Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 91: Bách Linh Hầu

Hoa Tiến Tửu

18/09/2022

Chương 91: Bách Linh Hầu

Lâm Huyền lập tức nhớ ra, hắn nhảy xuống từ trên ngựa.

"Mộ Dung tiểu thư, ta dừng lại ở phía trước một lát."

Mộ Dung Giai Văn giữ chặt ngựa, nhìn về phía Lâm Huyền với ánh mắt khó hiểu.

Hoang Sơn Mạch đã bắt đầu rung chuyển, thời gian cấp bách, chậm trễ càng lâu thì càng có nhiều người gặp tai hoạ. Lúc này Lâm Huyền còn dừng lại là định làm gì?

Lâm Huyền biết Mộ Dung Giai Văn không tiện mở miệng nên hắn bèn cười nói: "Ngươi đợi ta một lát, ta sẽ đưa cho ngươi chút kinh hỉ."

Kinh hỉ?

Mộ Dung Giai Văn cảm thấy đầy óc có hơi mù mờ, nàng trông thấy Lâm Huyền đi về phía một cây đại thụ.

Lâm Huyền đi đến trước một gốc liễu xanh, tung người nhảy lên, chụp lấy một lá liễu màu xanh.

Loại cơ quan nhỏ như Bách linh hầu này, mặc đù chỉ có phẩm chất Hoàng cấp nhưng độ khó khi chế tác còn cao hơn nhiều so với cơ quan Huyền cấp bình thường.

Ở đời sau, thậm chí có người còn đặt cho nó danh xưng là "cơ quan Hoàng cấp khó hơn cả Địa cấp" .

Đối với võ giả mà nói, Bách Linh Hầu không có một chút tác dụng nào, cũng không thể giết người, cũng không thể phòng thân.

Nhưng đối với người mà trời sinh đã không thể nói được thì đây lại là thứ có tác dụng cực kỳ lớn.

Bách Linh Hầu là do một thiên tài Khôi Lỗi Sư cách ngày nay ba ngàn năm về trước, đã căn cứ theo cấu tạo thanh quản của chim sơn ca để mô phỏng theo.

Đặt Bách Linh Hầu vào trong họng người là sẽ có thể phát ra âm thanh lảnh lót như chim sơn ca.

Lâm Huyền cẩn thận chọn lựa tám chiếc lá liễu xanh biếc hoàn hảo, lấy nước sạch từ trong nguyên giới ra cọ rửa sạch sẽ

Nhưng mà, đến lúc Lâm Huyền chuẩn bị tiến hành bước chế tạo thì hắn lại phát hiện ra một chuyện hết sức khó xử.

Không có công cụ.

"Đợi đến lúc trở về tông môn phải chuẩn bị một bộ dụng cụ đặt vào nguyên giới mới được."

Không có cách nào khác, Lâm Huyền đành quay về chỗ cạnh Mộ Dung Giai Văn.

"Mộ Dung tiểu thư, ngươi có Tú Hoa Châm không?"

Tú Hoa Châm?

Mộ Dung Giai Văn vô cùng bất ngờ, nàng không ngờ Lâm Huyền lại mượn nàng Tú Hoa Châm.

Trông thấy vẻ ngạc ngiên của Mộ Dung Giai Văn, Lâm Huyền lại cảm thấy hơi xấu hổ. Nếu như đối với những cô nương bình thường thì đương nhiên Tú Hoa Châm là đồ nữ công thiết yếu, nhưng Mộ Dung Giai Văn là Thất Kiệt ngoại môn, chắc chắn là người si mê võ đạo, sao có thể giống với những nữ tử bình thường, dự sẵn những đồ như thế này được chứ?

Ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng hóa giải xấu hổ thì đã thấy Mộ Dung Giai Văn lấy ra một cây châm nhỏ được chế tạo ra từ bạc từ trong nguyên giới.

"Cái này... có được không?"

Lâm Huyền cấm lấy quan sát, đây là ngân châm mà y sư dùng để chữa bệnh.



"Mộ Dung tiểu thư, ngươi là y sư sao?"

Mộ Dung Giai Văn khẽ gật đầu, nàng chính là y sư cấp một.

Ngân châm mà y sư sử dụng đã được rèn đúc một cách đặc biệt. Đương nhiên sẽ tinh xảo hơn nhiều so với Tú Hoa Châm thông thường.

Công cụ càng tinh xảo thì cơ quan nhỏ được chế tạo ra lại càng tinh xảo.

Lân Huyền cầm ngân châm bằng một tay, tay còn lại nâng lâ liễu lên, hắn bắt đầu cẩn thận điêu khắc trên lá liễu.

Mộ Dung Giai Văn không nén nổi sự tò mò, bèn lặng lẽ liếc mắt sang.

Sau khi nàng nhìn thấy lá liễu trên ray Lâm Huyền, hai mắt chợt mở to.

Chỉ thấy trên bề mặt lá liễu trong tay Lâm Huyền, một hình thù cực kỳ phức tạp được điêu khắc ra nhờ ngân châm, hình thù có cạnh có góc, giống hoa văn lưu chuyển nguyên khí dùng để tế tự khôi lỗi, lại giống triện phù mà trận pháp sư dùng để điêu khắc trận pháp.

Mộ Dung Giai Văn rất khó tin được, vậy mà có người có thể khéo léo nắm cả bầu trời trên một chiếc lá liễu nhỏ như vậy.

Lá liễu trong tay Lâm Huyền đã biến thành một tác phẩm nghệ thuật đầy tinh tế và hoàn mỹ.

Dưới sự điều khiển khéo léo của Lâm Huyền, chỉ sau thời gian vỏn vẹn một chén trà, sáu chiếc lá đều đã được làm xong.

Mộ Dung Giai Văn không nhịn được mà hỏi: "Công tử... ngươi định... làm gì vậy?"

Lâm Huyền mỉm cười: "Chờ một lát nữa là được rồi."

Dứt lời, hắn nắn sáu chiếc lá cây thành những hình thù khác nhau, cẩn thận lắp vào nhau.

Chuyện thần kỳ xuất hiện, sáu chiếc lá liễu hợp thành một quả cầu nhỏ rỗng bên trong.

Bách Linh Hầu đã được làm xong.

"Cho ngươi này."

Mộ Dung Giai Văn cực kỳ bất ngờ.

"Cho... ta sao?"

Lâm Huyền khoe gật đầu, đưa Bách Linh Hầu đặt vào lòng bàn tay Mộ Dung Giai Văn.

"Đây là Bách Linh Hầu, ngươi đặt nó vào trong cổ, để khí tức thông qua nó, sau đó nói ra thành tiếng."

Mộ Dung Giai Văn nửa tin nửa ngờ đặt Bách Linh Hầu vào trong miệng, dựa theo lời hướng dẫn của Lâm Huyền, đặt vào giữa cổ họng

Nàng vốn cho rằng trong cổ họng mắc thứ gì sẽ rất khó chịu, không ngờ Bách Linh Hầu nằm giữa cổ họng lại gần như không hề có chút cảm giác nào.

Thấy Mộ Dung Giai Văn chuẩn bị xong, Lâm Huyền mở miệng nói: "Nói một câu thử xem đi."

"Công tử, thứ này có tác dụng gì vậy?"

Vừa nói xong một câu, trên mặt Mộ Dung Giai Văn lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, sau đó trở thành vui mừng không thể nào tả được bằng lời.

Nàng vốn có giọng nói the thé cực kỳ chói tai nhưng giờ phút này lại tựa như tiếng ca hát của chim sơn ca, vô cùng êm ái, xuôi tai.



"Đây là giọng nói của ta sao?"

Mộ Dung Giai Văn mừng rỡ như điên, cho dù nàng xinh đẹp cỡ nào, ưu tú đến đâu nhưng thứ nàng mong mỏi vẫn luôn là giọng nói như người bình thường.

Vì cổ họng của mình mà nàng đã từng đi tìm rất nhiều đan sư và y sư nhưng đều không thể làm gì được.

Sau khi Mộ Dung Giai Văn đã nản lòng thoái chí, quyết tâm trở thành một y sư, chữa khỏi bệnh cho mình!

Nhưng nàng không thể nào ngờ được rằng nguyện vọng mà nhiều năm nay mình mong mỏi, hôm nay đã được Lâm Huyền thực hiện giúp nàng.

"Thật... Thật sự là giọng nói của ta!"

Chắc chắn không phải là đang nằm mơ, nước mắt nóng hổi của Mộ Dung Giai Văn đảo quanh hốc mắt, tiếng khóc của nàng còn êm tai, dễ nghe hơn cả tiếng cười trước đây.

Lâm Huyền mở miệng nói: "Ngươi chỉ cần dùng nguyên khí thấm vào Bách Linh Hầu này mỗi ngày là có thể bảo đảm nó sẽ không hư."

Nói cách khác, chỉ cần Mộ Dung Giai Văn bảo dưỡng cẩn thận thì Bách Linh Hầu sẽ có thể dùng được mãi.

"Đa tạ công tử!"

Mộ Dung Giai Văn kích động định quỳ xuống, nhưng nhanh chóng được Lâm Huyền đỡ lên.

"Mộ Dung tiểu thư khách sáo rồi, hai người chúng ta đã kết bạn lên đường làm nhiệm vụ lúc nào cũng cần phải trao đổi, tiện tay mà thôi, không cần phải khách sáo!"

Sắc mặt Mộ Dung Giai Văn đỏ lên: "Nếu như công tử đồng ý trở thành bằng hữu với ta thì chỉ cần gọi Giai Văn là được."

Lâm Huyền thản nhiên: "Vậy ngươi cũng không cần xưng hô công tử với ta, gọi Lâm Huyền là được."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Laam Huyền và Mộ Dung Giai Văn lên ngựa tiếp tục đi, trên đường đi, Mộ Dung Giai Văn vẫn luôn không hề ngừng nói chuyện.

Nàng như được sống lại lần nữa, lại vừa giống như một tiểu hài tử có được đồ chơi mới, thích thú không buông đối với giọng nói của mình.

Có mỹ nữ với giọng nói dễ nghe bầu bạn, mặc dù đi đường mệt nhọc nhưng Lâm Huyền cũng không hề cảm thấy vô vị.

Trong bất tri bất giác, hai người đã đi tới Nguyệt Dạ Sâm Lâm.

"Lâm Huyền, ta nghe Man sư tỷ nói, ngươi từng đánh chết một con Lạc Tân Chu đạt Tụ Khí Cảnh tầng một trong Nguyệt Dạ Sâm Lâm này đúng không?"

"Không sai."

Nhắc đến chuyện này, Lâm Huyền chợt nhớ đến con thỏ trắng nhỏ kề vai chiến đấu với hắn ngày hôm đó.

Cho đến tận bây giờ Lâm Huyền vẫn không hiểu được, vì sao con thỏ trắng nhỏ này lại chưa từng xuất hiện trong bản ghi chép liên quan đến chủng loại yêu thú của bất kỳ bí tịch nào trong Thần Sơn.

Bí tịch bên trong Thần Sơn, phàm là tri thức trên thế gian không rõ chi tiết đều có ghi chép.

Vì sao hết lần này tới lần khác lại bỏ sót một loại yêu thú?

Lâm Huyền dám khẳng định, con thỏ trắng nhỏ kia chắc chắn không phải là yêu thú bình thường.

"Đi qua Nguyệt Dạ Sâm Lâm chình là Hoang Mạch Sơn, chắc chắn con thỏ trắng nhỏ kia sẽ nghỉ ngơi ở đó, nói không chừng còn có thể gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đại Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook