Chương 215: Huyết sắc chi dạ.
Ám Ma Sư
25/08/2015
Chỉ thoáng tạm dừng, khoảng cách giữa hai người đã cách xa hơn trăm thước, nhìn thấy Lâm Tiêu tựa hồ còn đang ngơ ngác không phản ứng, trong lòng Mạc La chợt thả lỏng, khoảng cách một trăm năm mươi thước, Mạc La tự nghĩ dù Lâm Tiêu mạnh mẽ bao nhiêu cũng không cách nào ngăn chặn được chính mình.
- Chờ ta quay về trú địa, nhất định phải đem tin tức này nói cho đoàn trưởng, để đoàn trưởng tự mình dẫn người đi đánh chết Lâm Tiêu!
Trong lòng Mạc La nghĩ thầm.
Đúng lúc này…
- Hống!
Đột nhiên một thanh âm rít gào đinh tai nhức óc vang lên, bụi cỏ phía trước toát ra một thân ảnh khổng lồ, mở miệng to như chậu máu hung hăng táp thẳng vào Mạc La.
- Cái gì?
Mạc La kinh hoảng, lông tơ dựng đứng, không chút do dự một đôi thiết quyền liều lĩnh oanh thẳng về phía trước.
Oanh!
Thiết quyền cùng miệng của yêu thú nặng nề va chạm, Mạc La chỉ cảm thấy mình đánh lên một ngọn núi cao, thân hình như diều đứt dây vô lực văng lên, máu tươi điên cuồng trào ra, xẹt qua một đạo huyết tuyến chói mắt.
Phác thông…
Mạc La ngã nhào dưới đất, cảm giác khung xương toàn thân đều bị đụng nát, bọt máu không ngừng phun ra, ánh mắt tan rả.
Tiếng bước chân vang lên, truyền vào bên tai Mạc La.
- Cha mẹ ta, muội muội, bằng hữu đều phải chết?
Thanh âm băng sương không mang theo chút cảm tình vang lên, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc La nằm run rẩy, chiến đao gọn gàng chém xuống.
- Như vậy ngươi chết trước đi!
Một cỗ máu tươi nháy mắt phun ra cả trượng xa.
- Hống!
Toản Địa Giáp đi tới trước mặt Lâm Tiêu, vùng đầu bình thường là địa phương phòng ngự đáng sợ nhất của yêu thú, tuy Mạc La là chân võ giả tam chuyển, nhưng thiết quyền của hắn thậm chí không lưu chút dấu vết lên lân giáp của nó.
Nhanh chóng quét tước chiến trường, Lâm Tiêu tìm được mười ba vạn lượng bạc trên người ba thi thể, gần mười bình nhất phẩm, nhị phẩm đan dược, toàn bộ đều bị hắn thu vào trong Thương Long Tí.
- Huyết Ma mã tặc đoàn sao?
Ánh mắt Lâm Tiêu u lãnh nhìn tận sâu trong rừng rậm tràn đầy nguy cơ.
- Ta vốn nghĩ tới hiện tại không nên tìm các ngươi gây phiền toái, nhưng nếu các ngươi muốn tìm ta phiền phức, ta chỉ có thể ra tay trước!
Dứt lời, hắn vung tay phải, đem phân thân Toản Địa Giáp thu vào trong Thương Long Tí, thân hình hóa thành một đạo lưu quang nhanh như chớp bay thẳng về hướng trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn, chỉ vài lần chớp nhoáng đã biến mất trong rừng rậm.
Vài giờ sau, một đạo thân ảnh quỷ dị lặng yên xuất hiện trước thác nước.
- Căn cứ tình báo, đoàn trưởng Huyết Ma mã tặc đoàn là chân võ giả tam chuyển đỉnh phong, ngoài ra còn có hai phó đoàn trưởng tam chuyển hậu kỳ cùng năm tam chuyển sơ trung kỳ, mười mấy nhị chuyển cùng nhất chuyển.
- Lúc ở dược cốc ta đã đánh chết một chân võ giả tam chuyển, vừa rồi đánh chết thêm một tên, còn có Quý Lạc, hiện tại trong mã tặc đoàn hẳn chỉ có năm tam chuyển, cực mạnh nhất là đoàn trưởng Huyết Ma Kiền Lê!
Thân hình Lâm Tiêu ẩn sau một tảng đá lớn bên ngoài thác nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong thác, trong lòng yên lặng suy tư.
Trong tình báo, thanh danh đoàn trưởng Kiền Lê hiển hách, ra tay lòng dạ độc ác, võ giả chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Kiền Lê từng là một võ giả thiên tài trong Tân Vệ thành, tâm tính tàn nhẫn, trong một nhiệm vụ trở mặt với người thuê mình, sau đó tàn nhẫn đánh chết đội ngũ hơn hai mươi người kia, lại kéo người gia nhập thành lập Huyết Ma mã tặc đoàn. Sau khi thành lập mã tặc đoàn, hắn càng thêm thay đổi, càng thêm hung tàn, mỗi khi công kích một đội buôn, thậm chí còn tàn nhẫn giết hại cả nữ nhân cùng hài tử, bị người xưng là Huyết Ma.
Danh xưng Huyết Ma mã tặc đoàn là từ Kiền Lê mới có.
- Tuy rằng phân thân Toản Địa Giáp vô cùng cường đại, nhưng danh tiếng của Huyết Ma mã tặc đoàn sừng sững lâu như vậy vẫn không ngã, tuyệt đối có chỗ hơn người, mình không thể khinh thường, nhất định phải cẩn thận không được phân tâm, đợi ban đêm hành động, như vậy Ô Nguyên Toa cũng có thể phát huy tác dụng.
Trong lòng Lâm Tiêu thầm suy tính, thân hình ẩn kín sau tảng đá.
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh sắc trời dần tối xuống.
Lâm Tiêu đợi mãi tới đêm khuya mới hiện ra thân hình, cẩn thận đi tới trước thác nước.
Hắn không tùy tiện đi vào, cẩn thận phóng thích tinh thần lực thẩm thấu ra sau thác nước.
Vừa cảm giác, trong lòng Lâm Tiêu lập tức cả kinh.
Sau thác nước có hai mã tặc đang canh gác, lúc trước khi Lâm Tiêu tới nơi này lần đầu tiên, nơi này không có người nào, nếu hắn tùy tiện xâm nhập tuy rằng vẫn có thể đem hai người giết chết, nhưng chỉ sợ sẽ bị bại lộ.
- Nhất định phải cẩn thận!
Trong lòng Lâm Tiêu cảnh cáo chính mình.
- Đi!
Tinh thần lực tập trung hai người sau thác nước, tâm niệm vừa động, tay phải hắn đột nhiên vung lên.
Hưu hưu hưu!
Ba đạo ô quang nhanh chóng xuyên vào thác nước, dưới tiếng thác nước gầm rú che giấu hai ô quang tinh chuẩn đâm vào đầu hai tên mã tặc, mà ô quang còn lại chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời xử lý tình huống đột nhiên xảy đến.
Phốc xuy…
Hai gã mã tặc không biết xảy ra chuyện gì liền tử vong ngay lập tức.
Lâm Tiêu lặng yên đi vào bên trong thác, đem thi thể hai người đẩy xuống dưới nước miễn bị người phát giác, sau đó cẩn thận đi về phía trước, đi thêm vài trăm thước, một sơn trại hiện ra trước mặt hắn.
Hiện tại tuy là đêm khuya, nhưng trên đỉnh sơn trại đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có tiếng hét to, tiếng cười mắng vang lên, tựa hồ đang cử hành yến hội gì đó.
Không có ai biết một buổi thịnh yến tử vong đang buông xuống.
Hô…
Thân ảnh Lâm Tiêu dọc theo đường đi thẳng về phía trước.
Thanh âm thác nước đổ xuống xa xa, trong núi rừng mơ hồ vang lên tiếng yêu thú hí hô, cùng thanh âm thét to của mã tặc trong sơn trại, những động tĩnh này hoàn toàn che giấu cho Lâm Tiêu.
Hưu hưu hưu…
Ba đạo ô quang lặng yên lướt qua đêm tối, nháy mắt đâm thủng đầu một mã tặc, tên kia thậm chí không kịp kêu lên đã vô lực ngã xuống, hắn vừa ngã Lâm Tiêu đã bay vút tới lặng yên đón lấy hắn, không phát ra chút tiếng vang.
Đối với luyện dược sư mà nói, bóng đêm là che giấu tốt nhất. Luyện dược sư có thể lợi dụng tinh thần lực rõ ràng quan sát được tình huống chung quanh, bóng đêm đối với họ chẳng khác gì là ban ngày, nhưng võ giả không được như vậy, mặc dù có chút võ giả cảm giác thập phần linh mẫn, có thể dễ dàng phát hiện biến hóa phát sinh chung quanh, nhưng loại vũ khí như Ô Nguyên Toa không cần dùng nguyên lực điều khiển, chỉ bằng vào tinh thần lực là có thể khống chế, trừ phi gặp cao thủ chân chính, nếu không võ giả bình thường không cách nào nhận ra.
Chỉ một lát, hơn mười tên mã tặc canh gác bên ngoài đã chết dưới tay Lâm Tiêu.
Huyết Ma mã tặc đoàn tội ác chất chồng, nợ máu không ít, trên tay không biết có bao nhiêu mạng người, Lâm Tiêu giết chóc không hề có chút áp lực tâm lý.
Hô…
Sau khi giết chết nhóm mã tặc canh gác bên ngoài, thân hình Lâm Tiêu nhanh chóng tiến về phía trước, bắt đầu tính toán làm sao tiêu diệt sơn trại.
Đi tới chỗ này, đội mã tặc canh gác ít nhất là bốn năm người, không ngừng qua lại tuần tra bên trong sơn trại
- Chờ ta quay về trú địa, nhất định phải đem tin tức này nói cho đoàn trưởng, để đoàn trưởng tự mình dẫn người đi đánh chết Lâm Tiêu!
Trong lòng Mạc La nghĩ thầm.
Đúng lúc này…
- Hống!
Đột nhiên một thanh âm rít gào đinh tai nhức óc vang lên, bụi cỏ phía trước toát ra một thân ảnh khổng lồ, mở miệng to như chậu máu hung hăng táp thẳng vào Mạc La.
- Cái gì?
Mạc La kinh hoảng, lông tơ dựng đứng, không chút do dự một đôi thiết quyền liều lĩnh oanh thẳng về phía trước.
Oanh!
Thiết quyền cùng miệng của yêu thú nặng nề va chạm, Mạc La chỉ cảm thấy mình đánh lên một ngọn núi cao, thân hình như diều đứt dây vô lực văng lên, máu tươi điên cuồng trào ra, xẹt qua một đạo huyết tuyến chói mắt.
Phác thông…
Mạc La ngã nhào dưới đất, cảm giác khung xương toàn thân đều bị đụng nát, bọt máu không ngừng phun ra, ánh mắt tan rả.
Tiếng bước chân vang lên, truyền vào bên tai Mạc La.
- Cha mẹ ta, muội muội, bằng hữu đều phải chết?
Thanh âm băng sương không mang theo chút cảm tình vang lên, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc La nằm run rẩy, chiến đao gọn gàng chém xuống.
- Như vậy ngươi chết trước đi!
Một cỗ máu tươi nháy mắt phun ra cả trượng xa.
- Hống!
Toản Địa Giáp đi tới trước mặt Lâm Tiêu, vùng đầu bình thường là địa phương phòng ngự đáng sợ nhất của yêu thú, tuy Mạc La là chân võ giả tam chuyển, nhưng thiết quyền của hắn thậm chí không lưu chút dấu vết lên lân giáp của nó.
Nhanh chóng quét tước chiến trường, Lâm Tiêu tìm được mười ba vạn lượng bạc trên người ba thi thể, gần mười bình nhất phẩm, nhị phẩm đan dược, toàn bộ đều bị hắn thu vào trong Thương Long Tí.
- Huyết Ma mã tặc đoàn sao?
Ánh mắt Lâm Tiêu u lãnh nhìn tận sâu trong rừng rậm tràn đầy nguy cơ.
- Ta vốn nghĩ tới hiện tại không nên tìm các ngươi gây phiền toái, nhưng nếu các ngươi muốn tìm ta phiền phức, ta chỉ có thể ra tay trước!
Dứt lời, hắn vung tay phải, đem phân thân Toản Địa Giáp thu vào trong Thương Long Tí, thân hình hóa thành một đạo lưu quang nhanh như chớp bay thẳng về hướng trú địa Huyết Ma mã tặc đoàn, chỉ vài lần chớp nhoáng đã biến mất trong rừng rậm.
Vài giờ sau, một đạo thân ảnh quỷ dị lặng yên xuất hiện trước thác nước.
- Căn cứ tình báo, đoàn trưởng Huyết Ma mã tặc đoàn là chân võ giả tam chuyển đỉnh phong, ngoài ra còn có hai phó đoàn trưởng tam chuyển hậu kỳ cùng năm tam chuyển sơ trung kỳ, mười mấy nhị chuyển cùng nhất chuyển.
- Lúc ở dược cốc ta đã đánh chết một chân võ giả tam chuyển, vừa rồi đánh chết thêm một tên, còn có Quý Lạc, hiện tại trong mã tặc đoàn hẳn chỉ có năm tam chuyển, cực mạnh nhất là đoàn trưởng Huyết Ma Kiền Lê!
Thân hình Lâm Tiêu ẩn sau một tảng đá lớn bên ngoài thác nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong thác, trong lòng yên lặng suy tư.
Trong tình báo, thanh danh đoàn trưởng Kiền Lê hiển hách, ra tay lòng dạ độc ác, võ giả chết trong tay hắn nhiều vô số kể. Kiền Lê từng là một võ giả thiên tài trong Tân Vệ thành, tâm tính tàn nhẫn, trong một nhiệm vụ trở mặt với người thuê mình, sau đó tàn nhẫn đánh chết đội ngũ hơn hai mươi người kia, lại kéo người gia nhập thành lập Huyết Ma mã tặc đoàn. Sau khi thành lập mã tặc đoàn, hắn càng thêm thay đổi, càng thêm hung tàn, mỗi khi công kích một đội buôn, thậm chí còn tàn nhẫn giết hại cả nữ nhân cùng hài tử, bị người xưng là Huyết Ma.
Danh xưng Huyết Ma mã tặc đoàn là từ Kiền Lê mới có.
- Tuy rằng phân thân Toản Địa Giáp vô cùng cường đại, nhưng danh tiếng của Huyết Ma mã tặc đoàn sừng sững lâu như vậy vẫn không ngã, tuyệt đối có chỗ hơn người, mình không thể khinh thường, nhất định phải cẩn thận không được phân tâm, đợi ban đêm hành động, như vậy Ô Nguyên Toa cũng có thể phát huy tác dụng.
Trong lòng Lâm Tiêu thầm suy tính, thân hình ẩn kín sau tảng đá.
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh sắc trời dần tối xuống.
Lâm Tiêu đợi mãi tới đêm khuya mới hiện ra thân hình, cẩn thận đi tới trước thác nước.
Hắn không tùy tiện đi vào, cẩn thận phóng thích tinh thần lực thẩm thấu ra sau thác nước.
Vừa cảm giác, trong lòng Lâm Tiêu lập tức cả kinh.
Sau thác nước có hai mã tặc đang canh gác, lúc trước khi Lâm Tiêu tới nơi này lần đầu tiên, nơi này không có người nào, nếu hắn tùy tiện xâm nhập tuy rằng vẫn có thể đem hai người giết chết, nhưng chỉ sợ sẽ bị bại lộ.
- Nhất định phải cẩn thận!
Trong lòng Lâm Tiêu cảnh cáo chính mình.
- Đi!
Tinh thần lực tập trung hai người sau thác nước, tâm niệm vừa động, tay phải hắn đột nhiên vung lên.
Hưu hưu hưu!
Ba đạo ô quang nhanh chóng xuyên vào thác nước, dưới tiếng thác nước gầm rú che giấu hai ô quang tinh chuẩn đâm vào đầu hai tên mã tặc, mà ô quang còn lại chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời xử lý tình huống đột nhiên xảy đến.
Phốc xuy…
Hai gã mã tặc không biết xảy ra chuyện gì liền tử vong ngay lập tức.
Lâm Tiêu lặng yên đi vào bên trong thác, đem thi thể hai người đẩy xuống dưới nước miễn bị người phát giác, sau đó cẩn thận đi về phía trước, đi thêm vài trăm thước, một sơn trại hiện ra trước mặt hắn.
Hiện tại tuy là đêm khuya, nhưng trên đỉnh sơn trại đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có tiếng hét to, tiếng cười mắng vang lên, tựa hồ đang cử hành yến hội gì đó.
Không có ai biết một buổi thịnh yến tử vong đang buông xuống.
Hô…
Thân ảnh Lâm Tiêu dọc theo đường đi thẳng về phía trước.
Thanh âm thác nước đổ xuống xa xa, trong núi rừng mơ hồ vang lên tiếng yêu thú hí hô, cùng thanh âm thét to của mã tặc trong sơn trại, những động tĩnh này hoàn toàn che giấu cho Lâm Tiêu.
Hưu hưu hưu…
Ba đạo ô quang lặng yên lướt qua đêm tối, nháy mắt đâm thủng đầu một mã tặc, tên kia thậm chí không kịp kêu lên đã vô lực ngã xuống, hắn vừa ngã Lâm Tiêu đã bay vút tới lặng yên đón lấy hắn, không phát ra chút tiếng vang.
Đối với luyện dược sư mà nói, bóng đêm là che giấu tốt nhất. Luyện dược sư có thể lợi dụng tinh thần lực rõ ràng quan sát được tình huống chung quanh, bóng đêm đối với họ chẳng khác gì là ban ngày, nhưng võ giả không được như vậy, mặc dù có chút võ giả cảm giác thập phần linh mẫn, có thể dễ dàng phát hiện biến hóa phát sinh chung quanh, nhưng loại vũ khí như Ô Nguyên Toa không cần dùng nguyên lực điều khiển, chỉ bằng vào tinh thần lực là có thể khống chế, trừ phi gặp cao thủ chân chính, nếu không võ giả bình thường không cách nào nhận ra.
Chỉ một lát, hơn mười tên mã tặc canh gác bên ngoài đã chết dưới tay Lâm Tiêu.
Huyết Ma mã tặc đoàn tội ác chất chồng, nợ máu không ít, trên tay không biết có bao nhiêu mạng người, Lâm Tiêu giết chóc không hề có chút áp lực tâm lý.
Hô…
Sau khi giết chết nhóm mã tặc canh gác bên ngoài, thân hình Lâm Tiêu nhanh chóng tiến về phía trước, bắt đầu tính toán làm sao tiêu diệt sơn trại.
Đi tới chỗ này, đội mã tặc canh gác ít nhất là bốn năm người, không ngừng qua lại tuần tra bên trong sơn trại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.