Chương 924: Địa Kiếm Vương chật vật.
Ám Ma Sư
16/11/2015
Sau khi phục hồi lại, Địa Kiếm Vương tức giận quát:
- Bách Lý Chiến, mới rồi là sao ? Hay Đế quốc Võ Linh các ngươi muốn khai chiến với Đế quốc Thần Võ ?
Vừa rồi Địa Kiếm Vương suýt chết dưới ánh sáng sao, không chừa mẩu xương, nghĩ đến đây chân gã run cầm cầm. Địa Kiếm Vương rất tức giận.
Vẻ mặt Võ Vương Bách Lý Chiến bất đắc dĩ nói:
- Ta đã khuyên ngươi rồi, là ngươi không chịu nghe lời, ta cũng hết cách.
Mặt Địa Kiếm Vương xanh mét, nhưng sợ Thiên Tinh Cung nên gã không dám bùng nổ. Địa Kiếm Vương khó chịu nghẹn cục tức, người sắp nổ tung.
Sau khi diễn sinh máu thịt tuy cơ thể Địa Kiếm Vương phục hồi bình thường nhưng lực lượng vương giả mà gã vất vả tu luyện đã bị tổn thất hơn một nửa, không khổ tu một, hai năm thì không hoàn toàn lấy lại phong độ.
Võ Vương Bách Lý Chiến nhìn mặt Địa Kiếm Vương đỏ rần, lòng thầm buồn cười.
Bách Lý Chiến mở miệng nói:
- Được rồi Địa Kiếm Vương, Đế quốc Võ Linh ta không phải chỗ cho ngươi vô lý gây rối. Ngươi từ ngàn dặm xa xôi đến Đế quốc Võ Linh chẳng lẽ vì mang mấy đứa nhóc này đến gây sự với đế quốc của ta ?
Trải qua sự kiện đáng sợ này, Địa Kiếm Vương không có tâm tình gây hấn tiếp:
- Hừ! Đương nhiên là không, ta đến Đế quốc Võ Linh của ngươi là có việc lớn cần bàn. Không biết Bách Lý Tỉ bệ hạ Đế quốc Võ Linh các ngươi ở đâu ?
Võ Vương Bách Lý Chiến không biết nên nói cái gì:
- Bệ hạ đương nhiên là ở đế đô.
Nếu tìm Bách Lý Tỉ bệ hạ thì nên đi đế đô, đến Thành Tinh Tú chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nỗi ?
Võ Vương Bách Lý Chiến đâu biết Địa Kiếm Vương dẫn mấy thiên tài Đế quốc Thần Võ cùng đi, biết đại tái Phong Vân bảng đang tổ chức thì muốn nhóm Triệu Thiên Thần quan sát thiên tài của Đế quốc Võ Linh thế nào, giương oai phong cho Đế quốc Thần Võ. Chẳng ngờ không giương oai được ngược lại mất mặt.
Địa Kiếm Vương hầm hừ, miễn cưỡng tìm về mặt mũi:
- Hừ! Vì có việc quan trọng nên bỏ qua chuyện này, mau mang ta đi gặp Bách Lý Tỉ bệ hạ.
Võ Vương Bách Lý Chiến lười vạch mặt Địa Kiếm Vương:
- Đi theo ta.
Võ Vương Bách Lý Chiến đi trước dẫn đám người Địa Kiếm Vương bay hướng đế đô.
Trước khi đi Cuồng Đao Hậu Chính ngoái đầu lườm Lâm Tiêu, ánh mắt độc ác.
Sau khi đám người Võ Vương Bách Lý Chiến rời đi, Thành Tinh Tú yên tĩnh giây lát rồi sôi trào.
Vô số dân chúng và võ giả rống to ra tiếng, thanh âm như sấm rút ra nỗi lòng vui sướng cùng kích động.
- Đệ nhất thiên tài!
- Đệ nhất thiên tài!
Một mình đánh bại mấy thủ lĩnh thế hệ trẻ Đế quốc Thần Võ đến gây sự, kiểu uy phong này chưa từng có trong lịch sử Đế quốc Võ Linh. Ngàn năm qua chỉ mình Lâm Tiêu làm được.
Có thể nói nếu không nhờ Lâm Tiêu thì mặt mũi đế quốc bị đám Triệu Thiên Thần giẫm đạp nát bấy, không còn chút nào. Tin tức truyền đến hai đế quốc khác, tất cả võ giả Đế quốc Võ Linh không biết đút mặt vào đâu.
Lâm Nhu tiến lên trước, quan tâm hỏi:
- Nhị ca có bị sao không ?
Lâm Tiêu cười cười:
- Nhị ca làm sao bị gì được, người bị gì là bọn họ.
Cho dù lúc Địa Kiếm Vương tấn công Lâm Tiêu thì hắn chỉ giật mình, không kinh hoàng. Nơi này là Thành Tinh Tú, nam vệ thành một trong bốn vệ thành đế đô của Đế quốc Võ Linh, không phải núi hoang rừng vắng Quận Hiên Dật. Nếu có Vương giả Sinh Tử cảnh xứ ngoài đến thì vương giả trong đế đô sớm cảnh giác, làm gì có chuyện mặc kệ Địa Kiếm Vương đại sát tứ phương ? Nên thật ra Lâm Tiêu không hoảng chút nào.
Mặc Thanh Hiên là người đầu tiên đi lên chúc mừng:
- Lâm Tiêu, chúc mừng, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ nhất thiên tài xứng danh của Đế quốc Võ Linh chúng ta. Không ai có thể cướp đi danh hiệu của ngươi!
Mặc Thanh Hiên phải công nhận thiên phú đáng sợ của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu hờ hững nói:
- Chỉ là tiếng ảo.
Danh hiệu thiên tài không lọt vào mắt Lâm Tiêu, hắn chú trọng là thực lực vô thượng. Nếu chấp nhất cái tiếng sẽ làm người ta sinh ra chấp niệm.
- Ha ha ha, mặc kệ có phải là tiếng ảo hay không, sau trận chiến này ở trong mắt thiên tài Đế quốc Thần Võ thì ngươi đã ngồi vào vị trí đó. Bọn họ chỉ nhìn một mình Lâm Tiêu. Bắt đầu từ hôm nay vinh diệu Đế quốc Võ Linh chúng ta liên quan đến ngươi, dù ngươi không muốn cũng không thoát được. Có vài chuyện sẽ không thay đổi theo ý của ngươi.
Lâm Tiêu gật đầu, hắn không xem trọng danh hiệu nhưng nếu ai đến khiêu chiến thì hắn sẽ không nhịn. Đây là Lâm Tiêu, chỉ làm theo lòng mình.
Đám người Uất Trì Quật đi lên chúc mừng, các quận vương Uất Trì Chiến cũng mỉm cười chúc mừng Lâm Tiêu đã cứu vãn mặt mũi của đế quốc. Các quận vương cảm thấy Lâm Tiêu trẻ tuổi hơn bọn họ rất nhiều đã là cường giả đế quốc có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
Trước khi đi, Mặc Thanh Hiên thản nhiên nói với Lâm Tiêu:
- Qua một đoạn thời gian ta định đi ra ngoài rèn luyện, hy vọng không lâu sau ta còn có thể khiêu chiến với ngươi.
Uất Trì Quật, Tinh Mộng Vũ, Trương Thuần Hi cũng lên tiếng.
- Ta cũng thế!
- Ha ha ha, sao thiếu ta được ?
Hoàng Phủ Chân, Vương Thái, Tuyệt Vô Danh nhìn nhau, tham gia vào đội đi du lịch.
- Ta sẽ không dừng tu luyện!
- Ta sẽ khiến người đế quốc khác biết thiên tài Đế quốc Võ Linh không chỉ có mấy người các ngươi!
Trước kia ba người đối địch với Lâm Tiêu vì năm năm trước từng thua vào tay hắn. Là thiên tài có niềm kiêu hãnh của mình, Hoàng Phủ Chân, Vương Thái, Tuyệt Vô Danh không cam lòng tụt sau lưng người, thậm chí đầy ghen ghét Lâm Tiêu. Nhưng trải qua trận chiến trước đó, Hoàng Phủ Chân, Vương Thái, Tuyệt Vô Danh phát hiện Lâm Tiêu đã cao cao tại thượng, hơn xa bọn họ, sự bất mãn và ghen tỵ vô tình tan biến.
Con người là như thế, khi đối diện người không mạnh hơn mình bao nhiêu luôn sẽ ghen tỵ, không phục, muốn đánh gục đối phương. Nhưng nếu là người cao cao tại thượng, hoàn toàn ở trên mình thì sẽ sinh ra sự ngưỡng mộ.
Lâm Tiêu cười nói:
- Hy vọng không lâu sau ta sẽ nghe truyền thuyết về các người trên đại lục.
Đại tái Phong Vân bảng kết thúc viên mãn. Sự tích Lâm Tiêu phá Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận của đế quốc, đại chiến thiên tài đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ như cơn gió lan khắp ngõ ngách.
Tin tức khuếch tán, tất cả võ giả Đế quốc Võ Linh ngạc nhiên, hút ngụm khí lạnh. Hai sự kiện này cái nào cũng rung động lòng người, nhiều người nhớ rõ năm năm trước tuy Lâm Tiêu đánh thắng đám người Mặc Thanh Hiên nhưng ưu thế dẫn đầu không quá lớn. Năm năm sau, Lâm Tiêu đã hoàn toàn bỏ nhóm Mặc Thanh Hiên lại sau lưng, đi tới nơi bọn họ không cách nào đuổi kịp.
Kết hợp tin gần đây Lâm Tiêu đại chiến với Thiên Ma lão nhân, giết Quận vương Tương Thiên Thần trong Quận Võ Uy, các võ giả đế quốc sợ hết hồn. Bất giác thiếu niên thiên tài ngày xưa mới lộ răng nanh trong đại tái Phong Vân bảng đế quốc đã bước vào hàng cường giả đỉnh cao của đế quốc, tốc độ trưởng thành khiến người kinh khủng.
Quận Hiên Dật nhận được tin tức trên, ngay đêm hôm đó mở hội linh đình, dân chúng vô cùng hưng phấn. Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh ở lại quận thành canh giữ cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Bách Lý Chiến, mới rồi là sao ? Hay Đế quốc Võ Linh các ngươi muốn khai chiến với Đế quốc Thần Võ ?
Vừa rồi Địa Kiếm Vương suýt chết dưới ánh sáng sao, không chừa mẩu xương, nghĩ đến đây chân gã run cầm cầm. Địa Kiếm Vương rất tức giận.
Vẻ mặt Võ Vương Bách Lý Chiến bất đắc dĩ nói:
- Ta đã khuyên ngươi rồi, là ngươi không chịu nghe lời, ta cũng hết cách.
Mặt Địa Kiếm Vương xanh mét, nhưng sợ Thiên Tinh Cung nên gã không dám bùng nổ. Địa Kiếm Vương khó chịu nghẹn cục tức, người sắp nổ tung.
Sau khi diễn sinh máu thịt tuy cơ thể Địa Kiếm Vương phục hồi bình thường nhưng lực lượng vương giả mà gã vất vả tu luyện đã bị tổn thất hơn một nửa, không khổ tu một, hai năm thì không hoàn toàn lấy lại phong độ.
Võ Vương Bách Lý Chiến nhìn mặt Địa Kiếm Vương đỏ rần, lòng thầm buồn cười.
Bách Lý Chiến mở miệng nói:
- Được rồi Địa Kiếm Vương, Đế quốc Võ Linh ta không phải chỗ cho ngươi vô lý gây rối. Ngươi từ ngàn dặm xa xôi đến Đế quốc Võ Linh chẳng lẽ vì mang mấy đứa nhóc này đến gây sự với đế quốc của ta ?
Trải qua sự kiện đáng sợ này, Địa Kiếm Vương không có tâm tình gây hấn tiếp:
- Hừ! Đương nhiên là không, ta đến Đế quốc Võ Linh của ngươi là có việc lớn cần bàn. Không biết Bách Lý Tỉ bệ hạ Đế quốc Võ Linh các ngươi ở đâu ?
Võ Vương Bách Lý Chiến không biết nên nói cái gì:
- Bệ hạ đương nhiên là ở đế đô.
Nếu tìm Bách Lý Tỉ bệ hạ thì nên đi đế đô, đến Thành Tinh Tú chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nỗi ?
Võ Vương Bách Lý Chiến đâu biết Địa Kiếm Vương dẫn mấy thiên tài Đế quốc Thần Võ cùng đi, biết đại tái Phong Vân bảng đang tổ chức thì muốn nhóm Triệu Thiên Thần quan sát thiên tài của Đế quốc Võ Linh thế nào, giương oai phong cho Đế quốc Thần Võ. Chẳng ngờ không giương oai được ngược lại mất mặt.
Địa Kiếm Vương hầm hừ, miễn cưỡng tìm về mặt mũi:
- Hừ! Vì có việc quan trọng nên bỏ qua chuyện này, mau mang ta đi gặp Bách Lý Tỉ bệ hạ.
Võ Vương Bách Lý Chiến lười vạch mặt Địa Kiếm Vương:
- Đi theo ta.
Võ Vương Bách Lý Chiến đi trước dẫn đám người Địa Kiếm Vương bay hướng đế đô.
Trước khi đi Cuồng Đao Hậu Chính ngoái đầu lườm Lâm Tiêu, ánh mắt độc ác.
Sau khi đám người Võ Vương Bách Lý Chiến rời đi, Thành Tinh Tú yên tĩnh giây lát rồi sôi trào.
Vô số dân chúng và võ giả rống to ra tiếng, thanh âm như sấm rút ra nỗi lòng vui sướng cùng kích động.
- Đệ nhất thiên tài!
- Đệ nhất thiên tài!
Một mình đánh bại mấy thủ lĩnh thế hệ trẻ Đế quốc Thần Võ đến gây sự, kiểu uy phong này chưa từng có trong lịch sử Đế quốc Võ Linh. Ngàn năm qua chỉ mình Lâm Tiêu làm được.
Có thể nói nếu không nhờ Lâm Tiêu thì mặt mũi đế quốc bị đám Triệu Thiên Thần giẫm đạp nát bấy, không còn chút nào. Tin tức truyền đến hai đế quốc khác, tất cả võ giả Đế quốc Võ Linh không biết đút mặt vào đâu.
Lâm Nhu tiến lên trước, quan tâm hỏi:
- Nhị ca có bị sao không ?
Lâm Tiêu cười cười:
- Nhị ca làm sao bị gì được, người bị gì là bọn họ.
Cho dù lúc Địa Kiếm Vương tấn công Lâm Tiêu thì hắn chỉ giật mình, không kinh hoàng. Nơi này là Thành Tinh Tú, nam vệ thành một trong bốn vệ thành đế đô của Đế quốc Võ Linh, không phải núi hoang rừng vắng Quận Hiên Dật. Nếu có Vương giả Sinh Tử cảnh xứ ngoài đến thì vương giả trong đế đô sớm cảnh giác, làm gì có chuyện mặc kệ Địa Kiếm Vương đại sát tứ phương ? Nên thật ra Lâm Tiêu không hoảng chút nào.
Mặc Thanh Hiên là người đầu tiên đi lên chúc mừng:
- Lâm Tiêu, chúc mừng, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ nhất thiên tài xứng danh của Đế quốc Võ Linh chúng ta. Không ai có thể cướp đi danh hiệu của ngươi!
Mặc Thanh Hiên phải công nhận thiên phú đáng sợ của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu hờ hững nói:
- Chỉ là tiếng ảo.
Danh hiệu thiên tài không lọt vào mắt Lâm Tiêu, hắn chú trọng là thực lực vô thượng. Nếu chấp nhất cái tiếng sẽ làm người ta sinh ra chấp niệm.
- Ha ha ha, mặc kệ có phải là tiếng ảo hay không, sau trận chiến này ở trong mắt thiên tài Đế quốc Thần Võ thì ngươi đã ngồi vào vị trí đó. Bọn họ chỉ nhìn một mình Lâm Tiêu. Bắt đầu từ hôm nay vinh diệu Đế quốc Võ Linh chúng ta liên quan đến ngươi, dù ngươi không muốn cũng không thoát được. Có vài chuyện sẽ không thay đổi theo ý của ngươi.
