Võ Đạo Đan Tôn

Chương 886: Hùng hổ đến thế là cùng.

Ám Ma Sư

10/11/2015

Nhưng đáp lại Tương Thiên Thần là ánh mắt lạnh lùng của mấy quận vương. Ngôi mộ địa vương giả đúng là rất hấp dẫn, nhưng vì cái này mà đắc tội Lâm Tiêu thì không phải hành động sáng suốt. Huống chi lúc trước bọn họ từ miệng Tương Thiên Thần biết rằng không chỉ mình gã có tin tức này, gã sống tiếp hay không đã chẳng quan trọng.

- Có trách thì trách trước tiên ngươi truy sát ta, sau đó bắt đại ca của ta. Dù là điều nào thì ngươi đều phải chết!

Giọng Lâm Tiêu lạnh băng, sát khí đậm đặc lóe qua. Tay phải Lâm Tiêu chộp Tương Thiên Thần co giò bỏ chạy, không nương tình túm gã về.

Tương Thiên Thần nhìn bàn tay to ập đến, mặt trắng bệch, đôi mắt trợn tròn tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Trong lòng Tương Thiên Thần vô cùng hối hận, nhưng lúc này gã hối hận cũng không được ích chi.

- Đủ rồi!

- Dừng tay!

Khi Lâm Tiêu sắp đánh chết Tương Thiên Thần thì đột nhiên vài bóng người khí thế hùng hồn vọt ra từ Quận Võ Uy thành. Một người cầm cự kích đánh nát bàn tay chân nguyên của Lâm Tiêu, định giải cứu Tương Thiên Thần thoát khỏi tay hắn.

Lâm Tiêu nhướng mày, tức giận quát:

- Cút!

Tinh thần chân nguyên mênh mông ập đến, đẩy lùi cường giả cầm cự kích. Bàn tay chân nguyên bị đánh tan một lần nữa tụ lại, bóp nát chân nguyên hộ thể mà Tương Thiên Thần dốc sức dựng lên. Lâm Tiêu xách Tương Thiên Thần như xách gà con kéo đến trước mặt mình.

Tiếng gầm như sấm sét vang lên:

- Các hạ, đủ rồi!

Mấy bóng người khí thế mạnh mẽ đáp xuống quảng trường, ánh mắt âm trầm, sắc mặt khó chịu nhìn Lâm Tiêu xách Tương Thiên Thần. Mỗi người có thực lực Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chân nguyên sôi trào toàn thân, bọn họ là thủ lĩnh các đại thế lực trong Quận Võ Uy.

Mặc dù bọn họ rất bất mãn hành động của Tương Thiên Thần, nhưng nói sao thì gã là quận vương của Quận Võ Uy, nếu để Lâm Tiêu giết chết sẽ gây ra xáo động cho Quận Võ Uy.

Thấy mấy người kia, mắt Tương Thiên Thần rực cháy hy vọng, gã hét lên trong tay Lâm Tiêu:

- Các vị cứu ta với!

Đám người Hoàng Phủ Vô Danh nhếch môi, đứng xem tình hình.

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn đám người trước mắt, mặt không biểu tình lạnh lùng hỏi:

- Như thế nào? Mấy người định ngăn cản ta sao?

Lão nhân râu tóc hoa râm dẫn đầu đám người nhìn Lâm Tiêu tay phải xách Tương Thiên Thần mặt vặn vẹo vì tức giận.

Lão nhân nhíu mày nói:

- Người trẻ tuổi, hôm nay ngươi giết nhiều người như vậy cũng đủ rồi. Cái gọi là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hãy tha cho quận vương Tương Thiên Thần.



Mắt Lâm Tiêu lạnh băng, lạnh lùng hỏi:

- Ha ha, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ta tha hắn, ngày xưa ai tha cho ta?

Lão nhân tóc bạc nhíu mày, khẽ thở dài:

- Lâm Tiêu, ta là điện chủ phân điện Võ điện Quận Võ Uy, hãy nể mặt lão hủ tha cho Tương Thiên Thần quận vương, kết thúc tại đây đi.

- Ha ha ha!

Lâm Tiêu cười khẩy nói:

- Hay cho câu kết thúc tại đây, các hạ tự phụ quá. Ngày xưa Tương Thiên Thần phái người truy sát ta sao không thấy các hạ đi ra nói một câu? Lúc trước Tương Thiên Thần ngay trước mắt bao người luyện chết đại ca của ta sao không thấy các hạ đi ra nói chuyện? Bây giờ lôi kéo làm quen với ta làm chi? Nể mặt các hạ? Ngươi là thứ gì? Điện chủ phân điện Võ điện thì Lâm Tiêu ta chỉ nhận một mình điện chủ Thái Thúc Ngọc, còn những người khác, liên quan gì ta?

Lâm Tiêu cười nhạt. Ngày xưa hắn bị truy sát thì không ai nói gì, bây giờ hắn giết Tương Thiên Thần thì một đống nhảy ra can. Đặc biệt trước đó Tương Thiên Thần suýt giết đại ca của hắn, mối thù này làm sao Lâm Tiêu chịu bỏ qua chỉ vì vài người khuyên?

Mặt lão nhân tóc bạc đỏ rần:

- Ngươi . . .!

Lão nhân tóc bạc vẻ mặt lúng túng, tức giận người run rẩy, lão chuyển sang hướng Đông Phương Hiên Viên.

- Quận vương Đông Phương Hiên Viên, chẳng lẽ quận vương định nhìn Lâm Tiêu tự sa vào sai lầm?

Đông Phương Hiên Viên thản nhiên nói:

- Tuy Lâm Tiêu là đệ tử của Quận Hiên Dật ta nhưng Đông Phương Hiên Viên ta bất lực không kiểm soát hành động của hắn được hơn nữa mấy vị, chúng ta có quen sao?

Lão nhân tóc bạc cơ mặt cứng ngắc. Quận Võ Uy và Quận Hiên Dật thù nhau mấy trăm năm qua, làm gì có quen thân?

Nam nhân vạm vỡ tay cầm cự kích tiến lên trước một bước, mắt lạnh băng:

- Nói nhiều làm gì?

Nam nhân vạm vỡ lạnh lùng nói:

- Lâm Tiêu, mau thả Tương Thiên Thần quận vương ra!

Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng lạnh:

- Nếu ta không thả thì sao?

Nam nhân vạm vỡ định nói gì nhưng bị lão nhân tóc bạc ngăn lại:



- Lâm Tiêu, chúng ta chỉ vì tốt cho ngươi. Thiên phú của ngươi mạnh nhưng có biết người trước mặt ngươi là ai không? Là quận vương của một quận. Không phải lão hủ làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi nên biết nếu hôm nay giết hắn chẳng những bị võ giả Quận Võ Uy chúng ta sẽ coi là địch, dù là Bách Lý Tỉ bệ hạ của đế quốc cũng sẽ không tha cho ngươi.

Lâm Tiêu lạnh lùng quát:

- Vậy cứ kêu bọn họ đến đi! Lâm Tiêu ta đi ra từ núi thây biển máu, chưa từng sợ ai. Đừng nói sau này Bách Lý Tỉ bệ hạ trừng phạt ta, xem như bệ hạ đứng trước mặt thì ta cũng giết Tương Thiên Thần!

Mọi người giật mình, lòng rung động. Lâm Tiêu quá mạnh mẽ, dám nói câu đó, làm người ta líu lưỡi.

Mấy người muốn khuyên thêm nhưng bị Lâm Tiêu ngăn lại:

- Được rồi, các hạ không cần nói nhiều. Hôm nay Tương Thiên Thần phải chết, ai đến cản cũng vô dụng!

Không cho mọi người có cơ hội nói chuyện, Lâm Tiêu co tay phải lại. Tinh thần chân nguyên cực kỳ đáng sợ tựa thủy triều nhập vào người Tương Thiên Thần.

Tương Thiên Thần trợn to mắt, miệng ọc máu:

- Ngươi . . .!

Tương Thiên Thần há mồm muốn nói gì nhưng bỗng cơ mặt cứng lại, gã trợn to mắt tràn ngập kinh hoàng. Dưới vô số cặp mắt nhìn chăm chú, Tương Thiên Thần mềm oặt xuống.

Quận vương Quận Võ Uy nổi tiếng lừng lẫy trong Đế quốc Võ Linh giờ đây khó tránh khỏi bàn tay Lâm Tiêu, chết tại đây.

Mấy cường giả vừa kinh vừa giận trợn mắt trừng Lâm Tiêu:

- Ngươi . . . Đáng ghét!

Bọn họ không ngờ Lâm Tiêu nói giết là giết, dứt khoát không lằng nhằng.

Lâm Tiêu mặc kệ tất cả, đã hành động thì phải chặt đứt mọi tai họa ngầm. Nếu không hôm nay tha cho Tương Thiên Thần, đợi khi gã tỉnh táo lại thì người xui xẻo sẽ là Lâm Tiêu. Nhân vật kiêu hùng như vậy sao chịu bỏ qua thù hận?

- Quận vương Tương Thiên Thần thật sự bị Lâm Tiêu giết chết rồi.

- Gan to bằng trời, gan to bằng trời. Lâm Tiêu không sợ hoàng thất của đế quốc tức giận và trừng phạt sao?

- Nói sao thì Quận vương Tương Thiên Thần là quận vương của Quận Võ Uy chúng ta, chẳng lẽ mặc kệ tiểu tử như Lâm Tiêu giết chết? Truyền ra ngoài mặt mũi võ giả Quận Võ Uy chúng ta biết đút đi đâu?

Thấy thân thể Tương Thiên Thần rơi xuống, cái xác không có chút hơi thở, đôi mắt sợ hãi trợn to. Võ giả Quận Võ Uy vốn bất mãn Tương Thiên Thần vì vụ Thiên Ma lão nhân giờ xao động.

Nam nhân vạm vỡ cầm cự kích bỗng nổi khùng lên:

- Lâm Tiêu, ngươi thật vô pháp vô thiên! Hay ngươi nghĩ mấy người chúng ta không trị được ngươi sao?

Mặt nam nhân vạm vỡ đỏ rực, khí thế dâng trào tùy thời công kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook