Võ Đạo Đan Tôn

Chương 646: Sát hạch chiến đấu.

Ám Ma Sư

06/10/2015

Oanh long…

Móng vuốt từ trên giáng xuống, hung hăng đè ép bao vây Lý Dật Phong, trong mắt hắn hiện lên tia cười khổ, biết bản thân mình chỉ sợ sẽ bị truyền ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngăn chặn một kích đáng sợ của man thú.

- Đi vào trước đi!

Người tới chính là Lâm Tiêu.

Lý Dật Phong ngẩn ra, trong mắt hiện vẻ phức tạp, phải biết rằng hai người ra tay sẽ làm sức chiến đấu của man thú tăng cao, vốn Lâm Tiêu tuyệt đối nắm chắc có thể vào quang môn, nhưng bởi vì giúp mình có thể sẽ biến thành thất bại.

Lý Dật Phong biết mình không thể do dự mất đi cơ hội, vì vậy thân hình chợt bay lên, nháy mắt đi vào quang môn biến mất.

- Hống!

Man thú phẫn nộ rống to, trong đôi mắt màu vàng như có ngọn lửa thiêu đốt, khí tức nháy mắt tăng vọt vung móng vuốt ầm ầm chụp xuống.

- Tới tốt lắm!

Lâm Tiêu xông tới, trong mắt dạt dào chiến ý, mạnh mẽ vung tay đón lấy móng vuốt của man thú.

Oanh long…

Trước cửa đại điện như xảy ra động đất, tiếng gầm rú kinh thiên động địa.

Đặng đặng đặng…

Lâm Tiêu thối vài bước, khóe môi tràn ra máu tươi.

Man thú không nghĩ tới lực lượng của nhân loại này mạnh như vậy, thu liễm yêu nguyên trên người, chuẩn bị dùng khí lực trấn áp Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu thấy thế mừng rỡ, so sánh nguyên lực hắn không bằng man thú, nhưng luận khí lực tuy hắn không bằng đối phương nhưng chưa hẳn không có khí lực đánh một trận.

Phanh phanh phanh…

Chỉ một thoáng đôi bên triển khai ấu đả sinh tử trước cửa điện, Lâm Tiêu càng đánh càng hăng, càng lúc càng hưng phấn, mặc dù hắn liên tục hộc máu nhưng chiến ý càng nồng, như thanh đao sắc bén xuyên phá trời cao.

Trong lúc nhất thời hắn đã quên mục đích đi vào quang môn, cùng man thú đánh đến sôi trào nhiệt huyết, đất rung núi chuyển.

Một màn diễn ra làm cho những võ giả còn lại đều trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng, da thịt trên người Lâm Tiêu nổ tung, máu tươi chảy xuôi, nhưng tinh thần vô cùng phấn khởi, trong cuộc đại chiến khí lực với man thú, Lâm Tiêu đã đem lực lượng tiềm ẩn hoàn toàn phát huy, đạt được lợi ích không nhỏ.

- Hống!

Cuộc chiến kịch liệt như thế làm Hoàng Kim Man Thú thay đổi cách nhìn với Lâm Tiêu, từ lúc ban đầu phẫn nộ biến thành kính nể, đột nhiên gầm lên một tiếng, dừng lại động tác không tiếp tục tấn công, hiển nhiên đã thừa nhận thực lực của hắn.



- Sao lại ngừng?

Lau máu tươi trên miệng, Lâm Tiêu có chút khó hiểu, nhưng chợt tỉnh ngộ chắp tay, lướt vào quang môn.

Ông…

Bạch quang vô tận bao phủ trên người Lâm Tiêu, không biết là loại vật chất gì, những vết thương trên thân thể được bạch quang chiếu xuống nhanh chóng khép lại, nội tạng cùng kinh mạch bị thương đều khép lại thật nhanh, trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng, cường đại hơn bất kỳ đan dược chữa thương nào.

- Thật mạnh!

Trong lòng Lâm Tiêu khiếp sợ, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bản thân đang ở trong một không gian màu trắng, chung quanh không có vách tường cũng không có điểm cuối, cảm giác cùng tinh thần lực truyền đi ra đều rỗng tuếch, giống như đi tới một không gian hư vô.

Xuy…

Đột nhiên một đạo quang ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, đó là một bạch ảnh không nhìn rõ khuôn mặt, trong tay cầm chiến đao, khí tức hóa phàm hậu kỳ, vừa xuất hiện lập tức tấn công mãnh liệt.

Đương đương đương…

Lâm Tiêu rút Thái Huyền đao, liên tục ngăn cản, song phương triển khai cuộc chiến kinh người trong không gian.

- Ân? Người này cũng như ta, đều là hóa phàm hậu kỳ, nhưng chiêu thức tinh diệu, cũng là khảo nghiệm sao?

