Vò Đã Mẻ Lại Sứt

Chương 13: Của tôi hết

Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

31/01/2024

Hà Hi cầm lấy chiếc váy bị Tôn An Na sờ soạng với thời gian lâu nhất đưa cho nàng, nói: "Cô mau thay quần áo ướt sũng trên người đi, miễn cho bị cảm lạnh."

Tôn An Na tiếp nhận chiếc váy mà chỉ cần liếc mắt một cái liền vĩnh viễn không thể nào quên giá tiền của nó, hai tay kích động đến run rẩy, nếu đây là một giấc mộng, cầu xin nhất định phải kiên trì đến khi nàng mặc xong rồi hẵng tỉnh, bằng không cả đời này nàng sẽ hận chết chính mình. =))))

Nàng cầm lấy bộ đồ, có chút không được tự nhiên mà nhìn trái nhìn phải nó, nàng nghĩ bản thân ít nhất cũng không nên biểu hiện rõ ràng ra quá.

Hà Hi để lại nàng một mình trong căn phòng thật lớn để thay quần áo, còn nàng ấy thì đi ra ngoài, còn khép nhẹ cửa lại, trước khi đóng lại nàng nói: "Nếu không thích hợp cô có thể đổi bộ khác."

Tôn An Na cười cùng nàng nói, tôi biết rồi. Chờ cửa vừa đóng lại xong, nàng cao hứng nhảy cẫng lên, trên mặt đất xoay vòng, ôm kiện váy kia nhảy một điệu valse, một tay nàng cầm lấy giá áo, một tay lại nắm cả thắt lưng váy, mang theo váy không ngừng xoay tròn.

A a a a, nàng thiệt muốn thét chói tai, thiệt muốn khóc rống cho nước mắt đầm đìa, cao hứng đến sắp bùng cháy, sắp cao - triều luôn rồi.

Nàng luống cuống tay chân cởi ra quần áo ướt đẫm trên người mình, thật cẩn thận đem mình nhét vào cái váy kia, chất vải áp nhẹ lên lưng nàng, bao vây lấy đường cong của nàng, nàng xoay người, làn váy vuốt qua đầu gối nàng rồi để nó lộ ra ngoài, nàng lại xoay người, đối với chiếc gương thật lớn phía trước làm một loạt tư thế, nàng điên cuồng như thế này cũng khiến bản thân bị dọa sợ, nàng che miệng lại, áp xuống tiếng cười của chính mình.

Như nhớ tới cái gì, nàng lại chạy đến tủ quần áo kia, mở tủ ra, từ bên trong lấy hết bộ này tới bộ khác ra mặc thử.

Đều là của nàng, đều là của nàng, đều là của nàng...... (Ed: mẻ điên gòi)

Cho dù không phải là của nàng, giờ khắc này ít nhất đều thuộc về nàng, chúng nó mặc ở trên thân thể nàng, đem nàng ôm lấy. Nàng nhìn mình mặc từng bộ lại từng bộ váy áo, cảm giác này còn tuyệt hơn gấp mấy lần so với việc bỏ nàng vô một đống tiền, nàng hạnh phúc đến muốn ngất luôn rồi.

Kết quả nàng ngất thiệt, một nửa là do hạnh phúc, một nửa là do thình lình bị sốt cao.

Hà Hi nghe trong phòng có tiếng đồ vật rơi xuống thật lớn lập tức mở cửa tiến vào, liền thấy Tôn An Na đã ngã vào giữa đống quần áo của mình, nàng ta đang thử mặc một kiện váy đuôi cá màu trắng, váy mới chỉ kéo đến thắt lưng, nửa người trên thì trống trơn, nếu ở xa xa dòm thoạt nhìn khá giống mỹ nhân ngư.

Chính là mỹ nhân ngư này hiện tại đang té trên mặt đất, nửa chết nửa sống.

Hà Hi chưa kịp vì quần áo của mình - vừa bị mặc qua lại vừa bị vứt lung tung trên mặt đất mà thấy đáng tiếc, khi nàng nhìn đến trên mặt Tôn An Na có một màu đỏ không bình thường thì trong lòng lập tức khẩn trương lên. Nàng ở bên người Tôn An Na ngồi xổm xuống, mu bàn tay dán lên trán của nàng ấy, dùng loại biện pháp nguyên thủy nhất để cảm nhận độ ấm của nàng, kết quả phát hiện cái trán Tôn An Na đặc biệt nóng.

Nàng phải mất một phen khí lực mới đem Tôn An Na mang về đến giường của mình, vì nàng ấy đắp chăn, nàng vất vả như thế đi chiếu cố Tôn An Na, Tôn An Na lại hồn nhiên chẳng hề hay biết. Trong lúc hôn mê, giữa môi răng của nàng ấy tràn ra những câu chữ mơ hồ, Hà Hi đưa lỗ tai lại gần lắng nghe, nàng cố hết sức xác nhận mỗi một âm tiết Tôn An Na nói, khâu lại cùng một chỗ đúng là nhãn hiệu mà nàng quen thuộc.

Tôn An Na nói xong liền ôm lấy cái chăn mà Hà Hi đã đắp cho nàng, nét mặt hạnh phúc lộ ra mỉm cười.

(Ed: Công nhận rất giống nụ cười mãn nguyện trước khi chết)

.............

...

Tỉnh ngủ cũng muốn đến giữa trưa, Tôn An Na mở to mắt nhìn trần nhà xa lạ, cảm giác bản thân chỉ có mỗi cái quần lót ở trên người, cái gì cũng đều không có, thần kinh trì độn, thân thể chết lặng, miệng khô lưỡi cũng khô, giống như bị xe tải nghiền qua một trận...... Một đêm tình không có phát sinh, nhưng nàng thì bị sốt cao.

Nàng cứ nghĩ mãi không ra, bản thân làm sao lên được giường, giống như khi nàng ngất xỉu nháy mắt tối đen, xong liền tỉnh lại đã nằm ngủ ở trên giường rồi.

"Có người không...... Ít nhất đáp lại tôi một câu a, nói cho tôi biết hiện tại mấy giờ rồi...... Thật sự không được thì đưa điện thoại cho tôi...... Tôi tự xem......" Tôn An Na dùng sức khởi động thân hình mệt mỏi của mình, muốn từ trên giường lớn mềm mại đứng lên.



Nàng tựa vào đầu giường thở dốc, nhìn thấy Hà Hi tiến vào.

"Cô trước hết đo nhiệt độ cơ thể đi, tôi đổ nước ấm cho cô uống thuốc." Hà Hi vừa đưa nhiệt kế vừa đưa nước ấm, luống cuống tay chân, không nghỉ một phút nào.

38°, còn chưa tới trình độ đi gặp tổ tiên. Loại nhiệt độ này chỉ xem như chút lòng thành, nhiều lắm là nằm một ngày liền có thể sống lại.

Hà Hi chìa hai viên thuốc ở trong lòng bàn tay đưa cho nàng, nàng không nghĩ gì liền cầm lấy nuốt vào. Hà Hi đang lật xem một cái hộp giấy tràn đầy tiếng nước ngoài, còn xem thật chăm chú, đột nhiên nói: "Không đúng, tôi xem lộn rồi, trên hộp nói chỉ uống một viên là đủ."

Cũng may nàng còn không có nuốt xuống, Tôn An Na phun ra một viên, đem một viên nuốt vào.

Hộp giấy bị chuyển qua một mặt khác, Hà Hi xem xong bỗng dưng khẩn trương lên, nói: "Thuốc này đã hết hạn (hết date) lâu rồi, cô không thể uống, mau nhổ ra."

Nhổ ra! Nàng đã muốn nuốt vào rồi, sao nhổ ra được? Tôn An Na khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch, không chút huyết sắc.

"Tôi với cô có thù oán hả?" Tôn An Na nghiến răng nghiến lợi nói.

Hà Hi cảm giác được nàng đang thực tức giận, nói: "Thuốc đều là quản gia trước kia phụ trách chuẩn bị. Tôi chỉ là dựa vào ấn tượng......".

Tôn An Na nhảy xuống giường, hỏi: "WC ở nơi nào?"

"Ở chỗ này." Ngón tay Hà Hi chỉ nơi nào Tôn An Na liền hướng nơi đó chạy, chạy tiến WC, nàng ôm bồn cầu, lấy ngón tay móc họng, ói ra không còn một mảnh.

Ói xong, nàng đã muốn sống không bằng chết. Ngã bên bồn cầu, giống như thiếu nữ nhu nhược bị cường gian hơn trăm lần.

Hà Hi, thật sự cô không phải là đang chỉnh tôi hả?

...

Đợi tới giữa trưa, Tôn An Na bụng đói kêu vang, ngóng trông một chén cháo trắng, Hà Hi lại nói cho nàng, trên cơ bản nàng ấy chưa từng vào bếp, cũng không biết làm món gì.

"Tôi nghĩ nơi này của cô khẳng định không có mì ăn liền." Tôn An Na không hề dùng thể nghi vấn, mà là khẳng định, nàng dám cá Hà Hi ngay cả mì ăn liền là cái gì cũng không biết.

"Có." Hà Hi đáp một chữ gọn lỏn, đánh nàng trở tay không kịp.

Thể loại kẻ có tiền như cô mà cũng có mì ăn liền nữa á! Tôn An Na nuốt vào lời muốn nói, hữu khí vô lực: "Cô cư nhiên còn sẽ ăn mì ăn liền, hoàn toàn không thể tưởng được, a ha ha ha." (Ed: bả cười giả trân ghê:v)

"Trước kia đi quay phim mọi người đều sẽ cùng một chỗ ăn mì ăn liền, tôi cũng không phải từ nhỏ đã là đại tiểu thư, làm sao cô lại cảm thấy tôi sẽ không ăn?"

"Nói cũng đúng. Vậy tôi có thể hỏi một câu không, là hương vị gì thế?"

"Chỉ còn lại vị tôm cá thôi." Hà Hi nói.

"TÔI! GHÉT! NHẤT! MÌ! ĂN! LIỀN! VỊ! TÔM! CÁ!" Tôn An Na ôm quyết tâm thà chết đói cũng không ăn một ngụm.



