Chương 6: Dị Đao Khách
King_7_Love
14/01/2014
—— sau ngày hôm nay, trên đời không còn phái Thanh Thành.
Vừa nghe thấy mấy lời này của Diệp Thần Uyên, Tống Trinh, Lữ Nhất Úy, Trần Hồng Lực không chút do dự, ba người tâm ý tương thông, cùng xông lên giáp công Diệp Thần Uyên!
Diệp Thần Uyên vừa thấy ba người xuất chiêu, khẽ mỉm cười, trở tay thu "Khảm Thủy Kiếm" về sau lưng, chỉ dùng "Ly Hỏa Kiếm" bên tay phải, xuất "Thái Cực" Loạn Hoàn, Tống Trinh và ba thanh kiếm bị dính vào, lại thành ra tự mình đánh nhau, rối loạn cả lên.
Tống Trinh ba người biết đây là giây phút sinh tử, mặc kệ Võ Đang phó chưởng môn trước mắt này đáng sợ cỡ nào, vẫn muốn kiên trì chiến đấu tiếp. Ba thanh kiếm vừa phân khai, lại đánh tiếp lên.
—— hôm nay không đả thương được Diệp Thần Uyên này, phái Thanh Thành sẽ không còn cơ hội sống sót!
Diệp Thần Uyên vẫn không để ý, nhảy lùi hai bước dài tránh thoát. Vẻ mặt y tỏ ra buồn tẻ vô vị, tựa hồ vừa kinh qua quyết đấu với Hà Tự Thánh, ba kẻ trước mắt chẳng chút hứng thú.
Đồng thời Giang Vân Lan bên cạnh, nhanh chóng rút ra trường kiếm bên hông, công ngay đến sườn trái Tống Trinh, khiến Tống Trinh phải hồi kiếm tự cứu, vừa vặn ngăn kiếm phong.
Tên Giang Vân Lan này tả trảo mặc thiết giáp, đánh mạnh một phát lên thân kiếm, mũi kiếm lại được tăng sức mạnh hướng về Tống Trinh.
Tay trái Tống Trinh cuống quít nắm chuôi kiếm, lấy lực hai tay, mới ngăn được mũi kiếm Giang Vân Lan cách mặt hai tấc [6.66cm], mắt tựa như bị mũi kiếm giao kích tóe lửa bắn trúng, hung hiểm vô cùng.
—— không ngờ cái tên miệng mồm khinh người này, khoái kiếm cũng lợi hại như vậy!
Giang Vân Lan không truy kích tiếp, chỉ lùi một bước giơ thanh trường kiếm cũ kỹ, đứng trước mặt Tống Trinh.
"Ta cả ngày đứng ngoài xem, ngứa cả tay. Tống tiên sinh vui đùa với ta một chút, thế nào?" Giang Vân Lan cười khẩy nói.
Tống Trinh vốn không để ý tới hắn, chỉ muốn cùng hai sư huynh lần thứ hai hội hợp. Nhưng nhìn lại, nguyên lai đã có hai gã Võ Đang hắc y đệ tử tiến lên, một tên cầm Nhạn Linh Khoái Đao, một cầm một đôi kỳ môn binh khí Uyên Ương Việt, đều tự mình ứng phó với Lữ Nhất Úy và Trần Hồng Lực.
Tống Trinh còn chưa quyết định như thế nào cho phải, Giang Vân Lan trường kiếm đã công. Khoái kiếm mặc dù không bá tuyệt bằng Diệp Thần Uyên, nhưng vô thanh vô ảnh, điềm báo xuất thủ cực nhỏ, Tống Trinh phải hết sức chăm chú để đề phòng né tránh.
Tống Trinh dù sao cũng là nhân vật số hai của Thanh Thành, mặc dù học chưa tốt "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", nhưng Thanh Thành cao cấp kiếm thuật kỳ thật toàn bộ đã luyện tinh thâm. Thế nhưng dưới khoái kiếm của Giang Vân Lan, rốt cuộc bị ép đến thở không nổi.
Hai bên kia cũng giống như vậy, hai tên Võ Đang "Binh Nha Đạo" đệ tử đến cả tên cũng không biết, cũng chỉ là đơn đả độc đấu, đã áp chế hai vị tiền bối Thanh Thành nổi danh. Nhất là tên dùng Uyên Ương Việt, tay cầm cặp vòng thép có mũi nhọn, xuất chiêu quỷ dị, Trần Hồng Lực nhất thời vô ý, mu bàn tay phải đã bị rạch ra một đường, cơ hồ như muốn rơi cả kiếm.
Võ Đang huấn luyện ra nhân tài thế này, đúng là đang thời hưng thịnh.
—— Tại sao? Ngắn ngủi hai mươi mấy năm, võ công Võ Đang, tự nhiên lại vượt hơn chúng ta đến mức này?
"Võ công Võ Đang, thiên hạ vô địch." Tống Trinh vừa nghĩ tới những lời này của Diệp Thần Uyên, không khỏi lạnh tim.
Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử" bên phía Trương Bằng, thấy ba vị sư thúc bị tập kích, cũng đều nâng kiếm nhảy vào lên trợ giúp.
Bên kia, hơn ba mươi Võ Đang hắc bào đệ tử, thấy đối phương cùng nhau xông vào, cũng đồng thời tiến lên khai chiến.
Song phương trên giáo tập tràng quần đấu hỗn loạn.
Yến Hoành ngồi dưới đất ôm sư phụ, đang muốn nhặt kiếm lên gia nhập trận chiến, một bàn tay mạnh mẽ níu lấy vạt áo y.
Y cúi đầu. Là Hà Tự Thánh, lòng bàn tay trái vẫn đang cầm "Hổ Tích", đầu ngón tay ôm lấy quần áo Yến Hoành. Lần phát lực này của y đã động đến vết thương ở ngực, "Hộc" ra một ngụm máu tươi, phun lên mặt Yến Hoành.
Yến Hoành lau máu tươi trộn lẫn nước mắt khắp trên mi, nhìn về sư phụ.
"Tư Hào..." Hà Tự Thánh thì thào nói. Đôi mắt xám đã nhìn không rõ nữa rồi.
Y còn không biết Du Tư Hào đã đầu mình hai nơi, nhầm đệ tử nhỏ nhất đang ôm mình thành khai sơn đại đệ tử.
"Sư phụ..." Yến Hoành đáp lời, lòng đau như cắt. Y hồi tưởng sáng nay, lúc sư phụ mỉm cười vuốt tóc y.
Cảm giác bàn tay kia, giống như phụ thân.
Hà Tự Thánh nỗ lực giơ "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" lên, đưa về hướng Yến Hoành.
"Tiếp kiếm..." Hà Tự Thánh đang nói thì mũi phun máu.
Yến Hoành dùng tay phải tiếp lấy "Long Hổ Kiếm", tay trái vẫn đỡ cổ sư phụ.
"... Mang đi... đi... Tuyệt không..." Hà Tự Thánh rên rỉ nói. Sắc mặt như lão hổ hấp hối. "... không để... ngoại nhân... đoạt mất..."
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến Yến Hoành ngẩng đầu.
Y thấy trên giáo tập tràng lại thêm hai mươi mấy người. Nguyên lai "Nghiên Tu đệ tử" đứng ngoài sân, phân nửa trên tay chỉ có một thanh thiết kiếm cùn, kiên quyết lao vào, gia nhập trận chiến bảo vệ Thanh Thành này. Không ngờ đám bọn họ vừa nhảy vào, như dê đụng với sói, đã có hai người bị Võ Đang chém ngã tại chỗ.
Trong vùng chiến đấu hỗn loạn, gồm cả Trương Bằng, vài "Đạo Truyền đệ tử" sư huynh đã đổ máu, nhưng vẫn cắn răng tắm máu liều mạng.
Yến Hoàng trong lòng cũng muốn nhảy vào chiến trường, cùng các sư huynh đệ kề vai chiến đấu.
Vì sinh tồn và tôn nghiêm của Thanh Thành.
"Đi..." Hà Tự Thánh lúc này sờ tay lên mặt Yến Hoành. "Vì.. Thanh Thành phái..."
Yến Hoành nắm thật chặt "Long Hổ Kiếm" trong tay, ngón tay trắng bệch.
"Đi!" Hà Tự Thánh dùng chút khí lực cuối cùng quát to, mặt xanh xao, trong nháy mắt này phảng phất lại khôi phục uy nghiêm thường ngày.
—— bất luận Thanh Thành đệ tử nào cũng đều không dám chống lại uy nghiêm này.
Yến Hoành cắn môi dưới. Mạnh đến phụt máu.
Y nhẹ nhàng đặt đầu sư tôn xuống, quỳ xuống đất hướng Hà Tự Thánh dập đầu mạnh ba cái, sau đó ôm "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", hướng về hậu sơn chạy trốn.
Yến Hoành không tránh được ánh mắt của Diệp Thần Uyên. Diệp Thần Uyên lập tức giơ "Ly Hỏa Kiếm" lên, chỉ về hướng Yến Hoành đang cầm song kiếm chạy ra khỏi giáo tập tràng.
Tích Chiêu Bình đồng thời cũng thấy Yến Hoành đào tẩu. Hắn vốn ở trong sân đánh đến điên người, một tiên quyền đánh cho một tên Thanh Thành đệ tử nát vai, tiếp đó nhìn thấy trong đám người bên ngoài, có bóng dáng Yến Hoành chạy trốn.
Tích Chiêu Bình quay đầu lại hướng Diệp phó chưởng môn la to: "Tiểu tử này tôi đã sớm chú ý! Để mình tôi đuổi theo hắn!"
Diệp Thần Uyên gật đầu, thõng kiếm xuống.
Tích Chiêu Bình đại hỉ, lập tức tiến lên, xoay cánh tay phải kiên cố như nham thạch, từ trong chiến trường mở một thông lộ thoát ra, tiện đà chạy nhanh về hướng Yến Hoành đào tẩu đuổi theo.
Tống Trinh bị Giang Vân Lan khoái kiếm đả thương khắp nơi, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể lực dần dần theo máu trôi đi. Y liếc mắt sang bên một cái. Sư huynh Trần Hồng Lực thân thể từ lâu đã phủ phục trên mặt đất.
Tống Trinh cũng chẳng thể nghĩ gì nhiều nữa. Bởi vì thanh trường kiếm của Giang Vân Lan lại đến nữa rồi.
Nguyên lai có mười hai "Đạo Truyền đệ tử" còn khả năng chiến đấu, đảo mắt chỉ còn tám. Mắt trái Trương Bằng mắt biến thành một cái lỗ máu. Y một tay che con mắt bị thương, tay kia vẫn vung trường kiếm ngoan cố kháng cự.
Tuy nhiên y biết, đã không còn chịu được bao lâu.
Sơ cấp "Sơn Môn đệ tử" ngoài sân, hơn phân nửa đã bị cảnh tượng đẫm máu này dọa sợ đến trốn chạy.
Còn như những "Nghiên Tu đệ tử" không dám chủ động gia nhập trận chiến, trong đó có mấy người sau khi nhìn thấy chưởng môn bị đánh bại, đầu óc sớm đã trống rỗng; còn lại bị dọa đến hoảng sợ mà chùn bước. Bọn họ xấu hổ đến không dám nhìn lên cảnh giết chóc trên sân nữa.
Chỉ có một mình Hầu Anh Chí, vẫn đang tỉnh táo nhìn cảnh máu mé và sắt thép tung bay.
Tống Lê thấy Du Tư Hào và Đinh Triệu Sơn chết thảm, cũng sớm sợ đến thất thần hôn mê.
Hầu Anh Chí ôm thân thể mảnh mai của Tống Lê, vẫn lãnh tĩnh không nói gì như trước. Y nhìn Thanh Thành đồng môn, từng người từng người bị chiêu thuật của hắc bào võ giả tàn sát.
Mặt Yến Hoành đầy máu ân sư, búi tóc cũng đã sớm tuột mất, song thủ nắm chặt "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", chật vật chạy nhanh lên núi.
Đến một sườn núi, xung quanh ba mặt cây cối bao phủ, duy chỉ có hướng Đông là trống trải, có thể quan sát rõ ràng Thanh Thành "Huyền Môn Xá" phía dưới, thấy cả giáo tập tràng nằm ngay bên cạnh xá đường.
Yến Hoành dừng lại nhìn. Chỉ thấy huyết đấu giữa giữa tập tràng vẫn đang kéo dài. Nhưng người mặc thanh bào, còn đứng càng ngày càng ít, bị người mặc hắc bào trùng trùng vây quanh.
—— đã sớm kết thúc rồi.
Yến Hoành cố nén lòng, lại nhìn cặp Thanh Thành thánh kiếm trên tay.
—— mệnh lệnh cuối cùng của sư phụ, ta không thể thất bại.
Y lại cất bước, hướng vào rừng cây sâu thẳm âm u. Những năm gần đây y cùng các sư huynh đệ bình thường trốn lên núi luyện khí, đường núi quen thuộc vô cùng. Chỉ cần đến được mấy nhánh nhỏ đường mòn, y tin rằng mấy tên Võ Đang kia khó lòng tìm được.
Nhưng vào lúc này, sau lưng phát ra thanh âm cành lá lao xao. Một thân ảnh từ con đường nhỏ trong rừng lao ra, đạp mạnh tiến đến, như lợn rừng đánh về phía Yến Hoành!
Yến Hoành vừa vặn lắc mình qua bên, lộn hai vòng, mới thoát được cú đánh này.
Y ngẩng đầu nhìn lên, chính là cái tên Tích Chiêu Bình đã phế bỏ võ công sư huynh Tống Đức Hải.
Tích Chiêu Bình hình dáng vẫn kỳ lạ như trước, hai cánh tay đầy vết chai dày nhìn như vảy cá, một bên mắt vẫn đang đỏ đậm chưa tiêu, như yêu quái mới từ trong rừng sâu chui ra.
"Tiểu tử, ngươi vừa rồi không phải muốn đánh với ta một trận sao?" Tích Chiêu Bình cười mỉa. "Giờ sẽ cho ngươi toại nguyện!" Hắn nói rồi diễn ra chiêu "Lưỡng Nghi Kiếp Quyền", làm bộ muốn xuất ra tiên quyền.
Yến Hoành lập tức giơ kiếm đề phòng. Y không chuyên dùng song kiếm, song kiếm một dài một ngắn như vậy càng không biết cách dùng, không thể làm gì khác hơn là hướng "Long Cức" về phía Tích Chiêu Bình, "Hổ Tích" cắm ở ngang thắt lưng.
Tích Chiêu Bình lần này làm bộ công kích, bất quá đùa bỡn Yến Hoành. Thấy tiểu tử này khẩn trương cầm lấy kiếm, không khỏi đắc ý cười to.
"Ha ha... Tiểu tử thối, biết đùa lắm!" Hắn nhãn thần hung ác nói: "Ta cũng từ từ đùa với ngươi. Để xem ngươi so với sư huynh phế vật kia chơi được bao lâu!"
"Ngươi... Các ngươi..." Yến Hoành phẫn nộ nhíu đôi lông mày rậm. "Hiếp người quá đáng!"
"Hiếp người?" Tích Chiêu Bình mắng lớn. "Ngươi nói 'hiếp đáp' các ngươi? Các ngươi không phải đều luyện võ? Còn mặt dày nói mình bị người ta hiếp đáp sao? Ta với tên sư huynh phế vật kia của ngươi, rồi cả phó chưởng môn của chúng ta với sư phụ các ngươi, không phải đều là đơn đả độc đấu? Ta hiện tại chẳng phải tìm ngươi đấu tay đôi? Còn cho ngươi dùng binh khí nữa. Xin hỏi hiếp đáp chỗ nào? Chúng ta không cho Thanh Thành các ngươi cơ hội chịu thua sao? Nếu không nhận thua, vậy thì phải đánh! Đánh tới khi một bên không gượng dậy nổi mới thôi! Võ nhân vốn không phải là như vậy sao?"
Yến Hoành bị Tích Chiêu Bình trách mắng một phen như thế, đúng là không thể nào phản bác. Hắn nói không sai: Võ nhân mỗi ngày đổ máu đổ mồ hôi luyện võ, không phải là vì trở thành cường giả sao? Không phải là tuân theo quy tắc cường thắng nhược bại sao? Yến Hoành nhớ tới chính ngày hôm qua ở dưới chân núi đâm bị thương Quỷ Đao Trần, không phải cũng là giống vậy sao...?
"Phái Võ Đang chúng ta sát thương trưởng bối của sư môn ngươi, ngươi có thể hận chúng ta, có thể báo thù!" Tích Chiêu Bình khinh thường nói: "Thế nhưng đừng nói lời 'hiếp người người' vô ích này! Lời nói không chí khí này, ô danh vị sư phụ lợi hại kia của ngươi!"
Yến Hoành thân kiếm chỉ xuống phía dưới giáo tập tràng: "Các ngươi đã thắng, còn muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?"
"Ngày hôm nay kết huyết cừu này, đệ tử còn sống của các ngươi, một ngày nào đó sẽ muốn tới tìm chúng ta trả thù." Tích Chiêu Bình ngạo nghễ nói: "Phái Võ Đang trước thế nhân công khai tuyên bố thiên hạ vô địch, bá nghiệp này về sau vẫn còn có rất nhiều chuyện phải làm. Chúng ta không muốn mất công để ý tới lũ ruồi nhặng các ngươi, đành phải làm chuyện có lỗi. Các ngươi sẽ không chết vô ích. Phái Thanh Thành bị diệt, sẽ là một trang trong vô địch truyền kỳ của Võ Đang chúng ta."
"Ngươi điên rồi!"
Tiếng thét nổi giận của Yến Hoành vang vọng trong núi. Y giơ "Long Cức" chỉ lên bầu trời.
" Yến Hoành ta hôm nay lập thệ, chỉ cần ta một ngày còn sống trên đời này, cũng phải tìm Võ Đang các ngươi báo huyết cừu này!"
"Có chí khí."
Nói lời này cũng không phải là Tích Chiêu Bình.
Thanh âm đến từ trên đầu bọn họ.
Tích Chiêu Bình nhìn lên trên. Trên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, có một thân ảnh tráng kiện ngồi vắt ngang. Phía sau người nọ vừa vặn thái dương đang dần nhô lên cao, ánh mặt trời sau lưng sáng chói, Tích Chiêu Bình nhìn không rõ dung mạo y.
Ngay lúc Tích Chiêu Bình đang phân tâm, Yến Hoành tụ lực toàn thân, mang theo bi phẫn mãnh liệt, giơ cao "Long Cức" đâm "Tinh Truy Nguyệt" về phía Tích Chiêu Bình!
Một kiếm vừa mạnh vừa nhanh này, vượt xa bất cứ kiếm nào trước giờ của Yến Hoành, hoàn toàn là do trong trạng thái cực bi, mới ngẫu nhiên thôi kích phát động ra.
Tích Chiêu Bình tuy nói là bị người thần bí phía trên làm phân tâm, mà để Yến Hoành thừa cơ đánh lén, nhưng võ công Yến Hoành và hắn khoảng cách khá xa, theo lý thì có thể dễ dàng ứng phó. Thế nhưng tốc độ cực nhanh của chiêu đâm kiếm "Tinh Truy Nguyệt" này, vẫn là vượt qua dự đoán của Tích Chiêu Bình, hắn không kịp né tránh chặn đánh, chỉ có thể vận cánh tay phải thành lá chắn chống cự.
Hoàn toàn là nhờ may mắn, Yến Hoành một kích này kỳ thực cũng không nhắm chính xác chỗ đâm, lại vừa vặn ngay chỗ cong lại của khuỷu tay Tích Chiêu Bình. Tích Chiêu Bình vội vàng xuất chiêu, "Tí Thuẫn" vẫn chưa có hoàn toàn chặt chẽ, "Long Cức" kiếm phong hẹp dài chọc vào khe khuỷu tay Tích Chiêu Bình, mũi kiếm đâm vào cằm hắn nửa thốn! [1.66cm]
—— dưới sự phối hợp của đột phá và ngẫu nhiên, Yến Hoành bỗng nhiên một chiêu đã làm địch nhân võ công cao hơn mình nhiều bị thương. Một kiếm như vậy, giả như muốn y đâm lại lần nữa, thực sự không có khả năng.
Tích Chiêu Bình trèo lên bậc Võ Đang đệ tử tinh nhuệ nhất "Binh Nha Đạo", lại được chọn vào hàng ngũ viễn chinh Tứ Xuyên, võ nghệ tự không tầm thường. Ngay lúc mũi kiếm đâm vào cổ cực kỳ nguy hiểm, hắn cũng không hoảng loạn, cánh tay phải cong chặt lại hết sức, kẹp lấy thân "Long Cức", khiến mũi kiếm vô pháp tiến thêm nửa phân.
"Long Cức" giả như vào sâu trong cằm Tích Chiêu Bình hơn một chút, thương tổn khí quản hoặc động mạch, sợ rằng thực sự bỏ mạng tại chỗ.
—— suýt chết dưới tay tiểu tử này!
Tích Chiêu Bình tả quyền tức giận quất ra, mãnh kích thân phải Yến Hoành, hai cái xương sườn nứt ra răng rắc!
"Long Cức" tuột tay Yến Hoành, thân thể bay vào đám cỏ bên cạnh, ngã không dậy nổi.
Yến Hoành rên rỉ ôm sườn phải. May là hữu thủ Tích Chiêu Bình còn phải toàn lực kẹp chặt "Long Cức", tả quyền này hoàn toàn không có khí thế, lực đạo chỉ được bốn tứ thành so với thường ngày, bằng không xương sườn tất gãy ra đâm vào nội tạng, cái mạng nhỏ của Yến Hoành đã không còn.
Tích Chiêu Bình thấy Yến Hoành ngã xuống đất đã không cách nào đứng lên, lúc này mới dám khẽ hít một hơi. Cánh tay phải hắn vẫn đang kẹp "Long Cức", không dám động mạnh, chỉ từ từ ngả đầu về phía sau, từng phân từng phân rút mũi kiếm ra khỏi cằm. Cho đến lúc hoàn toàn ra hết, hắn mới buông cánh tay phải, để "Long Cức" rơi xuống đất.
Tích Chiêu Bình ôm cằm, máu chảy như trút nước, cố sức hít thở vài lần, xác định không có thương tổn đến khí quản, lúc này mới tức giận ngước mắc lên nhìn vị khách không mời mà đến trên cây kia.
"Là ai?"
Yến Hoành tuy rằng thụ thương, cũng chịu đau hướng lên trên nhìn. Y cũng muốn biết, trong lúc Võ Đang lên khiêu chiến, sao lại có người khác trốn ở Thanh Thành sơn.
—— lẽ nào... còn có âm mưu gì...?
Ngồi vắt vẻo trên cây cách mặt đất hơn mười xích [333.3cm], nhưng người này trực tiếp nhảy xuống, bất thình lình rơi xuống mặt đất, dậy lên một trận cát bụi và cỏ cây.
Là một nam nhân khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, vóc người so với Tích Chiêu Bình cao hơn không nhiều, nhưng đồng dạng cường tráng, nhất là nửa thân trên rất nở nang, toàn thân nhìn giống như một tam giác ngược. Lưng rộng dị thường, đặc biệt là hai khối bắp thịt bả vai, lộ ra khỏi cái áo da thú cụt tay, tráng kiện như được mài qua đá cứng. Hai bên bả vai đều có hình xăm, trên vai phải xăm hình thái dương [mặt trời] thật to, giống như một vòng tròn bao quanh bởi hỏa diễm, bên trong có ký hiệu hình xoắn ốc; còn bên trái là một đóa mỹ lệ kỳ hoa màu đỏ đang nở, gai khắp cánh hoa, bao quanh cánh tay.
Mái tóc dài cứng xõa trên lưng nam nhân, thắt thành nhiều bím, trên đính mấy viên kim loại màu đồng và xám tro. Khuôn mặt chữ “Giáp” rất sắc bén, trên miệng để một chòm râu. Bất luận là tóc, ria mép, lông mi đều giống như bị nhuộm thành màu nâu sẫm, toàn thân da bắt nắng ngăm đen, ngực đeo hạng liên [dây chuyền] dài tạo hình cổ quái, nhìn thoáng qua giống như man nhân nước khác.
Sau lưng y đeo song thủ Uy Đao [kiếm Nhật] rất dài, trên vỏ gỗ và chuôi đều quấn dây thừng đen, hình dạng quá mức hung hãn, giống như thuộc về chiến trường vậy; tả hữu hai bên đai lưng đều treo một thanh binh khí, thắt lưng trái là trung thổ Nhạn Linh Yêu Đao, cái bên phải có chuôi nhìn như chim cổ dài, là dao găm dị quốc chỉ dài có hai xích [66.66cm]; bắp đùi phải treo vỏ đao, nhìn chuôi có vẻ là tiểu đao dùng để săn bắn.
Trong tay nam nhân còn cầm một vật dư thừa: Một mái chèo gỗ lớn so với thân thể y còn cao hơn, dường như đã trải qua nhiều phong sương, màu gỗ thâm trầm. Thân mái chèo có bốn vết khắc ngang bằng dao nhỏ, xếp thành hàng từ trên xuống dưới.
Tứ Xuyên tuy rằng giáp với đặc biệt nhiều man tộc, nhưng ăn mặc như vậy, Yến Hoành cũng chưa từng thấy qua. Mà nam nhân này đường nét ngũ quan mặc dù khắc sâu, nhưng nhìn tựa hồ không giống người ngoại tộc. Giữa thâm sơn, lại mang theo một cái mái chèo tùy thân, càng khiến kẻ khác kỳ quái.
Yến Hoành cắn răng nhịn đau, nhìn nhìn lại Tích Chiêu Bình. Tích Chiêu Bình lúc nhìn nam nhân kỳ quái này, thần tình có vẻ kinh ngạc, tựa hồ thật là không biết y.
Tích Chiêu Bình cấp tốc xé một đoạn đai lưng ra, quấn chặt hai vòng xung quanh cằm, tạm thời cầm máu, lúc này mới chỉ vào nam nhân hỏi: "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
"Đây không phải là Võ Đang sơn." Nam nhân nói tiếng phổ thông có chứa khẩu âm đặc biệt, nhưng vẫn không thể khẳng định được y có phải người trung thổ hay không. "Ngươi cũng đâu phải người ở đây. Ngươi tới được, ta sao lại không thể?"
Tích Chiêu Bình lòng hơi động.
—— tên này biết ta thuộc phái Võ Đang. Nhưng tuyệt đối không phải Thanh Thành võ giả.
"Ngươi đến trợ giúp? Là Thanh Thành bằng hữu?"
Nam nhân lắc đầu. Y chỉ ngón tay xuống giáo tập tràng phía dưới. "Lúc này ta ở đây, mới lần đầu tiên thấy võ công phái Thanh Thành. Thấy rất rõ ràng."
Tích Chiêu Bình nghi hoặc, tiếp tục đánh giá nam nhân thần bí trước mắt này. Hắn thấy trên mái chèo có bốn vết khắc.
Tích Chiêu Bình bừng tỉnh.
"Là ngươi!" Hắn la to. "Ngươi chính là hắn! Ngươi là truy tung chúng ta đến đây?"
"May là ta đến kịp." Nam nhân nói. "Bằng không đã lỡ mất cuộc quyết đấu tuyệt luân ban nãy."
"Con chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi nhà ngươi, hôm nay để ta gặp được thật là quá tốt." Tích Chiêu Bình lại khởi thức. "Sao? Cả tên cũng không dám nói? Ta Võ Đang Tích Chiêu Bình, không giết hạng người vô danh!"
Nam nhân nắm chặt mái chèo, ngạo nghễ đứng thẳng.
"Nam Hải Hổ Tôn phái, Kinh Liệt."
Tích Chiêu Bình nghe có chút bất ngờ. Hắn quả thực đã nghe qua tên môn phái này.
Năm năm trước, phái Võ Đang triển khai kế hoạch xưng bá võ lâm, đầu tiên chọn vùng Chiết, Mân [Chiết Giang, Mân Giang] phía Đông Nam. Đặc biệt là Phúc Kiến, vì dân địa phương phong trào võ công đang thịnh, nhưng lịch sử không có danh môn đại phái chân chính, vừa vặn thích hợp cho phái Võ Đang thử thực lực.
Khi đó Tích Chiêu Bình còn trẻ, đang đặc huấn ở Võ Đang sơn, chưa có tư cách vừa đi vừa tu hành; nhưng hắn sau lại nghe nói, nhánh Võ Đang viễn chinh kia do một vị phó chưởng môn Sư Tinh Hạo lãnh đạo, thâm nhập tỉnh Phúc Kiến, thẳng đến bờ biển Đông Nam, ven đường quét sạch rất nhiều tiểu môn phái địa phương. "Nam Hải Hổ Tôn phái" này, nằm ngay bờ biển Tuyền châu Phúc Kiến, chính là một trong số các tiểu môn phái năm đó bị Võ Đang khiêu chiến, sớm đã bị diệt tuyệt.
Tích Chiêu Bình nhìn nam nhân tự xưng là Kinh Liệt này, bán tín bán nghi.
"Không sai." Kinh Liệt tự đã biết Tích Chiêu Bình nghĩ gì trong lòng. "Ta chính là đệ tử cuối cùng còn sót lại của Hổ Tôn phái."
Tích Chiêu Bình nghe rất kinh ngạc. Hắn nhớ lại, trước đây từng nghe tiền bối nói chuyện viễn chinh Phúc Kiến ngày xưa, chưa từng nghe bọn họ gặp gỡ đối thủ đặc biệt cao cường gì, nơi quân viễn chinh đi qua, quả thực giống như bẻ cành cây khô. "Nam Hải Hổ Tôn phái" này nói qua một lần, cũng không có người nhắc lại lần hai, nếu không phải tên tương đối đặc biệt, Tích Chiêu Bình cũng sẽ không nhớ kỹ...
—— nhưng người này theo dõi phái Võ Đang đến, còn có mái chèo khắc bốn vết, đều là sự thực...
Tích Chiêu Bình đồng thời đề phòng, ngưng thần lắng nghe bốn phía xem có đồng bọn của nam nhân này mai phục hay không.
"Không có đâu." Kinh Liệt lại nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tích Chiêu Bình." Chỉ có mình ta. Ngươi cho là thích đơn đả độc đấu, chỉ mình Võ Đang các ngươi sao?"
"Giả như là tới báo thù, vậy rất khó nói." Tích Chiêu Bình hai quyền đầu to lớn, đốt ngón tay bóp kêu răng rắc. "Chúng ta còn chờ gì nữa?"
"Ta nghĩ trước hết để cho tiểu đệ đệ Thanh Thành bên kia khỏe lại một chút." Kinh Liệt cười, nhìn về hướng Yến Hoành đang nằm dưới đất." Ta muốn cho y thấy rõ ràng."
Yến Hoành lúc này chịu đựng đau nhức, đã ngồi dậy được nửa người, dùng tay trái chống đỡ. Y đột nhiên ho khan một cái, chỗ xương sườn nứt đau muốn khóc. Y sờ sờ vào mồm, phát hiện lại ho ra máu. Nguyên lai ngoài nứt xương sườn, còn bị nội thương, chẳng trách một câu nói cũng không ra hơi.
Y kiểm tra ngang lưng, đoản kiếm "Hổ Tích" vẫn cắm ở trên đai lưng; lại nhìn xung quanh, thấy "Long Cức" rơi bên chân Tích Chiêu Bình. Tình hình Yến Hoành lúc này, đã chắc chắn vô lực qua cướp kiếm về, lòng lo như đốt.
Ban nãy đầu y vẫn còn đang mơ màng, Kinh Liệt cùng Tích Chiêu Bình đối thoại, y nghe câu được câu mất, chỉ có thể đại khái khẳng định, hai người tuyệt đối không phải minh hữu.
"Tiểu huynh đệ, tỉnh rồi sao?" Kinh Liệt hào sảng cười. "Vậy thì nhìn cho thật kỹ nha! Nhìn phái Võ Đang, chả phải thiên hạ vô địch chó má gì!"
Tích Chiêu Bình đã sớm không nhịn được, thầm nghĩ giải quyết hai tên này nhanh lên một chút, trở lại trị liệu vết thương ở cằm cho tốt. Lúc này vừa nghe Kinh Liệt xuất ngôn sỉ nhục phái Võ Đang, lại càng không chờ được nữa, nâng vai phải dị hình lên, đạp nhanh bước, tựa như đạn pháo bắn về phía Kinh Liệt.
Kinh Liệt không tránh không né, lùi nửa bước rồi đứng tấn, hai tay nắm chặt mái chèo, quát một tiếng, nghênh đón bả vai Tích Chiêu Bình hoành không bay đến!
Đầu vai phải Tích Chiêu Bình đã trải qua hơn mười niên khổ luyện, đối với ngạnh công "Kiên Kháo" tuyệt đối tự tin, nghĩ thầm cú va chạm này tất sẽ phá gãy mái chèo kia, xem dư lực biết đâu còn có thể chấn nát vài cái xương của nam nhân này?
Không ngờ khi song phương va chạm, mái chèo kia rốt cuộc lại kiên cố ngoài ý muốn, Tích Chiêu Bình cảm giác giống như đánh lên một cây thiết côn, bị phản chấn đến lui về sau ba bước, sau khi đứng vững, còn cảm thấy trong ngực khí huyết kích động!
—— vốn với tu vi ngạnh công của Tích Chiêu Bình, tuyệt đối chịu được một chèo; nhưng vì hắn đánh giá quá thấp độ cứng và độ mạnh của mái chèo này, còn muốn lưu lực để đánh tiếp về phía thân thể Kinh Liệt, trái lại làm giây phút giao kích vận kình rời rạc, bị kình lực chèo này đánh vào thân thể.
Tích Chiêu Bình đối với độ cứng của cây chèo gỗ dĩ nhiên cảm ngoài ý muốn, nhưng càng khiến hắn kinh ngạc, là quái lực của Kinh Liệt.
—— tên này không tầm thường!
Một kích chiếm ưu, Kinh Liệt lập tức tiến lên truy kích.
Tích Chiêu Bình dù sao cũng là tinh anh trong lớp trẻ Võ Đang, bằng không lần này khiêu chiến Thanh Thành, cũng sẽ không dùng hắn làm tiên phong, hơn nữa vừa ra đã phế bỏ Thanh Thành cao đồ Tống Đức Hải. Hắn thở ra một cái, kìm lại huyết khí loạn trào trong cơ thể, tiên quyền tay trái nắm chặt đến rách ra, như xé gió, quét nhanh đến huyệt Thái Dương Kinh Liệt!
Kinh Liệt cũng không tránh, xông đến rút ngắn cự ly.
Hành động lớn mật này kỳ thực đã tính toán khôn khéo: Nên biết loại tiên quyền này của Tích Chiêu Bình, toàn dựa vào cánh tay dài phát huy lực ly tâm, kình đạo đều quán phía trước quyền đầu, tiến vào bên trong trái lại là an toàn nhất.
Tích Chiêu Bình đương nhiên minh bạch nhược điểm quyền thuật của mình, sớm có phương pháp hỗ trợ. Tiên quyền này của hắn, nguyên bản cánh tay hoàn toàn duỗi thẳng quét ra, nhưng giữa đường lại biến chiêu, khuỷu tay gập lại, cổ tay hướng vào phía trong, biến quyền thành câu [móc] đánh vào đầu Kinh Liệt!
Kinh Liệt dường như đã sớm đoán được biến chiêu này. Tay phải y gập lại, khuỷu tay nhô ra, cánh tay như cánh chim vung lên, cùi chỏ chuẩn xác nghênh hướng đuôi ngón tay Tích Chiêu Bình đang oanh đến [cục xương lồi ra chỗ phần nối ngón tay với bàn tay]!
Cùi chỏ là một trong những mũi nhọn cứng nhất của cơ thể. Dù cho song thủ Tích Chiêu Bình đã luyện qua ngạnh công cỡ nào, nhưng chỉ với mấy đuôi ngón tay yếu đuối, chưa đủ để chọi với cùi chỏ như búa bổ đến, nhất thời bị kích gãy xương ngón tay!
Tích Chiêu Bình một thân rèn ngạnh công phu, chưa từng thua thiệt đến như vậy trong đối đầu trực diện, lập tức hoảng loạn lui bước.
"Lấy cứng phá cứng, thống khoái!" Kinh Liệt trong cuộc đấu nhanh gọn này, còn rảnh rỗi hô lớn. "Tiểu huynh đệ, nhìn thấy không?" Tựa hồ y phi thường hưởng thụ khiến người ta cũng phải thích cái dũng khí này.
Yến Hoành nhìn thấy rất rõ. Tuy rằng y không biết, nam nhân ăn mặc cổ quái này là bạn hay địch, nhưng Thanh Thành bị Võ Đang đuổi tận giết tuyệt nửa ngày, hiện tại rốt cục thấy có người khiến Võ Đang chịu khổ, trong lòng Yến Hoành không khỏi dâng trào hưng phấn.
Kinh Liệt miệng nói, chân cũng không đứng yên, vẫn truy kích Tích Chiêu Bình. Y quăng mái chèo đi, tay phải rút Nhạn Linh Yêu Đao ra, chém nhanh liên tục Tích Chiêu Bình.
Tích Chiêu Bình ra sức dùng tay phải đỡ đao. Đôi tay này, không chỉ luyện qua Võ Đang ngạnh công, còn nhiều năm ngâm dược tửu bí chế của Vật Di giáo, các khớp xương mới sinh ra nhiều u xương quái dị như vậy, da cẳng tay và bàn tay cũng dày cứng như vảy, đao kiếm bất xâm.
Kinh Liệt đao chiêu nhanh lại dày, mỗi một kích đều là chém về phía cẳng tay Tích Chiêu Bình. Lưỡi đao mặc dù cắt không vào lớp chai dày kia, nhưng đao chiêu Kinh Liệt cực kỳ cương mãnh, mỗi một chém kình lực đều thấu xương, song chưởng Tích Chiêu Bình đã đau đớn từ lâu.
Tích Chiêu Bình nghĩ thầm, cứ cố đỡ thế này, chẳng biết song chưởng còn có thể chịu được bao lâu, bèn phản thủ vi công, vươn hữu trảo ra, ỷ vào sức mạnh của bàn tay và ngón tay, muốn dùng tay không cướp lấy Nhạn Linh Đao.
Kinh Liệt tựa hồ không cần suy nghĩ, nhét đao vào tay Tích Chiêu Bình.
"Tặng cho ngươi thì sao?" Kinh Liệt cười nói.
Tích Chiêu Bình bắt được lưỡi dao quá đơn giản, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên.
Kinh Liệt thả chuôi đao. Y thừa lúc Tích Chiêu Bình đang kinh ngạc, chân đạp tam giác, tay trái vô thanh bạt xuất dị quốc đoản đao hình đầu chim bên thắt lưng phải.
Lưỡi cong hẹp dài hình lá cây, chém tận vào trong đùi phải Tích Chiêu Bình.
Tích Chiêu Bình vừa hoảng vừa tức vung tay phản kích lung tung. Nhưng Kinh Liệt đã buông thanh đoản đao từ lâu, lui xa ra sau một bước.
Đoản đao vẫn ở trên đùi Tích Chiêu Bình. Hắn tập tễnh giẫm chận tại chỗ, cúi đầu nhìn chỗ bị thương. Nửa cái quần đen đã ướt nhẹp.
"Tốt nhất là đừng rút nó ra." Kinh Liệt nói. "Ngươi còn có thể sống lâu một chút."
Trong cơ thể người, động mạch đùi là to nhất, một khi vỡ ra mà cầm máu trễ, trong mấy hơi thở là đã có thể hôn mê, kế đó là mất máu tử vong.
Tích Chiêu Bình mặt trắng như giấy, tức giận trừng mắt nhìn Kinh Liệt.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Kinh Liệt chậm rãi cởi Uy Đao dài treo nghiêng sau lưng xuống. "Công lực tu vi của ta, so với ngươi kỳ thực chênh lệch không bao nhiêu. Ngươi phẫn nộ, là vì tại sao lại bại thảm như vậy? Hơn nữa giao thủ lần nào cũng thua ta."
Tích Chiêu Bình thân thể đã lung lay sắp đổ. Tay phải hắn lúc này mới buông ra, Nhạn Linh Đao cướp được rơi trên mặt đất.
Yến Hoành thấy hai người từ lâu đã rời khỏi vị trí cũ, nỗ lực huy động thân thể, bò về phía "Long Cức".
"Nguyên nhân rất đơn giản." Kinh Liệt nói tiếp. "Kinh nghiệm cùng với địch nhân sinh tử tương đấu, ta so với ngươi hơn mấy chục lần." Y chỉ ngón tay lên đầu mình. "Ta thắng ngươi, là vì cái này." Lại chỉ ngón vào tim mình."Và cái này."
Y chậm rãi rút Uy Đao khỏi vỏ, ánh đao khí thế hung ác bức người.
Yến Hoành mỗi một bước, chỗ bị thương tựa như lại bị đánh một cái.
Nhưng trong mắt hắn, chỉ có thánh vật do ân sư giao phó.
Kinh Liệt nhìn thẳng ánh mắt của sợ hãi Tích Chiêu Bình. Y quăng vỏ đao, hai tay cầm chuôi, Uy Đao nâng ra sau đầu, sẵn sáng toàn lực chém xuống.
"Ngươi, Tích Chiêu Bình. Là tên Võ Đang thứ năm chết trong Kinh Liệt ta."
Kinh Liệt khép nửa mắt. Trong đầu y, bỗng nhiên xuất hiện một loại tiếng động.
—— tiếng sóng.
Yến Hoành rốt cục đã nắm được chuôi "Long Cức". Vì miễn cưỡng cố sức bò, y lại ho khan, "Oa" một cái phun ra một ngụm máu tươi.
Y ôm "Long Cức" hôn mê.
Không thể thấy chiêu đao cuối cùng như như bão lốc sóng dữ cuốn đến.
Nhưng trước khi té xỉu, y vẫn nghe thấy tiếng gầm phát ra cùng lúc với đao chiêu.
"Võ Đang phái, ăn phân đi!"
Vừa nghe thấy mấy lời này của Diệp Thần Uyên, Tống Trinh, Lữ Nhất Úy, Trần Hồng Lực không chút do dự, ba người tâm ý tương thông, cùng xông lên giáp công Diệp Thần Uyên!
Diệp Thần Uyên vừa thấy ba người xuất chiêu, khẽ mỉm cười, trở tay thu "Khảm Thủy Kiếm" về sau lưng, chỉ dùng "Ly Hỏa Kiếm" bên tay phải, xuất "Thái Cực" Loạn Hoàn, Tống Trinh và ba thanh kiếm bị dính vào, lại thành ra tự mình đánh nhau, rối loạn cả lên.
Tống Trinh ba người biết đây là giây phút sinh tử, mặc kệ Võ Đang phó chưởng môn trước mắt này đáng sợ cỡ nào, vẫn muốn kiên trì chiến đấu tiếp. Ba thanh kiếm vừa phân khai, lại đánh tiếp lên.
—— hôm nay không đả thương được Diệp Thần Uyên này, phái Thanh Thành sẽ không còn cơ hội sống sót!
Diệp Thần Uyên vẫn không để ý, nhảy lùi hai bước dài tránh thoát. Vẻ mặt y tỏ ra buồn tẻ vô vị, tựa hồ vừa kinh qua quyết đấu với Hà Tự Thánh, ba kẻ trước mắt chẳng chút hứng thú.
Đồng thời Giang Vân Lan bên cạnh, nhanh chóng rút ra trường kiếm bên hông, công ngay đến sườn trái Tống Trinh, khiến Tống Trinh phải hồi kiếm tự cứu, vừa vặn ngăn kiếm phong.
Tên Giang Vân Lan này tả trảo mặc thiết giáp, đánh mạnh một phát lên thân kiếm, mũi kiếm lại được tăng sức mạnh hướng về Tống Trinh.
Tay trái Tống Trinh cuống quít nắm chuôi kiếm, lấy lực hai tay, mới ngăn được mũi kiếm Giang Vân Lan cách mặt hai tấc [6.66cm], mắt tựa như bị mũi kiếm giao kích tóe lửa bắn trúng, hung hiểm vô cùng.
—— không ngờ cái tên miệng mồm khinh người này, khoái kiếm cũng lợi hại như vậy!
Giang Vân Lan không truy kích tiếp, chỉ lùi một bước giơ thanh trường kiếm cũ kỹ, đứng trước mặt Tống Trinh.
"Ta cả ngày đứng ngoài xem, ngứa cả tay. Tống tiên sinh vui đùa với ta một chút, thế nào?" Giang Vân Lan cười khẩy nói.
Tống Trinh vốn không để ý tới hắn, chỉ muốn cùng hai sư huynh lần thứ hai hội hợp. Nhưng nhìn lại, nguyên lai đã có hai gã Võ Đang hắc y đệ tử tiến lên, một tên cầm Nhạn Linh Khoái Đao, một cầm một đôi kỳ môn binh khí Uyên Ương Việt, đều tự mình ứng phó với Lữ Nhất Úy và Trần Hồng Lực.
Tống Trinh còn chưa quyết định như thế nào cho phải, Giang Vân Lan trường kiếm đã công. Khoái kiếm mặc dù không bá tuyệt bằng Diệp Thần Uyên, nhưng vô thanh vô ảnh, điềm báo xuất thủ cực nhỏ, Tống Trinh phải hết sức chăm chú để đề phòng né tránh.
Tống Trinh dù sao cũng là nhân vật số hai của Thanh Thành, mặc dù học chưa tốt "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", nhưng Thanh Thành cao cấp kiếm thuật kỳ thật toàn bộ đã luyện tinh thâm. Thế nhưng dưới khoái kiếm của Giang Vân Lan, rốt cuộc bị ép đến thở không nổi.
Hai bên kia cũng giống như vậy, hai tên Võ Đang "Binh Nha Đạo" đệ tử đến cả tên cũng không biết, cũng chỉ là đơn đả độc đấu, đã áp chế hai vị tiền bối Thanh Thành nổi danh. Nhất là tên dùng Uyên Ương Việt, tay cầm cặp vòng thép có mũi nhọn, xuất chiêu quỷ dị, Trần Hồng Lực nhất thời vô ý, mu bàn tay phải đã bị rạch ra một đường, cơ hồ như muốn rơi cả kiếm.
Võ Đang huấn luyện ra nhân tài thế này, đúng là đang thời hưng thịnh.
—— Tại sao? Ngắn ngủi hai mươi mấy năm, võ công Võ Đang, tự nhiên lại vượt hơn chúng ta đến mức này?
"Võ công Võ Đang, thiên hạ vô địch." Tống Trinh vừa nghĩ tới những lời này của Diệp Thần Uyên, không khỏi lạnh tim.
Thanh Thành "Đạo Truyền đệ tử" bên phía Trương Bằng, thấy ba vị sư thúc bị tập kích, cũng đều nâng kiếm nhảy vào lên trợ giúp.
Bên kia, hơn ba mươi Võ Đang hắc bào đệ tử, thấy đối phương cùng nhau xông vào, cũng đồng thời tiến lên khai chiến.
Song phương trên giáo tập tràng quần đấu hỗn loạn.
Yến Hoành ngồi dưới đất ôm sư phụ, đang muốn nhặt kiếm lên gia nhập trận chiến, một bàn tay mạnh mẽ níu lấy vạt áo y.
Y cúi đầu. Là Hà Tự Thánh, lòng bàn tay trái vẫn đang cầm "Hổ Tích", đầu ngón tay ôm lấy quần áo Yến Hoành. Lần phát lực này của y đã động đến vết thương ở ngực, "Hộc" ra một ngụm máu tươi, phun lên mặt Yến Hoành.
Yến Hoành lau máu tươi trộn lẫn nước mắt khắp trên mi, nhìn về sư phụ.
"Tư Hào..." Hà Tự Thánh thì thào nói. Đôi mắt xám đã nhìn không rõ nữa rồi.
Y còn không biết Du Tư Hào đã đầu mình hai nơi, nhầm đệ tử nhỏ nhất đang ôm mình thành khai sơn đại đệ tử.
"Sư phụ..." Yến Hoành đáp lời, lòng đau như cắt. Y hồi tưởng sáng nay, lúc sư phụ mỉm cười vuốt tóc y.
Cảm giác bàn tay kia, giống như phụ thân.
Hà Tự Thánh nỗ lực giơ "Thư Hùng Long Hổ Kiếm" lên, đưa về hướng Yến Hoành.
"Tiếp kiếm..." Hà Tự Thánh đang nói thì mũi phun máu.
Yến Hoành dùng tay phải tiếp lấy "Long Hổ Kiếm", tay trái vẫn đỡ cổ sư phụ.
"... Mang đi... đi... Tuyệt không..." Hà Tự Thánh rên rỉ nói. Sắc mặt như lão hổ hấp hối. "... không để... ngoại nhân... đoạt mất..."
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến Yến Hoành ngẩng đầu.
Y thấy trên giáo tập tràng lại thêm hai mươi mấy người. Nguyên lai "Nghiên Tu đệ tử" đứng ngoài sân, phân nửa trên tay chỉ có một thanh thiết kiếm cùn, kiên quyết lao vào, gia nhập trận chiến bảo vệ Thanh Thành này. Không ngờ đám bọn họ vừa nhảy vào, như dê đụng với sói, đã có hai người bị Võ Đang chém ngã tại chỗ.
Trong vùng chiến đấu hỗn loạn, gồm cả Trương Bằng, vài "Đạo Truyền đệ tử" sư huynh đã đổ máu, nhưng vẫn cắn răng tắm máu liều mạng.
Yến Hoàng trong lòng cũng muốn nhảy vào chiến trường, cùng các sư huynh đệ kề vai chiến đấu.
Vì sinh tồn và tôn nghiêm của Thanh Thành.
"Đi..." Hà Tự Thánh lúc này sờ tay lên mặt Yến Hoành. "Vì.. Thanh Thành phái..."
Yến Hoành nắm thật chặt "Long Hổ Kiếm" trong tay, ngón tay trắng bệch.
"Đi!" Hà Tự Thánh dùng chút khí lực cuối cùng quát to, mặt xanh xao, trong nháy mắt này phảng phất lại khôi phục uy nghiêm thường ngày.
—— bất luận Thanh Thành đệ tử nào cũng đều không dám chống lại uy nghiêm này.
Yến Hoành cắn môi dưới. Mạnh đến phụt máu.
Y nhẹ nhàng đặt đầu sư tôn xuống, quỳ xuống đất hướng Hà Tự Thánh dập đầu mạnh ba cái, sau đó ôm "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", hướng về hậu sơn chạy trốn.
Yến Hoành không tránh được ánh mắt của Diệp Thần Uyên. Diệp Thần Uyên lập tức giơ "Ly Hỏa Kiếm" lên, chỉ về hướng Yến Hoành đang cầm song kiếm chạy ra khỏi giáo tập tràng.
Tích Chiêu Bình đồng thời cũng thấy Yến Hoành đào tẩu. Hắn vốn ở trong sân đánh đến điên người, một tiên quyền đánh cho một tên Thanh Thành đệ tử nát vai, tiếp đó nhìn thấy trong đám người bên ngoài, có bóng dáng Yến Hoành chạy trốn.
Tích Chiêu Bình quay đầu lại hướng Diệp phó chưởng môn la to: "Tiểu tử này tôi đã sớm chú ý! Để mình tôi đuổi theo hắn!"
Diệp Thần Uyên gật đầu, thõng kiếm xuống.
Tích Chiêu Bình đại hỉ, lập tức tiến lên, xoay cánh tay phải kiên cố như nham thạch, từ trong chiến trường mở một thông lộ thoát ra, tiện đà chạy nhanh về hướng Yến Hoành đào tẩu đuổi theo.
Tống Trinh bị Giang Vân Lan khoái kiếm đả thương khắp nơi, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể lực dần dần theo máu trôi đi. Y liếc mắt sang bên một cái. Sư huynh Trần Hồng Lực thân thể từ lâu đã phủ phục trên mặt đất.
Tống Trinh cũng chẳng thể nghĩ gì nhiều nữa. Bởi vì thanh trường kiếm của Giang Vân Lan lại đến nữa rồi.
Nguyên lai có mười hai "Đạo Truyền đệ tử" còn khả năng chiến đấu, đảo mắt chỉ còn tám. Mắt trái Trương Bằng mắt biến thành một cái lỗ máu. Y một tay che con mắt bị thương, tay kia vẫn vung trường kiếm ngoan cố kháng cự.
Tuy nhiên y biết, đã không còn chịu được bao lâu.
Sơ cấp "Sơn Môn đệ tử" ngoài sân, hơn phân nửa đã bị cảnh tượng đẫm máu này dọa sợ đến trốn chạy.
Còn như những "Nghiên Tu đệ tử" không dám chủ động gia nhập trận chiến, trong đó có mấy người sau khi nhìn thấy chưởng môn bị đánh bại, đầu óc sớm đã trống rỗng; còn lại bị dọa đến hoảng sợ mà chùn bước. Bọn họ xấu hổ đến không dám nhìn lên cảnh giết chóc trên sân nữa.
Chỉ có một mình Hầu Anh Chí, vẫn đang tỉnh táo nhìn cảnh máu mé và sắt thép tung bay.
Tống Lê thấy Du Tư Hào và Đinh Triệu Sơn chết thảm, cũng sớm sợ đến thất thần hôn mê.
Hầu Anh Chí ôm thân thể mảnh mai của Tống Lê, vẫn lãnh tĩnh không nói gì như trước. Y nhìn Thanh Thành đồng môn, từng người từng người bị chiêu thuật của hắc bào võ giả tàn sát.
Mặt Yến Hoành đầy máu ân sư, búi tóc cũng đã sớm tuột mất, song thủ nắm chặt "Thư Hùng Long Hổ Kiếm", chật vật chạy nhanh lên núi.
Đến một sườn núi, xung quanh ba mặt cây cối bao phủ, duy chỉ có hướng Đông là trống trải, có thể quan sát rõ ràng Thanh Thành "Huyền Môn Xá" phía dưới, thấy cả giáo tập tràng nằm ngay bên cạnh xá đường.
Yến Hoành dừng lại nhìn. Chỉ thấy huyết đấu giữa giữa tập tràng vẫn đang kéo dài. Nhưng người mặc thanh bào, còn đứng càng ngày càng ít, bị người mặc hắc bào trùng trùng vây quanh.
—— đã sớm kết thúc rồi.
Yến Hoành cố nén lòng, lại nhìn cặp Thanh Thành thánh kiếm trên tay.
—— mệnh lệnh cuối cùng của sư phụ, ta không thể thất bại.
Y lại cất bước, hướng vào rừng cây sâu thẳm âm u. Những năm gần đây y cùng các sư huynh đệ bình thường trốn lên núi luyện khí, đường núi quen thuộc vô cùng. Chỉ cần đến được mấy nhánh nhỏ đường mòn, y tin rằng mấy tên Võ Đang kia khó lòng tìm được.
Nhưng vào lúc này, sau lưng phát ra thanh âm cành lá lao xao. Một thân ảnh từ con đường nhỏ trong rừng lao ra, đạp mạnh tiến đến, như lợn rừng đánh về phía Yến Hoành!
Yến Hoành vừa vặn lắc mình qua bên, lộn hai vòng, mới thoát được cú đánh này.
Y ngẩng đầu nhìn lên, chính là cái tên Tích Chiêu Bình đã phế bỏ võ công sư huynh Tống Đức Hải.
Tích Chiêu Bình hình dáng vẫn kỳ lạ như trước, hai cánh tay đầy vết chai dày nhìn như vảy cá, một bên mắt vẫn đang đỏ đậm chưa tiêu, như yêu quái mới từ trong rừng sâu chui ra.
"Tiểu tử, ngươi vừa rồi không phải muốn đánh với ta một trận sao?" Tích Chiêu Bình cười mỉa. "Giờ sẽ cho ngươi toại nguyện!" Hắn nói rồi diễn ra chiêu "Lưỡng Nghi Kiếp Quyền", làm bộ muốn xuất ra tiên quyền.
Yến Hoành lập tức giơ kiếm đề phòng. Y không chuyên dùng song kiếm, song kiếm một dài một ngắn như vậy càng không biết cách dùng, không thể làm gì khác hơn là hướng "Long Cức" về phía Tích Chiêu Bình, "Hổ Tích" cắm ở ngang thắt lưng.
Tích Chiêu Bình lần này làm bộ công kích, bất quá đùa bỡn Yến Hoành. Thấy tiểu tử này khẩn trương cầm lấy kiếm, không khỏi đắc ý cười to.
"Ha ha... Tiểu tử thối, biết đùa lắm!" Hắn nhãn thần hung ác nói: "Ta cũng từ từ đùa với ngươi. Để xem ngươi so với sư huynh phế vật kia chơi được bao lâu!"
"Ngươi... Các ngươi..." Yến Hoành phẫn nộ nhíu đôi lông mày rậm. "Hiếp người quá đáng!"
"Hiếp người?" Tích Chiêu Bình mắng lớn. "Ngươi nói 'hiếp đáp' các ngươi? Các ngươi không phải đều luyện võ? Còn mặt dày nói mình bị người ta hiếp đáp sao? Ta với tên sư huynh phế vật kia của ngươi, rồi cả phó chưởng môn của chúng ta với sư phụ các ngươi, không phải đều là đơn đả độc đấu? Ta hiện tại chẳng phải tìm ngươi đấu tay đôi? Còn cho ngươi dùng binh khí nữa. Xin hỏi hiếp đáp chỗ nào? Chúng ta không cho Thanh Thành các ngươi cơ hội chịu thua sao? Nếu không nhận thua, vậy thì phải đánh! Đánh tới khi một bên không gượng dậy nổi mới thôi! Võ nhân vốn không phải là như vậy sao?"
Yến Hoành bị Tích Chiêu Bình trách mắng một phen như thế, đúng là không thể nào phản bác. Hắn nói không sai: Võ nhân mỗi ngày đổ máu đổ mồ hôi luyện võ, không phải là vì trở thành cường giả sao? Không phải là tuân theo quy tắc cường thắng nhược bại sao? Yến Hoành nhớ tới chính ngày hôm qua ở dưới chân núi đâm bị thương Quỷ Đao Trần, không phải cũng là giống vậy sao...?
"Phái Võ Đang chúng ta sát thương trưởng bối của sư môn ngươi, ngươi có thể hận chúng ta, có thể báo thù!" Tích Chiêu Bình khinh thường nói: "Thế nhưng đừng nói lời 'hiếp người người' vô ích này! Lời nói không chí khí này, ô danh vị sư phụ lợi hại kia của ngươi!"
Yến Hoành thân kiếm chỉ xuống phía dưới giáo tập tràng: "Các ngươi đã thắng, còn muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?"
"Ngày hôm nay kết huyết cừu này, đệ tử còn sống của các ngươi, một ngày nào đó sẽ muốn tới tìm chúng ta trả thù." Tích Chiêu Bình ngạo nghễ nói: "Phái Võ Đang trước thế nhân công khai tuyên bố thiên hạ vô địch, bá nghiệp này về sau vẫn còn có rất nhiều chuyện phải làm. Chúng ta không muốn mất công để ý tới lũ ruồi nhặng các ngươi, đành phải làm chuyện có lỗi. Các ngươi sẽ không chết vô ích. Phái Thanh Thành bị diệt, sẽ là một trang trong vô địch truyền kỳ của Võ Đang chúng ta."
"Ngươi điên rồi!"
Tiếng thét nổi giận của Yến Hoành vang vọng trong núi. Y giơ "Long Cức" chỉ lên bầu trời.
" Yến Hoành ta hôm nay lập thệ, chỉ cần ta một ngày còn sống trên đời này, cũng phải tìm Võ Đang các ngươi báo huyết cừu này!"
"Có chí khí."
Nói lời này cũng không phải là Tích Chiêu Bình.
Thanh âm đến từ trên đầu bọn họ.
Tích Chiêu Bình nhìn lên trên. Trên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, có một thân ảnh tráng kiện ngồi vắt ngang. Phía sau người nọ vừa vặn thái dương đang dần nhô lên cao, ánh mặt trời sau lưng sáng chói, Tích Chiêu Bình nhìn không rõ dung mạo y.
Ngay lúc Tích Chiêu Bình đang phân tâm, Yến Hoành tụ lực toàn thân, mang theo bi phẫn mãnh liệt, giơ cao "Long Cức" đâm "Tinh Truy Nguyệt" về phía Tích Chiêu Bình!
Một kiếm vừa mạnh vừa nhanh này, vượt xa bất cứ kiếm nào trước giờ của Yến Hoành, hoàn toàn là do trong trạng thái cực bi, mới ngẫu nhiên thôi kích phát động ra.
Tích Chiêu Bình tuy nói là bị người thần bí phía trên làm phân tâm, mà để Yến Hoành thừa cơ đánh lén, nhưng võ công Yến Hoành và hắn khoảng cách khá xa, theo lý thì có thể dễ dàng ứng phó. Thế nhưng tốc độ cực nhanh của chiêu đâm kiếm "Tinh Truy Nguyệt" này, vẫn là vượt qua dự đoán của Tích Chiêu Bình, hắn không kịp né tránh chặn đánh, chỉ có thể vận cánh tay phải thành lá chắn chống cự.
Hoàn toàn là nhờ may mắn, Yến Hoành một kích này kỳ thực cũng không nhắm chính xác chỗ đâm, lại vừa vặn ngay chỗ cong lại của khuỷu tay Tích Chiêu Bình. Tích Chiêu Bình vội vàng xuất chiêu, "Tí Thuẫn" vẫn chưa có hoàn toàn chặt chẽ, "Long Cức" kiếm phong hẹp dài chọc vào khe khuỷu tay Tích Chiêu Bình, mũi kiếm đâm vào cằm hắn nửa thốn! [1.66cm]
—— dưới sự phối hợp của đột phá và ngẫu nhiên, Yến Hoành bỗng nhiên một chiêu đã làm địch nhân võ công cao hơn mình nhiều bị thương. Một kiếm như vậy, giả như muốn y đâm lại lần nữa, thực sự không có khả năng.
Tích Chiêu Bình trèo lên bậc Võ Đang đệ tử tinh nhuệ nhất "Binh Nha Đạo", lại được chọn vào hàng ngũ viễn chinh Tứ Xuyên, võ nghệ tự không tầm thường. Ngay lúc mũi kiếm đâm vào cổ cực kỳ nguy hiểm, hắn cũng không hoảng loạn, cánh tay phải cong chặt lại hết sức, kẹp lấy thân "Long Cức", khiến mũi kiếm vô pháp tiến thêm nửa phân.
"Long Cức" giả như vào sâu trong cằm Tích Chiêu Bình hơn một chút, thương tổn khí quản hoặc động mạch, sợ rằng thực sự bỏ mạng tại chỗ.
—— suýt chết dưới tay tiểu tử này!
Tích Chiêu Bình tả quyền tức giận quất ra, mãnh kích thân phải Yến Hoành, hai cái xương sườn nứt ra răng rắc!
"Long Cức" tuột tay Yến Hoành, thân thể bay vào đám cỏ bên cạnh, ngã không dậy nổi.
Yến Hoành rên rỉ ôm sườn phải. May là hữu thủ Tích Chiêu Bình còn phải toàn lực kẹp chặt "Long Cức", tả quyền này hoàn toàn không có khí thế, lực đạo chỉ được bốn tứ thành so với thường ngày, bằng không xương sườn tất gãy ra đâm vào nội tạng, cái mạng nhỏ của Yến Hoành đã không còn.
Tích Chiêu Bình thấy Yến Hoành ngã xuống đất đã không cách nào đứng lên, lúc này mới dám khẽ hít một hơi. Cánh tay phải hắn vẫn đang kẹp "Long Cức", không dám động mạnh, chỉ từ từ ngả đầu về phía sau, từng phân từng phân rút mũi kiếm ra khỏi cằm. Cho đến lúc hoàn toàn ra hết, hắn mới buông cánh tay phải, để "Long Cức" rơi xuống đất.
Tích Chiêu Bình ôm cằm, máu chảy như trút nước, cố sức hít thở vài lần, xác định không có thương tổn đến khí quản, lúc này mới tức giận ngước mắc lên nhìn vị khách không mời mà đến trên cây kia.
"Là ai?"
Yến Hoành tuy rằng thụ thương, cũng chịu đau hướng lên trên nhìn. Y cũng muốn biết, trong lúc Võ Đang lên khiêu chiến, sao lại có người khác trốn ở Thanh Thành sơn.
—— lẽ nào... còn có âm mưu gì...?
Ngồi vắt vẻo trên cây cách mặt đất hơn mười xích [333.3cm], nhưng người này trực tiếp nhảy xuống, bất thình lình rơi xuống mặt đất, dậy lên một trận cát bụi và cỏ cây.
Là một nam nhân khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, vóc người so với Tích Chiêu Bình cao hơn không nhiều, nhưng đồng dạng cường tráng, nhất là nửa thân trên rất nở nang, toàn thân nhìn giống như một tam giác ngược. Lưng rộng dị thường, đặc biệt là hai khối bắp thịt bả vai, lộ ra khỏi cái áo da thú cụt tay, tráng kiện như được mài qua đá cứng. Hai bên bả vai đều có hình xăm, trên vai phải xăm hình thái dương [mặt trời] thật to, giống như một vòng tròn bao quanh bởi hỏa diễm, bên trong có ký hiệu hình xoắn ốc; còn bên trái là một đóa mỹ lệ kỳ hoa màu đỏ đang nở, gai khắp cánh hoa, bao quanh cánh tay.
Mái tóc dài cứng xõa trên lưng nam nhân, thắt thành nhiều bím, trên đính mấy viên kim loại màu đồng và xám tro. Khuôn mặt chữ “Giáp” rất sắc bén, trên miệng để một chòm râu. Bất luận là tóc, ria mép, lông mi đều giống như bị nhuộm thành màu nâu sẫm, toàn thân da bắt nắng ngăm đen, ngực đeo hạng liên [dây chuyền] dài tạo hình cổ quái, nhìn thoáng qua giống như man nhân nước khác.
Sau lưng y đeo song thủ Uy Đao [kiếm Nhật] rất dài, trên vỏ gỗ và chuôi đều quấn dây thừng đen, hình dạng quá mức hung hãn, giống như thuộc về chiến trường vậy; tả hữu hai bên đai lưng đều treo một thanh binh khí, thắt lưng trái là trung thổ Nhạn Linh Yêu Đao, cái bên phải có chuôi nhìn như chim cổ dài, là dao găm dị quốc chỉ dài có hai xích [66.66cm]; bắp đùi phải treo vỏ đao, nhìn chuôi có vẻ là tiểu đao dùng để săn bắn.
Trong tay nam nhân còn cầm một vật dư thừa: Một mái chèo gỗ lớn so với thân thể y còn cao hơn, dường như đã trải qua nhiều phong sương, màu gỗ thâm trầm. Thân mái chèo có bốn vết khắc ngang bằng dao nhỏ, xếp thành hàng từ trên xuống dưới.
Tứ Xuyên tuy rằng giáp với đặc biệt nhiều man tộc, nhưng ăn mặc như vậy, Yến Hoành cũng chưa từng thấy qua. Mà nam nhân này đường nét ngũ quan mặc dù khắc sâu, nhưng nhìn tựa hồ không giống người ngoại tộc. Giữa thâm sơn, lại mang theo một cái mái chèo tùy thân, càng khiến kẻ khác kỳ quái.
Yến Hoành cắn răng nhịn đau, nhìn nhìn lại Tích Chiêu Bình. Tích Chiêu Bình lúc nhìn nam nhân kỳ quái này, thần tình có vẻ kinh ngạc, tựa hồ thật là không biết y.
Tích Chiêu Bình cấp tốc xé một đoạn đai lưng ra, quấn chặt hai vòng xung quanh cằm, tạm thời cầm máu, lúc này mới chỉ vào nam nhân hỏi: "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
"Đây không phải là Võ Đang sơn." Nam nhân nói tiếng phổ thông có chứa khẩu âm đặc biệt, nhưng vẫn không thể khẳng định được y có phải người trung thổ hay không. "Ngươi cũng đâu phải người ở đây. Ngươi tới được, ta sao lại không thể?"
Tích Chiêu Bình lòng hơi động.
—— tên này biết ta thuộc phái Võ Đang. Nhưng tuyệt đối không phải Thanh Thành võ giả.
"Ngươi đến trợ giúp? Là Thanh Thành bằng hữu?"
Nam nhân lắc đầu. Y chỉ ngón tay xuống giáo tập tràng phía dưới. "Lúc này ta ở đây, mới lần đầu tiên thấy võ công phái Thanh Thành. Thấy rất rõ ràng."
Tích Chiêu Bình nghi hoặc, tiếp tục đánh giá nam nhân thần bí trước mắt này. Hắn thấy trên mái chèo có bốn vết khắc.
Tích Chiêu Bình bừng tỉnh.
"Là ngươi!" Hắn la to. "Ngươi chính là hắn! Ngươi là truy tung chúng ta đến đây?"
"May là ta đến kịp." Nam nhân nói. "Bằng không đã lỡ mất cuộc quyết đấu tuyệt luân ban nãy."
"Con chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi nhà ngươi, hôm nay để ta gặp được thật là quá tốt." Tích Chiêu Bình lại khởi thức. "Sao? Cả tên cũng không dám nói? Ta Võ Đang Tích Chiêu Bình, không giết hạng người vô danh!"
Nam nhân nắm chặt mái chèo, ngạo nghễ đứng thẳng.
"Nam Hải Hổ Tôn phái, Kinh Liệt."
Tích Chiêu Bình nghe có chút bất ngờ. Hắn quả thực đã nghe qua tên môn phái này.
Năm năm trước, phái Võ Đang triển khai kế hoạch xưng bá võ lâm, đầu tiên chọn vùng Chiết, Mân [Chiết Giang, Mân Giang] phía Đông Nam. Đặc biệt là Phúc Kiến, vì dân địa phương phong trào võ công đang thịnh, nhưng lịch sử không có danh môn đại phái chân chính, vừa vặn thích hợp cho phái Võ Đang thử thực lực.
Khi đó Tích Chiêu Bình còn trẻ, đang đặc huấn ở Võ Đang sơn, chưa có tư cách vừa đi vừa tu hành; nhưng hắn sau lại nghe nói, nhánh Võ Đang viễn chinh kia do một vị phó chưởng môn Sư Tinh Hạo lãnh đạo, thâm nhập tỉnh Phúc Kiến, thẳng đến bờ biển Đông Nam, ven đường quét sạch rất nhiều tiểu môn phái địa phương. "Nam Hải Hổ Tôn phái" này, nằm ngay bờ biển Tuyền châu Phúc Kiến, chính là một trong số các tiểu môn phái năm đó bị Võ Đang khiêu chiến, sớm đã bị diệt tuyệt.
Tích Chiêu Bình nhìn nam nhân tự xưng là Kinh Liệt này, bán tín bán nghi.
"Không sai." Kinh Liệt tự đã biết Tích Chiêu Bình nghĩ gì trong lòng. "Ta chính là đệ tử cuối cùng còn sót lại của Hổ Tôn phái."
Tích Chiêu Bình nghe rất kinh ngạc. Hắn nhớ lại, trước đây từng nghe tiền bối nói chuyện viễn chinh Phúc Kiến ngày xưa, chưa từng nghe bọn họ gặp gỡ đối thủ đặc biệt cao cường gì, nơi quân viễn chinh đi qua, quả thực giống như bẻ cành cây khô. "Nam Hải Hổ Tôn phái" này nói qua một lần, cũng không có người nhắc lại lần hai, nếu không phải tên tương đối đặc biệt, Tích Chiêu Bình cũng sẽ không nhớ kỹ...
—— nhưng người này theo dõi phái Võ Đang đến, còn có mái chèo khắc bốn vết, đều là sự thực...
Tích Chiêu Bình đồng thời đề phòng, ngưng thần lắng nghe bốn phía xem có đồng bọn của nam nhân này mai phục hay không.
"Không có đâu." Kinh Liệt lại nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tích Chiêu Bình." Chỉ có mình ta. Ngươi cho là thích đơn đả độc đấu, chỉ mình Võ Đang các ngươi sao?"
"Giả như là tới báo thù, vậy rất khó nói." Tích Chiêu Bình hai quyền đầu to lớn, đốt ngón tay bóp kêu răng rắc. "Chúng ta còn chờ gì nữa?"
"Ta nghĩ trước hết để cho tiểu đệ đệ Thanh Thành bên kia khỏe lại một chút." Kinh Liệt cười, nhìn về hướng Yến Hoành đang nằm dưới đất." Ta muốn cho y thấy rõ ràng."
Yến Hoành lúc này chịu đựng đau nhức, đã ngồi dậy được nửa người, dùng tay trái chống đỡ. Y đột nhiên ho khan một cái, chỗ xương sườn nứt đau muốn khóc. Y sờ sờ vào mồm, phát hiện lại ho ra máu. Nguyên lai ngoài nứt xương sườn, còn bị nội thương, chẳng trách một câu nói cũng không ra hơi.
Y kiểm tra ngang lưng, đoản kiếm "Hổ Tích" vẫn cắm ở trên đai lưng; lại nhìn xung quanh, thấy "Long Cức" rơi bên chân Tích Chiêu Bình. Tình hình Yến Hoành lúc này, đã chắc chắn vô lực qua cướp kiếm về, lòng lo như đốt.
Ban nãy đầu y vẫn còn đang mơ màng, Kinh Liệt cùng Tích Chiêu Bình đối thoại, y nghe câu được câu mất, chỉ có thể đại khái khẳng định, hai người tuyệt đối không phải minh hữu.
"Tiểu huynh đệ, tỉnh rồi sao?" Kinh Liệt hào sảng cười. "Vậy thì nhìn cho thật kỹ nha! Nhìn phái Võ Đang, chả phải thiên hạ vô địch chó má gì!"
Tích Chiêu Bình đã sớm không nhịn được, thầm nghĩ giải quyết hai tên này nhanh lên một chút, trở lại trị liệu vết thương ở cằm cho tốt. Lúc này vừa nghe Kinh Liệt xuất ngôn sỉ nhục phái Võ Đang, lại càng không chờ được nữa, nâng vai phải dị hình lên, đạp nhanh bước, tựa như đạn pháo bắn về phía Kinh Liệt.
Kinh Liệt không tránh không né, lùi nửa bước rồi đứng tấn, hai tay nắm chặt mái chèo, quát một tiếng, nghênh đón bả vai Tích Chiêu Bình hoành không bay đến!
Đầu vai phải Tích Chiêu Bình đã trải qua hơn mười niên khổ luyện, đối với ngạnh công "Kiên Kháo" tuyệt đối tự tin, nghĩ thầm cú va chạm này tất sẽ phá gãy mái chèo kia, xem dư lực biết đâu còn có thể chấn nát vài cái xương của nam nhân này?
Không ngờ khi song phương va chạm, mái chèo kia rốt cuộc lại kiên cố ngoài ý muốn, Tích Chiêu Bình cảm giác giống như đánh lên một cây thiết côn, bị phản chấn đến lui về sau ba bước, sau khi đứng vững, còn cảm thấy trong ngực khí huyết kích động!
—— vốn với tu vi ngạnh công của Tích Chiêu Bình, tuyệt đối chịu được một chèo; nhưng vì hắn đánh giá quá thấp độ cứng và độ mạnh của mái chèo này, còn muốn lưu lực để đánh tiếp về phía thân thể Kinh Liệt, trái lại làm giây phút giao kích vận kình rời rạc, bị kình lực chèo này đánh vào thân thể.
Tích Chiêu Bình đối với độ cứng của cây chèo gỗ dĩ nhiên cảm ngoài ý muốn, nhưng càng khiến hắn kinh ngạc, là quái lực của Kinh Liệt.
—— tên này không tầm thường!
Một kích chiếm ưu, Kinh Liệt lập tức tiến lên truy kích.
Tích Chiêu Bình dù sao cũng là tinh anh trong lớp trẻ Võ Đang, bằng không lần này khiêu chiến Thanh Thành, cũng sẽ không dùng hắn làm tiên phong, hơn nữa vừa ra đã phế bỏ Thanh Thành cao đồ Tống Đức Hải. Hắn thở ra một cái, kìm lại huyết khí loạn trào trong cơ thể, tiên quyền tay trái nắm chặt đến rách ra, như xé gió, quét nhanh đến huyệt Thái Dương Kinh Liệt!
Kinh Liệt cũng không tránh, xông đến rút ngắn cự ly.
Hành động lớn mật này kỳ thực đã tính toán khôn khéo: Nên biết loại tiên quyền này của Tích Chiêu Bình, toàn dựa vào cánh tay dài phát huy lực ly tâm, kình đạo đều quán phía trước quyền đầu, tiến vào bên trong trái lại là an toàn nhất.
Tích Chiêu Bình đương nhiên minh bạch nhược điểm quyền thuật của mình, sớm có phương pháp hỗ trợ. Tiên quyền này của hắn, nguyên bản cánh tay hoàn toàn duỗi thẳng quét ra, nhưng giữa đường lại biến chiêu, khuỷu tay gập lại, cổ tay hướng vào phía trong, biến quyền thành câu [móc] đánh vào đầu Kinh Liệt!
Kinh Liệt dường như đã sớm đoán được biến chiêu này. Tay phải y gập lại, khuỷu tay nhô ra, cánh tay như cánh chim vung lên, cùi chỏ chuẩn xác nghênh hướng đuôi ngón tay Tích Chiêu Bình đang oanh đến [cục xương lồi ra chỗ phần nối ngón tay với bàn tay]!
Cùi chỏ là một trong những mũi nhọn cứng nhất của cơ thể. Dù cho song thủ Tích Chiêu Bình đã luyện qua ngạnh công cỡ nào, nhưng chỉ với mấy đuôi ngón tay yếu đuối, chưa đủ để chọi với cùi chỏ như búa bổ đến, nhất thời bị kích gãy xương ngón tay!
Tích Chiêu Bình một thân rèn ngạnh công phu, chưa từng thua thiệt đến như vậy trong đối đầu trực diện, lập tức hoảng loạn lui bước.
"Lấy cứng phá cứng, thống khoái!" Kinh Liệt trong cuộc đấu nhanh gọn này, còn rảnh rỗi hô lớn. "Tiểu huynh đệ, nhìn thấy không?" Tựa hồ y phi thường hưởng thụ khiến người ta cũng phải thích cái dũng khí này.
Yến Hoành nhìn thấy rất rõ. Tuy rằng y không biết, nam nhân ăn mặc cổ quái này là bạn hay địch, nhưng Thanh Thành bị Võ Đang đuổi tận giết tuyệt nửa ngày, hiện tại rốt cục thấy có người khiến Võ Đang chịu khổ, trong lòng Yến Hoành không khỏi dâng trào hưng phấn.
Kinh Liệt miệng nói, chân cũng không đứng yên, vẫn truy kích Tích Chiêu Bình. Y quăng mái chèo đi, tay phải rút Nhạn Linh Yêu Đao ra, chém nhanh liên tục Tích Chiêu Bình.
Tích Chiêu Bình ra sức dùng tay phải đỡ đao. Đôi tay này, không chỉ luyện qua Võ Đang ngạnh công, còn nhiều năm ngâm dược tửu bí chế của Vật Di giáo, các khớp xương mới sinh ra nhiều u xương quái dị như vậy, da cẳng tay và bàn tay cũng dày cứng như vảy, đao kiếm bất xâm.
Kinh Liệt đao chiêu nhanh lại dày, mỗi một kích đều là chém về phía cẳng tay Tích Chiêu Bình. Lưỡi đao mặc dù cắt không vào lớp chai dày kia, nhưng đao chiêu Kinh Liệt cực kỳ cương mãnh, mỗi một chém kình lực đều thấu xương, song chưởng Tích Chiêu Bình đã đau đớn từ lâu.
Tích Chiêu Bình nghĩ thầm, cứ cố đỡ thế này, chẳng biết song chưởng còn có thể chịu được bao lâu, bèn phản thủ vi công, vươn hữu trảo ra, ỷ vào sức mạnh của bàn tay và ngón tay, muốn dùng tay không cướp lấy Nhạn Linh Đao.
Kinh Liệt tựa hồ không cần suy nghĩ, nhét đao vào tay Tích Chiêu Bình.
"Tặng cho ngươi thì sao?" Kinh Liệt cười nói.
Tích Chiêu Bình bắt được lưỡi dao quá đơn giản, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên.
Kinh Liệt thả chuôi đao. Y thừa lúc Tích Chiêu Bình đang kinh ngạc, chân đạp tam giác, tay trái vô thanh bạt xuất dị quốc đoản đao hình đầu chim bên thắt lưng phải.
Lưỡi cong hẹp dài hình lá cây, chém tận vào trong đùi phải Tích Chiêu Bình.
Tích Chiêu Bình vừa hoảng vừa tức vung tay phản kích lung tung. Nhưng Kinh Liệt đã buông thanh đoản đao từ lâu, lui xa ra sau một bước.
Đoản đao vẫn ở trên đùi Tích Chiêu Bình. Hắn tập tễnh giẫm chận tại chỗ, cúi đầu nhìn chỗ bị thương. Nửa cái quần đen đã ướt nhẹp.
"Tốt nhất là đừng rút nó ra." Kinh Liệt nói. "Ngươi còn có thể sống lâu một chút."
Trong cơ thể người, động mạch đùi là to nhất, một khi vỡ ra mà cầm máu trễ, trong mấy hơi thở là đã có thể hôn mê, kế đó là mất máu tử vong.
Tích Chiêu Bình mặt trắng như giấy, tức giận trừng mắt nhìn Kinh Liệt.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Kinh Liệt chậm rãi cởi Uy Đao dài treo nghiêng sau lưng xuống. "Công lực tu vi của ta, so với ngươi kỳ thực chênh lệch không bao nhiêu. Ngươi phẫn nộ, là vì tại sao lại bại thảm như vậy? Hơn nữa giao thủ lần nào cũng thua ta."
Tích Chiêu Bình thân thể đã lung lay sắp đổ. Tay phải hắn lúc này mới buông ra, Nhạn Linh Đao cướp được rơi trên mặt đất.
Yến Hoành thấy hai người từ lâu đã rời khỏi vị trí cũ, nỗ lực huy động thân thể, bò về phía "Long Cức".
"Nguyên nhân rất đơn giản." Kinh Liệt nói tiếp. "Kinh nghiệm cùng với địch nhân sinh tử tương đấu, ta so với ngươi hơn mấy chục lần." Y chỉ ngón tay lên đầu mình. "Ta thắng ngươi, là vì cái này." Lại chỉ ngón vào tim mình."Và cái này."
Y chậm rãi rút Uy Đao khỏi vỏ, ánh đao khí thế hung ác bức người.
Yến Hoành mỗi một bước, chỗ bị thương tựa như lại bị đánh một cái.
Nhưng trong mắt hắn, chỉ có thánh vật do ân sư giao phó.
Kinh Liệt nhìn thẳng ánh mắt của sợ hãi Tích Chiêu Bình. Y quăng vỏ đao, hai tay cầm chuôi, Uy Đao nâng ra sau đầu, sẵn sáng toàn lực chém xuống.
"Ngươi, Tích Chiêu Bình. Là tên Võ Đang thứ năm chết trong Kinh Liệt ta."
Kinh Liệt khép nửa mắt. Trong đầu y, bỗng nhiên xuất hiện một loại tiếng động.
—— tiếng sóng.
Yến Hoành rốt cục đã nắm được chuôi "Long Cức". Vì miễn cưỡng cố sức bò, y lại ho khan, "Oa" một cái phun ra một ngụm máu tươi.
Y ôm "Long Cức" hôn mê.
Không thể thấy chiêu đao cuối cùng như như bão lốc sóng dữ cuốn đến.
Nhưng trước khi té xỉu, y vẫn nghe thấy tiếng gầm phát ra cùng lúc với đao chiêu.
"Võ Đang phái, ăn phân đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.