Chương 10: Cái giá phải trả
Vô Danh
03/01/2014
“Nếu như trở về trạng thái đỉnh phong, một lần nữa xé rách không gian đưa
ngươi tới thế giới khác cũng không phải không thể. Nhưng đến lúc đó cần
biết bao nhiêu năm tháng và cực khổ, ngươi xác định mình làm được chứ
!?” Arent trầm ngâm một chút rồi nói.
“Ở chỗ tôi có câu nói thế này, nếu làm chưa chắc đã thành công, nhưng nếu như không làm thì chắc chắn sẽ thất bại. Cái chính là, cô có muốn làm hay không.” Trung Thành đáp.
“Rất tốt, ta thích câu nói đó. Được rồi con người, ta chấp nhận giao dịch.”
“Chấp nhận thì tốt, nhưng chúng ta lấy gì để tin tưởng lẫn nhau đây !?” Trung Thành đưa ra nan đề. Nói mồm tìm đối tác rất dễ, nhưng thật tình tin tưởng đối tác mới là việc khó.
Arent liếc xéo hắn một cái, quả nhiên là con người, nhỏ mọn và đa nghi như vậy, một chút phong độ cũng không có. Cô ta bĩu môi:
“Dựng ta dậy.”
Trung Thành nhẹ nhàng bế cô ta lên, đặt vào cạnh một gốc cây lớn gần đó, để cô ta dựa lưng vào gốc cây. Không thể không nói, cô gái này rất nhẹ, thân thể cứ như bong bóng vậy, hắn nâng lên chẳng mất chút sức lực nào. Nhìn kỹ thì cô ta thuộc loại tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn yếu ớt, hoàn toàn tương phản với sức phá hoại thể hiện ra.
“Đặt tay ta lên ngực ngươi, vị trí trái tim ấy.”
Trung Thành dùng ánh mắt “Cô tưởng tôi ngu sao” nhìn Arent với vẻ thương hại.
Arent nổi chút gân xanh trên trán, nhưng mái tóc màu xanh lục của cô ta quá bắt mắt, điểm gân nhỏ này hoàn toàn bị che mất, chẳng ảnh hưởng chút nào tới khuôn mặt xinh đẹp cả.
“Sau đó đặt tay ngươi lên ngực ta, cũng vào trái tim.”
...
“Này, rốt cuộc ngươi có phải đàn ông không vậy !? Nhanh tay lên cái coi.”
...
“Đừng có tranh thủ làm tới. Khốn kiếp, sao mặt ngươi đỏ thế hả !? Đừng làm ra vẻ mình mới là người bị hại như vậy, ta mới là ngươi phải ngại chứ !”
“Cô không ngại sao !?” Trung Thành dè dặt hỏi.
“Tất nhiên ta cũng ngại, đồ ngốc. Với ta đây cũng là lần đầu tiên...”
“Ồ, thấy cô bốc khói trên đầu nên tôi tưởng đang tức giận lắm, hoàn toàn không ngờ cô cũng biết ngại.” Trung Thành hồn nhiên đáp.
“Dẹp vụ giao dịch thôi, ngươi làm ta bực quá !” Arent mất hứng nói.
Trung Thành cuống quýt đưa tay lên, thật sự đối với hắn thì đây cũng là cơ hội trời cho. Arent giống như con đường sáng duy nhất mà hắn nhìn thấy lúc này, để có thể trở về trái đất. Thôi thì mặt dày làm tới một lần cho xong. Đành phải xin lỗi ai đó vậy.
“Khốn kiếp, đừng có bóp ! Tên chết tiệt, ngươi cố ý phải không !?”
“Phản xạ tự nhiên, phản xạ tự nhiên !” Trung Thành quệt máu mũi đáp.
Arent hừ lạnh rồi cũng không nhắc tới nữa, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên sau cả vạn năm có một kẻ khác đụng vào cô, cảm giác ngứa ngáy giống như kiến bò vậy, cố gắng quên đi còn không được, nhắc lại chỉ càng thêm xấu hổ. Vất vả vứt đi tạp niệm, cô gái này lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ cổ điển:
“Thế giới làm chủ, trời, đất, cỏ cây và không gian xung quanh đây làm chứng, ta và kẻ này, nguyện cùng chia sẻ bản tâm, sống cùng sống, chết cùng chết, vĩnh viễn không đổi, vĩnh viễn không phản bội. Dâng một trái tim làm lễ vật, tất cả cùng chia đôi.”
Gió nổi mạnh, xoay vần quanh bọn họ. Vô số lá cây quấn theo vòng xoáy bay phấp phới theo những quy luật đặc biệt bao phủ. Mặt dưới chân hai người nhô lên một vùng, càng gần hơn với bầu trời. Không gian chấn động khi có một hạt mưa đầu tiên nhỏ xuống.
Đêm nay có mưa, mưa rơi rất nhiều.
Xoẹt...
Trung Thành đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau đớn kịch liệt, sau đó lồng ngực hắn nổ tung, trái tim vẫn còn nóng hổi theo dòng máu nóng bắn ra ngoài. Tất cả xảy ra quá nhanh, hắn không thể kịp làm gì. Nửa phút trước còn thấy kỳ quái tại sao đoạn chú ngữ này như thề nguyền sống chết, nửa phút sau hắn đã phải ôm hận ra đi một mình.
“Mẹ nó, như vậy rồi còn bị lừa !!” Trung Thành dùng tất cả chút hơi tàn, nhấc lên khẩu súng nặng trình chịch, nhưng chẳng còn sức bóp cò nữa. Hắn vô lực đổ vật ra đằng sau.
Máu phun ra quá nhiều, trái tim cũng không còn, cả người hắn chìm dần vào lạnh giá. Trước khi đôi mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối vẫn còn thầm mắng mình ngu ngốc.
Đối phương là người bất tử, hắn cũng không phải chưa từng thử bắn thủng trái tim cô ta, vậy mà mới chỉ đặt tay lên đó đã tưởng rằng có thể đảm bảo an toàn.
Thế mới biết, một phút giây nóng máu kích động để lính nòng nọc thượng não gây ra hậu quả bi thảm thế nào.
Anh lính lớn cứ như vậy chìm dần vào bóng tối.
“Chúc mừng ngươi, người đầu tiên giao dịch với tử thần. Cái giá phải trả dĩ nhiên là...”
“Chết.”
Mưa lớn vẫn ầm ầm trút xuống không dứt.
Elf forest không quá lớn, nhưng nếu nói nhỏ cũng không phải.
Vùng đất này được chia làm ba phần lãnh địa chính, thứ nhất là Mulu village, thuộc về tiên tộc, nằm ở lưng chừng quả núi lớn nơi trung tâm khu rừng. Thứ hai là vùng đỉnh núi, hoang dã và chưa có người khám phá, đó cũng là nơi Trung Thành cất giấu thân thể khổng lồ của AI, bên một thác nước lớn.
Cuối cùng là nồi Nibleheim, nằm sát và tiếp giáp với chân núi, chỗ này là nơi tụ tập của đủ loại dị thú đa thành phần, sống và cộng sinh, cũng như cạnh tranh với nhau trong một chuỗi thức ăn riêng biệt. Không biết vì lý do gì, cho dù đói hay thiếu thốn thức ăn đến đâu, chúng cũng chưa bao giờ rời khỏi vùng đồi này, chỉ có ai xấu số trượt chân lăn xuống chân đồi mới thành bữa tối cho chúng.
Merlin một lần nữa đứng trên đỉnh vùng đồi đáng sợ này. Tầm nhìn không quá hẹp, vẫn có thể thấy được vô số sinh vật to lớn đang nhàn nhã sục sạo tìm mồi dưới chân. Nhớ lại hoàn cảnh của mình một năm trước, cô vẫn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Lần đó nếu như không có Trung Thành lạc đường mà đi ngang qua, chắc hẳn cô đã trở thành một phần dinh dưỡng cho mấy con ếch khổng lồ dưới kia.
Nghĩ đến Trung Thành, Merlin lại thấy lo lắng. Buổi chiều Mark và Twillight hỏi rất nhiều thứ về hắn, rõ ràng họ đã nhớ kĩ con người này, không sớm thì muộn, hai bên sẽ ngồi nói chuyện trực tiếp, rất nhiều vấn đề.
Merlin không rõ ràng Trung Thành là ai, nhưng cô cảm nhận được quanh hắn có vài tầng bí mật bao phủ, hắn có thật sự câm hay không, cô cũng không biết, nhưng nếu hắn không bị câm, rất nhiều chuyện có thể lộ ra ngoài.
Cô muốn hắn tin tưởng mình, nhưng tính cảnh giác của hắn rất mạnh. Bất cứ khi nào khơi mào câu chuyện đều bị hắn nói lảng đi. Tính cảnh giác mạnh như vậy nói lên bí mật của hắn rất lớn, và không dễ dàng gì để cho người ngoài biết.
Một con người không rõ lai lịch, ôm theo một bí mật trốn tại Elf Forest, trong mắt Mark và Twillight chính là hiểm họa.
Hai người này chẳng biết đã có mặt trong bộ tộc từ bao giờ, nhưng các trưởng lão đều đối sử với bọn họ hết sức kính trọng. Dân làng có được mảnh đất này để sinh sống cũng nhờ họ đã đàm phán với hội cung thủ ở gần đó, khiến một trong bảy đại công hội này đồng ý nhượng bộ. Chỉ riêng điểm này thôi, đối với dân làng họ đã là đại công thần rồi.
Mark cũng chính là hình tượng mà Ling theo đuổi. Cả hai đều có con đường và lý tưởng giống nhau, chỉ khác nhau về sự từng trải và mức độ mạnh mẽ để đương đầu với khó khăn mà thôi.
“Đang nghĩ gì vậy, Merlin !?” Giọng nói ấm áp, nhưng có vẻ hời hợt của Mark vang lên.
Dù đã nghe bao nhiêu lần, nhưng chất giọng này giống như nói lên rằng, chủ nhân của nó là một ông già rất lười biếng.
Merlin quay đầu lại, cười gượng:
“Không ạ, chỉ là có chút bối rối khi hai người đột ngột gọi em ra đây.”
Tất cả dân làng đều gọi hai người này là “anh” và “chị”. Bất kẻ đó có là một ông lão già lụ khụ, hay một đứa trẻ vừa biết nói chuyện.
“Đừng quá ngạc nhiên, dù sao em mới chính là lý do để chúng tôi trở về mà.” Mark cười nhạt.
Merlin ngạc nhiên, có chút ngây ngốc, tự đưa tay chỉ vào mình, khuôn mặt hồn nhiên chẳng biết chút gì.
“Đúng, chính là em.” Mark gật đầu xác nhận.
“Chúng tôi cần Elf Stone.” Twillight lên tiếng bổ xung.
Nhắc đến thứ này thì không thể lầm lẫn được, Merlin sửng sốt:
“Tại sao hai người nghĩ rằng em cầm !? Thứ đó luôn được các trưởng lão cất giữ...”
Twillight lập tức ngắt lời, cô không muốn kéo dài câu chuyện:
“Thiếu nữ mười sáu tuổi.
Đêm trăng tròn tuyết rơi.
Lá rừng cùng đổi sắc
Giếng làng chiếu nguyệt quang.”
“Viên đá quý của ngũ đại chủng tộc, phải được tắm bằng ánh trăng và nuôi dưỡng bằng hơi ấm thân thể thiếu nữ tiên tộc trong vòng mười sáu năm. Lúc đó mới thực sự có tác dụng”
“Thiếu nữ đó phải sinh đúng và ngày rằm, thân thể cực âm, khiến trời vì nàng mà thay đổi, cây rừng vì nàng mà thay lá.”
“Mười sáu năm trinh trắng, đêm đêm sống dưới ánh trăng, được giếng nước trung tâm làng phản chiếu nguyệt quang lên nơi mà người đó sống.”
Merlin kinh ngạc, nhất thời không nói được gì cả.
Twillight cũng không để cô nói thêm điều gì, tiếp tục dùng giọng đều đều nói:
“Bài đồng dao này đứa trẻ nào trong làng cũng biết, người lớn nào cũng phải dạy cho chúng, để làm gì em biết không !?”
Merlin cắn răng tiếp lời:
“Để... các thế hệ sau vĩnh viễn không quên, cách nuôi dưỡng và thờ phụng Elf Stone.”
“Chính xác, năm nay em đã mười sáu tuổi, Elf Stone cũng cần một chủ nhân mới, tiếp tục chu kỳ bảo dưỡng rồi. Nhưng trong làng không có cô gái nào đạt đủ điều kiện cả, chúng tôi muốn đem nó đến một ngôi làng khác.”
“Vâng, xin theo ý hai người.” Merlin thành thật đáp.
Thở ra một hơi dài, lồng ngực cũng như nhẹ hẳn đi, từ khi sinh ra đã có trách nhiệm hộ thạch (bảo vệ đá), không dám nói cho ai, cũng không dám để ai biết, khiến tâm tư thiếu nữ trở nên chín trắn trước tuổi. Tưởng là việc tốt, nhưng lại chẳng vui vẻ gì. Thật ra mà nói, nếu được sống đơn giản như những người khác, cuộc sống sẽ vui tươi hơn rất nhiều.
Nay có người đến, giống như sứ giả nhận lấy trọng trách của mình, mình không còn phận sự gì nữa, lại có thể được nghỉ ngơi. Có lẽ từ giờ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trung Thành thật ra không thể biết, Merlin có thể tôn trọng bí mật của hắn như vậy, không hỏi không nhìn, luôn làm như không biết, chính là vì có một mối đồng cảm như vậy.
Cảm giác giống như đồng bệnh tương liên, vô tình kéo cô gái xích lại gần hắn hơn.
Vì viên đá này, Trung Thành có được cảm tình của Merlin, từ đó thuận lợi mà có một năm an ổn. Cũng vì viên đá này mà giờ hắn lại bỏ mạng.
Bi ai và hạnh phúc đan xen, xoay vần liên tục, có biết tiền căn hậu quả, thật ra cũng chẳng thể nào tránh được.
“Ở chỗ tôi có câu nói thế này, nếu làm chưa chắc đã thành công, nhưng nếu như không làm thì chắc chắn sẽ thất bại. Cái chính là, cô có muốn làm hay không.” Trung Thành đáp.
“Rất tốt, ta thích câu nói đó. Được rồi con người, ta chấp nhận giao dịch.”
“Chấp nhận thì tốt, nhưng chúng ta lấy gì để tin tưởng lẫn nhau đây !?” Trung Thành đưa ra nan đề. Nói mồm tìm đối tác rất dễ, nhưng thật tình tin tưởng đối tác mới là việc khó.
Arent liếc xéo hắn một cái, quả nhiên là con người, nhỏ mọn và đa nghi như vậy, một chút phong độ cũng không có. Cô ta bĩu môi:
“Dựng ta dậy.”
Trung Thành nhẹ nhàng bế cô ta lên, đặt vào cạnh một gốc cây lớn gần đó, để cô ta dựa lưng vào gốc cây. Không thể không nói, cô gái này rất nhẹ, thân thể cứ như bong bóng vậy, hắn nâng lên chẳng mất chút sức lực nào. Nhìn kỹ thì cô ta thuộc loại tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn yếu ớt, hoàn toàn tương phản với sức phá hoại thể hiện ra.
“Đặt tay ta lên ngực ngươi, vị trí trái tim ấy.”
Trung Thành dùng ánh mắt “Cô tưởng tôi ngu sao” nhìn Arent với vẻ thương hại.
Arent nổi chút gân xanh trên trán, nhưng mái tóc màu xanh lục của cô ta quá bắt mắt, điểm gân nhỏ này hoàn toàn bị che mất, chẳng ảnh hưởng chút nào tới khuôn mặt xinh đẹp cả.
“Sau đó đặt tay ngươi lên ngực ta, cũng vào trái tim.”
...
“Này, rốt cuộc ngươi có phải đàn ông không vậy !? Nhanh tay lên cái coi.”
...
“Đừng có tranh thủ làm tới. Khốn kiếp, sao mặt ngươi đỏ thế hả !? Đừng làm ra vẻ mình mới là người bị hại như vậy, ta mới là ngươi phải ngại chứ !”
“Cô không ngại sao !?” Trung Thành dè dặt hỏi.
“Tất nhiên ta cũng ngại, đồ ngốc. Với ta đây cũng là lần đầu tiên...”
“Ồ, thấy cô bốc khói trên đầu nên tôi tưởng đang tức giận lắm, hoàn toàn không ngờ cô cũng biết ngại.” Trung Thành hồn nhiên đáp.
“Dẹp vụ giao dịch thôi, ngươi làm ta bực quá !” Arent mất hứng nói.
Trung Thành cuống quýt đưa tay lên, thật sự đối với hắn thì đây cũng là cơ hội trời cho. Arent giống như con đường sáng duy nhất mà hắn nhìn thấy lúc này, để có thể trở về trái đất. Thôi thì mặt dày làm tới một lần cho xong. Đành phải xin lỗi ai đó vậy.
“Khốn kiếp, đừng có bóp ! Tên chết tiệt, ngươi cố ý phải không !?”
“Phản xạ tự nhiên, phản xạ tự nhiên !” Trung Thành quệt máu mũi đáp.
Arent hừ lạnh rồi cũng không nhắc tới nữa, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên sau cả vạn năm có một kẻ khác đụng vào cô, cảm giác ngứa ngáy giống như kiến bò vậy, cố gắng quên đi còn không được, nhắc lại chỉ càng thêm xấu hổ. Vất vả vứt đi tạp niệm, cô gái này lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ cổ điển:
“Thế giới làm chủ, trời, đất, cỏ cây và không gian xung quanh đây làm chứng, ta và kẻ này, nguyện cùng chia sẻ bản tâm, sống cùng sống, chết cùng chết, vĩnh viễn không đổi, vĩnh viễn không phản bội. Dâng một trái tim làm lễ vật, tất cả cùng chia đôi.”
Gió nổi mạnh, xoay vần quanh bọn họ. Vô số lá cây quấn theo vòng xoáy bay phấp phới theo những quy luật đặc biệt bao phủ. Mặt dưới chân hai người nhô lên một vùng, càng gần hơn với bầu trời. Không gian chấn động khi có một hạt mưa đầu tiên nhỏ xuống.
Đêm nay có mưa, mưa rơi rất nhiều.
Xoẹt...
Trung Thành đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau đớn kịch liệt, sau đó lồng ngực hắn nổ tung, trái tim vẫn còn nóng hổi theo dòng máu nóng bắn ra ngoài. Tất cả xảy ra quá nhanh, hắn không thể kịp làm gì. Nửa phút trước còn thấy kỳ quái tại sao đoạn chú ngữ này như thề nguyền sống chết, nửa phút sau hắn đã phải ôm hận ra đi một mình.
“Mẹ nó, như vậy rồi còn bị lừa !!” Trung Thành dùng tất cả chút hơi tàn, nhấc lên khẩu súng nặng trình chịch, nhưng chẳng còn sức bóp cò nữa. Hắn vô lực đổ vật ra đằng sau.
Máu phun ra quá nhiều, trái tim cũng không còn, cả người hắn chìm dần vào lạnh giá. Trước khi đôi mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối vẫn còn thầm mắng mình ngu ngốc.
Đối phương là người bất tử, hắn cũng không phải chưa từng thử bắn thủng trái tim cô ta, vậy mà mới chỉ đặt tay lên đó đã tưởng rằng có thể đảm bảo an toàn.
Thế mới biết, một phút giây nóng máu kích động để lính nòng nọc thượng não gây ra hậu quả bi thảm thế nào.
Anh lính lớn cứ như vậy chìm dần vào bóng tối.
“Chúc mừng ngươi, người đầu tiên giao dịch với tử thần. Cái giá phải trả dĩ nhiên là...”
“Chết.”
Mưa lớn vẫn ầm ầm trút xuống không dứt.
Elf forest không quá lớn, nhưng nếu nói nhỏ cũng không phải.
Vùng đất này được chia làm ba phần lãnh địa chính, thứ nhất là Mulu village, thuộc về tiên tộc, nằm ở lưng chừng quả núi lớn nơi trung tâm khu rừng. Thứ hai là vùng đỉnh núi, hoang dã và chưa có người khám phá, đó cũng là nơi Trung Thành cất giấu thân thể khổng lồ của AI, bên một thác nước lớn.
Cuối cùng là nồi Nibleheim, nằm sát và tiếp giáp với chân núi, chỗ này là nơi tụ tập của đủ loại dị thú đa thành phần, sống và cộng sinh, cũng như cạnh tranh với nhau trong một chuỗi thức ăn riêng biệt. Không biết vì lý do gì, cho dù đói hay thiếu thốn thức ăn đến đâu, chúng cũng chưa bao giờ rời khỏi vùng đồi này, chỉ có ai xấu số trượt chân lăn xuống chân đồi mới thành bữa tối cho chúng.
Merlin một lần nữa đứng trên đỉnh vùng đồi đáng sợ này. Tầm nhìn không quá hẹp, vẫn có thể thấy được vô số sinh vật to lớn đang nhàn nhã sục sạo tìm mồi dưới chân. Nhớ lại hoàn cảnh của mình một năm trước, cô vẫn cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Lần đó nếu như không có Trung Thành lạc đường mà đi ngang qua, chắc hẳn cô đã trở thành một phần dinh dưỡng cho mấy con ếch khổng lồ dưới kia.
Nghĩ đến Trung Thành, Merlin lại thấy lo lắng. Buổi chiều Mark và Twillight hỏi rất nhiều thứ về hắn, rõ ràng họ đã nhớ kĩ con người này, không sớm thì muộn, hai bên sẽ ngồi nói chuyện trực tiếp, rất nhiều vấn đề.
Merlin không rõ ràng Trung Thành là ai, nhưng cô cảm nhận được quanh hắn có vài tầng bí mật bao phủ, hắn có thật sự câm hay không, cô cũng không biết, nhưng nếu hắn không bị câm, rất nhiều chuyện có thể lộ ra ngoài.
Cô muốn hắn tin tưởng mình, nhưng tính cảnh giác của hắn rất mạnh. Bất cứ khi nào khơi mào câu chuyện đều bị hắn nói lảng đi. Tính cảnh giác mạnh như vậy nói lên bí mật của hắn rất lớn, và không dễ dàng gì để cho người ngoài biết.
Một con người không rõ lai lịch, ôm theo một bí mật trốn tại Elf Forest, trong mắt Mark và Twillight chính là hiểm họa.
Hai người này chẳng biết đã có mặt trong bộ tộc từ bao giờ, nhưng các trưởng lão đều đối sử với bọn họ hết sức kính trọng. Dân làng có được mảnh đất này để sinh sống cũng nhờ họ đã đàm phán với hội cung thủ ở gần đó, khiến một trong bảy đại công hội này đồng ý nhượng bộ. Chỉ riêng điểm này thôi, đối với dân làng họ đã là đại công thần rồi.
Mark cũng chính là hình tượng mà Ling theo đuổi. Cả hai đều có con đường và lý tưởng giống nhau, chỉ khác nhau về sự từng trải và mức độ mạnh mẽ để đương đầu với khó khăn mà thôi.
“Đang nghĩ gì vậy, Merlin !?” Giọng nói ấm áp, nhưng có vẻ hời hợt của Mark vang lên.
Dù đã nghe bao nhiêu lần, nhưng chất giọng này giống như nói lên rằng, chủ nhân của nó là một ông già rất lười biếng.
Merlin quay đầu lại, cười gượng:
“Không ạ, chỉ là có chút bối rối khi hai người đột ngột gọi em ra đây.”
Tất cả dân làng đều gọi hai người này là “anh” và “chị”. Bất kẻ đó có là một ông lão già lụ khụ, hay một đứa trẻ vừa biết nói chuyện.
“Đừng quá ngạc nhiên, dù sao em mới chính là lý do để chúng tôi trở về mà.” Mark cười nhạt.
Merlin ngạc nhiên, có chút ngây ngốc, tự đưa tay chỉ vào mình, khuôn mặt hồn nhiên chẳng biết chút gì.
“Đúng, chính là em.” Mark gật đầu xác nhận.
“Chúng tôi cần Elf Stone.” Twillight lên tiếng bổ xung.
Nhắc đến thứ này thì không thể lầm lẫn được, Merlin sửng sốt:
“Tại sao hai người nghĩ rằng em cầm !? Thứ đó luôn được các trưởng lão cất giữ...”
Twillight lập tức ngắt lời, cô không muốn kéo dài câu chuyện:
“Thiếu nữ mười sáu tuổi.
Đêm trăng tròn tuyết rơi.
Lá rừng cùng đổi sắc
Giếng làng chiếu nguyệt quang.”
“Viên đá quý của ngũ đại chủng tộc, phải được tắm bằng ánh trăng và nuôi dưỡng bằng hơi ấm thân thể thiếu nữ tiên tộc trong vòng mười sáu năm. Lúc đó mới thực sự có tác dụng”
“Thiếu nữ đó phải sinh đúng và ngày rằm, thân thể cực âm, khiến trời vì nàng mà thay đổi, cây rừng vì nàng mà thay lá.”
“Mười sáu năm trinh trắng, đêm đêm sống dưới ánh trăng, được giếng nước trung tâm làng phản chiếu nguyệt quang lên nơi mà người đó sống.”
Merlin kinh ngạc, nhất thời không nói được gì cả.
Twillight cũng không để cô nói thêm điều gì, tiếp tục dùng giọng đều đều nói:
“Bài đồng dao này đứa trẻ nào trong làng cũng biết, người lớn nào cũng phải dạy cho chúng, để làm gì em biết không !?”
Merlin cắn răng tiếp lời:
“Để... các thế hệ sau vĩnh viễn không quên, cách nuôi dưỡng và thờ phụng Elf Stone.”
“Chính xác, năm nay em đã mười sáu tuổi, Elf Stone cũng cần một chủ nhân mới, tiếp tục chu kỳ bảo dưỡng rồi. Nhưng trong làng không có cô gái nào đạt đủ điều kiện cả, chúng tôi muốn đem nó đến một ngôi làng khác.”
“Vâng, xin theo ý hai người.” Merlin thành thật đáp.
Thở ra một hơi dài, lồng ngực cũng như nhẹ hẳn đi, từ khi sinh ra đã có trách nhiệm hộ thạch (bảo vệ đá), không dám nói cho ai, cũng không dám để ai biết, khiến tâm tư thiếu nữ trở nên chín trắn trước tuổi. Tưởng là việc tốt, nhưng lại chẳng vui vẻ gì. Thật ra mà nói, nếu được sống đơn giản như những người khác, cuộc sống sẽ vui tươi hơn rất nhiều.
Nay có người đến, giống như sứ giả nhận lấy trọng trách của mình, mình không còn phận sự gì nữa, lại có thể được nghỉ ngơi. Có lẽ từ giờ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Trung Thành thật ra không thể biết, Merlin có thể tôn trọng bí mật của hắn như vậy, không hỏi không nhìn, luôn làm như không biết, chính là vì có một mối đồng cảm như vậy.
Cảm giác giống như đồng bệnh tương liên, vô tình kéo cô gái xích lại gần hắn hơn.
Vì viên đá này, Trung Thành có được cảm tình của Merlin, từ đó thuận lợi mà có một năm an ổn. Cũng vì viên đá này mà giờ hắn lại bỏ mạng.
Bi ai và hạnh phúc đan xen, xoay vần liên tục, có biết tiền căn hậu quả, thật ra cũng chẳng thể nào tránh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.