Chương 29: Phòng lưu cho hai người bọn họ
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
01/03/2024
Đây là lần đầu tiên các nàng chính thức ngồi ăn cơm với nhau, Tôn An Na
tìm không thấy đề tài, chiếc đũa ở trong bát quấy đảo, phục hồi tinh
thần lại thì cơm đã bị trộn rối tinh rối mù. Hà Hi cũng không khá hơn là bao, bình thường đều là do Tôn An Na chủ động bắt chuyện, thời điểm Tôn An Na không nói lời nào nàng cũng không biết nói gì cho phải.
Di động của hai người đồng thời rung lên, hai người giống như trút được gánh nặng, rất nhanh cầm lên di động kiểm tra.
"Đạo diễn nhắn đến......" Hai người trăm miệng một lời, nói xong lại cùng nhắm miệng lại.
"Đạo diễn nói là ngày mai sẽ có cảnh vượt quá chừng mực một chút, hy vọng tôi có thể điều chỉnh tốt trạng thái của mình." Hà Hi đem tin nhắn của mình đọc ra.
Tôn An Na nói: "Không giống như tôi, bảo là khả năng ngày mai muốn diễn cảnh nóng, nhắc tôi nhớ cạo lông chân." =)))))))
Tôn An Na căm giận múc một muỗng cơm lớn nhét vào miệng, nói: "Quá phận. Tôi rõ ràng không có mọc lông chân nha."
Xì.
Hà Hi phì cười, ý thức Tôn An Na đang xem nàng, nàng cúi đầu lấy tay chống đỡ.
"Thực sự là tôi không có lông chân mà." Chuyện này có liên quan tới danh dự của mình, phải làm sáng tỏ!
"Tôi biết rồi." Hà Hi thốt ra.
Thu thập xong chén bát, Tôn An Na mang theo một bịch khoai lát ngồi trước máy tính, TV chợt chuyển tới tiết mục giải trí, lúc này một ca sĩ không quá quen mặt đang làm tuyên truyền cho đĩa nhạc của mình.
"Hình như trước kia tôi chưa từng thấy cổ, cổ là người mới à, hiện tại người mới đều sẽ lớn tuổi như vậy......ừm, thành thục như vậy sao?"
"Cô ấy không phải người mới. Cổ đã hát được 7 năm." Hà Hi nói.
"7 năm? Tôi đối với cổ một chút ấn tượng cũng đều không có."
"Không kỳ quái cho lắm, ca sĩ nhiều như vậy, cô nhớ rõ lại được mấy người đâu." Hà Hi ôm đầu gối, cằm để ở trên đó, "Ít nhất còn có người nghe qua ca khúc của cổ, biết cổ ca hát rất êm tai."
Có một số người có thể được người khác nhớ kỹ, cũng có một số người chỉ có thể bị bao phủ bên trong tiếng ồn ào của kẻ khác, trước kia có một người uống rượu say còn có thể cầm lấy tay người khác, mặc kệ người ta có nguyện ý không liền cất tiếng hát, sẽ đợi đối phương thừa nhận mình hát dễ nghe, nhưng hát dễ nghe thì thế nào, không nổi tiếng chính là không nổi tiếng.
"Cuối cùng tôi chỉ có thể để mộng của mình phiêu bạc phương xa......" Hà Hi đang nhẹ giọng hừ ca.
Ca từ mơ hồ, tiết tấu nhẹ nhàng, Tôn An Na thậm chí nghe không rõ nàng ấy đang ca cái gì.
Nghe cô ấy ký hợp đồng với ông chủ mới, lại đặc biệt lên sóng để làm tuyên truyền, trên TV thần thái sáng láng.
Tôn An Na hơi chua chua nói: "Cô ấy hiện tại có tính đã hết khổ chưa?"
"Ừ." Hà Hi đem mình ôm càng chặt, sau khi cắt tóc ngắn, sẽ không còn có gì có thể trở thành cửa sổ để che đậy linh hồn nàng, trong đôi mắt có tia ảm đạm chảy xuôi.
"Đừng khổ sở mà, có một ngày cũng sẽ đến phiên cô xoay người, đến lúc đó không cần quên tôi lão bằng hữu này nha, tôi vừa rồi mới nghĩ đến, hiện tại tôi hẳn là nên bắt cô ký một trăm chữ ký, đợi đến lúc đó sẽ bán cho fan trung thành của cô. Này có tính là đầu tư không nhỉ?" Nói liền làm, Tôn An Na đứng lên đi lấy vở.
Hà Hi vươn tay giữ chặt quần áo của nàng, cúi đầu, chôn ở giữa hai chân, thấp giọng nói: "Không cần làm như vậy, tôi thật không muốn nói chuyện về sau."
"Được rồi. Tôi không đề cập tới, cô đừng khổ sở." Tôn An Na lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, vỗ vài cái, Hà Hi hít hít cái mũi, khóe miệng quật cường giơ lên,"Vừa rồi là tôi diễn thôi, cô bị tôi lừa rồi."
Tôn An Na ra vẻ kinh ngạc, nói: "Cư nhiên dám gạt tôi, mệt tôi còn lo lắng cho cô như vậy."
Vì sao người ta luôn sợ hãi sống cô độc? Đại khái là vì ở phía sau luôn cần có người đến nói chuyện, làm cho mình không rảnh nhớ tới khổ sở.
Ở tại nhà Tôn An Na ngày đầu tiên, vào buổi tối, Tôn An Na và Hà Hi cùng ngủ trên một cái giường.
Giường rất lớn, cũng thực thoải mái, chăn mang theo một cỗ mùi hương thơm ngát, Hà Hi nói mình sợ tối, Tôn An Na còn riêng để đèn lại cho nàng ấy, còn mình thì lấy ra đồ bịt mắt - vốn mua sẵn nhưng chưa xài qua lần nào mang lên mắt.
Nàng dùng nhiều thời gian hơn so với bình thường mới ngủ được, trước khi ngủ nàng còn nhớ rõ bên cạnh có một người, cho nên biết cần phải bảo trì tư thế ngủ đàng hoàng một tí, nhưng một khi đã ngủ mất dép rồi, tư thế ngủ của nàng liền trở nên rối tinh rối mù.
Nàng đem gối đầu ôm vào trong lòng, chân thì nâng lên, gác ở trên chăn......
...
Hà Hi nhớ trước đây, Hà Chân Chân cũng không phải lúc nào cũng đều có tiền như vậy, sẽ có thời điểm bà ấy ở trong một căn phòng rách nát do bạn trai lâm thời thuê cho bà, mặc dù không có tiền ăn cơm, mặc dù vách tường chỉ dùng báo chí dán lên cho có lệ, bà cũng sẽ không chịu buông tay cái túi hàng hiệu vốn được mang về từ nước ngoài kia. Bà sẽ dùng son môi quý nhất, đem môi đồ cho đỏ tươi, chẳng sợ khi đó không có một ai đến xem bà.
Nàng hiểu được đói là tư vị gì, vị của nó giống như người bị khoét một cái động, nàng ôm bụng nói muốn ăn cơm, Hà Chân Chân lại kéo nàng đến trước gương, còn đồ lên miệng nàng màu đỏ tươi mà bà ấy yêu thích nhất, mân côi sắc hồng. Xinh đẹp không thể hóa thành cơm ăn, ai cũng đều biết đạo lý này, nhưng Hà Chân Chân lại không.
Năm đó, mặt gương kia để cho nàng biết được đói khát nhưng không biết được thế gian ấm lạnh, hiện tại, Tôn An Na cũng đang là mặt gương của nàng, để nàng thấy được sự chật vật không thể chịu nổi của mình.
Đang nghĩ ngợi, bên người bỗng một trận lộn xộn, Hà Hi đem các loại ý niệm thu hồi lại, bịt mắt của Tôn An Na bị kéo lên đỉnh đầu, hai mắt híp lại, nàng ấy nhìn kỹ nàng, hình như là đang đếm trên mặt nàng có bao nhiêu 'đậu thanh xuân' (mụn), hoặc như đang xác nhận cái gì.
"Tôi đã cho rằng vừa rồi là tôi nằm mơ." Tôn An Na nhẹ dụi mắt, "Tôi cùng Momo nói Hà Hi real đang ngủ bên người tôi, cổ lại nói không có khả năng, không tin." Tôn An Na không hề cố kỵ ở trước mặt Hà Hi ngáp lớn, miệng mở đến cực hạn, có thể nhìn thấy đầu lưỡi ở bên trong.
Tôn An Na lầm bầm lầu bầu: "Tôi nghĩ tôi hẳn là phải lưu lại chứng cớ đưa cho cổ xem." Nàng đến bên giường, nửa thân mình treo ở giữa không trung, tay nàng gian nan câu lại một quyển vở, lại từ ngăn tủ lấy ra một cây bút, đưa cho Hà Hi, "Cô ký tên cho tôi đi."
"Ký cái gì?"
"Ký cái gì à? Liền ký tôi là Hà Hi, Tôn An Na không nói dối, nàng thật sự làm bạn với Hà Hi...... Cô lại viết thêm vài câu, tùy tiện viết...... Tôi mệt mỏi quá, à đúng rồi! Đèn mở sáng như vậy làm chi, làm tôi nghĩ trời đã sáng......".
Bút trên giấy trượt tới trượt lui, lưu lại mấy câu, Hà Hi viết xong lại ký tên mình lên, trả lại cho Tôn An Na.
Tôn An Na đem vở nhét vào đầu giường, một lần nữa ôm lấy gối đầu, rất nhanh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Hành động vừa rồi thoạt nhìn như là mộng du, lại không giống lắm.
Nằm xuống không bao lâu, giống như có cái gì rơi xuống đất, thì ra là gối đầu mà Tôn An Na vẫn luôn ôm trong ngực, xui xẻo cho Hà Hi, bỗng nhiên lại biến thành thay thế phẩm, bị Tôn An Na ôm vào trong lòng.
Giường rõ ràng rộng lớn như vậy, Tôn An Na vốn ngủ ở một bên khác, hiện tại lại vượt qua nửa cái giường lăn đến địa bàn của nàng, cùng nàng chen ở một chỗ.
