Chương 365: Rung động Top 100. (1)
Ám Ma Sư
08/09/2015
Tựa hồ thoả mãn với biểu hiện của các đệ tử, trung niên kia đạo sư cười nói:
- Các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, trước mắt trong tất cả đệ tử huấn luyện doanh có thể xông đến đệ lục quan cũng chỉ có mình Đông Phương Nguyệt Mính, trong đệ tử còn lại, xông đến đệ nhị quan có mấy người, còn lại phần lớn là ở đệ tam và đệ tứ quan, về phần xông đến đệ ngũ quan cũng chỉ có 34 người mà thôi.
- Năm đó Đông Phương Nguyệt Mính lần thứ nhất gia nhập huấn luyện doanh cũng chỉ là xông đến đệ tứ quan, đối với các ngươi mà nói, chỉ cần có thể xông đến đệ nhị quan là hợp cách, xông đến đệ tam quan, đó cũng đã xem như thành tích có chút ưu tú rồi.
- Xông đến đệ nhị quan là hợp cách sao?
Trong lòng mọi người đều âm thầm gật đầu:
- Đệ nhất quan là một tinh thần thể thực lực giống với bản thân, nếu như ngay một địch nhân thực lực giống mình cũng không đánh bại được, vậy thì coi là thiên tài gì chứ?
- Lục đại vệ thành các ngươi tuy rằng là nơi hoang vắng, nhưng thiên tài vẫn có, ta nhớ năm đó tựa hồ chính là Tân Vệ Thành các ngươi a, có một đệ tử lần thứ nhất tiến hành khảo hạch đã xông đã đến đệ tứ quan, thiếu chút nữa đã tiến vào đệ ngũ quan, lúc ấy đã đưa tới oanh động cực lớn trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh.
Nói đến đây, ánh mắt trung niên đạo sư đã rơi vào trên người Lâm Tiêu, toát ra dáng tươi cười ý vị thâm trường:
- Học viên kia gọi là Lâm Hiên, có lẽ có quan hệ nào đó với Lâm Tiêu ngươi.
Lâm Tiêu chấn động.
- Lâm Hiên.
- Cái gì?
Bọn người Kỷ Hồng cũng trợn mắt há hốc mồm, mà khác đệ tử năm vệ thành khác thì lại nghi hoặc nhìn về phía bọn người Lâm Tiêu.
- Lâm Hiên là đại ca ta.
Lâm Tiêu lên tiếng nói.
- Khó trách ta cảm giác ngươi cùng Lâm Hiên kia có chút giống nhau.
Trung niên đạo sư cười nói:
- Nói đến đại ca ngươi Lâm Hiên, năm đó trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh thật sự là một truyền kỳ, bởi vì tăng thêm thành tích thí luyện thất nên hắn tháng thứ nhất đã lấy thực lực tam chuyển trung kỳ tiến nhập Top 100, dùng thiên phú của hắn hoàn toàn có thể tiến hành huấn luyện năm năm trong huấn luyện doanh, đáng tiếc không biết bởi vì nguyên nhân gì, hắn ngay cả kỳ bồi dưỡng một năm chưa trôi qua đã rời khỏi Hiên Dật Quận Thành, về tới Tân Vệ Thành. Năm đó khi hắn rời đi cũng mới chỉ là tam chuyển đỉnh phong, nhưng lại xông đến thí luyện thất đệ lục quan, lần đó trong tất cả đệ tử chỉ có mình hắn xông đến đệ lục quan, thí luyện thất xếp hàng đệ nhất, bài danh tổng hợp trên bài danh ngọc bích là thứ tám, được xưng tụng là một truyền kỳ.
Một bên bọn người Cổ Luân, Hoa Phượng Tú sợ ngây người.
Lâm Tiêu cũng trừng lớn hai mắt.
- Đại ca năm đó đáng sợ như thế?
Trong nội tâm Lâm Tiêu rung động thật mạnh, đại ca năm đó mặc dù đối với hắn và muội muội Lâm Nhu quan tâm cẩn thận, nhưng lại không thích nói đến chuyện tu hành, bởi vậy rất nhiều chuyện Lâm Tiêu căn bản không biết, huống chi sáu bảy năm trước mình chỉ mới tí tuổi, vốn không có khái niệm gì cả.
- Đúng rồi Lâm Tiêu, đại ca ngươi Lâm Hiên hiện giờ thế nào rồi? Dùng thiên phú của hắn chỉ sợ đã sớm có uy danh hiển hách tại Tân Vệ Thành đi nha?
Trung niên đạo sư cười hỏi.
Lâm Tiêu thần sắc tối sầm lại, trầm giọng nói:
- Đại ca ta từ sáu bảy năm trước đã chết rồi, tiểu đội võ giả của hắn ở trong núi rừng gặp phải yêu thú tập kích, cuối cùng toàn quân bị diệt, hài cốt không còn, như vậy xem ra, có lẽ cũng là vừa khi rời khỏi huấn luyện doanh không bao lâu a?
- Cái gì? Đã bị chết.
Trung niên đạo sư khẽ giật mình, tựa hồ không thể tin được:
- Mới từ huấn luyện doanh trở lại Tân Vệ Thành không bao lâu đã chết rồi? Chẳng lẽ. . .
Đột nhiên, giống như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt trung niên đạo sư kia hiện lên một tia hoảng sợ, tia hoảng sợ này chỉ thoáng qua nơi đáy mắt hắn, nhưng vẫn bị Lâm Tiêu nhạy cảm bắt được
- Đạo sư, có phải đại ca ta năm đó đã xảy ra chuyện gì không?
Lâm Tiêu nghi ngờ nói.
Trung niên đạo sư nhìn Lâm Tiêu, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút lại nói:
- Không có, ta chỉ là có chút giật mình thôi, đáng tiếc, đáng tiếc.
- Tốt rồi, lập tức sẽ đến phiên các ngươi rồi, hảo hảo điều chỉnh trạng thái đi.
Trung niên đạo sư tựa hồ không muốn lại nói thêm ở vấn đề này, mang theo bọn người Lâm Tiêu đi thẳng về phía trước.
Lâm Tiêu cũng thu liễm nghi hoặc, ánh mắt nhìn qua phía trước.
Dưới sự dẫn dắt của trung niên đạo sư, đám đệ tử lục đại vệ thành như Lâm Tiêu cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh thí luyện thất .
- Nhìn kia, đó chính là đệ tử của lục đại vệ thành a.
- Lần này trong đám đệ tử Tân Vệ Thành có một người gọi là Lâm Tiêu, tựa hồ thực lực không tệ, ngay cả Vương Cường bài danh 121 trên bài danh ngọc bích cũng bị hắn đánh bại, hiện giờ xem thử thiên phú thí luyện thất của Lâm Tiêu thế nào.
- Vương Cường ở thí luyện thất chỉ xông đến đệ tam quan, nếu như Lâm Tiêu cũng có thể xông đến đệ tam quan, hơn nữa kiên trì một thời gian ngắn vậy thì bài danh tổng thể sẽ trên cả Vương Cường.
- Gia nhập huấn luyện doanh tháng thứ nhất đã có thể xâm nhập Top 120, đây cũng không phải mỗi lần đều có, đã xem như là thiên tài tuyệt đỉnh rồi.
- Đúng vậy a, bất quá muốn lần đầu khảo thí đã xâm nhập đệ tam quan, hơn nữa bảo trì thời gian nhất định, độ khó cũng không thấp. Có lẽ trong bọn họ có thiên tài như vậy tồn tại, nhưng dù sao là lần đầu tiên tiến hành thí luyện thất khảo hạch, chắc chắn sẽ có chút ít trở tay không kịp, ngươi xem trong 50 tên đệ tử tân tấn trước kia đại đa số cũng chỉ dừng lại ở đệ nhị quan, tiến vào đệ tam quan trước mắt chỉ mới hai, ba người, cho dù xâm nhập đệ tam quan, cũng là lập tức đã thất bại.
- Nhớ ngày đó chúng ta cũng đều là dừng lại ở đệ nhị quan, về sau trải qua lần lượt tu luyện, nếm thử, mới dần tăng lên được mấy quan ở thí luyện thất.
- Hãy chờ xem, trong lần này đến cùng có bao nhiêu là thiên tài chân chính, có bao nhiêu là hạng tài trí bình thường vàng thau lẫn lộn, chỉ cần trải qua thí luyện thất bài danh lần này là có thể thấy được.
Đại lượng các học viên vây xem xì xào bàn tán, ánh mắt dò xét trong hàng đệ tử lục đại vệ thành, trong đó Vương Cường nửa tháng trước đã từng bị Lâm Tiêu đánh bại cũng đứng trong đám người, sau khi thấy Lâm Tiêu sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Thực lực của ngươi may mắn cao hơn ta một chút, nhưng ta là đệ tử đã tiếp nhận huấn luyện một năm trong huấn luyện doanh, ở mặt đẳng cấp thí luyện thất, có thể nhẹ nhõm xâm nhập đệ tam quan, hơn nữa kiên trì một đoạn thời gian tương đối dài, ngươi một đệ tử đến từ Tân Vệ Thành nho nhỏ tư chất có thể cao bao nhiêu, đến lúc đó bài danh còn không phải bị ta đè chết phía dưới sao.
- Các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, trước mắt trong tất cả đệ tử huấn luyện doanh có thể xông đến đệ lục quan cũng chỉ có mình Đông Phương Nguyệt Mính, trong đệ tử còn lại, xông đến đệ nhị quan có mấy người, còn lại phần lớn là ở đệ tam và đệ tứ quan, về phần xông đến đệ ngũ quan cũng chỉ có 34 người mà thôi.
- Năm đó Đông Phương Nguyệt Mính lần thứ nhất gia nhập huấn luyện doanh cũng chỉ là xông đến đệ tứ quan, đối với các ngươi mà nói, chỉ cần có thể xông đến đệ nhị quan là hợp cách, xông đến đệ tam quan, đó cũng đã xem như thành tích có chút ưu tú rồi.
- Xông đến đệ nhị quan là hợp cách sao?
Trong lòng mọi người đều âm thầm gật đầu:
- Đệ nhất quan là một tinh thần thể thực lực giống với bản thân, nếu như ngay một địch nhân thực lực giống mình cũng không đánh bại được, vậy thì coi là thiên tài gì chứ?
- Lục đại vệ thành các ngươi tuy rằng là nơi hoang vắng, nhưng thiên tài vẫn có, ta nhớ năm đó tựa hồ chính là Tân Vệ Thành các ngươi a, có một đệ tử lần thứ nhất tiến hành khảo hạch đã xông đã đến đệ tứ quan, thiếu chút nữa đã tiến vào đệ ngũ quan, lúc ấy đã đưa tới oanh động cực lớn trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh.
Nói đến đây, ánh mắt trung niên đạo sư đã rơi vào trên người Lâm Tiêu, toát ra dáng tươi cười ý vị thâm trường:
- Học viên kia gọi là Lâm Hiên, có lẽ có quan hệ nào đó với Lâm Tiêu ngươi.
Lâm Tiêu chấn động.
- Lâm Hiên.
- Cái gì?
Bọn người Kỷ Hồng cũng trợn mắt há hốc mồm, mà khác đệ tử năm vệ thành khác thì lại nghi hoặc nhìn về phía bọn người Lâm Tiêu.
- Lâm Hiên là đại ca ta.
Lâm Tiêu lên tiếng nói.
- Khó trách ta cảm giác ngươi cùng Lâm Hiên kia có chút giống nhau.
Trung niên đạo sư cười nói:
- Nói đến đại ca ngươi Lâm Hiên, năm đó trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh thật sự là một truyền kỳ, bởi vì tăng thêm thành tích thí luyện thất nên hắn tháng thứ nhất đã lấy thực lực tam chuyển trung kỳ tiến nhập Top 100, dùng thiên phú của hắn hoàn toàn có thể tiến hành huấn luyện năm năm trong huấn luyện doanh, đáng tiếc không biết bởi vì nguyên nhân gì, hắn ngay cả kỳ bồi dưỡng một năm chưa trôi qua đã rời khỏi Hiên Dật Quận Thành, về tới Tân Vệ Thành. Năm đó khi hắn rời đi cũng mới chỉ là tam chuyển đỉnh phong, nhưng lại xông đến thí luyện thất đệ lục quan, lần đó trong tất cả đệ tử chỉ có mình hắn xông đến đệ lục quan, thí luyện thất xếp hàng đệ nhất, bài danh tổng hợp trên bài danh ngọc bích là thứ tám, được xưng tụng là một truyền kỳ.
Một bên bọn người Cổ Luân, Hoa Phượng Tú sợ ngây người.
Lâm Tiêu cũng trừng lớn hai mắt.
- Đại ca năm đó đáng sợ như thế?
Trong nội tâm Lâm Tiêu rung động thật mạnh, đại ca năm đó mặc dù đối với hắn và muội muội Lâm Nhu quan tâm cẩn thận, nhưng lại không thích nói đến chuyện tu hành, bởi vậy rất nhiều chuyện Lâm Tiêu căn bản không biết, huống chi sáu bảy năm trước mình chỉ mới tí tuổi, vốn không có khái niệm gì cả.
- Đúng rồi Lâm Tiêu, đại ca ngươi Lâm Hiên hiện giờ thế nào rồi? Dùng thiên phú của hắn chỉ sợ đã sớm có uy danh hiển hách tại Tân Vệ Thành đi nha?
Trung niên đạo sư cười hỏi.
Lâm Tiêu thần sắc tối sầm lại, trầm giọng nói:
- Đại ca ta từ sáu bảy năm trước đã chết rồi, tiểu đội võ giả của hắn ở trong núi rừng gặp phải yêu thú tập kích, cuối cùng toàn quân bị diệt, hài cốt không còn, như vậy xem ra, có lẽ cũng là vừa khi rời khỏi huấn luyện doanh không bao lâu a?
- Cái gì? Đã bị chết.
Trung niên đạo sư khẽ giật mình, tựa hồ không thể tin được:
- Mới từ huấn luyện doanh trở lại Tân Vệ Thành không bao lâu đã chết rồi? Chẳng lẽ. . .
Đột nhiên, giống như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt trung niên đạo sư kia hiện lên một tia hoảng sợ, tia hoảng sợ này chỉ thoáng qua nơi đáy mắt hắn, nhưng vẫn bị Lâm Tiêu nhạy cảm bắt được
- Đạo sư, có phải đại ca ta năm đó đã xảy ra chuyện gì không?
Lâm Tiêu nghi ngờ nói.
Trung niên đạo sư nhìn Lâm Tiêu, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút lại nói:
- Không có, ta chỉ là có chút giật mình thôi, đáng tiếc, đáng tiếc.
- Tốt rồi, lập tức sẽ đến phiên các ngươi rồi, hảo hảo điều chỉnh trạng thái đi.
Trung niên đạo sư tựa hồ không muốn lại nói thêm ở vấn đề này, mang theo bọn người Lâm Tiêu đi thẳng về phía trước.
Lâm Tiêu cũng thu liễm nghi hoặc, ánh mắt nhìn qua phía trước.
Dưới sự dẫn dắt của trung niên đạo sư, đám đệ tử lục đại vệ thành như Lâm Tiêu cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh thí luyện thất .
- Nhìn kia, đó chính là đệ tử của lục đại vệ thành a.
- Lần này trong đám đệ tử Tân Vệ Thành có một người gọi là Lâm Tiêu, tựa hồ thực lực không tệ, ngay cả Vương Cường bài danh 121 trên bài danh ngọc bích cũng bị hắn đánh bại, hiện giờ xem thử thiên phú thí luyện thất của Lâm Tiêu thế nào.
- Vương Cường ở thí luyện thất chỉ xông đến đệ tam quan, nếu như Lâm Tiêu cũng có thể xông đến đệ tam quan, hơn nữa kiên trì một thời gian ngắn vậy thì bài danh tổng thể sẽ trên cả Vương Cường.
- Gia nhập huấn luyện doanh tháng thứ nhất đã có thể xâm nhập Top 120, đây cũng không phải mỗi lần đều có, đã xem như là thiên tài tuyệt đỉnh rồi.
- Đúng vậy a, bất quá muốn lần đầu khảo thí đã xâm nhập đệ tam quan, hơn nữa bảo trì thời gian nhất định, độ khó cũng không thấp. Có lẽ trong bọn họ có thiên tài như vậy tồn tại, nhưng dù sao là lần đầu tiên tiến hành thí luyện thất khảo hạch, chắc chắn sẽ có chút ít trở tay không kịp, ngươi xem trong 50 tên đệ tử tân tấn trước kia đại đa số cũng chỉ dừng lại ở đệ nhị quan, tiến vào đệ tam quan trước mắt chỉ mới hai, ba người, cho dù xâm nhập đệ tam quan, cũng là lập tức đã thất bại.
- Nhớ ngày đó chúng ta cũng đều là dừng lại ở đệ nhị quan, về sau trải qua lần lượt tu luyện, nếm thử, mới dần tăng lên được mấy quan ở thí luyện thất.
- Hãy chờ xem, trong lần này đến cùng có bao nhiêu là thiên tài chân chính, có bao nhiêu là hạng tài trí bình thường vàng thau lẫn lộn, chỉ cần trải qua thí luyện thất bài danh lần này là có thể thấy được.
Đại lượng các học viên vây xem xì xào bàn tán, ánh mắt dò xét trong hàng đệ tử lục đại vệ thành, trong đó Vương Cường nửa tháng trước đã từng bị Lâm Tiêu đánh bại cũng đứng trong đám người, sau khi thấy Lâm Tiêu sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Thực lực của ngươi may mắn cao hơn ta một chút, nhưng ta là đệ tử đã tiếp nhận huấn luyện một năm trong huấn luyện doanh, ở mặt đẳng cấp thí luyện thất, có thể nhẹ nhõm xâm nhập đệ tam quan, hơn nữa kiên trì một đoạn thời gian tương đối dài, ngươi một đệ tử đến từ Tân Vệ Thành nho nhỏ tư chất có thể cao bao nhiêu, đến lúc đó bài danh còn không phải bị ta đè chết phía dưới sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.