Chương 1013: Lấy một địch nhiều. (2)
Ám Ma Sư
02/12/2015
Ầm!
Lục lạc và đao quang va chạm, sóng xung kích vô tận khuếch tán bốn phương tám hướng. Lâm Tiêu lù lù bất động, Hứa Mạn thì lùi hai bước, mái tóc bay lên rối tung, rất là chật vật. Xung lực mãnh liệt làm mấy Nửa Bước Vương giả khác liên tục thụt lùi, mặt tái nhợt lại hộc máu.
Lâm Tiêu nhìn lục lạc trước mặt:
- Là chí bảo.
Lâm Tiêu bay vọt ra đường hầm bên ngoài nhà đá, thân nhẹ như én.
Hứa Mạn cắn môi đỏ, vẻ mặt hờn giận:
- Triệu Vô Cực, ngươi còn chờ gì không hành động?
Đáy mắt Hứa Mạn lóe tia sát khí.
Triệu Vô Cực cõng trọng kiếm liếc lục lạc trong tay Hứa Mạn:
- Thú vị.
Triệu Vô Cực nhìn Lâm Tiêu, khóe môi cong lên lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi cướp đi báu vật của chúng ta, còn đả thương người của chúng ta, giờ muốn đi mà được sao?
Keng!
Trọng kiếm ra khỏi vỏ, khí thế hùng hồn hủy thiên diệt địa bùng phát từ người Triệu Vô Cực. Đôi mắt Triệu Vô Cực lạnh băng chém một nhát kiếm vào Lâm Tiêu.
Ầm ầm ầm!
Luồng kiếm quang thô to xuất hiện trong thiên địa. Kiếm quang tung hoành, cao mấy chục trượng ma sát vách đá bắn tung tóe hoa lửa, uy lực kinh thiên động địa.
- Triệu Vô Cực đại ca ra tay.
- Tốt quá, chỉ cần Triệu Vô Cực đại ca ra tay thì tiểu tử kia chết chắc!
- Giết hắn!
Đám người La Bàn bị thương thấy Triệu Vô Cực hành động thì vẻ mặt kích động. Triệu Vô Cực là thiên tài mấy trăm năm khó gặp trong Danh Kiếm sơn trang, thế lực đỉnh cao nhất Đế quốc Thần Võ. Thực lực Triệu Vô Cực rất đáng sợ, có tiếng là Bá Kiếm. Một năm trước khi Sinh Tử Quỳnh Lâu chưa mở ra Triệu Vô Cực đã lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử, tự đột phá cảnh giới Nửa Bước Vương giả. Hơn một năm nay Triệu Vô Cực luôn bế quan khổ tu, gần đây mới xuất quan. Không ai biết Triệu Vô Cực đã cường đại đến mức nào, có gã ra tay thì đối phương mạnh mấy cũng chết chắc.
Triệu Vô Cực vừa ra tay, nhóm người vẻ mặt thoải mái. Ở trong mắt bọn họ thì xác suất Lâm Tiêu sống sót bằng không.
Lâm Tiêu không dám khinh thường nhát kiếm của Triệu Vô Cực. Lâm Tiêu xoay người lại, mặt không biểu tình, tinh khí thần tụ tập cùng một chỗ.
- Phá!
Lâm Tiêu giơ cao Lôi Đình đao dốc sức chém ra nhát đao.
Ầm ầm ầm!
Đao quang và kiếm quang liên tục va chạm trong đường hầm bên ngoài nhà đá hình thành vòi rồng to lớn, giông tố bị lực lượng cường đại giằng co đầu tiên là sụp từ bên trong rồi bùng phát, để lại các dấu vết trên vách tường đá cứng rắn, phá hủy hết thảy.
Triệu Vô Cực kinh ngạc, lạnh nhạt nói:
- Ủa? Đỡ được một chiêu của ta? Đúng là có chút thực lực, tu luyện đến mức này chắc ngươi cũng là thiên tài đỉnh cao của thế lực nào đó. Tiếc rằng dù là ai thì hôm nay ngươi phải chết.
Triệu Vô Cực hờ hững như đang nói chuyện gì bình thường không quan trọng.
Lâm Tiêu dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Cho rằng ta không có sức đánh lại sao?
Lâm Tiêu thay đổi ý định, tín niệm của hắn là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta trả lại gấp đôi. Đối phương năm lần bảy lượt tấn công hắn, nếu không cho đối phương một bài học nhớ đời thì hắn không còn tên là Lâm Tiêu nữa.
- Ủa? Tiểu tử kia không trốn, gan góc thật.
- Hắn nghĩ có thể chống đỡ được Triệu Vô Cực đại ca sao?
- Tiểu tử, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Đám người La Bàn mặt lạnh lùng áp sát. Võ giả lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử, trở thành Nửa Bước Vương giả thì khả năng sinh tồn tăng gấp mấy lần. Lúc trước bọn họ bị thương nhờ đan dược, chân nguyên điều dưỡng đã phục hồi gần hết.
Hứa Mạn trở lại dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói:
- Nếu ta là ngươi sẽ chủ động giao ra thứ lấy được, có như thế thì ngươi mới có cơ hội sống.
Lâm Tiêu xì cười:
- Ngươi nghĩ ta ngốc hay bản thân ngươi ngốc vậy?
Đến lúc này Hứa Mạn còn nói câu đó, tưởng hắn là đồ ngu sao? Lúc trước Hứa Mạn đã giấu kỹ sát ý trong mắt nhưng thần hồn của Lâm Tiêu cảm nhận được rõ rệt.
Trong Di Thiên cung có đủ loại người, tuy Hứa Mạn đẹp hơn đám người Từ Ly nhưng ở trong mắt Lâm Tiêu thì nàng xấu xí hơn bọn họ rất nhiều.
Hứa Mạn rất quê nhưng bên môi vẫn treo nụ cười:
- Ngươi . . .!
Lòng Hứa Mạn sôi trào sát khí.
Triệu Vô Cực nhìn Lâm Tiêu chằm chằm:
- Được rồi.
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
- Phải công nhận ta có chút thưởng thức ngươi can đảm, đối diện Triệu Vô Cực ta đây còn dám nói câu đó. Nhưng rất nhanh ngươi sẽ biết trước mạng sống thì lòng can đảm là thứ vô dụng cỡ nào.
Triệu Vô Cực đi ra khỏi nhà đá, nhìn thẳng mặt Lâm Tiêu, trọng kiếm phun ra nuốt vào ánh sáng, tư thế sắp sửa tấn công.
- Ngươi rất tự tin, nhưng ếch ngồi đáy giếng cũng rất tự tin, luôn cho rằng một khoảnh trời mình thấy là toàn thế giới.
Lâm Tiêu công nhận Triệu Vô Cực rất mạnh, so với với nhóm La Bàn, cùng là Nửa Bước Vương giả nhưng Triệu Vô Cực cường đại làm bọn họ phải ngước nhìn. Nhưng điều này không có nghĩa là Triệu Vô Cực thắng được Lâm Tiêu.
Trong võ giả cùng đẳng cấp Lâm Tiêu không sợ bất cứ ai, hắn dư sức đứng trên tất cả.
Triệu Vô Cực lạnh lùng cười:
- Ngông cuồng!
Trong Đế quốc Thần Võ trước kia cũng có thiên tài trẻ nói chuyện kiểu đó với Triệu Vô Cực, cuối cùng đều chết trên tay gã. Mấy năm qua Triệu Vô Cực đã quên mất cảm giác người khác nói câu này với gã. Lâm Tiêu là lần đầu tiên dám ăn nói bỗ bã kể từ khi Triệu Vô Cực đột phá Quy Nguyên cảnh đến giờ.
La Bàn tiến lên trước, đôi tay cầm chiến đao màu đen ma khí âm trầm:
- Triệu Vô Cực đại ca, nói nhảm nhiều với hắn làm gì? Trực tiếp tiếp giết đi, trong hang có nhiều đường lối, chắc không chỉ góc này có báu vật, đừng để người khác lấy mất.
Mấy người khác cũng xúm lại. Mấy cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ lén chặn đường lui của Lâm Tiêu, bọn họ không cần đánh nhau với hắn, chỉ cần giúp một tay trong khi nhóm Nửa Bước Vương giả Triệu Vô Cực chiến đấu với Lâm Tiêu là đủ. Trong chiến đấu đẳng cấp này một kích bình thường đủ mang lại rắc rối lớn cho Lâm Tiêu.
Hứa Mạn thì cầm lục lạc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút lạnh lùng.
Triệu Vô Cực liếc đám người La Bàn đứng sau lưng mình:
- Các ngươi lui xuống.
Triệu Vô Cực nhíu mày nói:
- Đối phó tiểu tử như vậy còn cần các ngươi cùng ra tay sao?
Đám người La Bàn khựng lại, cung kính lùi sang một bên:
- Cũng đúng, có Triệu Vô Cực đại ca ra tay, tiểu tử này chết chắc.
- Lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không nắm lấy, vậy hãy trả giá bằng mạng sống đi.
- Bá Kiếm Thức, Thiên Nguyệt Trảm!
Trọng kiếm bừng sáng, Triệu Vô Cực quát to. Tay phải cầm trọng kiếm chém xéo lên trên. Nhát kiếm chém vừa ra, khí tức bá đạo tràn ngập. Luồng kiếm quang như trăng khuyết tung hoành không gì sánh được công kích Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Kiếm ý thập phẩm viên mãn?
Trong nhát kiếm chứa kiếm ý cực kỳ khủng bố, kiếm ý này đại biểu bá đạo, giết chóc, khí thế xông thẳng tới trước. Chỉ có thiên tài kiếm đạo mới đưa kiếm ý lên thập phẩm viên mãn trong cảnh giới Nửa Bước Vương giả, dù là Vương giả Sinh Tử cảnh cũng không bao nhiêu người lĩnh ngộ được.
Lục lạc và đao quang va chạm, sóng xung kích vô tận khuếch tán bốn phương tám hướng. Lâm Tiêu lù lù bất động, Hứa Mạn thì lùi hai bước, mái tóc bay lên rối tung, rất là chật vật. Xung lực mãnh liệt làm mấy Nửa Bước Vương giả khác liên tục thụt lùi, mặt tái nhợt lại hộc máu.
Lâm Tiêu nhìn lục lạc trước mặt:
- Là chí bảo.
Lâm Tiêu bay vọt ra đường hầm bên ngoài nhà đá, thân nhẹ như én.
Hứa Mạn cắn môi đỏ, vẻ mặt hờn giận:
- Triệu Vô Cực, ngươi còn chờ gì không hành động?
Đáy mắt Hứa Mạn lóe tia sát khí.
Triệu Vô Cực cõng trọng kiếm liếc lục lạc trong tay Hứa Mạn:
- Thú vị.
Triệu Vô Cực nhìn Lâm Tiêu, khóe môi cong lên lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi cướp đi báu vật của chúng ta, còn đả thương người của chúng ta, giờ muốn đi mà được sao?
Keng!
Trọng kiếm ra khỏi vỏ, khí thế hùng hồn hủy thiên diệt địa bùng phát từ người Triệu Vô Cực. Đôi mắt Triệu Vô Cực lạnh băng chém một nhát kiếm vào Lâm Tiêu.
Ầm ầm ầm!
Luồng kiếm quang thô to xuất hiện trong thiên địa. Kiếm quang tung hoành, cao mấy chục trượng ma sát vách đá bắn tung tóe hoa lửa, uy lực kinh thiên động địa.
- Triệu Vô Cực đại ca ra tay.
- Tốt quá, chỉ cần Triệu Vô Cực đại ca ra tay thì tiểu tử kia chết chắc!
- Giết hắn!
Đám người La Bàn bị thương thấy Triệu Vô Cực hành động thì vẻ mặt kích động. Triệu Vô Cực là thiên tài mấy trăm năm khó gặp trong Danh Kiếm sơn trang, thế lực đỉnh cao nhất Đế quốc Thần Võ. Thực lực Triệu Vô Cực rất đáng sợ, có tiếng là Bá Kiếm. Một năm trước khi Sinh Tử Quỳnh Lâu chưa mở ra Triệu Vô Cực đã lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử, tự đột phá cảnh giới Nửa Bước Vương giả. Hơn một năm nay Triệu Vô Cực luôn bế quan khổ tu, gần đây mới xuất quan. Không ai biết Triệu Vô Cực đã cường đại đến mức nào, có gã ra tay thì đối phương mạnh mấy cũng chết chắc.
Triệu Vô Cực vừa ra tay, nhóm người vẻ mặt thoải mái. Ở trong mắt bọn họ thì xác suất Lâm Tiêu sống sót bằng không.
Lâm Tiêu không dám khinh thường nhát kiếm của Triệu Vô Cực. Lâm Tiêu xoay người lại, mặt không biểu tình, tinh khí thần tụ tập cùng một chỗ.
- Phá!
Lâm Tiêu giơ cao Lôi Đình đao dốc sức chém ra nhát đao.
Ầm ầm ầm!
Đao quang và kiếm quang liên tục va chạm trong đường hầm bên ngoài nhà đá hình thành vòi rồng to lớn, giông tố bị lực lượng cường đại giằng co đầu tiên là sụp từ bên trong rồi bùng phát, để lại các dấu vết trên vách tường đá cứng rắn, phá hủy hết thảy.
Triệu Vô Cực kinh ngạc, lạnh nhạt nói:
- Ủa? Đỡ được một chiêu của ta? Đúng là có chút thực lực, tu luyện đến mức này chắc ngươi cũng là thiên tài đỉnh cao của thế lực nào đó. Tiếc rằng dù là ai thì hôm nay ngươi phải chết.
Triệu Vô Cực hờ hững như đang nói chuyện gì bình thường không quan trọng.
Lâm Tiêu dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Cho rằng ta không có sức đánh lại sao?
Lâm Tiêu thay đổi ý định, tín niệm của hắn là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì ta trả lại gấp đôi. Đối phương năm lần bảy lượt tấn công hắn, nếu không cho đối phương một bài học nhớ đời thì hắn không còn tên là Lâm Tiêu nữa.
- Ủa? Tiểu tử kia không trốn, gan góc thật.
- Hắn nghĩ có thể chống đỡ được Triệu Vô Cực đại ca sao?
- Tiểu tử, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Đám người La Bàn mặt lạnh lùng áp sát. Võ giả lĩnh ngộ áo nghĩa sinh tử, trở thành Nửa Bước Vương giả thì khả năng sinh tồn tăng gấp mấy lần. Lúc trước bọn họ bị thương nhờ đan dược, chân nguyên điều dưỡng đã phục hồi gần hết.
Hứa Mạn trở lại dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói:
- Nếu ta là ngươi sẽ chủ động giao ra thứ lấy được, có như thế thì ngươi mới có cơ hội sống.
Lâm Tiêu xì cười:
- Ngươi nghĩ ta ngốc hay bản thân ngươi ngốc vậy?
Đến lúc này Hứa Mạn còn nói câu đó, tưởng hắn là đồ ngu sao? Lúc trước Hứa Mạn đã giấu kỹ sát ý trong mắt nhưng thần hồn của Lâm Tiêu cảm nhận được rõ rệt.
Trong Di Thiên cung có đủ loại người, tuy Hứa Mạn đẹp hơn đám người Từ Ly nhưng ở trong mắt Lâm Tiêu thì nàng xấu xí hơn bọn họ rất nhiều.
Hứa Mạn rất quê nhưng bên môi vẫn treo nụ cười:
- Ngươi . . .!
Lòng Hứa Mạn sôi trào sát khí.
Triệu Vô Cực nhìn Lâm Tiêu chằm chằm:
- Được rồi.
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
- Phải công nhận ta có chút thưởng thức ngươi can đảm, đối diện Triệu Vô Cực ta đây còn dám nói câu đó. Nhưng rất nhanh ngươi sẽ biết trước mạng sống thì lòng can đảm là thứ vô dụng cỡ nào.
Triệu Vô Cực đi ra khỏi nhà đá, nhìn thẳng mặt Lâm Tiêu, trọng kiếm phun ra nuốt vào ánh sáng, tư thế sắp sửa tấn công.
- Ngươi rất tự tin, nhưng ếch ngồi đáy giếng cũng rất tự tin, luôn cho rằng một khoảnh trời mình thấy là toàn thế giới.
Lâm Tiêu công nhận Triệu Vô Cực rất mạnh, so với với nhóm La Bàn, cùng là Nửa Bước Vương giả nhưng Triệu Vô Cực cường đại làm bọn họ phải ngước nhìn. Nhưng điều này không có nghĩa là Triệu Vô Cực thắng được Lâm Tiêu.
Trong võ giả cùng đẳng cấp Lâm Tiêu không sợ bất cứ ai, hắn dư sức đứng trên tất cả.
Triệu Vô Cực lạnh lùng cười:
- Ngông cuồng!
Trong Đế quốc Thần Võ trước kia cũng có thiên tài trẻ nói chuyện kiểu đó với Triệu Vô Cực, cuối cùng đều chết trên tay gã. Mấy năm qua Triệu Vô Cực đã quên mất cảm giác người khác nói câu này với gã. Lâm Tiêu là lần đầu tiên dám ăn nói bỗ bã kể từ khi Triệu Vô Cực đột phá Quy Nguyên cảnh đến giờ.
La Bàn tiến lên trước, đôi tay cầm chiến đao màu đen ma khí âm trầm:
- Triệu Vô Cực đại ca, nói nhảm nhiều với hắn làm gì? Trực tiếp tiếp giết đi, trong hang có nhiều đường lối, chắc không chỉ góc này có báu vật, đừng để người khác lấy mất.
Mấy người khác cũng xúm lại. Mấy cường giả vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ lén chặn đường lui của Lâm Tiêu, bọn họ không cần đánh nhau với hắn, chỉ cần giúp một tay trong khi nhóm Nửa Bước Vương giả Triệu Vô Cực chiến đấu với Lâm Tiêu là đủ. Trong chiến đấu đẳng cấp này một kích bình thường đủ mang lại rắc rối lớn cho Lâm Tiêu.
Hứa Mạn thì cầm lục lạc, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút lạnh lùng.
Triệu Vô Cực liếc đám người La Bàn đứng sau lưng mình:
- Các ngươi lui xuống.
Triệu Vô Cực nhíu mày nói:
- Đối phó tiểu tử như vậy còn cần các ngươi cùng ra tay sao?
Đám người La Bàn khựng lại, cung kính lùi sang một bên:
- Cũng đúng, có Triệu Vô Cực đại ca ra tay, tiểu tử này chết chắc.
- Lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không nắm lấy, vậy hãy trả giá bằng mạng sống đi.
- Bá Kiếm Thức, Thiên Nguyệt Trảm!
Trọng kiếm bừng sáng, Triệu Vô Cực quát to. Tay phải cầm trọng kiếm chém xéo lên trên. Nhát kiếm chém vừa ra, khí tức bá đạo tràn ngập. Luồng kiếm quang như trăng khuyết tung hoành không gì sánh được công kích Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Kiếm ý thập phẩm viên mãn?
Trong nhát kiếm chứa kiếm ý cực kỳ khủng bố, kiếm ý này đại biểu bá đạo, giết chóc, khí thế xông thẳng tới trước. Chỉ có thiên tài kiếm đạo mới đưa kiếm ý lên thập phẩm viên mãn trong cảnh giới Nửa Bước Vương giả, dù là Vương giả Sinh Tử cảnh cũng không bao nhiêu người lĩnh ngộ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.