Hà Hivốn không nghĩ nhiều về lời cảnh báo là nàng ta có tướng ngủ khá cổ quái. Thờiđiểm Tôn An Na nâng chân đặt lên người nàng, nàng có thử đem cái chân vi phạmdiện rộng kia đẩy xuống, chính là Tôn An Na không biết hối cải, bất phân thắngbại, nhất định phải bảo trì tư thế này cho bằng được. Nếu không phải trước đó có thấy bộ dáng Tôn An Na ôm chăn bông, bằng không Hà Hi sẽ nghĩ nàng ta là đang cố ý làm vậy.
Hà Hi vốn ngủ không được, bị nàng ta nháo một trận có chút phiền não, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng thật ra có buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, khi mở to mắt thì trời đã sáng. Không phải loại ánh sáng mất tự nhiên như ngọn đèn điện, là thật ban ngày.
Nàng là người dậy trễ nhất, thời điểm nàng thức dậy trên giường đã không thấy thân ảnh của Tôn An Na.
Tôn An Na đang cùng chủ nhà đóng gói hàng hóa ở phòng khách, mà Tôn An Na đang cầm gậy rung lên quan sát, "Thứ đồ chơi này dùng tốt không?"
"Không biết, chủ hàng bên kia vẫn luôn đề cử nó, nói mấy nhà bán đồ tình thú khác có lượng chốt đơn đếm không xuể, nên tôi mới lấy trước một ít về bán. Cho cô dùng đó, cô dùng xong nhớ viết mức độ hài lòng nghen."
Ăn một gậy của lão tôn ta đây!
Tôn An Na trực tiếp dùng cây gậy đang cầm trong tay đánh vô ót chủ nhà: "Cô cho tôi là thứ gì hả! Tôi có rẻ tiền vậy sao!" Nói xong nàng bèn đem cây gậy nhét lại vô hộp, nói: "Tuy rằng tôi không cần, nhưng tôi có thể cho bạn tôi mượn dùng."
"Người bạn kia có tồn tại hay không cũng là một vấn đề." Chủ nhà nhẹ giọng nói thầm, không dám để Tôn An Na nghe thấy.
"Hi~, cô tỉnh. Muốn ăn cái gì ở trên bàn có đó, tôi làm xong chỗ này liền ra ngoài làm việc nhá." Tôn An Na dâng cho Hà Hi nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.
Buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình vậy mà đường đột ôm lấy Hà Hi ngủ, Tôn An Na nhất thời vì hành vi thiếu lễ phép của mình mà cảm thấy hổ thẹn. Tướng ngủ của nàng quả thật cũng không tốt cho lắm, mặc kệ trước đó là Momo hay Yuki đều từng oán giận qua, còn không phải chỉ một lần, chỉ hy vọng Hà Hi không cần hiểu lầm mình chiếm tiện nghi nàng ấy.
Sau đó nàng có làm kiểm điểm, nhưng có chút không rõ vì sao trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác thẹn. Sau khi chân chính ngủ với Hà Hi cũng không thấy bản thân cảm thấy thẹn chút nào mà? Nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể nói đó đều là lỗi của xã hội.
"Ừm." Mỗi lần nói chuyện với nhau đều không tránh khỏi chữ 'ăn', Hà Hi nghĩ mình ở trong lòng Tôn An Na thật là người có thể ăn như vậy sao?
Trên bàn là một đống đồ tình thú, sản phẩm trong nước lẫn nhập khẩu, có nữ dùng, cũng có nam nữ đều có thể dùng, làm khá tinh vi, rất khác biệt, tỷ như có một đồ vật rất giống một cây son......
Vô luận khi ở bên người Tôn An Na nhìn đến chuyện 'kinh thế hãi thế tục' gì, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy khá đương nhiên.
Buổi tối hai người cùng bắt xe đi qua, tuy rằng bắt xe khá là tiêu pha nhưng được cái mau lẹ, an toàn, hiện tại tình cảnh của Hà Hi cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác.
Ở trên taxi, radio giống như đang phát điên, cứ hay tự động đổi đài, trong chốc lát là Tô Châu Bình đàn, trong chốc lát lại biến thành tiết mục âm nhạc đang thịnh hành, ca khúc còn chưa hết nửa câu đã chạy sang radio giải trí......
"Kế tiếp, người chúng ta muốn tán gẫu là một nữ nhân thần bí, tôi nghĩ mọi người đều hẳn đã đoán ra được người đó là ai. Đã mấy năm rồi không hề có tin tức gì của nàng, trí nhớ vẫn còn dừng lại tại buổi hôn lễ thế kỷ của vài năm trước, còn có đoạn tuyên bố sẽ cùng màn ảnh 'nhất đao lưỡng đoạn', tên của vị nữ ngôi sao này có hai chữ, mấy người biết đó, năm ấy, tôi cùng đồng nghiệp, cũng chính là Grace - vị host hiện tại đang ngồi ở bên người tôi đây, năm đó vẫn còn là một đóa hoa lung linh tươi đẹp, cũng vừa tiếp nhận tiết mục này, đề tài tán gẫu đầu tiên chính là về Hà Hi, ai da tôi lỡ nói ra mất tiêu rồi. Tôi cùng Grace đánh cược là, Hà Hi có thể chịu đựng bao lâu rồi sẽ trở về phủ định hết những lời nàng đã nói trong quá khứ. Tôi đoán là một năm, nữ ngôi sao ăn một bữa cơm cũng có thể biến thành chuyện xấu lưu danh, một năm xem ra rất dài. Kết quả, 5 năm a, suốt 5 năm, tin tức hoàn toàn không có. Tôi thua, tiền mồ hôi nước mắt của tôi a......".
