Chương 427: Hết sức căng thẳng. (1)
Ám Ma Sư
13/09/2015
- Sát khí nồng hậu như vậy,
cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, chỉ liệp sát yêu thú cũng không đến nỗi
sinh ra sát khí dày đặc như vậy, người này ít nhất giết chết hơn trăm
người mới có thể ngưng tụ sát khí như thế.
- Thực lực của hắn rất mạnh.
Chu Chỉ ngưng trọng nói.
Gật đầu, Lâm Tiêu cũng không đem chuyện này để trong lòng, nói:
- Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi.
Không bao lâu năm người tìm được mảnh đất trống, khoanh chân ngồi xuống.
Càng ngày càng nhiều người chạy tới, chiếm chỗ bên dưới gốc thánh thụ.
- Thiên Mộng Thánh Thụ bóng loáng như vậy, đến lúc đó chúng ta làm sao đi lên?
Trần Tư Tư nghi hoặc hỏi.
Năm người đang đánh giá thánh thụ, tuy thánh thụ thật lớn, nhưng bóng loáng vô cùng, không chỗ tiếp sức, thật giống như băng trụ trụi lủi, mãi đến hơn ngàn thước mới có chỗ nhô ra.
Tuy thực lực của năm người cao cường, nhưng chưa đạt tới quy nguyên cảnh, không thể phi hành, cho dù khinh công cao tới đâu cũng không thể vượt qua hơn ngàn thước.
Có vài đệ tử nhảy lên, nhiều nhất chỉ bay hơn mấy chục thước, thậm chí hơn trăm thước mà không thấy chỗ mượn lực, lại rơi trở xuống.
- Nghe nói càng lên cao càng dễ cảm ngộ, thiên địa nguyên khí càng dày đặc, nhưng chúng ta không thể đi lên, còn nói cảm ngộ cái gì.
- Lão tử thật không tin.
Một đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành khó chịu rút chiến đao, thân hình bay lên, mạnh mẽ vung chiến đao đâm vào thân cây, muốn mượn lực bay lên cao hơn nữa.
- Ba!
Thật không nghĩ tới chiến đao chẳng những không thể xuyên phá thánh thụ, còn bị gãy ngang…
Đệ tử kia từ trên không trung rơi xuống, vô cùng chật vật.
- Thật cổ quái, chiến đao của ta là vũ khí thượng hạng tứ giai, làm sao có thể bị gãy?
Đệ tử kia ngây người nhìn nửa chiến đao còn lại, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
Chiến đao tứ giai được dùng tài liệu tứ giai tạo thành, có thể thừa nhận nguyên lực võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ, muốn liệp sát tứ tinh thậm chí là ngũ tinh yêu thú cũng không thành vấn đề, mỗi chiến đao giá trị mấy chục vạn lượng, vô cùng cứng rắn.
Nơi này không ai là kẻ ngu ngốc, chiến đao hư hao tuyệt đối không phải do dùng sức quá mạnh, khả năng lớn nhất là do chính thánh thụ tạo ra.
- Hẳn còn biện pháp khác đi lên thánh thụ đi?
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên tàng cây, tay cầm chiến đao, thanh đao này hắn tìm được trong huyệt động của Đại Lực Ma Viên, cấp bậc ngũ giai, giá trị vài trăm vạn lượng, đủ cho võ giả hóa phàm cảnh trung kỳ sử dụng.
Nhưng Lâm Tiêu cũng không dám dùng chiến đao đi thử nghiệm.
Ngay trong lúc năm người Lâm Tiêu còn đang nghỉ ngơi, không ngừng có đệ tử đi tới dưới thánh thụ, trong bọn họ có không ít đệ tử quần áo rách nát, có chút người vết máu loang lổ, hiển nhiên đã trải qua đại chiến.
- Các ngươi đến nhanh như vậy sao?
Lúc này từ xa xa có thân ảnh bay vút tới, ngay lập tức nhìn thấy năm người Lâm Tiêu, liền chuyển phương hướng đi qua, chính là Đoạn Hồng cùng Lưu Vân.
Năm người lập tức đứng lên, Chu Chỉ hỏi:
- Đoạn Hồng sư huynh, Lưu Vân sư đệ, hai người không sao chứ?
- Vận khí của ta tốt lắm, gặp được Đoạn Hồng sư huynh, nếu không chỉ sợ ta cũng không tới đây được.
Lưu Vân lên tiếng đáp, trong giọng nói còn mang theo vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã gặp được không ít sự tình trong bí cảnh, vẻ thật thà ngây ngô trên mặt hắn đã biến mất, có vẻ càng thêm ổn trọng nội liễm.
- Chúng ta vẫn tốt, các ngươi thế nào?
Đoạn Hồng cười hỏi.
- Chúng ta gặp được nhóm người của Võ Lăng quận Hoàng Lạc, thiếu chút nữa chết trong cổ bảo, may mắn có Lâm Tiêu nên mới tránh được một kiếp.
Chu Chỉ cảm thán nói.
- Lâm Tiêu?
Đoạn Hồng giật mình nhìn Lâm Tiêu, mặc dù Lâm Tiêu bài danh hai mươi mốt, nhưng do nguyên nhân hắn đạt được bài danh trong phòng thí luyện, theo Đoạn Hồng xem ra thực lực của Lâm Tiêu tương đương võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ, nhưng có thể cứu được Chu Chỉ thật sự là khó tưởng tượng.
- Đoạn Hồng, ngươi đừng xem thường Lâm Tiêu, hắn đã lĩnh ngộ nguyên mẫu đao ý, thực lực không kém hơn ta và ngươi.
Chu Chỉ giải thích.
- Nguyên mẫu đao ý? Khó trách!
Đoạn Hồng gật gật đầu, từ trong ánh mắt Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư, hắn có thể nhìn ra lời của Chu Chỉ là sự thật.
- Đoàn thể chúng ta lại có thêm một chiến lực hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành, vậy thì rất tốt.
Đoạn Hồng cũng thật cao hứng.
- Có cao thủ tới.
Lúc này lại có một nhóm cao thủ đi vào, trong đó có cao thủ hóa phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong, khí thế vô cùng rõ ràng.
- Là thủ tịch đệ tử Tư Không Hạo của Kim Hà quận.
Có võ giả khẽ hô.
- Đệ tử Kim Hà quận đến chỗ của ta tập hợp.
Tư Không Hạo vừa xuất hiện, lập tức chiếm cứ vị trí tốt nhất bên dưới gốc thánh thụ, nhìn chung quanh quát lạnh.
Vài đệ tử Kim Hà quận lập tức đi qua.
Một ít đệ tử đứng gần Tư Không Hạo lập tức tránh né, tuy hóa phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong cùng đại thành chỉ cách nhau cấp bậc rất nhỏ, nhưng thực lực cách biệt một trời, người trước giết người sau dễ dàng, cũng giống như hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành giết chết hóa phàm cảnh sơ kỳ mà thôi.
Từ Hiên Dật quận Võ Điện Lý Dật Phong là có thể thấy được, nguyên bản Lý Dật Phong ở trong huấn luyện doanh chỉ bảo trì bài danh trước mười, nhưng khi đột phá hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, thực lực rõ ràng biến hóa rất lớn.
Không bao lâu, lại một cao thủ hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong đi tới, là Sóc Phương quận Tử Xa Sơn.
- Sóc Phương quận đệ tử tập hợp.
Ngay sau đó là An Định quận La Tuấn, Đôn Hoàng quận Tổ Diệu, Vân Long quận Phục La, Vô Song thành Mạnh Giang đều đã đến.
Vô Song thành là cỗ thế lực lớn nhất gần Thiên Mộng chiểu trạch, cực kỳ đáng sợ, mà Mạnh Giang lại là nhân vật lĩnh quân trong hàng đệ tử dưới hai mươi tuổi của Vô Song thành.
Trong tám quận lớn, chỉ có Hiên Dật quận cùng Lộ Tây quận không có võ giả hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhóm người Lâm Tiêu chờ mãi vẫn chưa đợi được vài đệ tử khác của Hiên Dật quận đi tới.
- Xem ra Tiêu Trí Hoa cùng Hạ Hưng đã dữ nhiều lành ít.
Lâm Tiêu lắc đầu.
Nhưng cho dù là như vậy, mười đệ tử huấn luyện doanh Hiên Dật quận vẫn còn bảy người sống sót, đối với những quận thành khác, số lượng này thật không ít.
- Là Võ Lăng quận Kim Minh.
Đột nhiên, xa xa lại có một nhóm người đi tới, đầu lĩnh chính là Võ Lăng quận Kim Minh, như vậy bảy tên hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong của các thế lực lớn đều đã tụ tập chung một chỗ.
- Lần này tỉ lệ tử vong trong Thiên Mộng bí cảnh thật đáng sợ, lại lên cao tới năm thành.
Có võ giả nhìn chung quanh, không nhịn được hít sâu một hơi, lúc này võ giả đi tới không bao nhiêu, chủ yếu những người còn sống đều đã tới nơi này, mà dưới gốc thánh thụ tổng cộng tụ tập một trăm sáu một trăm bảy mươi người, so sánh với số lượng ba trăm lúc ban đầu, tỉ lệ tử vong đã cao tới năm thành, vượt xa dĩ vãng.
Đưa mắt nhìn lại, bảy tên hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong vẫn nguyên vẹn, gần năm mươi hóa phàm sơ kỳ đại thành chỉ còn lại bốn mươi, một trăm năm mươi hóa phàm sơ kỳ còn lại một trăm, năm mươi tam chuyển đỉnh phong là thảm nhất, chỉ còn lại hơn mười người.
- Thực lực của hắn rất mạnh.
Chu Chỉ ngưng trọng nói.
Gật đầu, Lâm Tiêu cũng không đem chuyện này để trong lòng, nói:
- Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi.
Không bao lâu năm người tìm được mảnh đất trống, khoanh chân ngồi xuống.
Càng ngày càng nhiều người chạy tới, chiếm chỗ bên dưới gốc thánh thụ.
- Thiên Mộng Thánh Thụ bóng loáng như vậy, đến lúc đó chúng ta làm sao đi lên?
Trần Tư Tư nghi hoặc hỏi.
Năm người đang đánh giá thánh thụ, tuy thánh thụ thật lớn, nhưng bóng loáng vô cùng, không chỗ tiếp sức, thật giống như băng trụ trụi lủi, mãi đến hơn ngàn thước mới có chỗ nhô ra.
Tuy thực lực của năm người cao cường, nhưng chưa đạt tới quy nguyên cảnh, không thể phi hành, cho dù khinh công cao tới đâu cũng không thể vượt qua hơn ngàn thước.
Có vài đệ tử nhảy lên, nhiều nhất chỉ bay hơn mấy chục thước, thậm chí hơn trăm thước mà không thấy chỗ mượn lực, lại rơi trở xuống.
- Nghe nói càng lên cao càng dễ cảm ngộ, thiên địa nguyên khí càng dày đặc, nhưng chúng ta không thể đi lên, còn nói cảm ngộ cái gì.
- Lão tử thật không tin.
Một đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành khó chịu rút chiến đao, thân hình bay lên, mạnh mẽ vung chiến đao đâm vào thân cây, muốn mượn lực bay lên cao hơn nữa.
- Ba!
Thật không nghĩ tới chiến đao chẳng những không thể xuyên phá thánh thụ, còn bị gãy ngang…
Đệ tử kia từ trên không trung rơi xuống, vô cùng chật vật.
- Thật cổ quái, chiến đao của ta là vũ khí thượng hạng tứ giai, làm sao có thể bị gãy?
Đệ tử kia ngây người nhìn nửa chiến đao còn lại, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
Chiến đao tứ giai được dùng tài liệu tứ giai tạo thành, có thể thừa nhận nguyên lực võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ, muốn liệp sát tứ tinh thậm chí là ngũ tinh yêu thú cũng không thành vấn đề, mỗi chiến đao giá trị mấy chục vạn lượng, vô cùng cứng rắn.
Nơi này không ai là kẻ ngu ngốc, chiến đao hư hao tuyệt đối không phải do dùng sức quá mạnh, khả năng lớn nhất là do chính thánh thụ tạo ra.
- Hẳn còn biện pháp khác đi lên thánh thụ đi?
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn lên tàng cây, tay cầm chiến đao, thanh đao này hắn tìm được trong huyệt động của Đại Lực Ma Viên, cấp bậc ngũ giai, giá trị vài trăm vạn lượng, đủ cho võ giả hóa phàm cảnh trung kỳ sử dụng.
Nhưng Lâm Tiêu cũng không dám dùng chiến đao đi thử nghiệm.
Ngay trong lúc năm người Lâm Tiêu còn đang nghỉ ngơi, không ngừng có đệ tử đi tới dưới thánh thụ, trong bọn họ có không ít đệ tử quần áo rách nát, có chút người vết máu loang lổ, hiển nhiên đã trải qua đại chiến.
- Các ngươi đến nhanh như vậy sao?
Lúc này từ xa xa có thân ảnh bay vút tới, ngay lập tức nhìn thấy năm người Lâm Tiêu, liền chuyển phương hướng đi qua, chính là Đoạn Hồng cùng Lưu Vân.
Năm người lập tức đứng lên, Chu Chỉ hỏi:
- Đoạn Hồng sư huynh, Lưu Vân sư đệ, hai người không sao chứ?
- Vận khí của ta tốt lắm, gặp được Đoạn Hồng sư huynh, nếu không chỉ sợ ta cũng không tới đây được.
Lưu Vân lên tiếng đáp, trong giọng nói còn mang theo vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã gặp được không ít sự tình trong bí cảnh, vẻ thật thà ngây ngô trên mặt hắn đã biến mất, có vẻ càng thêm ổn trọng nội liễm.
- Chúng ta vẫn tốt, các ngươi thế nào?
Đoạn Hồng cười hỏi.
- Chúng ta gặp được nhóm người của Võ Lăng quận Hoàng Lạc, thiếu chút nữa chết trong cổ bảo, may mắn có Lâm Tiêu nên mới tránh được một kiếp.
Chu Chỉ cảm thán nói.
- Lâm Tiêu?
Đoạn Hồng giật mình nhìn Lâm Tiêu, mặc dù Lâm Tiêu bài danh hai mươi mốt, nhưng do nguyên nhân hắn đạt được bài danh trong phòng thí luyện, theo Đoạn Hồng xem ra thực lực của Lâm Tiêu tương đương võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ, nhưng có thể cứu được Chu Chỉ thật sự là khó tưởng tượng.
- Đoạn Hồng, ngươi đừng xem thường Lâm Tiêu, hắn đã lĩnh ngộ nguyên mẫu đao ý, thực lực không kém hơn ta và ngươi.
Chu Chỉ giải thích.
- Nguyên mẫu đao ý? Khó trách!
Đoạn Hồng gật gật đầu, từ trong ánh mắt Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư, hắn có thể nhìn ra lời của Chu Chỉ là sự thật.
- Đoàn thể chúng ta lại có thêm một chiến lực hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành, vậy thì rất tốt.
Đoạn Hồng cũng thật cao hứng.
- Có cao thủ tới.
Lúc này lại có một nhóm cao thủ đi vào, trong đó có cao thủ hóa phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong, khí thế vô cùng rõ ràng.
- Là thủ tịch đệ tử Tư Không Hạo của Kim Hà quận.
Có võ giả khẽ hô.
- Đệ tử Kim Hà quận đến chỗ của ta tập hợp.
Tư Không Hạo vừa xuất hiện, lập tức chiếm cứ vị trí tốt nhất bên dưới gốc thánh thụ, nhìn chung quanh quát lạnh.
Vài đệ tử Kim Hà quận lập tức đi qua.
Một ít đệ tử đứng gần Tư Không Hạo lập tức tránh né, tuy hóa phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong cùng đại thành chỉ cách nhau cấp bậc rất nhỏ, nhưng thực lực cách biệt một trời, người trước giết người sau dễ dàng, cũng giống như hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành giết chết hóa phàm cảnh sơ kỳ mà thôi.
Từ Hiên Dật quận Võ Điện Lý Dật Phong là có thể thấy được, nguyên bản Lý Dật Phong ở trong huấn luyện doanh chỉ bảo trì bài danh trước mười, nhưng khi đột phá hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, thực lực rõ ràng biến hóa rất lớn.
Không bao lâu, lại một cao thủ hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong đi tới, là Sóc Phương quận Tử Xa Sơn.
- Sóc Phương quận đệ tử tập hợp.
Ngay sau đó là An Định quận La Tuấn, Đôn Hoàng quận Tổ Diệu, Vân Long quận Phục La, Vô Song thành Mạnh Giang đều đã đến.
Vô Song thành là cỗ thế lực lớn nhất gần Thiên Mộng chiểu trạch, cực kỳ đáng sợ, mà Mạnh Giang lại là nhân vật lĩnh quân trong hàng đệ tử dưới hai mươi tuổi của Vô Song thành.
Trong tám quận lớn, chỉ có Hiên Dật quận cùng Lộ Tây quận không có võ giả hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhóm người Lâm Tiêu chờ mãi vẫn chưa đợi được vài đệ tử khác của Hiên Dật quận đi tới.
- Xem ra Tiêu Trí Hoa cùng Hạ Hưng đã dữ nhiều lành ít.
Lâm Tiêu lắc đầu.
Nhưng cho dù là như vậy, mười đệ tử huấn luyện doanh Hiên Dật quận vẫn còn bảy người sống sót, đối với những quận thành khác, số lượng này thật không ít.
- Là Võ Lăng quận Kim Minh.
Đột nhiên, xa xa lại có một nhóm người đi tới, đầu lĩnh chính là Võ Lăng quận Kim Minh, như vậy bảy tên hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong của các thế lực lớn đều đã tụ tập chung một chỗ.
- Lần này tỉ lệ tử vong trong Thiên Mộng bí cảnh thật đáng sợ, lại lên cao tới năm thành.
Có võ giả nhìn chung quanh, không nhịn được hít sâu một hơi, lúc này võ giả đi tới không bao nhiêu, chủ yếu những người còn sống đều đã tới nơi này, mà dưới gốc thánh thụ tổng cộng tụ tập một trăm sáu một trăm bảy mươi người, so sánh với số lượng ba trăm lúc ban đầu, tỉ lệ tử vong đã cao tới năm thành, vượt xa dĩ vãng.
Đưa mắt nhìn lại, bảy tên hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong vẫn nguyên vẹn, gần năm mươi hóa phàm sơ kỳ đại thành chỉ còn lại bốn mươi, một trăm năm mươi hóa phàm sơ kỳ còn lại một trăm, năm mươi tam chuyển đỉnh phong là thảm nhất, chỉ còn lại hơn mười người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.