Chương 255: Đao khách tỷ thí. (2)
Ám Ma Sư
26/08/2015
Trong chốc lát, song phương giao thủ không biết bao nhiêu lần, chỉ có từng đạo đao mang sáng chói ở trên hư không va chạm, hiện ra hoa cả mắt.
- Thật là đáng sợ.
Quần chúng cả đám trợn mắt há mồm.
Song phương giao thủ chốc lát, thế lực ngang nhau, trong ánh mắt Bạch Mông hiện lên nhất đạo tinh mang, đao pháp liền biến.
- Tuyệt diệt đao pháp… đao trảm Thiên địa!
Đao ảnh đầy trời trong nháy mắt biến mất, Bạch Mông ngạo nghễ đứng ở trên Tỷ thí đài, ánh mắt của hắn ngưng trọng, một cỗ khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn bay lên, hai tay giơ chiến đao lên cao, hướng về phía Lâm Tiêu hung hăng trảm xuống.
Xuy lạp!
Ở bên trong hư không, một đạo đao mang cao tới mấy trượng sáng chói đột nhiên hiện ra, từ trong chiến đao mà hai tay Bạch Mông chém xuống bạo tuôn ra, minh âm đáng sợ vang lên, ở nơi này, đao mang cuồng bạo phách trảm, Thiên địa phảng phất như băng diệt, hư không phát ra tiếng âm bạo kịch liệt
Bùm bùm!
Đao mang đáng sợ tồi khô lạp hủ, Thanh phong đao mang trước người Lâm Tiêu trong nháy mắt xé rách đến thất linh bát lạc.
Đao mang sáng chói cao tới mấy trượng nhanh như tia chớp đi vào trước mặt Lâm Tiêu.
- Phá sơn đao… Đao Nhạc Thành Lục!
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, thu liễm Nghênh Phong nhất đao trảm, Phá sơn đao bốn thức Đao Nhạc Thành Lục phút chốc thi triển mà ra.
Hai đạo đao mang sáng chói tựa như thiên thạch ở trên hư không hung hăng đụng vào nhau, đao khí bắn tán loạn ra làm mặt đất lủng ngàn lỗ hổng, nham thạch cứng rắn xuất hiện một vết nứt dài đến vài trượng.
Ở bên trong kình khí mãnh liệt, Lâm Tiêu cùng Bạch Mông từng cái thối lui hai bước.
- Ha ha, thoải mái, quá sung sướng, đã thật lâu không có người có thể cùng ta so đao thoải mái như thế.
Trong miệng Bạch Mông sướng khoái cười to một tiếng, từng đạo khí tức kinh người từ trong cơ thể hắn không ngừng kéo lên.
- Tuyệt diệt đao pháp… tuyệt diệt luân hồi đao!
Bạch Mông gầm thét lên tiếng, cả người nhảy lên thật cao, ánh mắt sắc bén như đao phong, hướng về phía Lâm Tiêu dùng sức chém xuống.
Một đạo đao mang khai thiên tích địa từ trong hư không rung động mà ra, tựa như muốn chém đoạn luân hồi, hung hăng phóng mạnh về phía Lâm Tiêu, cái khí thế kia kinh thiên động địa, vô số đao khách trên quảng trường sắc mặt đều tái nhợt một mảnh, ở dưới cỗ đao khí này khó có thể thừa nhận.
Đao mang bao phủ, Lâm Tiêu đứng ở trên Tỷ thí đài phảng phất như một con kiến hôi nhỏ bé.
Ngẩng đầu nhìn lên đao mang kinh khủng kia, ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp, cả người phảng phất như chiến đao xuất vỏ, bén nhọn ngất trời, một cỗ đao thế kinh người từ trong cơ thể hắn mơ hồ phát ra, cỗ đao thế này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cô đọng, càng ngày càng đáng sợ, trong nháy mắt Tuyệt diệt luân hồi đao của Bạch Mông đi tới, rốt cục trèo lên tới cực hạn…
Bá!
Trong ánh mắt Lâm Tiêu tuôn ra một đoàn ánh sao kinh người, một cỗ đao thế ngưng tụ đến mức tận cùng từ trong cơ thể hắn đột nhiên tuôn ra.
Chiến đao vào tay, Lâm Tiêu hướng về phía trước chém tới một đao.
- Phá sơn đao… Phá Sơn Băng!
Xuy!
Một cổ đao mang vô hình từ trong chiến đao phụt lên mà ra, hung hăng chém vào đao mang của Bạch Mông. Một khắc sau… Lâm Tiêu bổ ra đao khí nhỏ gầy vô hình, nhưng ẩn chứa lực lượng lại kinh thiên động địa, Bạch Mông đem hết toàn lực thi triển ra Tuyệt diệt luân hồi đao, ở dưới đao này trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, đao khí bén nhọn thế đi không giảm, hung hăng đánh vào nham thạch trên Tỷ thí đài, toàn bộ Tỷ thí đài bị chém thành hai khúc, xuất hiện một khe rãnh dài đến hơn mười trượng, sâu mấy trượng.
Phốc xuy!
Bên trong bụi mù vô tận, Bạch Mông quỳ một chân trên đất, tay phải nắm chiến đao mài trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã nhận lấy trọng thương.
Xem xét lại, Lâm Tiêu như cũ đứng ngạo nghễ trên Tỷ thí đài, ánh mắt bình tĩnh, võ bào ở trong gió phần phật phấp phới, ai yếu ai cường vừa xem hiểu ngay.
- Ta thua, hôm nay ngươi kỹ cao một bậc, ngày sau ta nhất định cho ngươi thua ở dưới đao của ta.
Bạch Mông ngẩng đầu, trong miệng mang huyết lạnh lùng lên tiếng, trong con ngươi cũng không có uể oải cùng thất lạc sau khi chiến bại, có chỉ là vô tận chiến ý cùng bất khuất.
- Ta chờ ngươi!
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Tiêu không cho là đối phương có thể siêu việt mình.
Võ đạo như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối.
Trên con đường Võ giả, mình càng chạy càng xa, những cái gọi là thiên tài kia một đám ở phía sau mình, cuối cùng đi tới đỉnh phong, nếu bị kẻ thất bại lúc trước siêu việt, còn nói gì vô địch hậu thế.
Thu đao vào vỏ, Lâm Tiêu xoay người đi ra Tỷ thí đài.
- Lâm Tiêu lại thắng.
- Ở trên đao pháp chiến thắng Ma đao Bạch Mông, Lâm Tiêu này là muốn nghịch thiên sao?
- Vừa rồi một đao kia quá kinh người, thiếu chút nữa chặt đứt nửa tòa Tỷ thí đài, còn có cái gì là hắn làm không được?
- Thân pháp, phòng ngự, quyền pháp, đao pháp, Lâm Tiêu này cũng đã tu luyện đến cực hạn, Võ giả toàn diện như thế ta vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Trên quảng trường, vô số quần chúng trợn mắt hốc mồm, bị Lâm Tiêu triển lộ ra thực lực rung động thật sâu.
Khu nghỉ ngơi,Ô Hạo cắn răng, trong ánh mắt cũng tràn đầy tàn nhẫn, khiếp sợ.
- Lúc này mới bao lâu, Lâm Tiêu kia đã trưởng thành đến loại tình trạng này rồi?
Ngay cả Ô Hạo tự xưng là Tân Vệ Thành đệ nhất thiên tài lúc này cũng bị Lâm Tiêu trưởng thành làm cho sợ ngây người, ban đầu lần thứ nhất hắn nhìn thấy Lâm Tiêu, đối phương mới là Nhị chuyển Chân võ giả, tuy cường đại, nhưng đối với Ô Hạo lúc ấy đã muốn lên cấp Tam chuyển mà nói không đáng kể chút nào, nhưng giờ phút này Lâm Tiêu triển lộ ra thực lực, đã làm hắn cảm thấy một tia uy hiếp.
- Không được, thiên tài đệ tử đại tái lần này, ta nhất định phải triệt để phế đi hắn, bằng không đợi hắn trưởng thành, đối với ta mà nói là uy hiếp cự đại.
Thi đấu bắt đầu đến bây giờ, vô luận Lâm Tiêu cho ra thực lực gì, Ô Hạo đối với Lâm Tiêu thái độ thủy chung là khinh thường, nhưng sau khi Lâm Tiêu cùng Bạch Mông tỷ thí, tâm tình của hắn đã triệt để thay đổi.
Vòng hai thi đấu kết thúc, Bạch Phát lão giả rút thăm vòng ba.
- Xếp hạng cuộc thi vòng ba, Đan Các Ô Hạo đối chiến Cận gia Cận Trí Hải.
Ánh mắt mọi người lần nữa bị tân thi đấu hấp dẫn.
Mười ngọn Tỷ thí đài trải qua thời gian tỷ thí dài như vậy đã có năm tòa triệt để không cách nào tiến hành thi đấu, Ô Hạo cùng Cận Trí Hải lựa chọn một Tỷ thí đài coi như bằng phẳng tung người bay vọt lên.
- Thiên Hoa kiếm pháp…
- Thiên Nữ Tán Hoa!
- Vạn Hoa cùng phóng!
- Sắc màu rực rỡ!
Thi đấu vừa bắt đầu, Ô Hạo liền thi triển ra thực lực không gì sánh kịp của mình, một tay Thiên Hoa kiếm pháp thi triển xuất thần nhập hóa, hoàn toàn không để cho Cận Trí Hải thi triển ra tiết tấu cùng đại thế của mình, ở dưới nguyên lực Tam chuyển trung kỳ tinh diệu của Ô Hạo tiến công, đại thế của Cận Trí Hải bị nhanh chóng phá vỡ, mấy chiêu liền bại trận.
- Thật là đáng sợ.
Quần chúng cả đám trợn mắt há mồm.
Song phương giao thủ chốc lát, thế lực ngang nhau, trong ánh mắt Bạch Mông hiện lên nhất đạo tinh mang, đao pháp liền biến.
- Tuyệt diệt đao pháp… đao trảm Thiên địa!
Đao ảnh đầy trời trong nháy mắt biến mất, Bạch Mông ngạo nghễ đứng ở trên Tỷ thí đài, ánh mắt của hắn ngưng trọng, một cỗ khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn bay lên, hai tay giơ chiến đao lên cao, hướng về phía Lâm Tiêu hung hăng trảm xuống.
Xuy lạp!
Ở bên trong hư không, một đạo đao mang cao tới mấy trượng sáng chói đột nhiên hiện ra, từ trong chiến đao mà hai tay Bạch Mông chém xuống bạo tuôn ra, minh âm đáng sợ vang lên, ở nơi này, đao mang cuồng bạo phách trảm, Thiên địa phảng phất như băng diệt, hư không phát ra tiếng âm bạo kịch liệt
Bùm bùm!
Đao mang đáng sợ tồi khô lạp hủ, Thanh phong đao mang trước người Lâm Tiêu trong nháy mắt xé rách đến thất linh bát lạc.
Đao mang sáng chói cao tới mấy trượng nhanh như tia chớp đi vào trước mặt Lâm Tiêu.
- Phá sơn đao… Đao Nhạc Thành Lục!
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, thu liễm Nghênh Phong nhất đao trảm, Phá sơn đao bốn thức Đao Nhạc Thành Lục phút chốc thi triển mà ra.
Hai đạo đao mang sáng chói tựa như thiên thạch ở trên hư không hung hăng đụng vào nhau, đao khí bắn tán loạn ra làm mặt đất lủng ngàn lỗ hổng, nham thạch cứng rắn xuất hiện một vết nứt dài đến vài trượng.
Ở bên trong kình khí mãnh liệt, Lâm Tiêu cùng Bạch Mông từng cái thối lui hai bước.
- Ha ha, thoải mái, quá sung sướng, đã thật lâu không có người có thể cùng ta so đao thoải mái như thế.
Trong miệng Bạch Mông sướng khoái cười to một tiếng, từng đạo khí tức kinh người từ trong cơ thể hắn không ngừng kéo lên.
- Tuyệt diệt đao pháp… tuyệt diệt luân hồi đao!
Bạch Mông gầm thét lên tiếng, cả người nhảy lên thật cao, ánh mắt sắc bén như đao phong, hướng về phía Lâm Tiêu dùng sức chém xuống.
Một đạo đao mang khai thiên tích địa từ trong hư không rung động mà ra, tựa như muốn chém đoạn luân hồi, hung hăng phóng mạnh về phía Lâm Tiêu, cái khí thế kia kinh thiên động địa, vô số đao khách trên quảng trường sắc mặt đều tái nhợt một mảnh, ở dưới cỗ đao khí này khó có thể thừa nhận.
Đao mang bao phủ, Lâm Tiêu đứng ở trên Tỷ thí đài phảng phất như một con kiến hôi nhỏ bé.
Ngẩng đầu nhìn lên đao mang kinh khủng kia, ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp, cả người phảng phất như chiến đao xuất vỏ, bén nhọn ngất trời, một cỗ đao thế kinh người từ trong cơ thể hắn mơ hồ phát ra, cỗ đao thế này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cô đọng, càng ngày càng đáng sợ, trong nháy mắt Tuyệt diệt luân hồi đao của Bạch Mông đi tới, rốt cục trèo lên tới cực hạn…
Bá!
Trong ánh mắt Lâm Tiêu tuôn ra một đoàn ánh sao kinh người, một cỗ đao thế ngưng tụ đến mức tận cùng từ trong cơ thể hắn đột nhiên tuôn ra.
Chiến đao vào tay, Lâm Tiêu hướng về phía trước chém tới một đao.
- Phá sơn đao… Phá Sơn Băng!
Xuy!
Một cổ đao mang vô hình từ trong chiến đao phụt lên mà ra, hung hăng chém vào đao mang của Bạch Mông. Một khắc sau… Lâm Tiêu bổ ra đao khí nhỏ gầy vô hình, nhưng ẩn chứa lực lượng lại kinh thiên động địa, Bạch Mông đem hết toàn lực thi triển ra Tuyệt diệt luân hồi đao, ở dưới đao này trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, đao khí bén nhọn thế đi không giảm, hung hăng đánh vào nham thạch trên Tỷ thí đài, toàn bộ Tỷ thí đài bị chém thành hai khúc, xuất hiện một khe rãnh dài đến hơn mười trượng, sâu mấy trượng.
Phốc xuy!
Bên trong bụi mù vô tận, Bạch Mông quỳ một chân trên đất, tay phải nắm chiến đao mài trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã nhận lấy trọng thương.
Xem xét lại, Lâm Tiêu như cũ đứng ngạo nghễ trên Tỷ thí đài, ánh mắt bình tĩnh, võ bào ở trong gió phần phật phấp phới, ai yếu ai cường vừa xem hiểu ngay.
- Ta thua, hôm nay ngươi kỹ cao một bậc, ngày sau ta nhất định cho ngươi thua ở dưới đao của ta.
Bạch Mông ngẩng đầu, trong miệng mang huyết lạnh lùng lên tiếng, trong con ngươi cũng không có uể oải cùng thất lạc sau khi chiến bại, có chỉ là vô tận chiến ý cùng bất khuất.
- Ta chờ ngươi!
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Tiêu không cho là đối phương có thể siêu việt mình.
Võ đạo như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối.
Trên con đường Võ giả, mình càng chạy càng xa, những cái gọi là thiên tài kia một đám ở phía sau mình, cuối cùng đi tới đỉnh phong, nếu bị kẻ thất bại lúc trước siêu việt, còn nói gì vô địch hậu thế.
Thu đao vào vỏ, Lâm Tiêu xoay người đi ra Tỷ thí đài.
- Lâm Tiêu lại thắng.
- Ở trên đao pháp chiến thắng Ma đao Bạch Mông, Lâm Tiêu này là muốn nghịch thiên sao?
- Vừa rồi một đao kia quá kinh người, thiếu chút nữa chặt đứt nửa tòa Tỷ thí đài, còn có cái gì là hắn làm không được?
- Thân pháp, phòng ngự, quyền pháp, đao pháp, Lâm Tiêu này cũng đã tu luyện đến cực hạn, Võ giả toàn diện như thế ta vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Trên quảng trường, vô số quần chúng trợn mắt hốc mồm, bị Lâm Tiêu triển lộ ra thực lực rung động thật sâu.
Khu nghỉ ngơi,Ô Hạo cắn răng, trong ánh mắt cũng tràn đầy tàn nhẫn, khiếp sợ.
- Lúc này mới bao lâu, Lâm Tiêu kia đã trưởng thành đến loại tình trạng này rồi?
Ngay cả Ô Hạo tự xưng là Tân Vệ Thành đệ nhất thiên tài lúc này cũng bị Lâm Tiêu trưởng thành làm cho sợ ngây người, ban đầu lần thứ nhất hắn nhìn thấy Lâm Tiêu, đối phương mới là Nhị chuyển Chân võ giả, tuy cường đại, nhưng đối với Ô Hạo lúc ấy đã muốn lên cấp Tam chuyển mà nói không đáng kể chút nào, nhưng giờ phút này Lâm Tiêu triển lộ ra thực lực, đã làm hắn cảm thấy một tia uy hiếp.
- Không được, thiên tài đệ tử đại tái lần này, ta nhất định phải triệt để phế đi hắn, bằng không đợi hắn trưởng thành, đối với ta mà nói là uy hiếp cự đại.
Thi đấu bắt đầu đến bây giờ, vô luận Lâm Tiêu cho ra thực lực gì, Ô Hạo đối với Lâm Tiêu thái độ thủy chung là khinh thường, nhưng sau khi Lâm Tiêu cùng Bạch Mông tỷ thí, tâm tình của hắn đã triệt để thay đổi.
Vòng hai thi đấu kết thúc, Bạch Phát lão giả rút thăm vòng ba.
- Xếp hạng cuộc thi vòng ba, Đan Các Ô Hạo đối chiến Cận gia Cận Trí Hải.
Ánh mắt mọi người lần nữa bị tân thi đấu hấp dẫn.
Mười ngọn Tỷ thí đài trải qua thời gian tỷ thí dài như vậy đã có năm tòa triệt để không cách nào tiến hành thi đấu, Ô Hạo cùng Cận Trí Hải lựa chọn một Tỷ thí đài coi như bằng phẳng tung người bay vọt lên.
- Thiên Hoa kiếm pháp…
- Thiên Nữ Tán Hoa!
- Vạn Hoa cùng phóng!
- Sắc màu rực rỡ!
Thi đấu vừa bắt đầu, Ô Hạo liền thi triển ra thực lực không gì sánh kịp của mình, một tay Thiên Hoa kiếm pháp thi triển xuất thần nhập hóa, hoàn toàn không để cho Cận Trí Hải thi triển ra tiết tấu cùng đại thế của mình, ở dưới nguyên lực Tam chuyển trung kỳ tinh diệu của Ô Hạo tiến công, đại thế của Cận Trí Hải bị nhanh chóng phá vỡ, mấy chiêu liền bại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.