"Bát Ca tuyệt đối là khóc thật, các vị thính giả gần xa, các vị hiện đang nghe là tiết mục nước mắt cá sấu, người biểu diễn là Bát Ca. Nói đến, tôi cùng Bát Ca là đánh cược, hiện tại ấy à, có một tin đồn, độ tin cậy không biết a, chúng ta sẽ nói ngay đây, nghe nói là chồng Hà Hi phá sản, vì cái gì sẽ phá sản, vì cái gì sẽ phá sản, vì cái gì......".
"Dừng, đừng ở trước mặt tôi đóng kịch, thính giả nhìn không tới."
"Được rồi. Các vị bằng hữu thính giả, kỳ thật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không thể biết được. Bất quá, lời đồn là tất yếu có chỗ thật. Chúng ta đào đến mới thôi."
"Hiện tại là thời gian nói chuyện phiếm, chúng tôi xin nhờ kỹ thuật viên mời người tiếp tiến vào giao lưu ạ, vị tiên sinh đầu tiên, tự xưng là fan trung thành của nữ ngôi sao kể trên, tên của anh có hơi dài nha, tiên sinh, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Tôi 28."
"Vị tiên sinh 28 tuổi này, anh có thích thần tượng nào không? Anh lại muốn chia sẻ với mọi người chuyện xưa gì đây?"
"Tôi vốn không tính gọi điện thoại, nhưng hôm nay tôi nhất định phải gọi đến để cùng các vị nói một chút, các vị nói chuyện không thể trực tiếp chút sao, còn cái gì mà đào đến mới thôi, Hà Hi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nga, các vị lại không nói rõ ràng chuyện này là có khúc mắt, thật khiến tôi ăn cơm không ngon, buổi tối ôm vợ ngủ cũng không thoải mái."
"Ôm vợ ngủ có thoải mái hay không, mấu chốt là chúng tôi cũng không biết được nha."
......
Sau đó người nghe điện thoại cũng lục đục tiến vào, kênh radio này trước đó đã thay đổi vài người, liền cố tình tại đây lại dừng lại lâu nhất, không thể không nói thật là thiên ý.
Chỉ là đang nói về người không phải là nàng, nhớ thương người cũng không phải là nàng, nàng chính là một người xa lạ có cái tên giống hệt mà thôi, như vậy sẽ dễ qua một chút. Khi nghe được lời người khác nói cũng sẽ không cần bận tâm.
Đến thời điểm công tác, Tôn An Na không quên mở rộng thị trường buôn bán của mình, nàng tới mỗi tổ trong đoàn và phát cho mỗi người một lô danh thiếp mới ra, mặt trên có in tên cửa hàng, mỗi tấm danh thiếp đều có viết một mã ưu đãi, chỉ cần dựa vào mã ưu đãi này chốt đơn là có thể hưởng được freeship.
"Cửa hàng của cô bán cái gì vậy? 'Củi khô lửa bốc ', nghe giống như là......".
"Ai ai ai, người trong nghề, không cho nói ra, cưng thu đi, cưng sẽ cần." Tôn An Na đem danh thiếp nhét vào trong túi của hắn, vỗ vỗ ngực hắn, mỉm cười mà lướt qua.
Đạo diễn tự nhiên cũng thu được mấy tấm, Tôn An Na nói: "Cửa hàng mới vừa khai trương không tiếng tăm, mong anh nhiều chiếu cố nhá."
"Tôi không cần."
"Không không không, không thể nói lời quyết tuyệt." Tôn An Na nói xong phát hiện sắc mặt của đạo diễn càng phát ra trầm trọng, cảm giác chính mình đã tìm sai phương hướng, bèn nói,"Đạo diễn, sự tình không phải như anh nghĩ, nhân mạch của anh rộng, bạn bè nhiều, cửa hàng mới mở, cần anh hỗ trợ mở rộng, anh là không cần đúng rồi a, anh xem thân thể anh cứng rắn vạm vỡ, hùng tráng uy vũ......".
Đạo diễn nghe nàng 'thao thao bất tuyệt' cái ót muốn sưng lên, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ lấy cho bạn tôi."
"Đạo diễn, cám ơn anh." Tôn An Na nhẹ giọng nói.
Hôm nay vẫn là diễn cảnh nóng, so với lần trước quay kiểu văn nghệ tối nghĩa lần này càng trực tiếp hơn một chút. Nội dung đơn giản chính là, vợ hai muốn chạy trốn, lại do dự, tới khi vợ cả trở về, hai người gặp mặt trực tiếp làm tới luôn.
Hệ số khó khăn cực thấp, phía trước có một đoạn ngắn hơi cần chút kỹ thuật diễn, khúc sau hoàn toàn đều dựa vào thân thể hợp tác.
Di động của hai người đồng thời rung lên, hai người giống như trút được gánh nặng, rất nhanh cầm lên di động kiểm tra.
"Đạo diễn nhắn đến......" Hai người trăm miệng một lời, nói xong lại cùng nhắm miệng lại.
"Đạo diễn nói là ngày mai sẽ có cảnh vượt quá chừng mực một chút, hy vọng tôi có thể điều chỉnh tốt trạng thái của mình." Hà Hi đem tin nhắn của mình đọc ra.
Tôn An Na nói: "Không giống như tôi, bảo là khả năng ngày mai muốn diễn cảnh nóng, nhắc tôi nhớ cạo lông chân." =)))))))
Tôn An Na căm giận múc một muỗng cơm lớn nhét vào miệng, nói: "Quá phận. Tôi rõ ràng không có mọc lông chân nha."
Xì.
Hà Hi phì cười, ý thức Tôn An Na đang xem nàng, nàng cúi đầu lấy tay chống đỡ.
"Thực sự là tôi không có lông chân mà." Chuyện này có liên quan tới danh dự của mình, phải làm sáng tỏ!
"Tôi biết rồi." Hà Hi thốt ra.
Thu thập xong chén bát, Tôn An Na mang theo một bịch khoai lát ngồi trước máy tính, TV chợt chuyển tới tiết mục giải trí, lúc này một ca sĩ không quá quen mặt đang làm tuyên truyền cho đĩa nhạc của mình.
"Hình như trước kia tôi chưa từng thấy cổ, cổ là người mới à, hiện tại người mới đều sẽ lớn tuổi như vậy......ừm, thành thục như vậy sao?"
"Cô ấy không phải người mới. Cổ đã hát được 7 năm." Hà Hi nói.
"7 năm? Tôi đối với cổ một chút ấn tượng cũng đều không có."
"Không kỳ quái cho lắm, ca sĩ nhiều như vậy, cô nhớ rõ lại được mấy người đâu." Hà Hi ôm đầu gối, cằm để ở trên đó, "Ít nhất còn có người nghe qua ca khúc của cổ, biết cổ ca hát rất êm tai."
Có một số người có thể được người khác nhớ kỹ, cũng có một số người chỉ có thể bị bao phủ bên trong tiếng ồn ào của kẻ khác, trước kia có một người uống rượu say còn có thể cầm lấy tay người khác, mặc kệ người ta có nguyện ý không liền cất tiếng hát, sẽ đợi đối phương thừa nhận mình hát dễ nghe, nhưng hát dễ nghe thì thế nào, không nổi tiếng chính là không nổi tiếng.
"Cuối cùng tôi chỉ có thể để mộng của mình phiêu bạc phương xa......" Hà Hi đang nhẹ giọng hừ ca.
Ca từ mơ hồ, tiết tấu nhẹ nhàng, Tôn An Na thậm chí nghe không rõ nàng ấy đang ca cái gì.
Nghe cô ấy ký hợp đồng với ông chủ mới, lại đặc biệt lên sóng để làm tuyên truyền, trên TV thần thái sáng láng.
Tôn An Na hơi chua chua nói: "Cô ấy hiện tại có tính đã hết khổ chưa?"
"Ừ." Hà Hi đem mình ôm càng chặt, sau khi cắt tóc ngắn, sẽ không còn có gì có thể trở thành cửa sổ để che đậy linh hồn nàng, trong đôi mắt có tia ảm đạm chảy xuôi.
"Đừng khổ sở mà, có một ngày cũng sẽ đến phiên cô xoay người, đến lúc đó không cần quên tôi lão bằng hữu này nha, tôi vừa rồi mới nghĩ đến, hiện tại tôi hẳn là nên bắt cô ký một trăm chữ ký, đợi đến lúc đó sẽ bán cho fan trung thành của cô. Này có tính là đầu tư không nhỉ?" Nói liền làm, Tôn An Na đứng lên đi lấy vở.
Hà Hi vươn tay giữ chặt quần áo của nàng, cúi đầu, chôn ở giữa hai chân, thấp giọng nói: "Không cần làm như vậy, tôi thật không muốn nói chuyện về sau."
"Được rồi. Tôi không đề cập tới, cô đừng khổ sở." Tôn An Na lấy tay vỗ vỗ lưng nàng, vỗ vài cái, Hà Hi hít hít cái mũi, khóe miệng quật cường giơ lên,"Vừa rồi là tôi diễn thôi, cô bị tôi lừa rồi."
Tôn An Na ra vẻ kinh ngạc, nói: "Cư nhiên dám gạt tôi, mệt tôi còn lo lắng cho cô như vậy."
Vì sao người ta luôn sợ hãi sống cô độc? Đại khái là vì ở phía sau luôn cần có người đến nói chuyện, làm cho mình không rảnh nhớ tới khổ sở.
