Chương 785: Quyết tâm của Tương Thiên Thần. (1)
Ám Ma Sư
21/10/2015
Theo tin bầy yêu thú Phi Thiên Ma Điêu báo cáo, Lâm Tiêu biết đây là hang ổ của Hỏa Vân Tước.
Thân thể to lớn nhảy lên, Lâm Tiêu đến miệng núi lửa, nhìn xuống dưới. Bên trong có một cái hang to, sâu gần vạn thước, nhìn như không có đáy, tận dưới cùng xây thành ổ. Lâm Tiêu đáp xuống ổ, nhiệt độ cao phụt lên, ngọn núi lửa này còn hành động, dung nham chảy bên dưới, ngọn núi tạm thời chưa phun lửa.
Môi trường núi lửa giúp ích rất nhiều cho yêu thú hỏa hệ, hèn gì Hỏa Vân Tước chọn nơi này làm hang ổ.
Người Lâm Tiêu bỗng run lên, hắn cảm giác có uy nhiếp cực kỳ hùng hồn, cổ xưa, bá đạo đè người mình. Hơi thở rất đáng sợ, khiến Phân thân Toản Địa Giáp thất tinh đỉnh phong, đã nuốt trái tim yêu vương vẫn không kiềm được tim đập nhanh.
Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:
- Có chuyện gì thế?
Nơi này là ổ của Hỏa Vân Tước, bằng vào thực lực của nó sẽ không ở lại chỗ có uy nhiếp đáng sợ thế này. Hay từng có yêu thú vô địch tọa trấn chỗ này?
Lâm Tiêu thầm thắc mắc, hắn nhìn quanh bốn phía. Lâm Tiêu chợt phát hiện điều gì, người run lên, hắn vọt lên cao.
Trên trời cao Lâm Tiêu nhìn xuống hang núi lửa. Dưới đáy hang như móng vuốt thú to lớn, đằng trước có tứ chi dài ngàn thước, như móng vuốt yêu thú khủng bố vỗ ra, khí thế huyền ảo kỳ diệu chảy xuôi.
Trong đầu Lâm Tiêu hiện lên một hình ảnh. Không biết bao nhiêu năm trước từng có hai tồn tại khủng bố đánh nhau tại đây, trong đó có một là bá chủ yêu thú thể hình siêu khổng lồ, huơ móng vuốt trời sụp đất nứt, vuốt bén dài ngàn thước vỗ lún nền đất mấy ngàn thước, làm dung nham phun ra. Nền đất đá xung quanh bị đè ép chất thành núi cao năm, sáu ngàn thước.
Trước uy nhiếp hùng vĩ, cổ xưa, bá đạo, cảm giác huyền diệu khó tả tràn đầy trong lòng Lâm Tiêu. Hình ảnh vung móng vuốt không ngừng lặp lại trong đầu Lâm Tiêu, như đưa hắn về thời đại viễn cổ.
Nửa canh giờ sau, Lâm Tiêu tỉnh táo lại, mắt lộ vẻ mừng như điên.
- Hèn gì lúc trước Hỏa Vân Tước có một trảo đáng sợ đến thế, hóa ra là vì sống trong núi lửa, bị khí tức từ một trảo thời thượng cổ phát ra ảnh hưởng nên lúc tấn công thì thi triển ra thứ mình lĩnh ngộ được.
Lâm Tiêu đã hiểu lúc trước Hỏa Vân Tước làm sao luyện thành một trảo đáng sợ đó. Bản thân Hỏa Vân Tước thuộc loài chim, trí tuệ không cao, không thể lĩnh ngộ hết tinh túy một trảo đó, nếu là Lâm Tiêu điều khiển Phân thân Toản Địa Giáp lĩnh ngộ chiêu này thì lực công kích sẽ tăng mạnh gấp mấy lần, như võ giả tu luyện võ kỹ.
- Ha ha ha ha! Tốt, nếu vậy Phân thân Toản Địa Giáp tạm thời sống ở đây một đoạn thời gian, chờ cảm ngộ, tu luyện được một trảo này rồi tính tiếp.
Lâm Tiêu siêu hưng phấn, đôi mắt vàng sậm lấp lánh tia sáng.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Một trảo này đáng sợ như vậy đặt tên cho nó là Thông Thiên Nhất Trảo đi!
Thời gian tiếp theo Phân thân Toản Địa Giáp sống trong ổ của Hỏa Vân Tước, điều khiển yêu thú thuộc hạ đi chinh chiến khắp nơi. Phân thân Toản Địa Giáp nó cảm ngộ Thông Thiên Nhất Trảo, chăm chỉ khổ tu.
Trong khi Phân thân Toản Địa Giáp khổ tu thì đêm đó Lâm Tiêu về Thành Tân Vệ ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ với phụ mẫu, muội muội. Lâm Tiêu cũng nói ra mục đích chuyến đi.
Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan không nỡ đi nhưng không phản đối, nghe theo Lâm Tiêu sắp xếp.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Phụ thân, mẫu thân, chờ khi ta giải quyết xong Quận Võ Uy chắc chắn sẽ đưa phụ mẫu trở về nơi này.
Lâm Tiêu biết Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan sống ở đây mấy chục năm, luyến tiếc không nỡ rời khỏi Thành Tân Vệ.
Mấy ngày tiếp theo Lâm Tiêu giao lưu với đám người Thành chủ Trang Dịch, Tổng quản Chử Vĩ Thần. Ba ngày sau vào một buổi sáng, Lâm Tiêu mang Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan đi theo thương đội lớn từ Thành Tân Vệ xuất phát đến Quận thành Hiên Dật.
Hơn một tháng sau.
Trong phòng tu luyện cao giai Trại huấn luyện thiên tài, Lâm Tiêu ngồi xếp bằng hấp thu nguyên khí thiên địa dồi dào xung quanh, lặp đi lặp lại cô đọng Nửa Bước Quy Nguyên trong cơ thể.
Mấy ngày hôm trước Lâm Tiêu mang theo phụ mẫu rốt cuộc bình yên vô sự đến Quận thành Hiên Dật, sắp xếp chỗ cư ngụ. Thấy muội muội Lâm Nhu có thiên phú kinh người, Quận vương Đông Phương Hiên Viên rất là bất ngờ, trách Lâm Tiêu không sớm đưa muội muội đến. Đông Phương Hiên Viên phát hiện sai lầm lớn của mình, cải cách Trại huấn luyện thiên tài hàng loạt.
Trước kia sáu vệ thành trừ cách mấy năm có đại tái đệ tử thiên tài, tốp năm được đi Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật tu luyện ra, mấy thiên tài khác không có đường nào vào Trại huấn luyện.
Thật ra tố chất võ giả sáu vệ thành kém hơn Quận thành Hiên Dật một mảng lớn, nhưng không đại biểu không có thiên tài xuất hiện. Chỉ vì bọn họ nhận được huấn luyện, bồi dưỡng sơ sài nên dù có thiên tài cũng không bằng thiên tài bản xứ Quận thành Hiên Dật.
Vì không để lọt lưới bất cứ thiên tài nào, lại thấy sự tích Lâm Tiêu, Quận vương Đông Phương Hiên Viên quyết định một điều. Đệ tử sáu vệ thành từ nhỏ biểu hiện ra thiên phú kinh người, mỗi thế lực vệ thành có thể đề cử vào Trại huấn luyện thiên tài. Mỗi năm vệ thành có mấy danh ngạch với mục đích khai quật đệ tử thiên tài trong vệ thành tốt hơn.
Quận vương Đông Phương Hiên Viên mở rộng quy mô Trại huấn luyện thiên tài, tăng gấp đôi số lượng tuyển nhận đệ tử mỗi năm, từ năm mươi người một năm đến một trăm người. Vì để tuyển ra nhiều thiên tài hơn trong quận, không bỏ sót thiên tài nào.
Vì không để tăng thêm đệ tử dẫn đến hậu quả giảm chất lượng huấn luyện, phân chia thứ hạng, đẳng cấp Trại huấn luyện thiên tài càng lúc càng nghiêm khắc, tỉ mỉ hơn. Thiên tài đỉnh cao thật sự hưởng thụ tài nguyên sẽ không bị giảm bớt.
Mấy điều này không liên quan nhiều đến Lâm Tiêu. Sau khi trở về Quận Hiên Dật, mỗi ngày Lâm Tiêu khổ tu trong phòng tu luyện cao giai, liên tục cô đọng Nửa Bước Quy Nguyên, lần lượt tinh luyện nó.
Từ Nửa Bước Quy Nguyên đến chân nguyên, từ nguyên trì đến nguyên hải cần trải qua thời gian dài tinh luyện, mở rộng. Cả quá trình không có đường tắt để đi, cần võ giả cô đọng từng chút một, ghi nhớ qua trình chậm rãi chuyển hóa.
Sau đại tái Phong Vân bảng, Quận vương Đông Phương Hiên Viên biết tiềm lực của Lâm Tiêu, vì để hắn nhanh chóng đột phá Quy Nguyên cảnh, gã cho hắn hàng loạt ưu dãi, xem như phần thưởng giành được hạng nhất đại tái Phong Vân bảng.
Ví dụ Lâm Tiêu có thể một ngày hai mươi bốn giờ ở lì trong phòng tu luyện, không cần tính toán có đủ thời gian không. Thứ hạng của Lâm Tiêu đã bị loại khỏi xếp hạng ngọc bích, hắn không còn là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài.
Thực lực của Lâm Tiêu quá kinh khủng, đệ tử duy nhất trong trăm năm qua xông tới cửa thứ bảy phòng rèn luyện. Trong hai, ba năm Lâm Tiêu rời khỏi Quận Hiên Dật ra ngoài rèn luyện không có đệ tử nào phá được kỷ lục, cướp thứ hạng số một trên xếp hạng ngọc bích của hắn.
Sau khi về Quận thành Hiên Dật, Lâm Tiêu lại xông qua phòng rèn luyện. Không ngoài dự đoán, Lâm Tiêu thật sự qua cửa thứ tám, thành đệ tử Hóa Phàm Cảnh duy nhất xông qua hết tám cửa khó khăn trong lịch sử Quận Hiên Dật.
Thân thể to lớn nhảy lên, Lâm Tiêu đến miệng núi lửa, nhìn xuống dưới. Bên trong có một cái hang to, sâu gần vạn thước, nhìn như không có đáy, tận dưới cùng xây thành ổ. Lâm Tiêu đáp xuống ổ, nhiệt độ cao phụt lên, ngọn núi lửa này còn hành động, dung nham chảy bên dưới, ngọn núi tạm thời chưa phun lửa.
Môi trường núi lửa giúp ích rất nhiều cho yêu thú hỏa hệ, hèn gì Hỏa Vân Tước chọn nơi này làm hang ổ.
Người Lâm Tiêu bỗng run lên, hắn cảm giác có uy nhiếp cực kỳ hùng hồn, cổ xưa, bá đạo đè người mình. Hơi thở rất đáng sợ, khiến Phân thân Toản Địa Giáp thất tinh đỉnh phong, đã nuốt trái tim yêu vương vẫn không kiềm được tim đập nhanh.
Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:
- Có chuyện gì thế?
Nơi này là ổ của Hỏa Vân Tước, bằng vào thực lực của nó sẽ không ở lại chỗ có uy nhiếp đáng sợ thế này. Hay từng có yêu thú vô địch tọa trấn chỗ này?
Lâm Tiêu thầm thắc mắc, hắn nhìn quanh bốn phía. Lâm Tiêu chợt phát hiện điều gì, người run lên, hắn vọt lên cao.
Trên trời cao Lâm Tiêu nhìn xuống hang núi lửa. Dưới đáy hang như móng vuốt thú to lớn, đằng trước có tứ chi dài ngàn thước, như móng vuốt yêu thú khủng bố vỗ ra, khí thế huyền ảo kỳ diệu chảy xuôi.
Trong đầu Lâm Tiêu hiện lên một hình ảnh. Không biết bao nhiêu năm trước từng có hai tồn tại khủng bố đánh nhau tại đây, trong đó có một là bá chủ yêu thú thể hình siêu khổng lồ, huơ móng vuốt trời sụp đất nứt, vuốt bén dài ngàn thước vỗ lún nền đất mấy ngàn thước, làm dung nham phun ra. Nền đất đá xung quanh bị đè ép chất thành núi cao năm, sáu ngàn thước.
Trước uy nhiếp hùng vĩ, cổ xưa, bá đạo, cảm giác huyền diệu khó tả tràn đầy trong lòng Lâm Tiêu. Hình ảnh vung móng vuốt không ngừng lặp lại trong đầu Lâm Tiêu, như đưa hắn về thời đại viễn cổ.
Nửa canh giờ sau, Lâm Tiêu tỉnh táo lại, mắt lộ vẻ mừng như điên.
- Hèn gì lúc trước Hỏa Vân Tước có một trảo đáng sợ đến thế, hóa ra là vì sống trong núi lửa, bị khí tức từ một trảo thời thượng cổ phát ra ảnh hưởng nên lúc tấn công thì thi triển ra thứ mình lĩnh ngộ được.
Lâm Tiêu đã hiểu lúc trước Hỏa Vân Tước làm sao luyện thành một trảo đáng sợ đó. Bản thân Hỏa Vân Tước thuộc loài chim, trí tuệ không cao, không thể lĩnh ngộ hết tinh túy một trảo đó, nếu là Lâm Tiêu điều khiển Phân thân Toản Địa Giáp lĩnh ngộ chiêu này thì lực công kích sẽ tăng mạnh gấp mấy lần, như võ giả tu luyện võ kỹ.
- Ha ha ha ha! Tốt, nếu vậy Phân thân Toản Địa Giáp tạm thời sống ở đây một đoạn thời gian, chờ cảm ngộ, tu luyện được một trảo này rồi tính tiếp.
Lâm Tiêu siêu hưng phấn, đôi mắt vàng sậm lấp lánh tia sáng.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Một trảo này đáng sợ như vậy đặt tên cho nó là Thông Thiên Nhất Trảo đi!
Thời gian tiếp theo Phân thân Toản Địa Giáp sống trong ổ của Hỏa Vân Tước, điều khiển yêu thú thuộc hạ đi chinh chiến khắp nơi. Phân thân Toản Địa Giáp nó cảm ngộ Thông Thiên Nhất Trảo, chăm chỉ khổ tu.
Trong khi Phân thân Toản Địa Giáp khổ tu thì đêm đó Lâm Tiêu về Thành Tân Vệ ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ với phụ mẫu, muội muội. Lâm Tiêu cũng nói ra mục đích chuyến đi.
Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan không nỡ đi nhưng không phản đối, nghe theo Lâm Tiêu sắp xếp.
Lâm Tiêu thầm nghĩ:
- Phụ thân, mẫu thân, chờ khi ta giải quyết xong Quận Võ Uy chắc chắn sẽ đưa phụ mẫu trở về nơi này.
Lâm Tiêu biết Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan sống ở đây mấy chục năm, luyến tiếc không nỡ rời khỏi Thành Tân Vệ.
Mấy ngày tiếp theo Lâm Tiêu giao lưu với đám người Thành chủ Trang Dịch, Tổng quản Chử Vĩ Thần. Ba ngày sau vào một buổi sáng, Lâm Tiêu mang Lâm Vệ Quốc, Trần Phượng Lan đi theo thương đội lớn từ Thành Tân Vệ xuất phát đến Quận thành Hiên Dật.
Hơn một tháng sau.
Trong phòng tu luyện cao giai Trại huấn luyện thiên tài, Lâm Tiêu ngồi xếp bằng hấp thu nguyên khí thiên địa dồi dào xung quanh, lặp đi lặp lại cô đọng Nửa Bước Quy Nguyên trong cơ thể.
Mấy ngày hôm trước Lâm Tiêu mang theo phụ mẫu rốt cuộc bình yên vô sự đến Quận thành Hiên Dật, sắp xếp chỗ cư ngụ. Thấy muội muội Lâm Nhu có thiên phú kinh người, Quận vương Đông Phương Hiên Viên rất là bất ngờ, trách Lâm Tiêu không sớm đưa muội muội đến. Đông Phương Hiên Viên phát hiện sai lầm lớn của mình, cải cách Trại huấn luyện thiên tài hàng loạt.
Trước kia sáu vệ thành trừ cách mấy năm có đại tái đệ tử thiên tài, tốp năm được đi Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật tu luyện ra, mấy thiên tài khác không có đường nào vào Trại huấn luyện.
Thật ra tố chất võ giả sáu vệ thành kém hơn Quận thành Hiên Dật một mảng lớn, nhưng không đại biểu không có thiên tài xuất hiện. Chỉ vì bọn họ nhận được huấn luyện, bồi dưỡng sơ sài nên dù có thiên tài cũng không bằng thiên tài bản xứ Quận thành Hiên Dật.
Vì không để lọt lưới bất cứ thiên tài nào, lại thấy sự tích Lâm Tiêu, Quận vương Đông Phương Hiên Viên quyết định một điều. Đệ tử sáu vệ thành từ nhỏ biểu hiện ra thiên phú kinh người, mỗi thế lực vệ thành có thể đề cử vào Trại huấn luyện thiên tài. Mỗi năm vệ thành có mấy danh ngạch với mục đích khai quật đệ tử thiên tài trong vệ thành tốt hơn.
Quận vương Đông Phương Hiên Viên mở rộng quy mô Trại huấn luyện thiên tài, tăng gấp đôi số lượng tuyển nhận đệ tử mỗi năm, từ năm mươi người một năm đến một trăm người. Vì để tuyển ra nhiều thiên tài hơn trong quận, không bỏ sót thiên tài nào.
Vì không để tăng thêm đệ tử dẫn đến hậu quả giảm chất lượng huấn luyện, phân chia thứ hạng, đẳng cấp Trại huấn luyện thiên tài càng lúc càng nghiêm khắc, tỉ mỉ hơn. Thiên tài đỉnh cao thật sự hưởng thụ tài nguyên sẽ không bị giảm bớt.
Mấy điều này không liên quan nhiều đến Lâm Tiêu. Sau khi trở về Quận Hiên Dật, mỗi ngày Lâm Tiêu khổ tu trong phòng tu luyện cao giai, liên tục cô đọng Nửa Bước Quy Nguyên, lần lượt tinh luyện nó.
Từ Nửa Bước Quy Nguyên đến chân nguyên, từ nguyên trì đến nguyên hải cần trải qua thời gian dài tinh luyện, mở rộng. Cả quá trình không có đường tắt để đi, cần võ giả cô đọng từng chút một, ghi nhớ qua trình chậm rãi chuyển hóa.
Sau đại tái Phong Vân bảng, Quận vương Đông Phương Hiên Viên biết tiềm lực của Lâm Tiêu, vì để hắn nhanh chóng đột phá Quy Nguyên cảnh, gã cho hắn hàng loạt ưu dãi, xem như phần thưởng giành được hạng nhất đại tái Phong Vân bảng.
Ví dụ Lâm Tiêu có thể một ngày hai mươi bốn giờ ở lì trong phòng tu luyện, không cần tính toán có đủ thời gian không. Thứ hạng của Lâm Tiêu đã bị loại khỏi xếp hạng ngọc bích, hắn không còn là đệ tử Trại huấn luyện thiên tài.
Thực lực của Lâm Tiêu quá kinh khủng, đệ tử duy nhất trong trăm năm qua xông tới cửa thứ bảy phòng rèn luyện. Trong hai, ba năm Lâm Tiêu rời khỏi Quận Hiên Dật ra ngoài rèn luyện không có đệ tử nào phá được kỷ lục, cướp thứ hạng số một trên xếp hạng ngọc bích của hắn.
Sau khi về Quận thành Hiên Dật, Lâm Tiêu lại xông qua phòng rèn luyện. Không ngoài dự đoán, Lâm Tiêu thật sự qua cửa thứ tám, thành đệ tử Hóa Phàm Cảnh duy nhất xông qua hết tám cửa khó khăn trong lịch sử Quận Hiên Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.