Chương 890: Cửu tinh yêu thú.
Ám Ma Sư
10/11/2015
Đông Phương Hiên Viên nghiêm túc nói:
- Mọi người chú ý, chúng ta đã vào phạm vi mộ địa Vương giả, tiếp theo phải cẩn thận.
Lâm Hiên gật đầu, nói:
- Ta cảm giác được Thái Thần Tháp của ta ở đằng trước không xa, đi!
Vù vù vù!
Ba người bay tới trước, đột nhiên . . .
Ầm ầm ầm!
Đằng trước truyền đến tiếng nổ đinh tai. Từ sâu trong sơn cốc chợt vang lên tiếng gầm rống kinh thiên động địa, thanh âm chất chứa thô bạo và giận dữ ngút trời. Tiếng gầm làm cả tòa sơn mạch run rẩy, vô số yêu thú không tham gia vào đại quân thú triều đều run rẩy.
Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên nhìn chăm chú. Một con ma vượn màu vàng cao mấy trăm thước ngửa đầu gầm rống. Đôi mắt đỏ bắn ra tia điện, nắm đấm sắt màu vàng to cỡ đỉnh núi, dao động yêu nguyên mạnh mẽ xoay quanh nắm đấm. Ma vượn dốc hết sức đấm đằng trước.
- Nghiệt súc!
Trong không trung phía trước có một bóng người mặc áo đen, chân nguyên đậm đặc bao phủ toàn thân gã. Người áo đen không tránh né đòn công kích của ma vượn màu đen, gã nhấc chân đá nhanh như chớp.
Ầm!
Chân sắt đá mạnh vào nắm đấm vàng to lớn. Tiếng trầm đục của thịt chạm nhau vang lên đinh tai nhức óc. Trùng kích đáng sợ như có bão nổi lên.
Trùng kích mạnh mẽ làm ma vượn màu đen nặng nề thụt lùi mấy bước, đôi chân trượt dài để lại dấu chân sâu hoắm dưới nền đá. Võ giả áo đen phía đối diện càng chật vật không chịu nổi, bị nắm đấm sắt đánh bay ngược ra đập vào ngọn núi cách vài trăm thước. Ngọn núi cao cỡ trăm thước bị đụng tan vỡ thành đống đá vụn.
Vù vù vù!
Trong khi ma vượn màu đen thụt lùi thì đột nhiên một cột sáng đen bắn vào lưng nó. Cột sáng đen gầm rống giữa không trung hóa thành cự long dài trăm thước đụng vào gáy ma vượn màu đen, sắc bén mà cuồng bạo.
Nhìn kỹ thì thấy bản thể của cự long màu đen là một thanh trường thương. Các phù văn lấp lóe trên thân thương, huyền ảo khó hiểu. Đằng sau cán thương là bàn tay của võ giả mặc áo xám. Võ giả ánh mắt sắc bén, thiêu đốt chân nguyên toàn thân. Võ giả áo xám dốc hết sức công kích, gã đã mai phục tại đây một lúc lâu, vì bắt chặt cơ hội cho ma vượn màu đen một kích trí mạng.
Cùng lúc đó, một cường giả tóc nâu nhanh như chớp lao ra phía bên trái ma vượn màu đen.Cường giả tóc nâu giơ cao tay phải, thiêu đốt chân nguyên, khí thế đáng sợ tuôn ra như núi lửa phun trào. Nắm đấm phải tỏa ánh sáng rực rỡ đấm vào đầu ma vượn màu đen.
Đối mặt công kích đột ngột, ma vượn màu đen gầm lên:
- Grao!
Ánh sáng vàng như thủy triều tuôn ra từ cơ thể ma vượn màu đen, hình thành thứ như thuẫn ánh sáng màu vàng hiện ra sau đầu nó. Ma vượn màu đen vung nắm đấm trái đánh vào cường giả tóc nâu.
Ầm!
Nắm đấm sắt của ma vượn màu đen va chạm với cường giả tóc nâu trước, xung lực khủng bố khuếch tán, đánh cường giả tóc nâu lún xuống đất.
Keng!
Trường thương đen đâm trúng thuẫn ánh sáng vàng sau gáy ma vượn màu đen. Thanh âm giòn vang bắn thẳng lên tầng mây. Cự long đen từ chân nguyên tan nát, thuẫn ánh sáng vàng cũng nổ tung thành các đốm sáng. Võ giả áo xám gồng sức, trường thương đâm vào gáy ma vượn màu đen.
Phập!
Không biết gáy ma vượn màu đen làm bằng gì mà cứng như sắt đá, trường thương của của võ giả áo xám chỉ đâm vào được một phần ba thì kẹt lại. Đối với ma vượn màu đen cao mấy trăm thước thì khoảng cách này không rách da được chứ nói gì thứ khác, giống như gãi ngứa.
Võ giả áo xám giật mình, vội rút trường thương ra, thụt lùi lại.
Khi võ giả áo xám rút lui thì một bàn tay vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống như ngọn núi chụp xuống đầu gã.
Võ giả áo xám hét to:
- Mở ra!
Võ giả áo xám đâm trường thương đen, bão năng lượng dữ dội bùng lên khi hai bên va chạm. Bàn tay ma vượn màu đen khựng lại, võ giả áo xám nhanh chóng thụt lùi, bị đập lún xuống đất.
Tiếng đá vỡ vang lên. Võ giả áo đen, võ giả áo xám, cường giả tóc nâu bay ra khỏi đống đá vụn, chật vật nhìn ma vượn màu đen trước mặt.
Đông Phương Hiên Viên con ngươi co rút nói:
- Là Hoàng Phủ Vô Danh của Quận Đôn Hoàng, Tuyệt Vô Thần của Quận Lộ Tây, Vương Tương của Quận An Định. Ma vượn màu đen thật đáng sợ.
Ba người đang tấn công ma vượn màu đen chính là ba quận vương Hoàng Phủ Vô Danh, Tuyệt Vô Thần, Vương Tương đến mộ địa Vương giả trước. Cả ba hợp tác nhưng không chiếm ưu thế trước ma vượn màu đen, ngược lại bị đè đầu đánh.
Ầm ầm ầm!
Làm đám người Đông Phương Hiên Viên giật mình là một góc khác cũng vang tiếng nổ. Chỗ sơn cốc cách đó không xa có con ma giao màu băng lam bay vọt lên. Ma giao dài ngàn thước, thô như ngọn núi, thân mình toàn một màu băng lam, nửa trong suốt như tạc bằng huyền băng. Trên đầu ma giao có một cái sừng tinh lam tràn ngập phù văn huyền diệu, toát ra hơi thở khiến người sợ hãi.
Đằng trước ma giao màu băng lam cũng có ba cường giả đứng. Một nam nhân vóc người cao to như tháp sắt. Một thiếu phụ trung niên xinh đẹp tựa tiên nữ. Một nam nhân trung niên mặc áo lam, sống lưng thẳng tắp. Đó là quận vương Quận Vân Long Tinh Băng Vân, quận vương Quận Sóc Phương Uất Trì Chiến, quận vương Kim Hà Trương Ngạo Thiên.
Đôi mắt lam của ma giao màu băng lam nhìn chằm chằm đối thủ, há mồm gào thét:
- Grao!
Ma giao màu băng lam há to miệng rộng, khí lạnh xen lẫn băng vụn phun ra hóa thành dòng sông băng.
Vù vù vù!
Ma giao màu băng lam công kích, ba người Uất Trì Chiến biểu tình trầm trọng đánh trả. Chân nguyên đen chuyển động toàn thân Uất Trì Chiến, gã đánh một đấm rồi né sang bên cạnh. Tinh Băng Vân thì nhẹ nhàng di chuyển như mộng như ảo, hóa thành làn khói tan biến giữa hư không. Trương Ngạo Thiên cầm thanh kiếm, cổ kiếm thông thiên. Nhát kiếm chém xuống, kiếm khí chưa đến mặt đất đã bị xé rách một đường dài mấy chục trượng. Trương Ngạo Thiên vọt lên cao.
Ầm!
Đòn công kích của ba người va chạm với khí lạnh ma giao màu băng lam phun ra. Chân nguyên khuấy động, băng vụn bắn tung tóe đến đâu là mặt đất bị đông lớp băng dày mấy thước. Các khối đá cứng rắn, cổ thụ chọc trời kêu răng rắc vì nhiệt độ thấp, cuối cùng thành băng vụn.
Tinh Băng Vân dựa vào thân pháp dễ dàng né thoát khí lạnh, Trương Ngạo Thiên thì sử dụng cổ kiếm chém khí lạnh rồi trốn đi. Uất Trì Chiến ở ngay giữa dòng khí lạnh, gã trốn tránh sơ sẩy một cái bị một tia khí lạnh bên cạnh cắt trúng.
Răng rắc!
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Uất Trì Chiến chỉ bị khí lạnh thô cỡ cánh tay chạm trúng thì chân nguyên đen toàn thân bỗng chốc dập tắt, băng cứng dày bao bọc người gã, đóng băng gã. Tiếng gầm trầm thấp vang lên, Uất Trì Chiến ở trong khối băng hét to, mặt băng nứt rạn, nổ tung. Mặt Uất Trì Chiến tái xanh thụt lùi hai bước, gã thở hồng hộc há mồm phun ra băng vụn, trong cơ thể bị vết thương nặng.
Thấy biểu hiện của Uất Trì Chiến, Tinh Băng Vân và Trương Ngạo Thiên không thở phào mà sắc mặt càng trầm trọng.
- Hàn Băng Cổ Giao thật khủng khiếp.
Người không rõ sẽ cho rằng đòn công kích khí lạnh của Hàn Băng Cổ Giao không có gì đáng sợ, nhưng nhóm Tinh Băng Vân quá rành lẫn nhau, biết lực phòng ngự của Uất Trì Chiến đáng sợ cỡ nào.
- Mọi người chú ý, chúng ta đã vào phạm vi mộ địa Vương giả, tiếp theo phải cẩn thận.
Lâm Hiên gật đầu, nói:
- Ta cảm giác được Thái Thần Tháp của ta ở đằng trước không xa, đi!
Vù vù vù!
Ba người bay tới trước, đột nhiên . . .
Ầm ầm ầm!
Đằng trước truyền đến tiếng nổ đinh tai. Từ sâu trong sơn cốc chợt vang lên tiếng gầm rống kinh thiên động địa, thanh âm chất chứa thô bạo và giận dữ ngút trời. Tiếng gầm làm cả tòa sơn mạch run rẩy, vô số yêu thú không tham gia vào đại quân thú triều đều run rẩy.
Lâm Tiêu, Lâm Hiên, Đông Phương Hiên Viên nhìn chăm chú. Một con ma vượn màu vàng cao mấy trăm thước ngửa đầu gầm rống. Đôi mắt đỏ bắn ra tia điện, nắm đấm sắt màu vàng to cỡ đỉnh núi, dao động yêu nguyên mạnh mẽ xoay quanh nắm đấm. Ma vượn dốc hết sức đấm đằng trước.
- Nghiệt súc!
Trong không trung phía trước có một bóng người mặc áo đen, chân nguyên đậm đặc bao phủ toàn thân gã. Người áo đen không tránh né đòn công kích của ma vượn màu đen, gã nhấc chân đá nhanh như chớp.
Ầm!
Chân sắt đá mạnh vào nắm đấm vàng to lớn. Tiếng trầm đục của thịt chạm nhau vang lên đinh tai nhức óc. Trùng kích đáng sợ như có bão nổi lên.
Trùng kích mạnh mẽ làm ma vượn màu đen nặng nề thụt lùi mấy bước, đôi chân trượt dài để lại dấu chân sâu hoắm dưới nền đá. Võ giả áo đen phía đối diện càng chật vật không chịu nổi, bị nắm đấm sắt đánh bay ngược ra đập vào ngọn núi cách vài trăm thước. Ngọn núi cao cỡ trăm thước bị đụng tan vỡ thành đống đá vụn.
Vù vù vù!
Trong khi ma vượn màu đen thụt lùi thì đột nhiên một cột sáng đen bắn vào lưng nó. Cột sáng đen gầm rống giữa không trung hóa thành cự long dài trăm thước đụng vào gáy ma vượn màu đen, sắc bén mà cuồng bạo.
Nhìn kỹ thì thấy bản thể của cự long màu đen là một thanh trường thương. Các phù văn lấp lóe trên thân thương, huyền ảo khó hiểu. Đằng sau cán thương là bàn tay của võ giả mặc áo xám. Võ giả ánh mắt sắc bén, thiêu đốt chân nguyên toàn thân. Võ giả áo xám dốc hết sức công kích, gã đã mai phục tại đây một lúc lâu, vì bắt chặt cơ hội cho ma vượn màu đen một kích trí mạng.
Cùng lúc đó, một cường giả tóc nâu nhanh như chớp lao ra phía bên trái ma vượn màu đen.Cường giả tóc nâu giơ cao tay phải, thiêu đốt chân nguyên, khí thế đáng sợ tuôn ra như núi lửa phun trào. Nắm đấm phải tỏa ánh sáng rực rỡ đấm vào đầu ma vượn màu đen.
Đối mặt công kích đột ngột, ma vượn màu đen gầm lên:
- Grao!
Ánh sáng vàng như thủy triều tuôn ra từ cơ thể ma vượn màu đen, hình thành thứ như thuẫn ánh sáng màu vàng hiện ra sau đầu nó. Ma vượn màu đen vung nắm đấm trái đánh vào cường giả tóc nâu.
Ầm!
Nắm đấm sắt của ma vượn màu đen va chạm với cường giả tóc nâu trước, xung lực khủng bố khuếch tán, đánh cường giả tóc nâu lún xuống đất.
Keng!
Trường thương đen đâm trúng thuẫn ánh sáng vàng sau gáy ma vượn màu đen. Thanh âm giòn vang bắn thẳng lên tầng mây. Cự long đen từ chân nguyên tan nát, thuẫn ánh sáng vàng cũng nổ tung thành các đốm sáng. Võ giả áo xám gồng sức, trường thương đâm vào gáy ma vượn màu đen.
Phập!
Không biết gáy ma vượn màu đen làm bằng gì mà cứng như sắt đá, trường thương của của võ giả áo xám chỉ đâm vào được một phần ba thì kẹt lại. Đối với ma vượn màu đen cao mấy trăm thước thì khoảng cách này không rách da được chứ nói gì thứ khác, giống như gãi ngứa.
Võ giả áo xám giật mình, vội rút trường thương ra, thụt lùi lại.
Khi võ giả áo xám rút lui thì một bàn tay vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống như ngọn núi chụp xuống đầu gã.
Võ giả áo xám hét to:
- Mở ra!
Võ giả áo xám đâm trường thương đen, bão năng lượng dữ dội bùng lên khi hai bên va chạm. Bàn tay ma vượn màu đen khựng lại, võ giả áo xám nhanh chóng thụt lùi, bị đập lún xuống đất.
Tiếng đá vỡ vang lên. Võ giả áo đen, võ giả áo xám, cường giả tóc nâu bay ra khỏi đống đá vụn, chật vật nhìn ma vượn màu đen trước mặt.
Đông Phương Hiên Viên con ngươi co rút nói:
- Là Hoàng Phủ Vô Danh của Quận Đôn Hoàng, Tuyệt Vô Thần của Quận Lộ Tây, Vương Tương của Quận An Định. Ma vượn màu đen thật đáng sợ.
Ba người đang tấn công ma vượn màu đen chính là ba quận vương Hoàng Phủ Vô Danh, Tuyệt Vô Thần, Vương Tương đến mộ địa Vương giả trước. Cả ba hợp tác nhưng không chiếm ưu thế trước ma vượn màu đen, ngược lại bị đè đầu đánh.
Ầm ầm ầm!
Làm đám người Đông Phương Hiên Viên giật mình là một góc khác cũng vang tiếng nổ. Chỗ sơn cốc cách đó không xa có con ma giao màu băng lam bay vọt lên. Ma giao dài ngàn thước, thô như ngọn núi, thân mình toàn một màu băng lam, nửa trong suốt như tạc bằng huyền băng. Trên đầu ma giao có một cái sừng tinh lam tràn ngập phù văn huyền diệu, toát ra hơi thở khiến người sợ hãi.
Đằng trước ma giao màu băng lam cũng có ba cường giả đứng. Một nam nhân vóc người cao to như tháp sắt. Một thiếu phụ trung niên xinh đẹp tựa tiên nữ. Một nam nhân trung niên mặc áo lam, sống lưng thẳng tắp. Đó là quận vương Quận Vân Long Tinh Băng Vân, quận vương Quận Sóc Phương Uất Trì Chiến, quận vương Kim Hà Trương Ngạo Thiên.
Đôi mắt lam của ma giao màu băng lam nhìn chằm chằm đối thủ, há mồm gào thét:
- Grao!
Ma giao màu băng lam há to miệng rộng, khí lạnh xen lẫn băng vụn phun ra hóa thành dòng sông băng.
Vù vù vù!
Ma giao màu băng lam công kích, ba người Uất Trì Chiến biểu tình trầm trọng đánh trả. Chân nguyên đen chuyển động toàn thân Uất Trì Chiến, gã đánh một đấm rồi né sang bên cạnh. Tinh Băng Vân thì nhẹ nhàng di chuyển như mộng như ảo, hóa thành làn khói tan biến giữa hư không. Trương Ngạo Thiên cầm thanh kiếm, cổ kiếm thông thiên. Nhát kiếm chém xuống, kiếm khí chưa đến mặt đất đã bị xé rách một đường dài mấy chục trượng. Trương Ngạo Thiên vọt lên cao.
Ầm!
Đòn công kích của ba người va chạm với khí lạnh ma giao màu băng lam phun ra. Chân nguyên khuấy động, băng vụn bắn tung tóe đến đâu là mặt đất bị đông lớp băng dày mấy thước. Các khối đá cứng rắn, cổ thụ chọc trời kêu răng rắc vì nhiệt độ thấp, cuối cùng thành băng vụn.
Tinh Băng Vân dựa vào thân pháp dễ dàng né thoát khí lạnh, Trương Ngạo Thiên thì sử dụng cổ kiếm chém khí lạnh rồi trốn đi. Uất Trì Chiến ở ngay giữa dòng khí lạnh, gã trốn tránh sơ sẩy một cái bị một tia khí lạnh bên cạnh cắt trúng.
Răng rắc!
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Uất Trì Chiến chỉ bị khí lạnh thô cỡ cánh tay chạm trúng thì chân nguyên đen toàn thân bỗng chốc dập tắt, băng cứng dày bao bọc người gã, đóng băng gã. Tiếng gầm trầm thấp vang lên, Uất Trì Chiến ở trong khối băng hét to, mặt băng nứt rạn, nổ tung. Mặt Uất Trì Chiến tái xanh thụt lùi hai bước, gã thở hồng hộc há mồm phun ra băng vụn, trong cơ thể bị vết thương nặng.
Thấy biểu hiện của Uất Trì Chiến, Tinh Băng Vân và Trương Ngạo Thiên không thở phào mà sắc mặt càng trầm trọng.
- Hàn Băng Cổ Giao thật khủng khiếp.
Người không rõ sẽ cho rằng đòn công kích khí lạnh của Hàn Băng Cổ Giao không có gì đáng sợ, nhưng nhóm Tinh Băng Vân quá rành lẫn nhau, biết lực phòng ngự của Uất Trì Chiến đáng sợ cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.