Ở tại nhà Tôn An Na ngày đầu tiên, vào buổi tối, Tôn An Na và Hà Hi cùng ngủ trên một cái giường.
Giường rất lớn, cũng thực thoải mái, chăn mang theo một cỗ mùi hương thơm ngát, Hà Hi nói mình sợ tối, Tôn An Na còn riêng để đèn lại cho nàng ấy, còn mình thì lấy ra đồ bịt mắt - vốn mua sẵn nhưng chưa xài qua lần nào mang lên mắt.
Nàng dùng nhiều thời gian hơn so với bình thường mới ngủ được, trước khi ngủ nàng còn nhớ rõ bên cạnh có một người, cho nên biết cần phải bảo trì tư thế ngủ đàng hoàng một tí, nhưng một khi đã ngủ mất dép rồi, tư thế ngủ của nàng liền trở nên rối tinh rối mù.
Nàng đem gối đầu ôm vào trong lòng, chân thì nâng lên, gác ở trên chăn......
...
Hà Hi nhớ trước đây, Hà Chân Chân cũng không phải lúc nào cũng đều có tiền như vậy, sẽ có thời điểm bà ấy ở trong một căn phòng rách nát do bạn trai lâm thời thuê cho bà, mặc dù không có tiền ăn cơm, mặc dù vách tường chỉ dùng báo chí dán lên cho có lệ, bà cũng sẽ không chịu buông tay cái túi hàng hiệu vốn được mang về từ nước ngoài kia. Bà sẽ dùng son môi quý nhất, đem môi đồ cho đỏ tươi, chẳng sợ khi đó không có một ai đến xem bà.
Nàng hiểu được đói là tư vị gì, vị của nó giống như người bị khoét một cái động, nàng ôm bụng nói muốn ăn cơm, Hà Chân Chân lại kéo nàng đến trước gương, còn đồ lên miệng nàng màu đỏ tươi mà bà ấy yêu thích nhất, mân côi sắc hồng. Xinh đẹp không thể hóa thành cơm ăn, ai cũng đều biết đạo lý này, nhưng Hà Chân Chân lại không.
Năm đó, mặt gương kia để cho nàng biết được đói khát nhưng không biết được thế gian ấm lạnh, hiện tại, Tôn An Na cũng đang là mặt gương của nàng, để nàng thấy được sự chật vật không thể chịu nổi của mình.
Đang nghĩ ngợi, bên người bỗng một trận lộn xộn, Hà Hi đem các loại ý niệm thu hồi lại, bịt mắt của Tôn An Na bị kéo lên đỉnh đầu, hai mắt híp lại, nàng ấy nhìn kỹ nàng, hình như là đang đếm trên mặt nàng có bao nhiêu 'đậu thanh xuân' (mụn), hoặc như đang xác nhận cái gì.
"Tôi đã cho rằng vừa rồi là tôi nằm mơ." Tôn An Na nhẹ dụi mắt, "Tôi cùng Momo nói Hà Hi real đang ngủ bên người tôi, cổ lại nói không có khả năng, không tin." Tôn An Na không hề cố kỵ ở trước mặt Hà Hi ngáp lớn, miệng mở đến cực hạn, có thể nhìn thấy đầu lưỡi ở bên trong.
Tôn An Na lầm bầm lầu bầu: "Tôi nghĩ tôi hẳn là phải lưu lại chứng cớ đưa cho cổ xem." Nàng đến bên giường, nửa thân mình treo ở giữa không trung, tay nàng gian nan câu lại một quyển vở, lại từ ngăn tủ lấy ra một cây bút, đưa cho Hà Hi, "Cô ký tên cho tôi đi."
"Ký cái gì?"
"Ký cái gì à? Liền ký tôi là Hà Hi, Tôn An Na không nói dối, nàng thật sự làm bạn với Hà Hi...... Cô lại viết thêm vài câu, tùy tiện viết...... Tôi mệt mỏi quá, à đúng rồi! Đèn mở sáng như vậy làm chi, làm tôi nghĩ trời đã sáng......".
Bút trên giấy trượt tới trượt lui, lưu lại mấy câu, Hà Hi viết xong lại ký tên mình lên, trả lại cho Tôn An Na.
Tôn An Na đem vở nhét vào đầu giường, một lần nữa ôm lấy gối đầu, rất nhanh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Hành động vừa rồi thoạt nhìn như là mộng du, lại không giống lắm.
Nằm xuống không bao lâu, giống như có cái gì rơi xuống đất, thì ra là gối đầu mà Tôn An Na vẫn luôn ôm trong ngực, xui xẻo cho Hà Hi, bỗng nhiên lại biến thành thay thế phẩm, bị Tôn An Na ôm vào trong lòng.
Giường rõ ràng rộng lớn như vậy, Tôn An Na vốn ngủ ở một bên khác, hiện tại lại vượt qua nửa cái giường lăn đến địa bàn của nàng, cùng nàng chen ở một chỗ.
Hà Hivốn không nghĩ nhiều về lời cảnh báo là nàng ta có tướng ngủ khá cổ quái. Thờiđiểm Tôn An Na nâng chân đặt lên người nàng, nàng có thử đem cái chân vi phạmdiện rộng kia đẩy xuống, chính là Tôn An Na không biết hối cải, bất phân thắngbại, nhất định phải bảo trì tư thế này cho bằng được. Nếu không phải trước đó có thấy bộ dáng Tôn An Na ôm chăn bông, bằng không Hà Hi sẽ nghĩ nàng ta là đang cố ý làm vậy.
Hà Hi vốn ngủ không được, bị nàng ta nháo một trận có chút phiền não, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng thật ra có buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, khi mở to mắt thì trời đã sáng. Không phải loại ánh sáng mất tự nhiên như ngọn đèn điện, là thật ban ngày.
Nàng là người dậy trễ nhất, thời điểm nàng thức dậy trên giường đã không thấy thân ảnh của Tôn An Na.
Tôn An Na đang cùng chủ nhà đóng gói hàng hóa ở phòng khách, mà Tôn An Na đang cầm gậy rung lên quan sát, "Thứ đồ chơi này dùng tốt không?"
"Không biết, chủ hàng bên kia vẫn luôn đề cử nó, nói mấy nhà bán đồ tình thú khác có lượng chốt đơn đếm không xuể, nên tôi mới lấy trước một ít về bán. Cho cô dùng đó, cô dùng xong nhớ viết mức độ hài lòng nghen."
Ăn một gậy của lão tôn ta đây!
Tôn An Na trực tiếp dùng cây gậy đang cầm trong tay đánh vô ót chủ nhà: "Cô cho tôi là thứ gì hả! Tôi có rẻ tiền vậy sao!" Nói xong nàng bèn đem cây gậy nhét lại vô hộp, nói: "Tuy rằng tôi không cần, nhưng tôi có thể cho bạn tôi mượn dùng."
"Người bạn kia có tồn tại hay không cũng là một vấn đề." Chủ nhà nhẹ giọng nói thầm, không dám để Tôn An Na nghe thấy.
"Hi~, cô tỉnh. Muốn ăn cái gì ở trên bàn có đó, tôi làm xong chỗ này liền ra ngoài làm việc nhá." Tôn An Na dâng cho Hà Hi nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.
Buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình vậy mà đường đột ôm lấy Hà Hi ngủ, Tôn An Na nhất thời vì hành vi thiếu lễ phép của mình mà cảm thấy hổ thẹn. Tướng ngủ của nàng quả thật cũng không tốt cho lắm, mặc kệ trước đó là Momo hay Yuki đều từng oán giận qua, còn không phải chỉ một lần, chỉ hy vọng Hà Hi không cần hiểu lầm mình chiếm tiện nghi nàng ấy.
Sau đó nàng có làm kiểm điểm, nhưng có chút không rõ vì sao trong lòng mình lại xuất hiện cảm giác thẹn. Sau khi chân chính ngủ với Hà Hi cũng không thấy bản thân cảm thấy thẹn chút nào mà? Nghĩ không ra đáp án, chỉ có thể nói đó đều là lỗi của xã hội.
"Ừm." Mỗi lần nói chuyện với nhau đều không tránh khỏi chữ 'ăn', Hà Hi nghĩ mình ở trong lòng Tôn An Na thật là người có thể ăn như vậy sao?
Trên bàn là một đống đồ tình thú, sản phẩm trong nước lẫn nhập khẩu, có nữ dùng, cũng có nam nữ đều có thể dùng, làm khá tinh vi, rất khác biệt, tỷ như có một đồ vật rất giống một cây son......
Vô luận khi ở bên người Tôn An Na nhìn đến chuyện 'kinh thế hãi thế tục' gì, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy khá đương nhiên.
Buổi tối hai người cùng bắt xe đi qua, tuy rằng bắt xe khá là tiêu pha nhưng được cái mau lẹ, an toàn, hiện tại tình cảnh của Hà Hi cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác.
Ở trên taxi, radio giống như đang phát điên, cứ hay tự động đổi đài, trong chốc lát là Tô Châu Bình đàn, trong chốc lát lại biến thành tiết mục âm nhạc đang thịnh hành, ca khúc còn chưa hết nửa câu đã chạy sang radio giải trí......
"Kế tiếp, người chúng ta muốn tán gẫu là một nữ nhân thần bí, tôi nghĩ mọi người đều hẳn đã đoán ra được người đó là ai. Đã mấy năm rồi không hề có tin tức gì của nàng, trí nhớ vẫn còn dừng lại tại buổi hôn lễ thế kỷ của vài năm trước, còn có đoạn tuyên bố sẽ cùng màn ảnh 'nhất đao lưỡng đoạn', tên của vị nữ ngôi sao này có hai chữ, mấy người biết đó, năm ấy, tôi cùng đồng nghiệp, cũng chính là Grace - vị host hiện tại đang ngồi ở bên người tôi đây, năm đó vẫn còn là một đóa hoa lung linh tươi đẹp, cũng vừa tiếp nhận tiết mục này, đề tài tán gẫu đầu tiên chính là về Hà Hi, ai da tôi lỡ nói ra mất tiêu rồi. Tôi cùng Grace đánh cược là, Hà Hi có thể chịu đựng bao lâu rồi sẽ trở về phủ định hết những lời nàng đã nói trong quá khứ. Tôi đoán là một năm, nữ ngôi sao ăn một bữa cơm cũng có thể biến thành chuyện xấu lưu danh, một năm xem ra rất dài. Kết quả, 5 năm a, suốt 5 năm, tin tức hoàn toàn không có. Tôi thua, tiền mồ hôi nước mắt của tôi a......".
"Bát Ca tuyệt đối là khóc thật, các vị thính giả gần xa, các vị hiện đang nghe là tiết mục nước mắt cá sấu, người biểu diễn là Bát Ca. Nói đến, tôi cùng Bát Ca là đánh cược, hiện tại ấy à, có một tin đồn, độ tin cậy không biết a, chúng ta sẽ nói ngay đây, nghe nói là chồng Hà Hi phá sản, vì cái gì sẽ phá sản, vì cái gì sẽ phá sản, vì cái gì......".
"Dừng, đừng ở trước mặt tôi đóng kịch, thính giả nhìn không tới."
"Được rồi. Các vị bằng hữu thính giả, kỳ thật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không thể biết được. Bất quá, lời đồn là tất yếu có chỗ thật. Chúng ta đào đến mới thôi."
"Hiện tại là thời gian nói chuyện phiếm, chúng tôi xin nhờ kỹ thuật viên mời người tiếp tiến vào giao lưu ạ, vị tiên sinh đầu tiên, tự xưng là fan trung thành của nữ ngôi sao kể trên, tên của anh có hơi dài nha, tiên sinh, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Tôi 28."
"Vị tiên sinh 28 tuổi này, anh có thích thần tượng nào không? Anh lại muốn chia sẻ với mọi người chuyện xưa gì đây?"
"Tôi vốn không tính gọi điện thoại, nhưng hôm nay tôi nhất định phải gọi đến để cùng các vị nói một chút, các vị nói chuyện không thể trực tiếp chút sao, còn cái gì mà đào đến mới thôi, Hà Hi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nga, các vị lại không nói rõ ràng chuyện này là có khúc mắt, thật khiến tôi ăn cơm không ngon, buổi tối ôm vợ ngủ cũng không thoải mái."
"Ôm vợ ngủ có thoải mái hay không, mấu chốt là chúng tôi cũng không biết được nha."
......
Sau đó người nghe điện thoại cũng lục đục tiến vào, kênh radio này trước đó đã thay đổi vài người, liền cố tình tại đây lại dừng lại lâu nhất, không thể không nói thật là thiên ý.
Chỉ là đang nói về người không phải là nàng, nhớ thương người cũng không phải là nàng, nàng chính là một người xa lạ có cái tên giống hệt mà thôi, như vậy sẽ dễ qua một chút. Khi nghe được lời người khác nói cũng sẽ không cần bận tâm.
Đến thời điểm công tác, Tôn An Na không quên mở rộng thị trường buôn bán của mình, nàng tới mỗi tổ trong đoàn và phát cho mỗi người một lô danh thiếp mới ra, mặt trên có in tên cửa hàng, mỗi tấm danh thiếp đều có viết một mã ưu đãi, chỉ cần dựa vào mã ưu đãi này chốt đơn là có thể hưởng được freeship.
"Cửa hàng của cô bán cái gì vậy? 'Củi khô lửa bốc ', nghe giống như là......".
"Ai ai ai, người trong nghề, không cho nói ra, cưng thu đi, cưng sẽ cần." Tôn An Na đem danh thiếp nhét vào trong túi của hắn, vỗ vỗ ngực hắn, mỉm cười mà lướt qua.
Đạo diễn tự nhiên cũng thu được mấy tấm, Tôn An Na nói: "Cửa hàng mới vừa khai trương không tiếng tăm, mong anh nhiều chiếu cố nhá."
"Tôi không cần."
"Không không không, không thể nói lời quyết tuyệt." Tôn An Na nói xong phát hiện sắc mặt của đạo diễn càng phát ra trầm trọng, cảm giác chính mình đã tìm sai phương hướng, bèn nói,"Đạo diễn, sự tình không phải như anh nghĩ, nhân mạch của anh rộng, bạn bè nhiều, cửa hàng mới mở, cần anh hỗ trợ mở rộng, anh là không cần đúng rồi a, anh xem thân thể anh cứng rắn vạm vỡ, hùng tráng uy vũ......".
Đạo diễn nghe nàng 'thao thao bất tuyệt' cái ót muốn sưng lên, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ lấy cho bạn tôi."
"Đạo diễn, cám ơn anh." Tôn An Na nhẹ giọng nói.
Hôm nay vẫn là diễn cảnh nóng, so với lần trước quay kiểu văn nghệ tối nghĩa lần này càng trực tiếp hơn một chút. Nội dung đơn giản chính là, vợ hai muốn chạy trốn, lại do dự, tới khi vợ cả trở về, hai người gặp mặt trực tiếp làm tới luôn.
Hệ số khó khăn cực thấp, phía trước có một đoạn ngắn hơi cần chút kỹ thuật diễn, khúc sau hoàn toàn đều dựa vào thân thể hợp tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.