Võ Đạo Đan Tôn

Chương 92: Khảo hạch thực chiến

Ám Ma Sư

14/08/2015

Oanh!

Tiếng khí kình nổ mạnh vang lên, hai tay Lâm Tiêu lăng không hóa thành trảo, hai cổ khí lưu kính bạo ngưng tụ trong tay của hắn, hình thành hai cơn gió lốc đáng sợ, không khí nổ vang đùng đùng đáng sợ, Lâm Tiêu hai mắt như điện, thần sắc nghiêm nghị, hai tay đánh thẳng vào trong hư không.

Bồng!

Lòng bàn tay của hắn đánh ra pháo kích, hai khí lưu áp súc cao độ đánh thẳng vào mặt đất, đánh ra hai cái hố đen trên mặt đá xanh cứng rắn.

Ba!

Lâm Tiêu hai chân rơi xuống đất, hít sâu một hơi, thân thể lập tức hồi khí.

- Vũ kỹ Nhân cấp cao giai quả nhiên không giống bình thường, không có mở nguyên trì còn nhìn không ra, một khi gia nhập nguyên lực thì uy lực tăng lên rất nhiều.

Lâm Tiêu những ngày này trừ không ngừng hấp thu thiên địa nguyên khí, gia tăng hàm lượng nguyên khí trong nguyên trì ra, tinh lực chủ yếu tập trung vào Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết và Cực Đạo Uy Thiên Quyền, trải qua tu luyện trong những ngày này, Lâm Tiêu hôm nay đã nắm được cách lợi dụng nguyên khí thi triển Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết và thức thức nhất Cực Đạo Uy Thiên Quyền Bát Diện Uy Phong!

Tuy còn chưa thuần thục, nhưng tương đương nắm giữ hai vũ kỹ Nhân cấp cao giai, từ đó gia tăng tốc độ tu hành của Lâm Tiêu khi còn là Chân Vũ giả nhất chuyển, đây là chuyện khiến người ta khiếp sợ.

- Ngày mai chính là lúc khảo hạch thực chiến, sau khi thông qua khảo hạch thực chiến, tiếp qua nửa tháng ta có thể làm bộ mở nguyên trì, trở thành Chân Vũ giả.

Lâm Tiêu trở lại gian phòng của mình, trong lòng suy nghĩ kế hoạch.

Chuẩn võ giả tấn cấp Chân Vũ giả nhất chuyển, trọng yếu nhất chính là công pháp tu hành, mà tất cả thế lực lớn quý giá cũng là công pháp tu hành, mỗi một môn công pháp nguyên lực có thể giúp võ giả hấp thu thiên địa nguyên khí tăng lên gấp mười lần, mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần, hơn nữa khả năng cô đọng nguyên lực cũng có trợ giúp cực lớn.

Có thể nói, cùng là Chân Vũ giả nhất chuyển, có công pháp tu hành và không có công pháp tu hành là hai khái niệm khác nhau.

Nhưng bởi vì không muốn bạo lộ quá mức tốc độ kinh thế hãi tục của mình, Lâm Tiêu chỉ có thể làm bộ qua một thời gian ngắn mới có thể trở thành Chân Vũ giả.

...

Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Tiêu rời nhà sớm đi tới võ giả liên minh.

Trong đại sảnh võ giả liên minh có vài tên nhân viên công tác đang tại duy trì trật tự, đại lượng chuẩn võ giả tụ tập ở nơi này bàn luận với nhau.



Lâm Tiêu vừa đi vào trong phòng đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

- Nhìn kìa, là Lâm Tiêu.

- Hắn chính là Lâm Tiêu, chính là tên đệ tử đánh chết trợ lý huấn luyện viên?

- Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả!

- Nghe nói Lâm Tiêu năm nay mới mười bốn tuổi, mấy tháng trước vẫn chỉ là đệ tử luyện cốt kỳ, hôm nay rõ ràng cũng đã trở thành chuẩn võ giả, trước đó không lâu càng đánh chết Chân Vũ giả nhất chuyển trợ lý huấn luyện viên Lưu Lỵ, cũng không biết tu hành như thế nào.

Cho dù tiếng xì xào bàn tán truyền tới, ở đây rất nhiều chuẩn võ giả nhìn qua Lâm Tiêu, ánh mắt có tư vị khác nhau, không quan tâm, giật mình, khinh miệt, căm thù...

Trải qua chuyện Lưu gia kiện lên cấp trên, thanh danh Lâm Tiêu sớm truyền ra khắp thành Tân Vệ, tuy rất nhiều đệ tử ở đây chưa nhìn thấy Lâm Tiêu, nhưng đối với Lâm Tiêu làm chuyện gì thì rất quen thuộc, như sấm bên tai.

Lâm Tiêu cũng không quản xem bọn họ đang bàn luận cái gì, trực tiếp đi vào gian phòng hẻo lánh nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi tấn cấp Chân Vũ giả, Lâm Tiêu ngũ giác gia tăng trên phạm vi lớn, đơn giản là nghe được tiếng nghị luận của bọn họ, cho dù bọn họ áp nhỏ giọng.

- Lâm Tiêu nghe nói vài ngày trước vừa tấn cấp chuẩn võ giả, không hảo hảo tu luyện củng cố thực lực, hôm nay tới tham gia khảo hạch thực chiến, đúng là ngu không ai bằng.

- Đâu chỉ là ngu, khả năng hắn cho rằng đánh chết một trợ lý huấn luyện viên là thiên hạ vô địch, thật sự là ngây thơ.

- Lão La, ngươi chớ xem thường người ta, trợ lý huấn luyện viên Lưu Lỵ đã mở nguyên trì, tấn cấp Chân Vũ giả nhất chuyển, có thể đánh chết nàng, thực lực Lâm Tiêu không tầm thường đâu.

- Chân Vũ giả? Xùy, ngươi cũng tin, tất cả mọi người truyền ra Lưu Lỵ tấn chức Chân Vũ giả, nhưng không có trải qua võ giả liên minh xem xét, ai nói được là đúng, lại nói là nữ nhân, mạnh hơn nữa cũng mạnh bao nhiêu?

- Lão La, lời nói không thể nói như vậy, dù như thế nào thì Lưu Lỵ hai tháng trước cũng đã thông qua khảo hạch thực chiến rồi, chúng ta còn chưa thông qua đấy.

- Ngươi nhìn là tốt rồi, người và yêu thú quá khác nhau, Lâm Tiêu còn trẻ như vậy, nói không chừng vừa nhìn thấy yêu thú thì khóc lóc thảm thiết đấy.

Nghe được tiếng nghị luận nhao nhao, Lâm Tiêu nội tâm yên tĩnh như nước, không quan tâm tới.



Cũng chuyện truyền vào tai người khác nhau, tự nhiên cũng khác nhau, giống như lúc trước Lâm Tiêu là đệ tử huấn luyện quán, trước và sau khi xảy ra chuyện đó, thái độ với Lâm Tiêu như thế nào đã hiểu rõ. Trong mắt rất nhiều chuẩn võ giả ở đây, từ nhiều góc độ khác nhau, đối với Lâm Tiêu nhiều hơn chính là ghen ghét và xem thường.

Có thể trở thành chuẩn võ giả, trừ một số ít người, còn lại không ai không phải kẻ nổi bật, trong nội tâm tràn ngập ngạo nghễ cùng tự tin, sẽ không dễ dàng bị người ta nói phục.

- Ngươi chính là Lâm Tiêu?

Đột nhiên một giọng nói hơi non nớt nhưng tràn ngập tự tin vang lên bên tai Lâm Tiêu, Lâm Tiêu trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc quần áo luyện công, thần thái ngạo mạn nhìn qua Lâm Tiêu với ánh mắt lăng lệ, sâu trong mắt không che dấu được xem thường và cao ngạo.

- Là Vu Dịch Văn, hắn đi tìm Lâm Tiêu làm gì?

Đám chuẩn võ giả chung quanh thần thái nghi hoặc.

Vu Dịch Văn năm nay mười lăm tuổi, bởi vì sinh ra vào tháng mười hai, thực tế lớn hơn Lâm Tiêu vài tháng tuổi, trước khi Lâm Tiêu nổi danh, Vu Dịch Văn chính là thiên tài nổi danh khắp cả thành Tân Vệ này.

- Ta là Vu Dịch Văn, nghe nói ngươi năm nay chỉ có mười bốn tuổi? Được xưng là đệ nhất thiên tài thành Tân Vệ?

Vu Dịch Văn khóe miệng cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu nói ra:

- Thế nào, lúc khảo hạch thực chiến có hứng thú thử một chút không, nhìn xem ai mới là đệ nhất thiên tài thành Tân Vệ.

Trong mắt Vu Dịch Văn bắn ra một tia ánh sáng, giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, ngập tràn khát vọng.

- Không có hứng thú.

Lâm Tiêu lắc đầu nói, chợt trực tiếp nhắm mắt lại.

Vu Dịch Văn khẽ giật mình, lập tức cười lạnh một tiếng, không có nhiều lời.

- Vu Dịch Văn đúng là ngu xuẩn, người khác đều nói hắn thiên phú cực cao, nhìn tính cách của hắn, thành tựu chắc chắn có hạn. Đệ nhất thiên tài thành Tân Vệ cũng chỉ là hư danh mà thôi, xem ra hắn chri có thế.

Lão La trước đó còn bình luận Lâm Tiêu, giờ phút này lại khó chịu nhìn qua Vu Dịch Văn thấp giọng nói.

- Chư vị chuẩn võ giả, đã đến giờ, tất cả mọi người nghe đây, lập tức bắt đầu khảo hạch thực chiến, thỉnh tất cả mọi người đi theo ta, không đi loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook