Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1165: Khu vực hạch tâm. (2)

Ám Ma Sư

26/12/2015

- Mấy vị, chúng ta. . .

- Vừa rồi bảo các ngươi cút ra chính là ta.

Cửu Long Vương Cương vừa mở miệng đã bị Lâm Tiêu cắt ngang:

- Chư vị chiếm lấy phủ đệ Đế quốc Võ Linh ta đã lâu, lập tức giao nạp một năm một vạn cực phẩm nguyên thạch bồi thường, sau đó cút ra khỏi phủ đệ Đế quốc Võ Linh chúng ta.

- Nếu chúng ta không làm vậy?

- Vậy thì đánh đến khi các ngươi đồng ý mới thôi

- Ha ha ha.

Bạo Châm Vương là người đầu tiên phá lên cười, thanh âm bén nhọn âm lãnh:

- Lão bà tử ta nghe nói Đế quốc Võ Linh có cao thủ đang khu trục tất cả mọi người, ta còn đang suy nghĩ là vị cao thủ nào lại hung hăng càn quấy như thế, không nghĩ là một tiểu tử còn chưa mọc đủ lông, người trẻ tuổi, lão bà tử ta cho ngươi một lời khuyên, có ít người không phải ngươi có thể đắc tội đâu, ở thành Nhân Minh có lẽ không có việc gì, nhưng ra đến bên ngoài, ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết đâu.

- Cửu Long Vương, tiểu tử này đầu óc động kinh, chẳng lẽ đầu óc của ngươi cũng động kinh theo? Đến địa bàn của chúng ta giương oai, lập tức cút ngay cho ta, chúng ta có thể không so đo tội mạo phạm của các ngươi, nếu không chuyện sẽ không đơn giản vậy đâu.

Long Trượng Vương nắm quải trượng, hừ lạnh một tiếng.

Vừa rồi lúc Lâm Tiêu ở ngoại vi càn quét đã sớm có người truyền tin tức đến khu vực hạch tâm, bất quá bọn hắn căn bản không để Lâm Tiêu ở trong lòng, một thanh niên nhất trọng đỉnh phong, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa lại có thể mạnh đến mức nào chứ?

- Tiểu tử, lui về đi, đây không phải là nơi ngươi có thể tới.

- Thứ không biết trời cao đất rộng.

Từng đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, đúng là những Vương giả nhị trọng chiếm đoạt phủ đệ khu vực hạch tâm kia.

Hung hăng càn quấy.

Quá kiêu ngạo.

Lâm Tiêu lần đầu phát hiện, có người sau khi chiếm đoạt đồ người khác còn có thể hung hăng càn quấy đến tình trạng bực này, công khai chiếm lấy phủ đệ Đế quốc Võ Linh, ở trước mặt Vương giả Đế quốc Võ Linh còn dám hung hăng càn quấy như thế, Lâm Tiêu không rõ, chẳng lẽ Bách Lý Tỳ bệ hạ căn bản mặc kệ sao?



Hai nắm đấm Lâm Tiêu chẳng biết lúc nào đã nắm chặt lại.

- Vô sỉ bại hoại.

Trong miệng của hắn, lạnh lùng nói ra bốn chữ.

Long Trượng Vương sắc mặt bỗng dưng chìm xuống:

- Tiểu tử, xem ra ngươi là muốn chết rồi, không cho ngươi chút giáo huấn, Long Trượng Vương ta về sau còn lăn lộn ở thành Nhân Minh thế nào nữa, cho tiểu tử kia chút giáo huấn cho ta, Cửu Long Vương bọn hắn nếu động thủ, liền giáo huấn luôn một thể.

- Long Trượng Vương ngươi dám.

Cửu Long Vương kinh sợ nói.

- Có gì không dám, lên cho ta.

Long Trượng Vương vung tay lên, gần mười tên Vương giả nhị trọng sau lưng hắn lập tức nhe răng cười đánh tới.

Đầu tiên phát động công kích là một gã trung niên ác hán hình thể khôi ngô, đôi thiết quyền của hắn giống như hai cái đại hắc chùy, một quyền đánh tới Lâm Tiêu, theo một quyền này đánh ra, trong hư không lập tức lõm xuống một dấu quyền cự đại, không gian vặn vẹo, quyền khí bàng bạc phảng phất như một tòa núi lớn áp qua.

Theo sát phía sau chính là một lão giả tóc xám sắc mặt tiều tùy, hai tay của hắn thành trảo, huy động liên tục, hư không lập tức bị vỡ ra hơn mười đạo khe hở đen kịt, khe hở đan vào nhau, hóa thành một tấm thiên la địa võng cuốn tới Lâm Tiêu, kình khí mãnh liệt giam cầm lấy hư không.

Cùng lúc đó, một đạo vết đao hẹp dài, một cổ chưởng kình ngập trời, một cây roi sắt lăng lệ ác liệt, một đầu hàn thối vô song cũng ầm ầm công kích tới phảng phất như cuồng phong mưa rào, từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, không để cho Lâm Tiêu một tia không gian né tránh .

- Lâm Tiêu, mau lui lại.

Bọn người Cửu Long Vương quá sợ hãi.

- Gà đất chó kiểng, không cần phải lui.

"BOANG... "

Long Văn Đao ra khỏi vỏ, Long khí bàng bạc lăng tiêu Cửu Thiên, Long ngâm ngạo khiếu, trong ánh mắt kinh hãi của mọi ngườ Lâm Tiêu không lùi mà tiến tới, lăng lệ nghênh tiếp lấy.



- Cút.

Lâm Tiêu thân hình như điện, phảng phất một đầu Giao Long, xông vào trong đám Vương giả, hắn vốn một chiêu Thiên Long Ngạo Thế chém ra thiết quyền màu đen, đánh bay ác hán ở chính giữa, khiến đối phương phun ra mấy ngụm lớn máu tươi, chợt một đao hăng hái chém về phía lão giả tiều tùy tóc xám trắng, đao mang lăng lệ ác liệt chẳng những chém ra vết nứt không gian đầy trời, còn chém cho đôi móng vuốt sắc bén của lão giả kia thành phấn vụn, rồi sau đó tay trái lăng không điểm một chỉ, nát bấy vết đao hẹp dài, chỉ ảnh hóa quyền, một chiêu Thiên Long Nộ Hống đánh tan chưởng kình ngập trời, ngay sau đó roi sắt lăng lệ ác liệt, hàn thối vô song dưới các chiêu thức của Lâm Tiêu tất cả đều bay ngược, không cách nào tổn thương đến hắn chút nào.

Trong chốc lát, gần mười tên Vương giả nhị trọng vây đến Lâm Tiêu tất cả đều bay ngược lại, Lâm Tiêu phảng phất như một đầu Mãnh Hổ nhảy vào bầy cừu, cắn xé khắp nơi, không ai có thể ngăn cản.

- Chặn toàn bộ sao?

Đám Cửu Long Vương chuẩn bị ra tay viện trợ Lâm Tiêu còn chưa kịp ra tay đã thấy một màn khiếp sợ này, không khỏi há to mồm, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm.

- Các ngươi cứ ở bên nhìn xem đi.

Lâm Tiêu truyền âm cho đám Cửu Long Vương, ngữ khinh phong khinh vân đạm.

- Tiểu tử này quá mạnh mẽ.

Trung niên ác hán bị một đao chém bay ổn định thân hình, phát hiện ngũ tạng lục phủ của mình bị chấn đến chia năm xẻ bảy, chiến lực có tổn hại, lập tức vận chuyển Sinh Tử chi lực trị liệu, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, đây là do đối phương lấy một địch chúng, trong nháy mắt, không cách nào hoàn toàn phát huy lực công kích đến cực hạn, bằng không, thương thế sẽ còn nặng hơn giờ gấp 10 lần.

- Hư Không Vô Ảnh của ta lại bị phá?

Lão giả vận chuyển Huyết Nhục Diễn Sinh, một lần nữa xuất thủ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Trong giao thủ liên tiếp, hơn mười tên Vương giả Sinh Tử nhị trọng đánh tới Lâm Tiêu có hơn phân nửa đã bị thương trình độ bất đồng, mấy người còn lại tuy không bị thương, nhưng tiến công hoàn toàn vô dụng, trái lại Lâm Tiêu, lông tóc không tổn hao gì.

- Ta cũng không tin, chúng ta nhiều người như vậy còn không phải đối thủ của tiểu tử kia.

Trung niên ác hán gầm nhẹ một tiếng, tôn nghiêm của cường giả khiến hắn căn bản không muốn tin tưởng một màn trước mắt, bọn hắn tuy rằng Không Gian Đạo Văn nắm giữ chỉ khoảng chừng hơn mười đạo đến hai mươi lăm đạo, không coi là Vương giả Sinh Tử nhị trọng đỉnh phong, nhưng dù nói thế nào, bọn hắn chiếm cứ khu vực hạch tâm Đế quốc Võ Linh vốn cũng không phải hạng người vô danh, nhiều người như vậy nếu ngay cả một Vương giả nhất trọng đỉnh phong cũng không bắt được, còn không bằng tìm khối đậu hủ đâm chết được rồi.

- Mẹ nó, tất cả mọi người không nên lưu thủ nữa.

- Ta cũng không tin tiểu tử này lại có ba đầu sáu tay.

- Giết.

Bọn người trung niên ác hán liếc nhau, chợt nguyên một đám như hung thần ác sát xông về phía Lâm Tiêu, Chân Nguyên trên người bành trướng bốc lên, hiển nhiên mỗi người đều đang vận dụng tuyệt chiêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook