Vò Đã Mẻ Lại Sứt

Chương 3: Thoát y ra trận

Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

28/01/2024

Tôn An Na làm việc nguyên tắc là không cho nợ.

Bình thường cũng chưa gặp nàng cho ai thiếu nợ bao giờ, Chu ca lại ở phía sau sảng khoái bung tiền, đạo diễn trên người không có tiền nên đành lấy khối đồng hồ của mình ra gán nợ, khối đồng hồ tây âu kia là thứ đáng giá duy nhất trên người hắn, bình thường đều mang ra ngoài giả bộ như dân có tiền, kết quả Tôn An Na chưa nói hai lời liền tháo xuống bỏ vô túi.

Tiền tới tay, nữ diễn viên đã sẵn sàng khởi công.

(Ed: bả làm như máy ủi không bằng, nạp nguyên liệu vô cái làm liền à =)))))))))))))

Tôn An Na đi tới từng bước, Hà Hi liền muốn đem nàng trở thành địch nhân lớn nhất của mình, hàm ý như đang nói, mi dám tới gần thêm chút nữa ta sẽ giết mi.

Rõ ràng tự nàng nói muốn quay phim người lớn nha. Tôn An Na quay đầu hỏi đạo diễn: "Tôi thực sự chưa từng diễn qua đồng tính nữ."

"Tôi biết tôi biết chứ, ai cũng khó tránh khỏi có lần đầu tiên mà." Đạo diễn bèn tươi cười nịnh nọt.

"Nói cũng đúng, lần đầu tiên. Nhưng nhìn nàng ta giống như là muốn dùng dao nhỏ xiên tôi vậy." Tôn An Na lại quay đầu hỏi.

Chu ca lúc này mới lộ ra biểu tình như 'bừng tỉnh đại ngộ', nói: "Na Na, trong tay cổ có cầm dao nhỏ đó. Vừa rồi huynh đệ của anh thiếu chút nữa thấy máu."

Tôn An Na hít sâu một hơi, không để ý hậu quả mà hướng đại ca xã hội đen rống to: "Chuyện trọng yếu như vậy mà hiện tại anh mới nói cho tôi biết!"

Dao nhỏ. Đây là tự tìm chết sao? Thoạt nhìn rất giống, bất quá suy nghĩ cũng quá ngây thơ rồi, bên người Chu ca đều là mấy tên côn đồ không muốn sống, Hà Hi chỉ là một cô gái nhu nhược, đâm người một cái liền bị người đâm ba cái, nói không chừng nàng chưa gây thương tích đến người ta thì trước hết đã bị hủy dung.

Đây là Tôn An Na lần đầu tiên chụp phim đồng tính, lại gặp phải một người 'tâm không cam, lòng không nguyện', trong tay còn cất giấu dao nhỏ, nàng có chút hối hận, vì hai vạn đồng tiền mà bán mình.

Chu ca thấy nàng do dự, bực bội lên, nói: "Na Na, em rốt cuộc suy nghĩ cái gì a, được không đó."

"Đi, tôi khi nào thì nói không được." Tôn An Na nghẹn một hơi, cười đi qua.

Hà Hi thoạt nhìn là tưởng xiên nàng thật, ở thời khắc Hà Hi muốn động thủ, Tôn An Na trước một bước xuất thủ đè lại tay nắm của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Cô nếu thật sự động thủ, kết cục sẽ thảm hại hơn."

"Có kém nữa cũng bất quá tình cảnh trước mắt này." Hà Hi thoạt nhìn là muốn liều mạng bất cứ giá nào.

Tôn An Na thầm nghĩ mệt ghê, đã muốn hiến thân còn phải phụ trách làm bác sĩ tâm lý cho người ta. Sớm biết vậy đã muốn nhiều thêm mấy đồng tiền.

Nàng ngồi vào bên người Hà Hi, tay vẫn ấn lấy cái tay kia không rời, ở mặt ngoài thoạt như là đã tính trước kỹ càng, kỳ thật trong lòng đã sớm bất ổn.

"Cô chắc chưa từng thấy qua cái gì kêu là thảm đâu, chết vốn là thoải mái, nhưng những người đó sẽ không cho cô chết thoải mái, sẽ làm cho cô sống không bằng chết, cô cũng không muốn chết đúng không, cô vẫn muốn tìm một đường sống, cứ hướng tới chỗ cao mà nghĩ, theo tôi diễn còn hơn bị đàn ông......".

Tôn An Na kịp thời nhắm lại miệng, nhìn ra được Hà Hi cũng đang thực rối rắm, hơn nữa chính bản thân Tôn An Na cũng đã vô cùng rối rắm, nàng làm sao lại sắm thành vai 'bức lương vì xướng'* đây. (*ép con gái nhà lành đi làm kỹ nữ)

Hà Hi là thật thảm, mấy người nói coi, đang tốt đẹp làm một người nổi tiếng, hiện tại lại phải lưu lạc đến nước này, một bên là mây xanh một bên là đầm lầy, ngay cả nàng cũng đều thay Hà Hi gạt một phen nước mắt.

Bất quá nàng còn muốn biết, trong đoạn thời gian này trên người Hà Hi đã xảy ra biến cố gì, nàng chỉ biết là Hà Hi mới xuất giá không lâu, gả cho một người đàn ông tỉ phú, theo lý mà nói là nên về thế giới nổi tiếng của nàng tung hoành chứ, sao giây tiếp theo liền bị xã hội đen đưa đến đây chụp phim người lớn rồi?

Hà Hi nhìn về phía Tôn An Na, hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp mặt nữ nhân tên Tôn An Na này, thêm chuyện vừa rồi nàng ta cùng với những người kia cò kè mặc cả làm ấn tượng của nàng đối Tôn An Na kém tới cực điểm, nhưng mà những lời Tôn An Na nói, tuy có vô sỉ thật, cũng coi như một lời đề nghị tốt.

"Vậy cô đáp ứng rồi?" Tôn An Na đang đợi câu trả lời của nàng.

Đạo diễn đã ở phía sau mang lên camera, đảm nhiệm luôn người quay phim.

Hà Hi không lắc đầu, cũng không nói không, vậy xem như cam chịu. Thuyết minh nàng rốt cục đã đối với sự thật này làm ra thỏa hiệp, lựa chọn một con đường chính xác là 'Cô tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt'.

Tôn An Na thầm nghĩ hai vạn đồng tiền kia coi như đã tới tay, trong lòng mĩ tư tư, tay nàng giơ lên hướng về kiện áo của Hà Hi, vừa nắm lên vạt áo, Hà Hi liền khẩn trương.



Tôn An Na vốn có thể thực bình tĩnh diễn xong trận này, sau đó sẽ giống như trước kia, đi tắm rửa một cái xong về nhà ngủ một giấc, ngược lại hiện tại lại bị Hà Hi làm cho cũng mất tự nhiên theo, giống như đây là lần đầu tiên của nàng vậy.

Chẳng qua lần này đổi lại là nàng chủ động đi công hãm Hà Hi, bất quá nếu nàng là một tên đàn ông, có thể cùng Hà Hi ngủ, cho dù chỉ là một buổi tối, đều sẽ cao hứng khóc cả đời, bị triệt sản cả đời.

Giống như chân chính là lần đầu tiên, hai người đều thực câu nệ khẩn trương, còn mang theo tò mò......

Tôn An Na nuốt nước miếng, trước đem việc cởi quần áo để lại phía sau, hai tay nàng nâng lên hai má Hà Hi, biểu tình của Hà Hi cũng bắt đầu động dung, ánh mắt hướng về nàng nhìn vài lần.

Thật không hổ là mối tình đầu trên màn ảnh của các trạch nam. Tôn An Na kìm lòng không đậu lấy ngón tay đi vẽ hình dáng đôi môi của nàng ấy, Hà Hi cắn nhanh môi dưới, vẫn còn kháng cự nàng.

Chu ca bất tri bất giác ngừng lại hô hấp, hắn mở to hai mắt nhìn, di chuyển ghế dựa, một chút tới gần giường.

Lúc này đàn em của Chu ca thu được tin nhắn, liền hội báo cho Chu ca: "Chu ca, đại tỷ ở nhà đang muốn nhảy lầu kìa. Ai cũng đều không ngăn được bả."

Chu ca chửi thề một trận, giữa đi hay ở vẫn do dự một lát, cuối cùng đành khuất phục trước sự uy hiếp của con cọp mẹ trong nhà, đứng dậy rời đi, hắn nguyên bản định để huynh đệ của mình lưu lại ở trong này giám sát, nhưng mà đi ra cửa không đến ba bước hắn liền hối hận, để cho mấy thằng khác cứ thế xem kịch vui, đương nhiên hắn sẽ không độ lượng như vậy, lại lộn trở về.

Vài tên tiểu đệ nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, Chu ca cho một ánh mắt gọi bọn họ đều cút ra ngoài cửa giám sát, ai cũng không cho phép đi vào, thằng nào đi vào liền thiến thằng đó.

Lời này vừa nói ra mọi người liền biết ý tứ của Chu ca, từ trong phòng đi ra ngoài.

Chu ca bắt lấy cánh tay đạo diễn, hung tợn uy hiếp nói: "Chú chụp tốt vào cho anh, hiểu được ý của anh sao, chụp xong đưa về chỗ của anh, chính chú không được lưu lại, để anh mà biết chú lén lút giở trò, anh liền......" Hắn dùng một loạt động tác khoa chân múa tay, ý bảo đạo diễn nên thông minh chút, dám 'bằng mặt không bằng lòng' liền tuyệt đối không có kết cục tốt.

Đạo diễn đầu gật như đảo tỏi, như vậy Chu ca mới yên tâm, sau đó hắn còn không quên cùng Tôn An Na nói: "Na Na, anh tin tưởng em. Cô ấy khi nào muốn đổi ý em liền dừng lại."

Vừa chuyển đầu, hắn hạ giọng đối với Hà Hi nói: "Cô là người thông minh, hẳn là biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất cho cô."

Hà Hi căn bản không thèm nhìn hắn.

Trong phòng lưu lại ba người, Tôn An Na nói: "Đạo diễn, anh cảm thấy còn muốn quay tiếp sao?"

Đạo diễn lau đi mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán, nói: "Quay chứ. Tôi còn muốn sống lâu thêm vài ba năm nữa nha."

Hắn đem đầu máy quay nhắm ngay Hà Hi cùng Tôn An Na ở trên giường. Tôn An Na một bàn tay bao lại bộ ngực của Hà Hi, hỏi: "Cô hiện tại tùy thời có thể đổi ý nha."

Hà Hi nói: "Hắn muốn bao dưỡng tôi, tôi mới không cần."

"Hắn cũng nói muốn bao dưỡng tôi, tôi cũng không cần." Tôn An Na nói.

"Cô nợ tiền hắn?"

"Không phải. Tôi chê hắn xấu." Tôn An Na ở bên tai nàng nói.

Hà Hi không biết nên nói cái gì mới tốt, cuộc đối thoại giữa nàng cùng Tôn An Na làm cho nàng trầm tĩnh lại. Không có khẩn trương như vừa rồi.

Hà Hi một bàn tay khác ném ra một con dao, Tôn An Na đã đoán sai, dao nhỏ cũng không ở cái tay mà nàng ấn xuống.

Biết được chân tướng, Tôn An Na may mắn chính mình phúc thiên mệnh đại. Khuôn mặt nhỏ nhắn không bị hủy dung chính là vận khí rất tốt.

Tay Tôn An Na ở trên bộ ngực nàng rà qua rà lại, còn tiến vào cổ áo của nàng, đi chạm vào ngực của nàng.

Tôn An Na nghiêng đầu, thoạt nhìn như là đang hôn cổ Hà Hi, chẳng qua là nàng đang nói chuyện mà thôi: "Cô chưa làm ngực nhỉ."

"Tôi......" Hà Hi vừa mở miệng đã bị gương mặt Tôn An Na ngăn trở, Tôn An Na mũi đối mũi, miệng đối miệng với nàng, hai khuôn mặt cơ hồ thiếp đến cùng nhau, "Nên nhớ. Nói chuyện cũng cần chú ý kỹ xảo biết không."

"Tôi biết người khác nói tôi thế nào, tôi chưa làm qua phẫu thuật thẩm mỹ." Hà Hi nói.



Đạo diễn chợt nói: "Na Na, em có thể cởi."

Tôn An Na tự cởi bỏ vài cái nút trên áo ngoài, sau đó đối với Hà Hi nói: "Còn lại cô tới cởi."

"Không cần." Hà Hi từ chối Tôn An Na yêu cầu, hiện tại nàng còn chưa làm xong tư tưởng.

"Kịch bản cần."

Hà Hi lần đầu tiên dưới tình huống như vậy đi cởi nút áo cho một người phụ nữ khác, tay nàng vẫn luôn không thể dựa theo ý nghĩ của bản thân, bàn tay trở nên vô cùng ngốc nghếch, qua một hồi lâu mới cởi bỏ hơn phân nửa nút áo.

Bên trong áo sơmi mềm mại cư nhiên không có mặc nội y!

Hà Hi kinh ngạc đến không được, đối mặt với phần đầy đặn của Tôn An Na mà trợn mắt há mồm.

Tôn An Na lại làm thêm động tác nữa là cởi bỏ quần áo của mình, bộ ngực kịch liệt run rẩy, nàng lấy tay lay động tóc dài của mình ở đằng sau bả vai, thích hợp bày ra đường cong duyên dáng của bản thân.

Sau đó đến phiên Hà Hi, lúc này Tôn An Na thực thuận lợi bắt lấy vạt áo của Hà Hi, Hà Hi lại ngăn cản nàng ta hướng lên trên.

Nàng vẫn là phóng không ra.

Tôn An Na nâng lên tay ôm lấy cổ của nàng, thành thục hôn lên môi nàng, khi hai mảnh môi đụng vào nhau, nàng đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Hà Hi quấy, quấn quanh đầu lưỡi của Hà Hi, đồng thời tay ở trên cổ Hà Hi cũng hoạt động. Thân thể Hà Hi mới đầu còn cứng ngắc, hoàn toàn không có đáp lại, sau khi bị người kia dùng tiết tấu cùng kỹ xảo điêu luyện trêu chọc, dần dần cũng mềm hoá xuống dưới.

Tay Hà Hi bị nắm lấy, sau đó cảm nhận được một xúc cảm mềm mại.

Hà Hi kinh ngạc nhìn bộ ngực của Tôn An Na, bàn tay bọc lấy đoàn mềm mại kia đúng là cái tay của mình.

Bộ ngực sữa của Tôn An Na ở trong tay nàng nhảy lên, viên quả cứng rắn ma sát vào lòng bàn tay nàng, nàng muốn lui, Tôn An Na lại không cho nàng lui, dám cầm lấy tay nàng thiếp lại đây.

Sợ cái gì, bị sỗ sàng là tôi đây chứ có phải cô đâu, ánh mắt Tôn An Na tràn ngập châm biếm.

Trong lúc lơ đãng, Hà Hi đã cùng Tôn An Na hôn đến lửa nóng lên trời, đạo diễn cũng là kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới lần đầu tiên Hà Hi diễn xuất còn có thể biểu hiện tốt như vậy, miệng hôn lưỡi hôn thật đoạt ánh mắt người ta.

Hai người hôn đến không thể hô hấp được, hơi chút tách ra một lát, từng cái miệng nhỏ thở dốc.

Hà Hi hai má đỏ ửng, là nín thở quá mức.

Tôn An Na lấy tay chỉa chỉa môi của mình, nhẹ xuất ra đầu lưỡi, thế nào, đầu lưỡi của tôi lợi hại đi.

Hà Hi thầm mắng, nhàm chán.

Lúc này trên cổ bị hung hăng cắn một ngụm, Tôn An Na dùng răng nanh cắn ra một chút dấu vết, lại dùng đầu lưỡi đem dấu vết ấy một vòng lại một vòng liếm ướt, đôi môi của nàng ở trên da thịt non mềm mút ra mút vào tạo thành từng vệt phấn hồng, khu vực luân hãm dần từng chút mở rộng, theo cổ đến bả vai, rồi lại đến xương quai xanh.

Tuy rằng đang quay phim người lớn, nhưng là bị hai người này diễn ra giống như đang quay phim nghệ thuật, trong lúc vô tình, nó trở thành một bộ mỹ học mà đạo diễn vẫn luôn theo đuổi, đạo diễn không nhớ nổi Chu ca, chỉ lo đem một màn trước mắt này chụp đến.

Địa phương bị Tôn An Na chạm qua đang dần nóng lên, Hà Hi biết đó là tình dục của mình đang bị làm cho dâng trào lên, đó là một hiện tượng phi thường không ổn, nàng không thể chấp nhận chính mình như vậy.

Quần áo của nàng bị kéo lên, Tôn An Na ghé vào mặt trước thân thể nàng, vùi đầu ở bụng nàng, hôn lên bụng của nàng, đầu lưỡi giống bút lông ở trên bụng của nàng trượt tới trượt lui, muốn có bao nhiêu sắc tình~ liền có bấy nhiêu sắc tình~, Hà Hi không tự giác được mà mồm to hô hấp lên, bụng phập phồng, như là đang đáp lại Tôn An Na.

Lúc này, đầu lưỡi hơi lạnh ở trong rốn của nàng chui động, giống như ở đó bị một con cá chạch linh hoạt xông vào, Hà Hi không biết nơi đó cũng sẽ có cảm giác, lúc này để cho Tôn An Na làm chuyện này, giống như chợt có một dòng nước ấm từ phía trên chảy xuống dưới.

"Tôi không cần...... Tôi không nghĩ quay nữa." Hà Hi đột nhiên đổi ý, quần áo của nàng từng chút bị cởi bỏ, giống như lớp ngụy trang của nàng đang bị bỏ đi vậy, rất nhanh sẽ bại lộ trước ống kính máy quay, bị nữ nhân này giẫm lên, hiện tại nàng mới biết được chính mình kỳ thật một chút cũng không dũng cảm, nàng sợ hãi, khiếp đảm và cũng rất xấu hổ.

Chuyên nghiệp ở đây là cái gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vò Đã Mẻ Lại Sứt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook