Chương 938: Các phương tập hợp.
Ám Ma Sư
19/11/2015
Võ Vương Bách Lý Chiến cười nói:
- Ha ha ha, cũng có võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ nhưng Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra một lần là cơ hội hiếm có, nên để người trẻ tuổi được dịp hiểu biết chút.
Lâm Tiêu, Bách Lý Tuyền đặc biệt không cần tuyên dương cho nhiều người biết. Nếu thế lực khác hiểu rõ tiềm lực của hai người thì chẳng tốt gì cho Lâm Tiêu, Bách Lý Tuyền, trong Sinh Tử Quỳnh Lâu sẽ gặp rắc rối.
Một thanh niên mặc võ phục màu trắng đứng trong đội Đế quốc Thần Võ, hỏi Triệu Thiên Thần đứng bên cạnh:
- Triệu Thiên Thần, cái tên Đế quốc Võ Linh đánh bại ngươi có mặt trong đội không?
Nhiều thiên tài Đế quốc Thần Võ vây quanh thanh niên áo trắng, nghe gã hỏi thì lộ ánh mắt lạnh băng.
Đám người Triệu Thiên Thần cùng Địa Kiếm Vương đi Đế quốc Võ Linh, kết quả bị Lâm Tiêu đánh bại. Lúc tin tức truyền về Đế quốc Thần Võ gây sóng thần trong đế quốc. Ở trong mắt thiên tài Đế quốc Thần Võ thì Đế quốc Võ Linh luôn là mảnh đất hoang dã, võ giả có chút nổi bật rất thưa thớt, Đế quốc Thần Võ thì hầu hết mỗi thiên tài vùng lên từ chém giết và cạnh tranh, nên cảm thấy ưu việt, kiêu ngạo hơn người.
Hiện giờ thiên tài đế quốc bọn họ thua thiên tài Đế quốc Võ Linh trước mặt bàn dân thiên hạ, như một cú tát đánh mạnh vào mặt bọn họ, vừa nóng rát vừa quê một cục. Người Đế quốc Thần Võ muốn tìm về mặt mũi.
Triệu Thiên Thần trước kia không ai bì nổi trước mặt các thiên tài Đế quốc Thần Võ nhưng giờ thì không chút bắt mắt.
Triệu Thiên Thần cung kính nói với thanh niên áo trắng:
- Lăng Thiên Hậu, tiểu tử đánh bại ta tên là Lâm Tiêu, chính là thanh niên tóc đen áo lam đứng bên cạnh Võ Vương.
- Là hắn? Còn trẻ như vậy, mới hơn hai mươi tuổi, khí thế cũng không mạnh gì.
- Thì ra ngươi bị tiểu tử này đánh bại. Hừ, không đánh lại võ giả Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, làm Đế quốc Thần Võ chúng ta mất mặt.
- Triệu Thiên Thần, ngươi càng lớn càng kém cỏi.
Nhiều võ giả trào phúng, ánh mắt châm biếm. Thiên tài đối đầu với Triệu Thiên Thần thì nắm lấy cơ hội chà đạp gã. Đế quốc Thần Võ cạnh tranh gay gắt, giữa mỗi võ giả luôn có chút đối địch nhau. Thấy võ giả đế quốc của mình bị đánh bại bọn họ vừa khó chịu vừa âm thầm đả kích.
Một người cười lạnh:
- Phế vật, để ta lấy lại mặt mũi cho ngươi.
Người đó bước ra khỏi hàng đi hướng Lâm Tiêu. Thanh niên luôn xích mích với Triệu Thiên Thần, nhưng Triệu Thiên Thần là đệ tử Danh Kiếm sơn trang của Đế quốc Thần Võ, mà Danh Kiếm sơn trang nổi tiếng hiển hách trong Đế quốc Thần Võ. Bình thường các thanh niên khác không dám khiêu khích Triệu Thiên Thần, hiếm khi có cơ hội tuyệt vời thế này đương nhiên không chịu bỏ qua. Nếu thanh niên này đánh bại Lâm Tiêu là gã sẽ nổi tiếng hơn hẳn Triệu Thiên Thần trong Đế quốc Thần Võ, giẫm đạp Triệu Thiên Thần dưới chân.
Cường giả đế quốc khác nhìn sang, cười tủm tỉm. Bọn họ có nghe về chuyện Triệu Thiên Thần và Lâm Tiêu quyết đấu, lúc này ước gì hai bên đánh nhau dữ vào để xem náo nhiệt. Tốt nhất là hai bên tử thương vô tận, chết một đống người, mất cơ hội vào Sinh Tử Quỳnh Lâu.
Thanh niên đến trước độ Đế quốc Võ Linh, không thèm nhìn mấy thiên tài khác, cười khẩy nói thẳng mặt Lâm Tiêu:
- Tiểu tử, là ngươi đánh bại Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ chúng ta?
Trong phút chốc toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh nhìn thanh niên.
Thấy nhiều người nhìn mình, võ giả kia nghiêm túc nói:
- Các vị Đế quốc Võ Linh, tại hạ là Từ Lâm của Đế quốc Thần Võ, Lâm Tiêu đánh bại Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ, làm nhục thiên tài Đế quốc Thần Võ ta. Hôm nay Từ Lâm muốn khiêu chiến với Lâm Tiêu, không biết thiên tài Đế quốc Võ Linh các người có dám nhận không?
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt hung tợn, khóe miệng nửa cười nửa không. Chẳng ngờ Lâm Tiêu có nhiều kẻ thù như thế, mới đến Sinh Tử Quỳnh Lâu đã gặp cường giả Đế quốc Thần Võ khiêu chiến. Tốt nhất là Từ Lâm có thể đánh chết Lâm Tiêu, đỡ khỏi phải Bách Lý Huyền rắc rối ra tay trong Sinh Tử Quỳnh Lâu.
Từ Lâm khiêu chiến, Lâm Tiêu nhìn sang, nhíu mày lại. Khí thế võ giả này rất đáng sợ, thực lực cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Nhìn khí thế thì Từ Lâm mạnh hơn Triệu Thiên Thần một bậc, nhưng từ khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý thập phẩm đã tăng vọt thực lực, đánh bại đối thủ như vậy chỉ cần mấy chiêu, đối phương muốn khiêu khích hắn còn kém xa.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Thôi, cho hắn một bài học đi.
Lâm Tiêu mới định nói chuyện thì một tiếng quát vang lên:
- Nơi này là địa bàn của Đế quốc Võ Linh ta, cút về mau!
Mọi người ngạc nhiên ngoái đầu nhìn. Trong đội thiên tài Đế quốc Võ Linh có một thanh niên mắt sáng, vóc người cao lớn lạnh lùng lên tiếng, mặt không biểu tình.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên, người kia là ai? Dường như hắn không quen.
Từ Lâm sửng sốt:
- Ngươi . . . Các hạ là ai? Người ta khiêu chiến là Lâm Tiêu, hay thiên tài Đế quốc Võ Linh toàn là phế vật, không có can đảm nhận khiêu chiến?
Từ Lâm không ngờ có người lên tiếng bênh Lâm Tiêu, theo môi trường Đế quốc Thần Võ thì cả đám người sẽ đứng một bên nói mát. Nhưng Từ Lâm không sợ, dù sao gã đến là vì khiêu khích Lâm Tiêu, nâng cao địa vị thiên tài của mình trong Đế quốc Thần Võ, nếu đánh bại càng nhiều thiên tài Đế quốc Võ Linh thì tuyệt hơn. Trong lòng không thèm để mắt toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh.
Thanh niên trừng Từ Lâm, mắt lóe tia sắc bén:
- Cút!
- Phụt!
Từ Lâm hộc máu, sợ hãi lùi lại, lòng thầm kinh hoàng. Không thể nào! Khí thế của người sao đáng sợ như thế?
Các thiên tài thuộc thế lực khác mắt xoe tròn. Thực lực của người này thật đáng sợ, chỉ một ánh mắt đã làm người hộc máu, nếu ra tay thì sắc bén đến đâu?
Lâm Tiêu con ngươi co rút. Thanh niên này ẩn giấu thực lực thật đáng sợ, ít nhất cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Không ngờ trong Đế quốc Võ Linh ẩn giấu thiên tài đáng sợ như thế, mạnh hơn Chu Tân rất nhiều.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Trong đế quốc vẫn có một ít thiên tài.
Hai người đứng sau lưng Tiêu Càn cười khẩy nói:
- Tiêu đại ca kêu ngươi cút về, không nghe thấy sao? Xì, tự chuốc nhục.
Mặt Từ Lâm tím lịm, gã rất tức giận rồi lại hoảng sợ.
Thanh niên áo trắng của Đế quốc Thần Võ nhíu mày nạt:
- Từ Lâm, còn không về cho ta? Ở đó mất mặt!
Nghe thanh niên áo trắng nói Từ Lâm như được đại xá, vội vàng chạy về.
Triệu Thiên Thần cười khẩy nói:
- Từ Lâm, ngươi lấy lại mặt mũi cho ta bằng cách này sao? Còn dám nói ta là phế vật? Ta đánh với Lâm Tiêu thật lâu mới thua, ngươi thì không ngăn được một ánh mắt của đối phương, thật không biết ai mới là phế vật của Đế quốc Thần Võ chúng ta.
Lòng Triệu Thiên Thần rất là vui sướng, đắc ý.
Thanh niên áo trắng tiến lên một bước, võ phục không gió tự bay, mặt mày phát ra ý chí khủng bố, uy hiếp khiến người sợ hãi như thủy triều đè chặt người nhóm Tiêu Càn.
Ánh mắt thanh niên áo trắng sắc bén nói:
- Tiểu tử, ngươi rất cuồng.
- A?
Trước uy hiếp khủng bố trừ vài người như Lâm Tiêu, Tiêu Càn ra mọi người đều biến sắc mặt. Hai thanh niên đứng sau lưng Tiêu Càn mặt trắng bệch, thụt lùi hai bước.
- Ha ha ha, cũng có võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ nhưng Sinh Tử Quỳnh Lâu mở ra một lần là cơ hội hiếm có, nên để người trẻ tuổi được dịp hiểu biết chút.
Lâm Tiêu, Bách Lý Tuyền đặc biệt không cần tuyên dương cho nhiều người biết. Nếu thế lực khác hiểu rõ tiềm lực của hai người thì chẳng tốt gì cho Lâm Tiêu, Bách Lý Tuyền, trong Sinh Tử Quỳnh Lâu sẽ gặp rắc rối.
Một thanh niên mặc võ phục màu trắng đứng trong đội Đế quốc Thần Võ, hỏi Triệu Thiên Thần đứng bên cạnh:
- Triệu Thiên Thần, cái tên Đế quốc Võ Linh đánh bại ngươi có mặt trong đội không?
Nhiều thiên tài Đế quốc Thần Võ vây quanh thanh niên áo trắng, nghe gã hỏi thì lộ ánh mắt lạnh băng.
Đám người Triệu Thiên Thần cùng Địa Kiếm Vương đi Đế quốc Võ Linh, kết quả bị Lâm Tiêu đánh bại. Lúc tin tức truyền về Đế quốc Thần Võ gây sóng thần trong đế quốc. Ở trong mắt thiên tài Đế quốc Thần Võ thì Đế quốc Võ Linh luôn là mảnh đất hoang dã, võ giả có chút nổi bật rất thưa thớt, Đế quốc Thần Võ thì hầu hết mỗi thiên tài vùng lên từ chém giết và cạnh tranh, nên cảm thấy ưu việt, kiêu ngạo hơn người.
Hiện giờ thiên tài đế quốc bọn họ thua thiên tài Đế quốc Võ Linh trước mặt bàn dân thiên hạ, như một cú tát đánh mạnh vào mặt bọn họ, vừa nóng rát vừa quê một cục. Người Đế quốc Thần Võ muốn tìm về mặt mũi.
Triệu Thiên Thần trước kia không ai bì nổi trước mặt các thiên tài Đế quốc Thần Võ nhưng giờ thì không chút bắt mắt.
Triệu Thiên Thần cung kính nói với thanh niên áo trắng:
- Lăng Thiên Hậu, tiểu tử đánh bại ta tên là Lâm Tiêu, chính là thanh niên tóc đen áo lam đứng bên cạnh Võ Vương.
- Là hắn? Còn trẻ như vậy, mới hơn hai mươi tuổi, khí thế cũng không mạnh gì.
- Thì ra ngươi bị tiểu tử này đánh bại. Hừ, không đánh lại võ giả Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong, làm Đế quốc Thần Võ chúng ta mất mặt.
- Triệu Thiên Thần, ngươi càng lớn càng kém cỏi.
Nhiều võ giả trào phúng, ánh mắt châm biếm. Thiên tài đối đầu với Triệu Thiên Thần thì nắm lấy cơ hội chà đạp gã. Đế quốc Thần Võ cạnh tranh gay gắt, giữa mỗi võ giả luôn có chút đối địch nhau. Thấy võ giả đế quốc của mình bị đánh bại bọn họ vừa khó chịu vừa âm thầm đả kích.
Một người cười lạnh:
- Phế vật, để ta lấy lại mặt mũi cho ngươi.
Người đó bước ra khỏi hàng đi hướng Lâm Tiêu. Thanh niên luôn xích mích với Triệu Thiên Thần, nhưng Triệu Thiên Thần là đệ tử Danh Kiếm sơn trang của Đế quốc Thần Võ, mà Danh Kiếm sơn trang nổi tiếng hiển hách trong Đế quốc Thần Võ. Bình thường các thanh niên khác không dám khiêu khích Triệu Thiên Thần, hiếm khi có cơ hội tuyệt vời thế này đương nhiên không chịu bỏ qua. Nếu thanh niên này đánh bại Lâm Tiêu là gã sẽ nổi tiếng hơn hẳn Triệu Thiên Thần trong Đế quốc Thần Võ, giẫm đạp Triệu Thiên Thần dưới chân.
Cường giả đế quốc khác nhìn sang, cười tủm tỉm. Bọn họ có nghe về chuyện Triệu Thiên Thần và Lâm Tiêu quyết đấu, lúc này ước gì hai bên đánh nhau dữ vào để xem náo nhiệt. Tốt nhất là hai bên tử thương vô tận, chết một đống người, mất cơ hội vào Sinh Tử Quỳnh Lâu.
Thanh niên đến trước độ Đế quốc Võ Linh, không thèm nhìn mấy thiên tài khác, cười khẩy nói thẳng mặt Lâm Tiêu:
- Tiểu tử, là ngươi đánh bại Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ chúng ta?
Trong phút chốc toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh nhìn thanh niên.
Thấy nhiều người nhìn mình, võ giả kia nghiêm túc nói:
- Các vị Đế quốc Võ Linh, tại hạ là Từ Lâm của Đế quốc Thần Võ, Lâm Tiêu đánh bại Triệu Thiên Thần của Đế quốc Thần Võ, làm nhục thiên tài Đế quốc Thần Võ ta. Hôm nay Từ Lâm muốn khiêu chiến với Lâm Tiêu, không biết thiên tài Đế quốc Võ Linh các người có dám nhận không?
Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt hung tợn, khóe miệng nửa cười nửa không. Chẳng ngờ Lâm Tiêu có nhiều kẻ thù như thế, mới đến Sinh Tử Quỳnh Lâu đã gặp cường giả Đế quốc Thần Võ khiêu chiến. Tốt nhất là Từ Lâm có thể đánh chết Lâm Tiêu, đỡ khỏi phải Bách Lý Huyền rắc rối ra tay trong Sinh Tử Quỳnh Lâu.
Từ Lâm khiêu chiến, Lâm Tiêu nhìn sang, nhíu mày lại. Khí thế võ giả này rất đáng sợ, thực lực cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Nhìn khí thế thì Từ Lâm mạnh hơn Triệu Thiên Thần một bậc, nhưng từ khi Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý thập phẩm đã tăng vọt thực lực, đánh bại đối thủ như vậy chỉ cần mấy chiêu, đối phương muốn khiêu khích hắn còn kém xa.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Thôi, cho hắn một bài học đi.
Lâm Tiêu mới định nói chuyện thì một tiếng quát vang lên:
- Nơi này là địa bàn của Đế quốc Võ Linh ta, cút về mau!
Mọi người ngạc nhiên ngoái đầu nhìn. Trong đội thiên tài Đế quốc Võ Linh có một thanh niên mắt sáng, vóc người cao lớn lạnh lùng lên tiếng, mặt không biểu tình.
Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên, người kia là ai? Dường như hắn không quen.
Từ Lâm sửng sốt:
- Ngươi . . . Các hạ là ai? Người ta khiêu chiến là Lâm Tiêu, hay thiên tài Đế quốc Võ Linh toàn là phế vật, không có can đảm nhận khiêu chiến?
Từ Lâm không ngờ có người lên tiếng bênh Lâm Tiêu, theo môi trường Đế quốc Thần Võ thì cả đám người sẽ đứng một bên nói mát. Nhưng Từ Lâm không sợ, dù sao gã đến là vì khiêu khích Lâm Tiêu, nâng cao địa vị thiên tài của mình trong Đế quốc Thần Võ, nếu đánh bại càng nhiều thiên tài Đế quốc Võ Linh thì tuyệt hơn. Trong lòng không thèm để mắt toàn bộ thiên tài Đế quốc Võ Linh.
Thanh niên trừng Từ Lâm, mắt lóe tia sắc bén:
- Cút!
- Phụt!
Từ Lâm hộc máu, sợ hãi lùi lại, lòng thầm kinh hoàng. Không thể nào! Khí thế của người sao đáng sợ như thế?
Các thiên tài thuộc thế lực khác mắt xoe tròn. Thực lực của người này thật đáng sợ, chỉ một ánh mắt đã làm người hộc máu, nếu ra tay thì sắc bén đến đâu?
Lâm Tiêu con ngươi co rút. Thanh niên này ẩn giấu thực lực thật đáng sợ, ít nhất cỡ Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Không ngờ trong Đế quốc Võ Linh ẩn giấu thiên tài đáng sợ như thế, mạnh hơn Chu Tân rất nhiều.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Trong đế quốc vẫn có một ít thiên tài.
Hai người đứng sau lưng Tiêu Càn cười khẩy nói:
- Tiêu đại ca kêu ngươi cút về, không nghe thấy sao? Xì, tự chuốc nhục.
Mặt Từ Lâm tím lịm, gã rất tức giận rồi lại hoảng sợ.
Thanh niên áo trắng của Đế quốc Thần Võ nhíu mày nạt:
- Từ Lâm, còn không về cho ta? Ở đó mất mặt!
Nghe thanh niên áo trắng nói Từ Lâm như được đại xá, vội vàng chạy về.
Triệu Thiên Thần cười khẩy nói:
- Từ Lâm, ngươi lấy lại mặt mũi cho ta bằng cách này sao? Còn dám nói ta là phế vật? Ta đánh với Lâm Tiêu thật lâu mới thua, ngươi thì không ngăn được một ánh mắt của đối phương, thật không biết ai mới là phế vật của Đế quốc Thần Võ chúng ta.
Lòng Triệu Thiên Thần rất là vui sướng, đắc ý.
Thanh niên áo trắng tiến lên một bước, võ phục không gió tự bay, mặt mày phát ra ý chí khủng bố, uy hiếp khiến người sợ hãi như thủy triều đè chặt người nhóm Tiêu Càn.
Ánh mắt thanh niên áo trắng sắc bén nói:
- Tiểu tử, ngươi rất cuồng.
- A?
Trước uy hiếp khủng bố trừ vài người như Lâm Tiêu, Tiêu Càn ra mọi người đều biến sắc mặt. Hai thanh niên đứng sau lưng Tiêu Càn mặt trắng bệch, thụt lùi hai bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.