Chương 24: Một quyền tất thắng
Thục Cuồng Nhân
26/08/2018
"Trần Tân sư huynh, Xích Viêm quả ở nơi này..."
Mấy đạo nhân ảnh vừa lao ra rừng cây, âm thanh hưng phấn bỗng dưng im bặt.
Năm người đều thấy thi thể của Huyết Vân mãng xà, còn có La Phong đang đứng trên sườn núi, ánh mắt không khỏi biến sắc.
"Sư huynh..." - Thiếu niên mặt chữ “quốc” đứng gần nhất nhìn thấy thi thể của Huyết Vân mãng xà, liền chắt lưỡi, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi, quay đầu nhìn thiếu niên mặc áo lam phía sau lưng.
Thiếu niên mặc áo lam ước chừng mười sáu tuổi, vác trường kiếm, ánh mắt sắc bén, trên người có khí tức lạnh thấu xương khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhìn thoáng qua thi thể của Huyết Vân mãng xà, ánh mắt Trần Tân rơi vào La Phong phía sau, nhìn thẳng vào Hổ Phách đao trên người, khẽ nhíu mày một cái, cất bước đi về phía sườn núi, bốn người còn lại vội vàng đuổi theo.
"Xích Viêm quả!" - Đến sườn núi rồi, thiếu niên mặt chữ quốc nhìn về phía sau La Phong, thấy chỗ đó chỉ còn lại một gốc cây Xích Viêm trụi lủi, chân mày cau lại, nhìn La Phong chất vấn: "Tiểu tử, Xích Viêm quả có phải bị ngươi hái rồi không?"
La Phong biết không giấu được, vừa quan sát mấy người đó vừa gật đầu:
"Không sai!"
"Nhanh đem Xích Viêm quả giao ra đây!” - Thiếu niên mặt chữ quốc đưa tay ra, bá đạo ngạo nghễ nói.
Lúc đầu hắn thấy thi thể của Huyết Vân mãng xà, đối với La Phong còn có chút kiêng kỵ, nhưng đến gần mới phát hiện, đối phương cũng chỉ có tu vi tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, lập tức bắt đầu khinh thường.
Bọn họ năm người, hai người là tu vi Cương Nhu Cảnh trung kỳ, hai người là tu vi Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, thực lực của Trần Tân là mạnh nhất, tu vi đã là ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kỳ! Người đông thế mạnh, đương nhiên không coi La Phong ra gì.
"Giao ra đây?” - La Phong cười lạnh một tiếng, sắc mặt châm chọc nhìn đối phương: "Ta dựa vào cái gì mà đem Xích Viêm quả giao cho ngươi?"
Lúc đầu La Phong nghĩ, không có mấy người này chọc giận Huyết Vân mãng xà, hắn cũng không có cách nào đạt được Xích Viêm quả, dự định đem thi thể của Huyết Vân mãng xà đưa cho bọn họ.
Huyết Vân mãng xà là yêu thú cấp hai cao cấp, thi thể cũng đáng mấy ngàn lượng bạc, nhưng đối phương lại có thái độ ngang ngược vô lý, khiến hắn thay đổi ý định.
"Hừ, Xích Viêm quả này là chúng ta phát hiện trước! Đương nhiên thuộc về chúng ta!" - Thiếu niên mặt chữ quốc ngạo nghễ nói.
"Ha ha ha..." - La Phong đứng chắp tay, cười một tràng rõ to.
Chân mày thiếu nhiên mặt chữ quốc trầm xuống, mắt lộ ra tia sáng lạnh:
"Tiểu tử, ngươi cười cái gì?"
La Phong chỉ vào rừng rậm mịt mùng xung quanh, giọng mỉa mai nói:
"Ngươi nói ngươi phát hiện Xích Viêm quả này trước, cho nên Xích Viêm quả này thuộc về ngươi. Vậy có phải ngươi cởi hết quần, chạy dọc theo dãy núi Xích Viêm này một vòng, toàn bộ dãy núi này đều là của ngươi?”
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!” - Thiếu niên mặt chữ quốc thẹn quá thành giận, hừ lạnh một tiếng, một chưởng áp sát La Phong.
"Vương Vũ, dừng tay!” - Trần Tân muốn ngăn cản Vương Vũ, nhưng đã không còn kịp.
