Chương 233: Chịu đủ nghi ngờ. (2)
Ám Ma Sư
26/08/2015
- Ô Hạo, Ô Hạo...
- Đệ nhất thiên tài...
- Luyện dược đại sư...
Mọi người vô cùng kích động, tiếng hoan hô thật lớn, cả quảng trường như chấn động lên.
- Xem ra lần này Đan Các Ô Hạo được ủng hộ thật cao ah.
Thành chủ Trang Dịch mỉm cười nói.
- Trang thành chủ nói không sai, Ô Hạo đích xác là thiên tài, chân võ giả tam chuyển mười chín tuổi, tuy kinh người nhưng cũng không đến nỗi làm người chấn động, mấu chốt là thiên phú luyện dược kinh người vô cùng, mới hai mươi đã là nhị phẩm luyện dược sư, thật sự là nhân tài xuất sắc mấy chục năm qua của Tân Vệ thành chúng ta ah.
- Phải đó, ta nhớ được lần trước Đan Các dành được thứ nhất thôi, Kê các chủ, lần này Đan Các lại muốn đạt được lần nữa sao?
Mọi người nhìn Kê Thế, nghị luận sôi nổi, bộ dáng như vui vẻ hòa thuận.
- Trang thành chủ cùng các vị tổng quản thật khách khí.
Kê Thế lắc đầu mỉm cười nói:
- Ô Hạo có tài đức gì đạt được chư vị khen ngợi như thế, những lời đồn kia đều vô căn cứ, chân chính thứ nhất phải tỷ thí mới biết được.
Trên lôi đài, vẻ mặt Ô Hạo tươi cười, chắp tay chào mọi người bên dưới, vầng trán đầy vẻ ngạo nghễ cùng đắc ý, biểu tình vô cùng cao ngạo, giống như mình đã chiến thắng vị trí đầu tiên.
- Vị đệ tử kế tiếp cũng đến từ Đan Các Nghê Thanh.
- Nghê Thanh, Nghê Thanh...
Mỗi khi giới thiệu một đệ tử đều truyền ra tiếng hoan hô, căn cứ theo thanh âm lớn nhỏ là biết chênh lệch giữa các đệ tử, tuy đều là tranh đoạt vị trí phía trước, nhưng trong việc nổi tiếng chênh lệch thật lớn.
Rất nhanh, lão giả giới thiệu đến Võ Điện.
- Vị này là Võ Điện Cung Dục.
- Cung Dục!
- Cố lên!
Thanh danh Cung Dục trong Tân Vệ thành thật lớn, hai mươi tuổi là tam chuyển sơ kỳ, một thanh trường kiếm quét ngang Liên Vân thập tam đạo, uy danh hiển hách.
- Kế tiếp, vị đệ tử này cũng đến từ Võ Điện Lâm Tiêu.
Lão giả chỉ vào Lâm Tiêu, nhưng khác với tiếng hoan hô trước đó, trong quảng trường lại hoàn toàn yên tĩnh.
Dân chúng yên tĩnh không phải vì hắn không nổi tiếng, ngược lại thanh danh của hắn còn nổi tiếng hơn cả những đệ tử khác.
Đệ tử đánh chết giáo quan, ước hẹn đối chiến với Ô Hạo, một mình xâm nhập trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn, đồ diệt toàn bộ mã tặc.
Mỗi một sự kiện đều đủ náo động Tân Vệ thành, làm cho thanh danh Lâm Tiêu truyền vào mỗi ngõ ngách, mọi người đều biết rõ như lòng bàn tay, chính bởi vì như thế ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy thật khó thể tin vì sao Lâm Tiêu trở thành đệ tử chủng tử của Võ Điện.
- Lâm Tiêu làm sao trở thành đệ tử hạch tâm của Võ Điện?
- Phải đó, ta nghe nói năm nay hắn chỉ mới mười lăm tuổi đi? Gia nhập Võ Điện mới một năm thời gian, thế nhưng trở thành đệ tử hạch tâm Võ Điện? Nói đùa gì vậy!
- Nói tới thiên phú, Lâm Tiêu đích xác vô cùng kinh người, năm đó còn là đệ tử đánh chết trợ lý giáo quan Lưu Lỵ, không lâu trước nghe nói đồ diệt cả Huyết Ma mã tặc đoàn, luận thực lực dù sao cũng không thể trở thành đệ tử hạch tâm ah?
- Những đệ tử hạch tâm khác đều mười chín hai mươi, nếu không cũng là võ giả tam chuyển, dù không phải cũng là cao thủ lâu đời, nhưng mà Lâm Tiêu...
Đủ loại nghị luận không ngừng vang lên, trên quảng trường tràn ngập tiếng xôn xao, đều nghi hoặc khó hiểu...
Thật sự do tuổi tác Lâm Tiêu còn quá trẻ, võ giả mười lăm tuổi, trở thành chân võ giả gia nhập Võ Điện chỉ một năm, tuy rằng thanh danh thật lớn nhưng vẫn không ngăn cản được lòng ngờ vực của mọi người.
- Ha ha, đây là Lâm Tiêu đang chuẩn bị quyết đấu cùng Ô Hạo sư huynh trong trận so đấu sao? Tiểu oa nhi chưa dứt sữa cũng dám nói mạnh miệng, thật sự là cười chết người, ha ha...
Lúc này trong đám đệ tử Đan Các có một thanh âm thô lỗ vang lên, khiến không ít người ầm ầm cười to.
Không ít đệ tử Võ Điện sắc mặt âm trầm, hiển nhiên cũng cảm thấy bất mãn, không ít đệ tử từng ảo tưởng qua mình có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm, không ít người vô cùng khát khao, đều cho rằng trở thành đệ tử hạch tâm là một vinh dự cao thượng.
Nhưng chờ tới khi danh sách đệ tử hạch tâm được đưa ra, bọn họ vô cùng thất vọng, đối với việc Cung Dục được lựa chọn họ cũng không nói gì, nhưng đối với Lâm Tiêu, trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu, chẳng qua bởi vì quyền quyết định nằm trong tay tổng quản, hơn nữa đều là đệ tử Võ Điện cho nên họ mới đè nén xuống, nhưng hôm nay nhìn thấy tiếng nghị luận đầy mất mặt kia làm họ cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng cảm thấy oán trách Lâm Tiêu.
Trên đài cao, diễn cảm Lâm Tiêu lãnh đạm, căn bản không bị thanh âm dưới đài làm ảnh hưởng mảy may.
Hắn không cần người khác khẳng định, trong lòng tự mình hiểu rõ.
Cách đó không xa, Ô Hạo nghiền ngẫm nhìn hắn, khóe môi lộ nụ cười khinh miệt, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.
Mà hơn mười đệ tử còn lại đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Lâm Tiêu, cảm giác hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Trên dãy ghế khách quý, Ngô Bình cười lạnh, trào phúng nói:
- Trữ Vĩ Thần, Võ Điện các ngươi từ khi nào thiếu người tới như vậy? Chỉ một thiếu niên mười lăm tuổi mới đạt chân võ giả chưa đầy một năm đã trở thành đệ tử chủng tử? Nếu khuyết thiếu đệ tử thì ngươi cứ nói, Nguyên Vũ thánh địa không ít, tùy tiện cho ngươi mượn vài người cũng không vấn đề gì, miễn cho ngươi làm mất mặt tới như vậy.
- Hừ!
Trữ Vĩ Thần liếc nhìn Ngô Bình, cười lạnh nói:
- Không dám làm phiền Ngô Bình tổng quản, đệ tử thiên tài của Nguyên Vũ thánh địa đúng là nhiều, nhưng cả đám đều là thủy hóa, ta nhớ được cách đây không lâu các ngươi có một đệ tử tên Đồ Dương bởi vì cướp đoạt nhiệm vụ, là bị Lâm Tiêu đánh cho nửa chết nửa sống khiêng về đi? Nga, phải rồi, nghe nói bây giờ hắn còn chưa lành lại? Xem ra trình độ trị liệu của Nguyên Vũ thánh địa các ngươi không ra gì đi? Nếu cần thì cứ việc lên tiếng, Võ Điện có thể cung cấp huấn luyện cho luyện dược sư của các ngươi, miễn bị tình trạng đệ tử bị thương lại trị không hết!
- Ngươi...
Ngô Bình siết chặt hai tay, tay ghế bị hắn nháy mắt siết dập nát.
Tổng quản của những thế lực khác nhìn thấy một màn này đều không lên tiếng, Nguyên Vũ thánh địa cùng Võ Điện là tử đối đầu, song phương thường xuyên tranh đấu, họ cũng không cần xen lẫn vào.
Trang Dịch nhìn Trữ Vĩ Thần, cười nói:
- Trữ Vĩ Thần, đó là Lâm Tiêu của Võ Điện? Đệ đệ của Lâm Hiên năm đó?
- Phải.
Trữ Vĩ Thần gật gật đầu.
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Lâm Tiêu đồ diệt Huyết Ma mã tặc đoàn hoành hành nhiều năm, là phúc của Tân Vệ thành chúng ta.
Trang Dịch mỉm cười nhìn Lâm Tiêu nói:
- Nhìn khí tức của hắn hẳn ở nhị chuyển hậu kỳ đi, còn tuổi nhỏ đã có thành tựu như vậy, không kém đại ca hắn bao nhiêu, thực lực nhị chuyển hậu kỳ tuy không quá mạnh, nhưng chưa chắc không thể tiến vào trước mười, ta thật xem trọng hắn.
Nói tới đây, Trang Dịch nhìn qua Kê Thế, cười nói:
- Đúng rồi, ta nghe nói Lâm Tiêu có một trận ước chiến với Ô Hạo của các ngươi, ta cảm thấy thật chờ mong, ha ha...
- Đệ nhất thiên tài...
- Luyện dược đại sư...
Mọi người vô cùng kích động, tiếng hoan hô thật lớn, cả quảng trường như chấn động lên.
- Xem ra lần này Đan Các Ô Hạo được ủng hộ thật cao ah.
Thành chủ Trang Dịch mỉm cười nói.
- Trang thành chủ nói không sai, Ô Hạo đích xác là thiên tài, chân võ giả tam chuyển mười chín tuổi, tuy kinh người nhưng cũng không đến nỗi làm người chấn động, mấu chốt là thiên phú luyện dược kinh người vô cùng, mới hai mươi đã là nhị phẩm luyện dược sư, thật sự là nhân tài xuất sắc mấy chục năm qua của Tân Vệ thành chúng ta ah.
- Phải đó, ta nhớ được lần trước Đan Các dành được thứ nhất thôi, Kê các chủ, lần này Đan Các lại muốn đạt được lần nữa sao?
Mọi người nhìn Kê Thế, nghị luận sôi nổi, bộ dáng như vui vẻ hòa thuận.
- Trang thành chủ cùng các vị tổng quản thật khách khí.
Kê Thế lắc đầu mỉm cười nói:
- Ô Hạo có tài đức gì đạt được chư vị khen ngợi như thế, những lời đồn kia đều vô căn cứ, chân chính thứ nhất phải tỷ thí mới biết được.
Trên lôi đài, vẻ mặt Ô Hạo tươi cười, chắp tay chào mọi người bên dưới, vầng trán đầy vẻ ngạo nghễ cùng đắc ý, biểu tình vô cùng cao ngạo, giống như mình đã chiến thắng vị trí đầu tiên.
- Vị đệ tử kế tiếp cũng đến từ Đan Các Nghê Thanh.
- Nghê Thanh, Nghê Thanh...
Mỗi khi giới thiệu một đệ tử đều truyền ra tiếng hoan hô, căn cứ theo thanh âm lớn nhỏ là biết chênh lệch giữa các đệ tử, tuy đều là tranh đoạt vị trí phía trước, nhưng trong việc nổi tiếng chênh lệch thật lớn.
Rất nhanh, lão giả giới thiệu đến Võ Điện.
- Vị này là Võ Điện Cung Dục.
- Cung Dục!
- Cố lên!
Thanh danh Cung Dục trong Tân Vệ thành thật lớn, hai mươi tuổi là tam chuyển sơ kỳ, một thanh trường kiếm quét ngang Liên Vân thập tam đạo, uy danh hiển hách.
- Kế tiếp, vị đệ tử này cũng đến từ Võ Điện Lâm Tiêu.
Lão giả chỉ vào Lâm Tiêu, nhưng khác với tiếng hoan hô trước đó, trong quảng trường lại hoàn toàn yên tĩnh.
Dân chúng yên tĩnh không phải vì hắn không nổi tiếng, ngược lại thanh danh của hắn còn nổi tiếng hơn cả những đệ tử khác.
Đệ tử đánh chết giáo quan, ước hẹn đối chiến với Ô Hạo, một mình xâm nhập trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn, đồ diệt toàn bộ mã tặc.
Mỗi một sự kiện đều đủ náo động Tân Vệ thành, làm cho thanh danh Lâm Tiêu truyền vào mỗi ngõ ngách, mọi người đều biết rõ như lòng bàn tay, chính bởi vì như thế ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy thật khó thể tin vì sao Lâm Tiêu trở thành đệ tử chủng tử của Võ Điện.
- Lâm Tiêu làm sao trở thành đệ tử hạch tâm của Võ Điện?
- Phải đó, ta nghe nói năm nay hắn chỉ mới mười lăm tuổi đi? Gia nhập Võ Điện mới một năm thời gian, thế nhưng trở thành đệ tử hạch tâm Võ Điện? Nói đùa gì vậy!
- Nói tới thiên phú, Lâm Tiêu đích xác vô cùng kinh người, năm đó còn là đệ tử đánh chết trợ lý giáo quan Lưu Lỵ, không lâu trước nghe nói đồ diệt cả Huyết Ma mã tặc đoàn, luận thực lực dù sao cũng không thể trở thành đệ tử hạch tâm ah?
- Những đệ tử hạch tâm khác đều mười chín hai mươi, nếu không cũng là võ giả tam chuyển, dù không phải cũng là cao thủ lâu đời, nhưng mà Lâm Tiêu...
Đủ loại nghị luận không ngừng vang lên, trên quảng trường tràn ngập tiếng xôn xao, đều nghi hoặc khó hiểu...
Thật sự do tuổi tác Lâm Tiêu còn quá trẻ, võ giả mười lăm tuổi, trở thành chân võ giả gia nhập Võ Điện chỉ một năm, tuy rằng thanh danh thật lớn nhưng vẫn không ngăn cản được lòng ngờ vực của mọi người.
- Ha ha, đây là Lâm Tiêu đang chuẩn bị quyết đấu cùng Ô Hạo sư huynh trong trận so đấu sao? Tiểu oa nhi chưa dứt sữa cũng dám nói mạnh miệng, thật sự là cười chết người, ha ha...
Lúc này trong đám đệ tử Đan Các có một thanh âm thô lỗ vang lên, khiến không ít người ầm ầm cười to.
Không ít đệ tử Võ Điện sắc mặt âm trầm, hiển nhiên cũng cảm thấy bất mãn, không ít đệ tử từng ảo tưởng qua mình có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm, không ít người vô cùng khát khao, đều cho rằng trở thành đệ tử hạch tâm là một vinh dự cao thượng.
Nhưng chờ tới khi danh sách đệ tử hạch tâm được đưa ra, bọn họ vô cùng thất vọng, đối với việc Cung Dục được lựa chọn họ cũng không nói gì, nhưng đối với Lâm Tiêu, trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu, chẳng qua bởi vì quyền quyết định nằm trong tay tổng quản, hơn nữa đều là đệ tử Võ Điện cho nên họ mới đè nén xuống, nhưng hôm nay nhìn thấy tiếng nghị luận đầy mất mặt kia làm họ cảm thấy phẫn nộ, đồng thời cũng cảm thấy oán trách Lâm Tiêu.
Trên đài cao, diễn cảm Lâm Tiêu lãnh đạm, căn bản không bị thanh âm dưới đài làm ảnh hưởng mảy may.
Hắn không cần người khác khẳng định, trong lòng tự mình hiểu rõ.
Cách đó không xa, Ô Hạo nghiền ngẫm nhìn hắn, khóe môi lộ nụ cười khinh miệt, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.
Mà hơn mười đệ tử còn lại đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Lâm Tiêu, cảm giác hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Trên dãy ghế khách quý, Ngô Bình cười lạnh, trào phúng nói:
- Trữ Vĩ Thần, Võ Điện các ngươi từ khi nào thiếu người tới như vậy? Chỉ một thiếu niên mười lăm tuổi mới đạt chân võ giả chưa đầy một năm đã trở thành đệ tử chủng tử? Nếu khuyết thiếu đệ tử thì ngươi cứ nói, Nguyên Vũ thánh địa không ít, tùy tiện cho ngươi mượn vài người cũng không vấn đề gì, miễn cho ngươi làm mất mặt tới như vậy.
- Hừ!
Trữ Vĩ Thần liếc nhìn Ngô Bình, cười lạnh nói:
- Không dám làm phiền Ngô Bình tổng quản, đệ tử thiên tài của Nguyên Vũ thánh địa đúng là nhiều, nhưng cả đám đều là thủy hóa, ta nhớ được cách đây không lâu các ngươi có một đệ tử tên Đồ Dương bởi vì cướp đoạt nhiệm vụ, là bị Lâm Tiêu đánh cho nửa chết nửa sống khiêng về đi? Nga, phải rồi, nghe nói bây giờ hắn còn chưa lành lại? Xem ra trình độ trị liệu của Nguyên Vũ thánh địa các ngươi không ra gì đi? Nếu cần thì cứ việc lên tiếng, Võ Điện có thể cung cấp huấn luyện cho luyện dược sư của các ngươi, miễn bị tình trạng đệ tử bị thương lại trị không hết!
- Ngươi...
Ngô Bình siết chặt hai tay, tay ghế bị hắn nháy mắt siết dập nát.
Tổng quản của những thế lực khác nhìn thấy một màn này đều không lên tiếng, Nguyên Vũ thánh địa cùng Võ Điện là tử đối đầu, song phương thường xuyên tranh đấu, họ cũng không cần xen lẫn vào.
Trang Dịch nhìn Trữ Vĩ Thần, cười nói:
- Trữ Vĩ Thần, đó là Lâm Tiêu của Võ Điện? Đệ đệ của Lâm Hiên năm đó?
- Phải.
Trữ Vĩ Thần gật gật đầu.
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Lâm Tiêu đồ diệt Huyết Ma mã tặc đoàn hoành hành nhiều năm, là phúc của Tân Vệ thành chúng ta.
Trang Dịch mỉm cười nhìn Lâm Tiêu nói:
- Nhìn khí tức của hắn hẳn ở nhị chuyển hậu kỳ đi, còn tuổi nhỏ đã có thành tựu như vậy, không kém đại ca hắn bao nhiêu, thực lực nhị chuyển hậu kỳ tuy không quá mạnh, nhưng chưa chắc không thể tiến vào trước mười, ta thật xem trọng hắn.
Nói tới đây, Trang Dịch nhìn qua Kê Thế, cười nói:
- Đúng rồi, ta nghe nói Lâm Tiêu có một trận ước chiến với Ô Hạo của các ngươi, ta cảm thấy thật chờ mong, ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.