Chương 1262: Mỗi phe phái đều có kế hoạch nham hiểm. (1)
Ám Ma Sư
08/01/2016
Nghe được lời này, sắc mặt chư yêu vương đều thay đổi, chiêu thức này của Nhân tộc quá độc ác, dù sao Mê Không Châu trong tay bọn hắn, bọn hắn nguyện ý liên thủ với ai đều được, ngược lại có thể trực tiếp đẩy lui Yêu tộc ra ngoài.
Đại Tế Ti Man tộc cười khổ:
- Được rồi, hai bên các ngươi tranh chấp mãi, cần gì chứ, Man tộc chúng ta là vì bảo vật tổ tiên, cũng không muốn cuốn vào ân oán hai tộc các ngươi, ta đồng ý lời đề nghị ban đầu của Nhân tộc, do ba tộc cùng nhau đi tầm bảo điện.
- Nếu Man tộc đồng ý, vậy Yêu tộc đây?
Thiên Uyên Vương mỉm cười nhìn nhóm Yêu tộc.
- Tới lúc đó phân chia bảo vật thế nào?
Tà Thử Vương nhíu mày hỏi.
- Câu hỏi của các hạ không khỏi quá ngu xuẩn đi, tự nhiên sau khi mở ra bảo điện chỉ dựa vào bổn sự của chính mình, thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta nhường cho ngươi hay sao? Ngươi là yêu vương hay đứa bé ba tuổi?
Thiên Uyên Vương tràn đầy khinh thường.
- Ngươi…
Tà Thử Vương đỏ mặt.
- Được rồi, Tà Thử Vương, làm theo lời Nhân tộc bọn hắn đi.
Thiên Ngạc Vương cũng bất đắc dĩ, hiện tại quan trọng nhất là tìm được bảo điện, về phần Mê Không Châu nằm trong tay ai cũng không trọng yếu, nếu Nhân tộc đã đáp ứng khai phóng Mê Không Châu, cùng nhau đi tới bảo điện, thì cũng không cần vì chiếm giữ mà gây ra tranh chấp.
- Được.
Nếu song phương đã đồng ý, Thiên Uyên Vương cũng không nhiều lời, để Tà Hồn Vương lấy ra Mê Không Châu trực tiếp phóng thích vị trí của bảo điện.
Sau khi biết được bảo điện nằm trong Phế khu Cổ Thần, Yêu tộc cùng Man tộc đều kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, Phế khu Cổ Thần thật khủng bố, thật sự cần ba tộc liên thủ mới có cơ hội đi vào.
- Đi thôi!
Ngay lập tức mười tám cường giả tam tộc xé rách hư không, cùng nhau đi tới địa phương được xưng là nơi táng thân của cường giả - Phế khu Cổ Thần.
Mà thời khắc này, tin tức Chí Bảo điện Man tộc xuất thế trong Cổ địa Man Hoang đã thông qua đủ loại con đường truyền về Đại lục Thương Khung, tứ đại đế quốc cùng tam đại yêu khu đều chấn động.
Chỉ là một Chí Bảo điện Man tộc, nếu ở thời đại viễn cổ đối với hai tộc đàn đỉnh phong như Nhân tộc cùng Yêu tộc thì không tính là gì, nhưng ở thế giới cường giả điêu linh, tôn giả không thấy như bây giờ, bảo vật tôn cấp đủ thay đổi vận mệnh cả đại lục.
Thậm chí có thể quan hệ tới tồn vong một chủng tộc.
Vì thế tứ đại đế quốc cùng tam đại yêu khu Đại lục Thương Khung bắt đầu hành động.
Một trận chiến đoạt bảo quan hệ tới sự biến hóa trong thế lực tam tộc rốt cục bắt đầu.
Trong không gian loạn lưu mê mông, cường giả tam tộc Yêu, Nhân, Man tộc chia thành ba trận doanh bay thẳng về hướng Phế khu Cổ Thần.
Phế khu Cổ Thần cách Thành Nhân Minh cực xa, cho dù nhóm cường giả toàn lực phi hành cũng cần một thời gian dài, trong quá trình này các cường giả các tộc đều thập phần đề phòng lẫn nhau, bởi vậy bay cách nhau thật xa, khoảnh cách tới hơn ngàn dặm, xếp theo hình tam giác phi hành trong không gian loạn lưu.
Cự ly ngàn dặm đối với sinh tử tam trọng mà nói chỉ chớp mắt liền qua, vừa phòng ngừa hai tộc khác liên thủ đánh lén, gặp được vấn đề cũng có thể kịp thời trợ giúp, xem như cam chịu lẫn nhau.
Bên phía Man tộc, Đại Tế Ti u lãnh nhìn theo đội ngũ Nhân tộc cùng Yêu tộc, truyền âm nói:
- Chư vị, lần này đừng lộ ra dấu vết, đoạt được bảo vật quan trọng nhất, chỉ cần chiếm được bảo tàng tổ tiên, Man tộc có thể quật khởi, tới lúc đó cả Nhân tộc lẫn Yêu tộc đều không đáng lo, đương nhiên, nếu có thể đem bọn hắn diệt sát trong Phế khu Cổ Thần thì tốt nhất.
- Đại Tế Ti, chúng tôi hiểu được.
Vài man vương gật đầu nói.
- Kim Giáp, không nghĩ tới bảo điện của Man tộc lại nằm trong Phế khu Cổ Thần, hành động lần này cho ngươi tham gia không biết có sáng suốt hay không.
Bên Yêu tộc, Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương lắc đầu, lo lắng nói.
- Hai vị tiền bối, Phế khu Cổ Thần đáng sợ như vậy sao?
- Bên trong đáng sợ tới mức ngươi không thể tưởng tượng.
Long Tượng Vương nói:
- Phế khu Cổ Thần đã tồn tại từ xa xưa, không ai biết làm sao hình thành, ngàn năm trước Yêu tộc cùng Nhân tộc xây dựng hai đại minh thành trên Cổ địa Man Hoang, cử cường giả thăm dò không ít bí cảnh, Phế khu Cổ Thần là một trong những cấm địa cường đại nhất, tự nhiên có phái người đi qua, hơn nữa đều là yêu vương tam trọng, kết quả thập phần thảm kịch, đó là một cấm địa mà cả sinh tử tam trọng cũng phải sợ hãi.
- Đáng sợ như thế?
Phân thân Toản Địa Giáp trừng mắt hỏi, trên thực tế hắn đã sớm hỏi thăm Huyền Diệu Vương về tình huống thực tế của Phế khu Cổ Thần, lời của Long Tượng Vương hắn đã biết, chỉ là cố ý lộ ra vẻ giật mình.
- Thế nào, tiểu tử, hiện tại đã sợ hãi? Nếu sợ hãi ngươi có thể trở về đi, không ai yêu cầu ngươi đi vào trong đó.
Tà Thử Vương âm trắc trắc cười nói.
- Tà Thử Vương, ta phát hiện lời vô nghĩa của ngươi rất nhiều.
Phi Loan Vương nhìn hắn nói.
Vẻ mặt Tà Thử Vương cứng lại, diễn cảm có chút khó xem.
Lâm Tiêu kín đáo quan sát quan hệ cùng địa vị giữa các đại yêu vương, theo hắn xem ra, trong các yêu vương Phi Loan Vương cùng Thiên Ngạc Vương địa vị tối cao, bọn hắn lên tiếng thì Tà Thử Vương không dám phản bác, đặc biệt là với Phi Loan Vương, Tà Thử Vương luôn thập phần nể nang.
- Kim Giáp, Phế khu Cổ Thần đáng sợ, khi ngươi tới thì sẽ biết, nếu gặp được nguy hiểm ngươi có thể ở gần ta một chút, ta sẽ bảo vệ cho ngươi.
Phi Loan Vương nhìn Phân thân Toản Địa Giáp, nói:
- Ngàn năm trước hai đại minh thành xây dựng, Yêu tộc cùng Nhân tộc phái ra mười vương giả tam trọng đi Phế khu Cổ Thần, kết quả tử thương thảm trọng, không thể vào sâu bên trong đã phải thối lui, hai tộc có mười vương giả tam trọng, chỉ còn sống sót bốn người, thăm dò Phế khu Cổ Thần đành phải dừng lại.
- Cái gì?
Lâm Tiêu kinh ngạc, hắn chưa nghe qua tin tức này.
Mười sinh tử tam trọng đi vào, chỉ còn bốn người sống sót, tin tức này thập phần rung động.
Chẳng những Lâm Tiêu giật mình, Tà Thử Vương, Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương đều vô cùng chấn kinh.
Phi Loan Vương cười nhạt một tiếng, nói tiếp:
- Vậy còn chưa hết, sau này hai yêu vương tam trọng còn sống sót trong hành trình đó tự mình đi vào Phế khu Cổ Thần, nhưng sau khi đi vào đã không còn thấy đi ra.
- Cái gì, lại có chuyện này, sao ta không biết?
Tà Thử Vương cả kinh nói, trong mắt đầy rung động.
- Ngươi không biết thì phải rồi, Tà Linh cốc có tư cách biết sự kiện này sao?
Phi Loan Vương khinh thường nói.
Diễn cảm Tà Thử Vương khó xem, nhưng không dám phản bác, Tà Linh cốc chỉ là một thế lực trong Yêu tộc, nếu không phải xuất hiện sinh tử tam trọng như hắn, căn bản không được xem trọng, so sánh với Tử Vong Chi Sâm của Phi Loan Vương thật sự kém quá xa.
Hơn nữa bộ tộc của Phi Loan Vương có địa vị cực cao trong Tử Vong Chi Sâm, rất nhiều việc thậm chí cả Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương cũng không dám so sánh.
Đại Tế Ti Man tộc cười khổ:
- Được rồi, hai bên các ngươi tranh chấp mãi, cần gì chứ, Man tộc chúng ta là vì bảo vật tổ tiên, cũng không muốn cuốn vào ân oán hai tộc các ngươi, ta đồng ý lời đề nghị ban đầu của Nhân tộc, do ba tộc cùng nhau đi tầm bảo điện.
- Nếu Man tộc đồng ý, vậy Yêu tộc đây?
Thiên Uyên Vương mỉm cười nhìn nhóm Yêu tộc.
- Tới lúc đó phân chia bảo vật thế nào?
Tà Thử Vương nhíu mày hỏi.
- Câu hỏi của các hạ không khỏi quá ngu xuẩn đi, tự nhiên sau khi mở ra bảo điện chỉ dựa vào bổn sự của chính mình, thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta nhường cho ngươi hay sao? Ngươi là yêu vương hay đứa bé ba tuổi?
Thiên Uyên Vương tràn đầy khinh thường.
- Ngươi…
Tà Thử Vương đỏ mặt.
- Được rồi, Tà Thử Vương, làm theo lời Nhân tộc bọn hắn đi.
Thiên Ngạc Vương cũng bất đắc dĩ, hiện tại quan trọng nhất là tìm được bảo điện, về phần Mê Không Châu nằm trong tay ai cũng không trọng yếu, nếu Nhân tộc đã đáp ứng khai phóng Mê Không Châu, cùng nhau đi tới bảo điện, thì cũng không cần vì chiếm giữ mà gây ra tranh chấp.
- Được.
Nếu song phương đã đồng ý, Thiên Uyên Vương cũng không nhiều lời, để Tà Hồn Vương lấy ra Mê Không Châu trực tiếp phóng thích vị trí của bảo điện.
Sau khi biết được bảo điện nằm trong Phế khu Cổ Thần, Yêu tộc cùng Man tộc đều kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, Phế khu Cổ Thần thật khủng bố, thật sự cần ba tộc liên thủ mới có cơ hội đi vào.
- Đi thôi!
Ngay lập tức mười tám cường giả tam tộc xé rách hư không, cùng nhau đi tới địa phương được xưng là nơi táng thân của cường giả - Phế khu Cổ Thần.
Mà thời khắc này, tin tức Chí Bảo điện Man tộc xuất thế trong Cổ địa Man Hoang đã thông qua đủ loại con đường truyền về Đại lục Thương Khung, tứ đại đế quốc cùng tam đại yêu khu đều chấn động.
Chỉ là một Chí Bảo điện Man tộc, nếu ở thời đại viễn cổ đối với hai tộc đàn đỉnh phong như Nhân tộc cùng Yêu tộc thì không tính là gì, nhưng ở thế giới cường giả điêu linh, tôn giả không thấy như bây giờ, bảo vật tôn cấp đủ thay đổi vận mệnh cả đại lục.
Thậm chí có thể quan hệ tới tồn vong một chủng tộc.
Vì thế tứ đại đế quốc cùng tam đại yêu khu Đại lục Thương Khung bắt đầu hành động.
Một trận chiến đoạt bảo quan hệ tới sự biến hóa trong thế lực tam tộc rốt cục bắt đầu.
Trong không gian loạn lưu mê mông, cường giả tam tộc Yêu, Nhân, Man tộc chia thành ba trận doanh bay thẳng về hướng Phế khu Cổ Thần.
Phế khu Cổ Thần cách Thành Nhân Minh cực xa, cho dù nhóm cường giả toàn lực phi hành cũng cần một thời gian dài, trong quá trình này các cường giả các tộc đều thập phần đề phòng lẫn nhau, bởi vậy bay cách nhau thật xa, khoảnh cách tới hơn ngàn dặm, xếp theo hình tam giác phi hành trong không gian loạn lưu.
Cự ly ngàn dặm đối với sinh tử tam trọng mà nói chỉ chớp mắt liền qua, vừa phòng ngừa hai tộc khác liên thủ đánh lén, gặp được vấn đề cũng có thể kịp thời trợ giúp, xem như cam chịu lẫn nhau.
Bên phía Man tộc, Đại Tế Ti u lãnh nhìn theo đội ngũ Nhân tộc cùng Yêu tộc, truyền âm nói:
- Chư vị, lần này đừng lộ ra dấu vết, đoạt được bảo vật quan trọng nhất, chỉ cần chiếm được bảo tàng tổ tiên, Man tộc có thể quật khởi, tới lúc đó cả Nhân tộc lẫn Yêu tộc đều không đáng lo, đương nhiên, nếu có thể đem bọn hắn diệt sát trong Phế khu Cổ Thần thì tốt nhất.
- Đại Tế Ti, chúng tôi hiểu được.
Vài man vương gật đầu nói.
- Kim Giáp, không nghĩ tới bảo điện của Man tộc lại nằm trong Phế khu Cổ Thần, hành động lần này cho ngươi tham gia không biết có sáng suốt hay không.
Bên Yêu tộc, Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương lắc đầu, lo lắng nói.
- Hai vị tiền bối, Phế khu Cổ Thần đáng sợ như vậy sao?
- Bên trong đáng sợ tới mức ngươi không thể tưởng tượng.
Long Tượng Vương nói:
- Phế khu Cổ Thần đã tồn tại từ xa xưa, không ai biết làm sao hình thành, ngàn năm trước Yêu tộc cùng Nhân tộc xây dựng hai đại minh thành trên Cổ địa Man Hoang, cử cường giả thăm dò không ít bí cảnh, Phế khu Cổ Thần là một trong những cấm địa cường đại nhất, tự nhiên có phái người đi qua, hơn nữa đều là yêu vương tam trọng, kết quả thập phần thảm kịch, đó là một cấm địa mà cả sinh tử tam trọng cũng phải sợ hãi.
- Đáng sợ như thế?
Phân thân Toản Địa Giáp trừng mắt hỏi, trên thực tế hắn đã sớm hỏi thăm Huyền Diệu Vương về tình huống thực tế của Phế khu Cổ Thần, lời của Long Tượng Vương hắn đã biết, chỉ là cố ý lộ ra vẻ giật mình.
- Thế nào, tiểu tử, hiện tại đã sợ hãi? Nếu sợ hãi ngươi có thể trở về đi, không ai yêu cầu ngươi đi vào trong đó.
Tà Thử Vương âm trắc trắc cười nói.
- Tà Thử Vương, ta phát hiện lời vô nghĩa của ngươi rất nhiều.
Phi Loan Vương nhìn hắn nói.
Vẻ mặt Tà Thử Vương cứng lại, diễn cảm có chút khó xem.
Lâm Tiêu kín đáo quan sát quan hệ cùng địa vị giữa các đại yêu vương, theo hắn xem ra, trong các yêu vương Phi Loan Vương cùng Thiên Ngạc Vương địa vị tối cao, bọn hắn lên tiếng thì Tà Thử Vương không dám phản bác, đặc biệt là với Phi Loan Vương, Tà Thử Vương luôn thập phần nể nang.
- Kim Giáp, Phế khu Cổ Thần đáng sợ, khi ngươi tới thì sẽ biết, nếu gặp được nguy hiểm ngươi có thể ở gần ta một chút, ta sẽ bảo vệ cho ngươi.
Phi Loan Vương nhìn Phân thân Toản Địa Giáp, nói:
- Ngàn năm trước hai đại minh thành xây dựng, Yêu tộc cùng Nhân tộc phái ra mười vương giả tam trọng đi Phế khu Cổ Thần, kết quả tử thương thảm trọng, không thể vào sâu bên trong đã phải thối lui, hai tộc có mười vương giả tam trọng, chỉ còn sống sót bốn người, thăm dò Phế khu Cổ Thần đành phải dừng lại.
- Cái gì?
Lâm Tiêu kinh ngạc, hắn chưa nghe qua tin tức này.
Mười sinh tử tam trọng đi vào, chỉ còn bốn người sống sót, tin tức này thập phần rung động.
Chẳng những Lâm Tiêu giật mình, Tà Thử Vương, Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương đều vô cùng chấn kinh.
Phi Loan Vương cười nhạt một tiếng, nói tiếp:
- Vậy còn chưa hết, sau này hai yêu vương tam trọng còn sống sót trong hành trình đó tự mình đi vào Phế khu Cổ Thần, nhưng sau khi đi vào đã không còn thấy đi ra.
- Cái gì, lại có chuyện này, sao ta không biết?
Tà Thử Vương cả kinh nói, trong mắt đầy rung động.
- Ngươi không biết thì phải rồi, Tà Linh cốc có tư cách biết sự kiện này sao?
Phi Loan Vương khinh thường nói.
Diễn cảm Tà Thử Vương khó xem, nhưng không dám phản bác, Tà Linh cốc chỉ là một thế lực trong Yêu tộc, nếu không phải xuất hiện sinh tử tam trọng như hắn, căn bản không được xem trọng, so sánh với Tử Vong Chi Sâm của Phi Loan Vương thật sự kém quá xa.
Hơn nữa bộ tộc của Phi Loan Vương có địa vị cực cao trong Tử Vong Chi Sâm, rất nhiều việc thậm chí cả Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương cũng không dám so sánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.