Chương 574: Chấn kinh Thành Đao. (1)
Ám Ma Sư
29/09/2015
Khương Nhân Kiệt phát ra khí thế, trọng đao chém mạnh thành tàn ánh đâm tới trước mặt Lâm Tiêu, tốc độ nhanh như tia chớp. Khương Nhân Kiệt muốn giết người.
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Chỉ bằng vào ngươi? Thật là chuyện khôi hài làm người ta cười đến rụng răng.
Lâm Tiêu vung tay chém Thái Huyền đao, nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ bát chuyển như thủy triều tuôn ra. Hai thanh chiến đao lần nữa đụng mạnh trong không trung.
Răng rắc!
Nguyên lực to lớn trùng kích, mặt đất phát ra tiếng rền rỉ, một khe nứt thô to lan tràn bốn phía. Đao khí xé mặt đất như vải mục.
Tại trung tâm của cuộc chiến, mặc dù nguyên lực trùng kích mạn nhất nhưng hai người vẫn đứng im không nhúc nhích, trong một chiêu hai bên ngang sức ngang tài.
- Cái gì?
Đệ tử Khương gia từ xa thấy cảnh này giật mình trợn tròn mắt. Đệ tử Nhiếp gia mắt tròn mắt dẹt. Gia chủ Nhiếp Hùng thực lực Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong chỉ có thể chống đỡ Nhiếp Hùng, nhưng thiếu niên ngang sức ngang tài trong một chiêu, không chia trên dưới.
Thực lực của Lâm Tiêu mạnh vượt qua dự đoán của Khương Nhân Kiệt. Lão không dám khinh thường Lâm Tiêu nữa.
Khương Nhân Kiệt rống to:
- Giỏi, ngoài dự đoán của ta. Nhưng vừa rồi ta không đánh hết sức, bây giờ ngươi đã chọc giận ta, chết đi!
Khí thế bạo ngược từ ngươi Khương Nhân Kiệt bắn lên cao, hai tay nắm chuôi đao giơ cao qua đầu chém mạnh xuống Lâm Tiêu.
- Kim Hoàng Trảm!
Răng rắc!
Một luồng đao quang xuất hiện trên bầu trời, tuôn ra từ chiến đao trong tay Khương Nhân Kiệt, khí thế sắc bén rung động hồn người. Đao quang màu vàng chuyển thành tia chớp vàng chớp mắt bay tới trên đầu Lâm Tiêu.
- Luân Hồi Đao quyết, Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao!
Lâm Tiêu lù lù bất động chém một đao. Ý cảnh mặt trời mặt trăng luân hồi chảy xuôi. Hai đao quang va chạm, cùng tan biến, chỉ còn lại xung lực cường đại khuếch tán. Các võ giả xung quanh lại bị đẩy lùi.
Lâm Tiêu nhếch mép:
- Gia chủ Khương gia Thành Đao cũng chỉ có thế.
Ánh mắt Lâm Tiêu đầy vẻ khinh thường làm cho Khương Nhân Kiệt bốc cháy lửa giận, máu nóng sục sôi.
Khương Nhân Kiệt rống to:
- Muốn chết!
Khương Nhân Kiệt lại lao ra, hai tay liên tục chém nhiều đao quang giữa hư không, các đao quang thô to như sấm sét từ trên trời giáng xuống đổ ập vào Lâm Tiêu.
Phân Thân Hóa Ảnh quyết.
Người Lâm Tiêu bỗng nhẹ như không, chớp mắt bắn ra nhiều đoàn tàn ảnh khuếch tán bốn phương tám hướng. Thân hình thêm tia ý cảnh gió trở nên nhẹ nhàng, trong khoảnh khắc né tránh tất cả đao quang.
Xoẹt phập!
Vài tàn ảnh bị đao quang chém thành mấy mảnh, nhưng chân thân Lâm Tiêu thì không rụng một cọng lông, dễ dàng né hết đao quang. Những đao quang chém hụt bay ra sau lưng Lâm Tiêu, khí thế hung mãnh chém vào mặt đường.
Nhiếp Hùng hoảng hốt hét to:
- Mau tản ra!
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó trời sụp đất nứt, nền đá nguyên con đường nổ tung. Vô số đá vụn bắn tung tóe, mặt đất nứt rạn như mạng nhện, vài vết rạn thô to lan tràn đến cửa phủ đệ Nhiếp gia, nhìn mà rợn người.
Khương Nhân Kiệt nghiến răng, mắt lóe tia sáng lạnh:
- Đây là thân pháp gì? Nhiếp gia tìm đâu ra tiểu tử này. Còn trẻ tuổi mà thực lực đã đáng sợ như vậy.
Mới rồi Khương Nhân Kiệt đánh một chiêu dễ dàng giết võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành bình thường, nhưng không đụng được một góc áo của Lâm Tiêu.
Mắt Khương Nhân Kiệt lóe tia sáng:
- Chết tiệt, dùng thân pháp né tránh sao? Vậy đỡ thêm chiêu này!
Khương Nhân Kiệt điên cuồng vung đao:
- Thiên La Địa Võng!
Trong khoảnh khắc Khương Nhân Kiệt chém hàng trăm nhát đao trong thiên địa, đao quang sắc bén giăng khắp không trung. Đao khí rậm rạp kết hợp lại tạo thành tường đao không chỗ có một khe hở nào, hình thành lưới đao to lớn chụp xuống Lâm Tiêu.
Lưới đao dài rộng mấy chục trượng, bao phủ tất cả các góc quanh thân Lâm Tiêu. Khiến mọi người giật mình là giữa các đao quang không riêng lẻ mà do đao ý nối nhau, hình thành một tổng thể. Nếu Lâm Tiêu vận dụng thân pháp né tránh như vừa rồi sẽ không thoát khỏi.
Nhưng lần này Lâm Tiêu không định né.
- Luân Hồi Đao quyết, thiên địa Luân Hồi Đao!
Hai tay chấn động, nguyên lực vận chuyển điên cuồng trong người Lâm Tiêu. Tay phải nắm chặt Thái Huyền đao chém ra, đao quang to lớn hiển hiện trong không trung. Khí thế đáng sợ bộc phát, như thể thiên địa điên đảo luân hồi đụng mạnh vào lưới đao rực rỡ sắc bén.
Răng rắc! Răng rắc!
Ảo ảnh chiến đao to lớn va chạm với lưới đao hùng hồn. Hai bên liên tục va chạm, hủy diệt, hình thành từng vòng xoáy đao khí đậm đặc bắn tung bốn phương tám hướng, giữ trạng thái ngang sức ngang tài giữa hư không.
Mắt Khương Nhân Kiệt đỏ ngầu:
- Đao ý vào thân, diệt!
Đao ý đáng sợ tuôn ra từ cơ thể Khương Nhân Kiệt, hơi thở vô tận di chuyển, là đao ý vô tận đã đến tam phẩm tiểu thành. Khương Nhân Kiệt thi triển đao ý tiểu thành gia cố vào lưới đao rợp trời. Các đao quang đan xen thành lưới lại tỏa sáng rực rỡ, chớp mắt áp chế thiên địa Luân Hồi Đao của Lâm Tiêu.
Chỗ đáng sợ nhất của đao ý vô tận là khí thế, uy lực vô cùng tận của nó. Có đao ý vô tận tiểu thành gia cố, lưới đao càng dẻo dai điên cuồng ma sát đao quang to lớn của Lâm Tiêu chém ra. Từng đợt đao khí sắc bén gia cố vào lưới, càng đánh càng mạnh.
Bùm!
Ảo ảnh chiến đao thiên địa Luân Hồi Đao diễn biến ra không chịu nổi nổ tung. Thế đi của lưới đao không giảm hoàn toàn bao phủ Lâm Tiêu, bổ mạnh vào mặt đất. Đất bị xẻ thành từng khối như hình chiếc lưới thật to, mặt đất rung chuyển, đao ý vô tận mang đến lực lượng nghiền áp tầng tầng khiến mặt đất không chịu nổi bắn lên bụi mù.
Lâm Tiêu đứng trên đường cái bị lưới đao đè vào nền đá.
- Tiểu tử kia đã chết rồi sao?
- Đao ý tiểu thành tam phẩm thật đáng sợ, mới vừa rồi hai người còn ngang tài ngang sức nhưng chớp mắt đã chia thắng thua.
- Thực lực của Khương Nhân Kiệt, Nhiếp Hùng vốn tương đương nhau nhưng đao ý hai bên lệch có một phẩm mà sức chiến đấu đã chênh lệch rõ ràng lại quá xa.
Trong các cặp mắt võ giả đứng xem cuộc chiến chỉ còn sự rung động, nhiều võ giả đao khách đứng xa xem chép miệng tán thán. Bọn họ càng khát vọng lĩnh ngộ đao ý trong Đao Vương cốc nhiều hơn. Làm đao khách quyết đấu với võ giả không thấy gì, nhưng quyết đấu với cùng là đao khách, có lĩnh ngộ được đao ý hay không đem lại kết quả khác nhau rất nhiều. Nếu lĩnh ngộ đao ý cùng thuộc tính, đao ý phẩm cấp cao có hiệu quả nghiền áp đao ý phẩm cấp thấp.
Các đệ tử Khương gia thấy cảnh này thì reo lên:
- Gia chủ thắng, rốt cuộc cũng giết chết được tên tiểu tử này!
Các tộc nhân Nhiếp gia mặt trắng bệch, lo lắng nhìn giữa con đường bụi bay mù mịt.
Khương Thành siết chặt hai tay, hưng phấn nói:
- Phụ thân giết hay quá! Ta gai mắt tiểu tử kia lâu rồi!
Răng rắc!
Tiếng đá nứt và tiếng rơi lộp bộp vang lên. Khương Thành không hưng phấn được bao lâu, đôi mắt mọi người trân trân nhìn giữa đường. Bụi dần tán đi, một bóng người thấp thoáng hoàn hảo đứng yên, là Lâm Tiêu lúc trước bị lưới đao bao phủ.
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Khương gia của Thành Đao chỉ có như thế thôi sao?
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Chỉ bằng vào ngươi? Thật là chuyện khôi hài làm người ta cười đến rụng răng.
Lâm Tiêu vung tay chém Thái Huyền đao, nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ bát chuyển như thủy triều tuôn ra. Hai thanh chiến đao lần nữa đụng mạnh trong không trung.
Răng rắc!
Nguyên lực to lớn trùng kích, mặt đất phát ra tiếng rền rỉ, một khe nứt thô to lan tràn bốn phía. Đao khí xé mặt đất như vải mục.
Tại trung tâm của cuộc chiến, mặc dù nguyên lực trùng kích mạn nhất nhưng hai người vẫn đứng im không nhúc nhích, trong một chiêu hai bên ngang sức ngang tài.
- Cái gì?
Đệ tử Khương gia từ xa thấy cảnh này giật mình trợn tròn mắt. Đệ tử Nhiếp gia mắt tròn mắt dẹt. Gia chủ Nhiếp Hùng thực lực Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong chỉ có thể chống đỡ Nhiếp Hùng, nhưng thiếu niên ngang sức ngang tài trong một chiêu, không chia trên dưới.
Thực lực của Lâm Tiêu mạnh vượt qua dự đoán của Khương Nhân Kiệt. Lão không dám khinh thường Lâm Tiêu nữa.
Khương Nhân Kiệt rống to:
- Giỏi, ngoài dự đoán của ta. Nhưng vừa rồi ta không đánh hết sức, bây giờ ngươi đã chọc giận ta, chết đi!
Khí thế bạo ngược từ ngươi Khương Nhân Kiệt bắn lên cao, hai tay nắm chuôi đao giơ cao qua đầu chém mạnh xuống Lâm Tiêu.
- Kim Hoàng Trảm!
Răng rắc!
Một luồng đao quang xuất hiện trên bầu trời, tuôn ra từ chiến đao trong tay Khương Nhân Kiệt, khí thế sắc bén rung động hồn người. Đao quang màu vàng chuyển thành tia chớp vàng chớp mắt bay tới trên đầu Lâm Tiêu.
- Luân Hồi Đao quyết, Nhật Nguyệt Luân Hồi Đao!
Lâm Tiêu lù lù bất động chém một đao. Ý cảnh mặt trời mặt trăng luân hồi chảy xuôi. Hai đao quang va chạm, cùng tan biến, chỉ còn lại xung lực cường đại khuếch tán. Các võ giả xung quanh lại bị đẩy lùi.
Lâm Tiêu nhếch mép:
- Gia chủ Khương gia Thành Đao cũng chỉ có thế.
Ánh mắt Lâm Tiêu đầy vẻ khinh thường làm cho Khương Nhân Kiệt bốc cháy lửa giận, máu nóng sục sôi.
Khương Nhân Kiệt rống to:
- Muốn chết!
Khương Nhân Kiệt lại lao ra, hai tay liên tục chém nhiều đao quang giữa hư không, các đao quang thô to như sấm sét từ trên trời giáng xuống đổ ập vào Lâm Tiêu.
Phân Thân Hóa Ảnh quyết.
Người Lâm Tiêu bỗng nhẹ như không, chớp mắt bắn ra nhiều đoàn tàn ảnh khuếch tán bốn phương tám hướng. Thân hình thêm tia ý cảnh gió trở nên nhẹ nhàng, trong khoảnh khắc né tránh tất cả đao quang.
Xoẹt phập!
Vài tàn ảnh bị đao quang chém thành mấy mảnh, nhưng chân thân Lâm Tiêu thì không rụng một cọng lông, dễ dàng né hết đao quang. Những đao quang chém hụt bay ra sau lưng Lâm Tiêu, khí thế hung mãnh chém vào mặt đường.
Nhiếp Hùng hoảng hốt hét to:
- Mau tản ra!
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó trời sụp đất nứt, nền đá nguyên con đường nổ tung. Vô số đá vụn bắn tung tóe, mặt đất nứt rạn như mạng nhện, vài vết rạn thô to lan tràn đến cửa phủ đệ Nhiếp gia, nhìn mà rợn người.
Khương Nhân Kiệt nghiến răng, mắt lóe tia sáng lạnh:
- Đây là thân pháp gì? Nhiếp gia tìm đâu ra tiểu tử này. Còn trẻ tuổi mà thực lực đã đáng sợ như vậy.
Mới rồi Khương Nhân Kiệt đánh một chiêu dễ dàng giết võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành bình thường, nhưng không đụng được một góc áo của Lâm Tiêu.
Mắt Khương Nhân Kiệt lóe tia sáng:
- Chết tiệt, dùng thân pháp né tránh sao? Vậy đỡ thêm chiêu này!
Khương Nhân Kiệt điên cuồng vung đao:
- Thiên La Địa Võng!
Trong khoảnh khắc Khương Nhân Kiệt chém hàng trăm nhát đao trong thiên địa, đao quang sắc bén giăng khắp không trung. Đao khí rậm rạp kết hợp lại tạo thành tường đao không chỗ có một khe hở nào, hình thành lưới đao to lớn chụp xuống Lâm Tiêu.
Lưới đao dài rộng mấy chục trượng, bao phủ tất cả các góc quanh thân Lâm Tiêu. Khiến mọi người giật mình là giữa các đao quang không riêng lẻ mà do đao ý nối nhau, hình thành một tổng thể. Nếu Lâm Tiêu vận dụng thân pháp né tránh như vừa rồi sẽ không thoát khỏi.
Nhưng lần này Lâm Tiêu không định né.
- Luân Hồi Đao quyết, thiên địa Luân Hồi Đao!
Hai tay chấn động, nguyên lực vận chuyển điên cuồng trong người Lâm Tiêu. Tay phải nắm chặt Thái Huyền đao chém ra, đao quang to lớn hiển hiện trong không trung. Khí thế đáng sợ bộc phát, như thể thiên địa điên đảo luân hồi đụng mạnh vào lưới đao rực rỡ sắc bén.
Răng rắc! Răng rắc!
Ảo ảnh chiến đao to lớn va chạm với lưới đao hùng hồn. Hai bên liên tục va chạm, hủy diệt, hình thành từng vòng xoáy đao khí đậm đặc bắn tung bốn phương tám hướng, giữ trạng thái ngang sức ngang tài giữa hư không.
Mắt Khương Nhân Kiệt đỏ ngầu:
- Đao ý vào thân, diệt!
Đao ý đáng sợ tuôn ra từ cơ thể Khương Nhân Kiệt, hơi thở vô tận di chuyển, là đao ý vô tận đã đến tam phẩm tiểu thành. Khương Nhân Kiệt thi triển đao ý tiểu thành gia cố vào lưới đao rợp trời. Các đao quang đan xen thành lưới lại tỏa sáng rực rỡ, chớp mắt áp chế thiên địa Luân Hồi Đao của Lâm Tiêu.
Chỗ đáng sợ nhất của đao ý vô tận là khí thế, uy lực vô cùng tận của nó. Có đao ý vô tận tiểu thành gia cố, lưới đao càng dẻo dai điên cuồng ma sát đao quang to lớn của Lâm Tiêu chém ra. Từng đợt đao khí sắc bén gia cố vào lưới, càng đánh càng mạnh.
Bùm!
Ảo ảnh chiến đao thiên địa Luân Hồi Đao diễn biến ra không chịu nổi nổ tung. Thế đi của lưới đao không giảm hoàn toàn bao phủ Lâm Tiêu, bổ mạnh vào mặt đất. Đất bị xẻ thành từng khối như hình chiếc lưới thật to, mặt đất rung chuyển, đao ý vô tận mang đến lực lượng nghiền áp tầng tầng khiến mặt đất không chịu nổi bắn lên bụi mù.
Lâm Tiêu đứng trên đường cái bị lưới đao đè vào nền đá.
- Tiểu tử kia đã chết rồi sao?
- Đao ý tiểu thành tam phẩm thật đáng sợ, mới vừa rồi hai người còn ngang tài ngang sức nhưng chớp mắt đã chia thắng thua.
- Thực lực của Khương Nhân Kiệt, Nhiếp Hùng vốn tương đương nhau nhưng đao ý hai bên lệch có một phẩm mà sức chiến đấu đã chênh lệch rõ ràng lại quá xa.
Trong các cặp mắt võ giả đứng xem cuộc chiến chỉ còn sự rung động, nhiều võ giả đao khách đứng xa xem chép miệng tán thán. Bọn họ càng khát vọng lĩnh ngộ đao ý trong Đao Vương cốc nhiều hơn. Làm đao khách quyết đấu với võ giả không thấy gì, nhưng quyết đấu với cùng là đao khách, có lĩnh ngộ được đao ý hay không đem lại kết quả khác nhau rất nhiều. Nếu lĩnh ngộ đao ý cùng thuộc tính, đao ý phẩm cấp cao có hiệu quả nghiền áp đao ý phẩm cấp thấp.
Các đệ tử Khương gia thấy cảnh này thì reo lên:
- Gia chủ thắng, rốt cuộc cũng giết chết được tên tiểu tử này!
Các tộc nhân Nhiếp gia mặt trắng bệch, lo lắng nhìn giữa con đường bụi bay mù mịt.
Khương Thành siết chặt hai tay, hưng phấn nói:
- Phụ thân giết hay quá! Ta gai mắt tiểu tử kia lâu rồi!
Răng rắc!
Tiếng đá nứt và tiếng rơi lộp bộp vang lên. Khương Thành không hưng phấn được bao lâu, đôi mắt mọi người trân trân nhìn giữa đường. Bụi dần tán đi, một bóng người thấp thoáng hoàn hảo đứng yên, là Lâm Tiêu lúc trước bị lưới đao bao phủ.
Lâm Tiêu lạnh lùng cười:
- Khương gia của Thành Đao chỉ có như thế thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.