Sau mấy chiêu, Lâm Tiêu hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, thân hình bay vút, chiến đao lướt qua cổ họng đối phương, bạch ảnh nháy mắt biến mất, hóa thành hư vô.

Phương pháp khảo nghiệm này Lâm Tiêu từng trải qua vài lần mỗi tháng trong phòng thí luyện trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, đối với hắn mà nói, đánh chết cao thủ cùng cấp thật dễ dàng, không phải là việc gì khó.

Một đao chém giết bạch ảnh, vẻ mặt Lâm Tiêu trấn định đứng trong không gian, nếu hắn đoán không lầm đây chỉ là một lần khảo nghiệm của cung điện thần bí mà thôi.

Xuy xuy xuy…

Đột nhiên trong không gian truyền tới năng lượng nồng đậm, dễ dàng dung nhập vào thân thể Lâm Tiêu, làm độ dày nguyên lực trong thân thể hắn gia tăng.

- Nguyên lực chân khí thật nồng đậm, đây là phần thưởng thông qua sát hạch sao?

Lâm Tiêu cảm thấy kích động, khoanh chân ngồi trong không gian, bắt đầu luyện hóa cỗ nguyên lực trong cơ thể.

Ngay trong lúc Lâm Tiêu luyện hóa nguyên lực, ở ngoài quảng trường đã sát hạch xong xuôi, trong hơn trăm võ giả đi vào bảo sơn chỉ còn lại gã cuối cùng, hoặc là vào quang môn, hoặc là bị truyền tống ra ngoài.

- Chặn!

Gã võ giả cuối cùng vẻ mặt dữ tợn, nguyên lực sôi trào, gắt gao ngăn chặn móng vuốt của man thú, kết quả vẫn hộc máu bay ngược, bị truyền tống ra ngoài.

Kết quả chỉ có mười mấy người thành công thông qua sát hạch, còn chưa đầy hai mươi phần trăm nhân số.

Cùng lúc đó…

Oanh long long…

Không gian trong Cổ địa Thái Thần đột nhiên phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, thiên địa biến sắc, chao đảo kịch liệt.



Ở trong một dãy núi bên trong cổ địa.

- Di, nơi này có một gốc linh dược, vận khí của ta thật tốt quá.

Một võ giả vô ý phát hiện một gốc linh dược, nhất thời mừng rỡ, vừa lao ra lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, nháy mắt biến mất tại chỗ.

- Hống…

Ngoài mấy trăm dặm, một nữ tử áo đỏ chật vật chạy trốn, vẻ mặt hoảng sợ, sau lưng nàng có một đầu yêu thú viễn cổ dữ tợn há miệng táp tới, ngay sau đó lực lượng vô hình phủ xuống, nữ võ giả nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.

Một màn này phát sinh khắp Cổ địa Thái Thần, những võ giả không thể phá vỡ thất thải quang mạc đi vào bảo sơn đều bị cỗ lực lượng kia bao vây, truyền tống ra khỏi cổ địa.

Ba ba ba ba…

Trên mảnh đất trống bên ngoài cổ địa.

Từng thân ảnh xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc.

- Sao ta lại ra rồi?

- Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?

- Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa đã chết, may mắn được truyền di ra, cảm tạ trời đất.

- Linh dược của ta, chỉ còn thiếu chút nữa, đáng chết!

Đủ lời nghị luận vang vọng, mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra.

Căn cứ theo lệ thường dĩ vãng, Cổ địa Thái Thần mở cửa khoảng ba tháng, ba ngày cuối cùng các nơi trong cổ địa sẽ xuất hiện một cửa ra vào cực lớn cho các võ giả rời đi, nhưng tình huống trực tiếp truyền tống như lần này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.

- Sao đột nhiên ra nhiều người như vậy? Còn chưa đầy ba tháng thời gian đi? Lần này mới hơn hai tháng!

Huyết Thứu đạo nhân nghi hoặc bay tới tìm người hỏi chuyện.

Giờ khắc này bên trong Cổ địa Thái Thần chỉ còn lại mười mấy võ giả đang tu luyện bên trong cung điện tại bảo sơn.

Hô…

Lâm Tiêu mở mắt, vô cùng vui mừng.

- Nguyên lực vừa rồi thật hùng hậu, chỉ mới qua vài khắc tổng số nguyên lực trong cơ thể ta đã gia tăng một phần năm, nguyên lực Cửu Chuyển huyền công đã luyện hóa tới cực hạn, khoảng cách cửu chuyển đã tiến gần thêm một bước.

Lâm Tiêu nở nụ cười, chỉ qua vài khắc đã tương đương hai tháng khổ tu bên ngoài.

Ông…

Đột nhiên bạch quang thoáng hiện, lại thêm một bạch ảnh xuất hiện, lập tức bổ ra một đao nhanh như chớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook