Chương 228: Đông như trẩy hội.
Ám Ma Sư
26/08/2015
Trữ Vĩ Thần lắc đầu, trên mặt tươi cười. Hắn chỉ theo bản năng cảm giác được sự tình không đơn giản như lời nói của Lâm Tiêu, Huyết Ma mã tặc đoàn là những ai? Cho dù thật sự có yêu thú tập kích trú địa, Lâm Tiêu cũng không đơn giản như vậy giết hết toàn bộ mã tặc, không lưu lại một tên nào.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng đối với chuyện đã trải qua hắn cũng không muốn tìm hiểu rõ, hắn chỉ cần biết Lâm Tiêu đã bình yên trở lại, như vậy thì đã đủ.
- Ta vốn còn chút nghi ngờ cùng lo lắng với việc ngươi tham gia thi đấu, nhưng nghe được Lưu Phong cùng Phí Thần Trữ bọn họ, lại có đội hái thuốc của Doãn gia truyền về tin tức của ngươi, hơn nữa ngươi diệt sát cả mã tặc đoàn còn bình yên trở về, ta đã yên lòng.
Trữ Vĩ Thần nhìn Lâm Tiêu, trong lòng cảm thấy thật hài lòng.
Trước đó dù Lâm Tiêu biểu hiện ra thiên phú thật cao, đánh bại bao nhiêu địch nhân, triển lộ thực lực đáng sợ, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ yên tâm.
Hiện giờ Lâm Tiêu có thể giết chết Ngô Ưng, còn chạy thoát truy sát của Huyết Ma mã tặc đoàn, ngược lại tiêu diệt mã tặc, chuyện từng trải qua không còn trọng yếu, nhưng kết quả làm cho Trữ Vĩ Thần thật hài lòng.
- Nhị ca, nhị ca...
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng hô kích động, một thân thể mềm mại lao tới, đột nhiên khựng lại ngoài cửa.
Lâm Tiêu bật người đứng dậy.
- Tam muội.
Ngoài cửa, đôi mắt Lâm Nhu đỏ bừng nhìn Lâm Tiêu, nhìn thân ảnh quen thuộc, khuôn mặt kiên nghị, trong lúc nhất thời tràn nước mắt.
- Nhị ca.
Lâm Nhu lao vào trong lòng Lâm Tiêu, òa khóc nức nở.
- Khụ khụ...
Trữ Vĩ Thần không nhịn được ho khan hai tiếng, lúc này Lâm Nhu mới giật mình bừng tỉnh tách ra.
- Lâm Nhu ah, ngươi đã thông qua khảo hạch chuẩn võ giả, như thế nào còn giống như một hài tử đâu.
Ngữ khí Trữ Vĩ Thần ôn nhu phê bình nói.
- Cái gì? Tam muội, muội thông qua khảo hạch chuẩn võ giả rồi?
Lâm Tiêu giật mình nhìn Lâm Nhu, vẻ mặt vô cùng kích động:
- Sao ta lại không biết?
- Ngươi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, làm sao biết được.
Trữ Vĩ Thần cười nói:
- Có huynh thế nào có muội như vậy, Lâm Tiêu, Lâm Nhu cũng giống như ngươi, bài danh thứ nhất trong khảo hạch chuẩn võ giả.
- Tam muội lợi hại như vậy?
Lâm Tiêu thật sự giật mình, tuy hắn kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ tới Lâm Nhu bài danh thứ nhất trong cuộc thi khảo hạch.
Tính cách cùng thân thể nhu nhược như Lâm Nhu, khi nào thì đạt tới thực lực mạnh như vậy?
- Hừ, như thế nào, chẳng lẽ chỉ cho huynh lấy được bài danh thứ nhất, mà không cho phép muội cũng được sao, muội rất là mạnh mẽ đó.
Lâm Nhu đỏ mặt, bĩu môi nói, lúc tức giận khuôn mặt hiện lên hai lúm đồng tiền, đáng yêu cực điểm.
- Ha ha, tốt lắm, Lâm Tiêu, ngươi đi ra ngoài hai tháng, khẳng định cần nghỉ ngơi, ta không lưu ngươi, còn hơn một tháng nữa đã tới trận thi đấu đệ tử thiên tài của Tân Vệ thành, ta đã báo tên của ngươi, còn lại một tháng cố gắng nỗ lực lên.
Trữ Vĩ Thần khoát tay.
- Phải rồi.
Đột nhiên biểu tình hắn chợt nghiêm túc:
- Còn có chuyện phải nói cho ngươi biết, Đan Các Ô Hạo một tháng trước đã xuất quan, nghe nói đã đột phá trở thành nhị phẩm luyện dược sư, nếu trong trận đấu gặp hắn cần phải chú ý một chút.
- Ô Hạo sao.
Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ băng sương, khóe môi thoáng nhếch lên.
- Ta đã biết, Trữ tổng quản, ta sẽ chú ý.
Lâm Tiêu lên tiếng nói, cùng Lâm Nhu rời khỏi phòng tổng quản.
Trước khi đi, hắn đem danh sách thành viên Huyết Ma mã tặc đoàn cùng tên tuổi cơ sở ngầm của mã tặc trong thành giao cho Trữ Vĩ Thần, Lâm Tiêu tin tưởng hắn biết nên làm như thế nào.
Chờ hai người đi khỏi, ý cười trong mắt Trữ Vĩ Thần ngày càng thịnh, ánh mắt híp lại, cười thành tiếng.
- Có hai thiên tài ở đây, xem ra Võ Điện sẽ được hưng thịnh ah!
Trữ Vĩ Thần cười nói.
Khó trách hắn cao hứng như vậy, thiên phú của Lâm Tiêu cực cao, nhưng hắn cũng không nghĩ tới ngoài ý muốn thu nhận Lâm Nhu, thiên phú của nàng cũng mạnh mẽ như thế, chuẩn võ giả mười ba tuổi, rất có thể sẽ thăng cấp vào cuối năm.
Đến lúc đó tin tức chân võ giả nhất chuyển mười ba tuổi, đủ làm Tân Vệ thành náo động thật lớn.
Phải biết lúc Lâm Tiêu thăng cấp chân võ giả nhất chuyển là mười bốn tuổi, mà Lâm Nhu còn có thể sớm hơn một năm, thiên phú kinh người như vậy đủ sắp xếp hàng đầu trong trăm năm lịch sử Tân Vệ thành.
Tin tức truyền khắp Tân Vệ thành, tự nhiên cũng truyền vào trong tai cha mẹ Lâm Tiêu.
Lúc này hai vị lão nhân mới vội vàng chạy về nhà, chứng kiến con trai bình yên vô sự, gánh nặng trong lòng mới buông xuống.
Trần Phượng Lan mua về thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, một nhà bốn người trải qua một đêm đoàn tụ vui vẻ.
Rạng sáng hôm sau, Vương Vũ, Phí Thần Trữ, Lưu Phong, Lữ Tuyết, Thần Phi nhận được tin tức đến nhà bái phỏng, nhất thời trong nhà tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng, vô cùng náo nhiệt.
Doãn Vô Vi tự mình đến nhà, đưa lên năm vạn lượng, trên thực tế nhiệm vụ hộ tống đội hái thuốc Doãn gia là sáu vạn lượng, mời mười đệ tử thế lực lớn, mỗi người được trả thù lao sáu ngàn lượng, một mình Lâm Tiêu nhận nhiệm vụ, cộng lại cũng là ba vạn lượng mà thôi.
Nhưng vì trong nhiệm vụ lần này Lâm Tiêu xuất lực rất nhiều, cho nên Doãn gia vẫn trả thêm hai vạn.
Hơn nữa Doãn Vô Vi còn tỏ ý tứ sau này nếu Lâm Tiêu mua đan dược trong cửa hàng của Doãn gia, chỉ cần do chính mình luyện chế, sẽ giảm giá mười phần trăm theo giá thị trường.
Lời hứa này nghe qua giống như không có lợi nhuận gì, nhưng trên thực tế giá cả còn sang quý hơn cả thù lao năm vạn, dù sao giá cả nhất phẩm Nguyên Khí đan là năm trăm lượng, đi đâu mua cũng thế, mà Lâm Tiêu chỉ cần trả bốn trăm năm mươi lượng là mua được.
Mà đây mới chỉ là nhất phẩm Nguyên Khí đan, nhị phẩm là năm ngàn lượng, Lâm Tiêu còn được giảm năm trăm lượng.
Thân là một võ giả, tiêu hao số lượng đan dược thật kinh người, mà đối với tiểu gia tộc như Doãn gia mà nói giảm giá như vậy cho Lâm Tiêu đích thật là lỗ vốn.
Cho dù trên người Lâm Tiêu không thiếu đan dược, nhưng nhân tình như vậy hắn vẫn ghi nhớ, tỏ vẻ cảm tạ Doãn Vô Vi cùng Doãn gia, mà Doãn Vô Vi lại xua tay tỏ ý mình nên làm như vậy.
Ngoại trừ Doãn Vô Vi cùng các bằng hữu khác, gia đình của những người được giải cứu cũng tới nhà bái phỏng, đưa lên hậu lễ.
Mãi tới mấy ngày sau Lâm gia mới yên tĩnh trở lại.
Lâm Tiêu cũng bắt đầu khổ tu chuẩn bị cho cuộc tranh tài một tháng sau.
Bên ngoài thành nam Tân Vệ thành, trong một thành nhỏ hoang tàn nằm trong dãy núi hoang vu.
Bởi vì Ngày Hủy Diệt hơn hai ngàn năm trước, ngoại trừ quận thành cùng vệ thành bên dưới tứ đại đế quốc, tuyệt đại đa số thành trì trong hoang dã đều biến thành một mảnh hoang tàn bị yêu thú chiếm lĩnh, nhưng tuy tòa thành này hỗn độn, thật nhiều phòng ốc sụp đổ, ngã tư đường phủ kín rêu phong cùng vết rách, nhưng ở trung tâm thành trì có thật nhiều thân ảnh qua lại bận rộn.
Nơi này, chính là thế lực liên minh ngầm cường đại nhất bên ngoài Tân Vệ thành – trung tâm Hắc Long trại.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng đối với chuyện đã trải qua hắn cũng không muốn tìm hiểu rõ, hắn chỉ cần biết Lâm Tiêu đã bình yên trở lại, như vậy thì đã đủ.
- Ta vốn còn chút nghi ngờ cùng lo lắng với việc ngươi tham gia thi đấu, nhưng nghe được Lưu Phong cùng Phí Thần Trữ bọn họ, lại có đội hái thuốc của Doãn gia truyền về tin tức của ngươi, hơn nữa ngươi diệt sát cả mã tặc đoàn còn bình yên trở về, ta đã yên lòng.
Trữ Vĩ Thần nhìn Lâm Tiêu, trong lòng cảm thấy thật hài lòng.
Trước đó dù Lâm Tiêu biểu hiện ra thiên phú thật cao, đánh bại bao nhiêu địch nhân, triển lộ thực lực đáng sợ, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ yên tâm.
Hiện giờ Lâm Tiêu có thể giết chết Ngô Ưng, còn chạy thoát truy sát của Huyết Ma mã tặc đoàn, ngược lại tiêu diệt mã tặc, chuyện từng trải qua không còn trọng yếu, nhưng kết quả làm cho Trữ Vĩ Thần thật hài lòng.
- Nhị ca, nhị ca...
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng hô kích động, một thân thể mềm mại lao tới, đột nhiên khựng lại ngoài cửa.
Lâm Tiêu bật người đứng dậy.
- Tam muội.
Ngoài cửa, đôi mắt Lâm Nhu đỏ bừng nhìn Lâm Tiêu, nhìn thân ảnh quen thuộc, khuôn mặt kiên nghị, trong lúc nhất thời tràn nước mắt.
- Nhị ca.
Lâm Nhu lao vào trong lòng Lâm Tiêu, òa khóc nức nở.
- Khụ khụ...
Trữ Vĩ Thần không nhịn được ho khan hai tiếng, lúc này Lâm Nhu mới giật mình bừng tỉnh tách ra.
- Lâm Nhu ah, ngươi đã thông qua khảo hạch chuẩn võ giả, như thế nào còn giống như một hài tử đâu.
Ngữ khí Trữ Vĩ Thần ôn nhu phê bình nói.
- Cái gì? Tam muội, muội thông qua khảo hạch chuẩn võ giả rồi?
Lâm Tiêu giật mình nhìn Lâm Nhu, vẻ mặt vô cùng kích động:
- Sao ta lại không biết?
- Ngươi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, làm sao biết được.
Trữ Vĩ Thần cười nói:
- Có huynh thế nào có muội như vậy, Lâm Tiêu, Lâm Nhu cũng giống như ngươi, bài danh thứ nhất trong khảo hạch chuẩn võ giả.
- Tam muội lợi hại như vậy?
Lâm Tiêu thật sự giật mình, tuy hắn kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ tới Lâm Nhu bài danh thứ nhất trong cuộc thi khảo hạch.
Tính cách cùng thân thể nhu nhược như Lâm Nhu, khi nào thì đạt tới thực lực mạnh như vậy?
- Hừ, như thế nào, chẳng lẽ chỉ cho huynh lấy được bài danh thứ nhất, mà không cho phép muội cũng được sao, muội rất là mạnh mẽ đó.
Lâm Nhu đỏ mặt, bĩu môi nói, lúc tức giận khuôn mặt hiện lên hai lúm đồng tiền, đáng yêu cực điểm.
- Ha ha, tốt lắm, Lâm Tiêu, ngươi đi ra ngoài hai tháng, khẳng định cần nghỉ ngơi, ta không lưu ngươi, còn hơn một tháng nữa đã tới trận thi đấu đệ tử thiên tài của Tân Vệ thành, ta đã báo tên của ngươi, còn lại một tháng cố gắng nỗ lực lên.
Trữ Vĩ Thần khoát tay.
- Phải rồi.
Đột nhiên biểu tình hắn chợt nghiêm túc:
- Còn có chuyện phải nói cho ngươi biết, Đan Các Ô Hạo một tháng trước đã xuất quan, nghe nói đã đột phá trở thành nhị phẩm luyện dược sư, nếu trong trận đấu gặp hắn cần phải chú ý một chút.
- Ô Hạo sao.
Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ băng sương, khóe môi thoáng nhếch lên.
- Ta đã biết, Trữ tổng quản, ta sẽ chú ý.
Lâm Tiêu lên tiếng nói, cùng Lâm Nhu rời khỏi phòng tổng quản.
Trước khi đi, hắn đem danh sách thành viên Huyết Ma mã tặc đoàn cùng tên tuổi cơ sở ngầm của mã tặc trong thành giao cho Trữ Vĩ Thần, Lâm Tiêu tin tưởng hắn biết nên làm như thế nào.
Chờ hai người đi khỏi, ý cười trong mắt Trữ Vĩ Thần ngày càng thịnh, ánh mắt híp lại, cười thành tiếng.
- Có hai thiên tài ở đây, xem ra Võ Điện sẽ được hưng thịnh ah!
Trữ Vĩ Thần cười nói.
Khó trách hắn cao hứng như vậy, thiên phú của Lâm Tiêu cực cao, nhưng hắn cũng không nghĩ tới ngoài ý muốn thu nhận Lâm Nhu, thiên phú của nàng cũng mạnh mẽ như thế, chuẩn võ giả mười ba tuổi, rất có thể sẽ thăng cấp vào cuối năm.
Đến lúc đó tin tức chân võ giả nhất chuyển mười ba tuổi, đủ làm Tân Vệ thành náo động thật lớn.
Phải biết lúc Lâm Tiêu thăng cấp chân võ giả nhất chuyển là mười bốn tuổi, mà Lâm Nhu còn có thể sớm hơn một năm, thiên phú kinh người như vậy đủ sắp xếp hàng đầu trong trăm năm lịch sử Tân Vệ thành.
Tin tức truyền khắp Tân Vệ thành, tự nhiên cũng truyền vào trong tai cha mẹ Lâm Tiêu.
Lúc này hai vị lão nhân mới vội vàng chạy về nhà, chứng kiến con trai bình yên vô sự, gánh nặng trong lòng mới buông xuống.
Trần Phượng Lan mua về thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, một nhà bốn người trải qua một đêm đoàn tụ vui vẻ.
Rạng sáng hôm sau, Vương Vũ, Phí Thần Trữ, Lưu Phong, Lữ Tuyết, Thần Phi nhận được tin tức đến nhà bái phỏng, nhất thời trong nhà tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng, vô cùng náo nhiệt.
Doãn Vô Vi tự mình đến nhà, đưa lên năm vạn lượng, trên thực tế nhiệm vụ hộ tống đội hái thuốc Doãn gia là sáu vạn lượng, mời mười đệ tử thế lực lớn, mỗi người được trả thù lao sáu ngàn lượng, một mình Lâm Tiêu nhận nhiệm vụ, cộng lại cũng là ba vạn lượng mà thôi.
Nhưng vì trong nhiệm vụ lần này Lâm Tiêu xuất lực rất nhiều, cho nên Doãn gia vẫn trả thêm hai vạn.
Hơn nữa Doãn Vô Vi còn tỏ ý tứ sau này nếu Lâm Tiêu mua đan dược trong cửa hàng của Doãn gia, chỉ cần do chính mình luyện chế, sẽ giảm giá mười phần trăm theo giá thị trường.
Lời hứa này nghe qua giống như không có lợi nhuận gì, nhưng trên thực tế giá cả còn sang quý hơn cả thù lao năm vạn, dù sao giá cả nhất phẩm Nguyên Khí đan là năm trăm lượng, đi đâu mua cũng thế, mà Lâm Tiêu chỉ cần trả bốn trăm năm mươi lượng là mua được.
Mà đây mới chỉ là nhất phẩm Nguyên Khí đan, nhị phẩm là năm ngàn lượng, Lâm Tiêu còn được giảm năm trăm lượng.
Thân là một võ giả, tiêu hao số lượng đan dược thật kinh người, mà đối với tiểu gia tộc như Doãn gia mà nói giảm giá như vậy cho Lâm Tiêu đích thật là lỗ vốn.
Cho dù trên người Lâm Tiêu không thiếu đan dược, nhưng nhân tình như vậy hắn vẫn ghi nhớ, tỏ vẻ cảm tạ Doãn Vô Vi cùng Doãn gia, mà Doãn Vô Vi lại xua tay tỏ ý mình nên làm như vậy.
Ngoại trừ Doãn Vô Vi cùng các bằng hữu khác, gia đình của những người được giải cứu cũng tới nhà bái phỏng, đưa lên hậu lễ.
Mãi tới mấy ngày sau Lâm gia mới yên tĩnh trở lại.
Lâm Tiêu cũng bắt đầu khổ tu chuẩn bị cho cuộc tranh tài một tháng sau.
Bên ngoài thành nam Tân Vệ thành, trong một thành nhỏ hoang tàn nằm trong dãy núi hoang vu.
Bởi vì Ngày Hủy Diệt hơn hai ngàn năm trước, ngoại trừ quận thành cùng vệ thành bên dưới tứ đại đế quốc, tuyệt đại đa số thành trì trong hoang dã đều biến thành một mảnh hoang tàn bị yêu thú chiếm lĩnh, nhưng tuy tòa thành này hỗn độn, thật nhiều phòng ốc sụp đổ, ngã tư đường phủ kín rêu phong cùng vết rách, nhưng ở trung tâm thành trì có thật nhiều thân ảnh qua lại bận rộn.
Nơi này, chính là thế lực liên minh ngầm cường đại nhất bên ngoài Tân Vệ thành – trung tâm Hắc Long trại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.