Chương 562: Hắc văn thủy giao.
Ám Ma Sư
27/09/2015
Sông Đao Lãng dài mấy chục vạn dặm, rộng gần vạn dặm, trong vùng sông rộng lớn này đương nhiên có nhiều đảo, đa số nhân loại sinh sống trên hòn đảo. Một số đảo cỡ lớn thậm chí xây dựng thành trì, có nhiều người sống.
Nhưng không phải tất cả đảo đều an toàn, một số đảo ở khu vực hiểm ác đầy nguy hiểm, yêu thú đầy rẫy. Một vài đảo nhỏ sâu trong vùng sông nước có cấm địa kỳ lạ, vào trong đó sẽ chín chết một sống.
Trừ đảo ra trong Sông Đao Lãng còn chứa nhiều yêu thú, thuyền đi qua hay bị yêu thú tấn công, nếu gặp phải yêu thú cường đại thì kết quả cuối cùng là thuyền chìm người chết.
Đương nhiên không phải chỗ nào cũng có yêu thú. Qua mấy ngàn năm qua lại, nhân loại đã tìm ra nhiều tuyến đường an toàn trên Sông Đao Lãng, ít khi gặp nguy hiểm.
Thuyền Phá Lãng lướt đi nửa ngày, đến giữa trưa nó đậu lại ở cảng của một hòn đảo. Trên đảo dựng tòa thành trì không nhỏ hơn Thành La Giang, tiếng người ồn ào rất náo nhiệt.
Thuyền trưởng Trịnh Cường hét to trên sàn tàu:
- Các vị, nơi này là Thành Tam Thủy, thuyền chúng ta sẽ dừng lại đây nửa ngày, tháo dỡ và vận chuyển một ít hàng hóa. Sáng mai sẽ tiếp tục lên đường. Các vị có thể đi Thành Tam Thủy hoặc ở lại thuyền Phá Lãng. Tuy nhiên lữ khách định đi Thành Tam Thủy hãy nhớ là sáng sớm ngày mai thuyền chúng ta sẽ xuất phát, xin đừng đến muộn, trễ hẹn không chờ.
Các lữ khách giao lưu với nhau.
- Ha ha ha! Ngồi thuyền nhiều ngày mệt muốn chết người rồi, chúng ta đi Thành Tam Thủy chơi.
- Ngươi đi một mình đi, ta không đi đâu. Mới có ba ngày mà ngươi đã mệt, nếu đi thuyền khách Thành La Giang thì phải liên tục lênh đênh trên biển nửa tháng, vậy chắc ngươi không sống nổi.
Có người đồng ý xuống thuyền, có người chỉ muốn ở trên thuyền Phá Lãng.
Trong một gian phòng thuyền Phá Lãng.
Lão nhân tóc bạc nói với thiếu niên áo đen:
- Thiếu gia, qua hai ngày nữa sẽ về nhà, thôi chúng ta đừng xuống.
Thiếu niên áo đen rất ngoan, không như bạn cùng lứa ham chơi hay cãi:
- Lãng nhi nghe theo Phúc bá.
Lão nhân tóc bạc vuốt đầu thiếu niên, cười nói:
- Đảo Đao Vương của chúng ta cách nơi này rất gần, sau này có cơ hội ta lại mang thiếu gia đi dạo.
Lão nhân tóc bạc biết tính con nít đứa nào không muốn đi chơi? Nhưng lần này đi rèn luyện hai người gặp nguy hiểm mấy lần, giờ cách gia tộc chỉ có một bước, vì an toàn nên lão nhân tóc bạc mới quyết định như vậy.
Phòng kế bên, Lâm Tiêu phát tán tinh thần lực vô tình nghe đối thoại của hai người.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Đảo Đao Vương?
Sau đó Lâm Tiêu nhếch môi cười:
- Đảo chỗ này tên gì cũng dám đặt, dám lấy tên Đao Vương, đảo bình thường chắc không dám nhận nổi cái tên như thế.
Lâm Tiêu lắc đầu, không để ý tới Đảo Đao Vương nữa.
- Ngây ngốc mấy ngày trên thuyền rồi, đi ra ngoài chơi một chút, dù gì cũng là đang rèn luyện, hiểu biết phong tình khắp nơi cũng tốt.
Lâm Tiêu đi ra cửa phòng, rời khỏi thuyền Phá Lãng vào Thành Tam Thủy. Lâm Tiêu đi dạo trong thành mãi đến chạng vạng mới trở lại thuyền Phá Lãng.
Buổi tối, trong một khách điếm xa hoa chính giữa Thành Tam Thủy.
Trong gian phòng lầu ba, một nam nhân trung niên đứng trước mặt thanh niên hai mươi bảy, tám tuổi.
Nam nhân trung niên cung kính nói:
- Thiếu gia, Lão già và tên nhỏ Nhiếp gia không xuống thuyền.
- Chết tiệt, Lão già này quá cẩn thận!
Thanh niên có đôi mắt âm trầm, khuôn mặt trắng trẻo nhưng dữ tợn:
- Lần này đối phương ra ngoài rèn luyện vốn là cơ hội tốt nhất để giết bọn họ, không ngờ Nhiếp Lãng có tư chất của thiên tài, vào phút sống chết đột phá Hóa Phàm cảnh sơ kỳ trốn thoát một kiếm. Tiểu tử này năm nay mới mười sáu tuổi, cứ tiếp tục thế này e rằng Nhiếp gia sắp có một thiên tài tuyệt thế!
Đảo Đao Vương có hai đại gia tộc, thanh niên thuộc Khương gia luôn thầm đối kháng với Nhiếp gia. Hai phe thực lực ngang nhau, không ai làm gì được ai. Nhưng không ngờ gần đây Nhiếp gia xuất hiện thiên tài tuyệt thế, một đường đột phá xông xáo, uy thế rất kinh người. Mười bốn tuổi Nhiếp Lãng đột phá tam chuyển chân võ giả, hiện giờ mười sáu tuổi gã đột phá đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, quá kinh khủng.
Mắt nam nhân trung niên lóe tia sát khí, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu gia, đây là cơ hội cuối cùng, hay ta phái người lẩn vào thuyền Phá Lãng, âm thầm khử tiểu tử này?
Thanh niên biến sắc mặt, tức giận quát:
- Phái người lẻn vào thuyền Phá Lãng? Đừng có đùa, ngươi muốn chết sao? Có muốn chết cũng đừng liên lụy Khương gia chúng ta. Thương hội Hắc Kim là thế lực gì? Một trong ba đại thương hội, thế lực đỉnh cao nhất đế quốc. Đắc tội Thương hội Hắc Kim thì chúng ta đừng mong tranh phong với Nhiếp gia. Nếu bị Thương hội Hắc Kim điều tra ra, nguyên Nhiếp gia sẽ bị xóa sổ khỏi Đảo Đao Vương, không chừa một người. Ta không hy vọng sau này nghe lời tương tự.
Nam nhân trung niên trán toát mồ hôi lạnh, rối rít nói:
- Vâng, thiếu gia anh minh, thuộc hạ ngu dốt!
Nam nhân trung niên lại hỏi:
- Vậy giờ chúng ta làm sao?
Mắt thanh niên tràn ngập không cam lòng nói:
- Hết cách, từ bỏ hành động, chờ lần sau có cơ hội lại hành động. Phụ thân sắp đột phá đao ý tiểu thành, Nhiếp gia không sống yên được bao lâu nữa đâu.
Thanh niên mạnh đập tay vào bàn gỗ sắt, cái bàn cứng rắn vỡ vụn.
- Đáng tiếc, lần này có cơ hội tốt vậy mà không thành công, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Sáng hôm sau, các hành khách đến đúng giờ, thuyền Phá Lãng lại lên đường.
Rào rào! Rào rào!
Thuyền Phá Lãng to lớn di chuyển rời khỏi quần đảo, tiến vào mặt sông mênh mang.
Chuyến hành trình bình yên, dọc đường đi từng có một chiếc thuyền hải tặc đến gần thuyền Phá Lãng, nhưng thấy tiêu chí Thương hội Hắc Kim thì sợ hãi quay đầu chạy ngay, không dám tấn công.
Hai ngày chậm rãi trôi qua.
Hôm nay nhiều lữ khách nghỉ ngơi trên sàn tàu. Thiếu niên áo đen luyện đao trong khoảnh đất trống, tư thế ổn định, chân vững chắc, mỗi nhát đao kèm theo tiếng gió rít, sắc bén bá đạo.
Lâm Tiêu quan sát, thầm lắc đầu:
- Thiếu niên áo đen cơ bản khá, nhưng đao pháp dư trầm ổn mà thiếu nhanh nhẹn.
Lâm Tiêu đến từ trại huấn luyện thiên tài đỉnh cao nhất Quận Hiên Dật, tầm mắt của hắn rất cao. Trong trại huấn luyện thiên tài có nhiều đạo sư Quy Nguyên cảnh, kinh nghiệm hơn xa cường giả trong gia tộc bình thường.
Đao pháp tuy rằng không cần nhanh nhẹn như kiếm pháp nhưng phải có sự linh hoạt, đao pháp là chết, luyện theo khuôn mẫu tuy uy lực cũng mạnh nhưng không phải đường ngay. Lúc thực lực thấp thì không nhìn ra cái gì bất bình thường, nhưng về sau sẽ hạn chế nghiêm trọng đao khách phát triển tương lai, suốt đời dừng lại ở Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khó thể bước vào Quy Nguyên cảnh.
Thiếu niên áo đen mới có mười lăm, sáu tuổi đã đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, thiên phú như thế thuộc hàng cao nhất trại huấn luyện thiên tài. Ngày xưa sư huynh Lý Dật Phong mười sáu tuổi cũng chỉ là tam chuyển, sau này đột phá Hóa Phàm cảnh. Tiếc rằng Lý Dật Phong không được cao thủ chỉ đạo theo hệ thống, khó nói tiền đồ về sau thế nào.
Thưởng thức thì thưởng thức, Lâm Tiêu sẽ không ngớ ngẩn đi lên chỉ điểm. Không nói đến hai bên không quen biết gì nhau, dù Lâm Tiêu tốt bụng muốn chỉ điểm nhưng nếu đối phương xấu tính sẽ không cảm kích hắn, chưa biết chừng e ngại hắn có mục đích xấu hay mưu mô gì.
Nhưng không phải tất cả đảo đều an toàn, một số đảo ở khu vực hiểm ác đầy nguy hiểm, yêu thú đầy rẫy. Một vài đảo nhỏ sâu trong vùng sông nước có cấm địa kỳ lạ, vào trong đó sẽ chín chết một sống.
Trừ đảo ra trong Sông Đao Lãng còn chứa nhiều yêu thú, thuyền đi qua hay bị yêu thú tấn công, nếu gặp phải yêu thú cường đại thì kết quả cuối cùng là thuyền chìm người chết.
Đương nhiên không phải chỗ nào cũng có yêu thú. Qua mấy ngàn năm qua lại, nhân loại đã tìm ra nhiều tuyến đường an toàn trên Sông Đao Lãng, ít khi gặp nguy hiểm.
Thuyền Phá Lãng lướt đi nửa ngày, đến giữa trưa nó đậu lại ở cảng của một hòn đảo. Trên đảo dựng tòa thành trì không nhỏ hơn Thành La Giang, tiếng người ồn ào rất náo nhiệt.
Thuyền trưởng Trịnh Cường hét to trên sàn tàu:
- Các vị, nơi này là Thành Tam Thủy, thuyền chúng ta sẽ dừng lại đây nửa ngày, tháo dỡ và vận chuyển một ít hàng hóa. Sáng mai sẽ tiếp tục lên đường. Các vị có thể đi Thành Tam Thủy hoặc ở lại thuyền Phá Lãng. Tuy nhiên lữ khách định đi Thành Tam Thủy hãy nhớ là sáng sớm ngày mai thuyền chúng ta sẽ xuất phát, xin đừng đến muộn, trễ hẹn không chờ.
Các lữ khách giao lưu với nhau.
- Ha ha ha! Ngồi thuyền nhiều ngày mệt muốn chết người rồi, chúng ta đi Thành Tam Thủy chơi.
- Ngươi đi một mình đi, ta không đi đâu. Mới có ba ngày mà ngươi đã mệt, nếu đi thuyền khách Thành La Giang thì phải liên tục lênh đênh trên biển nửa tháng, vậy chắc ngươi không sống nổi.
Có người đồng ý xuống thuyền, có người chỉ muốn ở trên thuyền Phá Lãng.
Trong một gian phòng thuyền Phá Lãng.
Lão nhân tóc bạc nói với thiếu niên áo đen:
- Thiếu gia, qua hai ngày nữa sẽ về nhà, thôi chúng ta đừng xuống.
Thiếu niên áo đen rất ngoan, không như bạn cùng lứa ham chơi hay cãi:
- Lãng nhi nghe theo Phúc bá.
Lão nhân tóc bạc vuốt đầu thiếu niên, cười nói:
- Đảo Đao Vương của chúng ta cách nơi này rất gần, sau này có cơ hội ta lại mang thiếu gia đi dạo.
Lão nhân tóc bạc biết tính con nít đứa nào không muốn đi chơi? Nhưng lần này đi rèn luyện hai người gặp nguy hiểm mấy lần, giờ cách gia tộc chỉ có một bước, vì an toàn nên lão nhân tóc bạc mới quyết định như vậy.
Phòng kế bên, Lâm Tiêu phát tán tinh thần lực vô tình nghe đối thoại của hai người.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Đảo Đao Vương?
Sau đó Lâm Tiêu nhếch môi cười:
- Đảo chỗ này tên gì cũng dám đặt, dám lấy tên Đao Vương, đảo bình thường chắc không dám nhận nổi cái tên như thế.
Lâm Tiêu lắc đầu, không để ý tới Đảo Đao Vương nữa.
- Ngây ngốc mấy ngày trên thuyền rồi, đi ra ngoài chơi một chút, dù gì cũng là đang rèn luyện, hiểu biết phong tình khắp nơi cũng tốt.
Lâm Tiêu đi ra cửa phòng, rời khỏi thuyền Phá Lãng vào Thành Tam Thủy. Lâm Tiêu đi dạo trong thành mãi đến chạng vạng mới trở lại thuyền Phá Lãng.
Buổi tối, trong một khách điếm xa hoa chính giữa Thành Tam Thủy.
Trong gian phòng lầu ba, một nam nhân trung niên đứng trước mặt thanh niên hai mươi bảy, tám tuổi.
Nam nhân trung niên cung kính nói:
- Thiếu gia, Lão già và tên nhỏ Nhiếp gia không xuống thuyền.
- Chết tiệt, Lão già này quá cẩn thận!
Thanh niên có đôi mắt âm trầm, khuôn mặt trắng trẻo nhưng dữ tợn:
- Lần này đối phương ra ngoài rèn luyện vốn là cơ hội tốt nhất để giết bọn họ, không ngờ Nhiếp Lãng có tư chất của thiên tài, vào phút sống chết đột phá Hóa Phàm cảnh sơ kỳ trốn thoát một kiếm. Tiểu tử này năm nay mới mười sáu tuổi, cứ tiếp tục thế này e rằng Nhiếp gia sắp có một thiên tài tuyệt thế!
Đảo Đao Vương có hai đại gia tộc, thanh niên thuộc Khương gia luôn thầm đối kháng với Nhiếp gia. Hai phe thực lực ngang nhau, không ai làm gì được ai. Nhưng không ngờ gần đây Nhiếp gia xuất hiện thiên tài tuyệt thế, một đường đột phá xông xáo, uy thế rất kinh người. Mười bốn tuổi Nhiếp Lãng đột phá tam chuyển chân võ giả, hiện giờ mười sáu tuổi gã đột phá đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, quá kinh khủng.
Mắt nam nhân trung niên lóe tia sát khí, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu gia, đây là cơ hội cuối cùng, hay ta phái người lẩn vào thuyền Phá Lãng, âm thầm khử tiểu tử này?
Thanh niên biến sắc mặt, tức giận quát:
- Phái người lẻn vào thuyền Phá Lãng? Đừng có đùa, ngươi muốn chết sao? Có muốn chết cũng đừng liên lụy Khương gia chúng ta. Thương hội Hắc Kim là thế lực gì? Một trong ba đại thương hội, thế lực đỉnh cao nhất đế quốc. Đắc tội Thương hội Hắc Kim thì chúng ta đừng mong tranh phong với Nhiếp gia. Nếu bị Thương hội Hắc Kim điều tra ra, nguyên Nhiếp gia sẽ bị xóa sổ khỏi Đảo Đao Vương, không chừa một người. Ta không hy vọng sau này nghe lời tương tự.
Nam nhân trung niên trán toát mồ hôi lạnh, rối rít nói:
- Vâng, thiếu gia anh minh, thuộc hạ ngu dốt!
Nam nhân trung niên lại hỏi:
- Vậy giờ chúng ta làm sao?
Mắt thanh niên tràn ngập không cam lòng nói:
- Hết cách, từ bỏ hành động, chờ lần sau có cơ hội lại hành động. Phụ thân sắp đột phá đao ý tiểu thành, Nhiếp gia không sống yên được bao lâu nữa đâu.
Thanh niên mạnh đập tay vào bàn gỗ sắt, cái bàn cứng rắn vỡ vụn.
- Đáng tiếc, lần này có cơ hội tốt vậy mà không thành công, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Sáng hôm sau, các hành khách đến đúng giờ, thuyền Phá Lãng lại lên đường.
Rào rào! Rào rào!
Thuyền Phá Lãng to lớn di chuyển rời khỏi quần đảo, tiến vào mặt sông mênh mang.
Chuyến hành trình bình yên, dọc đường đi từng có một chiếc thuyền hải tặc đến gần thuyền Phá Lãng, nhưng thấy tiêu chí Thương hội Hắc Kim thì sợ hãi quay đầu chạy ngay, không dám tấn công.
Hai ngày chậm rãi trôi qua.
Hôm nay nhiều lữ khách nghỉ ngơi trên sàn tàu. Thiếu niên áo đen luyện đao trong khoảnh đất trống, tư thế ổn định, chân vững chắc, mỗi nhát đao kèm theo tiếng gió rít, sắc bén bá đạo.
Lâm Tiêu quan sát, thầm lắc đầu:
- Thiếu niên áo đen cơ bản khá, nhưng đao pháp dư trầm ổn mà thiếu nhanh nhẹn.
Lâm Tiêu đến từ trại huấn luyện thiên tài đỉnh cao nhất Quận Hiên Dật, tầm mắt của hắn rất cao. Trong trại huấn luyện thiên tài có nhiều đạo sư Quy Nguyên cảnh, kinh nghiệm hơn xa cường giả trong gia tộc bình thường.
Đao pháp tuy rằng không cần nhanh nhẹn như kiếm pháp nhưng phải có sự linh hoạt, đao pháp là chết, luyện theo khuôn mẫu tuy uy lực cũng mạnh nhưng không phải đường ngay. Lúc thực lực thấp thì không nhìn ra cái gì bất bình thường, nhưng về sau sẽ hạn chế nghiêm trọng đao khách phát triển tương lai, suốt đời dừng lại ở Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khó thể bước vào Quy Nguyên cảnh.
Thiếu niên áo đen mới có mười lăm, sáu tuổi đã đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, thiên phú như thế thuộc hàng cao nhất trại huấn luyện thiên tài. Ngày xưa sư huynh Lý Dật Phong mười sáu tuổi cũng chỉ là tam chuyển, sau này đột phá Hóa Phàm cảnh. Tiếc rằng Lý Dật Phong không được cao thủ chỉ đạo theo hệ thống, khó nói tiền đồ về sau thế nào.
Thưởng thức thì thưởng thức, Lâm Tiêu sẽ không ngớ ngẩn đi lên chỉ điểm. Không nói đến hai bên không quen biết gì nhau, dù Lâm Tiêu tốt bụng muốn chỉ điểm nhưng nếu đối phương xấu tính sẽ không cảm kích hắn, chưa biết chừng e ngại hắn có mục đích xấu hay mưu mô gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.