Lâm Tiêu gật đầu, hắn không xem trọng danh hiệu nhưng nếu ai đến khiêu chiến thì hắn sẽ không nhịn. Đây là Lâm Tiêu, chỉ làm theo lòng mình.
Đám người Uất Trì Quật đi lên chúc mừng, các quận vương Uất Trì Chiến cũng mỉm cười chúc mừng Lâm Tiêu đã cứu vãn mặt mũi của đế quốc. Các quận vương cảm thấy Lâm Tiêu trẻ tuổi hơn bọn họ rất nhiều đã là cường giả đế quốc có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
Trước khi đi, Mặc Thanh Hiên thản nhiên nói với Lâm Tiêu:
- Qua một đoạn thời gian ta định đi ra ngoài rèn luyện, hy vọng không lâu sau ta còn có thể khiêu chiến với ngươi.
Uất Trì Quật, Tinh Mộng Vũ, Trương Thuần Hi cũng lên tiếng.
- Ta cũng thế!
- Ha ha ha, sao thiếu ta được ?
Hoàng Phủ Chân, Vương Thái, Tuyệt Vô Danh nhìn nhau, tham gia vào đội đi du lịch.
- Ta sẽ không dừng tu luyện!
- Ta sẽ khiến người đế quốc khác biết thiên tài Đế quốc Võ Linh không chỉ có mấy người các ngươi!
Trước kia ba người đối địch với Lâm Tiêu vì năm năm trước từng thua vào tay hắn. Là thiên tài có niềm kiêu hãnh của mình, Hoàng Phủ Chân, Vương Thái, Tuyệt Vô Danh không cam lòng tụt sau lưng người, thậm chí đầy ghen ghét Lâm Tiêu. Nhưng trải qua trận chiến trước đó, Hoàng Phủ Chân, Vương Thái, Tuyệt Vô Danh phát hiện Lâm Tiêu đã cao cao tại thượng, hơn xa bọn họ, sự bất mãn và ghen tỵ vô tình tan biến.
Con người là như thế, khi đối diện người không mạnh hơn mình bao nhiêu luôn sẽ ghen tỵ, không phục, muốn đánh gục đối phương. Nhưng nếu là người cao cao tại thượng, hoàn toàn ở trên mình thì sẽ sinh ra sự ngưỡng mộ.
Lâm Tiêu cười nói:
- Hy vọng không lâu sau ta sẽ nghe truyền thuyết về các người trên đại lục.
Đại tái Phong Vân bảng kết thúc viên mãn. Sự tích Lâm Tiêu phá Hạo Thiên Tuyệt Mệnh trận của đế quốc, đại chiến thiên tài đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ như cơn gió lan khắp ngõ ngách.
Tin tức khuếch tán, tất cả võ giả Đế quốc Võ Linh ngạc nhiên, hút ngụm khí lạnh. Hai sự kiện này cái nào cũng rung động lòng người, nhiều người nhớ rõ năm năm trước tuy Lâm Tiêu đánh thắng đám người Mặc Thanh Hiên nhưng ưu thế dẫn đầu không quá lớn. Năm năm sau, Lâm Tiêu đã hoàn toàn bỏ nhóm Mặc Thanh Hiên lại sau lưng, đi tới nơi bọn họ không cách nào đuổi kịp.
Kết hợp tin gần đây Lâm Tiêu đại chiến với Thiên Ma lão nhân, giết Quận vương Tương Thiên Thần trong Quận Võ Uy, các võ giả đế quốc sợ hết hồn. Bất giác thiếu niên thiên tài ngày xưa mới lộ răng nanh trong đại tái Phong Vân bảng đế quốc đã bước vào hàng cường giả đỉnh cao của đế quốc, tốc độ trưởng thành khiến người kinh khủng.
Quận Hiên Dật nhận được tin tức trên, ngay đêm hôm đó mở hội linh đình, dân chúng vô cùng hưng phấn. Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh ở lại quận thành canh giữ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.