Chương 549: Chim sẻ ở phía sau.
Ám Ma Sư
26/09/2015
Điền Phong là võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành, dốc sức ném Thiên Nguyên Long quả to cỡ nắm tay thoáng chốc như sao băng bay sâu vào rừng rậm.
Điền Phong biết rõ nếu bị gia chủ Hạ Luân đuổi kịp thì gã có dâng Thiên Nguyên Long quả ra hay không vẫn sẽ chết. Đường sống duy nhất của Điền Phong là từ bỏ Thiên Nguyên Long quả ngay, thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn có lẽ còn hy vọng sống sót.
Hạ Luân tức giận quát:
- Điền Phong, ngươi muốn chết!
Mắt Hạ Luân đỏ ngầu muốn tóe lửa, ngoài miệng quát mắng nhưng gã buộc phải từ bỏ truy sát Điền Phong, lao nhanh đuổi theo Thiên Nguyên Long quả.
Mắt Lưu Vọng, Hà Sâm sáng rực:
- Mau, mau cướp Thiên Nguyên Long quả!
Hai người dốc hết tốc độ lao nhanh hướng Thiên Nguyên Long quả.
Điền Phong bắt chặt cơ hội liên tục chém mấy võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ bao vây mình, lao ra khỏi vòng vây chui vào sâu trong núi rừng.
Toàn quá trình nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Trong rừng núi rậm rạp Thiên Nguyên Long quả như viên đạn bay nhanh.
Mắt Hạ Luân đỏ rực bay trước nhất:
- Thiên Nguyên Long quả là của ta!
Nguyên lực điên cuồng vận chuyển, Hạ Luân rượt theo Thiên Nguyên Long quả.
Gần, gần.
Khi Hạ Luân cách Thiên Nguyên Long quả chỉ khoảng trăm thước . . .
Trong núi rừng bên cạnh một bóng người chui ra, chộp Thiên Nguyên Long quả trong tay.
Tiếng cười sang sảng vang vọng khắp núi rừng:
- Ha ha ha ! Nếu mấy vị đã rộng rãi vậy thì tại hạ không khách sáo, xin đa tạ!
Bóng người chộp lấy Thiên Nguyên Long quả rồi biến thành luồng sáng bay sâu vào sơn mạch Lạc Nhật, đó là Lâm Tiêu vẫn luôn núp một bên.
Bóng người thứ hai lao ra làm Hạ Luân, Lưu Vọng, Hà Sâm kinh ngạc kêu lên:
- Có chuyện gì?
- Là ai?
Hạ Luân tức điên:
- Tiểu tử thối, Hạ Luân ta tốt bụng cho ngươi mặt mũi vậy mà còn dám cướp Thiên Nguyên Long quả của ta? Ta phải bầm thây ngươi ra!
Hạ Luân tức xì khói, gã có vài cơ hội cướp lấy Thiên Nguyên Long quả nhưng ngay phút quan trọng lại luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hạ Luân tức muốn hộc máu.
Hạ Luân cao giọng quát:
- Trường Thiên Kiếm Quyết, Thiên Kiếm Tung Hoành!
Lực lượng nguyên khí như cơn bão khuếch tán trong người Hạ Luân, áp lực kinh khủng hình thành tường khí vô hình. Hai tay Hạ Luân giơ cao trường kiếm, bóng kiếm hùng hồn như ngọn núi ngưng tụ trong không trung chém hướng Lâm Tiêu bay đi xa.
Ầm ầm ầm!
Kiếm khí tung hoành, bóng kiếm to dài mấy chục thước bắn ra tựa cột trời đổ sụp. Kình khí đáng sợ như Thái sơn ép thẳng lên đầu Lâm Tiêu.
Mắt Hạ Luân đỏ ngầu, mặt vặn vẹo:
- Tiểu tử thối, chết đi!
Hạ Luân dốc hết lực lượng vào nhát kiếm này, đáng sợ hơn lúc công kích Điền Phong. Hạ Luân tin tưởng trước nhát kiếm này dù đối phương không chết cũng sẽ bị thương nặng. Chỉ cần ngăn cản đối phương giây lát thôi là Hạ Luân có thể lao tới giết Lâm Tiêu ngay.
Tiếng gầm rú ầm ầm, kình khí cuồng bạo ập đến. Lâm Tiêu đang bay đi chợt cảm giác không gian bốn phía bị đè nát, lực lượng đáng sợ từ bốn phương tám hướng tụ lại, uy lực mạnh mẽ khiến người sợ hãi.
Đao ý đáng sợ tỏa ra, Lâm Tiêu bình tĩnh vung đao chém lại:
- Hừ! Phá cho ta!
- Luân Hồi Đao Quyết, thiên địa Luân Hồi Đao!
Cái bóng chiến đao to lớn hiện ra trên bầu trời, ý cảnh thiên địa luân hồi, xoay chuyển hiển hiện. Bóng đao kiếm va chạm mạnh trong không trung rồi song song tán đi.
Lực trùng kích vô hình như mặt nước bị hòn đá quấy nhiễu gợn sóng khuếch tán bốn phương tám hướng. Nguyên lực đáng sợ oanh kích cây cối trong vòng trăm thước nát thành bột phấn. Dao động tinh thần mạnh mẽ dọc theo xung lực xâm nhập vào não Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:
- A? Trong kiếm khí của đối phương ẩn chứa công kích tinh thần?
Lâm Tiêu vội điều động tinh thần lực tứ phẩm trong não phòng ngự.
Nếu là võ giả bình thường bị công kích tinh thần cường đại này tấn công sẽ ngây người tại chỗ, hoặc bị thương. Nhưng Lâm Tiêu cũng có tinh thần lực tứ phẩm, giúp hắn phòng ngự đầu óc và sẽ cản được đòn công kích này.
Dù vậy trước lúc phòng ngự tinh thần Lâm Tiêu đã lỡ một nhịp nên nội tạng bị chấn động mạnh, mặt trắng bệch.
Nhưng Lâm Tiêu vẫn cười to hô lên:
- Ha ha ha! Các vị, cáo từ!
Lâm Tiêu nương theo xung cực lớn nhanh như chớp lao đi. Nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ thất chuyển phun ra từ dưới chân Lâm Tiêu, kết hợp lực lượng Lăng Không Hư Độ nhẹ nhàng, hắn như sao băng xẹt qua đường chân trời, biến mất trong rừng rậm.
Bụi bặm tán đi, Hạ Luân cảm nhận hơi thở Lâm Tiêu đã đi xa, mặt gã xanh như tàu lá chuối:
- Hắn đã trốn thoát rồi sao? Không thể nào!
Mắt Hạ Luân long lên sòng sọc, trán nổi gân xanh, tức giận run người. Hạ Luân không ngờ gã dốc sức công kích mà Lâm Tiêu vẫn bình an đỡ được, còn an toàn chạy đi.
Hạ Luân là võ giả đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, cộng thêm công kích tinh thần lực đặc biệt của gã, Điền Phong đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành cũng bị nhát kiếm của Hạ Luân trọng thương hộc máu. Lưu Vọng, Hà Sâm hợp sức lại chưa chắc đỡ được. Lâm Tiêu chỉ là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ nho nhỏ vậy mà đỡ được nhát kiếm của Hạ Luân, làm gã rất rung động, như có sóng dữ ập đến.
- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trong cơn tức giận điên người, Hạ Luân liên tục chửi mắng. Phải biết rằng Hạ Luân đã hao phí nhiều công sức vì Thiên Nguyên Long quả, điều động bảy, tám chục phần trăm lực lượng của gia tộc chỉ vì giành lấy Thiên Nguyên Long quả, trở thành cường giả số một thành Đại Viêm. Không ngờ cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.
Vù vù vù !
Vù vù vù!
Trong khi Hạ Luân tức giận và giật mình thì nam nhân khô gầy Hà Sâm, lão nhân râu bạc Lưu Vọng cũng chạy tới. Hai người nhìn hướng Lâm Tiêu đi xa, mặt xanh mét.
Vì giành lấy Thiên Nguyên Long quả, Lưu gia, Hà gia cũng dốc hết lực lượng ra, hầu như vận động tất cả sức mạnh. Kết quả làm Hà Sâm, Lưu Vọng tức điên. Điều đáng mừng cho cả ba phe là Thiên Nguyên Long quả không bị người của phe khác cướp đi.
- Không ngờ trong núi rừng còn có người ẩn núp, cướp Thiên Nguyên Long quả đi ngay trước mắt chúng ta, thật là gan to bằng trời!
- Tiểu tử kia thật đáng chết! Mặc kệ là là ai, dám đối địch với Hà gia thì Hà Sâm ta nhất định sẽ khiến hắn biến mất vĩnh viễn!
- Ha ha ha, Hạ Luân ta suốt ngày bắn chim ai ngờ lần này bị chim mổ mắt. Chuyện này sẽ không bỏ qua được, đừng để ta tìm được tung tích, nếu không Hạ Luân ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Gia chủ ba đại gia tộc tức giận mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt lóe sát khí đáng sợ, dữ tợn như ác thú muốn ăn thịt người.
Vù vù vù!
Một đám tộc nhân ba đại gia tộc kéo nhau đến, bọn họ nhìn gia chủ mặt đen như lọ nồi thì thầm run sợ.
- Truyền lệnh của ta, lập tức phong tỏa núi rừng này, tìm kiếm thật kỹ, không được bỏ lỡ một góc nào. Dù phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra tiểu tử kia!
Hạ Luân lạnh băng ra lệnh cho thuộc hạ sau lưng mình:
- Hướng tiểu tử đó đi là sâu trong sơn mạch Lạc Nhật, muốn đi ra phải trải qua khu vực này. Thiên Nguyên Long quả chín sẽ hấp dẫn nhiều yêu thú, tiểu tử này không trốn được đâu.
Điền Phong biết rõ nếu bị gia chủ Hạ Luân đuổi kịp thì gã có dâng Thiên Nguyên Long quả ra hay không vẫn sẽ chết. Đường sống duy nhất của Điền Phong là từ bỏ Thiên Nguyên Long quả ngay, thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn có lẽ còn hy vọng sống sót.
Hạ Luân tức giận quát:
- Điền Phong, ngươi muốn chết!
Mắt Hạ Luân đỏ ngầu muốn tóe lửa, ngoài miệng quát mắng nhưng gã buộc phải từ bỏ truy sát Điền Phong, lao nhanh đuổi theo Thiên Nguyên Long quả.
Mắt Lưu Vọng, Hà Sâm sáng rực:
- Mau, mau cướp Thiên Nguyên Long quả!
Hai người dốc hết tốc độ lao nhanh hướng Thiên Nguyên Long quả.
Điền Phong bắt chặt cơ hội liên tục chém mấy võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ bao vây mình, lao ra khỏi vòng vây chui vào sâu trong núi rừng.
Toàn quá trình nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Trong rừng núi rậm rạp Thiên Nguyên Long quả như viên đạn bay nhanh.
Mắt Hạ Luân đỏ rực bay trước nhất:
- Thiên Nguyên Long quả là của ta!
Nguyên lực điên cuồng vận chuyển, Hạ Luân rượt theo Thiên Nguyên Long quả.
Gần, gần.
Khi Hạ Luân cách Thiên Nguyên Long quả chỉ khoảng trăm thước . . .
Trong núi rừng bên cạnh một bóng người chui ra, chộp Thiên Nguyên Long quả trong tay.
Tiếng cười sang sảng vang vọng khắp núi rừng:
- Ha ha ha ! Nếu mấy vị đã rộng rãi vậy thì tại hạ không khách sáo, xin đa tạ!
Bóng người chộp lấy Thiên Nguyên Long quả rồi biến thành luồng sáng bay sâu vào sơn mạch Lạc Nhật, đó là Lâm Tiêu vẫn luôn núp một bên.
Bóng người thứ hai lao ra làm Hạ Luân, Lưu Vọng, Hà Sâm kinh ngạc kêu lên:
- Có chuyện gì?
- Là ai?
Hạ Luân tức điên:
- Tiểu tử thối, Hạ Luân ta tốt bụng cho ngươi mặt mũi vậy mà còn dám cướp Thiên Nguyên Long quả của ta? Ta phải bầm thây ngươi ra!
Hạ Luân tức xì khói, gã có vài cơ hội cướp lấy Thiên Nguyên Long quả nhưng ngay phút quan trọng lại luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hạ Luân tức muốn hộc máu.
Hạ Luân cao giọng quát:
- Trường Thiên Kiếm Quyết, Thiên Kiếm Tung Hoành!
Lực lượng nguyên khí như cơn bão khuếch tán trong người Hạ Luân, áp lực kinh khủng hình thành tường khí vô hình. Hai tay Hạ Luân giơ cao trường kiếm, bóng kiếm hùng hồn như ngọn núi ngưng tụ trong không trung chém hướng Lâm Tiêu bay đi xa.
Ầm ầm ầm!
Kiếm khí tung hoành, bóng kiếm to dài mấy chục thước bắn ra tựa cột trời đổ sụp. Kình khí đáng sợ như Thái sơn ép thẳng lên đầu Lâm Tiêu.
Mắt Hạ Luân đỏ ngầu, mặt vặn vẹo:
- Tiểu tử thối, chết đi!
Hạ Luân dốc hết lực lượng vào nhát kiếm này, đáng sợ hơn lúc công kích Điền Phong. Hạ Luân tin tưởng trước nhát kiếm này dù đối phương không chết cũng sẽ bị thương nặng. Chỉ cần ngăn cản đối phương giây lát thôi là Hạ Luân có thể lao tới giết Lâm Tiêu ngay.
Tiếng gầm rú ầm ầm, kình khí cuồng bạo ập đến. Lâm Tiêu đang bay đi chợt cảm giác không gian bốn phía bị đè nát, lực lượng đáng sợ từ bốn phương tám hướng tụ lại, uy lực mạnh mẽ khiến người sợ hãi.
Đao ý đáng sợ tỏa ra, Lâm Tiêu bình tĩnh vung đao chém lại:
- Hừ! Phá cho ta!
- Luân Hồi Đao Quyết, thiên địa Luân Hồi Đao!
Cái bóng chiến đao to lớn hiện ra trên bầu trời, ý cảnh thiên địa luân hồi, xoay chuyển hiển hiện. Bóng đao kiếm va chạm mạnh trong không trung rồi song song tán đi.
Lực trùng kích vô hình như mặt nước bị hòn đá quấy nhiễu gợn sóng khuếch tán bốn phương tám hướng. Nguyên lực đáng sợ oanh kích cây cối trong vòng trăm thước nát thành bột phấn. Dao động tinh thần mạnh mẽ dọc theo xung lực xâm nhập vào não Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:
- A? Trong kiếm khí của đối phương ẩn chứa công kích tinh thần?
Lâm Tiêu vội điều động tinh thần lực tứ phẩm trong não phòng ngự.
Nếu là võ giả bình thường bị công kích tinh thần cường đại này tấn công sẽ ngây người tại chỗ, hoặc bị thương. Nhưng Lâm Tiêu cũng có tinh thần lực tứ phẩm, giúp hắn phòng ngự đầu óc và sẽ cản được đòn công kích này.
Dù vậy trước lúc phòng ngự tinh thần Lâm Tiêu đã lỡ một nhịp nên nội tạng bị chấn động mạnh, mặt trắng bệch.
Nhưng Lâm Tiêu vẫn cười to hô lên:
- Ha ha ha! Các vị, cáo từ!
Lâm Tiêu nương theo xung cực lớn nhanh như chớp lao đi. Nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ thất chuyển phun ra từ dưới chân Lâm Tiêu, kết hợp lực lượng Lăng Không Hư Độ nhẹ nhàng, hắn như sao băng xẹt qua đường chân trời, biến mất trong rừng rậm.
Bụi bặm tán đi, Hạ Luân cảm nhận hơi thở Lâm Tiêu đã đi xa, mặt gã xanh như tàu lá chuối:
- Hắn đã trốn thoát rồi sao? Không thể nào!
Mắt Hạ Luân long lên sòng sọc, trán nổi gân xanh, tức giận run người. Hạ Luân không ngờ gã dốc sức công kích mà Lâm Tiêu vẫn bình an đỡ được, còn an toàn chạy đi.
Hạ Luân là võ giả đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, cộng thêm công kích tinh thần lực đặc biệt của gã, Điền Phong đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đại thành cũng bị nhát kiếm của Hạ Luân trọng thương hộc máu. Lưu Vọng, Hà Sâm hợp sức lại chưa chắc đỡ được. Lâm Tiêu chỉ là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ nho nhỏ vậy mà đỡ được nhát kiếm của Hạ Luân, làm gã rất rung động, như có sóng dữ ập đến.
- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Trong cơn tức giận điên người, Hạ Luân liên tục chửi mắng. Phải biết rằng Hạ Luân đã hao phí nhiều công sức vì Thiên Nguyên Long quả, điều động bảy, tám chục phần trăm lực lượng của gia tộc chỉ vì giành lấy Thiên Nguyên Long quả, trở thành cường giả số một thành Đại Viêm. Không ngờ cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.
Vù vù vù !
Vù vù vù!
Trong khi Hạ Luân tức giận và giật mình thì nam nhân khô gầy Hà Sâm, lão nhân râu bạc Lưu Vọng cũng chạy tới. Hai người nhìn hướng Lâm Tiêu đi xa, mặt xanh mét.
Vì giành lấy Thiên Nguyên Long quả, Lưu gia, Hà gia cũng dốc hết lực lượng ra, hầu như vận động tất cả sức mạnh. Kết quả làm Hà Sâm, Lưu Vọng tức điên. Điều đáng mừng cho cả ba phe là Thiên Nguyên Long quả không bị người của phe khác cướp đi.
- Không ngờ trong núi rừng còn có người ẩn núp, cướp Thiên Nguyên Long quả đi ngay trước mắt chúng ta, thật là gan to bằng trời!
- Tiểu tử kia thật đáng chết! Mặc kệ là là ai, dám đối địch với Hà gia thì Hà Sâm ta nhất định sẽ khiến hắn biến mất vĩnh viễn!
- Ha ha ha, Hạ Luân ta suốt ngày bắn chim ai ngờ lần này bị chim mổ mắt. Chuyện này sẽ không bỏ qua được, đừng để ta tìm được tung tích, nếu không Hạ Luân ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Gia chủ ba đại gia tộc tức giận mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt lóe sát khí đáng sợ, dữ tợn như ác thú muốn ăn thịt người.
Vù vù vù!
Một đám tộc nhân ba đại gia tộc kéo nhau đến, bọn họ nhìn gia chủ mặt đen như lọ nồi thì thầm run sợ.
- Truyền lệnh của ta, lập tức phong tỏa núi rừng này, tìm kiếm thật kỹ, không được bỏ lỡ một góc nào. Dù phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra tiểu tử kia!
Hạ Luân lạnh băng ra lệnh cho thuộc hạ sau lưng mình:
- Hướng tiểu tử đó đi là sâu trong sơn mạch Lạc Nhật, muốn đi ra phải trải qua khu vực này. Thiên Nguyên Long quả chín sẽ hấp dẫn nhiều yêu thú, tiểu tử này không trốn được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.