Chương 7: La Phong thắng, 1 cược 10
Thục Cuồng Nhân
26/08/2018
La Phong từ trên đỉnh Tử Linh đi xuống, nhớ tới ánh mắt nghi ngờ của Băng Nhược Lam khi nãy liền nở nụ cười tự giễu.
Bản thân có lòng tốt chỉ ra những điểm sai trong quyền cước của Băng Nhược Lam, không ngờ nàng chẳng hề tin, ngốc tới nông nỗi này thì thật quá thất bại rồi.
“Thôi vậy, đợi sau tiết thực hành đối luyện võ kỹ kết thúc, nàng sẽ biết ai đúng ai sai.” - La Phong không để tâm đến chuyện này nữa.
Hai ngày còn lại, La Phong luôn tu luyện ở trên đỉnh Tử Linh. Khát thì uống nước suối, đói thì kiếm vài món dân dã lấp bụng, may mà mấy con thú hoang trên Tử Linh cũng khá nhiều.
Trong hai ngày, La Phong dường như chỉ tu luyện Hổ Khiếu Quyền, rồi dần dần càng trở nên thành thục Hổ Khiếu Quyền này, giờ đã luyện tới mức “quyền tùy tâm chuyển, ý tùy tâm động, hình ý thành một”, nếu đấu với người khác có thể phát huy sức mạnh của Hổ Khiếu Quyền tới mức lớn nhất.
Đây chưa phải điều quan trọng nhất. Hai ngày khổ luyện, La Phong đã tiến vào cảnh giới Mạch Luân Cảnh tam trọng như ý muốn, Luyện Lực Cảnh trung kỳ, hai đạo Mạch Luân trong đan điền tựa như mặt trời nóng cháy sáng rực, sức mạnh dường như tăng lên gấp đôi, đạt gần bốn ngàn cân!
Nói tới cảnh giới của Luyện Lực Cảnh trung kì, đạt gần bốn ngàn cân có thể dùng từ khủng bố để hình dung, thậm chí còn vượt xa những võ giả Luyện Lực Cảnh hậu kỳ bình thường.
Tất cả những thay đổi này, là nhờ vào sự hợp nhất linh hồn lực.
Sáng sớm hôm nay, La Phong ngồi xếp bằng trên rìa vách núi đối diện với biển mây bát ngát để hít thở, điều khiển nguyên khí trong cơ thể bồi dưỡng Mạch Luân.
“Reng reng reng…”
Đột nhiên tiếng chuông trầm bổng từ học viện truyền đến.
La Phong mở mắt ra, đôi mắt sắc bén như đao, trong khoảnh khác đó nhìn như một con sư tử đang ngủ chợt bừng tỉnh, một khí thế bức người toát ra tựa như núi cao sông lớn, khiến người ta có cảm giác nhìn không thấu.
"Hôm nay là ngày có tiết thực hành đối luyện võ kỹ..." - La Phong nhớ lại thỏa thuận với Lâm Huy mười ngày trước liền đứng lên, thở ra một hơi, sải bước xuống núi.
Lớp đối luyện võ kỹ mỗi tháng một lần đều xếp hai học viên vào một nhóm, tự do đối luyện để tăng kinh nghiệm chiến đấu thực tế của các học viên lên.
Mặt trời đã lên cao, trên sân đối luyện đã thấy bóng dáng của không ít học viên ban Ngân Nguyệt, tụ tập với nhau lại thành nhóm ba tới năm người
Chuyện La Phong khiêu chiến với Lâm Huy đã truyền đi khắp ban Ngân Nguyệt, mọi người ai cũng hứng thú thảo luận về chuyện này.
Thật hiếm khi một học viên Luyện Lực Cảnh sơ kì lại dám đi khiêu chiến với một học viên Luyện Lực Cảnh hậu kì.
“Không biết hôm nay La Phong có tới không nữa…” - Mọi người đều hướng ánh mắt trông mong về phía cửa vào sân đối luyện, giọng nói và gương mặt đều mang vẻ hưng phấn.
"Hừ, người ta chắc chắn sẽ không đến đâu, La Phong chỉ mới mở đạo Mạch Luân thứ ba ra thôi, chỉ là cảnh giới Luyện Lực Cảnh sơ kỳ, mà thực lực của Lâm Huy đã đạt tới Luyện Lực Cảnh hậu kì từ lâu rồi, thực lực hai người quá cách biệt. E là lúc này La Phong đang trốn trong xó xỉnh nào sợ hãi đến mức run lẩy bẩy rồi..." - Một học viên có mối quan hệ tốt với Lâm Huy cười mỉa mai, châm chọc.
Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu:
“La Phong tới rồi!”
“Soạt”
Mọi người đều nhìn về phía lối vào của sân đối luyện, quả nhiên thấy La Phong đang sải bước tới đây.
Mặt mày tên học viên lúc nãy nói La Phong chắc chắn sẽ không đến trở nên âm u, nghiến chặt răng, nhỏ giọng chửi rủa:
“Thứ không biết tự lượng sức mình, dám cả gan tới đây tìm chết!”
Mọi người không để ý lời của hắn, người có mắt nhìn nhạy bén đánh giá La Phong một lượt, đột nhiên kêu lên:
“Ta không nhìn nhầm chứ, cảnh giới của La Phong từ khi nào đã tiến vào Luyện Lực Cảnh trung kì vậy!”
“Tốc độ tu luyện của hắn sao nhanh thế? Hèn gì trước đây người ta luôn ẩn nhẫn chịu đựng.”
Những người khác cũng phát hiện ra cảnh giới của La Phong thay đổi, nhiều người trong mắt còn lộ ra vẻ ngạc nhiên, đàm luận khắp nơi.
Mười ngày trước La Phong chỉ mới mở Mạch Luân thứ ba ra, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đột phá tới Luyện Lực Cảnh trung kì, tốc độ tu luyện thật đáng kinh ngạc.
La Phong phớt lờ những lời đàm tiếu xung quanh, đi thẳng đến vị trí của mình, nhắm mắt lại và đợi Lâm Huy đến.
"La Phong." - Vừa mới nhắm mắt thì có một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại đột nhiên vang lên bên cạnh.
La Phong mở mắt ra và nhìn thấy một thân hình yểu điệu đứng trước mặt mình, nhíu mày:
"Ban trưởng, có gì không?"
Người đứng cạnh La Phong chính là Băng Nhược Lam.
Lúc này, Băng Nhược Lam nhìn thẳng vào mắt La Phong, lông mày thanh mảnh với khuôn mặt xinh đẹp luôn tràn đầy vui vẻ.
"Này, ban trưởng tìm La Phong làm gì thế?" - Học viên thấy Băng Nhược Lam chủ động nói chuyện với La Phong thì có chút ngạc nhiên.
Băng Nhược Lam là một trong ba mỹ nữ xinh đẹp nhất của ngoại viện, bởi vì một cặp chân thon thả hoàn hảo nên có mỹ danh là “chân ngọc tiên tử”, và mới bước sang tuổi mười lăm, nàng đã mở được bốn đạo mạch luân, vừa mới bước vào Cương Nhu Cảnh hậu kỳ. Thậm chí thực lực cũng không hề thua kém đám thiên tài bên ban Kim Dương, vô cùng có tiếng ở ban Ngân Nguyệt.
Băng Nhược Lam bình thường chỉ một lòng tu luyện, không có hứng thú với chuyện gì khác, hiếm khi chủ động tiếp cận người khác, vì vậy còn được gọi là băng sơn mỹ nhân.
Mọi người đều không ngờ rằng người như nữ thần Băng Nhược Lam sẽ chủ động tiếp cận người khác, mà còn là học viên yếu kém trong ban.
Trong lúc đó, nhiều người tràn đầy nghi ngờ.
Băng Nhược Lam đứng bên cạnh La Phong, ngập ngừng một lát, như thể đã hạ quyết tâm, thở ra một hơi, đôi mắt xanh biếc long lanh linh động nhìn chằm chằm La Phong, thở nhẹ nói:
"La Phong, đa tạ ngươi lần trước đã chỉ ta tu luyện!"
Sau khi La Phong đi khỏi, Băng Nhược Lam liền vận dụng thử phương thức tu luyện mà La Phong đã chỉ, vốn dĩ chỉ muốn thử cho vui, không ngờ lại có thay đổi, khiến cho sức mạnh của Hổ Khiếu Quyền tăng lên những ba phần, càng trở nên linh hoạt hơn.Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Hổ Khiếu Quyền của Băng Nhược Lam đã đột phá tới tam trọng! Nếu cứ tu luyện giống như trước đây, điều này không thể xảy ra được.
Ồ!
Khi Băng Nhược Lam vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao cả lên.
Các học viên gần đó đều trợn mắt nhìn La Phong một cách hoài nghi.
"Chuyện này là giả phải không? Chẳng lẽ ta nghe nhầm? Ban trưởng nói rằng La Phong đã chỉ điểm cô ấy tu luyện! Còn cảm tạ hắn!"
"Sao có thể chứ, chỉ dựa vào tên phế vật đó mà lại chỉ dẫn cho ban trưởng tu luyện sao? Ta cũng không thua gì hắn đâu!"
"Nhưng nhìn ban trưởng không giống như nói đùa..."
Mọi người đều bàn tán xôn xao, ngưỡng mộ, ghen tỵ, nghi nghờ... mọi ánh mắt đều nhìn về phía La Phong.
Băng Nhược Lam cảm tạ La Phong, việc này khiến người khác vô cùng kinh ngạc! Giống như đột nhiên nhìn thấy một người giàu có đang cảm tạ một tên ăn mày rách rưới.
La Phong làm ngơ với những nghi ngờ xung quanh, nhìn Băng Nhược Lam dửng dưng nói:
"Đó chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, lần trước ban trưởng cũng giúp ta một lần."
La Phong vừa nói xong, xung quanh như hít phải khí lạnh.
Lời này của hắn ta chẳng khác nào chứng thực lời của Băng Nhược Lam.
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của La Phong, Băng Nhược Lam giật mình. Nàng cảm thấy rằng trên người La Phong bây giờ tỏa ra khí chất khó diễn tả. Loại khí chất mà chỉ cảm nhận được từ trên người những thiên tài nội viện.
"La Phong, ngươi đi với ta." - Những lời thì thầm xôn xao bên tai khiến nàng giật mình tỉnh lại, nàng nhìn xung quanh, không quan tâm tới những ánh mắt kinh ngạc của các học viên, kéo La Phong đi tới góc không có người.
“Cô nàng này kiếm mình làm gì? Cô nàng không biết làm vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì sao?" - Cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương xung quanh, La Phong nhếch môi, nhưng trong lòng tràn đầy đắc ý.
Sự tồn tại của Băng Nhược Lam trong lòng nam học viên ban Ngân Nguyệt tựa như nữ thần vậy, nhưng có thể tiếp xúc gần gũi nữ thần như vậy, chỉ sợ rằng chỉ có mình hắn.
La Phong ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc Băng Nhược Lam, cảm thấy một bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại cọ vào tim, tâm tư phiêu phiêu trong gió.
Băng Nhược Lam dẫn La Phong sang một bên, buông tay ra, nhìn La Phong hỏi:
“La Phong, ngươi thật sự có tự tin sẽ đánh bại Lâm Huy à?”
Không đợi La Phong trả lời, Băng Nhược Lam liền nói:
“Chúng ta có thể trình bày rõ với giáo tập Cơ Vô Nguyệt, chỉ cần ngươi từ chối, Lâm Huy cũng chẳng thể làm gì ngươi hết.”
La Phong đã giúp nàng chỉ ra những điểm sai sót trong tu luyện, trong lòng Băng Nhược Lam vô cùng cảm kích, không muốn thấy La Phong thua Lâm Huy ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Nếu mà làm như thế, ta thật sự trở thành kẻ tiểu nhân rồi, suốt đời chỉ có thể bị người đời nhạo báng! Dù cho Lâm Huy không phải đối thủ của ta, dù thực lực ta không bằng hắn, La Phong ta cũng sẽ không không chiến mà lui!” - La Phong lắc đầu, ánh mắt kiên định. Hắn biết Băng Nhược Lam đang quan tâm mình, nhưng muốn hắn nhận thua, bị người đời khinh bỉ, đây là việc không thể nào.
“Ngươi…” - Băng Nhược Lam có chút tức giận, nhưng giờ là lúc để đề cập chuyện này sao? Nàng còn muốn nói gì đó thì đột nhiên một tiếng cười sang sảng vang lên bên cạnh.
“Ha ha ha… La Phong, ta còn nghĩ ngươi sẽ sợ tới mức không dám xuất hiện chứ! Xem ra ngươi còn ra dáng nam nhi đấy.” - Bóng người cao lớn của Lâm Huy xuất hiện trong sân đối luyện, khí thế ngang nhiên bước về phía La Phong.
Theo sau Lâm Huy còn có một người nữa, chính là người đã bị La Phong đánh nôn ra máu trong phòng ăn cách đây hai ngày - Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy La Phong liền nhớ tới những điều đã xảy ra cách đây vài ngày trong phòng ăn, mắt lóe lên tia oán độc, đang muốn đi tới mỉa mai vài câu, liếc mắt nhìn thì không tự chủ được mà kinh hoàng thất sắc, sợ hãi nói:
"Sao có thể chứ? Làm sao ngươi có thể tiến vào Luyện Lực Cảnh trung kì nhanh như vậy?"
"Không có gì là không thể!" La Phong đã đi đến bên cạnh Băng Nhược Lam, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Lâm Huy, nắm chặt tay đứng đó, lãnh đạm nói: "Lâm Huy, mười ngày trước ta đã nói, hôm nay tự ta sẽ đánh bại ngươi trước mặt mọi người."
La Phong tùy ý đứng ở đó, khí thế cọp chầu rồng cuộn, một khí tức ngang tàng vô hình toát ra từ người La Phong. Bị La Phong nhìn chằm chằm, Lâm Huy lập tức cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, cảm giác rất khó chịu, lòng bàn tay ươn ướt, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? Sau vài ngày, vì sao tên này trở nên kỳ lạ thế!
Trong lòng Lâm Huy khiếp sợ không thôi, nuốt nước bọt, cố gắng đè ép cảm giác run rẩy trong lòng xuống, ánh mắt đầy giận dữ nhìn La Phong, trầm giọng nói:
"La Phong, bớt ra vẻ trước mặt ta đi! Chẳng qua chỉ là một kẻ mới bước vào Luyện Lực Cảnh trung kì mà thôi, vậy mà cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta sao. Chỉ cần một ngón tay ta cũng có thể đánh bại ngươi!"
Lâm Huy nhìn Tần Phong ra hiệu, Tần Phong gật đầu đứng lên.
"Mọi người!"
Tần Phong vỗ tay, mỉm cười nhìn các học viên xung quanh nói:
"Hôm nay ta làm nhà cái, chúng ta cược La Phong và Lâm Huy ai sẽ thắng. Nếu Lâm Huy giành chiến thắng, một cược một."
"Nếu La Phong thắng thì sao?" - Học viên có mối quan hệ tốt với Lâm Huy đứng cạnh bên cao giọng hỏi, ngữ khí bỡn cợt mà ai cũng nghe ra được.
Lâm Huy cười, thái độ khinh thị liếc nhìn La Phong, lớn tiếng nói:
"Hắn có thể thắng ta sao? Vậy đi, nếu La Phong giành chiến thắng, một cược mười!"
Giọng Lâm Huy đầy ý nhạo báng.
Hắn tin chắc rằng La Phong không thể đánh bại mình.
Bản thân có lòng tốt chỉ ra những điểm sai trong quyền cước của Băng Nhược Lam, không ngờ nàng chẳng hề tin, ngốc tới nông nỗi này thì thật quá thất bại rồi.
“Thôi vậy, đợi sau tiết thực hành đối luyện võ kỹ kết thúc, nàng sẽ biết ai đúng ai sai.” - La Phong không để tâm đến chuyện này nữa.
Hai ngày còn lại, La Phong luôn tu luyện ở trên đỉnh Tử Linh. Khát thì uống nước suối, đói thì kiếm vài món dân dã lấp bụng, may mà mấy con thú hoang trên Tử Linh cũng khá nhiều.
Trong hai ngày, La Phong dường như chỉ tu luyện Hổ Khiếu Quyền, rồi dần dần càng trở nên thành thục Hổ Khiếu Quyền này, giờ đã luyện tới mức “quyền tùy tâm chuyển, ý tùy tâm động, hình ý thành một”, nếu đấu với người khác có thể phát huy sức mạnh của Hổ Khiếu Quyền tới mức lớn nhất.
Đây chưa phải điều quan trọng nhất. Hai ngày khổ luyện, La Phong đã tiến vào cảnh giới Mạch Luân Cảnh tam trọng như ý muốn, Luyện Lực Cảnh trung kỳ, hai đạo Mạch Luân trong đan điền tựa như mặt trời nóng cháy sáng rực, sức mạnh dường như tăng lên gấp đôi, đạt gần bốn ngàn cân!
Nói tới cảnh giới của Luyện Lực Cảnh trung kì, đạt gần bốn ngàn cân có thể dùng từ khủng bố để hình dung, thậm chí còn vượt xa những võ giả Luyện Lực Cảnh hậu kỳ bình thường.
Tất cả những thay đổi này, là nhờ vào sự hợp nhất linh hồn lực.
Sáng sớm hôm nay, La Phong ngồi xếp bằng trên rìa vách núi đối diện với biển mây bát ngát để hít thở, điều khiển nguyên khí trong cơ thể bồi dưỡng Mạch Luân.
“Reng reng reng…”
Đột nhiên tiếng chuông trầm bổng từ học viện truyền đến.
La Phong mở mắt ra, đôi mắt sắc bén như đao, trong khoảnh khác đó nhìn như một con sư tử đang ngủ chợt bừng tỉnh, một khí thế bức người toát ra tựa như núi cao sông lớn, khiến người ta có cảm giác nhìn không thấu.
"Hôm nay là ngày có tiết thực hành đối luyện võ kỹ..." - La Phong nhớ lại thỏa thuận với Lâm Huy mười ngày trước liền đứng lên, thở ra một hơi, sải bước xuống núi.
Lớp đối luyện võ kỹ mỗi tháng một lần đều xếp hai học viên vào một nhóm, tự do đối luyện để tăng kinh nghiệm chiến đấu thực tế của các học viên lên.
Mặt trời đã lên cao, trên sân đối luyện đã thấy bóng dáng của không ít học viên ban Ngân Nguyệt, tụ tập với nhau lại thành nhóm ba tới năm người
Chuyện La Phong khiêu chiến với Lâm Huy đã truyền đi khắp ban Ngân Nguyệt, mọi người ai cũng hứng thú thảo luận về chuyện này.
Thật hiếm khi một học viên Luyện Lực Cảnh sơ kì lại dám đi khiêu chiến với một học viên Luyện Lực Cảnh hậu kì.
“Không biết hôm nay La Phong có tới không nữa…” - Mọi người đều hướng ánh mắt trông mong về phía cửa vào sân đối luyện, giọng nói và gương mặt đều mang vẻ hưng phấn.
"Hừ, người ta chắc chắn sẽ không đến đâu, La Phong chỉ mới mở đạo Mạch Luân thứ ba ra thôi, chỉ là cảnh giới Luyện Lực Cảnh sơ kỳ, mà thực lực của Lâm Huy đã đạt tới Luyện Lực Cảnh hậu kì từ lâu rồi, thực lực hai người quá cách biệt. E là lúc này La Phong đang trốn trong xó xỉnh nào sợ hãi đến mức run lẩy bẩy rồi..." - Một học viên có mối quan hệ tốt với Lâm Huy cười mỉa mai, châm chọc.
Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu:
“La Phong tới rồi!”
“Soạt”
Mọi người đều nhìn về phía lối vào của sân đối luyện, quả nhiên thấy La Phong đang sải bước tới đây.
Mặt mày tên học viên lúc nãy nói La Phong chắc chắn sẽ không đến trở nên âm u, nghiến chặt răng, nhỏ giọng chửi rủa:
“Thứ không biết tự lượng sức mình, dám cả gan tới đây tìm chết!”
Mọi người không để ý lời của hắn, người có mắt nhìn nhạy bén đánh giá La Phong một lượt, đột nhiên kêu lên:
“Ta không nhìn nhầm chứ, cảnh giới của La Phong từ khi nào đã tiến vào Luyện Lực Cảnh trung kì vậy!”
“Tốc độ tu luyện của hắn sao nhanh thế? Hèn gì trước đây người ta luôn ẩn nhẫn chịu đựng.”
Những người khác cũng phát hiện ra cảnh giới của La Phong thay đổi, nhiều người trong mắt còn lộ ra vẻ ngạc nhiên, đàm luận khắp nơi.
Mười ngày trước La Phong chỉ mới mở Mạch Luân thứ ba ra, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đột phá tới Luyện Lực Cảnh trung kì, tốc độ tu luyện thật đáng kinh ngạc.
La Phong phớt lờ những lời đàm tiếu xung quanh, đi thẳng đến vị trí của mình, nhắm mắt lại và đợi Lâm Huy đến.
"La Phong." - Vừa mới nhắm mắt thì có một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại đột nhiên vang lên bên cạnh.
La Phong mở mắt ra và nhìn thấy một thân hình yểu điệu đứng trước mặt mình, nhíu mày:
"Ban trưởng, có gì không?"
Người đứng cạnh La Phong chính là Băng Nhược Lam.
Lúc này, Băng Nhược Lam nhìn thẳng vào mắt La Phong, lông mày thanh mảnh với khuôn mặt xinh đẹp luôn tràn đầy vui vẻ.
"Này, ban trưởng tìm La Phong làm gì thế?" - Học viên thấy Băng Nhược Lam chủ động nói chuyện với La Phong thì có chút ngạc nhiên.
Băng Nhược Lam là một trong ba mỹ nữ xinh đẹp nhất của ngoại viện, bởi vì một cặp chân thon thả hoàn hảo nên có mỹ danh là “chân ngọc tiên tử”, và mới bước sang tuổi mười lăm, nàng đã mở được bốn đạo mạch luân, vừa mới bước vào Cương Nhu Cảnh hậu kỳ. Thậm chí thực lực cũng không hề thua kém đám thiên tài bên ban Kim Dương, vô cùng có tiếng ở ban Ngân Nguyệt.
Băng Nhược Lam bình thường chỉ một lòng tu luyện, không có hứng thú với chuyện gì khác, hiếm khi chủ động tiếp cận người khác, vì vậy còn được gọi là băng sơn mỹ nhân.
Mọi người đều không ngờ rằng người như nữ thần Băng Nhược Lam sẽ chủ động tiếp cận người khác, mà còn là học viên yếu kém trong ban.
Trong lúc đó, nhiều người tràn đầy nghi ngờ.
Băng Nhược Lam đứng bên cạnh La Phong, ngập ngừng một lát, như thể đã hạ quyết tâm, thở ra một hơi, đôi mắt xanh biếc long lanh linh động nhìn chằm chằm La Phong, thở nhẹ nói:
"La Phong, đa tạ ngươi lần trước đã chỉ ta tu luyện!"
Sau khi La Phong đi khỏi, Băng Nhược Lam liền vận dụng thử phương thức tu luyện mà La Phong đã chỉ, vốn dĩ chỉ muốn thử cho vui, không ngờ lại có thay đổi, khiến cho sức mạnh của Hổ Khiếu Quyền tăng lên những ba phần, càng trở nên linh hoạt hơn.Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Hổ Khiếu Quyền của Băng Nhược Lam đã đột phá tới tam trọng! Nếu cứ tu luyện giống như trước đây, điều này không thể xảy ra được.
Ồ!
Khi Băng Nhược Lam vừa dứt lời, mọi người đều xôn xao cả lên.
Các học viên gần đó đều trợn mắt nhìn La Phong một cách hoài nghi.
"Chuyện này là giả phải không? Chẳng lẽ ta nghe nhầm? Ban trưởng nói rằng La Phong đã chỉ điểm cô ấy tu luyện! Còn cảm tạ hắn!"
"Sao có thể chứ, chỉ dựa vào tên phế vật đó mà lại chỉ dẫn cho ban trưởng tu luyện sao? Ta cũng không thua gì hắn đâu!"
"Nhưng nhìn ban trưởng không giống như nói đùa..."
Mọi người đều bàn tán xôn xao, ngưỡng mộ, ghen tỵ, nghi nghờ... mọi ánh mắt đều nhìn về phía La Phong.
Băng Nhược Lam cảm tạ La Phong, việc này khiến người khác vô cùng kinh ngạc! Giống như đột nhiên nhìn thấy một người giàu có đang cảm tạ một tên ăn mày rách rưới.
La Phong làm ngơ với những nghi ngờ xung quanh, nhìn Băng Nhược Lam dửng dưng nói:
"Đó chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, lần trước ban trưởng cũng giúp ta một lần."
La Phong vừa nói xong, xung quanh như hít phải khí lạnh.
Lời này của hắn ta chẳng khác nào chứng thực lời của Băng Nhược Lam.
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của La Phong, Băng Nhược Lam giật mình. Nàng cảm thấy rằng trên người La Phong bây giờ tỏa ra khí chất khó diễn tả. Loại khí chất mà chỉ cảm nhận được từ trên người những thiên tài nội viện.
"La Phong, ngươi đi với ta." - Những lời thì thầm xôn xao bên tai khiến nàng giật mình tỉnh lại, nàng nhìn xung quanh, không quan tâm tới những ánh mắt kinh ngạc của các học viên, kéo La Phong đi tới góc không có người.
“Cô nàng này kiếm mình làm gì? Cô nàng không biết làm vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì sao?" - Cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương xung quanh, La Phong nhếch môi, nhưng trong lòng tràn đầy đắc ý.
Sự tồn tại của Băng Nhược Lam trong lòng nam học viên ban Ngân Nguyệt tựa như nữ thần vậy, nhưng có thể tiếp xúc gần gũi nữ thần như vậy, chỉ sợ rằng chỉ có mình hắn.
La Phong ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc Băng Nhược Lam, cảm thấy một bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại cọ vào tim, tâm tư phiêu phiêu trong gió.
Băng Nhược Lam dẫn La Phong sang một bên, buông tay ra, nhìn La Phong hỏi:
“La Phong, ngươi thật sự có tự tin sẽ đánh bại Lâm Huy à?”
Không đợi La Phong trả lời, Băng Nhược Lam liền nói:
“Chúng ta có thể trình bày rõ với giáo tập Cơ Vô Nguyệt, chỉ cần ngươi từ chối, Lâm Huy cũng chẳng thể làm gì ngươi hết.”
La Phong đã giúp nàng chỉ ra những điểm sai sót trong tu luyện, trong lòng Băng Nhược Lam vô cùng cảm kích, không muốn thấy La Phong thua Lâm Huy ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Nếu mà làm như thế, ta thật sự trở thành kẻ tiểu nhân rồi, suốt đời chỉ có thể bị người đời nhạo báng! Dù cho Lâm Huy không phải đối thủ của ta, dù thực lực ta không bằng hắn, La Phong ta cũng sẽ không không chiến mà lui!” - La Phong lắc đầu, ánh mắt kiên định. Hắn biết Băng Nhược Lam đang quan tâm mình, nhưng muốn hắn nhận thua, bị người đời khinh bỉ, đây là việc không thể nào.
“Ngươi…” - Băng Nhược Lam có chút tức giận, nhưng giờ là lúc để đề cập chuyện này sao? Nàng còn muốn nói gì đó thì đột nhiên một tiếng cười sang sảng vang lên bên cạnh.
“Ha ha ha… La Phong, ta còn nghĩ ngươi sẽ sợ tới mức không dám xuất hiện chứ! Xem ra ngươi còn ra dáng nam nhi đấy.” - Bóng người cao lớn của Lâm Huy xuất hiện trong sân đối luyện, khí thế ngang nhiên bước về phía La Phong.
Theo sau Lâm Huy còn có một người nữa, chính là người đã bị La Phong đánh nôn ra máu trong phòng ăn cách đây hai ngày - Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy La Phong liền nhớ tới những điều đã xảy ra cách đây vài ngày trong phòng ăn, mắt lóe lên tia oán độc, đang muốn đi tới mỉa mai vài câu, liếc mắt nhìn thì không tự chủ được mà kinh hoàng thất sắc, sợ hãi nói:
"Sao có thể chứ? Làm sao ngươi có thể tiến vào Luyện Lực Cảnh trung kì nhanh như vậy?"
"Không có gì là không thể!" La Phong đã đi đến bên cạnh Băng Nhược Lam, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng Lâm Huy, nắm chặt tay đứng đó, lãnh đạm nói: "Lâm Huy, mười ngày trước ta đã nói, hôm nay tự ta sẽ đánh bại ngươi trước mặt mọi người."
La Phong tùy ý đứng ở đó, khí thế cọp chầu rồng cuộn, một khí tức ngang tàng vô hình toát ra từ người La Phong. Bị La Phong nhìn chằm chằm, Lâm Huy lập tức cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, cảm giác rất khó chịu, lòng bàn tay ươn ướt, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? Sau vài ngày, vì sao tên này trở nên kỳ lạ thế!
Trong lòng Lâm Huy khiếp sợ không thôi, nuốt nước bọt, cố gắng đè ép cảm giác run rẩy trong lòng xuống, ánh mắt đầy giận dữ nhìn La Phong, trầm giọng nói:
"La Phong, bớt ra vẻ trước mặt ta đi! Chẳng qua chỉ là một kẻ mới bước vào Luyện Lực Cảnh trung kì mà thôi, vậy mà cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta sao. Chỉ cần một ngón tay ta cũng có thể đánh bại ngươi!"
Lâm Huy nhìn Tần Phong ra hiệu, Tần Phong gật đầu đứng lên.
"Mọi người!"
Tần Phong vỗ tay, mỉm cười nhìn các học viên xung quanh nói:
"Hôm nay ta làm nhà cái, chúng ta cược La Phong và Lâm Huy ai sẽ thắng. Nếu Lâm Huy giành chiến thắng, một cược một."
"Nếu La Phong thắng thì sao?" - Học viên có mối quan hệ tốt với Lâm Huy đứng cạnh bên cao giọng hỏi, ngữ khí bỡn cợt mà ai cũng nghe ra được.
Lâm Huy cười, thái độ khinh thị liếc nhìn La Phong, lớn tiếng nói:
"Hắn có thể thắng ta sao? Vậy đi, nếu La Phong giành chiến thắng, một cược mười!"
Giọng Lâm Huy đầy ý nhạo báng.
Hắn tin chắc rằng La Phong không thể đánh bại mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.