"Phân Dương chưởng!” - Vương Vũ nhào tới, hai tay liên tục đánh ra, tung ra một phát chưởng ảnh, đánh vào ngực La Phong.
Chưởng phong gào thét, thổi bay mái tóc đen trên trán La Phong, khí thế như muốn đánh tan cả ngọn núi.
"Là võ học hoàng cấp hạ phẩm “Phân Dương chưởng”!”
"Đây là võ học mà Vương Vũ tự tin, đã tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, một chưởng đánh xuống có thể đánh nát nham thạch thành bột phấn, tiểu tử này chết chắc rồi!”
"Ai bảo hắn dám ngông cuồng như thế! Vừa hay giáo huấn hắn một chút!”
Bên cạnh mấy tên thiếu niên khác đứng nhìn với ánh mắt nóng bỏng.
"Phân Dương chưởng... đây là võ học của học viện Vạn La, bọn họ là người của học viện Vạn La.” - La Phong nhìn Vương Vũ đang xông tới, một ý niệm hiện lên trong đầu, thuận tay đánh ra một quyền: "Dám xem thường ta!”
Vương Vũ thấy La Phong không thèm thi triển võ học, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, đem Phân Dương chưởng thôi động đến cực hạn, trong nháy mắt chưởng ảnh xuất hiện khắp trời, như nước triều cuộn trào mãnh liệt muốn vây chặt lấy La Phong.
La Phong không thèm động đậy, tiếp tục đánh ra một quyền phiêu hốt như cũ.
“Oanh”
Quyền chưởng giáp nhau, tiếng sấm nổ vang ngay giữa La Phong và Vương Vũ.
A!
Vương Vũ kêu thảm một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cả người như diều đứt dây, té bay ra ngoài hơn mười thước, nằm lăn trên mặt đất.
Thực lực thật là đáng sợ!
Mấy tên thiếu niên đứng bên cạnh nhìn La Phong, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Vương Vũ là cao thủ Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, mấy người bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Vương Vũ thậm chí ngay cả một quyền của thiếu niên trước mắt cũng không đở nổi. Huống hồ, đối phương thậm chí không có thi triển võ học!
"Thân thủ khá lắm!” - Trần Tân kêu một tên thiếu niên đi chăm sóc Vương Vũ, quay đầu nhìn La Phong, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, nói: "Ta là học viên ngoại viện của Vạn La - Trần Tân, xin hỏi danh tính của các hạ?”
"Học viên ngoại viện của học viện Tử dương - La Phong.” - La Phong thong dong thu quyền, điềm đạm đáp.
Học viện Tử dương!
Mấy tên thiếu niên liếc nhau, mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Quan hệ của học viện Tử Dương và học viện Vạn La vốn không tốt, học viên hai bên đều có cạnh tranh, biết được La Phong là người của học viện Tử Dương, mấy người bọn họ lập tức nổi lên tâm tư.
"Thì ra là phế vật của học viện Tử Dương!” - Vương Vũ được người khác đỡ đứng dậy, lau vết máu trên mép một cái, căm hận nhìn La Phong.
"Vương Vũ, câm miệng! Ngươi còn sợ chưa đủ mất mặt sao!” - Trần Tân trừng mắt nhìn Vương Vũ, Vương Vũ sắc mặt trắng nhợt, siết quả đấm không thèm nói tiếp.
Ánh mắt của Trần Tân đảo qua thi thể của Huyết Vân mãng xà bên cạnh, nhìn La Phong nói: "Huyết Vân mãng xà là ngươi giết?”
La Phong nhún vai: "Nơi đây ngoại trừ ta, hình như không có người khác. Các ngươi không còn chuyện gì, ta đi trước.”
La Phong không muốn tiếp tục dây dưa, chuẩn bị rời đi, lại bị Trần Tân ngăn lại: "Đợi đã.”
"Ngươi không phải cũng muốn ta đem Xích Viêm quả giao ra chứ?” - La Phong nhíu mày nhìn Trần Tân.
Trần Tân nhìn La Phong, từ trên người hắn tỏa ra chiến ý nhiệt liệt, phảng phất như đang sôi trào.
"Không sai, biểu đệ của ta thực lực đạt được Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, đang cần Xích Viêm quả để đột phá cảnh giới. Huống hồ, ngươi đả thương Vương Vũ, bọn họ gọi ta một tiếng sư huynh, ta dĩ nhiên không thể để ngươi cứ như vậy rời đi.”"Vậy ngươi muốn thế nào, nói đi! Ta sẽ theo tới cùng!” - La Phong hơi không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lẽo hơn vài phần.
"Trần Tân sư huynh, chúng ta cùng tiến lên, đem Xích Viêm quả cầm về!” - Vương Vũ thua trong tay La Phong, không cam lòng, trừng mắt nhìn La Phong nói.
"Các ngươi lui ra.” - Trần Tân vung tay lên, cản bọn người đang nhao nhao lại, nhìn La Phong, âm thanh cao ngạo nói: "Ta không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, La Phong, chỉ cần ngươi có thể tiếp ta ba quyền, ta sẽ để ngươi rời đi! Tuyệt không ngăn cản. Bằng không, mời ngươi để lại Xích Viêm quả.”
"Ba quyền?” La Phong híp mắt một cái, biết việc này ngày hôm nay không cách nào êm xuôi dược, xoa xoa ngón tay nói: "Tốt! Ta thua thì để Xích Viêm quả lại, còn ngươi thua thì sao?”
"Nực cười, Trần Tân sư huynh sao lại thua được!”
"Trần Tân sư huynh của chúng ta ở ngoại viện học viện Vạn La được xem là cao thủ thứ tư, với thực lực của ngươi, sợ rằng ngay cả một quyền của sư huynh cũng không tiếp nổi!”
Mấy tên học viên của Vạn La đứng bên cạnh nghe La Phong nói, không khỏi buồn cười.
Dưới cái nhìn của bọn họ, tu vi hai người chênh lệch ngàn dặm, Trần Tân chỉ cần một quyền sẽ đánh bại La Phong!
Trần Tân nhìn ánh mắt tự tin của La Phong, ánh mắt ngưng trọng thêm một phần, từ trong ngực lấy ra một cuốn võ kỹ, nói:
"Nếu ba quyền của ta không thắng nổi ngươi, cuốn sách võ học hoàng cấp trung phẩm “Hành Vân kiếm pháp” sẽ thuộc về ngươi.”
Hoàng cấp trung phẩm kiếm pháp...
La Phong nhìn lướt qua võ kỹ trong tay Trần Tân, gật đầu:
"Một lời đã định!”
"Nhìn kỹ! Phá Sơn quyền!” - Trần Tân cũng không nhiều lời, vừa bắt đầu, cả thân ảnh chớp mắt dường như nâng cao thêm vài phần, toàn thân lộ ra vị đạo như một ngọn núi cao và vách đá dựng đứng nguy nga hiểm trở, thân ảnh lóe lên, một quyền đánh về phía La Phong, quyền phong mãnh mẽ khiến vài tên học viên của Vạn La đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được lui về sau hai bước.
"Tốt lắm!” - La Phong khẽ quát một tiếng, ngón tay nắm lại, dứt khoát tung ra một quyền.
Hai bóng người, không tránh không nhường, chính diện đối kháng.
“Oanh”
Hai quả đấm hung hãn đụng vào nhau, một cơn lốc lấy hai người làm trung tâm tản ra.
“Bịch bịch”
Hai người đồng thời lui lại, mỗi bước đều để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.
A?
Đám Vương Vũ đang đứng bên cạnh cùng chờ xem La Phong thảm bại như thế nào, đều mở to mắt kinh ngạc.
Bọn họ cũng chỉ có thực lực Cương Nhu Cảnh hậu kỳ như La Phong, ngay cả một quyền của Trần Tân cũng không tiếp nổi, không ngờ hai người nhìn qua tựa hồ cân sức ngang tài.
"Trần Tân sư huynh nhất định là đang thử thăm dò tiểu tử này thế nào, còn chưa bắt đầu thi triển, kế tiếp nhất định sẽ bắt tiểu tử kia thua đẹp!” - Vương Vũ liếm môi một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn La Phong.
Ba tên học viên của Vạn La đứng bên cạnh đều gật đầu, cho rằng Vương Vũ nói có lý.
"Còn hai quyền!” - La Phong lui về sau bốn bước, đứng vững thân hình, nhìn Trần Tân lạnh nhạt nói.
Trần Tân cũng lui về sau bốn bước, hắn nhìn La Phong, ngây người đứng sững một lát, đột nhiên lắc đầu: "Không cần.”
"Ta thua, đây là võ kỹ “Hành Vân kiếm pháp”.” - Trần Tân đem võ kỹ lấy ra, ném cho La Phong.
"Ha ha, sảng khoái!” - La Phong tiếp nhận võ kỹ, nhìn thoáng qua, thật sự là võ học hoàng cấp trung phẩm thứ thiệt.
"Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải còn hai quyền nữa sao?” - Mấy người Vương Vũ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khẩn cấp nhìn Trần Tân nói. Ba người bên cạnh cũng ra vẻ không hiểu nhìn Trần Tân.
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Tân luôn luôn tự phụ, sẽ không chịu thua người khác một cách đơn giản như vậy, tình huống trước mắt, thật khiến cho bọn họ có chút không hiểu nổi.
Khóe miệng của Trần Tân lộ ra một nụ cười khổ sở: "Mọi người nên biết, Phá Sơn quyền của ta là quyền pháp hoàng cấp trung phẩm!”
Mấy người bọn Vương Vũ gật đầu.
Trần Tân liếc nhìn La Phong: "Nếu như ta không nhìn lầm, võ học vừa rồi ngươi thi triển, chắc là võ học cơ bản “Báo Quyền”!”
"Nhãn lực tốt!” - La Phong gật đầu.
Võ học cơ bản!
Bọn Vương Vũ nuốt nước miếng, hoàn toàn sợ ngây người.
Theo lẽ thường mà nói, võ học cơ bản uy lực khẳng định kém xa võ học hoàng cấp trung phẩm. La Phong dùng võ học cơ bản chống đỡ được Phá Sơn quyền của Trần Tân, còn cân sức ngang tài! Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
"Đừng nói hai quyền, cho dù là trăm chiêu, ta cũng không làm gì được hắn.” - Trần Tân nói, liếc nhìn La Phong, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng tu vi chỉ có tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, La Phong làm sao sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy.
Vương Vũ đứng bên cạnh nghe Trần Tân nói xong, ánh mắt cũng run lên, thần tình gần như dại ra.
Trần Tân là cao thủ xếp hàng thứ tư trong các học viên ngoại viện của Vạn La, tu vi đạt ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kỳ, vậy mà lại không làm gì được cái tên tứ trọng Cương Nhu cảnh hậu kỳ trước mắt này.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ mới hiểu rõ, vừa rồi La Phong cùng hắn động thủ, căn bản là không xuất toàn lực! Bằng không, hai tay hắn sợ rằng đều phế đi!
Sống lưng Vương Vũ không khỏi phát lạnh.
"Đâu có đâu có, ta kỳ thực vừa rồi thiếu chút nữa thì không đỡ được rồi.” - La Phong đem võ kỹ thu vào, nhìn Trần Tân cười nói: "Chúng ta có thể đấu lại một trận. Biết đâu, ngươi có thể thắng lại “Hành vân kiếm pháp”.”
Khóe miệng Trần Tân co quắp một cái, đáy lòng thầm than La Phong vô sỉ, không biết làm sao, cười khổ nói:
"Võ học hoàng cấp trung phẩm cũng không phải là rau cải trắng. Cuốn “Hành vân kiếm pháp” này là ta đánh chết một tên giang hồ đại đạo, ngẫu nhiên lấy được, trên người ta cũng không còn võ học hoàng cấp trung phẩm nào khác.”
"A, vậy thì thôi.” - La Phong vừa nghe, lập tức không có hứng thú.
Đạt được một bộ võ học hoàng cấp trung phẩm, La Phong cũng không muốn ra vẻ mình keo kiệt, hào phóng đem thi thể Huyết Vân mãng xà đưa cho bọn Trần Tân, cái của nợ lớn như vậy hắn cũng không mang đi được
Đi về phía gốc cây để lấy đồ, La Phong đang chuẩn bị trở về học viện, âm thanh lạnh thấu xương của Trần Tân đột nhiên từ phía sau truyền đến:
"La Phong, cuộc tỷ thí này còn chưa phân thắng bại. Qua một thời gian ngắn, sau khi ta đột phá cảnh giới, ta sẽ đích thân đến học viện Tử Dương tìm ngươi khiêu chiến!”
"Đến lúc đó nhớ mang nhiều võ học võ kỹ một chút.” - La Phong đã nhận ra, tên Trần Tân này chính là một tên cuồng chiến đấu, không muốn vướng vào phiền phức nữa, phất phất tay, tiêu sái rời đi.
“Sư huynh, Xích Viêm quả ở nơi này...”
Mấy đạo nhân ảnh vừa lao ra rừng cây, âm thanh hưng phấn bỗng dưng im bặt.
Năm người đều thấy thi thể của Huyết Vân mãng xà, còn có La Phong đang đứng trên sườn núi, ánh mắt không khỏi biến sắc.
"Sư huynh..." - Thiếu niên mặt chữ “quốc” đứng gần nhất nhìn thấy thi thể của Huyết Vân mãng xà, liền chắt lưỡi, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi, quay đầu nhìn thiếu niên mặc áo lam phía sau lưng.
Thiếu niên mặc áo lam ước chừng mười sáu tuổi, vác trường kiếm, ánh mắt sắc bén, trên người có khí tức lạnh thấu xương khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhìn thoáng qua thi thể của Huyết Vân mãng xà, ánh mắt Trần Tân rơi vào La Phong phía sau, nhìn thẳng vào Hổ Phách đao trên người, khẽ nhíu mày một cái, cất bước đi về phía sườn núi, bốn người còn lại vội vàng đuổi theo.
"Xích Viêm quả!" - Đến sườn núi rồi, thiếu niên mặt chữ quốc nhìn về phía sau La Phong, thấy chỗ đó chỉ còn lại một gốc cây Xích Viêm trụi lủi, chân mày cau lại, nhìn La Phong chất vấn: "Tiểu tử, Xích Viêm quả có phải bị ngươi hái rồi không?"
La Phong biết không giấu được, vừa quan sát mấy người đó vừa gật đầu:
"Không sai!"
"Nhanh đem Xích Viêm quả giao ra đây!” - Thiếu niên mặt chữ quốc đưa tay ra, bá đạo ngạo nghễ nói.
Lúc đầu hắn thấy thi thể của Huyết Vân mãng xà, đối với La Phong còn có chút kiêng kỵ, nhưng đến gần mới phát hiện, đối phương cũng chỉ có tu vi tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, lập tức bắt đầu khinh thường.
Bọn họ năm người, hai người là tu vi Cương Nhu Cảnh trung kỳ, hai người là tu vi Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, thực lực của Trần Tân là mạnh nhất, tu vi đã là ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kỳ! Người đông thế mạnh, đương nhiên không coi La Phong ra gì.
"Giao ra đây?” - La Phong cười lạnh một tiếng, sắc mặt châm chọc nhìn đối phương: "Ta dựa vào cái gì mà đem Xích Viêm quả giao cho ngươi?"
Lúc đầu La Phong nghĩ, không có mấy người này chọc giận Huyết Vân mãng xà, hắn cũng không có cách nào đạt được Xích Viêm quả, dự định đem thi thể của Huyết Vân mãng xà đưa cho bọn họ.
Huyết Vân mãng xà là yêu thú cấp hai cao cấp, thi thể cũng đáng mấy ngàn lượng bạc, nhưng đối phương lại có thái độ ngang ngược vô lý, khiến hắn thay đổi ý định.
"Hừ, Xích Viêm quả này là chúng ta phát hiện trước! Đương nhiên thuộc về chúng ta!" - Thiếu niên mặt chữ quốc ngạo nghễ nói.
"Ha ha ha..." - La Phong đứng chắp tay, cười một tràng rõ to.
Chân mày thiếu nhiên mặt chữ quốc trầm xuống, mắt lộ ra tia sáng lạnh:
"Tiểu tử, ngươi cười cái gì?"
La Phong chỉ vào rừng rậm mịt mùng xung quanh, giọng mỉa mai nói:
"Ngươi nói ngươi phát hiện Xích Viêm quả này trước, cho nên Xích Viêm quả này thuộc về ngươi. Vậy có phải ngươi cởi hết quần, chạy dọc theo dãy núi Xích Viêm này một vòng, toàn bộ dãy núi này đều là của ngươi?”
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!” - Thiếu niên mặt chữ quốc thẹn quá thành giận, hừ lạnh một tiếng, một chưởng áp sát La Phong.
"Vương Vũ, dừng tay!” - Trần Tân muốn ngăn cản Vương Vũ, nhưng đã không còn kịp.
"Phân Dương chưởng!” - Vương Vũ nhào tới, hai tay liên tục đánh ra, tung ra một phát chưởng ảnh, đánh vào ngực La Phong.
Chưởng phong gào thét, thổi bay mái tóc đen trên trán La Phong, khí thế như muốn đánh tan cả ngọn núi.
"Là võ học hoàng cấp hạ phẩm “Phân Dương chưởng”!”
"Đây là võ học mà Vương Vũ tự tin, đã tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, một chưởng đánh xuống có thể đánh nát nham thạch thành bột phấn, tiểu tử này chết chắc rồi!”
"Ai bảo hắn dám ngông cuồng như thế! Vừa hay giáo huấn hắn một chút!”
Bên cạnh mấy tên thiếu niên khác đứng nhìn với ánh mắt nóng bỏng.
"Phân Dương chưởng... đây là võ học của học viện Vạn La, bọn họ là người của học viện Vạn La.” - La Phong nhìn Vương Vũ đang xông tới, một ý niệm hiện lên trong đầu, thuận tay đánh ra một quyền: "Dám xem thường ta!”
Vương Vũ thấy La Phong không thèm thi triển võ học, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, đem Phân Dương chưởng thôi động đến cực hạn, trong nháy mắt chưởng ảnh xuất hiện khắp trời, như nước triều cuộn trào mãnh liệt muốn vây chặt lấy La Phong.
La Phong không thèm động đậy, tiếp tục đánh ra một quyền phiêu hốt như cũ.
“Oanh”
Quyền chưởng giáp nhau, tiếng sấm nổ vang ngay giữa La Phong và Vương Vũ.
A!
Vương Vũ kêu thảm một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cả người như diều đứt dây, té bay ra ngoài hơn mười thước, nằm lăn trên mặt đất.
Thực lực thật là đáng sợ!
Mấy tên thiếu niên đứng bên cạnh nhìn La Phong, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Vương Vũ là cao thủ Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, mấy người bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Vương Vũ thậm chí ngay cả một quyền của thiếu niên trước mắt cũng không đở nổi. Huống hồ, đối phương thậm chí không có thi triển võ học!
"Thân thủ khá lắm!” - Trần Tân kêu một tên thiếu niên đi chăm sóc Vương Vũ, quay đầu nhìn La Phong, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, nói: "Ta là học viên ngoại viện của Vạn La - Trần Tân, xin hỏi danh tính của các hạ?”
"Học viên ngoại viện của học viện Tử dương - La Phong.” - La Phong thong dong thu quyền, điềm đạm đáp.
Học viện Tử dương!
Mấy tên thiếu niên liếc nhau, mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Quan hệ của học viện Tử Dương và học viện Vạn La vốn không tốt, học viên hai bên đều có cạnh tranh, biết được La Phong là người của học viện Tử Dương, mấy người bọn họ lập tức nổi lên tâm tư.
"Thì ra là phế vật của học viện Tử Dương!” - Vương Vũ được người khác đỡ đứng dậy, lau vết máu trên mép một cái, căm hận nhìn La Phong.
"Vương Vũ, câm miệng! Ngươi còn sợ chưa đủ mất mặt sao!” - Trần Tân trừng mắt nhìn Vương Vũ, Vương Vũ sắc mặt trắng nhợt, siết quả đấm không thèm nói tiếp.
Ánh mắt của Trần Tân đảo qua thi thể của Huyết Vân mãng xà bên cạnh, nhìn La Phong nói: "Huyết Vân mãng xà là ngươi giết?”
La Phong nhún vai: "Nơi đây ngoại trừ ta, hình như không có người khác. Các ngươi không còn chuyện gì, ta đi trước.”
La Phong không muốn tiếp tục dây dưa, chuẩn bị rời đi, lại bị Trần Tân ngăn lại: "Đợi đã.”
"Ngươi không phải cũng muốn ta đem Xích Viêm quả giao ra chứ?” - La Phong nhíu mày nhìn Trần Tân.
Trần Tân nhìn La Phong, từ trên người hắn tỏa ra chiến ý nhiệt liệt, phảng phất như đang sôi trào.
"Không sai, biểu đệ của ta thực lực đạt được Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, đang cần Xích Viêm quả để đột phá cảnh giới. Huống hồ, ngươi đả thương Vương Vũ, bọn họ gọi ta một tiếng sư huynh, ta dĩ nhiên không thể để ngươi cứ như vậy rời đi.”"Vậy ngươi muốn thế nào, nói đi! Ta sẽ theo tới cùng!” - La Phong hơi không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lẽo hơn vài phần.
"Trần Tân sư huynh, chúng ta cùng tiến lên, đem Xích Viêm quả cầm về!” - Vương Vũ thua trong tay La Phong, không cam lòng, trừng mắt nhìn La Phong nói.
"Các ngươi lui ra.” - Trần Tân vung tay lên, cản bọn người đang nhao nhao lại, nhìn La Phong, âm thanh cao ngạo nói: "Ta không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, La Phong, chỉ cần ngươi có thể tiếp ta ba quyền, ta sẽ để ngươi rời đi! Tuyệt không ngăn cản. Bằng không, mời ngươi để lại Xích Viêm quả.”
"Ba quyền?” La Phong híp mắt một cái, biết việc này ngày hôm nay không cách nào êm xuôi dược, xoa xoa ngón tay nói: "Tốt! Ta thua thì để Xích Viêm quả lại, còn ngươi thua thì sao?”
"Nực cười, Trần Tân sư huynh sao lại thua được!”
"Trần Tân sư huynh của chúng ta ở ngoại viện học viện Vạn La được xem là cao thủ thứ tư, với thực lực của ngươi, sợ rằng ngay cả một quyền của sư huynh cũng không tiếp nổi!”
Mấy tên học viên của Vạn La đứng bên cạnh nghe La Phong nói, không khỏi buồn cười.
Dưới cái nhìn của bọn họ, tu vi hai người chênh lệch ngàn dặm, Trần Tân chỉ cần một quyền sẽ đánh bại La Phong!
Trần Tân nhìn ánh mắt tự tin của La Phong, ánh mắt ngưng trọng thêm một phần, từ trong ngực lấy ra một cuốn võ kỹ, nói:
"Nếu ba quyền của ta không thắng nổi ngươi, cuốn sách võ học hoàng cấp trung phẩm “Hành Vân kiếm pháp” sẽ thuộc về ngươi.”
Hoàng cấp trung phẩm kiếm pháp...
La Phong nhìn lướt qua võ kỹ trong tay Trần Tân, gật đầu:
"Một lời đã định!”
"Nhìn kỹ! Phá Sơn quyền!” - Trần Tân cũng không nhiều lời, vừa bắt đầu, cả thân ảnh chớp mắt dường như nâng cao thêm vài phần, toàn thân lộ ra vị đạo như một ngọn núi cao và vách đá dựng đứng nguy nga hiểm trở, thân ảnh lóe lên, một quyền đánh về phía La Phong, quyền phong mãnh mẽ khiến vài tên học viên của Vạn La đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được lui về sau hai bước.
"Tốt lắm!” - La Phong khẽ quát một tiếng, ngón tay nắm lại, dứt khoát tung ra một quyền.
Hai bóng người, không tránh không nhường, chính diện đối kháng.
“Oanh”
Hai quả đấm hung hãn đụng vào nhau, một cơn lốc lấy hai người làm trung tâm tản ra.
“Bịch bịch”
Hai người đồng thời lui lại, mỗi bước đều để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.
A?
Đám Vương Vũ đang đứng bên cạnh cùng chờ xem La Phong thảm bại như thế nào, đều mở to mắt kinh ngạc.
Bọn họ cũng chỉ có thực lực Cương Nhu Cảnh hậu kỳ như La Phong, ngay cả một quyền của Trần Tân cũng không tiếp nổi, không ngờ hai người nhìn qua tựa hồ cân sức ngang tài.
"Trần Tân sư huynh nhất định là đang thử thăm dò tiểu tử này thế nào, còn chưa bắt đầu thi triển, kế tiếp nhất định sẽ bắt tiểu tử kia thua đẹp!” - Vương Vũ liếm môi một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn La Phong.
Ba tên học viên của Vạn La đứng bên cạnh đều gật đầu, cho rằng Vương Vũ nói có lý.
"Còn hai quyền!” - La Phong lui về sau bốn bước, đứng vững thân hình, nhìn Trần Tân lạnh nhạt nói.
Trần Tân cũng lui về sau bốn bước, hắn nhìn La Phong, ngây người đứng sững một lát, đột nhiên lắc đầu: "Không cần.”
"Ta thua, đây là võ kỹ “Hành Vân kiếm pháp”.” - Trần Tân đem võ kỹ lấy ra, ném cho La Phong.
"Ha ha, sảng khoái!” - La Phong tiếp nhận võ kỹ, nhìn thoáng qua, thật sự là võ học hoàng cấp trung phẩm thứ thiệt.
"Sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải còn hai quyền nữa sao?” - Mấy người Vương Vũ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khẩn cấp nhìn Trần Tân nói. Ba người bên cạnh cũng ra vẻ không hiểu nhìn Trần Tân.
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Tân luôn luôn tự phụ, sẽ không chịu thua người khác một cách đơn giản như vậy, tình huống trước mắt, thật khiến cho bọn họ có chút không hiểu nổi.
Khóe miệng của Trần Tân lộ ra một nụ cười khổ sở: "Mọi người nên biết, Phá Sơn quyền của ta là quyền pháp hoàng cấp trung phẩm!”
Mấy người bọn Vương Vũ gật đầu.
Trần Tân liếc nhìn La Phong: "Nếu như ta không nhìn lầm, võ học vừa rồi ngươi thi triển, chắc là võ học cơ bản “Báo Quyền”!”
"Nhãn lực tốt!” - La Phong gật đầu.
Võ học cơ bản!
Bọn Vương Vũ nuốt nước miếng, hoàn toàn sợ ngây người.
Theo lẽ thường mà nói, võ học cơ bản uy lực khẳng định kém xa võ học hoàng cấp trung phẩm. La Phong dùng võ học cơ bản chống đỡ được Phá Sơn quyền của Trần Tân, còn cân sức ngang tài! Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
"Đừng nói hai quyền, cho dù là trăm chiêu, ta cũng không làm gì được hắn.” - Trần Tân nói, liếc nhìn La Phong, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng tu vi chỉ có tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kỳ, La Phong làm sao sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy.
Vương Vũ đứng bên cạnh nghe Trần Tân nói xong, ánh mắt cũng run lên, thần tình gần như dại ra.
Trần Tân là cao thủ xếp hàng thứ tư trong các học viên ngoại viện của Vạn La, tu vi đạt ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kỳ, vậy mà lại không làm gì được cái tên tứ trọng Cương Nhu cảnh hậu kỳ trước mắt này.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ mới hiểu rõ, vừa rồi La Phong cùng hắn động thủ, căn bản là không xuất toàn lực! Bằng không, hai tay hắn sợ rằng đều phế đi!
Sống lưng Vương Vũ không khỏi phát lạnh.
"Đâu có đâu có, ta kỳ thực vừa rồi thiếu chút nữa thì không đỡ được rồi.” - La Phong đem võ kỹ thu vào, nhìn Trần Tân cười nói: "Chúng ta có thể đấu lại một trận. Biết đâu, ngươi có thể thắng lại “Hành vân kiếm pháp”.”
Khóe miệng Trần Tân co quắp một cái, đáy lòng thầm than La Phong vô sỉ, không biết làm sao, cười khổ nói:
"Võ học hoàng cấp trung phẩm cũng không phải là rau cải trắng. Cuốn “Hành vân kiếm pháp” này là ta đánh chết một tên giang hồ đại đạo, ngẫu nhiên lấy được, trên người ta cũng không còn võ học hoàng cấp trung phẩm nào khác.”
"A, vậy thì thôi.” - La Phong vừa nghe, lập tức không có hứng thú.
Đạt được một bộ võ học hoàng cấp trung phẩm, La Phong cũng không muốn ra vẻ mình keo kiệt, hào phóng đem thi thể Huyết Vân mãng xà đưa cho bọn Trần Tân, cái của nợ lớn như vậy hắn cũng không mang đi được
Đi về phía gốc cây để lấy đồ, La Phong đang chuẩn bị trở về học viện, âm thanh lạnh thấu xương của Trần Tân đột nhiên từ phía sau truyền đến:
"La Phong, cuộc tỷ thí này còn chưa phân thắng bại. Qua một thời gian ngắn, sau khi ta đột phá cảnh giới, ta sẽ đích thân đến học viện Tử Dương tìm ngươi khiêu chiến!”
"Đến lúc đó nhớ mang nhiều võ học võ kỹ một chút.” - La Phong đã nhận ra, tên Trần Tân này chính là một tên cuồng chiến đấu, không muốn vướng vào phiền phức nữa, phất phất tay, tiêu sái rời đi.
“Sư huynh, Xích Viêm quả ở nơi này...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.