Võ Đạo Đan Tôn

Chương 679: Lâm Tiêu đấu Tư Không Hạo.

Ám Ma Sư

09/10/2015

Mộ Lăng cùng Trần Tinh Hạo vận khí cũng không tốt, mới là Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong bọn họ bốn chiến hai thắng hai bại, tình huống không được lạc quan cho lắm.

- Tổ chín vòng thứ năm, trận thứ hai Tư Không Hạo đấu Lâm Tiêu.

Đúng lúc này, Lâm Tiêu nghe được trọng tài trên lôi đài gọi tên hắn.

Bá!

Không có do dự, Lâm Tiêu lướt lên lôi đài.

Dưới đài, Tư Không Hạo vô cùng hưng phấn, máu toàn thân hắn sôi trào, trong ánh mắt tỏa ra hào quang khiến người ta sợ hãi, từng bước đi lên lôi đài, khí thế không ngừng tăng lên.

- Là Lâm Tiêu cùng Tư Không Hạo, không biết hai người này ai thắng ai thua.

- Hẳn là Tư Không Hạo, trước kia đối thủ khác không thể tiếp hai chiêu của hắn đã thua rồi, trước mắt đủ xếp đầu trong tổ chín của chúng ta, có thể thắng hắn chỉ có thể là Cổ Thần cùng Vu Sơn Hà.

- Ai nói, Lâm Tiêu thực lực cũng không tệ, các ngươi không thấy Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ Tề Thiểu Kiệt không tiếp được một chiêu của hắn sao, trận đấu kế tiếp dùng hai chiêu là thắng dễ dàng, tuyệt đối không thể khinh thường.

- Đó là ngoài ý muốn, từ khí thế, Tư Không Hạo còn mạnh hơn Lâm Tiêu quá nhiều.

Đối phương không nói gì khác, chỉ dùng khí thế nói cho qua, dù sao trừ vòng thứ nhất chống lại Lâm Tiêu bên ngoài, Tề Thiểu Kiệt ở các trận khác liên tục phát uy, liên tiếp thắng ba tên tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong dễ dàng, khiến cho tuyển thủ trong tổ chín phải nhìn hắn thật kỹ, rốt cuộc không ai dám nói Tề Thiểu Kiệt là thật giả lẫn lộn, tự nhiên cũng khiến cho không ít người nhìn không thấu trận đầu giữa Tề Thiểu Kiệt và Lâm Tiêu.

Mọi người không ngừng nghị luận, Lâm Tiêu cùng Tư Không Hạo đứng trên lôi đài nhìn nhau.

- Lâm Tiêu, không nghĩ tới lại gặp được ngươi, thật sự là ông trời có mắt, lúc này ta sẽ ở trước mặt mọi người đánh bại ngươi, rửa sỉ nhục năm xưa.

Ánh mắt Tư Không Hạo lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cười nhạt một tiếng:

- Thật sao? Năm đó ngươi không bằng ta, hiện tại càng không cần phải nói.

- Cái gì, hai người đã từng giao thủ với nhau? Dường như là Lâm Tiêu chiến thắng.

Tuyển thủ khác nghe xong sợ hãi, mà Tử Xa Sơn hơi giật mình, thời điểm trong thiên mộng bí cảnh hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu đánh chết Kim Minh, lại không thấy Lâm Tiêu chiến đấu với Tư Không Hạo.



- Ha ha, cuồng vọng, chỉ sợ ngươi không biết ba năm qua ta phát triển thế nào, nếu như ngươi biết sẽ không nói như vậy.

Ánh mắt Tư Không Hạo lạnh lùng, thần sắc cao ngạo, ba năm qua hắn khổ luyện từng ngày, sớm đã không phải ngày xưa, thực lực hiện tại không thể xem thường.

- Nói nhiều như vậy làm gì, kết quả sẽ như nhau thôi, yên tâm đi, trận đấu sẽ chấm dứt nhanh chóng a.

Lâm Tiêu không muốn nói nhảm với đối phương, Tư Không Hạo luôn để chuyện bị mình đánh bại trong lòng, nhiều năm như vậy vẫn chưa quên, nhưng mà Lâm Tiêu đã sớm không có đặt chuyện này trong lòng, dùng cấp độ của hai người hôm nay, nói nhảm như vậy cũng không là gì cả.

- Muốn chết, Âm Phong Ám Ảnh.

Tư Không Hạo bị biểu lộ bình thản của Lâm Tiêu chọc giận, năm đó lúc vừa tiến vào Thiên mộng bí cảnh, Lâm Tiêu còn không phải đối thủ của hắn, thật không nghĩ đến sau một phen kỳ ngộ trong Thiên mộng bí cảnh, Lâm Tiêu thực lực đã vượt qua hắn, đánh cho hắn chật vật, chuyện này là một cây đinh đâm vào lòng Tư Không Hạo, làm tính cách cao ngạo của hắn không thể chịu nổi, hôm nay rốt cục có cơ hội rửa sạch hổ thẹn lúc trước, Lâm Tiêu vẫn bộ dáng cao cao tại thượng, làm cho Tư Không Hạo không cách nào bình tĩnh được nữa.

Trên lôi đài, màu đen quyền phong coi như quỷ mị tiến đến, bao phủ hướng Lâm Tiêu chỗ.

Xùy!

Lâm Tiêu tiến lên trước một bước, ánh đao chớp động, quyền phong màu đen xé tan không khí như xé vải vóc.

- Tuyệt Vọng Âm Phong.

Tư Không Hạo sớm có chuẩn bị, nhìn thấy thế cũng chẳng suy nghĩ cái gì, trong tiếng rống giận dữ lại đánh ra một quyền.

Mây đen bao phủ thân thể Tư Không Hạo vào trong, rồi sau đó hình thành viên cầu tối đen như mực, khí chất âm u hiện ra trên viên cầu, uy áp khiến người ta sợ hãi liên tục hiện ra.

Răng rắc!

Trong điện quang màu đen chớp động, một ánh đao lăng lệ xé rách không gian, viên cầu màu đen bị chém thành hai khúc dễ dàng, thần sắc Lâm Tiêu lạnh lùng, chậm rãi tiến về phía trước, giống như cái gì cũng không thể ngăn cản bước chân của nó.

- Ngươi cho rằng vừa rồi là toàn bộ thực lực của ta sao? Tiếp chiêu!

- Si Mị Ma Vực!

Tư Không Hạo kêu to như điên, thân thể giống như nổ tung, toàn thân nổ bắn ra sương mù màu đen, những sương mù này không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hình thành một hư ảnh quỷ quái đáng sợ, phát ra tiếng kêu bén nhọn tấn công Lâm Tiêu.

Gió lạnh mang theo tất cả, nhiệt độ trên lôi đài lập tức giảm xuống vài chục độ, làm cho người ta sinh ra cảm giác mát lạnh.

- Ha ha, chiêu này nhìn ngươi làm sao ngăn cản được.



Tư Không Hạo diện mục dữ tợn, hai chiêu vừa rồi hắn chỉ muốn ngăn cản bước chân của Lâm Tiêu mà thôi, chỉ có một chiêu này là hắn chuẩn bị đã lâu, tập trung toàn bộ năng lượng vào đó.

Phốc phốc!

Sau một khắc, ánh mắt Tư Không Hạo đột nhiên trừng thẳng.

Ánh đao lóe lên, hư ảnh quỷ quái của hắn bị oanh kích thiếu đi một góc, ánh đao lại lóe lên, cả hư ảnh bạo toái, một phân thành hai nửa, ngay sau đó ánh đao lăng lệ lại tiếp tục đánh về phía trước, dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi đánh tan nguyên lực hộ thể của hắn, đánh hắn bay ra ngoài, trọng thương thổ huyết ngã xuống đất.

- Trận thứ năm, Lâm Tiêu thắng.

Trọng tài tổ chín cười nói, hắn vốn cho rằng tổ chín chỉ có Cổ Thần cùng Vu Sơn Hà thực lực không tệ, hiện tại xem ra còn có thêm một Lâm Tiêu, cũng không biết trong trận đấu kế tiếp còn có bao nhiêu kinh hỉ.

- Xem ra hai người mạnh nhất tổ chín chính là Cổ Thần cùng Lâm Tiêu rồi.

Trong lòng trọng tài suy nghĩ, tình huống trước mắt là như thế, đương nhiên không bài trừ có người bảo toàn thực lực, không ra tay toàn lực.

- Nhanh thật!

- Đã thắng rồi sao?

Tuyển thủ dưới đài và người xem không ngừng kinh hô, hiển nhiên không ngờ rằng kết cục lại nhanh như thế.

Bá!

Đánh bại Tư Không Hạo, Lâm Tiêu mặt không biểu tình, hắn nhảy ra khỏi lôi đài.

- Lâm Tiêu này phát triển quá nhanh chóng.

Tử Xa Sơn âm thầm kinh hãi, hắn mặc dù biết thực lực Lâm Tiêu không kém, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới Lâm Tiêu đánh bại Tư Không Hạo dễ dàng như vậy, thực lực của hắn cùng Tư Không Hạo cũng sàn sàn nhau mà thôi, nếu như chống lại Lâm Tiêu, chỉ sợ không quá một hai chiêu mà thôi.

- Tên này thật mạnh, vậy mà dễ dàng đánh bại Tư Không Hạo.

- Đúng thế, thâm tàng bất lộ ah, thực lực Lâm Tiêu này tuyệt đối cùng cấp độ với Vu Sơn Hà cùng với Cổ Thần, về phần ai mạnh ai yếu còn khó nói.

- Ta cảm thấy Lâm Tiêu phần thắng còn lớn hơn một chút, các ngươi không có nhìn thấy sao, cho dù chống lại ai, Lâm Tiêu đều chỉ dùng một hai chiêu chiến thắng, không cần tốn nhiều sức, hiển nhiên còn chưa sử dụng toàn lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook