Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 93: Hoang Long Say Giấc

Hoa Tiến Tửu

18/09/2022

Chuyện này đã không còn là vấn đề lớn, Lâm Huyền đã phát hiện ra đại bí mật.

Trong cuốn sách sử “Kiến thức những điều bí ẩn về Thiên Nguyên đại lục”, thật sự có những ghi chép liên quan tới Hoang Sơn Mạch.

“Có ba bí ẩn liên quan đến Hoang Sơn Mạch.”

“Thứ nhất, ở Hoang Sơn Mạch có một con thượng cổ hung thú đang ngủ say, nó là Hoang Long. Huyết mạch long tộc của Hoang Long gần như là thuần chủng, trăm dặm xung quanh nơi nó say giấc tuyệt không có một ngọn cỏ nào.”

“Thứ hai, bên trong Hoang Sơn Mạch có chứa một bảo vật được đất trời thiên nhiên nuôi dưỡng đều đặn mỗi ngày, hấp thu khí tức sinh mệnh trong vòng bán kính trăm dặm của dãy núi, khiến cho ngọn núi hoang sơ đến hàng trăm dặm.”

“Vào năm 1798 của triều đại Vạn Tôn, một cơn bạo động thú triều khủng khiếp đã nổ ra, ba mươi vạn yêu thú thi nhau chạy thoát từ Hoang Sơn Mạch xông vào lãnh thổ của con người. Toàn bộ Càn Châu bị hủy hoại trong giây lát, số người sống sót còn lại chỉ đủ để đếm trên đầu ngón tay.”

“Có người đã nghe được âm thanh long ngâm* đến chấn động cả đất trời, nên bí ẩn thứ nhất càng đáng tin hơn bao giờ hết.”

Note: long ngâm: Tiếng gào rú, tiếng gầm của rồng.

Xem hết những ghi chép này, Lâm Huyền có chút giật mình.

Hoang Long sao? Chuyện này cũng sốt dẻo quá đấy chứ.

Hoang Long sống ở niên đại thượng cổ Thần Ma Yêu vẫn đang còn tồn tại. Lúc ấy, nhân loại còn chưa được sinh ra, nên không hề có những ghi chép lịch sử nào ghi lại những tháng năm này.

Thế gian này thực sự có rồng, mà nó còn là hậu thế chi long nữa.

Xem như Tổ Long có tên tuổi chấn động cả thiên hạ thì sao chứ, khi nhìn thấy Hoang Long cũng phải gọi nó một tiếng lão tổ tông như thường thôi.

Nó đã ngủ say từ mấy trăm triệu năm trước cho đến tận bây giờ sao? Lâm Huyền không thể tin được.

“Những ghi chép trong sách sử cũng chỉ là lời đồn đoán, chưa chứng thực được, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu rồi đấy.”

“Nhưng đã từng có một triều thần thú ở Hoang Sơn Mạch, niên đại cũng chính xác, tất nhiên là có thật rồi.”

Lâm Huyền hỏi Mộ Dung Giai Văn ở bên cạnh: “Giai Văn, đã bao nhiêu năm kể từ lúc triều Vạn Tôn trị vì rồi?”

Mộ Dung Giai Văn che miệng cười trộm: “Lâm Huyền, ngươi chăm chỉ tu luyện đến nỗi quên mất cả thời gian luôn rồi hay sao thế, năm nay đã là năm 1798 thời Vạn Tôn rồi đấy.”

Ánh mắt Lâm Huyền có chút dại ra, đây không phải là thời gian mà sách sử đã ghi lại là niên đại thú triều bạo phát sao?

Thấy bộ dạng của Lâm Huyền hơi là lạ, trong lòng Mộ Dung Giai Văn có chút bất an.

“Lâm Huyền, ngươi sao thế?”

Lâm Huyền không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể hỏi ngược lại.

“Giai Văn, ngươi tin tưởng ta không?”



Mộ Dung Giai Văn nhẹ gật đầu, mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Lâm Huyền là người đáng để tin tưởng.

Nàng không chút do dự mà đáp: “Ta tin ngươi.”

Lâm Huyền nghiêm túc nói ra: “Năm nay, Hoang Sơn Mạch sẽ xảy ra một cuộc bạo phát thú triều, ba mươi vạn yêu thú sẽ dốc toàn bộ sức mạnh để tiêu diệt toàn châu, Càn Châu sẽ bị phá hủy đến tan hoang, không còn sót lại chút gì nữa!”

Mộ Dung Giai Văn há hốc miệng, nàng không bao giờ nghĩ tới, lời Lâm Huyền nói ra có thể đáng sợ như vậy.

Ba mươi vạn yêu thú… sẽ phá hủy Càn Châu đến không còn sót lại chút gì nữa sao!

Chuyện này như thể giả thuyết nghìn lẻ một đêm, làm sao có thể khiến cho người khác tin tưởng được?

Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lâm Huyền, trông có vẻ như hắn không hề cố tình lừa gạt nàng.

Nàng nhịn không được hỏi: “Nếu như những gì ngươi nói sẽ xảy ra thật, thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Bây giờ, biện pháp tốt nhất là chúng ta phải tìm được nguyên do vì sao lại xảy ra cuộc bạo phát thú triều ngay trong chuyến đi này, rồi giải quyết nó trước khi mọi chuyện xảy ra.”

Mộ Dung Giai Văn nhẹ gật đầu, thất vị hào kiệt của ngoại môn ra ngoài cũng bởi vì chuyện này.

Lâm Huyền thở dài: “Nhưng tông môn đã đánh giá sai mức độ nguy hiểm của thảm họa này, nguyên nhân khiến cho ba mươi vạn yêu thú phải dốc toàn bộ lực lượng như thế, tuyệt đối không phải là vấn đề mà những người có cảnh giới thấp như chúng ta có thể giải quyết được.”

“Hẳn là trong tông môn đã phái Đỗ Mục trưởng lão, cao thủ Hóa Nguyên cảnh đi tiếp viện rồi đó.”

Mộ Dung Giai Văn cười khổ nói: "Mỗi một cao thủ Hóa Nguyên cảnh đều là lực lượng mà tông môn nể trọng vô cùng, nếu như không phải xảy ra chuyện nghiêm trọng, tông môn tuyệt đối sẽ không huy động đâu.”

Tất nhiên là Lâm Huyền hiểu đạo lí này, nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác bất thường. Tai họa vừa bùng phát ở Hoang Sơn Mạch, nên cho dù tông môn có phái cường giả tới, cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Hắn và Mộ Dung Giai Văn, hoặc tính năm trong số thất vị hào kiệt khác của ngoại môn, là những người duy nhất có thể ngăn chặn được sự bùng phát của thú triều.

“Tổ chim bị phá, sao trứng có thể lạnh lặn được, nếu như ta chỉ ngồi nhìn mà mặc kệ, thể nào rồi cũng chỉ có thể rời khỏi Càn Châu, trở thành người lang thang không có chốn dung thân, chỗ ở cố định.”

“Thực lực bây giờ của ta chưa đủ mạnh, ta chưa thể xông xáo khắp bốn phía được, cho nên không thể để Càn Long Tông sụp đổ được!”

Sau khi hạ quyết tâm, trong lòng Lâm Huyền cũng đã có đối sách.

“Giai Văn, gia tộc phía sau ngươi có sức ảnh hưởng lên tông môn thế nào vậy?”

Có thể gia nhập vào làm đệ tử của Càn Long Tông, điều đó cho thấy bối cảnh của gia tộc rất cường đại, dạng đệ tử nghèo xơ nghèo xác, nghèo từ trong bụng mẹ nghèo ra như Lâm Huyền, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Gia gia của ta nhậm chức ở tông môn, nhất định có quyền lên tiếng.”

“Rất tốt, ngươi hãy dùng bồ câu đưa tin, nói cho gia gia ngươi biết chuyện có khả năng sẽ xảy ra một cuộc bạo động thú triều ở Hoang Sơn Mạch đi, để tông môn chuẩn bị sẵn sàng.”

“Ta sẽ báo tin tức này, đồng thời gửi luôn cho mấy tên trưởng lão mà ta quen biết, hi vọng có thể khiến cho bọn họ để tâm chuyện này một chút.”

Mộ Dung Giai Văn nhẹ gật đầu, đây không phải biện pháp tốt nhất.



Nhưng…

“Nhưng chúng ta thấp cổ bé họng, cộng thêm chuyện này thật sự dọa người quá mức. Sợ rằng kể cả gia gia của ta, hay là mấy tên trưởng lão mà ngươi quen biết đều sẽ không tùy tiện tin vào chuyện này đâu.”

“Xem như bọn họ tin thì sao chứ? Sao có thể thuyết phục người khác đây? Chỉ có tông chủ và đại trưởng lão mới có quyền hành điều động toàn bộ lực lượng của tông môn để đối phó với một tai nạn có thể không xảy ra thôi.”

Lâm Huyền thở dài một hơi, sao hắn có thể không nghĩ đến loại chuyện này được chứ.

“Trước tiên cứ truyền tin về đã, còn về phần bọn họ có tin hay không, thì phải dựa vào chứng cứ mà chúng ta tìm được rồi!”

Bất kể thế nào, bọn họ đều phải tự chui đầu vào núi, nếu như có thể tìm được bằng chứng chứng minh chuyện sắp tới sẽ có một trận bạo động thú triều xảy ra để đưa về tông môn, tự nhiên sẽ thuyết phục được mọi người.

“Được!”

Mộ Dung Giai Văn lập tức lấy giấy bút từ trong nhẫn ra, bắt đầu viết thư cho gia gia của nàng.

Chữ viết của nàng xinh đẹp vô cùng, khiến cho người ta nhịn không được phải liếc mắt nhìn lén.

Lâm Huyền cũng viết ba phong thư, lần lượt gửi cho trưởng lão có thực lực mạnh nhất Đỗ Mục trưởng lão, rồi đến hai vị trưởng lão là Lộ trưởng lão và Vương Lân trưởng lão.

Sau khi viết thư xong, hai người mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng khó xử.

Dùng bồ câu để đưa tin, đã có thư rồi, nhưng bồ câu đâu?

Cũng không thể bắt đại một con được, xem như có bắt được một con thật, nhưng nó chưa được trải qua huấn luyện, sao có thể đưa tin được, đưa đi được mới là lạ.

Chuyện này không làm khó được Lâm Huyền, hắn chặt một khúc gỗ xuống, mượn dao găm của Mộ Dung Giai Văn, điêu khắc một con bồ câu gỗ sinh động như thật.

Nhìn sơ qua hình chú bồ câu gỗ trong tay Lâm Huyền, Mộ Dung Giai Văn không ngừng lấy làm kỳ lạ.

Con bồ câu gỗ mà Lâm Huyền làm, tuy con mắt là khắc gỗ, nhưng sống động hết sức, từng chiếc lông vũ trên thân càng chi tiết, tỉ mỉ, hoàn mỹ vô cùng.

Nếu như không phải do con bồ câu gỗ này mang trên mình màu gỗ, thì nàng đã xem nó như một vật sống, chứ không phải một vật vô tri, vô giác.

Con bồ câu gỗ này là hình nộm cỡ nhỏ do Lâm Huyền tự tay thiết kế ra, hắn quấn riêng bốn phong thư lên trên hai đùi của nó, lại lấy một khối sắt nhỏ từ trong nhẫn ra, để ở trong miệng con bồ câu.

Khối sắt nhỏ được Lâm Huyền gỡ ra từ miệng con bồ câu là vật khảo hạch lúc nhập môn, nó có nhuốm chút khí tức của Lộ trưởng lão. Nên lúc con bồ câu gỗ bay trở về tông môn sẽ tự tìm đến Lộ trưởng lão.

Sau khi thả con bồ câu gỗ đi, vẻ mặt Lâm Huyền vô cùng nghiêm túc nhìn Mộ Dung Giai Văn nói.

“Các trưởng lão tin tưởng chuyện này bao nhiêu, chỉ có thể phó thác vào ông trời thôi.”

“Nhưng chuyện chúng ta có thể tra ra được bí ẩn cơn bạo phát thú triều trong Hoang Sơn Mạch, rồi ngăn cản nó được hay không, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!”

“Ta tin tưởng bản thân mình hơn là phó thác số phận cho trời!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đại Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook