Võ Đạo Đan Tôn

Chương 588: Âm Hư công tử

Ám Ma Sư

30/09/2015

Quan trọng nhất là Tông Thứu vội vàng chạy trốn nhưng chưa mất hết sức chiến đấu, dù Lâm Tiêu có rượt theo gã cũng sẽ có trận đại chiến. Lâm Tiêu không nắm chắc trăm phần trăm có thể đánh chết đối phương.

Lâm Tiêu gật đầu, nói:

- Vô địch Hóa Phàm cảnh hậu kỳ quả nhiên không giống bình thường.

Lâm Tiêu bỗng nhìn hướng rừng núi bên cạnh:

- Các hạ xem lâu như vậy cũng nên ra đi.

Thanh âm lạnh lùng văng vẳng trong rừng núi, Lâm Tiêu nhìn chằm chằm một chỗ.

Tiếng cười hơi the thé vang lên từ sau thân cây:

- Ha ha ha! Không ngờ các hạ có thể hù Tông Thứu trưởng lão Hắc Hóa môn chạy trốn, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ khâm phục, khâm phục.

Một thanh niên mặt tái nhợt, đẹp như con gái đi ra. Thanh niên đầu đội quan mạo, mặc áo trắng, đôi mắt nhìn Lâm Tiêu tuy chứa ý cười nhưng như rắn độc nhìn, khiến người sợ hãi.

Âm Hư công tử ẻo lả chĩa ngón út, mỉm cười nói:

- Tại hạ là Âm Hư công tử, không biết quý tính đại danh của các hạ là chi? Âm Hư công tử ta thích nhất anh hùng hào kiệt, hay chúng ta kết làm bằng hữu đi?

Bộ dạng của Âm Hư công tử làm người ta nổi da gà.

Lâm Tiêu cảm nhận hơi thở nguy hiểm từ Âm Hư công tử, hắn quay đi ngay:

- Xin lỗi, không hứng thú.

Lúc trước Lâm Tiêu không rượt theo Tông Thứu có phần lớn nguyên nhân là vì Âm Hư công tử. Nửa đoạn sau cuộc chiến giữa Lâm Tiêu và Tông Thứu luôn có Âm Hư công tử bám theo không xa. Nếu không phải Tông Thứu bắn ra một luồng huyết khí làm hơi thở của Âm Hư công tử hơi dao động thì Lâm Tiêu không phát hiện ra gã được.

Ẩn núp một chỗ thời gian dài không nhúc nhích, Lâm Tiêu đánh chết không tin Âm Hư công tử không có ý xấu.

Âm Hư công tử lắc người, cười tủm tỉm bay tới trước, gã nhẹ như lông chim theo sát Lâm Tiêu.

- Thiếu hiệp cần gì lạnh lùng từ chối người? Ta không có ác ý.

Lâm Tiêu nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Nếu các hạ không đi thì đừng trách ta không khách sáo!

Âm Hư công tử cười duyên:

- Ô, nóng tính dữ. Cứng đầu vô lý thật, nhưng ta thích.

Âm Hư công tử vẫn bám theo Lâm Tiêu.

Trán Lâm Tiêu nổi gân xanh, mắt lóe tia sát khí sắc bén. Sát ý đậm đặc như thủy triều ập hướng Âm Hư công tử.

- Hì hì.



Âm Hư công tử không sợ, gã như không cảm nhận sát khí từ Lâm Tiêu, vẫn bám theo hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

- Muốn chết!

Lâm Tiêu lười nói nhảm với Âm Hư công tử, chém cho mấy nhát đao. Đao quang sắc bén nổ tung trong không trung, vài đao quang yếu hơn phong tỏa bốn phía, đao quang mạnh nhất ngay giữa.

Tay phải giấu trong ống tay áo của Âm Hư công tử vươn ra, bàn tay nâng hộp sắt màu vàng to cỡ nắm tay. Hộp sắt màu vàng mở ra, ánh sáng bừng lên. Các cây kiếm nhỏ dài cỡ ngón cái, mỏng như chiếc dũa nhanh như chớp đâm vào Lâm Tiêu, Âm Hư công tử đã chuẩn bị từ trước rồi.

Xẹt xẹt xẹt!

Những thanh kiếm nhỏ nghênh gió hóa to, chớp mắt dài hơn một thước, kiếm quang lấp lánh chém nát đao quang của Lâm Tiêu. Kiếm quang hóa thành các luồng sáng đâm vào Lâm Tiêu, uy lực kinh người, sát khí tứ phía.

Đinh đinh đinh!

Lâm Tiêu không dám khinh thường, tinh thần lực tập trung đến trạng thái cao nhnất. Lâm Tiêu bắt giữ quỹ tích công kích của trường kiếm, chiến đao chém bay tất cả trường kiếm.

Vù vù vù!

Mười mấytrường kiếm đủ màu dài một thước sáng lấp lánh lơ lửng quanh người Âm Hư công tử, rất kỳ lạ quái dị.

Âm Hư công tử cười tủm tỉm, mắt âm trầm nhìn Lâm Tiêu, nũng nịu quở trách:

- Các hạ cần gì nóng vậy? Ta chỉ muốn quen bằng hữu với thiếu hiệp, dù không chịu cũng đừng bạo lực vậy chứ, người ta rất dễ nói chuyện.

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Tuy Âm Hư công tử cười nhưng cảm giác rất âm u, mặt đất. Hơn nữa Âm Hư công tử đã cầm sãn hộp sắt màu vàng trước khi Lâm Tiêu tấn công gã, hiển nhiên gã đã định tấn công hắn từ lâu.

Âm Hư công tử nói:

- Nếu ngươi đã không lĩnh tình thì ta đành giết ngươi trước, rồi chúng ta làm bằng hữu sau.

Âm Hư công tử thường hay rèn luyện trong Yêu Ma lĩnh, nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Mới rồi Âm Hư công tử thấy Lâm Tiêu, Tông Thứu đánh nhau bị thương thì lòng máy động. Âm Hư công tử làm bộ muốn quen bằng hữu thật ra tìm cơ hội đột nhiên hành động giết người cướp báu vật.

Tuy rằng Lâm Tiêu chưa từng nghe tội ác của Âm Hư công tử nhưng hắn rất cảnh giác, trực giác nhạy bén làm hắn cảm nhận sát khí từ gã, nên đương nhiên không cho đối phương có cơ hội.

Âm Hư công tử cười khẽ:

- Tiếc quá, đẹp trai vậy mà sắp chết, không nỡ chút nào.

Âm Hư công tử vung tay phải.

Vù vù vù!

Mười mấy thanh kiếm quang nhanh như chớp bay ra, biến thành bóng kiếm đầy trời, rậm rạp bao bọc Lâm Tiêu.



- Cút!!

Biểu tình Lâm Tiêu trầm trọng. Âm Hư công tử thấy hắn và Tông Thứu chiến đấu mà còn dám đi lên chứng minh hắn cũng cực kỳ tự tin vào thực lực của bản thân. Lâm Tiêu không dám coi thường, hắn gầm lên, chiến đao biến thành sóng vô cùng tận khuếch tán.

Đinh đinh đinh!

Một chuỗi tiếng sắt thép giao nhau vang lên. Đao ảnh và kiếm ảnh liên tục giữa hư không bắn ra tia lửa chói mắt. Sóng xung kích nguyên lực đậm đặc khuếch tán bốn phương tám hướng. Cây cối đất đá xung quanh bị nổ thành mảnh nhỏ bay tứ tán.

Âm Hư công tử múa kiếm công kích, Lâm Tiêu biến sắc mặt nói:

- Đây không phải là tinh thần lực khống chế?

Lâm Tiêu cứ nghĩ Âm Hư công tử thông qua tinh thần lực khống chế phi kiếm, nhưng giờ lại cảm giác không phải. Lâm Tiêu không cảm nhận được chút tinh thần lực nào từ phi kiếm, đơn thuần là nguyên lực kết hợp với trận pháp.

- Kiếm pháp hay!

Lâm Tiêu không dám khinh thường, hết sức chăm chú.

Hai bên đánh qua đánh lại, để lại dấu vết tàn phá trong rừng núi. Tảng đá dưới đất đầy vết kiếm dấu đao, mặt đất nứt rạn như mạng nhện.

Âm Hư công tử sớm thấy Lâm Tiêu và Tông Thứu chiến đấu nên không giật mình, gã cười âm trầm:

- Tiểu tử, có bản lĩnh, hèn gì đánh lui được Tông Thứu. Lại đỡ một chiêu của ta!

Âm Hư công tử vung tay triệu hồi mười mấy trường kiếm bay lơ lửng bên người.

Nguyên khí kỳ lạ phát ra từ người Âm Hư công tử bao phủ mười mấy trường kiếm lơ lửng giữa không trung. Trường kiếm lấp lánh ánh sáng bỗng chốc càng chói lòa.

Âm Hư công tử quát to:

- Vạn Kiếm Xuyên Không!

Âm Hư công tử hạ tay phải xuống.

Vù vù vù!

Mười mấy kiếm quang thành ánh sáng rợp trời, vạch nhiều đường cong trong không trung, làm người ta không phân biệt được hướng công kích là đâu. Trường kiếm nhanh đến cực điểm.

Lâm Tiêu kinh ngạc nói:

- Mau quá!

Lòng Lâm Tiêu nổi lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Mười mấy trường kiếm nhanh hơn trước gấp đôi, chớp mắt đến trước mặt Lâm Tiêu, nhanh đến mức không kịp phản ứng. Tốc độ này đã vượt qua mắt võ giả bình thường Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong bắt giữ.

Không kịp thi triển Phân Thân Hóa Ảnh quyết. May mắn Lâm Tiêu là luyện dược sư tứ phẩm, dựa vào tinh thần lực mơ hồ bắt giữ quỹ tích mười mấy thanh trường kiếm.

Đinh đinh đinh!

Chiến đao hóa thành các đường cong bao phủ toàn thân Lâm Tiêu, hắn chém bay gần mười trường kiếm nhưng còn ba trường kiếm thì hắn không đỡ kịp. Trường kiếm xuyên qua nguyên lực hộ thể ngoài người Lâm Tiêu, đâm vào ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook