Võ Đạo Đan Tôn

Chương 217: Bại lộ. (2)

Ám Ma Sư

25/08/2015

- Đến lúc đó giết được bao nhiêu thì bao nhiêu, nếu thật sự không được thì cho Toản Địa Giáp động thủ.

Trong lòng Lâm Tiêu suy nghĩ, thân hình tiến lên chỗ kiến trúc trên đỉnh kia.

Cả kiến trúc có chút khổng lồ, do thật nhiều thân gỗ tạo thành, nhìn qua giống như một phủ đệ, hiển nhiên vì kiến tạo tòa nhà này mã tặc đoàn cũng tiêu phí không ít tâm tư.

Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, thanh âm tiếng đàn sáo vang xa, thật nhiều tiếng cười đùa thét to vang lên, còn có tiếng múa hát, bên ngoài đại sảnh ngẫu nhiên có một hai mã tặc cưỡi ngựa đi qua.

- Trước tiên giết chết đám mã tặc cưỡi ngựa tuần tra này!

Lâm Tiêu ẩn trong góc, điều khiển Toản Địa Giáp đi tới cạnh góc tường viện, ánh mắt nhìn chằm chằm một mã tặc cưỡi ngựa đi về phía mình, chuẩn bị động thủ.

Cùng lúc đó, trong đại sảnh.

Buổi tiệc đang diễn ra…

Kiền Lê nhìn một hán tử khôi ngô ngồi sau lưng mình vẫy vẫy tay, đại hán lập tức tiến lại gần.

- Lão nhị, Lý Nhĩ bọn hắn còn chưa tới đây thay ca, ngươi mang theo mấy huynh đệ đi đổi cho bọn hắn một chút, đừng để các huynh đệ tuần tra bên dưới có lời oán hận, còn nữa, thay ta hỏi tiểu tử Mạc La đã trở lại hay chưa? Nếu đã trở lại gọi hắn tới gặp ta, mẹ nó, đã là lúc nào rồi.

Kiền Lê nói với đại hán.

- Đã biết.

Đại hán gật gật đầu đứng lên.

Ngụy Hưng Sơn nghe nói như thế, theo bản thân phóng thích tinh thần lực tuần tra.

- Ân?

Sau khi điều tra tình huống bên trong sơn trại, vẻ mặt của hắn đột nhiên ngẩn ra, nháy mắt biến thành vô cùng ngưng trọng.

- Có yêu thú!

Ngụy Hưng Sơn đột nhiên đứng lên quát, thân hình hóa thành một đạo lưu quang tập kích về phía trước, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm quang lóng lánh hóa thành bọt sóng trùng điệp xuyên thấu qua vách tường đánh thẳng tới một góc trong viện.

Oanh long…

Vô số gỗ vụn tung tóe, tiếng gầm rút thật lớn kinh động đám mã tặc trong đại sảnh.

- Không tốt!

- Không tốt!

Ngoài đại sảnh, Lâm Tiêu bị một đạo tinh thần lực phút chốt tràn qua cơ thể hắn, trong lòng kinh hãi, chợt nghĩ mình đã bị phát hiện, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, phân thân Toản Địa Giáp đã chứng kiến đạo kiếm quang như lưu tinh cắt qua chân trời nháy mắt đi tới trước mặt của hắn.



- Hống!

Toản Địa Giáp phát ra tiếng rít gào thật lớn, bất chấp ẩn tàng thân hình, móng vuốt sắc bén nhanh như chớp đánh thẳng vào kiếm quang kia.

Phanh!

Trảo kiếm va chạm, sóng xung kích thật lớn đem hoa cỏ chung quanh chấn vỡ dập nát, phân thân Toản Địa Giáp cảm thấy có một cỗ nguyên lực sắc bén cường đại xuyên thấu qua kiếm quang dừng trên chân trước, có cảm giác hơi đau đớn.

Cúi đầu nhìn lại, lân giáp chân trước bị thương, có vài vết thương nhỏ nhưng vẫn chưa phá vỡ được phòng ngự bên ngoài của phân thân.

Hô…

Ngụy Hưng Sơn đâm ra một kiếm cũng bị lực lượng đáng sợ của Toản Địa Giáp đánh bay ngược ra sau, thân hình phiêu động, nhẹ nhàng dừng trong nội viện.

- Sao lại thế này?

- Xảy ra chuyện gì?

- Nơi này tại sao có con yêu thú?

- Lý Nhĩ, Lý Nhĩ đâu? Hắn làm thế nào không biết, lại cho một con yêu thú đi vào đây mà không cản lại, gọi hắn tới gặp ta!

Từng đạo thân ảnh từ đại sảnh bay ra, bao vây quanh Toản Địa Giáp, phân thân khổng lồ cùng bộ dáng dữ tợn của yêu thú nháy mắt xuất hiện trong ánh mắt bọn hắn. Nhìn con yêu thú đáng sợ như vậy lại lặng yên không chút tiếng động đột nhập tới cửa đại sảnh mà mình hoàn toàn không hề hay biết, Huyết Ma Kiền Lê không nhịn được phẫn nộ quát lớn.

Đám mã tặc khác nghe vậy xanh mặt muốn chạy xuống sơn trại.

- Không cần gọi, Kiền Lê, huynh đệ bên dưới của ngươi đều không thấy, trong sơn trại ngoại trừ chúng ta chỉ có con yêu thú này.

Sắc mặt Ngụy Hưng Sơn ngưng trọng, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị nói.

Lúc nãy tinh thần lực của hắn đảo qua sơn trại, phát hiện bên dưới không một bóng người, chỉ có con yêu thú tiềm phục một bên.

Quả nhiên…

- Đoàn trưởng, đoàn trưởng…

Vài tên hộ vệ vừa chạy trở lại sắc mặt tái nhợt hồi báo:

- Đoàn trưởng, không nhìn thấy đám người Lý Nhĩ, trong sơn trại ngoại trừ chúng ta không còn gặp ai, chúng tôi thấy được không ít vết máu dưới đất…

- Cái gì?

Kiền Lê nghe vậy sắc mặt không khỏi đại biến.



- Chẳng lẽ đều bị súc sinh này cắn nuốt?

Ánh mắt mọi người dừng trên Toản Địa Giáp, trong mắt mơ hồ toát ra tia phẫn nộ lẫn sợ hãi.

Mặc dù nhóm người Lý Nhĩ không có chân võ giả tam chuyển, nhưng không ít nhị chuyển, thậm chí là nhị chuyển đỉnh, nhưng cả đám người như vậy lại thần không biết quỷ không hay biến mất, thậm chí không nghe được một chút động tĩnh, khiến đám mã tặc cảm thấy rùng mình…

- Đây là yêu thú gì vậy? Nhìn chân khí chỉ có tam tinh!

- Chẳng lẽ là Giáp Long? Không đúng, đầu của Giáp Long có một sừng, nhưng đầu yêu thú này không có.

- Nhìn bộ dáng hình như là Toản Địa Giáp?

- Toản Địa Giáp cái đầu của ngươi, Toản Địa Giáp chỉ là yêu thú nhất tinh, rất ít nhị tinh, mà tam tinh càng không khả năng, hơn nữa lân giáp trên thân yêu thú này còn tản ra chút kim quang, khác xa Toản Địa Giáp.

- Quản nó là yêu thú gì, giết nó rồi nói sau.

Nhóm người Kiền Lê nhìn chằm chằm Toản Địa Giáp trước mặt, dù bọn hắn không thể tin một con yêu thú như vậy có thể lặng yên liệp sát nhóm người Lý Nhĩ không chút tiếng động, nhưng sự thật làm cho bọn hắn không thể không nghĩ như thế.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lúc này Lâm Tiêu đang kiệt lực suy tư biện pháp.

- Không nghĩ tới trong Huyết Ma mã tặc đoàn ngoại trừ Quý Lạc còn có luyện dược sư tồn tại, hơn nữa còn là hóa phàm cảnh, ngoài hắn ra nam tử đen gầy đứng cạnh Kiền Lê tựa hồ cũng là hóa phàm cảnh, đáng chết, hai người này ở đâu xuất hiện?

Lâm Tiêu nhìn Ngụy Hưng Sơn cùng Lãnh Chi Kiệt cách đó không xa, trong lòng thầm sốt ruột.

Khi nãy Ngụy Hưng Sơn đánh ra một chiêu phá vỡ lân giáp của Toản Địa Giáp, liền làm cho Lâm Tiêu lập tức nhận ra hắn là võ giả hóa phàm cảnh.

Nếu sớm biết trong mã tặc đoàn thậm chí có hai võ giả hóa phàm cảnh, hắn tuyệt đối sẽ không xâm nhập vào trú địa này.

- Hiện tại nghĩ nhiều cũng đã chậm, phân thân đã bị bọn hắn vây khốn nơi này, mình không thể để nó chết tại đây. Cũng may mình còn chưa bại lộ, vẫn còn chút hi vọng!

Lâm Tiêu cầm ba mảnh Ô Nguyên Toa trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng ngoài đình viện, chờ đợi thời cơ. Hắn đang mặc quần áo của mã tặc đoàn, tuy Ngụy Hưng Sơn dùng tinh thần lực dò xét, cảm ứng được sự tồn tại của hắn, nhưng không nhận ra Lâm Tiêu từ bên ngoài đến.

- Chính do con yêu thú này giết đám người Lý Nhĩ sao?

Đôi mắt Kiền Lê đỏ bừng, hơn hai mươi thủ hạ vẫn lạc là tổn thất thật lớn đối với hắn.

- Giết!

Ra lệnh một tiếng, năm chân võ giả tính cả Kiền Lê đồng thời quát lớn một tiếng, hóa thành năm đạo lưu quang bắn về hướng Toản Địa Giáp.

Oanh!

Kiền Lê rút ra Quỷ Đầu huyết đao, một đạo huyết sắc đao mang bỗng dưng xuất hiện trong hư không, bắn về phía Toản Địa Giáp, mà bốn gã đầu lĩnh khí thế bất phàm, vũ khí đồng loạt bổ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook