Chương 953: Chôn sống.
Ám Ma Sư
22/11/2015
Vù vù vù!
Thật nhiều khí hỗn độn tràn ra. Sinh Tử Lưỡng Trọng trận diễn biến thành hai đao nhẫn chân nguyên bỗng phát ra tiếng nổ đì đùng, mất cân bằng.
Nghê Tử Cường kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Sao tinh thần lực của ngươi mạnh như vậy?
Năm nay Nghê Tử Cường ba mươi ba tuổi chẳng những đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mặt luyện đan cũng có thành tựu siêu cao. Về thực lực Nghê Tử Cường không thuộc nhóm mạnh nhất trong Sinh Tử Quỳnh Lâu, nhưng bàn về thiên phú tổng thể, cùng là luyện dược sư bát phẩm, gã tự hào không thua kém ai. Nghê Tử Cường không ngờ tinh thần lực của Lâm Tiêu còn mạnh hơn gã.
Khiến Nghê Tử Cường giật mình hơn là ánh mắt của Lâm Tiêu. Sinh Tử Lưỡng Trọng trận của Nghê Tử Cường không phải đại trận nghịch thiên gì nhưng đây đã là cực hạn luyện dược sư bát giai có thể vận dụng, uy lực vô cùng đáng sợ. Sinh Tử Lưỡng Trọng trận kết hợp chân nguyên Nghê Tử Cường đủ giết cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn. Dù Lâm Tiêu cũng là luyện dược đại sư bát phẩm cũng không thể ngay lập tức tìm ra điểm yếu trận pháp, phá tan ngay.
Thực lực như vậy dù là luyện dược đại sư cửu phẩm cũng không làm nổi, tiểu tử này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?
Tuy lòng giật mình nhưng Nghê Tử Cường không ngây người. Trong khoảnh khắc Sinh Tử Lưỡng Trọng trận bị phá, gã quát to nhanh chóng vỗ một chưởng vào Lâm Tiêu.
- Nộ Hủy Thiên Đoạn!
Ầm!
Một chưởng ảnh khổng lồ xuất hiện trong không trung kèm theo lực lượng không gì địch nổi ầm ầm đè tới Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu rống to:
- Thông Thiên Nhất Đao!
Lâm Tiêu phát ra đao ý thập phẩm viên mãn. Đao ý đậm đặc phóng lên cao, uy hiếp khủng bố khiến hư không rung rinh, hơi thở tuyệt vọng vô tận tràn ngập thiên địa.
Răng rắc!
Đao quang sấm sét khủng bố xé rách bàn tay to Nghê Tử Cường vỗ ra, bẻ gãy nghiền nát ầm ầm đến trước mặt gã.
Nghê Tử Cường biến sắc mặt, lòng thầm rít gào. Không thể nào, đây là đao ý thập phẩm viên mãn! Lâm Tiêu chỉ là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ sao lại có thành tựu đao ý khủng khiếp như thế?
Nghê Tử Cường hoảng hồn vội vàng thúc giục Hư Không áo giáp.
Ong ong ong!
Nghê Tử Cường như hòa tan trong không trung, hai bao tay tỏa sáng rực rỡ kẹp chặt nhát đao Lâm Tiêu chém ra.
Bùm!
Nghê Tử Cường bay ngược ra, hai tay tê dại, Hư Không áo giáp lúc sáng lúc tối.
Mặt Nghê Tử Cường khi xanh khi tím thầm nghĩ:
- Đòn công kích quá khủng bố, nếu ta không mặc Hư Không áo giáp thì đã bị nguy hiểm.
Nghê Tử Cường vừa sợ hãi cũng rất tức giận, gã đường đường là cao thủ của Đế quốc Thiên Huyền nhưng bị Lâm Tiêu dồn vào đường cùng.
Lâm Tiêu nhìn Nghê Tử Cường, thầm tiếc nuối:
- Tiếc quá.
Lâm Tiêu càng thèm Hư Không áo giáp hơn, tuy Hư Không áo giáp không mạnh bằng Độn Không Châu ngày xưa La Bá Thiên sử dụng nhưng cũng chứa trận pháp không gian. Vào phút mấu chốt Hư Không áo giáp giảm nhiều lực công kích của đối thủ, coi như là món chí bảo, hơn xa nguyên khí phòng ngự thượng phẩm bình thường.
Mắt Nghê Tử Cường đỏ ngầu:
- Ngươi đã chọc giận ta.
Nghê Tử Cường hét to một tiếng:
- Hư không trận pháp!
Ong ong ong!
Từng đợt tinh thần lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập đến, Hư Không áo giáp trên người Nghê Tử Cường tỏa sáng chói lòa, càng phù văn huyền diệu lấp lánh. Hư không quanh thân Lâm Tiêu dao động, hắn lại bị đại trận bao phủ.
- Chết đi!
Đại trận khuếch tán, Nghê Tử Cường tung nắm đấm xuyên qua khoảng cách thế giới này chớp mắt đến trước mặt Lâm Tiêu, đập mạnh vào ngực hắn.
Bùm!
Lâm Tiêu bay ngược ra, chân nguyên hộ thể tan vỡ. Thiên Nguyên Long Lân giáp ngoài người tỏa sáng nhấp nháy, khí huyết sôi trào trong người Lâm Tiêu.
Nghê Tử Cường kinh ngạc nói:
- Không bị thương?
Nghê Tử Cường không ngờ lực phòng ngự của Lâm Tiêu đáng sợ như vậy, chịu một quyền của gã mà không bị thương.
- Phá!
Thanh âm như sấm mùa xuân, tinh thần lực vô hình khuếch tán đánh tan trận pháp hư không Nghê Tử Cường bày ra.
Mắt Lâm Tiêu bắn ra tia sáng nhìn Hư Không áo giáp trên người Nghê Tử Cường. Thần dung hư không chẳng là gì, dù sao Hư Không áo giáp chẳng giống Độn Không Châu giúp võ giả hoàn toàn hòa vào hư không. Trong Độn Không Châu trước khi lực lượng căn nguyên của vương giả biến mất, trừ Vương giả Sinh Tử cảnh ra những công kích khác không đánh trúng được, chỉ yếu đi một phần công kích. Trận pháp hư không khảm trong Hư Không áo giáp lại làm Lâm Tiêu rạo rực. Mới rồi Nghê Tử Cường cách Lâm Tiêu còn một khoảng, cú đấm đánh ra như có thể vượt qua không gian trực tiếp công kích bản thể. Nếu không phải Lâm Tiêu tu luyện Tinh Thần Tôi Thể quyết đến đệ nhị trọng thì đã bị thuương nặng hộc máu.
Lâm Tiêu hưng phấn nói:
- Bảo bối tốt, Lâm Tiêu ta nhất định sẽ lấy Hư Không áo giáp!
Nghê Tử Cường tức hộc máu:
- Đừng nói khoác!
Rõ ràng Nghê Tử Cường đến cướp linh dược cửu giai của Lâm Tiêu, vì sao bây giờ tình huống trái ngược? Nghĩ đến thực lực đáng sợ của Lâm Tiêu, lòng Nghê Tử Cường thầm nổi cảnh giác nhưng không hoảng. Nếu Nghê Tử Cường dễ dàng bị đánh bại thì gã không còn sống đến bây giờ, gã chưa dùng hết sức mạnh của Hư Không áo giáp.
Nghê Tử Cường nổi khùng lên, hai người lại đánh túi bụi. Tiếng nổ vang điếc tai khắp thiên địa, chân nguyên đáng sợ dâng trào. Từng đợt sóng chân nguyên như sóng biển phập phồng. Lâm Tiêu, Nghê Tử Cường đánh nhau giây lát đã ra mấy chục, trăm chiêu, mỗi một kích như sao chổi lao xuống đất, đánh đến thiên hôn địa ám.
Ầm!
Đao chưởng va chạm, xung lực mạnh mẽ khuếch tán từ giữa hai người. Lâm Tiêu, Nghê Tử Cường thụt lùi vài trăm thước.
Nghê Tử Cường tự tin cười khẩy nói:
- Lâm Tiêu, chỉ băng vào chút khả năng này ngươi cũng mơ cướp Hư Không áo giáp của ta? Quá nực cười. Có bản lĩnh gì thì cứ ra chiêu hết đi, ta chống mắt xem ngươi có giết ta nổi không!
Nghê Tử Cường dựa vào Hư Không áo giáp bẩm sinh đã ở thế bất bại. Trừ phi cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ hay vài cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn hợp sức mới uy lực gã được. Một mình Lâm Tiêu mà muốn giết Nghê Tử Cường, đúng là người nằm mơ nói mộng.
Lâm Tiêu nhíu mày. Tuy Nghê Tử Cường cũng đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn nhưng yếu hơn hắn một bậc, nhờ có Hư Không áo giáp nên hai bên đánh ngang tay, rơi vào cục diện bế tắc. Lâm Tiêu muốn hạ gục Nghê Tử Cường thì hắn phải thi triển Thiên Tinh Thần Khung Ấn hoặc nhất muội chân hỏa, và chưa chắc sẽ đánh chết được gã. Hai thứ đó là vũ khí bí mật của Lâm Tiêu, hắn không muốn lộ ra.
Lâm Tiêu cảm giác Phân thân Toản Địa Giáp đang ở đâu, hắn nhếch môi cười khẩy nói:
- Không giết được ngươi? Vậy hãy chờ xem!
Cách chỗ Lâm Tiêu, Nghê Tử Cường hơn ngàn dặm, bốn con yêu thú khổng lồ xẹt qua chân trời.
Phân thân Toản Địa Giáp chợt khựng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn đằng trước:
- A?
Xích Loan Hỏa Phượng, Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng hỏi:
- Kim Giáp huynh đệ, sao vậy?
Phân thân Toản Địa Giáp trả lời:
- Ta cảm giác hơi thở của võ giả nhân loại.
Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng đồng thanh kêu lên:
- Võ giả nhân loại? Ở đâu?
Thật nhiều khí hỗn độn tràn ra. Sinh Tử Lưỡng Trọng trận diễn biến thành hai đao nhẫn chân nguyên bỗng phát ra tiếng nổ đì đùng, mất cân bằng.
Nghê Tử Cường kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Sao tinh thần lực của ngươi mạnh như vậy?
Năm nay Nghê Tử Cường ba mươi ba tuổi chẳng những đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mặt luyện đan cũng có thành tựu siêu cao. Về thực lực Nghê Tử Cường không thuộc nhóm mạnh nhất trong Sinh Tử Quỳnh Lâu, nhưng bàn về thiên phú tổng thể, cùng là luyện dược sư bát phẩm, gã tự hào không thua kém ai. Nghê Tử Cường không ngờ tinh thần lực của Lâm Tiêu còn mạnh hơn gã.
Khiến Nghê Tử Cường giật mình hơn là ánh mắt của Lâm Tiêu. Sinh Tử Lưỡng Trọng trận của Nghê Tử Cường không phải đại trận nghịch thiên gì nhưng đây đã là cực hạn luyện dược sư bát giai có thể vận dụng, uy lực vô cùng đáng sợ. Sinh Tử Lưỡng Trọng trận kết hợp chân nguyên Nghê Tử Cường đủ giết cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn. Dù Lâm Tiêu cũng là luyện dược đại sư bát phẩm cũng không thể ngay lập tức tìm ra điểm yếu trận pháp, phá tan ngay.
Thực lực như vậy dù là luyện dược đại sư cửu phẩm cũng không làm nổi, tiểu tử này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?
Tuy lòng giật mình nhưng Nghê Tử Cường không ngây người. Trong khoảnh khắc Sinh Tử Lưỡng Trọng trận bị phá, gã quát to nhanh chóng vỗ một chưởng vào Lâm Tiêu.
- Nộ Hủy Thiên Đoạn!
Ầm!
Một chưởng ảnh khổng lồ xuất hiện trong không trung kèm theo lực lượng không gì địch nổi ầm ầm đè tới Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu rống to:
- Thông Thiên Nhất Đao!
Lâm Tiêu phát ra đao ý thập phẩm viên mãn. Đao ý đậm đặc phóng lên cao, uy hiếp khủng bố khiến hư không rung rinh, hơi thở tuyệt vọng vô tận tràn ngập thiên địa.
Răng rắc!
Đao quang sấm sét khủng bố xé rách bàn tay to Nghê Tử Cường vỗ ra, bẻ gãy nghiền nát ầm ầm đến trước mặt gã.
Nghê Tử Cường biến sắc mặt, lòng thầm rít gào. Không thể nào, đây là đao ý thập phẩm viên mãn! Lâm Tiêu chỉ là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ sao lại có thành tựu đao ý khủng khiếp như thế?
Nghê Tử Cường hoảng hồn vội vàng thúc giục Hư Không áo giáp.
Ong ong ong!
Nghê Tử Cường như hòa tan trong không trung, hai bao tay tỏa sáng rực rỡ kẹp chặt nhát đao Lâm Tiêu chém ra.
Bùm!
Nghê Tử Cường bay ngược ra, hai tay tê dại, Hư Không áo giáp lúc sáng lúc tối.
Mặt Nghê Tử Cường khi xanh khi tím thầm nghĩ:
- Đòn công kích quá khủng bố, nếu ta không mặc Hư Không áo giáp thì đã bị nguy hiểm.
Nghê Tử Cường vừa sợ hãi cũng rất tức giận, gã đường đường là cao thủ của Đế quốc Thiên Huyền nhưng bị Lâm Tiêu dồn vào đường cùng.
Lâm Tiêu nhìn Nghê Tử Cường, thầm tiếc nuối:
- Tiếc quá.
Lâm Tiêu càng thèm Hư Không áo giáp hơn, tuy Hư Không áo giáp không mạnh bằng Độn Không Châu ngày xưa La Bá Thiên sử dụng nhưng cũng chứa trận pháp không gian. Vào phút mấu chốt Hư Không áo giáp giảm nhiều lực công kích của đối thủ, coi như là món chí bảo, hơn xa nguyên khí phòng ngự thượng phẩm bình thường.
Mắt Nghê Tử Cường đỏ ngầu:
- Ngươi đã chọc giận ta.
Nghê Tử Cường hét to một tiếng:
- Hư không trận pháp!
Ong ong ong!
Từng đợt tinh thần lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập đến, Hư Không áo giáp trên người Nghê Tử Cường tỏa sáng chói lòa, càng phù văn huyền diệu lấp lánh. Hư không quanh thân Lâm Tiêu dao động, hắn lại bị đại trận bao phủ.
- Chết đi!
Đại trận khuếch tán, Nghê Tử Cường tung nắm đấm xuyên qua khoảng cách thế giới này chớp mắt đến trước mặt Lâm Tiêu, đập mạnh vào ngực hắn.
Bùm!
Lâm Tiêu bay ngược ra, chân nguyên hộ thể tan vỡ. Thiên Nguyên Long Lân giáp ngoài người tỏa sáng nhấp nháy, khí huyết sôi trào trong người Lâm Tiêu.
Nghê Tử Cường kinh ngạc nói:
- Không bị thương?
Nghê Tử Cường không ngờ lực phòng ngự của Lâm Tiêu đáng sợ như vậy, chịu một quyền của gã mà không bị thương.
- Phá!
Thanh âm như sấm mùa xuân, tinh thần lực vô hình khuếch tán đánh tan trận pháp hư không Nghê Tử Cường bày ra.
Mắt Lâm Tiêu bắn ra tia sáng nhìn Hư Không áo giáp trên người Nghê Tử Cường. Thần dung hư không chẳng là gì, dù sao Hư Không áo giáp chẳng giống Độn Không Châu giúp võ giả hoàn toàn hòa vào hư không. Trong Độn Không Châu trước khi lực lượng căn nguyên của vương giả biến mất, trừ Vương giả Sinh Tử cảnh ra những công kích khác không đánh trúng được, chỉ yếu đi một phần công kích. Trận pháp hư không khảm trong Hư Không áo giáp lại làm Lâm Tiêu rạo rực. Mới rồi Nghê Tử Cường cách Lâm Tiêu còn một khoảng, cú đấm đánh ra như có thể vượt qua không gian trực tiếp công kích bản thể. Nếu không phải Lâm Tiêu tu luyện Tinh Thần Tôi Thể quyết đến đệ nhị trọng thì đã bị thuương nặng hộc máu.
Lâm Tiêu hưng phấn nói:
- Bảo bối tốt, Lâm Tiêu ta nhất định sẽ lấy Hư Không áo giáp!
Nghê Tử Cường tức hộc máu:
- Đừng nói khoác!
Rõ ràng Nghê Tử Cường đến cướp linh dược cửu giai của Lâm Tiêu, vì sao bây giờ tình huống trái ngược? Nghĩ đến thực lực đáng sợ của Lâm Tiêu, lòng Nghê Tử Cường thầm nổi cảnh giác nhưng không hoảng. Nếu Nghê Tử Cường dễ dàng bị đánh bại thì gã không còn sống đến bây giờ, gã chưa dùng hết sức mạnh của Hư Không áo giáp.
Nghê Tử Cường nổi khùng lên, hai người lại đánh túi bụi. Tiếng nổ vang điếc tai khắp thiên địa, chân nguyên đáng sợ dâng trào. Từng đợt sóng chân nguyên như sóng biển phập phồng. Lâm Tiêu, Nghê Tử Cường đánh nhau giây lát đã ra mấy chục, trăm chiêu, mỗi một kích như sao chổi lao xuống đất, đánh đến thiên hôn địa ám.
Ầm!
Đao chưởng va chạm, xung lực mạnh mẽ khuếch tán từ giữa hai người. Lâm Tiêu, Nghê Tử Cường thụt lùi vài trăm thước.
Nghê Tử Cường tự tin cười khẩy nói:
- Lâm Tiêu, chỉ băng vào chút khả năng này ngươi cũng mơ cướp Hư Không áo giáp của ta? Quá nực cười. Có bản lĩnh gì thì cứ ra chiêu hết đi, ta chống mắt xem ngươi có giết ta nổi không!
Nghê Tử Cường dựa vào Hư Không áo giáp bẩm sinh đã ở thế bất bại. Trừ phi cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ hay vài cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn hợp sức mới uy lực gã được. Một mình Lâm Tiêu mà muốn giết Nghê Tử Cường, đúng là người nằm mơ nói mộng.
Lâm Tiêu nhíu mày. Tuy Nghê Tử Cường cũng đến Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn nhưng yếu hơn hắn một bậc, nhờ có Hư Không áo giáp nên hai bên đánh ngang tay, rơi vào cục diện bế tắc. Lâm Tiêu muốn hạ gục Nghê Tử Cường thì hắn phải thi triển Thiên Tinh Thần Khung Ấn hoặc nhất muội chân hỏa, và chưa chắc sẽ đánh chết được gã. Hai thứ đó là vũ khí bí mật của Lâm Tiêu, hắn không muốn lộ ra.
Lâm Tiêu cảm giác Phân thân Toản Địa Giáp đang ở đâu, hắn nhếch môi cười khẩy nói:
- Không giết được ngươi? Vậy hãy chờ xem!
Cách chỗ Lâm Tiêu, Nghê Tử Cường hơn ngàn dặm, bốn con yêu thú khổng lồ xẹt qua chân trời.
Phân thân Toản Địa Giáp chợt khựng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn đằng trước:
- A?
Xích Loan Hỏa Phượng, Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng hỏi:
- Kim Giáp huynh đệ, sao vậy?
Phân thân Toản Địa Giáp trả lời:
- Ta cảm giác hơi thở của võ giả nhân loại.
Yêu Lang Mắt Bạc, Tử Tê Một Sừng đồng thanh kêu lên:
- Võ giả nhân loại? Ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.