Chương 718: Lâm Tiêu đấu Thiến Mộng Vũ. (2)
Ám Ma Sư
12/10/2015
- Trương Thuần Hi này nhãn lực thật tốt, dường như dự liệu trước được hết.
- Vừa rồi một kích cuối cùng của Đông Phương Nguyệt Mính thật là quỷ dị, thẳng đến khi Trương Thuần Hi phá được ta mới phát giác, đổi lại là ta đã sớm chết dưới một kích này rồi.
- Trương Thuần Hi thoạt nhìn có chút khiêm tốn, không nghĩ tới thực lực khủng bố như thế, nhãn lực, tốc độ, phản ứng đều cơ hồ đạt đến đỉnh phong võ giả Hóa Phàm cảnh có khả năng đạt tới, võ giả thiên tài có thể đi đến một bước này quả nhiên không ai đơn giản cả.
Không ít võ giả nhìn rõ ràng quá trình sợ hãi thán phục trợn mắt há hốc mồm, đặt mình vào đó suy nghĩ một chút, nếu như đổi họ thành Trương Thuần Hi, đã sớm thua dưới chiêu Cửu Phượng Tề Minh của Đông Phương Nguyệt Mính rồi, nào có giao phong đặc sắc ở đằng sau nữa.
- Không đúng, đây tuyệt đối không phải vấn đề nhãn lực.
Trong khi mọi người sợ hãi thán phục, Lâm Tiêu lại nhướng mày.
Bằng vào nhãn lực, quả thật có thể làm được như Trương Thuần Hi làm lúc này, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy, phải biết rằng Trương Thuần Hi đối mặt cũng không phải võ giả bình thường, mà là Đông Phương Nguyệt Mính cũng là cự đầu trẻ tuổi, chuyên môn dùng tiến công quỷ dị trứ danh, nhãn lực Trương Thuần Hi dù có sắc bén tới mấy cũng cần có thời gian phản ứng.
Giống như công kích cuối cùng kia vậy, Trương Thuần Hi trước tiên phải thấy được công kích của đối phương, sau đó đại não lại tiến hành phản ứng và lựa chọn phương thức xử lý, trong đó cần một quá trình, ánh mắt cũng sẽ có biến hóa, nhưng Trương Thuần Hi lại không như thế, từ đầu đến cuối nét mặt của hắn chưa từng biến đổi, ánh mắt cũng bình tĩnh trước sau như một, giống như phảng phất đã sớm biết rõ tiến công của Đông Phương Nguyệt Mính, căn bản không phải là sau khi thấy mới đối phó, mà là đứng nguyên tại chỗ chờ đợi đối phương công kích đến, cái này hoàn toàn không thể dùng nhãn lực và phản ứng để giải thích, mà tuyệt đối có huyền diệu nào đó.
- Một gã võ giả muốn làm được như vừa rồi, cho dù phản ứng có linh mẫn hơn cũng không được, trừ phi hắn là. . .
Đột nhiên, Lâm Tiêu trong nội tâm bỗng dưng nghĩ tới một khả năng, khóe miệng lập tức lộ ra một tia tươi cười như có như không, nhìn thật sâu Trương Thuần Hi đang đi xuống lôi đài.
- Lôi đài số 1 trận thứ ba, Lâm Tiêu đấu Thiến Mộng Vũ.
Đúng lúc này, tiếng hét to của trọng tài lôi đài số 1 vang lên, gọi tinh thần Lâm Tiêu trở về.
- Đến phiên ta lên sân khấu rồi, lại là Thiến Mộng Vũ kia.
Lâm Tiêu nhíu mày, thần sắc không thay đổi, lập tức đi vào trên lôi đài.
Đối diện lôi đài, thân hình Thiến Mộng Vũ cũng bay bổng rơi xuống, nét mặt của nàng lạnh lùng như băng, váy dài màu trắng theo gió mà động, phảng phất Tiên Tử từ trên chín tầng trời đáp xuống, mang theo lãnh ý khiến người khó có thể nhìn gần.
- Lâm Tiêu này quá xui xẻo a, trận đầu đã gặp Thiến Mộng Vũ.
- Thật sự là đáng thương, công kích của Thiến Mộng Vũ trong cự đầu trẻ tuổi không tính mạnh, nhưng thân pháp lại mạnh không hợp thói thường, mạnh như cự đầu trẻ tuổi Vương Thái của quận Định An thậm chí còn không chạm được vào váy nàng, chỉ sợ Lâm Tiêu cũng giống như vậy.
- Không đến mức a, ta cảm giác Lâm Tiêu ít nhất phải mạnh hơn Vương Thái, uy lực một quyền ngay cả Hoàng Phủ Chân cũng không tiếp được, đối phó Thiến Mộng Vũ tuy rằng khó khăn, nhưng cũng chưa chắc không có có hi vọng.
- Lời ấy sai rồi, ta chưa nói công kích Lâm Tiêu yếu, sợ nhất chính là công kích của hắn cũng như Vương Thái, ngay cả bóng dáng Thiến Mộng Vũ cũng không chạm được, vậy thì xui xẻo rồi.
- Khó, quá khó khăn, thân pháp Thiến Mộng Vũ đã đạt đến cực hạn Hóa Phàm cảnh, muốn đánh trúng nàng quả thực khó như lên trời, đương nhiên cũng không phải nhất định không có khả năng.
- Chúng ta mỏi mắt mong chờ a.
Trên khán đài, vô số võ giả nhao nhao nghị luận, mà đám Bạch Hồng Phi cũng không khỏi khẽ nhíu mày, cảm thấy lo lắng thay Lâm Tiêu, dùng nhãn lực của bọn hắn tự nhiên có thể nhìn ra thân pháp Thiến Mộng Vũ đáng sợ cỡ nào, thực lực Lâm Tiêu tuy mạnh, chính diện giao thủ cũng hoàn toàn có thể lực áp Thiến Mộng Vũ, nhưng trên tốc độ chỉ dựa vào thực lực đã bày ra mà nói, muốn đánh trúng Thiến Mộng Vũ toàn lực thi triển đích thật là một vấn đề nghiêm trọng, xác suất thành công chưa đủ ba thành.
BOANG...
Chiến đao rút ra, Lâm Tiêu bình tĩnh nhìn Thiến Mộng Vũ ở đối diện.
- Không ngờ ngươi lại không có nhận thua, thế ngươi cho rằng ngươi có thể đánh trúng ta sao?
Thiến Mộng Vũ lạnh lùng mở miệng.
Lâm Tiêu cười nhạt một tiếng:
- Thử xem sẽ biết.
- Xem ra ngươi rất tự tin, bất quá ta sẽ khiến ngươi tuyệt vọng.
Trong miệng thốt ra tiếng nói cao ngạo, thần sắc Thiến Mộng Vũ lại không có chút bộ dáng chủ quan, đối với Lâm Tiêu không dám có chút khinh thị, nguyên lực toàn thân ngưng tụ, đến khi đã đến cực hạn đột nhiên động thủ.
- Thiên Vân Mộng Huyễn Chưởng.
Thân hình Thiến Mộng Vũ bỗng nhiên biến mất tại chỗ, như hóa thành một đạo khói xanh bạch sắc, trong chốc lát đã đến trước mặt Lâm Tiêu, đồng thời song chưởng liên tục lướt động, trước người đột nhiên xuất hiện tầng tầng chưởng ảnh như mộng ảo, chưởng ảnh mờ ảo, cuối cùng tụ hợp cùng một chỗ như thiểm điện, điên cuồng đánh tới Lâm Tiêu.
- Thiên Địa Luân Hồi Đao.
Xoẹt!
Đao mang lăng lệ ác liệt lóe lên tức thì, đao mang dung hợp đao ý ngũ phẩm đơn giản bổ ra chưởng ảnh đầy trời, mang theo kình khí sắc bén như muốn xé rách tất cả, như thiểm điện vọt đến trước mặt Thiến Mộng Vũ.
Hô.
Đao mang xẹt qua hư ảnh, thân hình Thiến Mộng Vũ bỗng nhiên biến mất, tránh thoát được một kích tất sát này.
- Lực công kích của Lâm Tiêu quả nhiên đáng sợ, khó trách có thể đi đến bước này, so với Vương Thái chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Thần sắc Thiến Mộng Vũ khẽ biến đổi, so sánh với công kích của Vương Thái, Lâm Tiêu đáng sợ hơn nhiều, đặc biệt là đao mang mang theo đao ý ngũ phẩm vô kiên bất tồi, uy lực lại đáng sợ, đối với nàng mà nói là một uy hiếp rất lớn.
- Xem ra chỉ có thể dùng tốc độ và thân pháp quần nhau với hắn rồi.
Chỉ một lát sau, trong nội tâm Thiến Mộng Vũ đã làm ra quyết định.
Như một hồi gió nhẹ thổi qua lôi đài, thân hình Thiến Mộng Vũ vốn ở trên lôi đài bỗng nhiên biến mất, chỉ có đạo đạo tàn ảnh mờ ảo lướt khắp quanh thân Lâm Tiêu, nhắm ngay Lâm Tiêu điên cuồng đánh ra vô số chưởng ảnh, chưởng phong cuồng bạo cuốn tới, ẩn chứa có một tia hàn ý lạnh như băng, như thiểm điện vọt đến trước người Lâm Tiêu.
- Lại tới nữa.
- Thiến Mộng Vũ không thấy đâu nữa, tốc độ quá nhanh, căn bản không thấy rõ bóng dáng.
- Lâm Tiêu sắp gặp nguy hiểm rồi.
Đám người truyền đến trận trận kinh hô, trước khi trong chiến đấu với Vương Thái, Thiến Mộng Vũ cũng lợi dụng một chiêu này chiếm cứ thượng phong, đánh cho Vương Thái phải liên tiếp lui về phía sau, chỉ có thể chống đỡ mà không sức hoàn thủ, hiện giờ đối mặt Lâm Tiêu, trong lòng mọi người kết cục của Lâm Tiêu chỉ sợ cũng như Vương Thái.
Giữa lôi đài, Lâm Tiêu bất động thanh sắc, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.
- Vừa rồi một kích cuối cùng của Đông Phương Nguyệt Mính thật là quỷ dị, thẳng đến khi Trương Thuần Hi phá được ta mới phát giác, đổi lại là ta đã sớm chết dưới một kích này rồi.
- Trương Thuần Hi thoạt nhìn có chút khiêm tốn, không nghĩ tới thực lực khủng bố như thế, nhãn lực, tốc độ, phản ứng đều cơ hồ đạt đến đỉnh phong võ giả Hóa Phàm cảnh có khả năng đạt tới, võ giả thiên tài có thể đi đến một bước này quả nhiên không ai đơn giản cả.
Không ít võ giả nhìn rõ ràng quá trình sợ hãi thán phục trợn mắt há hốc mồm, đặt mình vào đó suy nghĩ một chút, nếu như đổi họ thành Trương Thuần Hi, đã sớm thua dưới chiêu Cửu Phượng Tề Minh của Đông Phương Nguyệt Mính rồi, nào có giao phong đặc sắc ở đằng sau nữa.
- Không đúng, đây tuyệt đối không phải vấn đề nhãn lực.
Trong khi mọi người sợ hãi thán phục, Lâm Tiêu lại nhướng mày.
Bằng vào nhãn lực, quả thật có thể làm được như Trương Thuần Hi làm lúc này, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy, phải biết rằng Trương Thuần Hi đối mặt cũng không phải võ giả bình thường, mà là Đông Phương Nguyệt Mính cũng là cự đầu trẻ tuổi, chuyên môn dùng tiến công quỷ dị trứ danh, nhãn lực Trương Thuần Hi dù có sắc bén tới mấy cũng cần có thời gian phản ứng.
Giống như công kích cuối cùng kia vậy, Trương Thuần Hi trước tiên phải thấy được công kích của đối phương, sau đó đại não lại tiến hành phản ứng và lựa chọn phương thức xử lý, trong đó cần một quá trình, ánh mắt cũng sẽ có biến hóa, nhưng Trương Thuần Hi lại không như thế, từ đầu đến cuối nét mặt của hắn chưa từng biến đổi, ánh mắt cũng bình tĩnh trước sau như một, giống như phảng phất đã sớm biết rõ tiến công của Đông Phương Nguyệt Mính, căn bản không phải là sau khi thấy mới đối phó, mà là đứng nguyên tại chỗ chờ đợi đối phương công kích đến, cái này hoàn toàn không thể dùng nhãn lực và phản ứng để giải thích, mà tuyệt đối có huyền diệu nào đó.
- Một gã võ giả muốn làm được như vừa rồi, cho dù phản ứng có linh mẫn hơn cũng không được, trừ phi hắn là. . .
Đột nhiên, Lâm Tiêu trong nội tâm bỗng dưng nghĩ tới một khả năng, khóe miệng lập tức lộ ra một tia tươi cười như có như không, nhìn thật sâu Trương Thuần Hi đang đi xuống lôi đài.
- Lôi đài số 1 trận thứ ba, Lâm Tiêu đấu Thiến Mộng Vũ.
Đúng lúc này, tiếng hét to của trọng tài lôi đài số 1 vang lên, gọi tinh thần Lâm Tiêu trở về.
- Đến phiên ta lên sân khấu rồi, lại là Thiến Mộng Vũ kia.
Lâm Tiêu nhíu mày, thần sắc không thay đổi, lập tức đi vào trên lôi đài.
Đối diện lôi đài, thân hình Thiến Mộng Vũ cũng bay bổng rơi xuống, nét mặt của nàng lạnh lùng như băng, váy dài màu trắng theo gió mà động, phảng phất Tiên Tử từ trên chín tầng trời đáp xuống, mang theo lãnh ý khiến người khó có thể nhìn gần.
- Lâm Tiêu này quá xui xẻo a, trận đầu đã gặp Thiến Mộng Vũ.
- Thật sự là đáng thương, công kích của Thiến Mộng Vũ trong cự đầu trẻ tuổi không tính mạnh, nhưng thân pháp lại mạnh không hợp thói thường, mạnh như cự đầu trẻ tuổi Vương Thái của quận Định An thậm chí còn không chạm được vào váy nàng, chỉ sợ Lâm Tiêu cũng giống như vậy.
- Không đến mức a, ta cảm giác Lâm Tiêu ít nhất phải mạnh hơn Vương Thái, uy lực một quyền ngay cả Hoàng Phủ Chân cũng không tiếp được, đối phó Thiến Mộng Vũ tuy rằng khó khăn, nhưng cũng chưa chắc không có có hi vọng.
- Lời ấy sai rồi, ta chưa nói công kích Lâm Tiêu yếu, sợ nhất chính là công kích của hắn cũng như Vương Thái, ngay cả bóng dáng Thiến Mộng Vũ cũng không chạm được, vậy thì xui xẻo rồi.
- Khó, quá khó khăn, thân pháp Thiến Mộng Vũ đã đạt đến cực hạn Hóa Phàm cảnh, muốn đánh trúng nàng quả thực khó như lên trời, đương nhiên cũng không phải nhất định không có khả năng.
- Chúng ta mỏi mắt mong chờ a.
Trên khán đài, vô số võ giả nhao nhao nghị luận, mà đám Bạch Hồng Phi cũng không khỏi khẽ nhíu mày, cảm thấy lo lắng thay Lâm Tiêu, dùng nhãn lực của bọn hắn tự nhiên có thể nhìn ra thân pháp Thiến Mộng Vũ đáng sợ cỡ nào, thực lực Lâm Tiêu tuy mạnh, chính diện giao thủ cũng hoàn toàn có thể lực áp Thiến Mộng Vũ, nhưng trên tốc độ chỉ dựa vào thực lực đã bày ra mà nói, muốn đánh trúng Thiến Mộng Vũ toàn lực thi triển đích thật là một vấn đề nghiêm trọng, xác suất thành công chưa đủ ba thành.
BOANG...
Chiến đao rút ra, Lâm Tiêu bình tĩnh nhìn Thiến Mộng Vũ ở đối diện.
- Không ngờ ngươi lại không có nhận thua, thế ngươi cho rằng ngươi có thể đánh trúng ta sao?
Thiến Mộng Vũ lạnh lùng mở miệng.
Lâm Tiêu cười nhạt một tiếng:
- Thử xem sẽ biết.
- Xem ra ngươi rất tự tin, bất quá ta sẽ khiến ngươi tuyệt vọng.
Trong miệng thốt ra tiếng nói cao ngạo, thần sắc Thiến Mộng Vũ lại không có chút bộ dáng chủ quan, đối với Lâm Tiêu không dám có chút khinh thị, nguyên lực toàn thân ngưng tụ, đến khi đã đến cực hạn đột nhiên động thủ.
- Thiên Vân Mộng Huyễn Chưởng.
Thân hình Thiến Mộng Vũ bỗng nhiên biến mất tại chỗ, như hóa thành một đạo khói xanh bạch sắc, trong chốc lát đã đến trước mặt Lâm Tiêu, đồng thời song chưởng liên tục lướt động, trước người đột nhiên xuất hiện tầng tầng chưởng ảnh như mộng ảo, chưởng ảnh mờ ảo, cuối cùng tụ hợp cùng một chỗ như thiểm điện, điên cuồng đánh tới Lâm Tiêu.
- Thiên Địa Luân Hồi Đao.
Xoẹt!
Đao mang lăng lệ ác liệt lóe lên tức thì, đao mang dung hợp đao ý ngũ phẩm đơn giản bổ ra chưởng ảnh đầy trời, mang theo kình khí sắc bén như muốn xé rách tất cả, như thiểm điện vọt đến trước mặt Thiến Mộng Vũ.
Hô.
Đao mang xẹt qua hư ảnh, thân hình Thiến Mộng Vũ bỗng nhiên biến mất, tránh thoát được một kích tất sát này.
- Lực công kích của Lâm Tiêu quả nhiên đáng sợ, khó trách có thể đi đến bước này, so với Vương Thái chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Thần sắc Thiến Mộng Vũ khẽ biến đổi, so sánh với công kích của Vương Thái, Lâm Tiêu đáng sợ hơn nhiều, đặc biệt là đao mang mang theo đao ý ngũ phẩm vô kiên bất tồi, uy lực lại đáng sợ, đối với nàng mà nói là một uy hiếp rất lớn.
- Xem ra chỉ có thể dùng tốc độ và thân pháp quần nhau với hắn rồi.
Chỉ một lát sau, trong nội tâm Thiến Mộng Vũ đã làm ra quyết định.
Như một hồi gió nhẹ thổi qua lôi đài, thân hình Thiến Mộng Vũ vốn ở trên lôi đài bỗng nhiên biến mất, chỉ có đạo đạo tàn ảnh mờ ảo lướt khắp quanh thân Lâm Tiêu, nhắm ngay Lâm Tiêu điên cuồng đánh ra vô số chưởng ảnh, chưởng phong cuồng bạo cuốn tới, ẩn chứa có một tia hàn ý lạnh như băng, như thiểm điện vọt đến trước người Lâm Tiêu.
- Lại tới nữa.
- Thiến Mộng Vũ không thấy đâu nữa, tốc độ quá nhanh, căn bản không thấy rõ bóng dáng.
- Lâm Tiêu sắp gặp nguy hiểm rồi.
Đám người truyền đến trận trận kinh hô, trước khi trong chiến đấu với Vương Thái, Thiến Mộng Vũ cũng lợi dụng một chiêu này chiếm cứ thượng phong, đánh cho Vương Thái phải liên tiếp lui về phía sau, chỉ có thể chống đỡ mà không sức hoàn thủ, hiện giờ đối mặt Lâm Tiêu, trong lòng mọi người kết cục của Lâm Tiêu chỉ sợ cũng như Vương Thái.
Giữa lôi đài, Lâm Tiêu bất động thanh sắc, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.