Chương 31: Chương 31: Tìm nơi trú ẩn
Caongocanh11195@
11/10/2018
Thiên Vũ chậm rãi đi ngược trở lại với phương hướng ngọn núi kia. Hắn đã phát hiện ra điều bất thường. Tuy biết là bị theo dõi, nhưng hắn không hề cảm nhận được khí tức của kẻ theo dõi.
Thiên Vũ cũng áp dụng đủ mọi kế sách, cũng lợi dụng cả yêu thú trên sa mạc nhưng vẫn không thể nào cắt đuôi được kẻ theo dõi. Chỉ duy có một điều làm hắn yên tâm, là cảm thấy kẻ kia không hề có sát ý.
Nghĩ tới đây sự hoang mang liền trở thành hiếu kì. Hắn cũng dứt khoát không chạy trốn nữa, cứ ung dung mà đi thôi. Trời dần dần tối lại.
Ban đêm trong sa mạc vô cùng nguy hiểm. Các loại yêu thú bắt đầu ra khỏi hang để tìm kiếm con mồi của mình. Tuy vậy Thiên Vũ cũng không dừng lại mà gắng đi tiếp. Cảm giác nguy hiểm phía sau lưng càng ngày càng lớn… Không phải từ kẻ theo đuôi kia mà là từ ngọn núi hùng vĩ phía xa kia…
Đùnggg… Mặt đất rung liên hồi, một cột lửa từ ngọn núi đó xuất hiện. Nó xuyên phá tầng mây và chiếu sáng cả bầu trời đen. Ngay sau đó là vô vàn tiếng gào thét của những yêu thú trong bí cảnh vang lên.
Dường như tất cả những con yêu thú trong bí cảnh đều bị một sức mạnh nào đó tác động. Đôi mắt chúng đỏ ngầu, cử chỉ hành động bỗng hung hãn lạ thường. Từ phía ngọn núi trung tâm ồ ạt chạy ra phía ngoài tạo ra đám mây khói bụi vô cùng lớn.
Trên đường đi của chúng một cây cỏ cũng không thể nào sống nổi. Số phận của những kẻ ở khu vực lân cận đó thì khỏi phải nghĩ rồi…
Thiên Vũ thấy dị tượng xuất thế, cùng với áp lực khổng lồ từ đám mây khói bụi kia. Hắn liền vô cùng sợ hãi, tăng tốc chạy ra xa ngọn núi càng xa càng tốt.
Trên đường đi gặp yêu thú cản đường hắn cũng chỉ dám né tránh và chạy trốn ra xa. Gặp một đóa Linh Thảo cấp bốn không yêu thú nào thủ hộ cũng không dám quay lại ngắt đi… Hắn cắm đầu cắm cổ chạy, vừa chạy vừa suy tính kế hoạch của mình trong ba ngày tiếp theo.
Đã một ngày trôi qua, trên thân thể hắn đầy rẫy những vết thương do yêu thú để lại. Liên tục ăn đan dược bồi bổ năng lượng cùng linh khí, và liên tục chạy.
Thiên Vũ hắn đã chạy một ngày một đêm rồi, cái cảm giác bị theo dõi kia cũng không biết đã biến mất từ bao giờ. Nhưng giờ hắn chả còn thời gian quan tâm nữa rồi. Đám mây khói bụi kia đã chuẩn bị đuổi kịp. ước chừng chỉ nửa ngày nữa thôi là hắn phải đụng độ đám mây đó rồi.
Một con rết đen lại xuất hiện giữa đường đi của Thiên Vũ, nó cong người rồi phi thẳng tới, cái miệng mở lớn cùng cái càng nhô ra như răng nanh vậy. Thiên Vũ gặp trường hợp này không biết đã bao nhiêu lần, hắn liền uốn cong người né tránh cú vồ đó, đồng thời di chuyển sát bên hông con rết. Cả thân hình luồn lách qua hàng trăm chiếc chân đen xì xì mà vô cùng sắc nhọn kia. Vô tình trên áo hắn lại xuất hiện vài vết xước nho nhỏ.
Hắn hiện tại không thể bay lên không trung được. Bay lên lúc này chỉ để làm bia tập bắn cho hàng ngàn yêu thú khác mà thôi. Di chuyển dưới đất thế này tuy chậm chạp nhưng nhưng ít ra còn đỡ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Hiện tại mục tiêu di chuyển của hắn là mỏ quặng hạ phẩm linh thạch kia. Hắn không tìm được nơi nào có thể tránh khỏi đàn yêu thú khổng lồ kia càn quét. Chỉ mong có thể tìm được chỗ nào đó nhỏ hẹp vững chãi để tử thủ.
Thiên Vũ tiếp tục chạy đi, Vết thương trên người ngày càng nhiều và nặng thêm, vết này chồng lên vết khác khiến quần áo hắn mặc rách te tua. Còn chiếc áo choàng kia thì đã được cất từ lâu, Trường hợp chiếc áo choàng đó không hề có công dụng gì cả. Ẩn nấp một hai con yêu thú thì được. nhưng khắp nơi đều là yêu thú thì ẩn nấp sao được.
Hai tiếng sau hắn đã chạy tới khung cảnh quen thuộc kia. Cái hang kiến vẫn vậy. xung quanh vẫn có rất nhiều cát, và thêm cả một dàn kiến đỏ khoảng một ngàn con đang đứng “rải rác” xung quanh hang.
Thiên Vũ Hoảng sợ dừng cước bộ. Hắn không hiểu sao tại đây lại có nhiều kiến tới như vậy, một đàn lần trước chỉ có khoảng gần hai mươi con. Sao giờ số lượng tăng lên tới một ngàn con.
“Đi tới đây rồi thì không còn đường lui nữa” Nghĩ vậy, Thiên Vũ hắn liền nhảy cao, tung người vào đàn kiến đông nghịt phía trước.
Vận Quỷ Ảnh thân pháp và đôi giày hệ gió tới tận cùng. Thiên Vũ lướt qua ngững con kiến vô cùng nhanh chóng, hắn không đánh trả bất cứ một đòn nào, chỉ cắm đầu vừa chạy vừa đón đỡ và né tránh những chiếc càng đỏ to lớn.
Ngay lúc Thiên Vũ nhảy vào đàn kiến, Cũng có hai thân ảnh màu đen nhảy vào bám sát phía sau Thiên Vũ. Thân pháp của hai người này có điểm tương tự với Thiên Vũ, và bộ quần áo đen kia cũng đã rách tả tơi lộ ra chồng chéo những vết thương.
Thiên Vũ ngạc nhiên quay lại phía sau, thấy tốc độ và thân pháp của hai người kia hơn hắn rất nhiều. Những bước chân đó, cách duy chuyển đó vô cùng chuyên nghiệp và nhuần nhuyễn. Thậm chí hai người đó khi di chuyển còn phối hợp lẫn nhau người lên người xuống nhìn vô cùng ảo diệu.
Rất nhanh hai người đã bắt kịp Thiên Vũ, tuy không nói gì nhưng cả ba ăn ý với nhau xông tới mỏ linh thạch chỉ còn cách bọn họ nửa cây số.
Người bên tay phải hắn đột nhiên hét lớn:
-Thiên Vũ cẩn thận!
Một chiếc càng vô cùng to lớn bổ ngay về phía đầu Thiên Vũ. Hắn quay lại thì đã quá chậm rồi. Đôi mắt hắn mở to khiếp sợ. Trong khoảnh khắc, thời gian dường như ngừng lại hoàn toàn, hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết của chiếc càng trong nháy mắt, nhưng thân thể lại không thể kịp né tránh, chỉ biết đợi chờ chiếc càng kia chém tới gặt hái tính mạng của hắn. Cảm giác bất lực và nuối tiếc vụt lên trong suy nghĩ…
Phụtttttt… Một dòng máu cùng một cánh tay bay lên trời cao tới mấy mét.
Hóa ra người bên trái Thiên Vũ đã kịp thời dùng tay đẩy hắn ra. Nhưng cánh tay kia thì không thể nào may mắn như Thiên Vũ được.
Thiên Vũ ngạc nhiên trợn tròn mắt, hắn cũng không có thời gian suy xét xem tại sao hai người này biết tên hắn nữa, theo bản năng chạy tới ôm người cụt tay đang yếu ớt ngã đưới đất kia lên. Cho hắn nuốt một viên đan dược và vận pháp quyết hỏa thuật đốt nóng khu vực vết chém để cầm máu.
Xèooooo… Tiếng thịt cháy cùng mùi khét lập tức lan tỏa. Người áo đen cắn răng chịu đựng, từ lúc bị chém cụt tay tới giờ thì hắn chưa hề kêu lấy một câu nào. Hắn nhịn đau khiến các đường gân xanh gân đỏ in hằn lên trán trông gương mặt vô cùng dữ tợn.
-Mau đi thôi!
Người áo đen bên phải đang vật lộn với con kiến đầu đàn lên tiếng thúc dục. Cái càng kia chính là của con kiến đó. Nó cao gấp đôi những con kiến khác, lớp vảy màu nâu đỏ chằng chịt vết tích chiến đấu từ lâu trông vô cùng dữ tợn.
Lúc này ba người chỉ cách cửa hang hai trăm mét, Thiên Vũ xuất ra pháp bảo hình viên ngọc đỏ rực của mình. Lập tức một sát trận hệ Hỏa được hình thành, hơn chục cơn lốc lửa liên tục di chuyển theo trong một ô vuông có cạnh dài khoảng một trăm năm mươi mét.
Những con kiến bị cuốn vào cơn lốc kêu lên thảm thiết rồi rất nhanh chóng gục xuống, vỏ ngoài cứng rắn của chúng vẫn giữ nguyên nhưng bên trong cơ thể thì đang sôi sùng sục vì lửa. Từ các khớp nối liên tục chảy ra chất lỏng màu xanh đang bốc hơi nghi ngút.
Chỉ trong vài giây khởi động sát trận, Linh lực Thần lực của thiên vũ đã chạm gần tới đáy. Sát trận kết thúc để lại rất nhiều xác kiến trong đó có cả kiến thủ lĩnh. Viên ngọc lơ lửng trên không kia quay trở lại tay Thiên Vũ.
Sát trận đó cũng mở ra một con đường thoáng đãng cho cả ba người. Nhân cơ hội này ba người cùng nhảy vào chiếc hang chật hẹp kia.
Vì cái hang này cũng khá là chật hẹp, nên trong hang kiến cũng chỉ có vài con kiến bình thường. Thiên Vũ liền chui sâu vào giết kiến trong hang, còn người áo đen kia thì thủ tại ngoài cửa.
Nửa giờ sau, cuối cùng thì tình cảnh cũng dần bình ổn trở lại, kiến trong hang đã chết hết, hai người ngoài cửa thay phiên nhau phòng thủ. Lối vào khá hẹp, chỉ vừa hai con kiến bình thường vào cùng một lúc nên công việc phòng thủ cũng không quá khó khăn.
Linh Thạch là một loại khoáng thạch đặc thù. Nó không những mang linh khí trời đất mà còn vô cùng cứng rắn. Phải có phương pháp đặc thù thì mới có thể khai thác một cách dễ dàng. Chính vậy nên mỏ linh thạch này tự dưng trở thành pháo đài kiến cố cho bọn người Thiên vũ. Ít nhất là đối với lũ kiến và những con yêu thú bình thường.
Đám mây khói bụi cũng dần dần tiến tới vị trí ba người. Nhưng độ dày của bụi trong đó thì đã giảm bớt, thay vào đó nó lan rộng ra xung quanh… Chứng tỏ đàn yêu thú to lớn kia đã tách ra thành những đàn nhỏ hơn, cũng càn quét được trên phạm vi rộng lớn hơn…
Thiên Vũ cũng áp dụng đủ mọi kế sách, cũng lợi dụng cả yêu thú trên sa mạc nhưng vẫn không thể nào cắt đuôi được kẻ theo dõi. Chỉ duy có một điều làm hắn yên tâm, là cảm thấy kẻ kia không hề có sát ý.
Nghĩ tới đây sự hoang mang liền trở thành hiếu kì. Hắn cũng dứt khoát không chạy trốn nữa, cứ ung dung mà đi thôi. Trời dần dần tối lại.
Ban đêm trong sa mạc vô cùng nguy hiểm. Các loại yêu thú bắt đầu ra khỏi hang để tìm kiếm con mồi của mình. Tuy vậy Thiên Vũ cũng không dừng lại mà gắng đi tiếp. Cảm giác nguy hiểm phía sau lưng càng ngày càng lớn… Không phải từ kẻ theo đuôi kia mà là từ ngọn núi hùng vĩ phía xa kia…
Đùnggg… Mặt đất rung liên hồi, một cột lửa từ ngọn núi đó xuất hiện. Nó xuyên phá tầng mây và chiếu sáng cả bầu trời đen. Ngay sau đó là vô vàn tiếng gào thét của những yêu thú trong bí cảnh vang lên.
Dường như tất cả những con yêu thú trong bí cảnh đều bị một sức mạnh nào đó tác động. Đôi mắt chúng đỏ ngầu, cử chỉ hành động bỗng hung hãn lạ thường. Từ phía ngọn núi trung tâm ồ ạt chạy ra phía ngoài tạo ra đám mây khói bụi vô cùng lớn.
Trên đường đi của chúng một cây cỏ cũng không thể nào sống nổi. Số phận của những kẻ ở khu vực lân cận đó thì khỏi phải nghĩ rồi…
Thiên Vũ thấy dị tượng xuất thế, cùng với áp lực khổng lồ từ đám mây khói bụi kia. Hắn liền vô cùng sợ hãi, tăng tốc chạy ra xa ngọn núi càng xa càng tốt.
Trên đường đi gặp yêu thú cản đường hắn cũng chỉ dám né tránh và chạy trốn ra xa. Gặp một đóa Linh Thảo cấp bốn không yêu thú nào thủ hộ cũng không dám quay lại ngắt đi… Hắn cắm đầu cắm cổ chạy, vừa chạy vừa suy tính kế hoạch của mình trong ba ngày tiếp theo.
Đã một ngày trôi qua, trên thân thể hắn đầy rẫy những vết thương do yêu thú để lại. Liên tục ăn đan dược bồi bổ năng lượng cùng linh khí, và liên tục chạy.
Thiên Vũ hắn đã chạy một ngày một đêm rồi, cái cảm giác bị theo dõi kia cũng không biết đã biến mất từ bao giờ. Nhưng giờ hắn chả còn thời gian quan tâm nữa rồi. Đám mây khói bụi kia đã chuẩn bị đuổi kịp. ước chừng chỉ nửa ngày nữa thôi là hắn phải đụng độ đám mây đó rồi.
Một con rết đen lại xuất hiện giữa đường đi của Thiên Vũ, nó cong người rồi phi thẳng tới, cái miệng mở lớn cùng cái càng nhô ra như răng nanh vậy. Thiên Vũ gặp trường hợp này không biết đã bao nhiêu lần, hắn liền uốn cong người né tránh cú vồ đó, đồng thời di chuyển sát bên hông con rết. Cả thân hình luồn lách qua hàng trăm chiếc chân đen xì xì mà vô cùng sắc nhọn kia. Vô tình trên áo hắn lại xuất hiện vài vết xước nho nhỏ.
Hắn hiện tại không thể bay lên không trung được. Bay lên lúc này chỉ để làm bia tập bắn cho hàng ngàn yêu thú khác mà thôi. Di chuyển dưới đất thế này tuy chậm chạp nhưng nhưng ít ra còn đỡ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Hiện tại mục tiêu di chuyển của hắn là mỏ quặng hạ phẩm linh thạch kia. Hắn không tìm được nơi nào có thể tránh khỏi đàn yêu thú khổng lồ kia càn quét. Chỉ mong có thể tìm được chỗ nào đó nhỏ hẹp vững chãi để tử thủ.
Thiên Vũ tiếp tục chạy đi, Vết thương trên người ngày càng nhiều và nặng thêm, vết này chồng lên vết khác khiến quần áo hắn mặc rách te tua. Còn chiếc áo choàng kia thì đã được cất từ lâu, Trường hợp chiếc áo choàng đó không hề có công dụng gì cả. Ẩn nấp một hai con yêu thú thì được. nhưng khắp nơi đều là yêu thú thì ẩn nấp sao được.
Hai tiếng sau hắn đã chạy tới khung cảnh quen thuộc kia. Cái hang kiến vẫn vậy. xung quanh vẫn có rất nhiều cát, và thêm cả một dàn kiến đỏ khoảng một ngàn con đang đứng “rải rác” xung quanh hang.
Thiên Vũ Hoảng sợ dừng cước bộ. Hắn không hiểu sao tại đây lại có nhiều kiến tới như vậy, một đàn lần trước chỉ có khoảng gần hai mươi con. Sao giờ số lượng tăng lên tới một ngàn con.
“Đi tới đây rồi thì không còn đường lui nữa” Nghĩ vậy, Thiên Vũ hắn liền nhảy cao, tung người vào đàn kiến đông nghịt phía trước.
Vận Quỷ Ảnh thân pháp và đôi giày hệ gió tới tận cùng. Thiên Vũ lướt qua ngững con kiến vô cùng nhanh chóng, hắn không đánh trả bất cứ một đòn nào, chỉ cắm đầu vừa chạy vừa đón đỡ và né tránh những chiếc càng đỏ to lớn.
Ngay lúc Thiên Vũ nhảy vào đàn kiến, Cũng có hai thân ảnh màu đen nhảy vào bám sát phía sau Thiên Vũ. Thân pháp của hai người này có điểm tương tự với Thiên Vũ, và bộ quần áo đen kia cũng đã rách tả tơi lộ ra chồng chéo những vết thương.
Thiên Vũ ngạc nhiên quay lại phía sau, thấy tốc độ và thân pháp của hai người kia hơn hắn rất nhiều. Những bước chân đó, cách duy chuyển đó vô cùng chuyên nghiệp và nhuần nhuyễn. Thậm chí hai người đó khi di chuyển còn phối hợp lẫn nhau người lên người xuống nhìn vô cùng ảo diệu.
Rất nhanh hai người đã bắt kịp Thiên Vũ, tuy không nói gì nhưng cả ba ăn ý với nhau xông tới mỏ linh thạch chỉ còn cách bọn họ nửa cây số.
Người bên tay phải hắn đột nhiên hét lớn:
-Thiên Vũ cẩn thận!
Một chiếc càng vô cùng to lớn bổ ngay về phía đầu Thiên Vũ. Hắn quay lại thì đã quá chậm rồi. Đôi mắt hắn mở to khiếp sợ. Trong khoảnh khắc, thời gian dường như ngừng lại hoàn toàn, hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết của chiếc càng trong nháy mắt, nhưng thân thể lại không thể kịp né tránh, chỉ biết đợi chờ chiếc càng kia chém tới gặt hái tính mạng của hắn. Cảm giác bất lực và nuối tiếc vụt lên trong suy nghĩ…
Phụtttttt… Một dòng máu cùng một cánh tay bay lên trời cao tới mấy mét.
Hóa ra người bên trái Thiên Vũ đã kịp thời dùng tay đẩy hắn ra. Nhưng cánh tay kia thì không thể nào may mắn như Thiên Vũ được.
Thiên Vũ ngạc nhiên trợn tròn mắt, hắn cũng không có thời gian suy xét xem tại sao hai người này biết tên hắn nữa, theo bản năng chạy tới ôm người cụt tay đang yếu ớt ngã đưới đất kia lên. Cho hắn nuốt một viên đan dược và vận pháp quyết hỏa thuật đốt nóng khu vực vết chém để cầm máu.
Xèooooo… Tiếng thịt cháy cùng mùi khét lập tức lan tỏa. Người áo đen cắn răng chịu đựng, từ lúc bị chém cụt tay tới giờ thì hắn chưa hề kêu lấy một câu nào. Hắn nhịn đau khiến các đường gân xanh gân đỏ in hằn lên trán trông gương mặt vô cùng dữ tợn.
-Mau đi thôi!
Người áo đen bên phải đang vật lộn với con kiến đầu đàn lên tiếng thúc dục. Cái càng kia chính là của con kiến đó. Nó cao gấp đôi những con kiến khác, lớp vảy màu nâu đỏ chằng chịt vết tích chiến đấu từ lâu trông vô cùng dữ tợn.
Lúc này ba người chỉ cách cửa hang hai trăm mét, Thiên Vũ xuất ra pháp bảo hình viên ngọc đỏ rực của mình. Lập tức một sát trận hệ Hỏa được hình thành, hơn chục cơn lốc lửa liên tục di chuyển theo trong một ô vuông có cạnh dài khoảng một trăm năm mươi mét.
Những con kiến bị cuốn vào cơn lốc kêu lên thảm thiết rồi rất nhanh chóng gục xuống, vỏ ngoài cứng rắn của chúng vẫn giữ nguyên nhưng bên trong cơ thể thì đang sôi sùng sục vì lửa. Từ các khớp nối liên tục chảy ra chất lỏng màu xanh đang bốc hơi nghi ngút.
Chỉ trong vài giây khởi động sát trận, Linh lực Thần lực của thiên vũ đã chạm gần tới đáy. Sát trận kết thúc để lại rất nhiều xác kiến trong đó có cả kiến thủ lĩnh. Viên ngọc lơ lửng trên không kia quay trở lại tay Thiên Vũ.
Sát trận đó cũng mở ra một con đường thoáng đãng cho cả ba người. Nhân cơ hội này ba người cùng nhảy vào chiếc hang chật hẹp kia.
Vì cái hang này cũng khá là chật hẹp, nên trong hang kiến cũng chỉ có vài con kiến bình thường. Thiên Vũ liền chui sâu vào giết kiến trong hang, còn người áo đen kia thì thủ tại ngoài cửa.
Nửa giờ sau, cuối cùng thì tình cảnh cũng dần bình ổn trở lại, kiến trong hang đã chết hết, hai người ngoài cửa thay phiên nhau phòng thủ. Lối vào khá hẹp, chỉ vừa hai con kiến bình thường vào cùng một lúc nên công việc phòng thủ cũng không quá khó khăn.
Linh Thạch là một loại khoáng thạch đặc thù. Nó không những mang linh khí trời đất mà còn vô cùng cứng rắn. Phải có phương pháp đặc thù thì mới có thể khai thác một cách dễ dàng. Chính vậy nên mỏ linh thạch này tự dưng trở thành pháo đài kiến cố cho bọn người Thiên vũ. Ít nhất là đối với lũ kiến và những con yêu thú bình thường.
Đám mây khói bụi cũng dần dần tiến tới vị trí ba người. Nhưng độ dày của bụi trong đó thì đã giảm bớt, thay vào đó nó lan rộng ra xung quanh… Chứng tỏ đàn yêu thú to lớn kia đã tách ra thành những đàn nhỏ hơn, cũng càn quét được trên phạm vi rộng lớn hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.