Hà Hi vẻ mặt có lỗi, nàng lấy ra di động đặt đồ ăn ngoài, quán ăn đó là quán bình thường nàng hay đi ăn, trước kia cũng sẽ thường xuyên gọi giao đồ ăn lại đây, cho nên khi di động vừa gọi đến bên kia liền biết nàng là ai.

Bình thường nàng đều sẽ gọi nguyên một bàn, nhưng lúc này nàng chỉ nghĩ đặt vài món thôi, bên kia báo cho nàng biết là nếu đặt đồ ăn không đến 500 (nhân dân tệ) thì bọn họ sẽ không giao.

Trong lúc Hà Hi do dự, Tôn An Na lấy điện thoại nói một câu: "Thật có lỗi, tôi đột nhiên không muốn ăn nữa, bai (bye)." Nàng thay Hà Hi quyết định, đóng lại điện thoại, nói: "Làm gì phải tiêu tiền uổng phí vào đây chứ."

Mì ăn liền thì mì ăn liền, dù cho có khó ăn đi nữa miễn không mất tiền thì đều là thứ tốt.

Cũng không biết là do viên thuốc kia nổi lên tác dụng hay do bản thân nàng, tóm lại hiện tại nàng đã có khí lực từ trên giường đứng lên, cầm lấy bộ quần áo mà Hà Hi đã sớm để lại bên giường mặc vào, xuống dưới lầu vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Như lời Hà Hi nói, tìm khắp nơi cũng không thấy một mảnh đồ ăn, trừ bỏ các loại rượu chính là thực phẩm chức năng, may mắn sao trong một góc sáng sủa vẫn còn lại mấy bình tương, trên đó có mấy chữ tiếng Anh Tôn An Na vẫn là nhận biết được, là tương thịt bò, phát hiện này làm cho mắt nàng sáng ngời. Nàng lấy nước sôi từ máy uống nước nóng-lạnh cực hiện đại trong phòng bếp, xé mở hai gói mì hải sản, vứt bỏ ngay mấy gói gia vị chỉ chừa lại mì, mì trụng trong nước sôi, nở xong rồi mới đổ nước mì vào một cái chén nhỏ, xé gói rau dưa ra cho vào bên trong.

Còn lại chai tương chính là dùng dao nhỏ mở nắp ra, đổ tương thịt bò lên trên dĩa mì đang nóng hôi hổi, quấy quấy mấy cái, cũng không quên bỏ một chút gia vị vào chén nước canh bên cạnh.

Mùi thịt bò hấp dẫn Hà Hi lại đây, Hà Hi thấy Tôn An Na đang điên cuồng hút một tô mì, tò mò nhìn.

Tôn An Na đem thịt vụn dính trên đầu ngón tay mút vào trong miệng, lộ ra vẻ mặt say mê, thực là thơm ngon, mười phần mùi tương bò, hương vị khẳng định không sai.

Tôn An Na che chở mì của mình, không để ngoại nhân thấy được, chính là Hà Hi vẫn đứng mãi ở chỗ này không đi, mặt cũng không chút ngượng ngùng, kiên nhẫn của Tôn An Na liền hao hết. Nàng không tình nguyện chia sẻ với Hà Hi bát mì đơn sơ này.

Hai người ngồi ở hai bên quầy bar trong bếp, ở giữa đặt một tô mì, hai đôi đũa đồng thời xuất thủ, lẫn nhau đều có mục tiêu chung nhưng lại không can thiệp chuyện của nhau, đều là mạnh ai nấy ăn.

Điền vào bụng vài đũa mì nóng hôi hổi, tinh thần Tôn An Na liền tại chỗ sống lại, ánh mắt của nàng cũng khôi phục sáng rọi, nhìn trái nhìn phải đánh giá nơi này, cũng bao gồm luôn người ngồi đối diện. Hà Hi đang cúi đầu đối phó một sợi mì cực kỳ dài, lông mi thật dài ở trước mắt nàng buông xuống một cái bóng đen, nhìn từ xa hệt như gắn mi giả.

Tôn An Na hỏi: "Cô cứ nói cô không có tiền, nhưng căn biệt thự này của cô ít nhất cũng có thể bán ra 2-3 triệu, luyến tiếc bán à?"

Hà Hi cau mày nuốt vào sợi mì kia, nói: "Có thể bán tôi đã sớm bán."

Chẳng lẽ...... một ý niệm hiện lên trong đầu Tôn An Na: "Cũng là thuê?"

"Không phải thuê."

Mẹ nó, thật mất khẩu vị. Tôn An Na buồn đầu không hé răng, gắp một đũa mì to hướng về mình, xoát xoát xoát ăn vào, thà rằng mình ế chết cũng không để tiện nghi cho kẻ khác.

"Là hắn hỏi mượn người khác."

"...... Phốc...... Khụ khụ khụ khụ...... Cô nói cái gì? Mượn? Cô rốt cuộc gả cho thể loại người gì vậy."

Chân tướng chỉ có một.

_____________________

Editor: Có mỗi bà Hi trị được bà nội Na

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vò Đã Mẻ Lại Sứt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook