.
Không khí giống như bị kéo chùng xuống, phảng phất một nỗi bi thương.
Trác Vĩ Huân hiện tại không biết nói gì, cử chỉ có phần ngập ngừng, thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, khẽ hỏi.
"Cậu... rất muốn biết tin về Ân Nhi phải không?"
Lục Cảnh Nghi liền sáng mắt, vội vàng gật đầu.
Trác Vĩ Huân khẽ động ánh mắt, trạng thái giống như đã biết được chuyện gì đó. Lục Cảnh Nghi thấy sự chần chừ từ Trác Vĩ Huân, hắn càng nóng lòng muốn nghe được đáp án.
Lục Cảnh Nghi chăm chú nhìn biểu hiện của đối phương, chỉ thấy cậu ta một mực im lặng, vẻ do dự toát lên một thứ gì như bi thương. Sau một hồi, Vĩ Huân lấy từ túi áo ra một thứ, đặt nó lên bàn.
Một mảnh áo bọc bên ngoài một chiếc trâm cài tóc đã bị gãy đôi.
Lục Cảnh Nghi sững người, toàn thân bỗng nhiên lạnh đến tận cùng.
Chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đó chính là thứ mà hắn từng đem tặng cho Ân Nhi, cho đến giờ làm sao hắn có thể quên, và mảnh áo bị rách toang kia, hắn tự hỏi không lẽ lại là thứ duy nhất còn sót lại của em gái hắn trên đường chạy trốn?
Nếu đến mức thế này, làm sao hắn có thể nghĩ được Ân Nhi còn cơ hội nào sống sót chứ.
"Vậy là... Ân Nhi..." - Lục Cảnh Nghi cắn răng, lắp bắp không rõ chữ.
Trác Vĩ Huân nuốt một hơi, gật đầu:
"Ân Nhi đã chết."
...
Nói xong, Trác Vĩ Huân chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn thấy Lục Cảnh Nghi như rơi xuống vực sâu không đáy, cả người lảo đảo ngã thụp xuống ghế.
"Huân, cậu đang nói đùa đúng không?"
Lục Cảnh Nghi lắc đầu, cau mày nhìn Trác Vĩ Huân, khuôn mặt hắn đông cứng không còn một giọt máu, nhất định không muốn tin đó là sự thật.
"Nghi, cậu hãy bình tĩnh, Ân Nhi đã chết... đó là sự thật."
Ngữ khí đó vang lên, lời nói ra vạn phần là nghiêm túc, chính thức dập tắt đi hi vọng cuối cùng của hắn.
Ân Nhi thật sự đã chết.
Lục Cảnh Nghi cắn môi thiếu chút nữa bật máu, đôi tay siết chặt, run rẩy.
"Nhi..."
Trác Vĩ Huân tiến lại gần, đặt tay lên vai hắn, thấp giọng:
"Tôi đã quay về tìm Nhi, không ngừng tìm kiếm suốt hai năm đó, nhưng không hề thấy Nhi quay lại, chỉ còn lại những thứ này mà thôi."
Lục Cảnh Nghi hoàn toàn chết lặng, bàn tay cầm lấy thứ cuối cùng từ Ân Nhi để lại, nước mắt cuối cùng cũng đã lăn xuống.
...
Màu bi thương bỗng chốc phủ lên căn phòng.
Lúc đó, Trác Vĩ Huân xoay người, lưng hướng về phía Lục Cảnh Nghi, âm giọng đột nhiên cao lên:
"Mọi thứ thành ra như vậy, Ân Nhi vì cái gì mà chết, chắc hẳn trong lòng chúng ta đều biết rõ."
Phía sau lưng, Lục Cảnh Nghi tay vịn ghế, từ từ đứng dậy, thanh âm từ Vĩ Huân lọt vào tai, tựa hồ làm hắn định thần lại mọi thứ, khóe môi hắn run nhẹ:
"Ý cậu muốn nói đến bọn người Vương Anh..."
Trác Vĩ Huân nghe thế liền quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia đau lòng xen lẫn căm phẫn.
"Còn ai khác ư? Ân Nhi lúc đó vốn chỉ là một đứa trẻ con, tôi đã không dám tưởng tượng được bọn quân sĩ Vương Anh đã làm cái gì với nó, đến mức chỉ còn sót lại một mảnh áo như thế này."
Lục Cảnh Nghi mím chặt môi, một tay sờ vào mảnh áo, một tay mân mê chiếc cài tóc đã bị gãy của em gái hắn, chua chát tưởng tượng ra những điều mà Trác Vĩ Huân muốn nói.
Hắn toát mồ hôi, hốc mắt cay cay, sống lưng lạnh ngắt, trong nhất thời không thể nói được lời nào.
Thấy phản ứng sững sờ từ Lục Cảnh Nghi, Trác Vĩ Huân nói tiếp:
"Chúng ta bằng mọi giá phải đối đầu với Vương Anh."
Lục Cảnh Nghi mở to mắt.
Đối đầu với Vương Anh.
Đây chẳng phải là thứ mà hắn đã bỏ tâm để chuẩn bị từ rất lâu rồi sao, chẳng qua là lúc này Trác Vĩ Huân đang muốn nhắc lại cho hắn nhớ.
Lục Cảnh Nghi hắn đã kiên cường sống đến ngày hôm nay rốt cục là vì điều gì.
...
"Cảnh Nghi, không phải tôi muốn ép cậu, nhưng hiện tại chúng ta chỉ còn một cách duy nhất để trả mọi ân oán cho Ân Nhi, đó là dùng binh quyền từ tay cậu để phục thù lại người Vương Anh." - Trác Vĩ Huân nói trong bộ dạng vô cùng cương quyết.
"Phục thù... nói thì nghe dễ dàng, nhưng làm sao một nước nhỏ bé có thể đánh lại được đế quốc hùng mạnh như Vương Anh chứ? Chưa kể tôi lấy đâu ra binh quyền để làm điều này?" - Lục Cảnh Nghi thở mạnh một hơi, bật cười một cách cay đắng.
"Tôi đến đây chính là vì chuyện đó, gần đây Viên Lan Quốc đang có động thái bất hòa với Vương Anh, nếu mượn chuyện này để đánh phủ đầu Vương Anh, Đông Anh chắc chắn sẽ được trợ giúp, hơn nữa Viên Lan Quốc còn là một vương quốc hùng mạnh về vũ khí, nếu hai nước gắn kết, chắc chắn sẽ không thua Vương Anh."
Hắn chần chừ hết mấy giây, thâm tâm hiểu rõ những lời mà Trác Vĩ Huân nói, nhưng rồi hắn cũng do dự:
"Nhưng làm sao tôi có được binh quyền mà khởi chiến chứ, toàn bộ binh quyền hiện giờ đều đang nằm trong tay của Lam quốc công."
Trác Vĩ Huân nghe vậy, trên mặt đầy ý tự tin.
"Dùng điều kiện để trao đổi."
"Điều kiện?"
"Hiện giờ Lam quốc công đang muốn cậu nhận ông ấy là cha ruột, hơn nữa thế tử con ông ấy vừa mất, chắc hẳn quốc công đang khao khát muốn nhận lại cậu, cậu có thể dùng chuyện này để cho quốc công sắc phong cậu trở thành thế tử chính thức, sau đó chỉ cần chấp nhận quốc công là cha cậu với điều kiện phải giao lại binh quyền cho cậu, mọi thứ liền có thể giải quyết ổn thỏa."
"Tôi..." - Lục Cảnh Nghi bắt đầu phân vân, đối mặt với chuyện này hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
Nói với Lam quốc công rằng sẽ chấp nhận ông ta là cha, có khác nào hắn đang tự giẫm vào chân?
"Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai đâu, nếu như cậu không biết nắm bắt và tận dụng." - Trác Vĩ Huân thấp giọng, nghiêng đầu nói.
Lục Cảnh Nghi siết chặt tay, không trả lời lại.
"Nghi, cậu không thấy Ân Nhi chết rất thê thảm sao?" - Thái độ của Trác Vĩ Huân vẫn rất nghiêm túc.
"Tôi làm sao không thấy chứ..." - Lục Cảnh Nghi đau đớn cắn chặt môi.
...
"Cậu không cảm thấy tội nó sao?"
"..."
Lục Cảnh Nghi có vẻ ngập ngừng, ngẩng lên nhìn Trác Vĩ Huân.
Nghe đến đó, Lục Cảnh Nghi lại tối sầm mặt, giữa lông mày chợt nhăn lại, tầm mắt dời xuống chiếc trâm cài tóc không còn nguyên vẹn của Ân Nhi đang nằm trơ trọi trong lòng bàn tay.
"Ân Nhi..."
Ẩn sâu là bi thương, là hận thù.
...
Lam quốc công khi đó mặc nhiên để hắn gặp gỡ nhiều người, ông ấy không quản con trai mình có làm tốt hay không, chỉ cần có thể thuận lợi thiết lập quan hệ, miễn là không mang lại tai tiếng, bất kể là chuyện gì ông cũng đều giao hết cho hắn.
Rõ ràng hắn đối với chuyện tiếp đón sứ giả không có bao nhiêu mong đợi, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng không thể từ chối.
Đại sảnh.
Ngay khi Lục Cảnh Nghi đặt chân đến trước cửa, chỉ thấy bên trong căn phòng yên lặng không có lấy một tiếng động, nhưng chính giữa phòng hiện hữu bóng dáng một vị khách đã đợi sẵn từ lúc nào.
Lục Cảnh Nghi lo lắng đi vào, tự dưng cảm thấy bản thân vô ý khiến cho sứ giả Viên Lan Quốc phải chờ đợi, trong khi họ đến đây gặp hắn với cương vị là khách, tối thiểu chính là cần được hắn tiếp đón.
Nghe được tiếng bước chân, vị khách đang ngồi xoay lưng về phía Lục Cảnh Nghi mới có động tĩnh, sau đó liền ngoảnh đầu lại.
Ngay lúc khuôn mặt đối phương vừa hiện ra, Lục Cảnh Nghi bỗng nhiên nheo mắt, lông mày có chút nhíu lại, khóe miệng hơi mấp máy, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Lục Cảnh Nghi mơ hồ thăm dò lại kí ức, cảm thấy gương mặt này có vài phần quen thuộc, nhưng cơ hồ cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, hắn cũng không thể nhớ rõ được.
Khoảnh khắc đó, người đối diện dường như cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, giống như đã có sự chuẩn bị trước.
"Cậu thật sự là Lục Cảnh Nghi?"
"Đúng vậy." - Lục Cảnh Nghi nhanh chóng đáp lại, đồng thời cũng ngồi xuống trước mặt sứ giả.
Nghe người này hỏi vậy, hình như có thể đã biết qua danh tính hắn từ trước, thâm tâm Lục Cảnh Nghi không khỏi thấy hiếu kì, một hồi sau mới hỏi:
"Hình như chúng ta đã từng gặp nhau?"
Gương mặt người kia nghe thế bỗng chốc trở nên rạng rỡ, nhưng rồi cũng không quá hấp tấp đáp lại.
Lục Cảnh Nghi rót lấy tách trà bằng một tay, ánh mắt vẫn dán lên khuôn mặt người kia, âm thầm quan sát một lúc.
Một lát sau, sứ giả nhướn mày, hỏi:
"Đã nhận ra tôi chưa?"
Lục Cảnh Nghi ngẫm nghĩ giây lát, không trực tiếp trả lời lại, chỉ theo phép lịch sự mời đối phương dùng trà, cất giọng không mấy hứng thú.
"Tôi nghĩ chúng ta nên vào thẳng vấn đề."
Sứ giả Viên Lan Quốc nhún vai, cười hỏi:
"Thật sự phải như vậy? Không thể nói chuyện phiếm sao?"
Cảnh Nghi mím môi, biểu hiện có chút nghi hoặc.
Bên kia thấy thái độ thắc mắc từ Lục Cảnh Nghi, lập tức cười trừ.
"Quả nhiên cậu nhanh quên thật." - Sứ giả nói xong, đành cười bất đắc dĩ - "Nhưng cũng không thể trách được, dù sao cũng đã lâu như vậy, ít ra cậu vẫn còn nhận ra được một chút gì đó gọi là quen thuộc."
"Ý của sứ giả là?"
Lục Cảnh Nghi nghe được ý tứ trong lời nói kia, tuy mập mờ không rõ đầu đuôi, nhưng có vẻ như sứ giả Viên Lan Quốc muốn nói với hắn rằng cả hai đã từng biết nhau.
Đúng như vậy, trong ấn tượng của hắn lại cảm thấy khuôn mặt này rất quen, nhất là phong thái trầm ổn toát ra từ người đó.
"Chúng ta đã từng quen biết nhau?" - Cảnh Nghi hơi nheo mắt, hỏi lại.
Lúc này, giọng nói của đối phương đột nhiên vang lên:
"Trác Vĩ Huân, cậu còn nhớ không?"
...
Lục Cảnh Nghi "phụt" một tiếng, nhất thời bị sửng sốt, tách trà trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
"Huân?"
Trác Vĩ Huân cong môi cười, kèm theo cái gật đầu.
"Xem ra cậu vẫn còn nhớ người bạn này."
Khi đó Lục Cảnh Nghi đứng bật dậy, nội tâm nhất thời dậy sóng, hắn gạt đi biểu hiện sửng sốt, trực tiếp bước đến gần Trác Vĩ Huân nhìn lại một lượt, một tia cảm xúc không thể diễn tả được rõ ràng.
"Huân, đúng là cậu!"
Lục Cảnh Nghi chưa kịp định hình, cho đến khi đối phương bật ra cái tên quen thuộc, chỉ mới đến nghe thôi đã khiến nội tâm hắn vạn phần kích động. Những sự nghi hoặc và mông lung ngay lập tức biến mất, bây giờ Lục Cảnh Nghi hoàn toàn có thể khẳng định được, gương mặt quen thuộc này chính là Trác Vĩ Huân, là người bạn gần mười năm trước của hắn đã không gặp.
Gió từ bên ngoài thổi vào, kịp thời xua tan đi cái không khí ngột ngạt trong căn phòng.
"Cậu vẫn còn sống, thật may là không sao..."
Trên mặt Lục Cảnh Nghi không giấu được vui mừng, đôi mắt chớp liên tục, dường như không dám tin vào sự thật.
Trong trí nhớ của Cảnh Nghi, Vĩ Huân hiện giờ đã thay đổi diện mạo đi khá nhiều so với lúc nhỏ, đến mức hắn xém không thể nhớ ra.
"Nghi, cuối cùng ông trời cũng giúp tôi cũng tìm lại được cậu." - Trác Vĩ Huân vươn tay vỗ lên vai hắn, gương mặt tràn đầy ý cười.
...
Cả hai ngồi vào ghế, cùng nhau ôn lại vài kỉ niệm cũ. Sau một lúc hàn huyên, Lục Cảnh Nghi mới được biết Trác Vĩ Huân năm đó đã gặp may không chết, tất cả đều nhờ vào một người thương buôn phát hiện cứu sống, bởi vì trả ơn nên đành quyết định theo họ trở về mảnh đất Viên Lan Quốc. May mắn thay Trác Vĩ Huân có chút đầu óc, được tiến cử trở thành sứ giả của nước họ.
Lúc đó, Lục Cảnh Nghi cũng đem hết thảy mọi chuyện của bản thân kể lại cho Trác Vĩ Huân biết, sau tất cả những biến cố đã xảy ra trong những năm qua, hắn đã được ông trời đền đáp như thế nào.
Nhưng gặp lại nhau đối với Lục Cảnh Nghi là vô ý, còn với Trác Vĩ Huân thì lại là hữu ý.
Trước khi đến đây, Trác Vĩ Huân cũng đã tìm hiểu kĩ danh tính của hắn từ Lam quốc công, khi mọi thứ dường như có sự trùng hợp, Trác Vĩ Huân liền muốn tìm ra một đáp án cho sáng tỏ, rằng cái tên "Lục Cảnh Nghi" này chính là người bạn năm xưa.
Đều là bạn thơ ấu lớn lên với nhau, không may trải qua sinh ly, mỗi người lưu lạc một nơi, đến nay được gặp nhau giống như một kì tích, nếu nói đây là một giấc mơ chắc hẳn Lục Cảnh Nghi cũng tám chín phần cảm thấy giống hệt như vậy.
Trác Vĩ Huân ngồi đối diện, một tầng vui vẻ trên gương mặt từ từ mờ nhạt đi, thay vào đó lại là ánh mắt đang lẫn lộn suy tư.
Hình ảnh đó lập tức truyền đến đại não của hắn, trên mặt Lục Cảnh Nghi cũng lóe lên một tia khác lạ, trong giây lát cũng không còn đọng lại ý cười như trước.
"Chúng ta được đoàn tụ đã là rất may mắn, nhưng... tôi bỗng nhiên cảm thấy nhớ đến Ân Nhi." - Lục Cảnh Nghi cụp mắt, nhất thời nhớ đến em gái hắn là Ân Nhi, sắc thái lúc này liền trở nên buồn bã đi, hơn hết là sự tiếc nuối.
Đôi mắt của Trác Vĩ Huân trong veo, nghe xong bỗng giật nhẹ một cái, tựa như một cơn gió thoảng lướt ngang.
Không khí giống như bị kéo chùng xuống, phảng phất một nỗi bi thương.
Trác Vĩ Huân hiện tại không biết nói gì, cử chỉ có phần ngập ngừng, thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, khẽ hỏi.
"Cậu... rất muốn biết tin về Ân Nhi phải không?"
Lục Cảnh Nghi liền sáng mắt, vội vàng gật đầu.
Trác Vĩ Huân khẽ động ánh mắt, trạng thái giống như đã biết được chuyện gì đó. Lục Cảnh Nghi thấy sự chần chừ từ Trác Vĩ Huân, hắn càng nóng lòng muốn nghe được đáp án.
Lục Cảnh Nghi chăm chú nhìn biểu hiện của đối phương, chỉ thấy cậu ta một mực im lặng, vẻ do dự toát lên một thứ gì như bi thương. Sau một hồi, Vĩ Huân lấy từ túi áo ra một thứ, đặt nó lên bàn.
Một mảnh áo bọc bên ngoài một chiếc trâm cài tóc đã bị gãy đôi.
Lục Cảnh Nghi sững người, toàn thân bỗng nhiên lạnh đến tận cùng.
Chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đó chính là thứ mà hắn từng đem tặng cho Ân Nhi, cho đến giờ làm sao hắn có thể quên, và mảnh áo bị rách toang kia, hắn tự hỏi không lẽ lại là thứ duy nhất còn sót lại của em gái hắn trên đường chạy trốn?
Nếu đến mức thế này, làm sao hắn có thể nghĩ được Ân Nhi còn cơ hội nào sống sót chứ.
"Vậy là... Ân Nhi..." - Lục Cảnh Nghi cắn răng, lắp bắp không rõ chữ.
Trác Vĩ Huân nuốt một hơi, gật đầu:
"Ân Nhi đã chết."
...
Nói xong, Trác Vĩ Huân chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn thấy Lục Cảnh Nghi như rơi xuống vực sâu không đáy, cả người lảo đảo ngã thụp xuống ghế.
"Huân, cậu đang nói đùa đúng không?"
Lục Cảnh Nghi lắc đầu, cau mày nhìn Trác Vĩ Huân, khuôn mặt hắn đông cứng không còn một giọt máu, nhất định không muốn tin đó là sự thật.
"Nghi, cậu hãy bình tĩnh, Ân Nhi đã chết... đó là sự thật."
Ngữ khí đó vang lên, lời nói ra vạn phần là nghiêm túc, chính thức dập tắt đi hi vọng cuối cùng của hắn.
Ân Nhi thật sự đã chết.
Lục Cảnh Nghi cắn môi thiếu chút nữa bật máu, đôi tay siết chặt, run rẩy.
"Nhi..."
Trác Vĩ Huân tiến lại gần, đặt tay lên vai hắn, thấp giọng:
"Tôi đã quay về tìm Nhi, không ngừng tìm kiếm suốt hai năm đó, nhưng không hề thấy Nhi quay lại, chỉ còn lại những thứ này mà thôi."
Lục Cảnh Nghi hoàn toàn chết lặng, bàn tay cầm lấy thứ cuối cùng từ Ân Nhi để lại, nước mắt cuối cùng cũng đã lăn xuống.
...
Màu bi thương bỗng chốc phủ lên căn phòng.
Lúc đó, Trác Vĩ Huân xoay người, lưng hướng về phía Lục Cảnh Nghi, âm giọng đột nhiên cao lên:
"Mọi thứ thành ra như vậy, Ân Nhi vì cái gì mà chết, chắc hẳn trong lòng chúng ta đều biết rõ."
Phía sau lưng, Lục Cảnh Nghi tay vịn ghế, từ từ đứng dậy, thanh âm từ Vĩ Huân lọt vào tai, tựa hồ làm hắn định thần lại mọi thứ, khóe môi hắn run nhẹ:
"Ý cậu muốn nói đến bọn người Vương Anh..."
Trác Vĩ Huân nghe thế liền quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia đau lòng xen lẫn căm phẫn.
"Còn ai khác ư? Ân Nhi lúc đó vốn chỉ là một đứa trẻ con, tôi đã không dám tưởng tượng được bọn quân sĩ Vương Anh đã làm cái gì với nó, đến mức chỉ còn sót lại một mảnh áo như thế này."
Lục Cảnh Nghi mím chặt môi, một tay sờ vào mảnh áo, một tay mân mê chiếc cài tóc đã bị gãy của em gái hắn, chua chát tưởng tượng ra những điều mà Trác Vĩ Huân muốn nói.
Hắn toát mồ hôi, hốc mắt cay cay, sống lưng lạnh ngắt, trong nhất thời không thể nói được lời nào.
Thấy phản ứng sững sờ từ Lục Cảnh Nghi, Trác Vĩ Huân nói tiếp:
"Chúng ta bằng mọi giá phải đối đầu với Vương Anh."
Lục Cảnh Nghi mở to mắt.
Đối đầu với Vương Anh.
Đây chẳng phải là thứ mà hắn đã bỏ tâm để chuẩn bị từ rất lâu rồi sao, chẳng qua là lúc này Trác Vĩ Huân đang muốn nhắc lại cho hắn nhớ.
Lục Cảnh Nghi hắn đã kiên cường sống đến ngày hôm nay rốt cục là vì điều gì.
...
"Cảnh Nghi, không phải tôi muốn ép cậu, nhưng hiện tại chúng ta chỉ còn một cách duy nhất để trả mọi ân oán cho Ân Nhi, đó là dùng binh quyền từ tay cậu để phục thù lại người Vương Anh." - Trác Vĩ Huân nói trong bộ dạng vô cùng cương quyết.
"Phục thù... nói thì nghe dễ dàng, nhưng làm sao một nước nhỏ bé có thể đánh lại được đế quốc hùng mạnh như Vương Anh chứ? Chưa kể tôi lấy đâu ra binh quyền để làm điều này?" - Lục Cảnh Nghi thở mạnh một hơi, bật cười một cách cay đắng.
"Tôi đến đây chính là vì chuyện đó, gần đây Viên Lan Quốc đang có động thái bất hòa với Vương Anh, nếu mượn chuyện này để đánh phủ đầu Vương Anh, Đông Anh chắc chắn sẽ được trợ giúp, hơn nữa Viên Lan Quốc còn là một vương quốc hùng mạnh về vũ khí, nếu hai nước gắn kết, chắc chắn sẽ không thua Vương Anh."
Hắn chần chừ hết mấy giây, thâm tâm hiểu rõ những lời mà Trác Vĩ Huân nói, nhưng rồi hắn cũng do dự:
"Nhưng làm sao tôi có được binh quyền mà khởi chiến chứ, toàn bộ binh quyền hiện giờ đều đang nằm trong tay của Lam quốc công."
Trác Vĩ Huân nghe vậy, trên mặt đầy ý tự tin.
"Dùng điều kiện để trao đổi."
"Điều kiện?"
"Hiện giờ Lam quốc công đang muốn cậu nhận ông ấy là cha ruột, hơn nữa thế tử con ông ấy vừa mất, chắc hẳn quốc công đang khao khát muốn nhận lại cậu, cậu có thể dùng chuyện này để cho quốc công sắc phong cậu trở thành thế tử chính thức, sau đó chỉ cần chấp nhận quốc công là cha cậu với điều kiện phải giao lại binh quyền cho cậu, mọi thứ liền có thể giải quyết ổn thỏa."
"Tôi..." - Lục Cảnh Nghi bắt đầu phân vân, đối mặt với chuyện này hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
Nói với Lam quốc công rằng sẽ chấp nhận ông ta là cha, có khác nào hắn đang tự giẫm vào chân?
"Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai đâu, nếu như cậu không biết nắm bắt và tận dụng." - Trác Vĩ Huân thấp giọng, nghiêng đầu nói.
Lục Cảnh Nghi siết chặt tay, không trả lời lại.
"Nghi, cậu không thấy Ân Nhi chết rất thê thảm sao?" - Thái độ của Trác Vĩ Huân vẫn rất nghiêm túc.
"Tôi làm sao không thấy chứ..." - Lục Cảnh Nghi đau đớn cắn chặt môi.
...
"Cậu không cảm thấy tội nó sao?"
"..."
Lục Cảnh Nghi có vẻ ngập ngừng, ngẩng lên nhìn Trác Vĩ Huân.
Nghe đến đó, Lục Cảnh Nghi lại tối sầm mặt, giữa lông mày chợt nhăn lại, tầm mắt dời xuống chiếc trâm cài tóc không còn nguyên vẹn của Ân Nhi đang nằm trơ trọi trong lòng bàn tay.
"Ân Nhi..."
Ẩn sâu là bi thương, là hận thù.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.