Chương 1074: Bạo Liệt Vương.
Ám Ma Sư
11/12/2015
Lâm Tiêu gật đầu, Lam Du Vân không biết nguyên nhân nhưng hắn biết rõ, hẳn là do Tử Tuyền Thiên Thương Viêm đã xuất hiện hai trăm năm trước, vì vậy làm cho Đảo Mê Thất xuất hiện nhiều Nửa Bước Vương Giả như vậy.
- Ngươi nói Đảo Mê Thất là dưỡng thực tràng của đại ca các ngươi? Đây là ý gì?
Lâm Tiêu cau mày hỏi.
- Hắc hắc hắc, ngươi còn không rõ ràng sao?
Lực Quỷ Vương cười lạnh nói:
- Vương giả Sinh tử cảnh chẳng những có thể cảm ngộ không gian đạo văn, còn có thể thông qua việc cướp đoạt không gian đạo văn của người khác đề thăng thực lực chính mình, mà ta nghe đại ca nói qua, trong Đảo Mê Thất có nhiều Nửa Bước Vương Giả, thường xuyên sẽ sinh ra Vương giả Sinh tử cảnh, bởi vậy hai trăm năm nay chúng ta thường xuyên chờ đợi ở đây, đợi những sinh tử cảnh kia đi ra, trước ngươi đã có năm sinh tử cảnh đã chết trong tay đại ca chúng ta!
Giờ khắc này Lâm Tiêu đã hiểu được, vì sao năm xưa khi Lý Ngự Phong đột phá sinh tử cảnh nhưng không quay về đại lục, bởi vì sau khi rời khỏi Đảo Mê Thất lại chết ở nơi này.
Khó trách lúc tiền nhiệm đảo chủ trước khi chết đã nói Đảo Mê Thất là một nhà giam, người thực lực càng mạnh càng chết nhanh hơn.
Nhưng trong lòng Lâm Tiêu vẫn nghi hoặc, tiền nhiệm đảo chủ làm sao biết điều này?
Trong lòng nhóm người Lam Du Vân kinh hãi, lần đầu tiên họ cảm thấy may mắn với lựa chọn của mình, trở thành tùy tùng của Lâm Tiêu, trước đó có người từng do dự cùng hối hận, vọng tưởng sau khi mình đột phá sinh tử cảnh cũng có thể rời khỏi đảo, hiện tại ngẫm lại thật sự buồn cười, nếu không có Lâm đảo chủ, cho dù họ đột phá sinh tử cảnh rời khỏi Đảo Mê Thất, cuối cùng kết cục vẫn trở thành con mồi trong mắt Bạo Liệt Vương.
Từ giờ khắc này toàn bộ cao thủ trong Thương Long Tí đều một lòng thần phục Lâm Tiêu.
- Nghe nói như vậy chẳng lẽ ngươi chưa từng đi qua Đảo Mê Thất?
Lâm Tiêu tiếp tục hỏi.
Lắc lắc đầu, Lực Quỷ Vương nói:
- Khi rời khỏi Đảo Mê Thất, ta nghĩ ngươi đã đi qua dải không gian mảnh nhỏ kia, uy lực mạnh mẽ đủ làm Vương giả Sinh tử cảnh trọng thương, mà hình dạng của không gian mảnh nhỏ kia kỳ thật lại kín kẽ, nói cách khác từ bên ngoài đi vào khó khăn hơn từ trong đi ra rất nhiều, ngoại trừ đại ca chúng ta, ta cùng Ma Quỷ Nữ chưa từng đi qua Đảo Mê Thất.
Nói tới đây Quỷ Lực Vương cũng nghi hoặc, bọn hắn từng gặp qua sinh tử cảnh đi ra, nhưng ai cũng bị trọng thương, thực lực giảm mạnh không còn một nửa, nhưng Lâm Tiêu tựa hồ không hề bị ảnh hưởng, điều này làm hắn không cách nào giải thích.
- Một câu hỏi cuối cùng, nơi này là địa phương nào, khoảng cách Đại lục Thương Khung bao xa?
- Nga? Ngươi cũng biết Đại lục Thương Khung?
Lực Quỷ Vương cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi cũng là võ giả Đại lục Thương Khung vô ý đi vào Đảo Mê Thất? Nơi này là Vô Tận Hải thuộc bắc bộ Đế quốc Thần Võ, cách biên giới Đại lục Thương Khung mấy trăm vạn dặm, nhưng nếu muốn trở lại Đại lục Thương Khung, nhất định phải đi qua Liên minh Thiên Thủy địa vực chúng ta.
Nói tới đây Lực Quỷ Vương không khỏi cười lạnh:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thả ta ra, còn có đường sống, nếu không đại ca chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Đại ca chó má gì vậy, lấy quê hương của mình biến thành dưỡng thực tràng cho mình tăng lên thực lực, phế vật như vậy cũng xứng làm đại ca?
Lâm Tiêu cười lạnh.
Chỉ có kẻ vô năng mới dựa vào việc đoạt lấy không gian đạo văn của người khác đề thăng thực lực của chính mình.
- Tiểu tử, ngươi thật cuồng vọng!
Một thanh âm đột ngột truyền tới, hư không xé rách, một lão giả áo đen bước ra, lẳng lặng đứng trong thiên địa, lại như pho tượng thần vương tản mát ra khí tức ngập trời.
- Đại ca!
Lực Quỷ Vương kích động kêu lên, vẻ mặt hưng phấn:
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi còn không thả ta ra, nếu không ngươi ngoan ngoãn chờ chết đi!
- Ngươi chính là Bạo Liệt Vương!
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm đối phương, hắn cảm nhận được cỗ lực lượng nổ mạnh lan tràn, như ngọn núi lửa đang ngầm hoạt động sắp phun trào, nhìn như yên lặng, kỳ thật ẩn chứa thực lực khủng bố.
Làm Lâm Tiêu giật mình chính là không gian lực quanh thân đối phương cực độ cô đọng, hư không trong phạm vi mười dặm nhưng ngưng luyện thành thép tấm, tình huống như vậy không chỉ là sinh tử cảnh nhất trọng có thể tạo thành.
Người này chính là Vương giả Sinh tử cảnh nhị trọng.
Nhưng Lâm Tiêu cũng mẫn tuệ cảm giác được khí huyết của đối phương nhìn như hùng hậu, tựa hồ đang nằm trong trạng thái không ổn định, trên người tựa hồ bị tổn thương.
- Lực Quỷ Vương, Ma Quỷ Nữ đâu?
Bạo Liệt Vương đi tới, ánh mắt nhìn xuống Lâm Tiêu, thần thái ngạo nghễ.
- Đại ca, là tiểu tử này giết Ma Quỷ Nữ, không gian đạo văn của nàng cũng bị hắn thu lại.
Lực Quỷ Vương dữ tợn nói.
- Tiểu tử, lá gan ngươi rất lớn!
Bạo Liệt Vương nhìn chằm chằm Lâm Tiêu:
- Buông ra Lực Quỷ Vương, ta có thể suy nghĩ cho ngươi được toàn thây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết đắc tội ta không chỉ đơn giản tử vong là có thể giải quyết!
- Tiểu tử, có nghe hay không!
Lực Quỷ Vương hung hăng kêu lớn, có đại ca ở đây hắn đã khôi phục lại uy phong, sở dĩ vừa rồi nói nhiều lời với Lâm Tiêu chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi.
- Nếu ta nói không đây?
- Tiểu tử, ta xem ngươi còn chưa nhận thức tình cảnh của chính mình, tin tưởng ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Bạo Liệt Vương vô cùng tự tin nói.
- Vậy sao? Ta thật muốn biết ngươi làm sao để ta hối hận!
Dứt lời, Toái Thiên Phủ chợt chém xuống.
Oanh!
Phủ mang dài hơn trăm trượng cắn nuốt bao trùm Lực Quỷ Vương.
- Muốn chết!
Thân thể Bạo Liệt Vương chợt động, thân hình chợt lóe, uyển như quỷ mị đi tới trước người Lâm Tiêu, vung tay hình thành một mặt thuẫn ngay trước người Lực Quỷ Vương.
Oanh!
Hoa lửa cường đại văng khắp nơi, lực nổ mạnh kéo dài đem Lực Quỷ Vương đánh bay ra ngoài, thân thể bị chấn động nứt vỡ, miệng không ngừng phun máu tươi, khí tức uể oải vô cùng chật vật.
- Đại ca, giết hắn, thay ta giết hắn!
Lực Quỷ Vương dữ tợn kêu to, cơ hồ mất nửa thân thể, bộ dáng vô cùng thê thảm, tuy thương thế này không làm hắn trí mạng nhưng nghiêm trọng hạn chế năng lực của hắn, nếu muốn hoàn toàn khôi phục không có nửa năm thời gian căn bản không khả năng, sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng.
Hiện tại sức chiến đấu của hắn không còn một thành, chỉ có thể chật vật lui ra xa, không dám tới gần, nếu không Lâm Tiêu bổ ra một phủ mang cũng dễ dàng giết chết hắn.
- A, tạm thời cho ngươi nhặt được một mạng, thôi, cho ngươi sống lâu thêm một lát đi.
Không thể đánh chết Lực Quỷ Vương, Lâm Tiêu cũng không tức giận, đứng ngạo nghễ trên không nhìn Bạo Liệt Vương, hai tay cầm Toái Thiên Phủ tràn ngập lực lượng, toàn thân bộc phát uy thế kinh khủng, dạt dào chiến ý.
- Tiểu tử, ngươi là vương giả thứ nhất dám hung hăng càn quấy trước mặt ta!
Bạo Liệt Vương tức giận, hắn không ngờ Lâm Tiêu còn dám động thủ với Lực Quỷ Vương, còn muốn đánh chết người ngay trước mặt hắn, đây rõ ràng là khiêu chiến quyền uy của hắn.
- Ngươi nói Đảo Mê Thất là dưỡng thực tràng của đại ca các ngươi? Đây là ý gì?
Lâm Tiêu cau mày hỏi.
- Hắc hắc hắc, ngươi còn không rõ ràng sao?
Lực Quỷ Vương cười lạnh nói:
- Vương giả Sinh tử cảnh chẳng những có thể cảm ngộ không gian đạo văn, còn có thể thông qua việc cướp đoạt không gian đạo văn của người khác đề thăng thực lực chính mình, mà ta nghe đại ca nói qua, trong Đảo Mê Thất có nhiều Nửa Bước Vương Giả, thường xuyên sẽ sinh ra Vương giả Sinh tử cảnh, bởi vậy hai trăm năm nay chúng ta thường xuyên chờ đợi ở đây, đợi những sinh tử cảnh kia đi ra, trước ngươi đã có năm sinh tử cảnh đã chết trong tay đại ca chúng ta!
Giờ khắc này Lâm Tiêu đã hiểu được, vì sao năm xưa khi Lý Ngự Phong đột phá sinh tử cảnh nhưng không quay về đại lục, bởi vì sau khi rời khỏi Đảo Mê Thất lại chết ở nơi này.
Khó trách lúc tiền nhiệm đảo chủ trước khi chết đã nói Đảo Mê Thất là một nhà giam, người thực lực càng mạnh càng chết nhanh hơn.
Nhưng trong lòng Lâm Tiêu vẫn nghi hoặc, tiền nhiệm đảo chủ làm sao biết điều này?
Trong lòng nhóm người Lam Du Vân kinh hãi, lần đầu tiên họ cảm thấy may mắn với lựa chọn của mình, trở thành tùy tùng của Lâm Tiêu, trước đó có người từng do dự cùng hối hận, vọng tưởng sau khi mình đột phá sinh tử cảnh cũng có thể rời khỏi đảo, hiện tại ngẫm lại thật sự buồn cười, nếu không có Lâm đảo chủ, cho dù họ đột phá sinh tử cảnh rời khỏi Đảo Mê Thất, cuối cùng kết cục vẫn trở thành con mồi trong mắt Bạo Liệt Vương.
Từ giờ khắc này toàn bộ cao thủ trong Thương Long Tí đều một lòng thần phục Lâm Tiêu.
- Nghe nói như vậy chẳng lẽ ngươi chưa từng đi qua Đảo Mê Thất?
Lâm Tiêu tiếp tục hỏi.
Lắc lắc đầu, Lực Quỷ Vương nói:
- Khi rời khỏi Đảo Mê Thất, ta nghĩ ngươi đã đi qua dải không gian mảnh nhỏ kia, uy lực mạnh mẽ đủ làm Vương giả Sinh tử cảnh trọng thương, mà hình dạng của không gian mảnh nhỏ kia kỳ thật lại kín kẽ, nói cách khác từ bên ngoài đi vào khó khăn hơn từ trong đi ra rất nhiều, ngoại trừ đại ca chúng ta, ta cùng Ma Quỷ Nữ chưa từng đi qua Đảo Mê Thất.
Nói tới đây Quỷ Lực Vương cũng nghi hoặc, bọn hắn từng gặp qua sinh tử cảnh đi ra, nhưng ai cũng bị trọng thương, thực lực giảm mạnh không còn một nửa, nhưng Lâm Tiêu tựa hồ không hề bị ảnh hưởng, điều này làm hắn không cách nào giải thích.
- Một câu hỏi cuối cùng, nơi này là địa phương nào, khoảng cách Đại lục Thương Khung bao xa?
- Nga? Ngươi cũng biết Đại lục Thương Khung?
Lực Quỷ Vương cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi cũng là võ giả Đại lục Thương Khung vô ý đi vào Đảo Mê Thất? Nơi này là Vô Tận Hải thuộc bắc bộ Đế quốc Thần Võ, cách biên giới Đại lục Thương Khung mấy trăm vạn dặm, nhưng nếu muốn trở lại Đại lục Thương Khung, nhất định phải đi qua Liên minh Thiên Thủy địa vực chúng ta.
Nói tới đây Lực Quỷ Vương không khỏi cười lạnh:
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn thả ta ra, còn có đường sống, nếu không đại ca chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Đại ca chó má gì vậy, lấy quê hương của mình biến thành dưỡng thực tràng cho mình tăng lên thực lực, phế vật như vậy cũng xứng làm đại ca?
Lâm Tiêu cười lạnh.
Chỉ có kẻ vô năng mới dựa vào việc đoạt lấy không gian đạo văn của người khác đề thăng thực lực của chính mình.
- Tiểu tử, ngươi thật cuồng vọng!
Một thanh âm đột ngột truyền tới, hư không xé rách, một lão giả áo đen bước ra, lẳng lặng đứng trong thiên địa, lại như pho tượng thần vương tản mát ra khí tức ngập trời.
- Đại ca!
Lực Quỷ Vương kích động kêu lên, vẻ mặt hưng phấn:
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi còn không thả ta ra, nếu không ngươi ngoan ngoãn chờ chết đi!
- Ngươi chính là Bạo Liệt Vương!
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm đối phương, hắn cảm nhận được cỗ lực lượng nổ mạnh lan tràn, như ngọn núi lửa đang ngầm hoạt động sắp phun trào, nhìn như yên lặng, kỳ thật ẩn chứa thực lực khủng bố.
Làm Lâm Tiêu giật mình chính là không gian lực quanh thân đối phương cực độ cô đọng, hư không trong phạm vi mười dặm nhưng ngưng luyện thành thép tấm, tình huống như vậy không chỉ là sinh tử cảnh nhất trọng có thể tạo thành.
Người này chính là Vương giả Sinh tử cảnh nhị trọng.
Nhưng Lâm Tiêu cũng mẫn tuệ cảm giác được khí huyết của đối phương nhìn như hùng hậu, tựa hồ đang nằm trong trạng thái không ổn định, trên người tựa hồ bị tổn thương.
- Lực Quỷ Vương, Ma Quỷ Nữ đâu?
Bạo Liệt Vương đi tới, ánh mắt nhìn xuống Lâm Tiêu, thần thái ngạo nghễ.
- Đại ca, là tiểu tử này giết Ma Quỷ Nữ, không gian đạo văn của nàng cũng bị hắn thu lại.
Lực Quỷ Vương dữ tợn nói.
- Tiểu tử, lá gan ngươi rất lớn!
Bạo Liệt Vương nhìn chằm chằm Lâm Tiêu:
- Buông ra Lực Quỷ Vương, ta có thể suy nghĩ cho ngươi được toàn thây, nếu không ta sẽ cho ngươi biết đắc tội ta không chỉ đơn giản tử vong là có thể giải quyết!
- Tiểu tử, có nghe hay không!
Lực Quỷ Vương hung hăng kêu lớn, có đại ca ở đây hắn đã khôi phục lại uy phong, sở dĩ vừa rồi nói nhiều lời với Lâm Tiêu chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi.
- Nếu ta nói không đây?
- Tiểu tử, ta xem ngươi còn chưa nhận thức tình cảnh của chính mình, tin tưởng ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Bạo Liệt Vương vô cùng tự tin nói.
- Vậy sao? Ta thật muốn biết ngươi làm sao để ta hối hận!
Dứt lời, Toái Thiên Phủ chợt chém xuống.
Oanh!
Phủ mang dài hơn trăm trượng cắn nuốt bao trùm Lực Quỷ Vương.
- Muốn chết!
Thân thể Bạo Liệt Vương chợt động, thân hình chợt lóe, uyển như quỷ mị đi tới trước người Lâm Tiêu, vung tay hình thành một mặt thuẫn ngay trước người Lực Quỷ Vương.
Oanh!
Hoa lửa cường đại văng khắp nơi, lực nổ mạnh kéo dài đem Lực Quỷ Vương đánh bay ra ngoài, thân thể bị chấn động nứt vỡ, miệng không ngừng phun máu tươi, khí tức uể oải vô cùng chật vật.
- Đại ca, giết hắn, thay ta giết hắn!
Lực Quỷ Vương dữ tợn kêu to, cơ hồ mất nửa thân thể, bộ dáng vô cùng thê thảm, tuy thương thế này không làm hắn trí mạng nhưng nghiêm trọng hạn chế năng lực của hắn, nếu muốn hoàn toàn khôi phục không có nửa năm thời gian căn bản không khả năng, sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng.
Hiện tại sức chiến đấu của hắn không còn một thành, chỉ có thể chật vật lui ra xa, không dám tới gần, nếu không Lâm Tiêu bổ ra một phủ mang cũng dễ dàng giết chết hắn.
- A, tạm thời cho ngươi nhặt được một mạng, thôi, cho ngươi sống lâu thêm một lát đi.
Không thể đánh chết Lực Quỷ Vương, Lâm Tiêu cũng không tức giận, đứng ngạo nghễ trên không nhìn Bạo Liệt Vương, hai tay cầm Toái Thiên Phủ tràn ngập lực lượng, toàn thân bộc phát uy thế kinh khủng, dạt dào chiến ý.
- Tiểu tử, ngươi là vương giả thứ nhất dám hung hăng càn quấy trước mặt ta!
Bạo Liệt Vương tức giận, hắn không ngờ Lâm Tiêu còn dám động thủ với Lực Quỷ Vương, còn muốn đánh chết người ngay trước mặt hắn, đây rõ ràng là khiêu chiến quyền uy của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.