Chương 16: Dưới chân núi có người chờ anh ấy
Vô Danh
03/01/2014
Thế giới không có thần thánh, con người không cần phải thờ phụng ai, cũng
không cần phải kiêng kị bất cứ điều gì, nếu có hiểm họa nào ập đến phải
đối mặt, có lẽ cũng đến từ chính đồng loại của bọn họ mà thôi.
Suy cho cùng, mọi giống loài đều bình đẳng, mà đã bình đẳng thì nên ngồi vào bàn đàm phán mà nói chuyện, chứ không phải bay lượn trên trời bắt người khác quỳ bái rồi mới sai vặt.
Thế giới này có vô số chủng tộc, loạn thất bát tao hết cả, nhưng mỗi chủng tộc đều tự để một chữ người vào trong tên gọi của mình, hay trong ý thức sâu thẳm nhất từ tận linh hồn. Chỉ duy nhất có thần là ngoại lệ. Thần không giống người, ai cũng biết.
Khi thần mạnh hơn con người thì không sao, yếu khuất phục mạnh, đó là tự nhiên. Nhưng khi thần đã yếu hơn con người, vậy mà còn muốn to còi làm loạn, vậy thì chính là không biết sống chết. Thần có lòng kiêu ngạo, còn con người có lòng tự trọng của họ. Trải qua vô số năm tháng diễn vai kẻ yếu, có thể thái độ khuất phục kia sẽ được duy trì trong một thời gian dài nữa, nhưng chung quy lại, rồi cũng sẽ đến ngày nó phải kết thúc.
Khi lòng tự trọng trong nhân cách từng chút một được lấy lại, cái sự cao ngạo của chúng thần kia chính là kẻ địch lớn nhất, cần phải đánh đổ và tiêu diệt.
Ở thế giới của hắn cũng đã có một hồi chiến tranh như vậy. Con người với văn minh tiến bộ vượt bậc của mình đã hung hăng hất tung gót chân thống trị của chúng thần, đối lên một hồi chiến tranh phản kháng mãnh liệt tới thảm liệt, để lại vô số xác kim loại trôi nổi ngoài không gian như những minh chứng lịch sử hùng hồn nhất, cuối cùng chiếm lại được vị thế tất yếu của mình, ngồi ngang hàng với loài sinh vật ngoài hành tinh tự xưng là thần kia.
Ở thế giới này dù có khác biệt một chút, nhưng thần thánh ở đây lại đơn giản như mấy đứa trẻ, tâm kế chẳng ra sao, việc bị con người làm thịt chỉ là sớm muộn. Nhất là cái vị nữ thần sinh mệnh ngoài khả năng ban cho kẻ khác sức sống dồi dào chẳng có giá trị vũ lực cụ thể gì kia, vài trăm năm có thể vẫn là hoa quý trong nhà kính được cả đại lục nâng niu, nhưng sau cả ngàn năm vẫn có thể dẵm lên đầu đám người ở thế giới này, chính là vũ nhục cái trí tuệ của chủng tộc vĩ đại nhất này.
Trung Thành dùng giọng bình tĩnh phân tích, rồi suy diễn mọi chuyện theo cách hiểu của mình, lâu lâu lại chêm vào mấy câu “ở thế giới của ta” khiến Arent nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, đi từ kinh thán này tới ngạc nhiên khác, thoắt cái đã qua một đêm, cả hai người mệt nhoài, nói chuyện xong chẳng biết cùng ngủ gục từ lúc nào, cùng lăn lóc trong hang động.
Khoa trương hơn, Trung Thành còn gác một chân lên ngực Arent, khiến cô nàng nhăn nhó vì khó thở, lại thêm mấy ngón chân trần của hắn thỉnh thoảng quệt qua sống mũi nhỏ nhắn mà đáng yêu vô cùng kia, tổng thể bức tranh buổi tối yên bình này nhìn có phần quái dị.
Nửa ngày trước thôi, họ còn quăng quật nhau dính tường, não tương kẻ này còn vấy lên người kẻ khác, đấu khẩu mãnh liệt.
Giờ lại như hai đứa trẻ nhà hàng xóm, lăn lóc với nhau cả đêm cuối cùng nằm ngủ cũng vẫn củ hành nhau.
....
Dấu vết của kẻ tới từ thế giới khác chẳng thấy đâu, làm Bloody có phần thất vọng.
Cô ta rất muốn đá cho cái con heo mập mạp thích làm thơ kia mấy cái rồi hung hăng rút hết máu của hắn ra làm mấy bát tiết gà thơm ngon. Thế nhưng cái khối mỡ nhung nhúc này lại là đối tác chính cung cấp tài nguyên cho công hội đạo tặc, không thể tùy tiện được.
Dù vẫn thường nói thân thể sát thủ chính là vũ khí tốt nhất, thế nhưng nếu không có thông tin chính xác thì biết mục tiêu ở đâu mà giết !? Biết mục tiêu ở đâu rồi chẳng lẽ lại đạo cửa xông vào rút đao đánh hạ !? Vẫn cần có tiền để khơi thông quan hệ, đặt mua dây móc leo tường hay sắp xếp con đường trở về các thứ chứ. Huống chi công hội đạo tặc dù có nhiều sát thủ nhất đại lục, thế nhưng cũng không phải chân chính là sát thủ hoàn toàn. Đa phần đều là đám thổ phỉ đầu trộm đuôi cướp được tiến hành điểm danh, đánh số và quản chế theo mấy quy tắc kiểu cướp của không giết người mà thôi.
Công hội đạo tặc, cái này đã nói lên rất nhiều điều rồi, nếu nhà giàu nứt đố đổ vách, ai nguyện ý đi làm đạo tặc đây !? Cho dù là cái nghề sát thủ nghe rất lãnh khốc và giỏi giang kia, cứ loăng quăng cả ngày với mấy lưỡi đao mũi kiếm, sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta chọc chết. Cái này chính là đạo lý đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi.
Được rồi, nói những chuyện lớn lao như tài nguyên của công hội hay quy tắc hoạt động của đám thành viên không phải là sở trưởng của Bloody, bản thân cô ta chỉ là một chấp pháp trưởng lão mà thôi, biết nhiều như vậy cũng chẳng để làm gì.
Chấp pháp trưởng lão nói thì nghe cho oai, chứ thực ra chính là máy chém công xuất cao của hội dùng để dọa nạt mấy tên yếu bóng vía. Những kẻ có chút mạnh mẽ, hay tự tưởng tượng rằng mình rất thông minh rất nguy hiểm, có thấy đứa nào sợ đâu, cuối cùng thì cũng phải dùng thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn nhất để chúng ngoan ngoãn lại.
Danh hiệu Bloody cũng vì thế mà được sinh ra.
Quanh năm làm cái công việc đao phủ thế này, dù là ai cũng đã quen với mùi máu nồng hay thịt thối rồi, cuối cùng thì tâm lý của cả đám đều như nhau, sớm muộn cũng bị hủy hoại. Giết người đã thành công việc thuận tay mà làm, sinh mạng mất dần ý nghĩa, thế cũng tức là đối với cuộc sống kéo dài dai dẳng của mỗi cư dân trên đại lục này, họ cũng chẳng còn chút hứng thú nào hết. Mất niềm tin với cuộc sống dù là của chính mình hay người khác, đối với người sống lâu một chút đều là một việc bi thảm, bởi vì chỉ cần nghĩ cái người thú vị mà mình gặp được này, tiện tay vả một cái sẽ bay đầu chết đi, và mình hoàn toàn quyết định việc đó tùy theo hứng thú, thật sự rất phiền muộn.
Số người mà bọn họ hứng thú cũng vì thế giảm đi một cách mãnh liệt.
Thật hiếm hoi Bloody mới có được một chút hứng thú với người khác, cái kẻ mà cả đại lục đều đang đăng tin tìm diệt như một mối nguy hại tiềm tàng kia hẳn sẽ rất thú vị. Việc hắn còn sống tới ngày hôm nay cũng đã là một điểm vô cùng thú vị rồi.
Bất kể là Thánh John của giáo hội, Siêu kị sĩ Lucky Luke của hội hiệp sĩ, hay Sát thủ vô ảnh Elfa của đạo tặc hội bọn họ, những cường giả đứng đầu thế giới này trước cơn sóng mạnh mẽ dữ dội vô cùng của đại lục đều lực bất tòng tâm, vô lực phản kháng. Cùng lắm chỉ có thể triển khai một hồi chiến đấu thảm liệt mà anh dũng, sau đó lên bàn thờ cho con cháu phúng điếu mà thôi. May ra chỉ có thánh nữ mới của giáo đình là ngoại lệ, đứa bé con như búp bê sứ ấy đến nay vẫn sâu không thấy đáy, dùng mạng của một thánh kị sĩ cũng chẳng để nó thể hiện ra chút xíu thực lực thật sự nào, làm gì có ai dám đo đạc nữa.
Vậy mà khi cả đại lục dậy sóng tìm kiếm và mong muốn hắn chết đi cho đỡ loạn, cái tên ngoài thế giới này vẫn ung dung sống đến bây giờ. Nếu không phải vận khí của hắn thuộc loại siêu may mắn, tới mức có thể đi ngược lại ý chí của cả đại lục này, thì chỉ còn lại một khả năng, hắn rất mạnh, cực kỳ mạnh, thậm chí có thể so sánh với thánh nữ của giáo đình.
Không, Bloody chỉ cần hắn bằng một góc của cô ta thôi cũng được.
Có thể gặp con người như vậy, con người sống dai khó chết rất thú vị như vậy, nhân sinh này ngoài màu máu tươi đã sớm nhạt nhẽo chẳng còn gì, có lẽ sẽ thêm chút sắc màu tươi tắn hơn đây.
Phía trên là tổng thể nguyên nhân tại sao Bloody vẫn ngồi thủ vững lối vào duy nhất dưới chân núi, giống như một tảng đá trầm lắng để mấy con chim bay tới đậu trên người, dùng ánh mắt vui vẻ với gương mặt bình thản chậm rãi chờ mong. Dù đám người lão béo Ron Baton sau khi lỡ tay đốt làng vì quá cao hứng, đã mang một lượng lớn nữ nô lệ thuộc tiên tộc vui vẻ rời đi, cô ta vẫn ở lại.
Vì linh cảm.
Chỉ cần ở lại, ngọn núi này chắc chắn sẽ gặp được kẻ đó. Suy cho cùng, ở đây ôm cây đợi thỏ so với chạy vào giáo đình đòi diện kiến thánh nữ, vẫn còn dễ dàng hơn nhiều lắm.
Trung Thành mới tới thế giới này chưa được một năm, đã thành công khiến một cô gái khắc cốt ghi tâm oán hận hắn tới chết, lại thành công dụ dỗ một vĩ thần ngây thơ ngủ chung hang với mình, rồi lại khiến một cô gái khác mỏi mòn chờ ngóng từng ngày, cuối cùng, còn có một bé gái siêu cấp kinh khủng vẫn đang nhắc nhở đám người nắm giữ tín ngưỡng của cả đại lục này đi tìm hắn.
Ây dà, không phải hắn muốn lập hậu cung gì đó đâu, mà cái hậu cung chẳng hiểu ở đâu mọc ra này nó đang dần dần khép chặt vòng vây, ép hắn vào giữa mới đúng.
Xuyên việt chắc chắn sẽ có mỹ nữ nhớ mong, vị tiền bối nào phát biểu câu này thật sự chí lý vô cùng.
Suy cho cùng, mọi giống loài đều bình đẳng, mà đã bình đẳng thì nên ngồi vào bàn đàm phán mà nói chuyện, chứ không phải bay lượn trên trời bắt người khác quỳ bái rồi mới sai vặt.
Thế giới này có vô số chủng tộc, loạn thất bát tao hết cả, nhưng mỗi chủng tộc đều tự để một chữ người vào trong tên gọi của mình, hay trong ý thức sâu thẳm nhất từ tận linh hồn. Chỉ duy nhất có thần là ngoại lệ. Thần không giống người, ai cũng biết.
Khi thần mạnh hơn con người thì không sao, yếu khuất phục mạnh, đó là tự nhiên. Nhưng khi thần đã yếu hơn con người, vậy mà còn muốn to còi làm loạn, vậy thì chính là không biết sống chết. Thần có lòng kiêu ngạo, còn con người có lòng tự trọng của họ. Trải qua vô số năm tháng diễn vai kẻ yếu, có thể thái độ khuất phục kia sẽ được duy trì trong một thời gian dài nữa, nhưng chung quy lại, rồi cũng sẽ đến ngày nó phải kết thúc.
Khi lòng tự trọng trong nhân cách từng chút một được lấy lại, cái sự cao ngạo của chúng thần kia chính là kẻ địch lớn nhất, cần phải đánh đổ và tiêu diệt.
Ở thế giới của hắn cũng đã có một hồi chiến tranh như vậy. Con người với văn minh tiến bộ vượt bậc của mình đã hung hăng hất tung gót chân thống trị của chúng thần, đối lên một hồi chiến tranh phản kháng mãnh liệt tới thảm liệt, để lại vô số xác kim loại trôi nổi ngoài không gian như những minh chứng lịch sử hùng hồn nhất, cuối cùng chiếm lại được vị thế tất yếu của mình, ngồi ngang hàng với loài sinh vật ngoài hành tinh tự xưng là thần kia.
Ở thế giới này dù có khác biệt một chút, nhưng thần thánh ở đây lại đơn giản như mấy đứa trẻ, tâm kế chẳng ra sao, việc bị con người làm thịt chỉ là sớm muộn. Nhất là cái vị nữ thần sinh mệnh ngoài khả năng ban cho kẻ khác sức sống dồi dào chẳng có giá trị vũ lực cụ thể gì kia, vài trăm năm có thể vẫn là hoa quý trong nhà kính được cả đại lục nâng niu, nhưng sau cả ngàn năm vẫn có thể dẵm lên đầu đám người ở thế giới này, chính là vũ nhục cái trí tuệ của chủng tộc vĩ đại nhất này.
Trung Thành dùng giọng bình tĩnh phân tích, rồi suy diễn mọi chuyện theo cách hiểu của mình, lâu lâu lại chêm vào mấy câu “ở thế giới của ta” khiến Arent nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, đi từ kinh thán này tới ngạc nhiên khác, thoắt cái đã qua một đêm, cả hai người mệt nhoài, nói chuyện xong chẳng biết cùng ngủ gục từ lúc nào, cùng lăn lóc trong hang động.
Khoa trương hơn, Trung Thành còn gác một chân lên ngực Arent, khiến cô nàng nhăn nhó vì khó thở, lại thêm mấy ngón chân trần của hắn thỉnh thoảng quệt qua sống mũi nhỏ nhắn mà đáng yêu vô cùng kia, tổng thể bức tranh buổi tối yên bình này nhìn có phần quái dị.
Nửa ngày trước thôi, họ còn quăng quật nhau dính tường, não tương kẻ này còn vấy lên người kẻ khác, đấu khẩu mãnh liệt.
Giờ lại như hai đứa trẻ nhà hàng xóm, lăn lóc với nhau cả đêm cuối cùng nằm ngủ cũng vẫn củ hành nhau.
....
Dấu vết của kẻ tới từ thế giới khác chẳng thấy đâu, làm Bloody có phần thất vọng.
Cô ta rất muốn đá cho cái con heo mập mạp thích làm thơ kia mấy cái rồi hung hăng rút hết máu của hắn ra làm mấy bát tiết gà thơm ngon. Thế nhưng cái khối mỡ nhung nhúc này lại là đối tác chính cung cấp tài nguyên cho công hội đạo tặc, không thể tùy tiện được.
Dù vẫn thường nói thân thể sát thủ chính là vũ khí tốt nhất, thế nhưng nếu không có thông tin chính xác thì biết mục tiêu ở đâu mà giết !? Biết mục tiêu ở đâu rồi chẳng lẽ lại đạo cửa xông vào rút đao đánh hạ !? Vẫn cần có tiền để khơi thông quan hệ, đặt mua dây móc leo tường hay sắp xếp con đường trở về các thứ chứ. Huống chi công hội đạo tặc dù có nhiều sát thủ nhất đại lục, thế nhưng cũng không phải chân chính là sát thủ hoàn toàn. Đa phần đều là đám thổ phỉ đầu trộm đuôi cướp được tiến hành điểm danh, đánh số và quản chế theo mấy quy tắc kiểu cướp của không giết người mà thôi.
Công hội đạo tặc, cái này đã nói lên rất nhiều điều rồi, nếu nhà giàu nứt đố đổ vách, ai nguyện ý đi làm đạo tặc đây !? Cho dù là cái nghề sát thủ nghe rất lãnh khốc và giỏi giang kia, cứ loăng quăng cả ngày với mấy lưỡi đao mũi kiếm, sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta chọc chết. Cái này chính là đạo lý đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi.
Được rồi, nói những chuyện lớn lao như tài nguyên của công hội hay quy tắc hoạt động của đám thành viên không phải là sở trưởng của Bloody, bản thân cô ta chỉ là một chấp pháp trưởng lão mà thôi, biết nhiều như vậy cũng chẳng để làm gì.
Chấp pháp trưởng lão nói thì nghe cho oai, chứ thực ra chính là máy chém công xuất cao của hội dùng để dọa nạt mấy tên yếu bóng vía. Những kẻ có chút mạnh mẽ, hay tự tưởng tượng rằng mình rất thông minh rất nguy hiểm, có thấy đứa nào sợ đâu, cuối cùng thì cũng phải dùng thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn nhất để chúng ngoan ngoãn lại.
Danh hiệu Bloody cũng vì thế mà được sinh ra.
Quanh năm làm cái công việc đao phủ thế này, dù là ai cũng đã quen với mùi máu nồng hay thịt thối rồi, cuối cùng thì tâm lý của cả đám đều như nhau, sớm muộn cũng bị hủy hoại. Giết người đã thành công việc thuận tay mà làm, sinh mạng mất dần ý nghĩa, thế cũng tức là đối với cuộc sống kéo dài dai dẳng của mỗi cư dân trên đại lục này, họ cũng chẳng còn chút hứng thú nào hết. Mất niềm tin với cuộc sống dù là của chính mình hay người khác, đối với người sống lâu một chút đều là một việc bi thảm, bởi vì chỉ cần nghĩ cái người thú vị mà mình gặp được này, tiện tay vả một cái sẽ bay đầu chết đi, và mình hoàn toàn quyết định việc đó tùy theo hứng thú, thật sự rất phiền muộn.
Số người mà bọn họ hứng thú cũng vì thế giảm đi một cách mãnh liệt.
Thật hiếm hoi Bloody mới có được một chút hứng thú với người khác, cái kẻ mà cả đại lục đều đang đăng tin tìm diệt như một mối nguy hại tiềm tàng kia hẳn sẽ rất thú vị. Việc hắn còn sống tới ngày hôm nay cũng đã là một điểm vô cùng thú vị rồi.
Bất kể là Thánh John của giáo hội, Siêu kị sĩ Lucky Luke của hội hiệp sĩ, hay Sát thủ vô ảnh Elfa của đạo tặc hội bọn họ, những cường giả đứng đầu thế giới này trước cơn sóng mạnh mẽ dữ dội vô cùng của đại lục đều lực bất tòng tâm, vô lực phản kháng. Cùng lắm chỉ có thể triển khai một hồi chiến đấu thảm liệt mà anh dũng, sau đó lên bàn thờ cho con cháu phúng điếu mà thôi. May ra chỉ có thánh nữ mới của giáo đình là ngoại lệ, đứa bé con như búp bê sứ ấy đến nay vẫn sâu không thấy đáy, dùng mạng của một thánh kị sĩ cũng chẳng để nó thể hiện ra chút xíu thực lực thật sự nào, làm gì có ai dám đo đạc nữa.
Vậy mà khi cả đại lục dậy sóng tìm kiếm và mong muốn hắn chết đi cho đỡ loạn, cái tên ngoài thế giới này vẫn ung dung sống đến bây giờ. Nếu không phải vận khí của hắn thuộc loại siêu may mắn, tới mức có thể đi ngược lại ý chí của cả đại lục này, thì chỉ còn lại một khả năng, hắn rất mạnh, cực kỳ mạnh, thậm chí có thể so sánh với thánh nữ của giáo đình.
Không, Bloody chỉ cần hắn bằng một góc của cô ta thôi cũng được.
Có thể gặp con người như vậy, con người sống dai khó chết rất thú vị như vậy, nhân sinh này ngoài màu máu tươi đã sớm nhạt nhẽo chẳng còn gì, có lẽ sẽ thêm chút sắc màu tươi tắn hơn đây.
Phía trên là tổng thể nguyên nhân tại sao Bloody vẫn ngồi thủ vững lối vào duy nhất dưới chân núi, giống như một tảng đá trầm lắng để mấy con chim bay tới đậu trên người, dùng ánh mắt vui vẻ với gương mặt bình thản chậm rãi chờ mong. Dù đám người lão béo Ron Baton sau khi lỡ tay đốt làng vì quá cao hứng, đã mang một lượng lớn nữ nô lệ thuộc tiên tộc vui vẻ rời đi, cô ta vẫn ở lại.
Vì linh cảm.
Chỉ cần ở lại, ngọn núi này chắc chắn sẽ gặp được kẻ đó. Suy cho cùng, ở đây ôm cây đợi thỏ so với chạy vào giáo đình đòi diện kiến thánh nữ, vẫn còn dễ dàng hơn nhiều lắm.
Trung Thành mới tới thế giới này chưa được một năm, đã thành công khiến một cô gái khắc cốt ghi tâm oán hận hắn tới chết, lại thành công dụ dỗ một vĩ thần ngây thơ ngủ chung hang với mình, rồi lại khiến một cô gái khác mỏi mòn chờ ngóng từng ngày, cuối cùng, còn có một bé gái siêu cấp kinh khủng vẫn đang nhắc nhở đám người nắm giữ tín ngưỡng của cả đại lục này đi tìm hắn.
Ây dà, không phải hắn muốn lập hậu cung gì đó đâu, mà cái hậu cung chẳng hiểu ở đâu mọc ra này nó đang dần dần khép chặt vòng vây, ép hắn vào giữa mới đúng.
Xuyên việt chắc chắn sẽ có mỹ nữ nhớ mong, vị tiền bối nào phát biểu câu này thật sự chí lý vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.