Chương 84: Đập Kiếm
Hoa Tiến Tửu
18/09/2022
Quyết định xong, Lâm Huyền đặt thanh kiếm trong tay về chỗ cũ.
Hắn quay sang phía Tinh Minh, Vương Lân trưởng lão và Đỗ Mục trưởng lão nói: "Ta có thể ở đây một mình một lát được không?"
Tinh Minh hơi khó xử nhìn sư phụ của mình.
Vương Lân trưởng lão cười nói: "Đương nhiên là được. Đỗ lão, chúng ta đi xuống nói chuyện nào. Tên võ si ngươi ngày thường đều bế quan, muốn tìm ngươi uống một chầu rượu cũng không được."
Hắn không để ý đến yêu cầu của Lâm Huyền, chẳng lẽ Lâm Huyền còn có thể cướp được hai món binh khí sao?
Ba người đi xuống lầu, Lâm Huyền đối mặt với biển kiếm trên tường, nhắm mắt lại.
Ý thức của hắn xuất hiện trong Thần Sơn.
"Bí tịch kiến thức cơ bản về luyện khí thuật!"
Ý niệm của Lâm Huyền chuyển động, vô số bí tịch bay khắp nơi.
Hắn chộp lấy một cuốn ngẫu nhiên và mở bìa sách ra.
"Binh khí, cơ thể thứ hai của võ giả, có một món binh khí tùy thân mạnh mẽ có thể tăng gấp đôi sức mạnh của một võ giả."
"Luyện khí thuật, đạo luyện chế ra binh khí (bảo vật)."
"Để luyện chế ra một binh khí phải tinh thông bốn yếu tố chọn vật liệu, mà, rèn, đúc thành hình."
"Chọn vật liệu rất quan trọng, một binh khí tốt phải được rèn từ những nguyên liệu tốt. Vật liệu rèn ra binh khí bao gồm sắt tinh luyện, thép luyện khí..."
...
Lâm Huyền không ngừng nhớ lại kiến thức cơ bản về luyện khí thuật, chỉ trong thời gian một nén nhang, hắn đã nắm chắc toàn bộ luyện khí thuật cấp một.
Dù không tự tay rèn binh khí, Lâm Huyền vẫn có thể trở thành luyện khí sư cấp một.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Lâm Huyền phải trở thành luyện khí sư cấp hai mới có thể phân biệt được chất lượng của binh khí trên tường.
"Bí tịch luyện khí thuật cấp hai!"
Ý niệm của Lâm Huyền lại chuyển động, bí tịch trên không gian Thần Sơn lập tức đổi sang nhóm khác.
Lâm Huyền mở một cuốn ra, lượng kiến thức khổng lồ tràn vào đầu hắn.
"Luyện khí thuật cấp hai có thể luyện chế ra binh khí Huyền cấp."
"Binh khí Huyền cấp dành cho võ giả Tụ Khí Cảnh. Võ giả Tụ Khí Cảnh đã có thể tiết nguyên khí ra ngoài, vì vậy binh khí Huyền cấp có thể hút nguyên khí võ giả tiết ra, tăng cường sức mạnh của họ."
"Chất lượng của binh khí Huyền cấp tốt hay xấu, mỗi một bước trong quá trình luyện chế đều vô cùng quan trọng."
"Lựa chọn vật liệu..."
...
Sau khi đọc hết bí tịch ghi chép luyện đan thuật cấp hai, Lâm Huyền xoa mạnh đầu.
Luyện đan thuật cấp hai cấp hai tương ứng với Tụ Khí Cảnh, hắn còn chưa bước vào Tụ Khí Cảnh. Rất nhiều kiến thức vô cùng thâm sâu khó hiểu, phải mất rất nhiều công sức mới có thể hiểu được sự ảo diệu bên trong.
Lâm Huyền sắp xếp kiến thức trong đầu, lại lấy thanh kiếm trên tường xuống.
Hắn cầm chuôi kiếm bằng tay trái, thân kiếm duỗi xuống, ngón trỏ tay phải búng nhẹ vào thân kiếm.
"Đinh!"
Thân kiếm phát ra tiếng vang trong trẻo.
Đối với những người khác, âm thanh này không có gì kì lạ, nhưng đối với Lâm Huyền thì lại rất khác.
Khi tiếng kiếm vang lên, tai hắn cũng khẽ run lên.
m thanh này ở trong tai Lâm Huyền có thể phân ra thành mấy chục loại âm thanh cao thấp khác nhau.
Chỉ trong phút chốc Lâm Huyền đã biết được phẩm chất của thanh kiếm trên tay là thế nào.
"Ba mươi bảy khuyết điểm, trong đó có hai mươi lăm chỗ trên thân kiếm có độ dày không đồng đều, có ba vết nứt nhỏ, có chín chỗ do vật liệu lẫn tạp chất nên rèn ra không đạt đến mức thuần khiết được."
Lâm Huyền lắc đầu, cho dù là luyện khí sư giỏi đến đâu cũng khó có thể đảm bảo mỗi một búa đập xuống có lực đạo là như nhau, chỉ một chút chênh lệch nhỏ cũng có thể khiến thân kiếm có độ dày không đồng đều.
Nếu lực quá lớn có thể tạo thành vết đứt gãy nhỏ.
Về phần tạp chất, đó là thao tác cơ bản nhất của luyện khí, chín chỗ còn tạp chất thực khiến người ta khó hiểu.
"Chẳng lẽ là do Vương Lân trưởng lão rèn khi say rượu?"
Lâm Huyền nhặt một thanh kiếm khác lên, búng nhẹ vào lưỡi kiếm.
"Đông!"
m thanh thanh kiếm này phát ra có hơi trầm đục.
"Hai mươi chín khuyết điểm, quá nhiều!"
Lâm Huyền lại nhặt thanh kiếm thứ ba lên.
"!"
"Mười bảy khuyết điểm!"
...
Trong lúc nhất thời trên tầng hai không ngừng vang lên tiếng kiếm kêu.
Ở tầng một, Vương Lân trưởng lão và Đỗ Mục trưởng lão đã uống cạn một vò rượu.
"Ta nói này Đỗ lão, đệ tử ngươi mang theo này kén chọn quá đấy. Đã lâu như vậy còn chưa xuống dưới?"
Đỗ Mục trưởng lão cười nói: "Còn không phải do chỗ ngươi có quá nhiều thứ tốt, nếu là ta cũng chọn đến hoa mắt."
"Cao thủ Hóa Nguyên cảnh như ngươi muốn chọn cũng phải chọn binh khí Địa cấp. Mấy thứ đồng nát sắt vụn này sao có thể lọt vào mắt ngươi!"
"Hahaha, ta không thể chọn một cái cho đệ tử của ta sao?"
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ cầu thang, là Lâm Huyền bước xuống.
Hai vị trưởng lão tò mò nhìn Lâm Huyền, muốn biết hắn đã chọn thanh kiếm nào, nhưng kỳ lạ là hai tay Lâm Huyền lại trống không.
Đỗ Mục trưởng lão kỳ quái hỏi: "Lâm Huyền, sao tay ngươi lại trống trơn, là chọn đến hoa mắt rồi sao, có muốn Vương Lân trưởng lão giới thiệu cho ngươi không?"
Trên mặt Lâm Huyền lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vì Đỗ Mục trưởng lão đã hỏi, hắn chỉ có thể trả lời.
"Không có cái nào phù hợp."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Vương Lân trưởng lão lập tức thay đổi.
Trong lời hắn nói mang theo sự tức giận: "Ý của ngươi là, trong số binh khí do ta luyện chế, ngươi không nhìn vào mắt thanh nào?"
Đỗ Mục trưởng lão vội vàng đứng lên giảng hòa: " Vương lão, ngươi có thể đã hiểu lầm rồi."
Vương Lân trưởng lão tức giận phất tay áo nói: "Ngươi là đệ tử ngoại môn, vốn không thể đến nội môn lựa chọn binh khí. Ta nể mặt Đỗ Mục trưởng lão mới cho ngươi đặc quyền. Ngươi vậy mà lại không biết tốt xấu nói không nhìn được thức nào! Cút mau!"
Lâm Huyền nhíu mày, hắn vốn đã lịch sự, nói chuyện tế nhị, nhưng không ngờ Vương Lân trưởng lão lại hung hãn ép người như vậy.
Tính cách của Lâm Huyền chính là người khác lịch sự với hắn, hắn cũng sẽ lịch sự với người khác, nhưng người khác thô lỗ với hắn, hắn sẽ thô lỗ lại gấp mười lần.
"Một đống rác rưởi, đương nhiên là không nhìn được."
Vương Lân trưởng lão trợn tròn mắt, Tinh Minh ở bên cạnh càng là há hốc mồm.
Ngay cả tay của Đỗ Mục trưởng lão cũng run lên.
Một đống...rác rưởi?
Mọi người đều tán tụng binh khí do Vương Lân trưởng lão luyện chế, Lâm Huyền là người đầu tiên dám nói đó là rác rưởi.
"Ngươi!"
Vương Lân trưởng lão vô cùng tức giận, hắn không nhịn được muốn dạy cho Lâm Huyền một bài học.
Lâm Huyền cười lạnh nói: "Làm sao, chọc vào chỗ đau của ngươi nên muốn dựa vào tu vi và thân phận của mình đi bắt nạt người khác?"
Vương Lân trưởng lão bị Lâm Huyền hỏi đến râu tóc dựng ngược vì tức giận.
"Được! Ta muốn nghe ngươi nói xem binh khí do Lão Tử luyện rác rưởi chỗ nào?"
Nếu Vương Lân trưởng lão đã không khách khí, Lâm Huyền tất nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn nữa.
Hắn nói với Tinh Minh: "Sư huynh, làm phiền ngươi mang theo hai món binh khí do Vương Lân trưởng lão luyện tới đây."
Tinh Minh do dự một lúc, biết hôm nay mọi chuyện không thể bỏ qua được nên lập tức lên lầu lấy hai món binh khí xuống.
Lâm Huyền cầm một món lên: "Vương trưởng lão, là ngươi luyện ra thanh kiếm này?"
"Là ta luyện chế, Vong Xuyên kiếm Huyền cấp tầng bốn!"
Đỗ Mục trưởng lão nói nhỏ: "Lâm Huyền, ngươi định làm gì? Chọc giận trưởng lão là chuyện không sáng suốt."
Lâm Huyền bình tĩnh nói: "Là hắn chọc đến ta trước. Đỗ trưởng lão ngươi cứ nhìn đi."
Lâm Huyền đặt Vong Xuyên kiếm lên bàn đá, sau đó cầm một cây búa thép nặng trong tay.
"Sư huynh ta muốn hỏi ngươi, nếu ta dùng lực năm trăm cân, có thể dùng búa đập nát Vong Xuyên kiếm này không?"
Tinh Minh lắc đầu: "Không thể nào, cây búa này dùng để rèn, phẩm chất không qua Hoàng cấp. Chưa kể cho dù dùng lực năm trăm cân hay một nghìn năm trăm cân cũng không thể làm tổn hại đến Vong Xuyên kiếm Huyền cấp tầng bốn."
"Được, các ngươi nhìn xem."
Lâm Huyền nhấc chiếc búa lên rồi đập xuống.
"Oành!"
Âm thanh nặng nề vang lên, Vong Xuyên kiếm vỡ tan thành từng mảnh bay ra bốn phía.
Hắn quay sang phía Tinh Minh, Vương Lân trưởng lão và Đỗ Mục trưởng lão nói: "Ta có thể ở đây một mình một lát được không?"
Tinh Minh hơi khó xử nhìn sư phụ của mình.
Vương Lân trưởng lão cười nói: "Đương nhiên là được. Đỗ lão, chúng ta đi xuống nói chuyện nào. Tên võ si ngươi ngày thường đều bế quan, muốn tìm ngươi uống một chầu rượu cũng không được."
Hắn không để ý đến yêu cầu của Lâm Huyền, chẳng lẽ Lâm Huyền còn có thể cướp được hai món binh khí sao?
Ba người đi xuống lầu, Lâm Huyền đối mặt với biển kiếm trên tường, nhắm mắt lại.
Ý thức của hắn xuất hiện trong Thần Sơn.
"Bí tịch kiến thức cơ bản về luyện khí thuật!"
Ý niệm của Lâm Huyền chuyển động, vô số bí tịch bay khắp nơi.
Hắn chộp lấy một cuốn ngẫu nhiên và mở bìa sách ra.
"Binh khí, cơ thể thứ hai của võ giả, có một món binh khí tùy thân mạnh mẽ có thể tăng gấp đôi sức mạnh của một võ giả."
"Luyện khí thuật, đạo luyện chế ra binh khí (bảo vật)."
"Để luyện chế ra một binh khí phải tinh thông bốn yếu tố chọn vật liệu, mà, rèn, đúc thành hình."
"Chọn vật liệu rất quan trọng, một binh khí tốt phải được rèn từ những nguyên liệu tốt. Vật liệu rèn ra binh khí bao gồm sắt tinh luyện, thép luyện khí..."
...
Lâm Huyền không ngừng nhớ lại kiến thức cơ bản về luyện khí thuật, chỉ trong thời gian một nén nhang, hắn đã nắm chắc toàn bộ luyện khí thuật cấp một.
Dù không tự tay rèn binh khí, Lâm Huyền vẫn có thể trở thành luyện khí sư cấp một.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Lâm Huyền phải trở thành luyện khí sư cấp hai mới có thể phân biệt được chất lượng của binh khí trên tường.
"Bí tịch luyện khí thuật cấp hai!"
Ý niệm của Lâm Huyền lại chuyển động, bí tịch trên không gian Thần Sơn lập tức đổi sang nhóm khác.
Lâm Huyền mở một cuốn ra, lượng kiến thức khổng lồ tràn vào đầu hắn.
"Luyện khí thuật cấp hai có thể luyện chế ra binh khí Huyền cấp."
"Binh khí Huyền cấp dành cho võ giả Tụ Khí Cảnh. Võ giả Tụ Khí Cảnh đã có thể tiết nguyên khí ra ngoài, vì vậy binh khí Huyền cấp có thể hút nguyên khí võ giả tiết ra, tăng cường sức mạnh của họ."
"Chất lượng của binh khí Huyền cấp tốt hay xấu, mỗi một bước trong quá trình luyện chế đều vô cùng quan trọng."
"Lựa chọn vật liệu..."
...
Sau khi đọc hết bí tịch ghi chép luyện đan thuật cấp hai, Lâm Huyền xoa mạnh đầu.
Luyện đan thuật cấp hai cấp hai tương ứng với Tụ Khí Cảnh, hắn còn chưa bước vào Tụ Khí Cảnh. Rất nhiều kiến thức vô cùng thâm sâu khó hiểu, phải mất rất nhiều công sức mới có thể hiểu được sự ảo diệu bên trong.
Lâm Huyền sắp xếp kiến thức trong đầu, lại lấy thanh kiếm trên tường xuống.
Hắn cầm chuôi kiếm bằng tay trái, thân kiếm duỗi xuống, ngón trỏ tay phải búng nhẹ vào thân kiếm.
"Đinh!"
Thân kiếm phát ra tiếng vang trong trẻo.
Đối với những người khác, âm thanh này không có gì kì lạ, nhưng đối với Lâm Huyền thì lại rất khác.
Khi tiếng kiếm vang lên, tai hắn cũng khẽ run lên.
m thanh này ở trong tai Lâm Huyền có thể phân ra thành mấy chục loại âm thanh cao thấp khác nhau.
Chỉ trong phút chốc Lâm Huyền đã biết được phẩm chất của thanh kiếm trên tay là thế nào.
"Ba mươi bảy khuyết điểm, trong đó có hai mươi lăm chỗ trên thân kiếm có độ dày không đồng đều, có ba vết nứt nhỏ, có chín chỗ do vật liệu lẫn tạp chất nên rèn ra không đạt đến mức thuần khiết được."
Lâm Huyền lắc đầu, cho dù là luyện khí sư giỏi đến đâu cũng khó có thể đảm bảo mỗi một búa đập xuống có lực đạo là như nhau, chỉ một chút chênh lệch nhỏ cũng có thể khiến thân kiếm có độ dày không đồng đều.
Nếu lực quá lớn có thể tạo thành vết đứt gãy nhỏ.
Về phần tạp chất, đó là thao tác cơ bản nhất của luyện khí, chín chỗ còn tạp chất thực khiến người ta khó hiểu.
"Chẳng lẽ là do Vương Lân trưởng lão rèn khi say rượu?"
Lâm Huyền nhặt một thanh kiếm khác lên, búng nhẹ vào lưỡi kiếm.
"Đông!"
m thanh thanh kiếm này phát ra có hơi trầm đục.
"Hai mươi chín khuyết điểm, quá nhiều!"
Lâm Huyền lại nhặt thanh kiếm thứ ba lên.
"!"
"Mười bảy khuyết điểm!"
...
Trong lúc nhất thời trên tầng hai không ngừng vang lên tiếng kiếm kêu.
Ở tầng một, Vương Lân trưởng lão và Đỗ Mục trưởng lão đã uống cạn một vò rượu.
"Ta nói này Đỗ lão, đệ tử ngươi mang theo này kén chọn quá đấy. Đã lâu như vậy còn chưa xuống dưới?"
Đỗ Mục trưởng lão cười nói: "Còn không phải do chỗ ngươi có quá nhiều thứ tốt, nếu là ta cũng chọn đến hoa mắt."
"Cao thủ Hóa Nguyên cảnh như ngươi muốn chọn cũng phải chọn binh khí Địa cấp. Mấy thứ đồng nát sắt vụn này sao có thể lọt vào mắt ngươi!"
"Hahaha, ta không thể chọn một cái cho đệ tử của ta sao?"
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ cầu thang, là Lâm Huyền bước xuống.
Hai vị trưởng lão tò mò nhìn Lâm Huyền, muốn biết hắn đã chọn thanh kiếm nào, nhưng kỳ lạ là hai tay Lâm Huyền lại trống không.
Đỗ Mục trưởng lão kỳ quái hỏi: "Lâm Huyền, sao tay ngươi lại trống trơn, là chọn đến hoa mắt rồi sao, có muốn Vương Lân trưởng lão giới thiệu cho ngươi không?"
Trên mặt Lâm Huyền lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vì Đỗ Mục trưởng lão đã hỏi, hắn chỉ có thể trả lời.
"Không có cái nào phù hợp."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Vương Lân trưởng lão lập tức thay đổi.
Trong lời hắn nói mang theo sự tức giận: "Ý của ngươi là, trong số binh khí do ta luyện chế, ngươi không nhìn vào mắt thanh nào?"
Đỗ Mục trưởng lão vội vàng đứng lên giảng hòa: " Vương lão, ngươi có thể đã hiểu lầm rồi."
Vương Lân trưởng lão tức giận phất tay áo nói: "Ngươi là đệ tử ngoại môn, vốn không thể đến nội môn lựa chọn binh khí. Ta nể mặt Đỗ Mục trưởng lão mới cho ngươi đặc quyền. Ngươi vậy mà lại không biết tốt xấu nói không nhìn được thức nào! Cút mau!"
Lâm Huyền nhíu mày, hắn vốn đã lịch sự, nói chuyện tế nhị, nhưng không ngờ Vương Lân trưởng lão lại hung hãn ép người như vậy.
Tính cách của Lâm Huyền chính là người khác lịch sự với hắn, hắn cũng sẽ lịch sự với người khác, nhưng người khác thô lỗ với hắn, hắn sẽ thô lỗ lại gấp mười lần.
"Một đống rác rưởi, đương nhiên là không nhìn được."
Vương Lân trưởng lão trợn tròn mắt, Tinh Minh ở bên cạnh càng là há hốc mồm.
Ngay cả tay của Đỗ Mục trưởng lão cũng run lên.
Một đống...rác rưởi?
Mọi người đều tán tụng binh khí do Vương Lân trưởng lão luyện chế, Lâm Huyền là người đầu tiên dám nói đó là rác rưởi.
"Ngươi!"
Vương Lân trưởng lão vô cùng tức giận, hắn không nhịn được muốn dạy cho Lâm Huyền một bài học.
Lâm Huyền cười lạnh nói: "Làm sao, chọc vào chỗ đau của ngươi nên muốn dựa vào tu vi và thân phận của mình đi bắt nạt người khác?"
Vương Lân trưởng lão bị Lâm Huyền hỏi đến râu tóc dựng ngược vì tức giận.
"Được! Ta muốn nghe ngươi nói xem binh khí do Lão Tử luyện rác rưởi chỗ nào?"
Nếu Vương Lân trưởng lão đã không khách khí, Lâm Huyền tất nhiên cũng sẽ không nể mặt hắn nữa.
Hắn nói với Tinh Minh: "Sư huynh, làm phiền ngươi mang theo hai món binh khí do Vương Lân trưởng lão luyện tới đây."
Tinh Minh do dự một lúc, biết hôm nay mọi chuyện không thể bỏ qua được nên lập tức lên lầu lấy hai món binh khí xuống.
Lâm Huyền cầm một món lên: "Vương trưởng lão, là ngươi luyện ra thanh kiếm này?"
"Là ta luyện chế, Vong Xuyên kiếm Huyền cấp tầng bốn!"
Đỗ Mục trưởng lão nói nhỏ: "Lâm Huyền, ngươi định làm gì? Chọc giận trưởng lão là chuyện không sáng suốt."
Lâm Huyền bình tĩnh nói: "Là hắn chọc đến ta trước. Đỗ trưởng lão ngươi cứ nhìn đi."
Lâm Huyền đặt Vong Xuyên kiếm lên bàn đá, sau đó cầm một cây búa thép nặng trong tay.
"Sư huynh ta muốn hỏi ngươi, nếu ta dùng lực năm trăm cân, có thể dùng búa đập nát Vong Xuyên kiếm này không?"
Tinh Minh lắc đầu: "Không thể nào, cây búa này dùng để rèn, phẩm chất không qua Hoàng cấp. Chưa kể cho dù dùng lực năm trăm cân hay một nghìn năm trăm cân cũng không thể làm tổn hại đến Vong Xuyên kiếm Huyền cấp tầng bốn."
"Được, các ngươi nhìn xem."
Lâm Huyền nhấc chiếc búa lên rồi đập xuống.
"Oành!"
Âm thanh nặng nề vang lên, Vong Xuyên kiếm vỡ tan thành từng mảnh bay ra bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.