Chương 80: Giết Người
Hoa Tiến Tửu
18/09/2022
Lăng Vân đã nghĩ ra, trận chiến hôm nay không phải là trận chiến giữa các đệ tử, mà là trận chiến sinh tử giữa hắn và Lâm Huyền.
Không phải là Lâm Huyền chết, thì chính là Lăng Vân phải chết.
Sau khi đưa ra quyết định, cơ thể run lên vì sợ hãi của Lăng Vân sau khi bình tĩnh cơ bắp toàn thân căng chặt, mạch máu dưới da gồ lên như một con rồng có sừng.
Điều này không thoát khỏi con mắt của Lâm Huyền.
Lâm Huyền chợt phát hiện ra ánh mắt của Lăng Vân đã thay đổi.
Sự sợ hãi của hắn biến thành sự điên cuồng.
Trong lòng Lâm Huyền chợt dâng lên một dự cảm bất an.
"Hắn muốn vùng vẫy lần cuối trước khi chết!"
Dã thú khi sắp chết là đáng sợ nhất, Lâm Huyền đương nhiên hiểu được điều này vì vậy không chút do dự tung ra một quyền mạnh nhất.
Thần Đạo Công Pháp!
"Răng rắc!"
Sau Lăng Vân đột nhiên vang lên tiếng cơ quan va chạm giòn tan.
Tay trái vốn giấu ở sau lưng của hắn bỗng nhiên giơ lên phía trước.
Trong tay Lăng Vân không biết từ bao giờ đã có một chiếc hộp đen.
Chiếc hộp ánh lên màu sắc của Châm loại, bên trên có một cơ quan, ngón tay cái của Lăng Vân đã ấn xuống nơi đó.
Tiếng răng rắc vừa rồi phát ra từ chỗ nào.
Mặt trước của chiếc hộp chợt tách ra để lộ một lỗ đen như mực.
Ngay sau đó, vô số tia sáng màu bạc từ trong hộp lóe lên.
Cùng lúc đó, nguyên khí cuồng bạo cũng từ trong hộp tuôn trào ra.
Ngay khi nhìn thấy chiếc hộp, Lâm Huyền đã biết đây là vật gì.
Khi hắn ở ngoại môn nghiên cứu học tập cơ sở lý luận của Khôi Lỗi thuật đã từng nhìn thấy một loại ám khí pháp bảo ẩn giấu trong bí tịch.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm!
Bạo Vũ Lê Hoa Châm đem hàng trăm cây Châm bạc còn mảnh hơn sợi tóc ẩn giấu trong cơ quan có dạng hình hộp.
Khi kẻ địch đến gần đột ngột kích hoạt cơ quan, hộp sẽ mở ra Lê Hoa Châm cũng theo đó mà bắn ra, không có cách nào tránh được.
Đây là một huyền cấp bảo vật, nếu được sử dụng thỏa đáng thậm chí có thể giết chết một võ giả Tụ Khí Cảnh.
Lâm Huyền không ngờ tới Lăng Vân còn cất giấu một vũ khí giết người như vậy trong tay.
Lăng Vân như phát điên gào lên: "Lâm Huyền, xuống địa ngục đi!"
Tài Quyết trưởng lão ở trên lôi đài đồng tử chợt co rút lại, việc Lăng Vân sử dụng pháp bảo giết người một cách quang minh chính đại như vậy không giống với lời nói của Khang Đông trưởng lão.
Hắn có lòng ngăn cản, muốn mọi chuyện không nháo quá lớn, nhưng hai người kia cách nhau quá gần nhau, hắn chỉ đành hữu tâm vô lực.
Đỗ Mục trưởng lão ở dưới lôi đài đã rút kiếm trong tay ra, một con rồng nước đang dần ngưng tụ thành hình.
Cảnh giới của hắn tuy cao thâm, nhưng một kiếm này chém xuống chỉ có thể chém được một nửa Lê Hoa Châm bắn ra chậm hơn.
Còn một nửa Lê Hoa Châm còn lại chỉ có thể dựa vào Lâm Huyền chống đỡ.
Hắn vô cùng tức giận, Lâm Huyền còn chưa tiến vào cảnh giới Tụ Khí, không vận được nguyên khí ra ngoài, chỉ dựa vào thân thể làm sao có thể chặn được bảo vật huyền cấp?
Tuy nhiên, khi chuẩn bị thả kiếm xuống, hắn tinh ý phát hiện ra ánh mắt của Lâm Huyền ban đầu từ chấn động, đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Lâm Huyền đã đánh ra chợt mở bàn tay ra.
"Quyền pháp đổi thành chưởng pháp?"
Đỗ Mục trưởng lão thầm kinh ngạc, tốc độ phản ứng của Lâm Huyền so với đệ tử cùng cảnh giới nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mà hắn không hiểu, trong số Hoàng cấp võ kỹ có loại chưởng pháp nào có thể chặn được Bạo Vũ Lê Hoa Châm?
Câu trả lời là không có.
"Là Lâm Huyền tự biết mình sẽ chết nên liều mạng một phen sao?"
Nghĩ như vậy, trong lòng Đỗ Mục trưởng lão không khỏi đau xót.
Nếu một thiên tài như Lâm Huyền phải chôn thân tại đây, hắn nhất định sẽ chém Lăng Vân thành tám mảnh.
Đương nhiên Lâm Huyền không phải chuẩn bị đi chết, Lăng Vân có chuẩn bị thì hắn cũng có.
Hắn đổi từ quyền pháp thành chưởng pháp không phải để liều mạng lần cuối, mà là đã chuẩn bị tốt.
Chưởng Pháp, Phiên Vân Chưởng!
Võ kĩ huyễn cấp !
Ban đầu đối với Lạc Tân Chu trận, Lâm Huyền dựa vào Thần Đạo Công Pháp bức nguyên khí trong nguyên thạch ra, dùng Luyện Thể cảnh tầng năm cưỡng chế thi triển võ kĩ Huyền cấp nhất phẩm, Phiên Vân Chưởng.
Nguyên khí của nguyên thạch vốn không được tôi luyện qua Thần Đạo Công Pháp nên chứa đầy tạp chất, sức mạnh phát ra vẫn có thể khiến Lạc Tân Chu bị thương nặng, giết chết nó.
Mà Lâm Huyền hiện tại đã ở Luyện Thể cảnh tầng thứ chín, trong cơ thể tràn đầy nguyên khí, không cần đến nguyên thạch cũng có thể thi triển Phiên Vân Chưởng.
Điều quan trọng nhất là nguyên khí thúc đẩy Phiên Vân Chưởng là do tự thân Lâm Huyền tôi luyện ra, không chút tạp chất. Trên thế gian này không thể tìm thấy nguyên khí nào thuần khiết hơn được.
"Ầm ầm!"
Ngay lúc quyền của Lâm Huyền biến thành chưởng, trên bầu trời quang đãng chợt xuất hiện sấm sét, một cỗ lực lượng khủng bố không thể hình dung bằng lời lập tức bạp phát.
"Bùm!"
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, sàn của lôi đài dưới ảnh hưởng của khí lực bạo phát ra của Lâm Huyền bắt đầu rung chuyển.
Giống như che trời lấp đất.
Ánh sáng bạc Bạo Vũ Lê Hoa Châm phát ra lập tức bị đánh tan thành từng mảnh.
Lăng Vân trợn to hai mắt, bàn tay Lâm Huyền như một ngọn núi đè ép bên trên.
Ép xuống đỉnh đầu hắn.
Lăng Vân lập tức quỳ xuống đất, đầu gối vỡ nát, lộ ra xương trắng.
"Bùm!"
Một tiếng nổ inh tai vang lên, lôi đài dưới đầu gối của Lăng Vân đã nổ tung.
Lại nhìn về phía Lăng Vân, thất khiếu của hắn đều chảy máu, không còn hơi thở nữa.
Lâm Vân, chết rồi!
Lâm Huyền thu tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn về một chỗ của lôi đài.
Hắn không nghe thấy mật âm của Khang Đông trưởng lão, nhưng hắn đã phát giác được điều gì đó.
Hắn đứng trên lôi đài đối mắt với Khang Đông trưởng lão đang mang vẻ mặt u ám bên trên võ đài quan sát.
Trong không khí như thể có tia lửa.
Vào đúng lúc này, một giọng nói chất vấn mang theo vẻ nghiêm khắc xuyên qua lôi đài vang lên.
"Lâm Huyền, ngươi dám giết người!"
Tài Quyết trưởng lão đột nhiên ra tay với Lâm Huyền.
Không cần biết Lăng Vân làm sai cái gì, lúc này hắn đã chết rồi, chỉ cần truy cứu trách nhiệm Lâm Huyền đã giết người, giết hắn ngay tại chỗ. Sau này nếu tông môn có hỏi cứ nói rằng Lâm Huyền chống lại luật...
Lâm Huyền lúc này đã kiệt sức, nguyên khí trong cơ thể đã khô kiệt, không còn sức để phản kháng.
Nhưng Tài Quyết trưởng lão còn chưa đi tới trước mặt Lâm Huyền, chợt có tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời đất!
"Rống!"
Một con rồng nước to lớn mang theo kiếm khí đáng sợ, nhe nanh vuốt vồ lấy Tài Quyết trưởng lão.
Tài Quyết trưởng lão kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, uy lực kinh khủng như vậy là do cường giả Hóa Nguyên cảnh ra tay, tu vi ở trên hắn, nếu hắn cứng đối cứng nhất định sẽ chết.
Tài Quyết trưởng lão vội vàng ra tay ngăn lại, liên tiếp phun ra hai ngụm máu mới đánh tan được rồng nước.
Hắn ôm ngực nhìn người bước lên lôi đài với vẻ không thể tin được.
Đỗ Mục trưởng lão!
Tài Quyết trưởng lão hoảng sợ, Đỗ Mục trưởng lão là trưởng lão nội môn, là một Võ Si rất có tiếng tăm, ngày thường đóng cửa không hỏi đến chuyện bên ngoài. Hôm nay xuất hiện cũng thôi đi, vậy mà còn vì Lâm Huyền mà ra tay với mình.
Hơn nữa, khí thế của rồng nước vừa rồi cho thấy rõ ràng là hắn đang vô cùng tức giận.
Đỗ Mục trưởng lão bước lên lôi đài, trừng mắt nhìn Tài Quyết trưởng lão: "Ngươi định làm gì?"
Tài Quyết trưởng lão có khổ mà không thể nói được: "Lâm Huyền ở trên lôi đài giết người, ta là Tài Quyết trưởng lão có quyền trừng trị hắn."
“Trừng trị?” Đỗ Mục trưởng lão cả giận nói: “Ngươi rõ ràng là muốn giết hắn!”
"Ngoại môn tỉ thí, võ giả Tụ Khí cảnh lên đài ngươi không ngăn cản."
"Sử dụng bảo vật giết người trái phép ngươi không ngăn cản."
"Lâm Huyền tự vệ vô ý giết người ngươi lại luôn miệng nói muốn trừng trị. Ta xin mạn phép hỏi Tài Quyết trưởng lão ngươi rốt cuộc là có ý gì!"
Tài Quyết trưởng lão mở miệng, nhưng lại không nói ra lời.
Mỗi một câu mà Đỗ Mục trưởng lão nói đều là hành động của hắn. Hắn mà biện giải thì chỉ càng tô càng đen.
Không phải là Lâm Huyền chết, thì chính là Lăng Vân phải chết.
Sau khi đưa ra quyết định, cơ thể run lên vì sợ hãi của Lăng Vân sau khi bình tĩnh cơ bắp toàn thân căng chặt, mạch máu dưới da gồ lên như một con rồng có sừng.
Điều này không thoát khỏi con mắt của Lâm Huyền.
Lâm Huyền chợt phát hiện ra ánh mắt của Lăng Vân đã thay đổi.
Sự sợ hãi của hắn biến thành sự điên cuồng.
Trong lòng Lâm Huyền chợt dâng lên một dự cảm bất an.
"Hắn muốn vùng vẫy lần cuối trước khi chết!"
Dã thú khi sắp chết là đáng sợ nhất, Lâm Huyền đương nhiên hiểu được điều này vì vậy không chút do dự tung ra một quyền mạnh nhất.
Thần Đạo Công Pháp!
"Răng rắc!"
Sau Lăng Vân đột nhiên vang lên tiếng cơ quan va chạm giòn tan.
Tay trái vốn giấu ở sau lưng của hắn bỗng nhiên giơ lên phía trước.
Trong tay Lăng Vân không biết từ bao giờ đã có một chiếc hộp đen.
Chiếc hộp ánh lên màu sắc của Châm loại, bên trên có một cơ quan, ngón tay cái của Lăng Vân đã ấn xuống nơi đó.
Tiếng răng rắc vừa rồi phát ra từ chỗ nào.
Mặt trước của chiếc hộp chợt tách ra để lộ một lỗ đen như mực.
Ngay sau đó, vô số tia sáng màu bạc từ trong hộp lóe lên.
Cùng lúc đó, nguyên khí cuồng bạo cũng từ trong hộp tuôn trào ra.
Ngay khi nhìn thấy chiếc hộp, Lâm Huyền đã biết đây là vật gì.
Khi hắn ở ngoại môn nghiên cứu học tập cơ sở lý luận của Khôi Lỗi thuật đã từng nhìn thấy một loại ám khí pháp bảo ẩn giấu trong bí tịch.
Bạo Vũ Lê Hoa Châm!
Bạo Vũ Lê Hoa Châm đem hàng trăm cây Châm bạc còn mảnh hơn sợi tóc ẩn giấu trong cơ quan có dạng hình hộp.
Khi kẻ địch đến gần đột ngột kích hoạt cơ quan, hộp sẽ mở ra Lê Hoa Châm cũng theo đó mà bắn ra, không có cách nào tránh được.
Đây là một huyền cấp bảo vật, nếu được sử dụng thỏa đáng thậm chí có thể giết chết một võ giả Tụ Khí Cảnh.
Lâm Huyền không ngờ tới Lăng Vân còn cất giấu một vũ khí giết người như vậy trong tay.
Lăng Vân như phát điên gào lên: "Lâm Huyền, xuống địa ngục đi!"
Tài Quyết trưởng lão ở trên lôi đài đồng tử chợt co rút lại, việc Lăng Vân sử dụng pháp bảo giết người một cách quang minh chính đại như vậy không giống với lời nói của Khang Đông trưởng lão.
Hắn có lòng ngăn cản, muốn mọi chuyện không nháo quá lớn, nhưng hai người kia cách nhau quá gần nhau, hắn chỉ đành hữu tâm vô lực.
Đỗ Mục trưởng lão ở dưới lôi đài đã rút kiếm trong tay ra, một con rồng nước đang dần ngưng tụ thành hình.
Cảnh giới của hắn tuy cao thâm, nhưng một kiếm này chém xuống chỉ có thể chém được một nửa Lê Hoa Châm bắn ra chậm hơn.
Còn một nửa Lê Hoa Châm còn lại chỉ có thể dựa vào Lâm Huyền chống đỡ.
Hắn vô cùng tức giận, Lâm Huyền còn chưa tiến vào cảnh giới Tụ Khí, không vận được nguyên khí ra ngoài, chỉ dựa vào thân thể làm sao có thể chặn được bảo vật huyền cấp?
Tuy nhiên, khi chuẩn bị thả kiếm xuống, hắn tinh ý phát hiện ra ánh mắt của Lâm Huyền ban đầu từ chấn động, đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Lâm Huyền đã đánh ra chợt mở bàn tay ra.
"Quyền pháp đổi thành chưởng pháp?"
Đỗ Mục trưởng lão thầm kinh ngạc, tốc độ phản ứng của Lâm Huyền so với đệ tử cùng cảnh giới nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mà hắn không hiểu, trong số Hoàng cấp võ kỹ có loại chưởng pháp nào có thể chặn được Bạo Vũ Lê Hoa Châm?
Câu trả lời là không có.
"Là Lâm Huyền tự biết mình sẽ chết nên liều mạng một phen sao?"
Nghĩ như vậy, trong lòng Đỗ Mục trưởng lão không khỏi đau xót.
Nếu một thiên tài như Lâm Huyền phải chôn thân tại đây, hắn nhất định sẽ chém Lăng Vân thành tám mảnh.
Đương nhiên Lâm Huyền không phải chuẩn bị đi chết, Lăng Vân có chuẩn bị thì hắn cũng có.
Hắn đổi từ quyền pháp thành chưởng pháp không phải để liều mạng lần cuối, mà là đã chuẩn bị tốt.
Chưởng Pháp, Phiên Vân Chưởng!
Võ kĩ huyễn cấp !
Ban đầu đối với Lạc Tân Chu trận, Lâm Huyền dựa vào Thần Đạo Công Pháp bức nguyên khí trong nguyên thạch ra, dùng Luyện Thể cảnh tầng năm cưỡng chế thi triển võ kĩ Huyền cấp nhất phẩm, Phiên Vân Chưởng.
Nguyên khí của nguyên thạch vốn không được tôi luyện qua Thần Đạo Công Pháp nên chứa đầy tạp chất, sức mạnh phát ra vẫn có thể khiến Lạc Tân Chu bị thương nặng, giết chết nó.
Mà Lâm Huyền hiện tại đã ở Luyện Thể cảnh tầng thứ chín, trong cơ thể tràn đầy nguyên khí, không cần đến nguyên thạch cũng có thể thi triển Phiên Vân Chưởng.
Điều quan trọng nhất là nguyên khí thúc đẩy Phiên Vân Chưởng là do tự thân Lâm Huyền tôi luyện ra, không chút tạp chất. Trên thế gian này không thể tìm thấy nguyên khí nào thuần khiết hơn được.
"Ầm ầm!"
Ngay lúc quyền của Lâm Huyền biến thành chưởng, trên bầu trời quang đãng chợt xuất hiện sấm sét, một cỗ lực lượng khủng bố không thể hình dung bằng lời lập tức bạp phát.
"Bùm!"
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, sàn của lôi đài dưới ảnh hưởng của khí lực bạo phát ra của Lâm Huyền bắt đầu rung chuyển.
Giống như che trời lấp đất.
Ánh sáng bạc Bạo Vũ Lê Hoa Châm phát ra lập tức bị đánh tan thành từng mảnh.
Lăng Vân trợn to hai mắt, bàn tay Lâm Huyền như một ngọn núi đè ép bên trên.
Ép xuống đỉnh đầu hắn.
Lăng Vân lập tức quỳ xuống đất, đầu gối vỡ nát, lộ ra xương trắng.
"Bùm!"
Một tiếng nổ inh tai vang lên, lôi đài dưới đầu gối của Lăng Vân đã nổ tung.
Lại nhìn về phía Lăng Vân, thất khiếu của hắn đều chảy máu, không còn hơi thở nữa.
Lâm Vân, chết rồi!
Lâm Huyền thu tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn về một chỗ của lôi đài.
Hắn không nghe thấy mật âm của Khang Đông trưởng lão, nhưng hắn đã phát giác được điều gì đó.
Hắn đứng trên lôi đài đối mắt với Khang Đông trưởng lão đang mang vẻ mặt u ám bên trên võ đài quan sát.
Trong không khí như thể có tia lửa.
Vào đúng lúc này, một giọng nói chất vấn mang theo vẻ nghiêm khắc xuyên qua lôi đài vang lên.
"Lâm Huyền, ngươi dám giết người!"
Tài Quyết trưởng lão đột nhiên ra tay với Lâm Huyền.
Không cần biết Lăng Vân làm sai cái gì, lúc này hắn đã chết rồi, chỉ cần truy cứu trách nhiệm Lâm Huyền đã giết người, giết hắn ngay tại chỗ. Sau này nếu tông môn có hỏi cứ nói rằng Lâm Huyền chống lại luật...
Lâm Huyền lúc này đã kiệt sức, nguyên khí trong cơ thể đã khô kiệt, không còn sức để phản kháng.
Nhưng Tài Quyết trưởng lão còn chưa đi tới trước mặt Lâm Huyền, chợt có tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời đất!
"Rống!"
Một con rồng nước to lớn mang theo kiếm khí đáng sợ, nhe nanh vuốt vồ lấy Tài Quyết trưởng lão.
Tài Quyết trưởng lão kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, uy lực kinh khủng như vậy là do cường giả Hóa Nguyên cảnh ra tay, tu vi ở trên hắn, nếu hắn cứng đối cứng nhất định sẽ chết.
Tài Quyết trưởng lão vội vàng ra tay ngăn lại, liên tiếp phun ra hai ngụm máu mới đánh tan được rồng nước.
Hắn ôm ngực nhìn người bước lên lôi đài với vẻ không thể tin được.
Đỗ Mục trưởng lão!
Tài Quyết trưởng lão hoảng sợ, Đỗ Mục trưởng lão là trưởng lão nội môn, là một Võ Si rất có tiếng tăm, ngày thường đóng cửa không hỏi đến chuyện bên ngoài. Hôm nay xuất hiện cũng thôi đi, vậy mà còn vì Lâm Huyền mà ra tay với mình.
Hơn nữa, khí thế của rồng nước vừa rồi cho thấy rõ ràng là hắn đang vô cùng tức giận.
Đỗ Mục trưởng lão bước lên lôi đài, trừng mắt nhìn Tài Quyết trưởng lão: "Ngươi định làm gì?"
Tài Quyết trưởng lão có khổ mà không thể nói được: "Lâm Huyền ở trên lôi đài giết người, ta là Tài Quyết trưởng lão có quyền trừng trị hắn."
“Trừng trị?” Đỗ Mục trưởng lão cả giận nói: “Ngươi rõ ràng là muốn giết hắn!”
"Ngoại môn tỉ thí, võ giả Tụ Khí cảnh lên đài ngươi không ngăn cản."
"Sử dụng bảo vật giết người trái phép ngươi không ngăn cản."
"Lâm Huyền tự vệ vô ý giết người ngươi lại luôn miệng nói muốn trừng trị. Ta xin mạn phép hỏi Tài Quyết trưởng lão ngươi rốt cuộc là có ý gì!"
Tài Quyết trưởng lão mở miệng, nhưng lại không nói ra lời.
Mỗi một câu mà Đỗ Mục trưởng lão nói đều là hành động của hắn. Hắn mà biện giải thì chỉ càng tô càng đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.