Võ Đạo Đan Tôn

Chương 658: Phong vân hội tụ.

Ám Ma Sư

06/10/2015

Thanh niên khôi ngô mở mắt, huyết quang phóng lên cao, sát ý nồng đậm hóa thành gió lốc thổi quét, răng rắc một tiếng, chỉ biểu lộ khí thế núi hoang huyền thiết dưới chân đã ầm ầm vỡ ra khe nứt, chấn động run rẩy.

- Sát lục đao ý thật lợi hại, Thiên Cừu, lần này quận Võ Lăng có thể tiến tới vị trí nào trên Phong Vân Bảng, phải xem ở ngươi.

Thanh niên lãnh đạm nói:

- Doanh chủ yên tâm, lần này Thiên Cừu phải tranh được trước ba cho quận Võ Lăng.

- Tốt, biểu hiện cho tốt, ta không tạo áp lực cho ngươi, nhưng lần trước Đông Phương Nguyệt Linh giành được thứ ba, bài danh trên quận Võ Lăng chúng ta, lần này nghe nói mạnh nhất quận Hiên Dật vẫn là con gái thứ hai của Đông Phương Hiên Viên tên Đông Phương Nguyệt Mính, ta hi vọng ngươi diệt khí thế của quận Hiên Dật, ngươi hiểu được chứ.

Trung niên lãnh đạm nói.

- Thiên Cừu hiểu được.

Bên trong trung ương sơn mạch Thiên Linh nằm cách đế đô trăm vạn dặm, có một ngọn núi cao thông thiên, cao tới vạn trượng, xuyên thẳng trong vân tiêu, mây mù mờ ảo.

Trên đỉnh núi mây mù dày đặc, một tòa kiến trúc thật lớn sừng sững nguy nga, tràn ngập uy nghiêm cùng bá đạo, trấn áp tại trung ương sơn mạch dài mấy vạn dặm, thống lĩnh một phương.

Nơi này là vị trí của Thông Thiên kiếm phái, một trong những thế lực cao cấp nhất của đế quốc.

Thông Thiên kiếm phái, chính là một trong những tông phái cường đại nhất đế quốc Võ Linh, không giống như Võ Điện hay Nguyên Vũ thánh địa khai chi tán diệp ở các đại quận thành, võ giả trẻ tuổi chân chính đều lưu lại trong các Trại huấn luyện cùng phân điện ở các quận thành, chỉ sau khi đột phá tới Quy nguyên cảnh mới có thể tiến vào tổng bộ, mà Thông Thiên kiếm phái luôn tìm kiếm thiên tài kiếm đạo ở khắp các nơi trong đế quốc, sau đó tiến hành bồi dưỡng, từ khi bắt đầu gia nhập kiếm phái cũng phải ở lại trên Thông Thiên đỉnh tu luyện vài năm tới mấy chục năm, chỉ khi nào có thành tựu mới xuống núi lịch lãm, bởi vậy thanh danh không nổi bật như những thế lực khác.

Trên đỉnh núi, cơn gió se lạnh, mây mù mờ ảo, một tòa cung điện dựng đứng trong mây, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.

Giờ phút này trên mảnh đất trống trước đại điện trên đỉnh núi cao nhất, một thiếu niên lưng đeo trường kiếm, ánh mắt sắc bén đưa lưng về phía đại điện, nhìn về hướng đế đô, thân hình như thanh kiếm ra khỏi vỏ, đem hư không chung quanh đều định trụ, khí thế phi phàm xông thẳng lên trời.

- Mặc Thanh Hiên, ngươi là thiên tài giỏi nhất trong Thông Thiên kiếm phái, là kỳ tài kiếm đạo trăm năm khó gặp, lĩnh ngộ kiếm ý hủy diệt, cũng tu luyện Vô Sinh kiếm pháp tới thức thứ sáu, lần này trận thi đấu Phong Vân Bảng, ngươi có ý tưởng gì?

Trong đại điện, một lão giả dáng người tiên phong đạo cốt đi ra, lưng đeo trường kiếm, bình thản hỏi.



- Ta nhất định phải lấy được thứ nhất, sẽ không cam lòng thứ hai.

Thanh âm thiếu niên tuấn tú lạnh lùng vang lên, quả thật vô sinh vô tình.

- Tốt, Thông Thiên kiếm phái không tranh sự đời, cũng không phải không tranh, mà là cần tranh tốt nhất, lần này để cho thế nhân đều biết, Thông Thiên kiếm phái vẫn là thế lực cao cấp nhất trong đế quốc Võ Linh.

Thanh âm lão giả hài lòng, vô cùng cao ngạo.

Trên một ngọn núi cao nằm ngoài đế đô đế quốc Võ Linh.

Từng dãy cung điện tráng lệ sừng sững, kéo dài không dứt, hình thành một mảnh kiến trúc xa hoa, nguy nga kỳ tuấn, dị thường hoa lệ.

Nơi này chính là vị trí của La Sơn tông, một trong những thế lực lớn của đế quốc Võ Linh.

La Sơn tông, hơn hai ngàn năm trước Ngày Hủy Diệt, chính là đế quốc La Sơn trên đại lục, về sau bị tiêu diệt trong thú triều, nhưng lực lượng hoàng tộc vẫn còn sống sót không ít, cuối cùng thành lập La Sơn tông trong đế quốc Võ Linh, uy danh hiển hách, lực lượng trọng yếu nhất vẫn là La gia hoàng tộc đế quốc La Sơn, có được huyết mạch hoàng tộc.

Trên một đỉnh núi cao, một trung niên đứng chắp tay sau lưng, áo bào phần phật, phảng phất như muốn thành tiên mà đi, ánh mắt nhìn về hướng đế đô xa xa.

Ở bên cạnh hắn, thanh niên mặc hoàng sắc trường bào lẳng lặng đứng thẳng, thân hình tản ra khí thế độc đáo, sóng vai mà đứng, nhìn xuống đại địa mênh mông.

- Đô nhi, con xem giang sơn này rộng lớn bao nhiêu, bao la hùng vĩ, La thị chúng ta từng làm chúa tể đại địa này, đáng tiếc hiện tại tan thành mây khói, chỉ có thể an phận ở một góc, cha và con đều có được huyết mạch hoàng tộc chính thống, con biết tiếc nuối trong lòng cha sao.

Trung niên mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng mất mát, dã tâm bừng bừng nói:

- Một ngày nào đó, La thị chúng ta phải trở lại phiến đại địa này, trở thành chúa tể, con là kỳ tài La thị ngàn năm khó gặp, mục tiêu mà cha không thể thực hiện có lẽ có thể thành công trên người con, trước đó cha muốn con giành được vị trí thứ nhất trên Phong Vân Bảng, dương danh La thị chúng ta.

- Phụ thân, cha già rồi.



Thanh niên đột nhiên mở miệng.

Trung niên ngẩn ra.

Thanh niên chậm rãi bước tới trước, ánh mắt quét ngang sơn hà, toàn thân lộ ra dáng vẻ liếc nhìn thiên hạ:

- Đế quốc Võ Linh tính cái gì, mục tiêu của con là cả đại lục Thương Khung, nơi này chỉ là khởi điểm mà thôi, một ngày nào đó con phải trở thành người mạnh nhất cả đại lục, đến lúc đó duy ngã độc tôn, thống lĩnh nhân tộc, chỉ một đế quốc Võ Linh thì tính là gì, vị trí thứ nhất trong Phong Vân Bảng đã sớm nằm trong tay con.

- Tốt!

Trung niên cười lớn, vui mừng nói:

- Cha đích thật là già rồi, cuộc đời này trùng kích sinh tử cảnh mấy lần thất bại, hiện tại còn chưa đầy ba thành, nhưng con thì khác, con là thiên tài cực mạnh của La thị ngàn năm qua, nói không chừng sinh thời cha còn có thể chứng kiến được những lời con đã nói.

Trung niên lớn tiếng cười to, nghe được là của La Thiên trong lòng vui sướng không thôi, La Thiên là đệ tử hoàng tộc có thiên phú nhất mà hắn chứng kiến, hơn nữa hùng tâm tráng chí áp đảo cả hắn, đây là khí thế chỉ có cường giả chân chính mới có được.

Quận Sóc Phương.

Nơi này nằm tận phía nam đế quốc, nương tựa biên duyên Đại lục Thương Khung, liên tiếp cùng Tuyệt Vọng Hải, bốn phía đều là hải dương đen thẫm, không trung đen tối, cùng hơi nước lu mờ, âm trầm ảm đạm.

Oanh long long…

Sóng biển phập phồng mãnh liệt, Tuyệt Vọng hải chính là một trong những cấm địa đáng sợ nhất của Đại lục Thương Khung, nước biển nặng như kim thiết, nặng tới ngàn cân, đánh lên bờ biển dù là huyền thiết cũng bị rạn nứt dập nát.

Tận sâu trong biển yêu thú hoành hành, võ giả nhân loại không thể đi vào, từng có sinh tử cảnh cường giả xâm nhập Tuyệt Vọng hải muốn tìm hiểu ngoài Đại lục Thương Khung có thứ gì, nhưng vô luận có bao nhiêu cường giả đi vào, nhưng chưa từng có một người nào còn sống trở về, Tuyệt Vọng hải thật giống như hắc động, cắn nuốt sinh mệnh toàn bộ cường giả, không hề dư thừa.

Ở địa phương phía tây Quận Sóc Phương có một khe rãnh biển sâu thẳm, nơi này nước biển màu đen lưu động thật nhỏ, có vẻ bình thản hơn thật nhiều.

Đột nhiên nước biển ầm ầm nổ tung, một thanh niên khôi ngô chậm rãi đi lên, thân hình ngăm đen như sắt thép, lưu động kim chúc sáng bóng, bọt sóng vỗ lên người hắn lại vang lên thanh âm như kim thiết giao nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook